15
Tiêu Chiến từ phòng rửa tay của phòng nghỉ đi ra, lúc đi qua cửa lớn của sảnh trong, trùng hợp từ khe cửa nghe thấy có tiếng người rầm rì:
"Có thấy không? Vương bài đã giúp Lão Thất tiếp đãi khách rồi, còn hắn ta thì được lão tổng đưa về ngồi điều hoà hưởng thụ."
"Lão Thất thật thâm độc, ngoài mặt thì cùng khách ca hát, thực chất là đã có liên hệ riêng với khách, nghe nói sau khi mở cửa đi vào phòng box, nói nếu như còn có yêu cầu gì nữa, chỉ cần thêm tiền là được."
"Phải, hắn chính là dựa hơi Bát Gia để chọc giận Cửu ca, Cửu ca không dám phản kháng."
Tiêu Chiến đang định đẩy cửa đi vào, điện thoại trong túi áo đột nhiên rung lên liên hồi, sau đó anh đành rút lại cánh tay đang đưa lên đẩy cửa, quay đầu đi ra một hướng hành lang khác, nhấn mở màn hình điện thoại lên.
Là Trương Nhất Lâm gọi đến, vừa mở miệng là một tràng luyên tha luyên thuyên:
"Diêu Kim chắc gặp tam tai rồi, khoảng thời gian này có thể anh không gặp được anh ta đâu."
"Có điều trước nay tôi còn tưởng anh chỉ bán rượu thôi, không ngờ anh thực sự làm công việc này."
Tiêu Chiến ấn tay lên cửa, đặt tay ở nắm cửa phòng box của mình: "Thế nên?"
"Không có gì, tôi chỉ là có chút ngạc nhiên, tôi mới từ nhà Vương Nhất Bác....nhà anh đi ra. Diêu Kim vẫn còn ở bên trong." Giọng Trương Nhất Lâm bên đó mỗi lúc một thoáng đãng: "Tôi cũng mới được thả ra."
"Bây giờ không phải cậu ấy nên đi ra sân bay rồi sao? Vẫn chưa đi?"
"Chưa, thời gian dời sang muộn hơn một chút." Trương Nhất Lâm thở dài một hơi: "Tôi nghĩ hay là anh gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại đi. Nếu không Diêu Kim thảm mất."
Tiếng cười của Tiêu Chiến bên đó truyền qua: "Đều là bạn bè, tính khí cậu ấy không phải các cậu rõ nhất sao? Không lẽ ăn thịt được các cậu? Còn gọi điện thoại cho tôi cầu cứu."
"Cái này không phải còn dựa vào sự tha thứ của anh sao......?" Trương Nhất Lâm do dự một lúc: "Đợi chút đã! Tôi hỏi anh chuyện này? Có phải anh và Vương Nhất Bác trước đây đã sớm gặp mặt nhau rồi không?"
Tiêu Chiến ngưng lại một lúc, các ngón tay bắt đầu dùng lực, siết càng chặt hơn nắm cửa, đẩy cửa vào: "Sao lại hỏi như vậy?"
Nhận được câu trả lời như thế này, trong lòng Trương Nhất Lâm tự nhiên liền có phán đoán, cậu ta không tiếp tục đào sâu vấn đề nữa: "Không có gì, đột nhiên nhớ đến một chuyện."
Tiêu Chiến không nói gì nữa, anh ngã ngửa lên chiếc giường to lớn đã lâu không gặp của mình, ánh mắt đang nhìn chằm chằm trần nhà hiện lên ý cười, hình như là nhớ đến gì đó, dùng giọng nói ôn hoà như răng bảo: "Cậu là nói đến cái đêm tôi mới bắt đầu làm việc? Phải đó, là tôi ở cạnh cậu ấy."
Trương Nhất Lâm bên đó quả nhiên đã nhảy vào cái hố của anh đào: "Đệch! Thật sự là anh? Cậu ấy biết không?"
"Một đêm tuyệt vời như vậy, con người làm sao có thể không nhớ!" Tiêu Chiến lúc này lại chọn lựa sẽ không đào sâu thêm nữa, anh dùng ngữ khí ôn hoà nói: "Cậu biết vì sao Đặng Quân lại thích Vương Nhất Bác không? Bởi vì cậu ấy ít nói hơn cậu, thông minh, và không thích lắm lời."
Trương Nhất Lâm đứng hình, qua nửa ngày mới phản ứng lại là Tiêu Chiến đang mắng cậu ta vừa đần độn vừa lắm lời. Có điều suy nghĩ trước mắt của cậu ta vẫn đang đặt trên phương diện muốn được giải thích, lắp ba lắp bắp bào chữa cho mình: "Bọn tôi đều là bạn bè, Đặng Quân thích ai, là chuyện của cậu ấy......"
Tiêu Chiến không lên tiếng, ở bên đó cười rất vui vẻ, Trương Nhất Lâm càng nghe càng thấy phiền, cuối cùng dứt khoát ngắt cuộc gọi.
Lúc này, cậu ta đang đứng trong sân nhà Vương Nhất Bác, mắt chăm chăm nhìn màn hình đã tối đen của điện thoại.
London - Anh Quốc, đêm.
Tập văn kiện đang đặt trên bàn kính thủy tinh, Vương Nhất Bác đang ngồi ở trước bàn, đeo một đôi kính gọng mỏng, giữa hai ngón tay đang kẹp một chiếc bút bi nhỏ, lúc có lúc không cạ lên mặt bàn.
Tiểu Doãn sau khi kết thúc cuộc gọi, gõ cửa và chờ lệnh thì mới đi vào.
"Boss, Ngài Spencer đêm mai sẽ lên máy bay ở Chicago, sẽ hạ cách xuống Heathrow* vào lúc nửa đêm, tôi đã sắp xếp người cho xe đi đón rồi."
* Heathrow: viết tắt của Sân Bay London Heathrow.
Ánh mắt Vương Nhất Bác vẫn dừng trên tập văn kiện: "Ừm!"
Dư quang nhìn thấy Tiểu Doãn vẫn chưa rời đi, cậu nhấc nhấc hàng lông mày: "Còn chuyện gì thì nói hết một lần đi."
"Người đàn ông rời khỏi Công Quán mà anh bảo tôi điều tra đã tìm thấy rồi, địa chỉ Công Quán mà anh ta đưa là giả. Anh ta đã sống ở San Francisco sáu năm, hiện tại đang cư trú ở Seattle*, hai người bọn họ thực sự đang trong tình trạng thất nghiệp."
* Seattle: thành phố cảng biển tọa lạc ở vùng Tây Bắc Thái Bình Dương của Hoa Kỳ, nằm ở phía tây tiểu bang Washington.
"Ừm!" Vương Nhất Bác đáp lại một tiếng, tháo mắt kính xuống: "Tài liệu đã chỉnh lý xong chưa?"
"Tài liệu ghi âm đã được gửi vào email của anh rồi, còn có, sau khi anh đề xuất có thể cung cấp nhà và công việc cho anh ta, anh ta đã chỉnh sửa lại tư liệu liên quan đến Công Quán rồi giao cho chúng ta, trong đó bao gồm các điều khoản về việc gia nhập vào ngành."
"Được, gửi hết qua cho tôi."
Tiểu Doãn gật đầu, sau đó nói: "Xin hỏi vậy anh có cần mời luật sư không?"
Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, hoạt động các khớp ngón tay: "Tôi nghe xong các mục ghi âm rồi sẽ báo cho cậu."
Tiểu Doãn nhận lấy máy tính bảng, đang chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, liền đứng lại: "Boss, anh nói tình hình của Nine có chút phức tạp, bởi vì Nine không phải thông qua các hình thức tuyển người thông thường, mà là Bát Gia đích thân đưa đến Công Quán, thế nên không chắc sẽ có hình thức chấm dứt hợp đồng đơn giản giống những người khác."
Vương Nhất Bác lại lần nữa hạ tầm mắt xuống, cây bút đang kẹp giữa các ngón tay lắc qua lại: "Ừm! Tôi biết rồi!"
Tiểu Doãn đóng cửa rời đi.
Vương Nhất Bác đeo mắt kính lên, lập tức mở máy tính lên vào mục email.
Khoảng chừng vài phút trôi qua, Vương Nhất Bác bỗng lờ mờ cảm thấy không xa bên ngoài cửa kính có một bóng người nhàn nhạt, đang quay người về phía cậu.
"Lão già thối Spencer ức hiếp chết ta mà." Người phụ nữ mặc áo choàng tắm, cầm một cốc sữa nóng đứng ở cửa rầm rầm rì rì, thò đầu vào, nhưng lại không đi vào trong.
Vương Nhất Bác nghe thấy, miễn cưỡng tắt máy tính đi: "Mẹ! Nhanh đi ngủ đi, tác dụng của thuốc sắp hết rồi, đến lúc đó lại thức trắng nguyên đêm."
"Con không quan tâm à?" Văn Văn rót vào miệng mình một ngụm sữa.
"Đã tự mình ngồi máy bay qua đây hỗ trợ mẹ rồi." Vương Nhất Bác đứng lên, đẩy vai người mẹ cùng nhau đi ra ngoài: "Tôi trông mẹ ngủ."
"Chiến Chiến có phải vô cùng xinh đẹp không? Thằng bé chắc là rất ngoan nhỉ!" Văn Văn đi qua bên cạnh Vương Nhất Bác, nghiêng đầu quan sát sắc mặt con trai.
Vương Nhất Bác biết mẹ mình đang nghĩ gì, liếc nhìn bà một cái: "Ừm!"
Lúc Đặng Quân đi ra, Trương Nhất Lâm đã đợi gần một tiếng đồng hồ, vốn tưởng cậu ta có việc phải đi, thật không ngờ vì muốn cũng mình ăn bữa trưa, mà có người thực sự sẽ nguyện ý chờ.
"Tôi hôm nay quả thực rất bận, hơn nữa đặc biệt là mấy ngày nay không được phép ăn gì cả, phải kiểm soát cân nặng, cậu sao còn đợi ở đây vậy?" Đặng Quân lúc nhìn thấy xe của Trương Nhất Lâm không biết nên khóc hay cười nữa.
"Không có ai ăn trưa với tôi." Trương Nhất Lâm xuống xe giúp Đặng Quân mở cửa ghế phó lái: "Đi thôi, vẫn ăn nhà hàng hôm qua nha, cậu cũng có thể được ăn."
Đặng Quân do dự một chút, sau đó vẫn là ngồi vào xe.
Thực ra hôm nay cậu ta đến chỗ hẹn, nguyên nhân chính là vì có một số chuyện muốn hỏi Trương Nhất Lâm.
"Hôm qua sao cậu lại ở chỗ Vương Nhất Bác?"
"Ò, hôm qua tôi gọi cậu cũng không nghe máy, vốn dĩ là muốn xin cậu tha thứ đó." Trương Nhất Lâm khởi động xe: "Hôm qua Diêu Kim nhất quyết muốn đưa tôi đến PLAY DATE, chỗ đó là chỗ như thế nào chắc cậu biết rồi, là chỗ ai đó, chỗ Tiêu Chiến làm việc ấy, sau đó ai mà ngờ được, hẹn người lại hẹn trúng anh ta, hôm qua lúc nhận ra đã khiến Diêu Kim bị dọa khiếp vía một phen, lúc ra về tôi phải là người lái xe, sau đó, đến tối tôi với Diêu Kim bị Lão Vương gọi đến."
Đặng Quân kìm nén cảm xúc của mình, cảm xúc thực sự không có quá nhiều biến hoá, lại tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Tôi đương nhiên là bình an vô sự, tôi giải thích là vì tôi bị bắt đi, không phải ý muốn ban đầu của tôi, cuối cùng thì tôi rời đi."
"Chuyện lớn đến vậy à?" Đặng Quân nói.
"Ừm! Khá nghiêm trọng. Ý của cậu ấy chính là cấm chuyện này tái diễn thêm một lần nào nữa." Trương Nhất Lâm vừa nói xong, hình như đã nghe thấy Đặng Quân cười một tiếng, nhưng quay qua lại không thấy cậu ta cười.
Tim hẫng một nhịp, Trương Nhất Lâm hằn giọng, rồi nói: "Cái đó! Gần đây cậu có đến nhà Vương Nhất Bác không? Tôi có đến, nhà cậu ấy có một cái màn hình điện tử, cậu còn nhớ không? Ngày hôm qua tôi vừa vào cửa, ngẩng đầu lên liền thấy trên đó ghi công thức nấu ăn, còn có mấy loại thực phẩm Tiêu Chiến bị dị ứng, chữ rất to."
Đặng Quân vặn mở nắp chai nước lọc uống một ngụm, kéo kéo cổ áo của mình, sau đó đưa ngón tay ra phẩy phẩy vào bản điều hướng điều hoà: "Anh ấy thực sự rất dễ bị dị ứng, Nhất Bác cũng rất chu đáo."
"Chu đáo? Cậu ấy sao lại không chu đáo với cậu đến mức ấy? Chỉ nhớ được mỗi việc cậu thích ăn kem, nhưng toàn là lúc cậu đang kiểm soát cân nặng mua loạn cả lên, cậu ấy còn nhớ được gì nữa? Cậu thuận theo cậu ấy nhiều năm như vậy, cậu còn chịu đựng được sao?" Trương Nhất Lâm tính khí trở nên tệ đi liền nói một tràng, lúc này mới thực sự nhìn thấy biến hoá trên gương mặt Đặng Quân.
"Cậu hôm nay sao vậy? Sao lại lôi chuyện này ra? Anh ấy chọc giận cậu à?" Đặng Quân vặn nắp chai lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Anh ấy lúc mới quen tôi là một thẳng nam rồi trở thành như thế nào, cũng không phải là cậu không biết. Nói anh ấy làm gì, anh ấy bây giờ đã tốt lắm rồi."
Trương Nhất Lâm biết nói đến đây thì tốt nhất là nên im lặng, cậu ta cũng không nhiều lời thêm nữa.
Trương Nhất Lâm nói quả thực không sai, lúc mới cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, Đặng Quân thực sự đã chịu không ít ấm ức. Đặng Quân là người lúc nào cũng để ý mấy chuyện nhỏ, lúc mới yêu đương, đều là cậu ta chủ động chăm sóc đối phương, một mình dâng hiến đến mức có chút muốn buông bỏ.
Thế nên, ít nhất Vương Nhất Bác của bốn năm trước, và hiện tại đã không giống nhau nữa.
Mấy năm nay, trạng thái tinh thần của Văn Văn liên tục sa sút, Vương Nhất Bác một mình đã giữ vững thương hiệu FEELING và giúp nó nhanh chóng phát triển, đồng thời trong lúc ở bên Đặng Quân, cậu ấy luôn tìm kiếm học hỏi cách làm thế nào để yêu một người, hoặc là nói, đã học được cách làm thế nào để người khác cảm nhận được tình yêu. Nhưng hối tiếc chính là, người dạy cậu, có lẽ đã bị những cái gai ban đầu đâm sâu vào da thịt.
Mà một điều rõ ràng, người có thể được tận hưởng những thành quả đó đã xuất hiện rồi — Tiêu Chiến.
Anh chỉ là người đến sau, dựa vào thân phận gia đình của mình mà tự nhiên bước chân vào cuộc đời cậu, lại dường như đang được tận hưởng những ấm áp dịu dàng của Vương Nhất Bác sau khi trưởng thành mang đến.
Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khi nhắc đến tên anh, Đặng Quân sẽ trở nên rất mẫn cảm, Trương Nhất Lâm làm sao lại không biết cơ chứ. Mấy năm qua, không ít kẻ lờn vờn quanh Vương Nhất Bác mê hoặc cậu, lại chưa từng thấy Đặng Quân phải loạn lên muốn khẳng định vị trí của mình như thế này.
Nhưng cũng chưa từng có lúc nào cảm thấy cơn giận của Đặng Quân lại nhanh dịu đi như hôm nay, mặc dù cậu ta đã bắt đầu trầm mặc rồi.
Tiêu Chiến đã mấy lần thị phạm thành công, theo đó Trương Nhất Lâm cũng cảm thấy chính mình được tăng thêm vài phần dũng khí. Mà mấy ngày này dần dần chứng minh được cho lời Tiêu Chiến đã nói kia: "Thứ mình muốn, nếu không thử làm sao biết được có phải của mình hay không."
___tbc___
Tiểu Vương Tổng trong này được miêu tả có hai khía cạnh, nếu hứng thú bạn có thể đoán thử xem.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top