Chương 5
Thiếu tướng quân cứ như vậy mà bị phu nhân ngốc của hắn nắm lấy hai ngón tay, đi theo là phía sau một đại đội binh lính và mấy gia nhân run lẩy bẩy, một đường đi trở về giáo trường, khiến cho mọi người trong giáo trường đều lắp bắp kinh hãi.
Thiếu phu nhân rõ ràng không còn sợ hãi nữa. Nhìn thấy có người cầm giáo đánh nhau, còn mở to hai mắt, dừng chân lại mà nhìn chằm chằm. Y dừng lại, Thiếu tướng quân cũng dừng lại, nhìn theo ánh mắt của y. Chẳng bao lâu sau, liền nghe thấy Thiếu phu nhân bên cạnh đang lẩm bẩm gì đó, hình như là bắt chước âm thanh giòn giã của binh khí va chạm vào nhau. Bàn tay đang nắm lấy ngón tay Thiếu tướng quân cũng không buông ra, chỉ là động đậy động đậy, khi thì lỏng khi thì chặt, nắm chặt đến mức hơi hơi đổ mồ hôi, còn vô thức kéo cánh tay hắn hướng về phía trước, hai mắt sáng lấp lánh, bộ dạng vô cùng chìm đắm.
Thiếu tướng quân không cảm thấy chán ghét. Nhưng khi hắn thấy phu nhân nhìn chằm chằm vào những binh lính đang đổ mồ hôi như mưa, bộ dạng vừa ngây thơ lại vừa háo hức, liền thu bàn tay đang bị nắm chặt lại.
Không thu lại được. Thiếu phu nhân thật sự rất cảnh giác, theo phản xạ có điều kiện mà nắm chặt tay lại, hai mắt mở to giống như động vật nhỏ, phát ra một tiếng "A" vừa khẩn cấp vừa mềm mại.
Vẻ mặt Thiếu tướng quân không thay đổi, thanh âm cũng không một chút khác thường, nói, "Ngươi muốn thì cứ xem, ta phải đi."
Thiếu phu nhân cắn đầu ngón tay, suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt lại lộ ra một chút do dự và bối rối, khiến cho vẻ mặt của Thiếu tướng quân lại càng thêm áp bách.
Một lát sau, Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, kéo dài giọng "A" lên một tiếng, cuối cùng cũng hiểu ra, gật gật đầu, nắm lấy tay Thiếu tướng quân mà lắc lắc hai cái, "Đi nha, đi nha."
Đứng nửa ngày, phu nhân ngốc căn bản không phải tự hỏi là nên nhìn người khác hay là đi cùng Thiếu tướng quân, mà là nỗ lực đem tám chữ của Thiếu tướng quân ra tháo rời rồi lắp ráp lại trong cái đầu ngu ngốc của mình, cuối cùng mới hiểu được lời này có ý nghĩa gì.
Đại nha hoàn còn muốn đi lên trước mặt hầu hạ, lại bị tướng sĩ bên người Thiếu tướng quân ngăn lại.
"Tướng quân rõ ràng không muốn bị người khác quấy rầy, một nha hoàn như ngươi cũng đừng xen vào, miễn cho tướng quân phiền lòng." Bọn họ đi theo Thiếu tướng quân đã lâu, luôn gọi Thiếu tướng quân là Tướng quân, cũng chỉ công nhận vị tướng này.
Tướng sĩ nhìn thấy Thiếu tướng quân vắt một tay ra sau lưng, tay còn lại bị Thiếu phu nhân nắm, thậm chí còn cố tình đi chậm bước chân, liền giơ tay ngăn cản đại nha hoàn đang muốn tiến lên.
Đại nha hoàn đâm vào cánh tay rắn chắc như gỗ, toàn thân lảo đảo, chết lặng nhìn vào hai bóng người cách đó không xa, sắc mặt từ đỏ chuyển thành tái nhợt, cắn môi trầm mặc một hồi lâu.
Lại qua mười lăm phút, Thiếu phu nhân hình như dần dần mất tinh thần, cũng không còn nhìn xung quanh nữa, mà hơi hơi nhíu mày lại, thường xuyên sờ bụng.
Ban đầu y chỉ chỏ khắp nơi, thấy cái gì cũng hỏi, Thiếu tướng quân liền nhất nhất trả lời. Nói được nửa chừng mới phát hiện ra kẻ ngốc bên cạnh đang cúi đầu, dường như thất thần, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Thiếu phu nhân ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn chính mình, sau đó lại nghiêng đầu nhìn hắn, lại nhìn chính mình, cứ như thế vài lần mới rầu rĩ đáp: "Không có." Ý là không có chuyện gì.
Thiếu tướng quân bình tĩnh liếc nhìn y một cái, một lát sau mới hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"
Hai mắt phu nhân ngốc sáng lên một chút, lại nghiêng đầu nhíu mày, cắn đầu ngón tay một hồi lâu, nhăn mũi, mơ hồ đáp:
"Ừm... Ừm... Ăn rồi."
Vẻ mặt Thiếu tướng quân không hề thay đổi, nhưng ánh mắt tối sầm lại, nói: "Lặp lại lần nữa xem."
Thiếu phu nhân nhìn hắn, vô thức lui về phía sau một bước nhỏ, đôi mắt chớp chớp vài cái, lại mở miệng, nhưng giọng nói hiển nhiên nhỏ hơn, cũng yếu thế hơn rất nhiều:
"...Ăn rồi." Dứt lời, còn vỗ vỗ bụng trước mặt Thiếu tướng quân, "Không đói bụng, không đói bụng."
"...." Thiếu tướng quân nhìn y, nhìn đến lúc người bị nhìn cảm thấy lo sợ bất an, cúi thấp đầu giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt hắn.
Một lúc lâu sau, Thiếu tướng quân mới hờ hững "Ừ" một tiếng, đột nhiên lại đem bàn tay đang bị Thiếu phu nhân nắm chặt rút về.
"Vậy ngươi cứ tiếp tục đi dạo đi. Ta còn có việc."
Sức lực của hắn rất lớn, động tác lại nhanh, căn bản làm Thiếu phu nhân không phản ứng kịp. Y nâng lòng bàn tay lên, cứ duy trì tư thế muốn tiếp tục nắm lấy ngón tay của người kia, ngơ ngác nhìn bóng dáng Thiếu tướng quân xoay người đi, hồi lâu mới hồi phục tinh thần.
Vẻ mặt y kinh hoàng, ngay lập tức chạy về phía trước, nắm lấy bàn tay của Thiếu tướng quân đang để ở sau lưng, động tác vô cùng dồn dập. Y dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay kia, còn ôm vào ngực mình.
Thiếu tướng quân bị kéo đến nghiêng người, hơi nhướng mày nhìn sang, thong thả ung dung nói: "Ăn sáng chưa?"
Những tướng sĩ chặn đại nha hoàn lại vừa có việc phải rời đi, vì thế đại nha hoàn đã lén lút đến gần, không ngờ lại nghe được câu hỏi của Thiếu tướng quân. dưới tình thế khẩn cấp, nàng vội vàng bước về phía trước, cất cao giọng, trùng với giọng nói nghẹn ngào của Thiếu phu nhân.
"Không ăn! Đói!"
"Thiếu phu nhân ăn rồi!"
Sắc mặt của đại nha hoàn lập tức trắng bệch, thấy Thiếu tướng quân liếc nhìn qua thì cố gắng trấn tĩnh lại, cúi người nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân đã ăn sáng rồi. Nô tỳ đã chăm sóc Thiếu phu nhân nhiều ngày, cũng coi như hiểu đôi chút. Thiếu phu nhân rất dễ bị đói, bởi vì đầu óc không minh mẫn, cứ ăn xong lại quên. Nô tỳ sẽ kêu nhà bếp làm một ít đồ ăn đưa đến."
Nàng cố ý dừng một chút, lại nói thêm: "Tính thời gian, Thiếu phu nhân quả thật sẽ đói bụng."
Nhưng mà phu nhân ngốc rõ ràng đã nhận ra ai đối xử tốt với mình, vì thế dùng sức lắc đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói với Thiếu tướng quân: "Không ăn!" Sau đó còn vỗ vỗ bụng, cau mày, vô cùng khí phách mà phun ra một chữ: "Đói!"
Sắc mặt đại nha hoàn trắng bệch, "Thiếu phu nhân, ngài nói cái gì vậy?!"
Còn chưa xong. Thiếu phu nhân nắm lấy tay Thiếu tướng quân, đặt lên cánh tay của chính mình, thanh thuý nói thêm một chữ: "Đau!"
Ống tay áo bằng lụa đỏ, khiến cho cánh tay của y trắng nõn như củ sen. Nhưng mà khi được xốc lên, trên làn da lộ ra mấy vết thâm vô cùng bắt mắt.
Sắc mặt Thiếu tướng quân đột nhiên âm trầm.
Thiếu phu nhân lại hếch cằm, vẻ mặt có chút đắc ý. Y có tâm tính của trẻ nhỏ, cảm thấy chính mình đã suy nghĩ cẩn thận, còn nhớ được vết đau buổi sáng, lập tức không do dự mà đưa ra quyết định, quả thực quá thông minh!
Đại nha hoàn cố đứng vững, hàm răng cũng phát run, "Thiếu gia, là do phu nhân sáng nay không nhớ hành lễ với Tướng quân, nô tỳ sợ Tướng quân trách tội, cho nên..., cho nên mới doạ phu nhân một chút, không cẩn thận mà dùng sức quá nhiều!"
Thiếu phu nhân bĩu môi lắc đầu, vẻ mặt dường như là vô cùng không đồng ý, còn có vẻ rất khinh thường, ý là "Biết ngay ngươi sẽ nói dối."
Đương nhiên, y thật sự không thể nghĩ được nhiều như vậy, chỉ đơn thuần là cảm thấy tỷ tỷ này rất thích lừa gạt người ta.
Vẻ mặt Thiếu tướng quân vẫn không hề thay đổi, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thiếu phu nhân xuống. Hắn không thèm nhìn đại nha hoàn đã quỳ sụp trên mặt đất, chỉ ra hiệu cho binh lính đứng gần đó.
Một vài binh lính lực lưỡng tiến đến hỏi Tướng quân có gì phân phó, trên tay cầm trường mâu sáng loáng, khiến cho hàm răng của đại nha hoàn va vào nhau lập cập.
Không sao, không sao đâu, nàng là người của phủ tướng quân, từ nhỏ đến lớn đều ở đó. Dù sao cũng chỉ bị phạt một chút thôi, Thiếu gia luôn---
"Dùng gậy đánh chết."
Thiếu tướng quân nói.
Đại nha hoàn chết sững, ngồi phịch xuống mặt đất.
Những binh lính trên giáo trường không có bất cứ nghi ngờ gì đối với mệnh lệnh của Thiếu tướng quân, đầu óc đại nha hoàn lại hoàn toàn trống rỗng, miệng lưỡi không nghe theo sự chỉ huy của chính mình, bị binh lính bịt miệng kéo ra ngoài.
Khuôn mặt của nàng vô cùng sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ, tiếng thét chói tai và tiếng khóc lóc đều bị chặn lại. Nhìn thấy Thiếu phu nhân đang ngây thơ mờ mịt nhìn về phía mình, ánh mắt của đại nha hoàn tràn đầy cầu khẩn, nói không được nên giãy giụa không ngừng.
"...."
Thiếu phu nhân ngơ ngác nhìn nàng bị kéo ra phía ngoài, chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên nhíu mày, quay đầu lại, có chút nôn nóng, liên tục dậm chân nói: "Đói bụng! Đói!"
Khoé miệng Thiếu tướng quân hơi nhếch lên, nở một nụ cười rất nhẹ.
Từng món, từng món điểm tâm tinh xảo được bưng lên, thiếu phu nhân hai mắt sáng ngời, tập trung tinh thần ăn uống, miệng không hề ngừng lại, cũng không rảnh để nhìn Thiếu tướng quân một cái.
Thiếu tướng quân ngồi bên cạnh y, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào y một hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay ra, cầm lấy chiếc bánh bao nhân trứng sữa còn lại trong đĩa mà Thiếu phu nhân vừa mới lấy, đưa lên miệng, cắn một miếng to, chiếc đĩa đựng bánh bao đã hết sạch.
"...."
Trong miệng Thiếu phu nhân còn ngậm hơn nửa chiếc bánh bao nhân trứng sữa, duy trì tư thế vươn tay muốn lấy thức ăn trên tay Thiếu tướng quân, ngây ngẩn hồi lâu, bỗng nhiên nhăn mặt lại, trừng hai mắt, hét lên: "Dùng gậy đánh chết!!!"
Thiếu tướng quân: "....?"
Hắn thong thả nghiêng đầu, lông mày nhếch lên, trong mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm.
Kẻ ngốc tức khắc nhụt chí, mím môi lùi về sau một chút, nép vào thành ghế, cẩn thận cắn nốt nửa cái bánh bao đang cầm ở trong tay, giống như một đứa nhỏ nghẹn khuất mà cố kìm lại nước mắt. Y cúi đầu vuốt ve cái bụng đã phồng lên một chút, miệng đầy mùi sữa, tiếng nói vừa nhỏ vừa dính, không cần nhìn cũng khiến người ta cảm nhận được sự uỷ khuất và đáng thương:
".... Ăn no, ăn no rồi...."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top