Chương 13: Hắn muốn dỗ dành anh

Ghét, nếu lúc trước những lời này nói ra chỉ sợ mặt Tiêu Chiến đã không còn huyết sắc. Nhưng bây giờ hoàn cảnh sớm đã khác, bàn tay anh vịn cửa chỉ ngừng một lát.

Là ghét sao, anh không quay đầu, Tiêu Chiến không nhìn tất cả biểu tình trên mặt Vương Nhất Bác. Anh không muốn nhìn cũng không nghĩ sẽ nhìn, tiếng đóng cửa thay thế tất cả câu trả lời của anh.

Bước chân sải rộng về phía trước, Tiêu Chiến từ phòng trang điểm đi ra ngoài nhíu mày. Việc quay phim vẫn tiếp tục, lúc này không ai quan tâm đến một người đại diện không quan trọng.

Thời Niên được trợ lý đưa về khách sạn trước, chiếc xe của Tiêu Chiến đậu trong tuyết đang bị tuyết trắng bao phủ . Anh không quản bông tuyết bay đầy trời, tiếp tục bước nhanh lên xe.

Nhiệt độ bên trong xe rất thấp, thời tiết âm hơn mười độ so với tưởng tượng còn khó chịu hơn. Hệ thống sưởi  mở ra căn bản không thể đạt tới nhu cầu sưởi ấm trong nháy mắt, Tiêu Chiến mặc cũng không nhiều, hiện giờ ngay cả ngón tay cũng cứng ngắc phát đau.

Nhưng anh không kịp cảm khái, nỗi đau ẩn giấu trong lòng trong nháy mắt mở cửa phóng ra tự nhiên. Biểu tình nghiêm túc trên mặt anh cuối cùng biến thành khó nhịn, có lẽ tuyết trắng mùa đông so với ánh nắng chói chang mùa hè còn nóng hơn vài phần, chẳng qua không ai có thể thấy rõ đáy mắt đỏ bừng của Tiêu Chiến.

Phòng hóa trang sau khi Tiêu Chiến rời đi nháy mắt rơi vào yên tĩnh, Tào Đông đứng ở một bên một câu cũng không dám nói. Cậu chưa từng thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến  nổi giận như vậy, ngay cả lần đó nhất phách lưỡng tán cũng không đến mức như thế.

Vương Nhất Bác ngã ngồi xuống sofa, vết thương trên người ma sát với vải vóc lại nứt ra một lần nữa. Nhưng vẻ mặt của hắn không có chút thay đổi nào, phẫn nộ vừa rồi đã sớm biến mất, thay vào đó chỉ còn lại bi thương.

Dường như hắn nói sai rồi, cuối cùng vùi mặt vào lòng bàn tay mình, vết thương trong bàn tay mang theo mùi máu tươi và mùi nước oxy già, hấp đến mức mắt Vương Nhất Bác càng thêm mẫn cảm.

Dường như hắn có chút không hiểu tại sao Tiêu Chiến lại nói hắn như vậy, ngọn đèn chân không  trên đỉnh đầu không thể mang lại sự ấm áp nào cho Vương Nhất Bác vào mùa đông. Hắn chỉ duy trì một tư thế ngồi yên, trong đầu đều là Tiêu Chiến vừa rồi đánh giá hắn.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ sợ Tiếu Chiến lúc này cũng sắp đến khách sạn. Tào Đông ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác vẫn không dám nói chuyện, hắn nhìn thông báo ngày mai của Vương Nhất Bác, lại nghĩ hôm nay rất có khả năng lên hotsearch.

"Tào Đông." Đầu còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đối diện gọi triệt để khiến Tào Đông hồi hồn, cậu "a" một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất buông điện thoại xuống.

"Sao thế Bác ca?" Câu hỏi  không nhận được  trả lời, người vừa gọi hắn dường như lại rơi vào cuộc đấu tranh tiếp theo với mình. Trên mặt hắn vẫn là bi thương, mặt mày không biết rơi tới nơi nào, tựa như chưa từng ngưng tụ.

Cuối cùng, hắn nhìn về phía Tào Đông, bốn mắt trong nháy mắt chạm vào một chỗ, Vương Nhất Bác hỏi: "Có phải tôi rất hung dữ với Tiêu Chiến hay không?" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tào Đông, không cho người này cơ hội trốn tránh.

Đây là một vấn đề vô cùng  đáng sợ, trong nháy mắt khiến Tào Đông không biết nên trả lời như thế nào. Cậu nhìn đôi mắt nhìn chằm chằm mình, bộ dáng từ đầu đến chân thoạt nhìn đều có chút lúng túng.

Không ai dám trả lời câu hỏi này, Tào Đông hẳn là người ở bên cạnh Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lâu nhất. Từ lúc Vương Nhất Bác ra mắt cậu đã đi theo người nọ, nhìn thấy toàn bộ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở chung.

Tính tình Vương Nhất Bác rất không tốt,  cho tới bây giờ đều là chuyện nhân viên công tác biết rõ. Tất cả mọi người đều có chút sợ một mình đi bên cạnh Vương Nhất Bác làm việc, nếu không có Tiêu Chiến bọn họ có đôi khi ngay cả nói cũng không dám nói.

Tào Đông muốn né tránh ánh mắt, nhưng không biết vì nguyên nhân gì cậu luôn cảm thấy không ổn. Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, đại minh tinh không đợi được bất kỳ câu trả lời nào, hắn ra mắt năm năm đã sớm quen với việc quan sát sắc mặt, cho dù Tào Đông không nói lời nào hắn cũng có thể nghĩ đến câu trả lời.

Đôi mắt rũ xuống không còn sắc bén nữa, hai bàn tay hắn nắm chặt thoạt nhìn có chút khẩn trương, Vương Nhất Bác đảo mắt mím môi, hắn tiếp tục nói: "Tôi đối xử với anh ấy có phải rất tồi hay không.”

"Tiêu Chiến nói không sai, tính tình tôi kém, rất nóng nảy, ấu trĩ vô vị không trưởng thành, xấu xa mà ích kỷ." Hắn giống như lẩm bẩm, rơi vào lỗ tai Tào Đông trở nên có chút không đành lòng.

Cậu chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Vương Nhất Bác, nam nhân nhỏ hơn cậu ba tuổi này hiện giờ thoạt nhìn rất bất lực.

" Bác ca..." Cậu nhỏ giọng gọi, lời nói bị kẹt ở cổ họng lại không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng cậu nhìn thấy Vương Nhất Bác lại một lần nữa nâng mắt lên, bên trong mang theo chút chờ mong mà Tào Đông trước giờ chưa từng nhìn thấy.

Vì vậy cậu kiên trì nói: "Thực ra tính tình của anh cũng  không  xấu như vậy." Thẳng nam phần lớn đều không biết an ủi người khác, cậu nói xong câu đó chỉ cảm thấy tâm tình Vương Nhất Bác càng thêm sa sút vài phần.

Tào Đông gãi tóc mình, không biết như thế nào lại nghĩ đến Tiếu Chiến đối xử với bọn họ rất tốt. "Thật ra lúc anh đối xử với bọn em tính tình cũng không tính là rất kém , nhân viên đoàn làm phim hoặc là nhân viên tiếp xúc với chúng ta cũng chỉ cảm thấy thoạt nhìn anh rất hung dữ rất khó ở chung."

Tào Đông cũng không nói dối, Vương Nhất Bác đối xử với nhân viên của mình chưa bao giờ coi như kém. Hắn chẳng qua thỉnh thoảng cùng bọn họ nói chuyện sẽ tương đối lớn tiếng, nhưng trong thời gian năm năm cũng quả thật chưa từng nổi giận với bọn họ.

"Năm ngoái trong bữa tiệc tất niên, tiểu Bạch không cẩn thận làm hỏng quần áo của đối tác anh cũng không trách cậu ta, lúc đó cậu ấy bị dọa chết, giá của bộ quần áo kia ước chừng hơn mười vạn, cậu ấy vừa tốt nghiệp đại học làm sao có nhiều tiền đi bồi thường như vậy, huống hồ sức khỏe mẹ cậu ấy còn không tốt, tiền thuốc men mỗi tháng cũng sắp không đủ khả năng nữa rồi." Tào Đông nói, cậu thấy Vương Nhất Bác không nói gì, cả người cũng không thả lỏng bao nhiêu.

"Cuối cùng anh tự mình bù tiền một câu cũng không nói, nếu không phải sau này từ trong miệng nhân viên của đối tác biết được, bọn em còn cho rằng là hợp tác viên không so đo với Tiểu Bạch."

Vương Nhất Bác lúc ấy quả thật tự mình bù tiền quần áo, ký tên cũng không phải của mình mà là nhân viên làm hỏng quần áo kia. Hắn cũng không thiếu hơn mười vạn kia, lại biết bồi thường cao như vậy  tiểu trợ lý kia không  đủ khả năng.

"Sau này Tết Nguyên Đán anh còn gói cho cậu ta một phong bao lì xì lớn, bảo cậu ta sau này làm việc cẩn thận một chút. Lần trước khi  quay tạp chí, nhân viên đối diện đang lén thảo luận cậu thoạt nhìn không dễ hầu hạ, Tiểu Bạch trực tiếp xông lên nói bọn họ một trận, còn lý luận với người khác rất lâu." Tào Đông còn đang nói, lại phát hiện Vương Nhất Bác vẫn rũ mắt không nói gì, mặt đại minh tinh hình như có chút đỏ, cậu phản ứng lại Vương Nhất Bác cho tới bây giờ đều rất sĩ diện.

Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, cậu lặng lẽ ngậm chặt miệng mình. Mặc dù Vương Nhất Bác cũng không đối xử tệ với cậu, nhưng điều kiện bản năng vẫn khiến Tào Đông có chút e sợ Vương Nhất Bác.

"Tiếp tục nói." Cho đến khi Vương Nhất Bác rầu rĩ nói, thần sắc của hắn thoạt nhìn vẫn có chút khốn cùng: "Nói Tiêu Chiến, đừng nói người khác." Lời nói cứng ngắc, hắn một lần nữa nhìn chằm chằm Tào Đông.

Đề tài lại lâm vào trầm mặc, Tào Đông vừa rồi còn thao thao bất tuyệt lại một lần nữa mím môi lại. Bộ dáng trốn tránh của cậu khiến Vương Nhất Bác sinh lòng phiền não, hắn đương nhiên không có khả năng quan sát thái độ của mỗi người đối với mình, lại không nghĩ tới trong mắt người khác đã kém đến mức khó có thể mở miệng.

"Anh đối với Tiêu ca..." Lời nói mở miệng liền dừng lại, lần này lực đạo gãi đầu của Tào Đông đã lớn hơn rất nhiều.

"Cậu nói đi, tôi không trách cậu, cũng sẽ không  trừ tiền lương." Vương Nhất Bác nói.

Chuyện này bắt đầu từ đâu, câu chuyện năm năm dài dòng, Tào Đông cũng không phải là người kể chuyện phẩy quạt giấy, người sáng suốt cũng không có khả năng nhìn không ra quan hệ phức tạp giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Chẳng qua bọn họ chỉ có thể nhìn trộm năm sáu phần, cũng không biết trong đó quanh co quấn quýt, cũng không biết bạch nguyệt quang bị Vương Nhất Bác giấu ở đáy lòng kia.

"Tất cả bọn em đều cảm thấy anh rất ỷ lại vào Tiêu ca." Cậu ngượng ngùng  mở miệng, lại ngẩng đầu quan sát sắc mặt Vương Nhất Bác, "Có một số việc anh cũng không cho bọn em làm, nhất định phải Tiêu ca làm mới hài lòng.”

“Bữa sáng muốn Tiêu ca làm, nếu không cũng muốn Tiêu ca tự mình đi mua, bằng không Bác ca anh luôn nói không ngon rất nhiều dầu mỡ, nhưng mỗi lần bọn em mua bữa sáng cho anh với Tiêu ca mua bữa sáng đều là cùng một cửa hàng."

Đồ ăn sáng bọn Tào Đông mua, sữa đậu nành không quá ngọt thì quá nhạt. Khi đó Vương Nhất Bác luôn oán giận trước mặt Tiêu Chiến, lại quấn lấy Tiêu Chiến ngày hôm sau tự tay nấu bữa sáng cho hắn.

Ban đầu mọi người thật sự cho rằng Vương Nhất Bác rất kén chọn đồ ăn mãi đến sau này bọn họ mới biết không phải như vậy. Vị đại minh tinh thoạt nhìn được nuông chiều này cũng không khó hầu hạ như bọn họ tưởng tượng, nếu Tiêu Chiến sinh bệnh hoặc có việc không ở bên cạnh hắn, Vương Nhất Bác sẽ không chọn ba chọn bốn.

"Trà xanh phải là anh Tiêu ca tự tay pha, áo khoác phải là Tiêu ca tự tay đưa, mỗi lần tham dự bữa tiệc cà vạt cũng phải do Tiêu ca tự tay thắt, có đôi khi..."

"Có đôi khi Tiêu ca không ở đó anh cũng không muốn quay phim thật tốt, kỳ thật các đạo diễn đều đã oán giận với Tiêu ca rất nhiều lần." Tào Đông nói.

Vương Nhất Bác rơi vào trầm tư, hắn biết Tào Đông một câu cũng không nói sai. Hắn quả thật mọi chuyện đều muốn Tiêu Chiến, tốt nhất là từ sáng đến tối nhắm mắt lại Vương Nhất Bác đều hy vọng Tiêu Chiến không nên rời khỏi tầm mắt của mình.

"Anh chính là rất ỷ lại Tiêu ca mà, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được. Mọi người đều biết anh... quan hệ tốt, Tiêu ca đối với anh thật sự không có gì để nói, giới giải trí chỉ sợ cũng chỉ có một người đại diện như Tiêu ca sẽ cùng nghệ sĩ chạy khắp nơi, ngoại trừ công việc ra còn chăm sóc cuộc sống hằng ngày." Cậu nói uyển chuyển, nhưng lời nói lại khiến Vương Nhất Bác nhíu mày.

"Anh ấy hiện tại cũng  đối xử với người mới kia như vậy." Vương Nhất Bác nói, trong giọng nói không cam lòng cùng mất mát quá mức rõ ràng không che dấu.

Tào Đông lắc đầu, đáy mắt hoàn toàn phủ nhận: "Không giống nhau." Cậu nói, ngữ khí r ất kiên định, "Tiêu ca đối với anh và  Thời lão sư không giống nhau.”

"Chỗ nào không giống nhau? Anh cũng nấu cơm cho Thời Niên, đưa quần áo cho Thời Niên, đan khăn quàng cổ, mỗi ngày đều ở bên cạnh Thời Niên, còn bôi thuốc cho cậu ta." Vết thương lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn, lời nói vừa rồi của Tiêu Chiến quả thực chính là khói mù trên đỉnh đầu Vương Nhất Bác, hắn không có biện pháp quên đi bọn họ, cũng nhớ rõ Tiêu Chiến lo lắng cho Thời Niên.

Tào Đông vẫn còn lắc đầu, "Không giống, em nói không nên lời, nhưng khẳng định là không giống nhau. Bác ca, anh chưa từng nghe qua những lời này của người ngoài cuộc, em mới là người xem phim, anh đang chìm trong kịch bản không hoàn hồn.”

Bốn mắt 'rầm rầm' đụng vào một chỗ, Tào Đông phản ứng lại vội vàng che miệng lại, cũng không biết là ai cho cậu lá gan lớn như vậy, đem toàn bộ lời nói trong lòng nói ra.

Vương Nhất Bác không có ngăn cản, vung tay bảo cậu tiếp tục nói.

"Tiêu ca đối xử với anh thật sự rất tốt, anh đối với Tiêu ca….nói như thế nào nhỉ, khẳng định thân thiết thích hơn rất nhiều so với những người khác, bằng không Tiêu ca ở trong mắt anh cũng không thể không giống người thường như vậy. ”

Không giống người thường, Tiêu Chiến ở trong mắt hắn không giống người thường sao, Vương Nhất Bác nghĩ.

"Nhưng đôi khi anh đối với Tiêu ca quả thật quá hung dữ, có điều rất nhiều tình huống cũng có thể lý giải, thái độ của con người luôn rất kém đối với người thân thiết. Giống như em đối với cha mẹ và chị gái của em, đôi khi em buồn bã không thể không cãi nhau với họ, không thể không nói chuyện lớn tiếng với họ. ”

"Bởi vì luôn cảm thấy bọn họ sẽ không rời xa em đi, mặc kệ em làm cái gì bọn họ đến cuối cùng cũng sẽ đứng ở bên cạnh em." Đây là trạng thái bình thường trong quan hệ của con người và hầu như không ai có thể tránh được kết quả này.

Vương Nhất Bác đối xử với Tiêu Chiến quả thật hung dữ hơn người khác, những người chưa từng nổi giận với người khác cuối cùng cũng là không thể mắng hắn một câu.

Lòng bàn tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền, môi Vương Nhất Bác mím chặt hơn một chút. Tiêu Chiến nói quả thật không sai, hắn chính là ấu trĩ vô vị không trưởng thành, cho tới bây giờ không phân biệt được người khác đối xử tốt với hắn. Hắn chính là ích kỷ lại xấu xa, thường xuyên cố ý nói những lời khó nghe kích động Tiêu Chiến, lại muốn kéo Tiêu Chiến cười với mình, Vương Nhất Bác luôn vui vẻ không biết mệt mỏi.

Hắn đối với Tiêu Chiến từ trước đến nay luôn quá phận, căn bản không có một phần tốt hơn so với những lời Tào Đông nói. Hắn chính là một ác ma ỷ lại vào Tiêu Chiến, chỉ biết đòi  không biết hồi đáp, còn luôn lẩm bẩm Tiêu Chiến nơi này làm không đủ nơi đó làm không tốt.

Hốc mắt đã sớm đỏ ướt, Tào Đông lải nhải không dứt lời  hắn rốt cuộc nghe không được một phần. Đầu của đại minh tinh rất thấp, ngay cả cổ cũng bắt đầu đau nhức nhưng vẫn không muốn nâng lên.

Nhưng Tào Đông nói cũng không phải tất cả đều sai, Vương Nhất Bác cân nhắc ra được điều đúng trong đó. Tiêu Chiến trong lòng mình quả thật không giống người thường, cậu không nói dối, Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy Tiêu Chiến mua sữa đậu nành sẽ ngọt hơn.

Tiêu Chiến nấu thức ăn ngon hơn bọn Tào Đông mua, khăn quàng cổ Tiêu Chiến đan cho hắn cũng sẽ không đâm vào cổ hắn, áo khoác Tiêu Chiến giúp hắn mặc sẽ càng ấm áp hơn, còn có quạt điện nhỏ của Tiêu Chiến túi sưởi ấm của Tiêu Chiến, chúng đều bởi vì hai chữ "Tiêu Chiến" mà được mạ lên ma lực.

"Anh và Tiêu ca cãi nhau xong hoặc là giận dỗi xong cũng phải dỗ dành anh ấy, tựa như mỗi lần em cãi nhau với mẹ em xong, em đều sẽ...".

"Cậu nói gì?" Vương Nhất Bác ngắt lời Tào Đông, hắn nắm bắt từ khóa trong đó. "Câu đầu tiên vừa nói là gì? Cậu nói lại lần nữa. ”

Tiêu Chiến không giống người thường, Vương Nhất Bác biết và thừa nhận. Tiêu Chiến không giống người thường, không giống như tất cả mọi người, Vương Nhất Bác rất thích.

"A?" Tào Đông sửng sốt, lại nói: "Em nói anh không cần lúc nào cũng giận dỗi anh ấy,anh phải dỗ dành anh ấy. ”

Dỗ dành anh ấy sao...

Vương Nhất Bác lớn như vậy hình như còn chưa dỗ dành người khác, Tào Đông dứt lời  hắn lâm vào trầm tư, kế hoạch lộn xộn trong đầu trong lúc nhất thời hiện lên toàn bộ trong lòng.

Hắn không nên hung dữ với Tiêu Chiến như vậy, hắn rõ ràng có thể nói chuyện đàng hoàng với Tiêu Chiến. Hắn rõ ràng thích bộ dáng tươi cười của Tiêu Chiến, hắn rõ ràng thích nhất khi tâm tình của Tiêu Chiến tốt gọi hắn là "Nhất Bác".

Hắn rõ ràng thích... Rõ ràng hắn thích nó.

Hắn muốn dỗ dành anh, dỗ dành Tiêu Chiến của hắn. Vương Nhất Bác có chút mê mang, hắn không biết Tiêu Chiến như vậy có thể tha thứ cho hắn hay không.


TBC.



Lời tác giả:Bây giờ là 30 chương có thể không hoàn thành, lúc đầu dự kiến 20 chương kết thúc là một trò đùa, tôi cố gắng viết khoảng 35 chương.

                Sau vài chương nữa chính thức truy phu.





































 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top