Chương 35: Bọn họ đều rất nhớ em (H+)

Có lẽ Tiêu Chiến không biết tâm tư nhỏ của Vương Nhất Bác, khi camera điện thoại đối diện với anh anh còn nhìn nó nở nụ cười, giống như một giây sau liền giơ tay ra “Ye” với Vương Nhất Bác.

Đó là tấm ảnh rõ nét nhất, nó được Vương Nhất Bác sắp xếp ở chính giữa, lúc Tiêu Chiến thấy nó trên Weibo tất cả đều đã không kịp nữa rồi, lúc đó bọn họ chuẩn bị tiến hành hoạt động nướng thịt vào ban đêm, nhưng bây giờ xem ra tất cả mọi chuyện đều đẩy sang một bên.

“Có phải nên  giải thích với anh một chút hay không?” Khớp tay cong vỗ nhẹ lên màn hình, biểu tình nói cười của Tiêu Chiến không nhìn ra được vui vẻ hay tức giận. Anh vẫy tay bảo Vương Nhất Bác đi chỗ khác, còn chưa kịp nói đã bị người trên ghế sô pha ôm lấy.

“Tấm ảnh đầu tiên là ngày đón năm mới lúc anh ăn cơm em đã lén chụp, lúc đó muốn lưu lại làm kỉ niệm,” Hắn ôm Tiêu Chiến vào lòng, giải thích tất cả mọi chuyện.

“Tấm ảnh thứ hai là chụp lúc anh tới tủ lạnh lấy sữa, bởi vì lúc đó anh mang tất mà em mang giúp anh, em thật sự rất vui.”

“Tấm ảnh thứ ba là tối qua chụp lúc anh ngủ, lúc chụp xong em chỉ cắt đầu tóc ra.” Đó là tấm ảnh chỉ có tóc, ai cũng không biết lúc đó Tiêu Chiến đang nằm trong lòng Vương Nhất Bác ngủ ngon.

“Em không muốn để bọn họ nhìn thấy bộ dáng lúc anh ngủ, chính là cố ý đăng lên để khoe khoang với mọi người.” Vương Nhất Bác thẳng thắn thừa nhận, hắn chính là muốn để tất cả mọi người ngưỡng mộ hắn, không phải bởi vì hắn có bao nhiêu ưu tú chói mắt, mà là bởi vì hắn có Tiêu Chiến độc nhất vô nhị trên thế giới này.

Tấm ảnh thứ tư là hôm nay lúc Tiêu Chiến đi siêu thị chọn nguyên liệu, anh đang đẩy xe đựng hàng, trên người còn đang mặc chiếc áo khoác mà Vương Nhất Bác thích nhất.

“Tấm ảnh này chúng ta vừa mới chụp, là anh đồng ý để em chụp không phải em lén chụp đâu, Chiến ca không thể trách em.” Vương Nhất Bác đang làm nũng, ôm Tiêu Chiến ở trong lòng chặt hơn một chút.

Tấm ảnh thứ sáu thứ bảy thứ tám thứ chín, Vương Nhất Bác giải thích với Tiêu Chiến lai lịch của từng tấm ảnh,  hắn một chút cũng không cảm thấy bực mình, chỉ cảm thấy Tiêu Chiến đang nhéo nhẹ trái tim mình.

Hắn giải thích xong toàn bộ, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt của Vương Nhất Bác muốn đòi hỏi phải khen thưởng, cong môi chờ được hôn.

“Em cảm thấy anh hài lòng với cách giải thích này không?” Trên mặt Tiêu Chiến còn đang nở nụ cười, ngồi trên đùi Vương Nhất Bác cũng biết phải tìm tư thế thoải mái.

Anh vén mái tóc dài lộn xộn giữa trán của Vương Nhất Bác lên, để lộ ra vầng trán chắc nịch trơn bóng được ẩn giấu trong đó. “Hửm?” Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Vương Nhất Bác, nghiêng người nắm vai của hắn.

Ánh mắt trước bữa ăn đã trở nên thay đổi ý vị, Vương Nhất Bác cảm thấy đói không phải vì một thời gian dài chưa ăn cơm,hắn biết việc này là hắn xúc động và tùy hứng,nhưng___

“Anh rất hài lòng.” Hắn không ngờ được câu trả lời của Tiêu Chiến, người nọ đặt xuống một nụ hôn ở giữa trán của hắn. Biểu tình trên mặt Tiêu Chiến không nhìn ra cảm xúc gì cũng biến thành nở nụ cười phát ra tự nội tâm, anh giơ tay ôm lấy Vương Nhất Bác, đem bản thân thụt vào trong lòng của người yêu mình.

Bọn họ nhịn không được mà hôn môi, nhịn không được mà trên ghế sô pha nhỏ hẹp nói ra tình ý, nếu như không phải nghe thấy âm thanh phát ra trên khay nướng ở bàn ăn, e rằng bọn họ đều sẽ quên mất bữa tối này bọn họ đã chuẩn bị rất lâu.

Bọn họ không có tinh lực để tiếp tục quan tâm tin tức lớn đã làm tê liệt Weibo, tóm lại tối nay fan của Vương Nhất Bác e rằng không thể nào chợp mắt nỗi.  Thần tượng của mình trôi qua hai tháng cuối cùng cũng chịu đăng Weibo, ảnh tự sướng trước giờ chưa từng xuất hiện lại là ảnh của người khác.

Người này nếu là người khác thì thực sự có thể chấp nhận, nhưng người làm fan của Vương Nhất Bác đủ lâu đều sẽ biết người trong ảnh rốt cuộc là ai. Đó là người đại diện của Vương Nhất Bác mà trước kia bọn họ thường lên tiếng phê phán, trong miệng của bọn họ đó là một người xấu chỉ biết bóc lột Vương Nhất Bác.

Giới giải tí trong nước tối nay không ngủ, Edinburgh liền trở thành thiên đường duy nhất để Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hưởng thụ cuộc sống. Bọn họ ngồi trước bàn ăn hưởng thụ từng lát thịt nướng, ngoài cửa sổ là tiết trời Edinburgh đang dần ấm lên.

Bữa tối rất phong phú, cá thu đao bị đặt lên khay nướng. Khoảnh khắc này trong lòng vương Nhất Bác vẫn chưa chắc chắn được, hắn sợ Tiêu Chiến lại không ăn cá, trong đầu toàn là những câu dỗ dành làm thế nào để Tiêu Chiến ăn nhiều hơn một chút.

Cá thu đao được cạo sạch, thịt cá trắng nõn được bỏ vào trong chén, lúc đó Tiêu Chiến đã chạy tới sô pha xem ti vi trước, chỉ để lại cho Vương Nhất Bác một cái gáy xinh đẹp.

Hắn nhịn không được nở nụ cười, chỉ nhìn thấy gáy của Tiêu Chiến cũng cảm thấy thích. Sô pha nhỏ hẹp lại bị hai người chen chúc ngồi lên, hắn thích ôm Tiêu Chiến vào trong lòng, chỉ có cơ thể dán chặt vào nhau mới khiến người cảm thấy thoải mái an tâm.

“A__” Hắn bày ra tư thế dỗ dành trẻ nhỏ ăn cơm, đem thịt cá bỏ vào trong miệng Tiêu Chiến. Người lớn hơn sáu tuổi có lúc được dỗ dành liền giống như đứa trẻ, Tiêu Chiến thật sự học theo bộ dáng mở miệng của Vương Nhất Bác, trong cổ họng còn phát ra âm thanh.

“Là thịt cá, nếu như anh không thích ăn thì nhổ ra.” Thịt cá ở trong muỗng được đưa vào miệng Tiêu Chiến, lúc Vương Nhất Bác đưa đến bên miệng Tiêu Chiến vẫn còn bất an.

Thịt của cá thu đao rất thơm, Vương Nhất Bác lọc xương vô cùng sạch. Tiêu Chiến đã không nhớ nỗi lần trước được người khác cưng chiều như vậy là khi nào, kí ức này cần phải quay lại trước lúc năm tuổi, dù sao thì nghe mẹ nói ba tuổi anh đã bắt đầu học được cách tự ăn cơm.

“Ngon.” Anh không thích mùi tanh của cá, lần đầu tiên cảm thấy mùi vị có thể khiến người ta đắm chìm vào như vậy. Thời khắc này Tiêu Chiến đặc biệt muốn ôm Vương Nhất Bác, anh quả thực đã làm như vậy, cả người dựa vào Vương Nhất Bác giống như con Koala.

Mái tóc chà xát mái tóc, hai má cọ sát hai má. Anh thích nhiệt độ cơ thể của Vương Nhất Bác, thích người nọ dịu dàng vỗ nhẹ lưng mình. Anh chỉ nói một chữ ‘ngon’, thế là toàn bộ thịt cá ở trong chén đều bị Vương Nhất Bác cho vào miệng anh.

Chén đĩa bừa bộn ở trên bàn không kịp thu dọn, đôi tình nhân nhàm chán ngồi cạnh nhau, nguyên trạng của cuộc sống có quá nhiều loại, bọn chúng đều được cuộc sống ban tặng cho.

Là hương vị bọt và xà bông rửa chén, cũng pha lẫn âm thanh ti vi truyền tới. Trong tủ lạnh chất đầy bánh mì nhỏ và kem mà người yêu thích ăn, Vương Nhất Bác nghiêm khắc kiềm chế số lượng kem mà Tiêu Chiến ăn, hắn thích đi cướp sự ngọt ngào trên khóe miệng người yêu mình.

Khoảnh khắc được ôm lên lầu trái tim đã đập loạn, anh được vô cùng quý trọng mà ôm trong lòng. Tối nay Vương Nhất Bác cùng anh ngắm tuyết xem tivi, ánh trăng ở trong phòng giống như sân khấu mà trời đất ban tặng.

Anh và Vương Nhất Bác ở dưới ánh trăng mà hôn nhau, từng lớp quần áo mà lúc sáng được Vương Nhất Bác mặc lên người bị người này cởi ra từng cái.

Nụ hôn của Vương Nhất Bác mang theo cả hương vị thịt nướng của tối nay, nó khác với sự tùy tiện của tối hôm qua, trong đó tràn đầy sự dịu dàng của chàng trai hai mươi tư tuổi. Hắn đem tất cả lòng yêu thích ở trong miệng chai tràn ra ngoài, Vương Nhất Bác muốn đem tất cả thú vui trong tình dục tặng cho Tiêu Chiến.

Màn dạo đầu kéo dài liên tục, ngón tay tiến vào hậu huyệt chảy ra chất bọt màu trắng, Vương Nhất Bác khao khát đến mức suýt chút nữa không chịu đựng được, nhưng cũng không nỡ để Tiêu Chiến có một chút không thoải mái nào.

“Tiến vào…” Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay của Vương Nhất Bác, anh cũng không nỡ để người yêu vì mình mà nhẫn nhịn,. Cả buổi tối Vương Nhất Bác đều chú ý cảm xúc và cảm nhận của anh.

Nhưng anh cũng muốn Vương Nhất Bác thoải mái, ba ngón tay tiến vào hậu huyệt, Vương Nhất Bác vẫn chưa kịp khuếch trương liền bị người nọ lật người, hắn bị Tiêu Chiến hôn môi kịch liệt, trong nháy mắt đôi mắt nhìn chằm chằm,  dục vọng ở hạ thân cực nóng mà trước nay chưa từng có bắt đầu tiến vào.

Đó là sự yêu thích của Tiêu Chiến, anh lớn hơn Vương Nhất Bác gần sáu tuổi, trong trí nhớ trước giờ Tiêu Chiến chưa từng chủ động ở phương diện này. Anh ngồi trên người Vương Nhất Bác tự điều chỉnh tư thế, đuôi mắt đã đỏ hoe.

Anh không ăn được, líu ríu nhỏ giọng mắng Vương Nhất Bác, tình cảm trong miệng và động tác biểu hiện ra ngoài không giống nhau, anh giơ tay đòi cái ôm của Vương Nhất Bác, ánh mắt phát sáng giống như chuẩn bị nỉ non.

Đó là con cá đã cận kề cái chết, vẩy cá của anh làm bỏng đôi mắt của Vương Nhất Bác, hắn cảm giác được cửa huyệt của Tiêu Chiến đang hút lấy, nó giống như nghìn nghìn vạn vạn chiếc lưỡi đang liếm mắt ngựa trên quy đầu của mình, giống như yêu tinh quấn quanh thân muốn ép khô cả cơ thể hắn.

Hắn căn bản không nghe rõ tiếng líu ríu của Tiêu Chiến, lý trí dịu dàng mà hắn muốn duy trì cuối cùng dưới sự chủ động của người yêu mà bị quét sạch, Vương Nhất Bác nhận ra bản thân chỉ là một người bình thường  đầy đủ thất tình lục dục, hắn không có cách nào khống chế được dục vọng và yêu thích của bản thân.

 Âm thanh ngắt quãng từ miệng Tiêu Chiến truyền ra, bàn tay đặt bên hông cũng không thấy thu lại, lực cánh tay của tay đua Vương Nhất Bác kinh người đến đáng sợ, nó giống như đồ chơi và con rối trong tay người yêu.

Nhụy hoa bị va chạm chảy ra bọt nước, anh lại nhịn không được bật khóc đòi hỏi một cái ôm, kích thích khiến đầu óc trở nên trống rỗng, răng cắn lên cổ của Vương Nhất Bác.

Anh muốn làm chú Koala trên người Vương Nhất Bác, thế là cả căn phòng đều biến thành chiến trường của tối nay, anh chuyển động hưởng thụ sự dịu dàng và thô bạo, trên người sớm đã lấp đầy những dấu răng và vết đỏ.

Nước ấm trong bồn tắm lớn tràn ra ngoài không cách nào dừng lại, lần đầu tiên Tiêu Chiến biết được tinh lực của một người có thể tốt như vậy. Nhưng anh không có cách nào ngăn cản Vương Nhất Bác thỉnh cầu một lần rồi thêm một lần, bởi vì anh cũng muốn Vương Nhất Bác, còn nhiều hơn so với người nọ tưởng tượng.

Anh thích sự dịu dàng và thô bạo của Vương Nhất Bác, thích người nọ đem dương vật cọ sát với nơi mẫn cảm của nhụy hoa, anh thích Vương Nhất Bác vứt đi bản năng thành thạo ban đầu.

Anh thích Vương Nhất Bác hôn trên cơ thể anh, thích tóc ngắn của Vương Nhất Bác đâm vào da anh ngứa ngáy. Tiêu Chiến sẽ đưa tấm ngực thẳng của mình vào miệng Vương Nhất Bác, ngay cả phần dưới của cơ thể cũng thuận theo tần số chuyển động của người yêu.

Nơi giao hợp sớm đã rối tinh rối mù, ngay cả phần mông cũng trở nên đỏ rực, tay Vương Nhất Bác đánh lên cuối cùng dưới lời cầu xin tha thứ của Tiêu Chiến mà biến thành vuốt ve. Hắn không nắm được thịt mông của Tiêu Chiến, chất lỏng màu trắng đã tràn ra từ khớp ngón tay.

Tiêu Chiến của hắn quá thu hút người khác, khoảnh khắc bắn vào trong hắn liền hối hận tất cả những việc mình làm hôm nay, hắn không nên chia sẻ người yêu của hắn cho người khác xem, cho dù một sợi tóc bây giờ Vương Nhất Bác cũng cảm thấy ghen ghét.

Hắn nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến, người nằm trong lòng hắn nhịn không được mà nở nụ cười. Trời đã sắp hửng sáng, cuộc chiến bất tận này cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Nó không chọn ra người thắng lợi, ngón tay từ hậu huyệt móc ra tinh dịch màu trắng. Lúc Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến về giường người này đã ngủ, đang ở trong giấc mộng mơ màng cũng biết ôm lấy Vương Nhất Bác không buông.

Vương Nhất Bác cảm thấy đây là trời đất đang chiếu cố hắn, hóa ra thượng đế nỡ lòng đem người tốt như vậy đến bên cạnh hắn. Trên thế giới này sẽ không tìm thấy được người thứ hai tốt như Tiêu Chiến, cũng sẽ không tìm ra được người Vương Nhất Bác thích thứ hai.

Bộ phim của hai người mới đẹp mắt,  cảnh tuyết của hai người mới mỹ lệ. Hắn nghiêng đầu hôn má Tiêu Chiến, mắt và trán của anh, chóp mũi và môi của anh.

Tiêu Chiến của hắn tốt như vậy, tốt đến mức khiến hắn không nỡ chợp mắt. Thế là Vương Nhất Bác muốn ngắm tới khi xuất hiện bình minh nơi chân trời, hắn nghiêng vai cảm nhận tần số hô hấp của Tiêu Chiến sau khi ngủ, chờ cho đến khi ánh sáng đầu tiên hiện lên từ đường chân trời, trận cạnh tranh không thương lượng cùng với thiên nhiên này mới đi đến kết cuộc.

“Em thắng rồi.” Hắn nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chiến, rồi lại gần hôn lên môi của anh. Hắn đột nhiên muốn nói ra tình ý,  trong sáng sớm ngày hôm nay, trong sinh mệnh của hắn ở quãng đời còn lại.

“Em yêu anh.” Vương Nhất Bác biết, đây là sinh mệnh của hắn.

“Tay.”

Tay Vương Nhất Bác đặt trên hông Tiêu Chiến bị đánh mạnh, người nghiêng cơ thể quay đầu nhìn trong ánh mắt đều là trách móc.

“Trên điện thoại nói xoa bóp sẽ không mỏi.” Tiếng nói chuyện nhỏ dần, hắn lại cụp đôi mắt chó quen thuộc của mình, cả người Vương Nhất Bác đã chen tới trước mặt Tiêu Chiến, bàn tay lại sờ lên eo của người nọ.

Bàn tay lại bị đánh lần nữa, Tiêu Chiến không vừa ý trở mình ngồi dậy. Trong nháy mắt này anh quên mất cái eo mỏi nhừ của mình, kích động đến nỗi trên mặt biến dạng.

“Vương Nhất Bác……” Anh đau đến mức nói chuyện cũng khàn không thể chịu được, răng thỏ trực tiếp cắn lên vai của Vương Nhất Bác, anh cảm nhận được Vương Nhất Bác không cử động, nhưng cái eo mỏi nhừ thật sự rất khó mà thuyên giảm.

Các cặp người yêu phàn nàn với nhau luôn không thể kiềm chế, hậu quả sau một đêm càn rỡ chính là eo đau hông đau. Tiêu Chiến dùng răng thỏ để làm dịu đau đớn của mình, nhưng lúc thả ra cũng không thấy dấu răng trên da Vương Nhất Bác đậm bao nhiêu.

“Tối nay em ngủ ở sô pha.” Thật sự rất mỏi, đổi tư thế gì cũng khó chịu, anh được Vương Nhất Bác dỗ dành ngồi ở trong lòng, cũng không biết có phải nguyên nhân tâm lý hay không, tóm lại lúc ở trên cơ thể Vương Nhất Bác đau đớn dường như thật sự có thể dịu đi mấy phần.

“Nhẹ một chút, qua bên trái một chút.” Anh ra lệnh xoa bóp. Ngồi trong lòng Vương Nhất Bác xem tin tức hotsearch thật khó mới khôi phục lại bình thường, chắc hẳn cả đêm hôm qua lập trình viên trên Weibo đều không ngủ được, động thái đặc biệt phô trương của Vương Nhất Bác tối hôm qua có lượt thích vượt qua mười triệu.

Tin tức phòng làm việc phát ra rõ ràng, Vương Nhất Bác không có bất kì che giấu nào thừa nhận yêu đương. Hắn không giải thích thêm thời gian năm năm trước, chỉ bày tỏ sự ái mộ và bảo vệ Tiêu Chiến.

Hắn tự ôm lấy tất cả những điều tồi tệ lên người mình, phô bày trước mặt công chúng đều là những điều tốt đẹp của Tiêu Chiến, những phát ngôn nói Tiêu Chiến xấu xa toàn bộ đều bị xử lý sạch sẽ. Vương Nhất Bác thừa nhận bản thân dường như đã yêu đến mù quáng, nhưng là hắn nguyện ý, mà Tiêu Chiến lại càng xứng đáng.

Bàn tay ở trên eo bị Tiêu Chiến nắm lấy, Vương Nhất Bác vẫn chưa phản ứng trở lại hành động mười ngón tay đan vào nhau đột ngột  của Tiêu Chiến.

Chỉ là lúc hắn cúi đầu vừa vặn nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn vào mắt mình, hắn vẫn chưa phản ứng trở lại đã xảy ra chuyện gì, điện thoại giơ đến trước mặt hắn đều là bình luận của fan.

“Bọn họ đều rất nhớ em.”

 ---------------
Tui xin lỗi mọi người vì đã quên up chương mới huhu.

   Hôm nay biết điểm, biết luôn mình rớt HaNu:(((

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top