Chương 27: Cậu ấy thích anh rất nhiều
27
Vương Nhất Bác vẫn không rời đi, đã là năm ngày kể từ đêm Tiêu Chiến phát sốt, ngày mùng 6 Tết.
Ăn một bữa cơm cũng không tính là an ổn, người đối diện liên tục ngẩng đầu nhìn anh. Tiêu Chiến không phải là người mù hơn nữa mắt to, không cần ngẩng đầu cũng biết Vương Nhất Bác nhìn về phía đôi mắt sao của mình.
Anh có chút không kiên nhẫn, nhưng chủ nhà chậm chạp không trả lời tin nhắn Tiêu Chiến gửi. Sáng hôm đó, những lời anh nói với Vương Nhất Bác cũng chìm xuống biển, Tiêu Chiến thậm chí còn không biết lúc đó người đã đi tới cửa có nghe thấy hay không.
......
"Cậu đi đi."
......
Lúc ấy anh đã nói ba chữ, có lẽ năng lực lý giải của Vương Nhất Bác không đủ tốt. Tiêu Chiến mỗi đêm đều khó ngủ, thoạt nhìn là chờ đợi ngày hôm sau chỉ còn lại là nhà của anh. Nhưng mỗi buổi sáng khi anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, đáy lòng luôn có chút dao động, Tiêu Chiến lừa gạt mình nói đó là tiếc nuối.
Tiêu Chiến không muốn để ý tới hắn, cho dù cháo thịt nạc ngô ngày đó rất ngon, Vương Nhất Bác cho thêm rất nhiều đường, lúc anh ăn vào miệng không có hương vị rốt cục trở nên ngọt ngào.
"Đừng nhìn chằm chằm vào tôi." Càng lúc càng không vui, lời nói ra cũng mang theo cường ngạnh. Tốc độ ăn cơm của Tiêu Chiến so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều, anh dùng nĩa cuốn mì Ý lên, cũng không quan tâm bao nhiêu liền nhét vào miệng mình.
May mắn hôm nay mang đi là món mì dễ ăn, Tiêu Chiến liên tục bị ánh mắt nhìn chăm chú ăn miếng thịt xông khói cuối cùng. Anh thu dọn hộp mang đi ném vào thùng rác phòng bếp, điện thoại di động đặt ở trên bàn ăn cũng vang lên cùng một lúc.
"Chúc mừng năm mới."
"Tối nay?" Tiêu Chiến hỏi.
Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, đại minh tinh trong miệng nhét đầy đồ ăn thoạt nhìn rất cảnh giác. Nếu như trong thế giới phim hoạt hình, tai Vương Nhất Bác e rằng đã dựng thẳng lên, nghe lén quá trình nói chuyện của Tiêu Chiến.
Cất bước rời đi, thanh âm của Tiêu Chiến leo lên cầu thang. Anh tận lực tránh Vương Nhất Bác, không muốn để cho người nọ biết quá nhiều cuộc sống của mình.
Đây là một bữa tiệc ban đêm, nơi những người bạn quen biết ở Edinburgh đã mời Tiêu Chiến. Anh không có lý do gì để cự tuyệt, dù sao quả thật đúng như lời người bên kia nói, Tiêu Chiến đã gần một tháng không qua lại với bọn họ.
Ra ngoài cần nghi thức cảm, mấy ngày nay Tiêu Chiến ở nhà sắp mọc cỏ cuối cùng cởi áo ngủ trên người. Anh chọn lựa nửa ngày mới chọn được một cái áo khoác từ tủ quần áo, đứng trước gương quan sát nửa ngày mới miễn cưỡng hài lòng.
Thời tiết Edinburgh vẫn rất lạnh, nhìn chằm chằm dự báo thời tiết vài giây, Tiêu Chiến vẫn mặc cho mình một chiếc áo khoác. Anh đã ba mươi tuổi không chịu nổi thời tiết giày vò, huống hồ hiện tại cũng không có túi sưởi ấm mà trước kia mỗi mùa đông đều dán trên người anh và nâng trong lòng bàn tay.
Lúc ra khỏi cửa sắc trời sắp tối, bộ dáng hai tay Tiêu Chiến đút túi thoạt nhìn rất trẻ con. Hôm nay anh ăn mặc rất trẻ, đi trên đường tuyệt đối sẽ không có người nhìn ra vị tiên sinh này đã là một vị nam nhân ba mươi tuổi.
Bữa tiệc rất đáng mong đợi, nhưng Tiêu Chiến không ngờ phía sau mình sẽ có một phiền toái không thể bỏ qua. Vương Nhất Bác cùng lúc ra cửa, hai người trầm mặc thay giày ở huyền quan, một trước một sau rời khỏi nhà.
Lúc ấy Tiêu Chiến chỉ cho rằng Vương Nhất Bác quá nhàm chán chuẩn bị đi ra ngoài một chút, nhưng qua hai con phố này người nọ vẫn đi theo phía sau anh hai mét. Mặc kệ bước chân của Tiêu Chiến tăng nhanh hay chậm lại, hắn vẫn có thể bảo trì khoảng cách không gần không xa.
“Cậu đừng đi theo tôi!” Anh tức giận quay đầu rống một câu, thanh âm không lớn không nhỏ cũng không có bao nhiêu lực uy hiếp.
Trên đỉnh đầu Tiêu Chiến xuất hiện dấu hiệu tức giận, không rõ Vương Nhất Bác muốn làm gì. Tay cắm trong túi áo nhẹ nhàng nắm tay, hắn cắn cắn môi dưới của mình, bước nhanh hơn giống như là đang chạy.
Sau lưng truyền đến một cơn đau nhẹ, đầu cứng rắn đặt trên xương sống của mình. Tiêu Chiến may mắn hôm nay mình mặc rất nhiều, nếu như mùa hè chỉ sợ trong nháy mắt sẽ đau đến mức khiến anh không thể đứng dậy nổi.
“Anh không sao chứ Chiến ca!” Thanh âm của thủ phạm lan ra bên tai, Tiêu Chiến quay đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác vẻ mặt lo lắng. Đây là một đoạn đường lên dốc, góc độ này anh vừa vặn có thể từ trên cao nhìn xuống phía dưới đối diện với người này.
Anh cực kỳ có sao, ai lại bị đầu sắt đụng trúng còn không sao. Tiêu Chiến cảm thấy tiểu ác ma trong lòng mình sắp choáng váng, nắm đấm của anh nắm chặt, cáu kỉnh cọ cọ bốc lên trên.
"Cậu là chó sao!" Tiêu Chiến thốt ra, anh cảm thấy Vương Nhất Bác giống như một con chó dính người, loại hành vi này giống như chó chảy nước miếng, thậm chí còn có thể nhìn thấy khóe miệng.
Anh không muốn, anh rất tức giận. Tiêu Chiến nói xong câu đó cũng không muốn đối mặt với Vương Nhất Bác nữa, anh xoay người cất bước mạnh mẽ đi về phía trước, lúc này rốt cục cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi theo.
Dù sao thì không ai thích bị người ta mắng chó, trong lòng phẫn uất trong nháy mắt lập tức ngã xuống giá trị bình thường. Anh cho rằng mình đã xin nhờ được tên đại gia hỏa dính người kia, bước chân bất tri bất giác chậm lại.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Tiêu Chiến tính không bằng Vương Nhất Bác làm. Bàn tay anh nắm trong túi quần áo cũng không kịp buông ra, tiếng chạy bộ truyền đến phía sau vừa gấp vừa hưng phấn.
Sự phẫn nộ của Tiêu Chiến lập tức tăng vọt, anh xoay người chuẩn bị mắng chửi Vương Nhất Bác một trận. Lần này nắm đấm siết chặt, anh tức giận ánh mắt xoay người!
“Gâu!”
“......”
Nắm đấm của Tiêu Chiến không còn khả năng rơi xuống nữa, tức giận lần này trực tiếp ngã xuống đáy cốc. Anh không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất Bác trước mặt đang cười với mình, người nọ đến tột cùng làm thế nào đến lúc này còn lộ ra đôi má sữa mập mạp kia với anh.
Đây không phải là Vương Nhất Bác, người này tuyệt đối không phải Vương Nhất Bác trước kia. Phải biết tần suất xù lông của đại minh tinh kia đáng sợ đến mức nào, rõ ràng hắn không thích Tiêu Chiến nói hắn giống chó nhất, Tiêu Chiến thậm chí còn cảm thấy Vương Nhất Bác đặc biệt chán ghét người khác sờ đầu hắn.
"Bệnh thần kinh." Anh theo bản năng lắc đầu, lần này thật sự không muốn để ý tới Vương Nhất Bác nữa. Tiêu Chiến cất chân đi về phía trước với tốc độ nhanh nhất, anh cố gắng che đậy thanh âm để mình không nghe thấy tiếng bước chân của Vương Nhất Bác.
Ánh mắt Từ Gia Ninh không ngừng quanh quẩn trên người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, thoạt nhìn cậu không thể tin được hai người này quen biết nhau. Ánh mắt kinh ngạc không ngừng hỏi Tiêu Chiến, lại chỉ thấy trên mặt vị bằng hữu quen biết chưa đầy một năm này của mình viết bốn chữ "Tôi không vui".
Phải biết rằng tính tình của Tiêu Chiến nổi tiếng tốt trong đám người bọn họ, người đàn ông châu Á xinh đẹp này cho tới bây giờ đều nở nụ cười. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tiêu Chiến trên mặt bày ra cảm xúc bình thường nhân loại đều sẽ có, rốt cục cậu cũng tin tưởng Tiêu Chiến thật sự không phải thần minh trên trời.
"Hai người, cùng nhau?" Cậu vừa mở miệng...
"Vâng."
“Không phải!”
Hai loại âm thanh khác nhau chiếm cứ tai trái và phải, vị đại minh tinh trước nay trên màn ảnh mới có thể nhìn thấy kia tựa hồ không khó ở chung như suy nghĩ. Biểu tình trên mặt Vương Nhất Bác rất khéo léo, giống như một giây sau sẽ vươn tay nắm chặt với anh.
"Không có việc gì không có việc gì, tôi coi như hai người cùng một chỗ." Vị phú nhị đại này là người tùy hứng, cậu trực tiếp nghiêng người mời hai người vào phòng.
Từ Gia Ninh không để ý ánh mắt Tiêu Chiến nhìn mình, đang cách không khí làm biểu tình quyến rũ với vị nam nhân xinh đẹp tính tình cực tốt này.
Hơn phân nửa người trong bữa tiệc, từ lúc ba người vào cửa đã nghênh đón ánh mắt của mọi người. Đám người này thường xuyên tụ tập cùng một chỗ, phải biết rằng Tiêu Chiến cho tới bây giờ cũng không dễ mời, huống hồ lần này phía sau anh còn có một nam nhân trẻ tuổi mắt đều muốn mọc lên trên người hắn.
"Cái này... Mối quan hệ của họ là gì? "Người hiếu kỳ đã giữ Từ Gia Ninh bắt đầu hỏi, chỉ lấy được một cái biểu tình cười như không cười.
"Chính là như cậu nhìn thấy, tôi cũng không rõ lắm, cậu dám thì tự mình đi hỏi Tiêu Chiến, tôi cũng không dám." Cậu nhún vai, nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi đối diện, trong mắt cũng đồng dạng đánh giá.
Bọn họ sóng vai mà ngồi, mặc kệ như thế nào Tiêu Chiến cũng không có đường tránh né. Hôm nay anh tựa hồ có chút thận trọng, tay còn đặt ở trong túi mình không muốn lấy ra.
Mọi người từ mọi hướng đổ ra những vấn đề khác nhau, nhiều ngôn ngữ đan xen với nhau chỉ làm cho mọi người cảm thấy đau đầu. Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, đột nhiên vị nữ nhân bên cạnh kia phát ra thanh âm kinh ngạc.
"Cậu có phải a Đạo hay không? Thiếu niên trong "Chính Ác" kia!" Cô chỉ vào Vương Nhất Bác, trong giọng nói kinh ngạc và kích động không thể che giấu.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Vương Nhất Bác, hắn còn chưa kịp mở miệng trả lời. Từ Gia Ninh liền nói: "Là ảnh đế nóng bỏng trong nước. ”
Cậu nói giỡn bình thường hi hi ha ha, trong lúc nhất thời đem đề tài lật lại. Người ở đây nói chung không theo đuổi minh tinh, nhưng cậu cũng hiểu rõ một số tình hình thị trường giới giải trí trong nước, lo lắng Vương Nhất Bác lần này sẽ bị tung ra tin tức giải trí không tốt gì, đến lúc đó cậu và Tiêu Chiến cũng không dễ giải thích.
Trong thanh bar bắt đầu năm năm ba ba tán gẫu chuyện của mình, chỉ còn lại vị nữ nhân trẻ tuổi châu Á kia không ngừng nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Cô thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, tựa hồ chỉ có bộ dáng hơn hai mươi tuổi, cũng không biết là ai mời tới nơi này, trên mặt còn lộ ra chút đỏ ửng.
Người khác có lẽ không phát hiện, nhưng Tiêu Chiến lại đem hết thảy thu được vào đáy mắt. Có lẽ điều này cũng không có cách nào trách anh, ánh mắt cực nóng như vậy rơi vào bên người giống như là thiêu đốt.
"Anh ấy không thể uống quá nhiều." Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhịn không được mà nói bằng tiếng Hàn khi người đàn ông Hàn Quốc lần thứ tư kính rượu Tiêu Chiến. Biểu tình trên mặt hắn thoạt nhìn đặc biệt bình dị gần gũi, chén rượu trước một bước đụng vào vách chén của người nọ.
Buổi tối Tiêu Chiến và hắn đều không ăn cơm, tửu lượng của người bên cạnh rốt cuộc được bao nhiêu Vương Nhất Bác rõ hơn ai hết, mới trong thời gian hai tiếng anh đã uống quá nhiều rượu, trong hoàn cảnh lờ mờ Vương Nhất Bác đều có thể nhìn thấy lỗ tai Tiêu Chiến bởi vì rượu mà trở nên đỏ bừng.
Tiêu Chiến cho tới bây giờ cũng không phải là vật liệu uống rượu, lúc mới ra mắt tài nguyên của hắn không tốt, Tiêu Chiến ở sau lưng vì Vương Nhất Bác chạy rất nhiều tiệc rượu, dạ dày từ lúc đó đã bị tổn thương.
Vương Nhất Bác nghe được chuyện này từ miệng một đạo diễn say xỉn sau vụ hỏa hoạn. Từ đó về sau hắn cũng không để Tiêu Chiến thay hắn ngăn rượu thay hắn làm xã giao trong tiệc rượu, nhiều năm như vậy hắn cũng không nỡ để cho Tiêu Chiến uống nữa, tối nay cũng không có khả năng để cho Tiêu Chiến ở bên cạnh hắn uống say đến đau dạ dày.
Một ly rượu vào bụng, Vương Nhất Bác lại rót ly thứ hai để kính người đàn ông Hàn Quốc kia. Nụ cười hắn rất khéo léo mà lễ phép, làm cho người ta không có cách nào chọn ra khuyết điểm.
Đây sẽ là một khởi đầu đặc biệt tốt cho đêm nay, nếu người phụ nữ đó không đến và nói chuyện với Vương Nhất Bác. Cô gái ngoài 20 tuổi trong nháy mắt đã nghiện dáng vẻ của Vương Nhất Bác, cô vừa mới đăng ảnh Vương Nhất Bác chụp lén trong nhóm chị em, trong lúc nhất thời điện thoại rung đến phát sốt.
Những người khác không biết Vương Nhất Bác rất bình thường, nhưng cô chỉ là du học sinh mới tới Edinburgh. Tuy nói lúc ở trong nước không chú ý đến giới giải trí càng không theo đuổi minh tinh, nhưng tuổi này luôn ôm ảo tưởng nhất định về tình yêu.
Không ai có thể không khuất phục trước gương mặt và sự quyến rũ của Vương Nhất Bác, động tâm yêu từ cái nhìn đầu tiên hôm nay xem như làm cho cô cảm nhận được toàn bộ. Sự kích động và ảo tưởng trong lòng đều sắp làm cho ánh mắt cô bốc tâm, lúc tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác thì ửng đỏ trên gương mặt vẫn chưa tan.
"Tôi có thể trao đổi phương thức liên lạc với anh không? Có thể chụp ảnh cùng nhau không ca ca?" Từ trước đến nay cô ấy thích nói chuyện như vậy, thế nào cũng không thể tưởng tượng được thủ đoạn 100% thành công chỉ khiến Vương Nhất Bác nổi da gà toàn thân.
Động tác lui về phía sau của vị đại minh tinh này quá rõ ràng, nhưng Vương Nhất Bác còn chưa kịp trả lời, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh hắn liền đứng lên trước, bước nhanh rời đi.
"Ca ca!" Cô gái đưa tay muốn nắm lấy ống tay áo của Vương Nhất Bác, nhưng cô không đụng phải vải vóc, Vương Nhất Bác đã dùng tốc độ nhanh nhất né tránh.
Đại minh tinh biết chuyện gì đã xảy ra, biểu tình trên mặt cũng không còn là bộ dáng lễ phép vừa rồi. Lúc Vương Nhất Bác nhíu mày thật sự rất lạnh rất hung dữ, khí thế cường đại đến mức khiến người ta khó có thể tới gần.
"Tôi không phải ca ca cô, xin đừng tùy tiện kêu loạn." Lời nói lễ phép, ngữ khí lại lạnh như băng không dễ nghe. Vương Nhất Bác không tiếp tục để ý tới người đã cắt đứt chỗ ở chung với Tiêu Chiến nữa, cất bước đi về phía Tiêu Chiến vừa rời đi.
Bước chân hắn có hơi loạn, nhìn đông nhìn tây nửa ngày cũng không phát hiện bóng dáng Tiêu Chiến. Ánh đèn và âm nhạc làm cho người ta đầu váng mắt hoa, đêm nay hắn kỳ thật vì Tiêu Chiến đỡ được rất nhiều rượu, rượu pha trộn dễ say nhất hắn lại uống gấp, lập tức chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng khó chịu.
Nhưng Vương Nhất Bác không tìm được Tiêu Chiến, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách đều không phát hiện bóng dáng Tiêu Chiến. Hắn thậm chí hoài nghi Tiêu Chiến đã rời đi hay không, trong lòng kích động đến mức khiến hắn vụng về đụng vào vách tường.
Vương Nhất Bác không biết ngoài thanh bar có một khu vườn, Tiêu Chiến đang ngồi trên băng ghế dự bị nhìn ánh trăng phản chiếu trong đài phun nước. Tình trạng của anh trông không tốt, bàn tay của anh đã được đặt trong túi một lần nữa.
"Một mình ngắm trăng sao?" Là Từ Gia Ninh, vị lão bản không biết từ trong ly rượu của ai đi ra mà biểu tình trên mặt rất bướng bỉnh, cậu ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, đỡ chén rượu của mình làm bộ muốn cho Tiêu Chiến uống, trong dự liệu bị Tiêu Chiến né tránh.
"Tôi biết anh không uống nha, tôi chính là đùa anh." Tiêu Chiến không uống hắn cũng phải uống, chuyện Từ Gia Ninh thích nhất chính là uống rượu. Hắn thấy Tiêu Chiến còn đang nhìn chằm chằm mặt trăng trong đài phun nước, khom lưng nhặt một hòn đá nhỏ ném vào đài.
"Quê cậu không có cách nói này sao, không nên ngắm trăng một mình." Cậu quay đầu nói với Tiêu Chiến, lúc này rốt cục cũng nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Chiến.
Trên mặt Từ Gia Ninh lộ ra nụ cười đắc ý, lại nói: "Người già trong nhà nói không thể ngắm trăng một mình, như vậy đời này đều sẽ rất cô độc. ”
Nhưng cậu nhìn thấy đáy mắt Tiêu Chiến chán nản trong nháy mắt, nam nhân luôn mỉm cười đêm nay đặc biệt khác thường. Tiêu Chiến không nghe lời cậu, thậm chí ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt trăng cong trên không trung.
"Mặt trăng ở Edinburgh dường như không tròn như Yến Thành." Tiêu Chiến nói.
"Tôi đã nói không nên một mình ngắm ——"
"Nhưng tôi chỉ có một mình." Anh cắt ngang lời Của Từ Gia Ninh, cuối cùng rũ mắt xuống, "Không có ai có thể ngắm trăng cùng tôi. ”
Sự im lặng lan tỏa trong bóng tối, điện thoại di động của Tiêu Chiến sáng lên trong túi. Anh không bật rung động cũng không bật thanh âm, chỉ sợ đêm nay sẽ bỏ qua chuyện gì quan trọng.
Anh rất chán nản, giống như sự cô đơn trong miệng của người khác. Người say rượu đầu mũi bủn rủn, bởi vì anh luôn ngắm trăng một mình.
"Không phải a." Anh lại nghe thấy thanh âm của Từ Gia Ninh, Tiêu Chiến quay đầu liền nhìn thấy vị phú nhị đại lờ mờ không thanh tỉnh này. Nhưng hẳn là cậu không say, ít nhất ánh mắt rất rõ ràng.
Cậu và Tiêu Chiến nhìn nhau, "Không phải a, làm sao có thể không có người ngắm trăng cùng anh. " Cậu lắc đầu tỏ vẻ không tin, lần này không để Tiêu Chiến cắt ngang lời cậu.
"Đại minh tinh hôm nay đến cùng anh nhất định sẽ ngắm trăng với anh." Bà nội nói với cậu, mặt trăng phải là hai người ngắm mới đẹp.
Nó sẽ tròn, bởi vì nó luôn luôn đại diện cho nỗi nhớ.
Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Chiến, đặc biệt khẳng định: "Cậu ấy thích anh rất nhiều. ”
TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top