Chương 23: Chúc mừng năm mới

......

"Nhất Bác nhất định sẽ bình an khỏe mạnh."

......

Vốn dĩ anh luôn nói những lời này với Vương Nhất Bác, lần đầu tiên biết thì ra từ miệng người khác sẽ nghe được tư vị như vậy.

Tiêu Chiến cảm thấy có chút nghẹn ngào, sủi cảo trong miệng cũng bắt đầu chua xót. Năm đồng xu đặt trên mặt bàn quá dễ thấy, Vương Nhất Bác ở đối diện còn đang nói những lời chúc phúc.

Chén trước mặt Tiêu Chiến đã chất đầy lá lách, lúc anh ăn lẩu thích nhất chính là miếng giòn tan này. Vương Nhất Bác đang hạ lửa, đèn chùm trên trần nhà sắp không chịu nổi khói bốc lên.

Anh không ăn sủi cảo nữa, Tiêu Chiến không ngăn cản hành động gắp lá lách của Vương Nhất Bác. Anh từng đũa từng đũa đưa vào miệng, tiếp tục nghe Vương Nhất Bác không ngừng lải nhải.

Bữa cơm này ăn đến hơn chín giờ đêm, hai người thu dọn xong tàn cuộc thì đồng hồ địa phương đã hơn mười giờ. Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy bước chân của mình có chút nặng nề, anh nhìn nụ cười trên mặt Vương Nhất Bác đến bây giờ vẫn chưa hết vô tư, dẫn đầu cất bước đi vào phòng mình.

Lần này không bị ngăn cản, lúc lên cầu thang trong lòng có chút trống rỗng không buông xuống được. Trên chân anh còn mang dép bông Vương Nhất Bác mang cho anh, giẫm lên sàn gỗ không phát ra tiếng động.

Nước ấm ướt đẫm tóc, lúc một mình cuối cùng anh cũng cảm thấy có chút thả lỏng. Trong đầu nhắm mắt lại hiện lên hình ảnh đêm nay, Tiêu Chiến luôn cảm thấy mình đã nói sai.

Làm sao anh lại nói với Vương Nhất Bác câu 'Tôi tưởng cậu sẽ không trở về', bây giờ thưởng thức giống như anh quyến luyến Vương Nhất Bác. Nhưng lúc đó Tiêu Chiến đúng là buộc miệng nói ra, anh luôn luôn thông minh cũng quên mất bước đại não cần suy nghĩ.

Anh vẫn ngồi cùng Vương Nhất Bác ăn cơm đoàn viên, người già luôn nói người cùng nhau ăn cơm đoàn viên sẽ vĩnh viễn cùng nhau ăn cơm, nghĩ đến thật ra cũng không hoàn toàn là như vậy.

Chỉ còn vài ngày nữa, chủ nhà sẽ trở về, anh không có lý do gì để ở lại trong ngôi nhà này và không muốn rời đi. Có lẽ thời gian anh và Vương Nhất Bác ở chung cũng không nhiều. Động tác trên tay Tiêu Chiến dùng sức một chút, anh xoa xoa làn da lưu lại những vết đỏ, trong phòng tắm đều bị hơi nóng lấp đầy.

Anh lại nghĩ đến biểu tình Vương Nhất Bác khi nhìn thấy chén ớt khô kia, cho dù người nọ không vạch trần thì Tiêu Chiến cũng nhìn thấy nụ cười khi hắn cúi đầu. Đó là một điều xấu hổ, nhưng cuối cùng anh không giải thích.

Anh luôn bất lực, bất kể là trước kia hay hiện tại, cũng bất kể là ái mộ hay lạnh nhạt, anh đối với Vương Nhất Bác chưa từng có biện pháp.

Tiêu Chiến ở trong phòng tắm thật lâu, lúc đi ra đã gần mười một giờ. Anh vẫn không muốn mang dép, dép bông Vương Nhất Bác mang cho anh để ở bên cửa.

Tin nhắn trên điện thoại di động bởi vì đêm khuya mà rơi vào yên tĩnh, Yến Thành đã là bảy giờ sáng. Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm Edinburgh, dưới một bầu trời đầy sao tối tăm chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng nhàn nhạt.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, ở chỗ này đón Tết Nguyên Đán không vui mừng như lúc ở Yến Thành, anh không nghe thấy tiếng pháo hoa, cũng không cùng người khác mặt đối mặt gửi một câu chúc phúc.

Đêm khuya dễ phiền muộn, anh ướt tóc nằm trên giường, chỉ cảm thấy gần đây mình có chút quá phận, rõ ràng năm năm trước Tết Nguyên Đán cũng đều là xa nhà bôn ba bên ngoài, như thế nào năm nay lại thêm không quen.

Suy nghĩ bay tán loạn trong hồi ức, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm khiến người trên giường giật mình. Toàn bộ căn phòng trong nháy mắt dường như rung động theo, cửa sổ giống như là giây tiếp theo sẽ vỡ vụn.

Ánh trăng được thay thế bằng màu sắc rực rỡ, Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đêm yên tĩnh bị pháo hoa phá vỡ sự yên bình, trong bóng tối nở ra một màu sắc mới.

Anh không nhịn được đi tới bên cửa sổ, trong đầu không thể nghĩ tới những hình ảnh khiến người ta phiền lòng. Lúc ngửa đầu, cổ thật ra rất đau nhức, pháo hoa ở cự ly gần có chút vang lên, nhưng Tiêu Chiến lại không nỡ che lỗ tai mình lại.

Anh nhìn bầu trời xuất thần, có lẽ Tiêu Chiến biết nơi pháo hoa này xuất hiện. Anh không nhịn được mà hạ tầm mắt, chỉ trong nháy mắt này.

Trong nháy mắt hai mắt nhìn nhau, anh liền thấy rõ toàn bộ, Vương Nhất Bác đứng ở trong sân thủy chung nhìn chằm chằm anh. Trên người người nọ còn mặc bộ quần áo vừa rồi, bên ngoài không có áo khoác cũng không biết có lạnh hay không.

Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt Tiêu Chiến nhìn về phía mình, quyến luyến trên mặt liền chuyển thành ý cười. Hắn cười rộ lên khiến người ta thích, ngọt ngào không giống bộ dáng cao lãnh bình thường khi mặt lạnh.

Người dưới lầu đang vẫy tay với Tiêu Chiến, đại minh tinh mặc vệ y giống như thiếu niên trung học mười bảy mười tám tuổi. Hắn chỉ vào bầu trời cho Tiêu Chiến xem pháo hoa, hai tay đặt ở bên miệng không biết đang hô cái gì với Tiêu Chiến.

Người trên lầu nghe không rõ, không ai biết tâm tình của Tiêu Chiến vào giờ khắc này. Anh thậm chí theo bản năng hơi quay đầu, lỗ tai đưa lên nghe thấy vẫn là tiếng pháo hoa nở rộ. Anh không để ý tới cử chỉ của Vương Nhất Bác, anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Pháo hoa đến đột ngột, sự kết thúc của nó cũng hiện ra tinh xảo. Tay Vương Nhất Bác còn chưa kịp buông khỏi môi, trên bầu trời đã mất đi ánh sáng cuối cùng.

Tiêu Chiến nhìn thấy sự tiếc nuối của người dưới lầu, lại nhìn đại minh tinh mặc vệ y chạy vào nhà. Trong lòng giống như đột nhiên mất đi trọng lượng gì đó, bàn tay của Tiêu Chiến ấn ngực hơi dùng lực.

Anh nghe thấy tiếng tim đập của mình, đinh tai nhức óc giống như tiếng pháo hoa vừa vang lên. Bước chân đứng bên cửa sổ quên di chuyển, anh thật vất vả mới lấy lại tinh thần quay đầu, lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

"Chiến ca!"

Có lẽ Tiêu Chiến không nghĩ tới Vương Nhất Bác lại chạy tới tìm mình, thậm chí anh quên do dự liền cất bước.

Ánh sáng chiếu vào phòng từ hành lang, căn phòng không có đèn này một lần nữa có ánh sáng khác. Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác cười, trên người người này thậm chí còn tản ra hơi lạnh của mùa đông lạnh lẽo.

"Chúc mừng năm mới." Vương Nhất Bác nói.

Thời gian trôi qua mười hai giờ, lễ hội mùa xuân ở nước ngoài bởi vì tất cả những lời này được thắp sáng. Trong nháy mắt, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đau mũi khó chịu, anh nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác, miệng hơi mở ra lại không phát ra được thanh âm.

"Lì xì năm mới cho anh, tối nay lúc ngủ nhớ đặt dưới gối." Anh nhìn phong bao lì xì Vương Nhất Bác lấy từ trong ngực ra, tiền mừng tuổi bao bọc trong giấy đỏ đều mang theo sự ấm áp trên người Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không đưa tay nhận, trong nháy mắt anh cũng quên mất động tác. Tay còn nắm chặt tay nắm cửa, Tiêu Chiến cảm giác được phong bao lì xì kia bị người ta nhét vào túi áo ngủ của anh.

"Sao anh lại không mang dép." Anh nghe thấy trong giọng nói của Vương Nhất Bác có cưng chiều cùng oán giận. Người cười cho anh bao lì xì giống như ban ngày ngồi xổm xuống.

Vương Nhất Bác nắm mắt cá chân anh, hắn ôm lòng bàn chân Tiêu Chiến, lại một lần nữa tự tay mang giày cho Tiêu Chiến.

"Mẹ em nói với em khi năm mới đến phải để cho trưởng bối sờ đầu, như vậy năm sau mới có thể thuận buồm xuôi gió." Hắn còn ngồi xổm, ngửa đầu nói chuyện với Tiêu Chiến cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Không biết Vương Nhất Bác nghĩ tới cái gì, nụ cười trên mặt hắn càng sâu hơn một chút, thậm chí sắp nhìn thấy lợi dưới răng trắng. Hắn cứ như vậy cầm lấy tay Tiêu Chiến, nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu mình.

"Hôm nay em cố ý đi cắt tóc." Hắn nắm tay Tiêu Chiến, chưa cho phép liền cố chấp để nó sờ lên đầu mình, từ đỉnh đầu đến sau đầu, từ sau đầu đến tóc mai. Vương Nhất Bác giống như một con cún lớn chọc người ta thích, giương mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Anh có thích kiểu tóc này không?" Hắn hỏi, trong giọng nói đều mang theo chút cẩn thận cùng chờ mong, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiêu Chiến không buông ra.

Hắn rất thích Tiêu Chiến sờ đầu hắn, mỗi lần Tiêu Chiến làm động tác này đều có thể khiến cho hắn cảm thấy mình được thương yêu. Thì ra vị đại minh tinh này luôn cứng nhắc không muốn nói, thậm chí kiêu ngạo đến mức lúc tức giận không cho Tiêu Chiến sờ soạng.

Nhưng thậtra hắn thích nhất chính là Tiêu Chiến ôm hắn sờ đầu hắn, xoa xoa lỗ tai hắn, lại nhỏ giọng hỏi hắn thoải mái hay không.

"Anh có thích không?" Vương Nhất Bác lại hỏi, hắn nhớ rõ Tiêu Chiến từng nói với hắn thích kiểu tóc này nhất. Hắn nhớ rõ Tiêu Chiến từng nói với hắn thật ra càng thích bộ dáng thanh đạm của hắn hơn. Vương Nhất Bác nhớ rõ lúc đó Tiêu Chiến sờ tóc hắn, nói với hắn rằng trên thế giới này thích nhất chính là Nhất Bác của anh.

Nhiệt độ trong tay đột nhiên biến mất, Tiêu Chiến giống như từ trong mộng bừng tỉnh, mạnh mẽ thu tay về. Anh lui về phía sau một bước, nhưng đôi môi hơi mở ra vẫn không phát ra được thanh âm.

Tiêu Chiến mím môi, cuối cùng anh cũng dời tầm mắt đặt lên mặt Vương Nhất Bác. Anh đem ánh mắt đặt rất thấp, rơi vào trên đôi dép bông kia.

"Không thích." Anh nói, đầu mũi chua xót càng thêm một phần.

Lời nói đả thương người, Tiêu Chiến không nghe Vương Nhất Bác nói nữa. Người này rốt cục cũng tức giận, dù sao thì cũng không ai có thể luôn nguyện ý dùng mặt nóng dán mông lạnh. Phong bao lì xì đặt trong túi của Tiêu Chiến nặng nề, vừa rồi Vương Nhất Bác mới nói xong chúc mừng năm mới với anh.

"Không sao." Nhưng anh nghe vương Nhất Bác trả lời như thế: "Vậy lần sau em sẽ cắt một kiểu tóc anh thích được không?"Anh ấy nghe thấy Vương Nhất Bác cười, bên trong tràn đầy sủng nịnh và quyến luyến.

"Không sấy tóc sẽ bị cảm lạnh." Vương Nhất Bác nói, hắn đứng dậy, ngón tay muốn vươn tay vuốt ve tóc Tiêu Chiến cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

Yết hầu trượt, hắn nhìn thấy Tiêu Chiến quay đầu, mùi dầu gội đầu trên sợi tóc của người nọ khiến Vương Nhất Bác không thể rời bước chân. "Vừa rồi em chỉ bầu trời là muốn anh xem pháo hoa, nhưng hình như anh không nhìn thấy dáng vẻ giây cuối cùng của nó, có chút đáng tiếc." Hắn tìm đề tài, chỉ muốn ở lại với Tiêu Chiến thêm một chút.

"Tôi nhìn thấy." Lại không nghĩ tới Tiêu Chiến ngẩng đầu nói, đôi mắt hai người ở trên không trung trong chớp mắt nhìn nhau, Tiêu Chiến dời mắt trước. Anh biết mình không nên nói thêm nữa, vịn tay nắm cửa làm động tác đóng cửa lại.

"Anh thấy rồi sao?" Vương Nhất Bác sáng mắt hỏi.

Quả thật anh thấy được, Tiêu Chiến nhìn thấy dáng vẻ giây cuối cùng của pháo hoa. Đó không phải là vẻ đẹp lóa mắt nở rộ trên bầu trời, là hình ảnh phản chiếu khi anh cúi đầu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.

Anh nhìn thấy pháo hoa giây cuối cùng này, Tiêu Chiến không muốn giải thích nữa. Đẩy cửa định đóng lại, anh nhìn thấy dấu chân Vương Nhất Bác không nỡ lui về phía sau một bước, cũng nghe thấy trong miệng người nọ nhẹ nhàng nói câu chúc ngủ ngon kia.

Mũi chua xót càng thêm nghiêm trọng, anh không ngẩng đầu nhìn nữa, lại nói một câu: "Chúc mừng năm mới." Đây là năm mới thứ sáu mà họ đã trải qua cùng nhau.

Căn phòng khôi phục lại bóng tối, ánh trăng lại một lần nữa cô độc rơi xuống bên cửa sổ. Tiêu Chiến cảm thấy mình là một người không hiểu chuyện, anh không nghe theo lời ông bà cụ, anh vẫn nhịn không được rơi nước mắt trong năm mới.

Anh dựa lưng vào cửa ngửa đầu, trong lòng bàn tay còn mang theo sợi tóc Vương Nhất Bác cho anh. Tóc người đàn ông cắt rất chích tay, anh không nhịn được cảm thấy đau đớn.

Tiêu Chiến rất khó chịu, mắt người con trai trong gương sưng đỏ đến khó coi. Anh nhịn không được nghẹn ngào, cũng nhịn không được lấy ra máy sấy tóc đã lâu không dùng tới.

Anh sấy khô tóc mình.

Cổ họng Tiêu Chiến có chút không thoải mái, trận khóc vừa rồi làm cho cổ họng anh rất khô, ngay cả nuốt nước miếng cũng có một chút đau.

Lăn qua lộn lại trên giường cũng không thể ngủ được, Tiêu Chiến đã không đếm được lần thứ mấy mình sờ lì xì dưới gối. Anh luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, thời gian trên điện thoại di động đã là một giờ rưỡi sáng.

Lo lắng làm cho cổ họng của người khó chịu hơn, anh đưa tay ra để chạm vào cốc đặt ở đầu giường. Lúc ngửa đầu uống nước mới phát hiện bên trong trống rỗng, một ngụm nước cuối cùng cũng vừa bị anh uống hết.

Đêm nay đã định trước tâm phiền ý loạn, một giây trước khi mở cửa, anh cố ý đi vệ sinh kiểm tra mắt mình một chút, xác định lúc nó thoạt nhìn không quá đỏ mới mang dép mở cửa, tuy nói lúc này Tiêu Chiến cũng không cảm thấy mình sẽ gặp Vương Nhất Bác trong phòng khách.

Thanh âm mở cửa rất nhẹ, ngay cả xuống lầu cũng không phát ra bao nhiêu âm thanh. Tiêu Chiến bưng ly nước mò mẫm đi về phía trước, đi tới quầy bar cũng chưa từng bật đèn lên.

Anh đem nước nóng của ấm đun nước đổ vào trong ly của mình, đang cầm ly chuẩn bị hưởng thụ một phen. Nhưng nước ấm còn chưa vào cổ họng, đột nhiên đèn phòng khách sáng lên khiến Tiêu Chiến giật nảy mình.

"Chiến ca?" Là Vương Nhất Bác, trong mắt còn lim dim vừa tỉnh, dường như hắn có chút không thể tin được hình ảnh mình nhìn thấy, vừa đến gần còn vừa dụi mắt.

Nước ấm làm ướt bộ đồ ngủ của Tiêu Chiến, anh ung dung thản nhiên đem ly đặt lên đài. Sô pha phòng khách không đủ để một người nằm còn mang theo dấu tích, khiến anh nhịn không được nhíu mày.

"Sao cậu lại ở đây?" Anh mở miệng hỏi Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cũng không biết mình có thể xui xẻo như vậy, ngay từ đầu năm mới đã phạm phải xung đột. Chẳng qua là hắn muốn uống một ly sữa, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ cầm không vững đổ ở trên giường.

Khăn trải giường và chăn ướt một mảng lớn, ngay cả nệm cũng nhuộm mùi tanh và ướt sũng. Hắn chịu đựng ủy khuất đem toàn bộ đồ đạc vứt ở ban công chuẩn bị sáng mai giặt. Mở tủ ra phát hiện rằng không có bộ giường thứ hai để ngủ trong nhà, thậm chí không có chăn bông dư thừa và nệm.

"Em còn chưa kịp mua đồ để thay giặt." Hắn gãi đầu nói với Tiêu Chiến, có lẽ là cảm thấy mình có chút vô dụng, trên mặt Vương Nhất Bác còn hơi đỏ ửng.

Ai cũng không thích khó khăncủa mình bị người mình thích phát hiện, Vương Nhất Bác quả thật không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ nửa đêm xuống lầu uống nước.

"Thực xin lỗi." Hắn nói lời xin lỗi, không thấy ánh mắt Tiêu Chiến lại chìm xuống một phần. "Dọa anh, hại anh làm ướt bộ đồ ngủ."

Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này Vương Nhất Bác ở trước mặt anh lộ ra sự non nớt, đầu càng ngày càng thấp giống như là thiếu niên phạm sai lầm. Tiêu Chiến không rõ hắn có cái gì để nhận sai với mình, trong lòng chỉ trách Vương Nhất Bác làm việc không đủ cẩn thận.

Sô pha trong phòng khách đặc biệt nhỏ, anh không hiểu Vương Nhất Bác một người cao 1m80 sao lại nghĩ đến ngủ ở chỗ này. Anh cũng có thể nghĩ đến bộ dáng người này ngày hôm sau rời giường toàn thân đau đớn, huống hồ hệ thống sưởi ấm trong phòng khách rất yếu, nghĩ đến ngày hôm sau Vương Nhất Bác sẽ bị cảm.

Anh không để ý tới lời xin lỗi của Vương Nhất Bác, cũng không cầm lấy ly nước kia nữa. Tiêu Chiến dẫn đầu bước đi lên cầu thang, Vương Nhất Bác trong nháy mắt đáng thương như một quả bóng da rò rỉ khí.

Hắn còn ngốc nghếch muốn nói chúc ngủ ngon với Tiêu Chiến, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy người giẫm lên cầu thang đang nhìn về phía hắn, lông mày Tiêu Chiến nhíu đến có chút nghiêm túc, thoạt nhìn tựa như đang tức giận.

"Chiến ca..." Hắn muốn xin lỗi, lại thấy Tiêu Chiến quay đầu bỏ đi.

Mất mát chiếm cứ trong lòng, Vương Nhất Bác sửng sốt chuẩn bị tắt đèn. Có điều ngón tay hắn vừa mới chạm vào công tắc, lúc này lại nghe thấy câu ngay cả trong mộng cũng không dám nghĩ tới.

"Lên đây ngủ."

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top