Chương 3
Trong phòng thu của đài truyền hình ồn ào huyên náo, mấy đạo diễn và biên kịch ở chung quanh sân khấu nắm bộ đàm bận rộn, đang chuẩn bị bối cảnh cùng đạo cụ trên sân khấu, thỉnh thoảng còn phải quay đầu trấn an fan hâm mộ xôn xao trên khán đài, không ngừng lặp đi lặp lại "Không được quay phim", "Không được lớn tiếng tiếp ứng".
Vương Nhất Bác cùng nhóm người MC đứng cùng một chỗ, ngửa đầu miệng khép lại, thần sắc nghiêm túc, nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng bởi tiếng thét chói tai thỉnh thoảng truyền đến bên tai.
"Nhất Bác bây giờ thật sự là không giống a." Đại ca trong đoàn MC cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, "Rất nhiều người đều chỉ vì nhìn em mà tới.”
Vương Nhất Bác có chút xấu hổ nở nụ cười, gọi một tiếng "Ca.”
"Làm sao vậy, còn xấu hổ nữa chứ?" Đại ca trêu cậu, "Vui mừng thay em.”
"Cảm ơn ca." Vương Nhất Bác chân thành nói, có chút trẻ con lắc lắc lắc cánh tay anh trai.
Mấy năm trước khi Vương Nhất Bác mới đến chương trình này, vẫn còn là một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi, vì tranh thủ cơ hội của một MC thường trú đã cố gắng hết sức, tuy không nhiều nhưng mọi chuyện đều để ý, trên sân khấu không hề lơi lỏng chút nào. Lúc ấy trên danh nghĩa cậu là một thành viên của tổ hợp, kỳ thật căn bản không có cơ hội làm việc, thậm chí mấy ngày ở nhà lắp ráp lego, không ngừng chờ điện thoại của người đại diện thông báo cho mình làm việc; cũng may tổ làm chủ chương trình và biên đạo đều thích cậu bé nói nhiều, cuối cùng quyết định giữ cậu lại.
Trong một thời gian dài, đây là công việc duy nhất của Vương Nhất Bác.
Cậu không thiếu kiên nhẫn, dùng hai năm chờ đến vị trí đạo sư biểu diễn vũ đạo nóng bỏng, rốt cục dưới đài cũng có từng tấm biển và tiếng hò hét vì cậu mà đến.
"Bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như một đứa trẻ vậy." Đại ca của đoàn MC bộ dạng có thể làm cha của Vương Nhất Bác, đối với cậu trước sau yêu thương như một, "Gần đây có mệt không?”
"Cũng được, chính là bay tới bay lui, thời gian ngủ không đủ." Vương Nhất Bác nhẹ giọng oán giận một câu, lại cười với đại ca, "Nhưng rất phong phú.”
Nữ khách mời ở một bên nghe xong hồi lâu cuối cùng cũng tìm cơ hội chen vào, hé miệng cười cười, ánh mắt dịu dàng rơi xuống người Vương Nhất Bác: "Điều này chứng tỏ Nhất Bác nổi tiếng, là chuyện tốt.”
Nữ khách mời chính là nữ diễn viên hẹn Vương Nhất Bác một tuần trước, bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu, nhìn rất lấy lòng, tính tình ngược lại không phù hợp với tướng mạo cứng cỏi, một tuần nay có thể nói là bám riết không tha, mỗi ngày ba tin nhắn wechat không lay động được, cho dù không nhận được phản hồi cũng không có chút bộ dáng thất bại nào.
Vương Nhất Bác nghe vậy nụ cười dần dần thu lại, nghe theo lời cô đáp một tiếng, nhưng cũng không tiếp lời, cúi đầu tiếp tục xem sổ sách.
Nữ diễn viên dường như nửa phần xấu hổ cũng không nhận ra, trước mặt một đám MC và khách mời liền hỏi Vương Nhất Bác: "Tối nay Nhất Bác ghi hình xong chương trình còn lịch trình không?”
Hậu trường ngắn ngủi lâm vào trầm mặc, ngay cả nhân viên công tác bận rộn cũng nhịn không được len lén dựng thẳng lỗ tai, có vẻ khán phòng phía trước truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt càng thêm rõ ràng. Vương Nhất Bác ngay cả lông mày cũng không nhấc lên một chút, bình tĩnh nói: "Sau khi ghi hình xong tổ tiết mục của chúng tôi có tiệc tùng, các vị tiền bối nếu trong chốc lát không bận rộn, đặc biệt hoan nghênh tất cả mọi người đến.”
Mấy vị khách quý còn lại cười đáp ứng, đề tài liền tự nhiên chuyển hướng sang người khác. Nữ diễn viên mất mặt, trên mặt có chút không nhịn được, tìm cớ vội vàng đi vào phòng nghỉ trang điểm.
"Không làm cho người ta mặt mũi như vậy ò?" Đại ca vỗ Vương Nhất Bác một cái.
Lúc này Vương Nhất Bác mới thả lỏng, đứng đằng sau sân khấu sắp mở ra cười có chút vô tâm vô phế, "Không phải khẩu vị của em.”
Sau khi kết thúc chương trình đã gần nửa đêm, chuyến bay của Vương Nhất Bác sáng sớm hôm sau, suy nghĩ một chút, vẫn là cùng mọi người đi ăn khuya.
Mấy vị khách quý tuổi tác đều lớn hơn Vương Nhất Bác, cậu trở thành người trẻ tuổi nhất, trong bữa tiệc bị trêu chọc liên tiếp, không cách nào từ chối uống không ít rượu, lúc tan cuộc tuy rằng không say, nhưng đầu óc đã mơ màng, hai má cũng nóng lên.
“Nhất Bác, cẩn thận bậc thang!” Nữ diễn viên bỗng nhiên tiến lên hai bước đỡ Vương Nhất Bác lại, thân thể rất gần gũi với Vương Nhất Bác.
Đại não Vương Nhất Bác bị cồn làm trì trệ, mùi nước hoa Black Opium ập tới vô cùng khó chịu, như phản xạ có điều kiện lui ra một bước, "Cảm ơn, tôi không sao.”
Nữ diễn viên làm như không có gì xảy ra, đứng tại chỗ chỉnh lại áo khoác của mình: "Vậy tôi đi trước, gặp lại sau!”
Vương Nhất Bác trầm mặt không nói gì.
Tiểu Tiền nơm nớp lo sợ chạy tới, dẫn Vương Nhất Bác đi đến xe bảo mẫu đã sớm chờ ở bãi đỗ xe, quan sát sắc mặt Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“...... Hỏi trễ," Lúc này Vương Nhất Bác đã tỉnh rượu, cả người thanh tỉnh vô cùng, "Cậu liên hệ với chị Phó Dư trước." Cậu ngồi ở hàng ghế sau xe chưa khởi động, mặt lạnh nhìn về phía ánh sáng mờ mịt ngoài cửa sổ, ánh mắt đảo một vòng, rõ ràng cái gì cũng không thấy rõ, nhưng cậu lại rất rõ ràng, đã sớm có ống kính ghi lại hình ảnh vừa rồi.
Trong lòng Tiểu Tiền lộp bộp một chút, không dám nói chuyện với Vương Nhất Bác nữa, xoay người mặt mày ủ rũ bắt đầu liên lạc với người đại diện.
"Ngày mai mấy giờ thu âm?" Vương Nhất Bác bỗng nhiên hỏi.
Tiểu Tiền vội vàng trả lời: "Ba giờ chiều.”
"Biết rồi." Vương Nhất Bác ngay cả mũ áo hoodie cũng kéo xuống, nửa khuôn mặt đều giấu vào trong mũ, rụt mình thành một đoàn, không mở miệng nữa.
Lúc Tiêu Chiến gửi bản thảo cho Phó Dư người đại diện của Vương Nhất Bác, bất ngờ nhận được phản hồi của đối phương.
Cho dù trước đó chưa từng phỏng vấn giải trí, Tiêu Chiến cũng biết những người đại diện nghệ sĩ này cũng rất khó chơi, thường bới lông tìm vết với bản thảo, vì một bản thảo mà tranh luận bốn năm lần anh cũng từng nghe thấy.
Bất quá hôm nay Phó Dư tựa hồ vô cùng bận rộn, chỉ ngắn gọn trả lời một câu cảm ơn cùng "Sau này liên lạc với cậu" liền không nói gì thêm, Tiêu Chiến hiếm khi cảm nhận được loại cảm giác bị người ta gạt qua một bên, ngồi ở trong phòng làm việc, một hồi lâu cũng không kịp phản ứng.
“Tiêu lão sư!” Gia Oanh vừa mới họp xong thay Tiêu Chiến, cách xa liền phất tay với Tiêu Chiến, "Đây là thông báo vừa mới phát, tổ trưởng bảo em đưa cho anh.”
Tiêu Chiến dùng ngón tay hư không chỉ cô: "Nhỏ giọng một chút!”
Gia Oanh thè lưỡi, đưa tờ thông báo trong tay cho Tiêu Chiến, mặc dù hạ thấp giọng nói cũng khó nén hưng phấn, "Tiêu lão sư, kế tiếp có rất nhiều lịch ra ngoài phỏng vấn!”
Tiêu Chiến xoay bút dựa lưng ghế: “Ngồi trong văn phòng còn ủy khuất cô?”
Trong khoảng thời gian hơn một tuần nay Gia Oanh đã sớm phát hiện ra thật ra tính tình Tiêu Chiến vô cùng tốt, lá gan cũng lớn hơn không ít, nghe vậy còn dám trả lời, "Vậy không phải là xa rời thực tế sao?”
Tiêu Chiến cười nhạt một chút, trong nháy mắt mặt mày nhu hòa nhìn Gia Oanh ánh mắt cũng sắp thẳng tắp, tim đập kịch liệt giống như muốn nhảy ra khỏi ngực, ngón tay theo bản năng bắt lấy vạt áo của mình.
A di đà phật, Vô Lượng Thiên Tôn, đến tột cùng kiếp trước mình làm chuyện tốt gì, kiếp này mới có thể cùng soái ca cấp bậc này làm đồng nghiệp? Hồn Gia Oanh bay xa xôi, còn đang dạo chơi ở cõi thần tiên, không chú ý tới sắc mặt Tiêu Chiến dần dần ngưng tụ, không còn ôn hòa vừa rồi.
"Thông báo là ai gửi?" Tiêu Chiến hỏi.
"A?" Lúc này Gia Oanh mới hoàn hồn, "À, tổ trưởng Trần ạ. Tiêu lão sư, anh đi đâu vậy?”
Tiêu Chiến cũng không quay đầu lại, "Cô ngốc thật!”
Tiêu Chiến không đợi được một tiếng "Mời vào", tùy ý gõ cửa ba lần, liền trực tiếp đi vào phòng làm việc của tổ trưởng tổ giải trí.
"Lão Tiêu à," Tổ trưởng Trần rất nhiệt tình, "Sao cậu lại tới đây? Ngồi đi.”
"Cảm ơn, không cần, tôi chính là tới hỏi anh một chuyện." Tiêu Chiến ném thông báo trong tay lên bàn làm việc.
Tổ trưởng Trần tựa hồ vô cùng mờ mịt, "Đây không phải là vừa mới gửi xuống sao, có vấn đề gì sao?”
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, "Liveshow nghệ sĩ số 6, livestream buổi lễ long trọng của nghệ sĩ số 9, hoạt động thương mại của nghệ sĩ số 11! Anh Trần, anh có đùa tôi không?”
"Cái này... có vấn đề gì vậy?" Tổ trưởng Trần hỏi ngược lại.
Bàn tay của Tiêu Chiến chống trên mặt bàn tạo thành nắm đấm, trong ánh mắt có thể nói là thản nhiên của tổ trưởng Trần thật lâu không nói gì.
"Ai, cậu không nói tôi cũng hiểu, nhưng lão Tiêu, tổ giải trí của chúng ta chính là như vậy, đụng phải ngày lễ tết còn bận rộn hơn nhiều so với lúc này." Tổ trưởng Trần đi tới bên cạnh Tiêu Chiến, thân mật vỗ vỗ vai anh, "Cậu phải nhanh chóng thích ứng.”
"Tôi không phải nói chuyện này." Tiêu Chiến dừng một chút, "Hai chúng ta vào [Nhân Gian] cùng một năm, anh hẳn là hiểu rõ tôi, tôi vốn không quen với trường hợp này, còn có hoạt động thương mại của nghệ sĩ, tuần san chúng ta từ khi nào ngay cả loại phỏng vấn này cũng làm?”
Tổ trưởng Trần vẫn cười, ý vị thâm trường nói: "Bây giờ không giống ngày xưa.”
"..." Tiêu Chiến cũng cười ngắn ngủi một tiếng, "Đúng vậy, bây giờ đã khác." Anh cầm lấy bảng thông báo , nắm lấy trong lòng bàn tay, "Vậy tôi đi làm việc trước."
Nụ cười của tổ trưởng Trần vẫn duy trì cho đến khi Tiêu Chiến đi ra khỏi văn phòng, sau đó nhanh chóng lạnh mặt, thậm chí khinh thường hừ một tiếng.
"Ngày mai đi công tác, buổi sáng trực tiếp ra sân bay, không cần ở văn phòng nữa."
Gia Oanh giấu tay dưới gầm bàn làm việc lén lút chơi điện thoại di động, bị thanh âm đột nhiên toát ra của Tiêu Chiến hoảng sợ, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất.
“Biết, biết rồi!” Cô vội vàng trả lời, lại tò mò nói, "Tiêu lão sư, anh đi làm gì vậy?”
"Không có gì." Tiêu Chiến đưa lưng về phía Gia Oanh, thanh âm có chút nhẹ nhàng, "Chẳng qua là xác nhận lại nội dung công việc một chút mà thôi.”
Gia Oanh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại cảm thấy tâm tình của Tiêu Chiến lúc này thoạt nhìn thập phần sa sút, trong lòng bất ổn, mím môi không dám nói nữa.
"Vừa rồi cô đang xem cái gì?" Tiêu Chiến bất thình lình hỏi.
Mồ hôi trên lưng Gia Oanh sắp rơi xuống, "... Vâng, cái đó, lướt Weibo.”
Tiêu Chiến nâng cằm lên: "Tìm được tin tức hữu dụng gì vậy?”
Gia Oanh vặn ngón tay thành bánh quai chèo, trong cái khó ló cái khôn, vội vàng lật ra một bài, đưa điện thoại di động của mình cho Tiêu Chiến, "Tiêu lão sư, anh xem cái này!”
Tiêu Chiến nhìn lướt qua màn hình điện thoại: "Vương Nhất Bác yêu đương" đã được treo ở hàng đầu hot search, độ thảo luận cũng không thấp.
“...... Khó trách không có thời gian thẩm định bản thảo," Tiêu Chiến lắc đầu, trả lại điện thoại cho Gia Oanh, "Đừng thiếu tập trung nữa.”
“...... Ò. "Gia Oanh thu điện thoại di động, cảm giác được áp lực trên người Tiêu Chiến thấp hơn.
Scandal này náo loạn không dài không ngắn khoảng một tuần, đợi đến khi nhiệt độ dần dần hạ xuống, nhiệt độ ở Bắc Kinh lại giảm xuống vài độ, gió tây bắc thổi lên người đã mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
Âu phục trên người Vương Nhất Bác đơn bạc đến mức không đỡ được gió gì, ngồi ở ghế sau xe mở cửa sổ ra đón gió, đông lạnh đến mức Tiểu Tiền ở một bên cũng nhịn không được xoa xoa cánh tay: "Nhất Bác, anh không lạnh sao?”
Vương Nhất Bác nghe vậy đóng cửa sổ lại: "Rất lạnh sao? Không sao đâu.”
"Cho dù cậu không sợ bị bệnh cũng yêu quý tạo hình của cậu một chút." Phó Dư ngồi ở ghế phụ, tức giận nói một câu.
Vương Nhất Bác không thèm để ý sờ sờ mái tóc vụn buông xuống trán: "Rất tốt.”
"Lát nữa thảm đỏ đi xong sẽ có nhóm phỏng vấn, cậu chú ý từ ngữ một chút." Phó Dư dặn dò lần ba, “Hướng gió dư luận còn có thể, bây giờ cậu cần độ thảo luận này, đối với phóng viên không cần trực tiếp phủ nhận scandal, qua loa là được, nghe hiểu chưa?”
Vương Nhất Bác không nói lời nào.
"Vương Nhất Bác," Phó Dư nhíu mày, "Tôi đang nói chuyện với cậu.”
"Biết rồi, chị." Vương Nhất Bác trả lời.
“Thời gian cậu ra mắt cũng không ngắn, tính tình nên thu lại thì sớm thu lại cho tôi." Phó Dư nói chuyện luôn luôn không khách khí, "Thật vất vả mới có chút khởi sắc, đừng đánh mất.”
"Cuộc phỏng vấn đặc biệt của [Nhân Gian] đã có, tôi gửi cho cậu một phần wechat, cậu rảnh rỗi có thể xem xét," Phó Dư cũng không so đo Vương Nhất Bác không nói một lời, tự mình nói, "Viết không tệ, lại nói tiếp vận khí của cậu còn rất tốt, Tiêu Chiến phá lệ lần đầu tiên xuống biển làm báo giải trí, cậu chiếm tiện nghi lớn, chính là sau này nói chuyện cân nhắc, đừng quá trực tiếp..."
Vương Nhất Bác dứt khoát che lại giọng nói của Phó Dư, làm bộ cúi đầu nghiêm túc xem cuộc phỏng vấn của mình.
"Tôi nói chuyện với cậu, cậu có nghe thấy không?" Chân mày lá liễu của Phó Dư dựng thẳng.
Vương Nhất Bác lắc lắc điện thoại di động, "Xem phỏng vấn.”
Ngực Phó Dư phập phồng, "... Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị cậu làm cho mái tóc bạc trắng!”
Xe tránh được fan vây kín trực tiếp lái vào bãi đỗ xe ngầm, Phó Dư trực tiếp đi đến hội trường, để lại Vương Nhất Bác và Tiểu Tiền hai người tự mình đến phòng trang điểm chỉnh trang.
Tiểu Tiền xách túi lớn túi nhỏ, miễn cưỡng đuổi theo Vương Nhất Bác đang chân dài cất bước, "Lời của chị Phó Dư anh nghe không?”
Vương Nhất Bác một tay cầm điện thoại di động, tay kia vươn ra bên miệng theo thói quen cắn, không yên lòng trả lời một câu: "Nói sau.”
"Anh an ổn một chút, " Tiểu Tiền nói, "Muốn bị mắng thì tự nghe một mình đi, tôi không nghe chung đâu!"
“Không có nghĩa khí!” Vương Nhất Bác lườm Tiểu Tiền một cái, lại thở phào nhẹ nhõm: "Không phải là không nói sao, tôi am hiểu nhất.”
Tiểu Tiền hài lòng gật đầu, "Cái này còn không sai biệt lắm. Ôi, ôi!”
“Cẩn thận!”
Tiêu Chiến chạy nhanh hai bước, kéo túi hành lý không cẩn thận rơi xuống.
Động tác của Vương Nhất Bác đỡ Tiểu Tiền dừng lại: “Tiêu Chiến lão sư?”
Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, "Là cậu à, lại gặp mặt.”
Vương Nhất Bác còn rất cao hứng, "Tôi vừa mới đọc báo anh viết, cảm ơn anh, tôi rất thích.”
"Đừng khách khí," Tiêu Chiến nói, "Đoạn cuối cùng vốn là người đại diện của cậu bảo tôi sửa, tôi không đồng ý.”
"Tại sao phải sửa?" Tiếng nghi vấn này của Vương Nhất Bác có chút lớn, trong hành lang hậu trường không tính là rộng rãi nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt.
Tiêu Chiến không quen với kiểu nhìn này, không thoải mái sờ mũi nhưng vẫn trả lời: "Cô ấy nghĩ cậu nên thể hiện sự hiểu biết khác nhau và tình yêu giống nhau về vũ đạo và diễn xuất.”
Vương Nhất Bác cười nhạo, "Không bằng chị ta dứt khoát thay tôi đi phỏng vấn.”
Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác, "Nhưng tôi vẫn kiên trì quan điểm của tôi, cảm ơn sự thừa nhận của cậu.”
Staff đến thúc giục Vương Nhất Bác nhanh chóng đến thảm đỏ, Vương Nhất Bác có chút áy náy nói với Tiêu Chiến: "Xin lỗi, tôi phải đi đây.”
Tiêu Chiến ôm máy ảnh gật đầu, "Bất quá, tôi còn tưởng hôm nay cậu sẽ cùng bạn gái đi thảm đỏ.”
Vương Nhất Bác nhíu mày: "Bạn gái nào?”
Tiêu Chiến châm chước lời nói, "Vừa rồi lúc đi vào, tôi ở bên kia thấy cậu, à, người bạn kia." Anh vừa dứt lời, rõ ràng cảm giác được khí áp quanh người Vương Nhất Bác xuống thấp, quả thực muốn đem mất hứng viết lên mặt.
"Tiêu lão sư," Vương Nhất Bác đút tay vào túi, thẳng người hỏi: "Lão sư còn rất quan tâm đến tôi?”
Tiêu Chiến nghe ra trong lời nói của Vương Nhất Bác, kẹp súng mang gậy, cảm thấy có chút buồn cười.
"Ngẫu nhiên nhìn thấy thôi," Anh cười nhạt, "Gần đây tôi chạy khắp nơi phỏng vấn, tăng lên không ít kiến thức, làm minh tinh quả thật không dễ dàng, trái một người bạn phải một người bạn, đều rất bận rộn.”
"Không nói nữa, tôi cũng phải đi khu phỏng vấn chuẩn bị." Tiêu Chiến cũng cảm thấy hôm nay mình có chút nhiều lời, "Lát nữa gặp đi.”
"Tiêu lão sư." Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến.
"Anh cầm cái này," Cậu quyết đoán tháo tấm thẻ trên cổ Tiểu Tiền đưa cho Tiêu Chiến, "Bây giờ anh từ thông đạo phóng viên tiến vào, căn bản không tìm được góc độ tốt.”
Tiêu Chiến chớp chớp mắt, hiếm khi nhất thời không biết nói cái gì, "Cho tôi?”
Vương Nhất Bác thản nhiên gật đầu.
"Cảm ơn," Tiêu Chiến do dự nói, "Tôi..."
Vương Nhất Bác ngắt lời anh, "Lát nữa gặp lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top