chapter 20
Ngày mà Vương Nhất Bác chấp nhận rời đi, Tiêu Chiến sau cơn đau vật vã cũng đã trang bị cho mình một mặt nạ biết cười treo lên mặt. Hàng ngày anh vẫn cố gắng hoàn thành những công việc còn dang dở của mình. Anh không phải người vô trách nhiệm, càng không để chuyện cá nhân của mình ảnh hưởng đến cả một tập thể lớn. Hơn nữa, Tiêu Chiến muốn vùi đầu vào công việc để bản thân có thể nhẹ nhàng trôi qua hết một ngày, một ngày lê thê không nghĩ đến Vương Nhất Bác.
Chỉ khi đêm về, khi mà bóng tối bủa vây lấy thành phố, khi không còn một ai bên cạnh, Tiêu Chiến mới cảm nhận được những xót xa, những khoảng trống mà người kia để lại trong lòng mình.
Cô đơn ôm lấy anh giữa thành phố tấp nập, Tiêu Chiến bắt đầu muốn tìm lấy một thú vui để giải toả tâm trạng của riêng mình.
Bước chân vô một quán bar lớn, âm thanh rộn ràng, dòng người đông đúc càng làm Tiêu Chiến cảm thấy lạc lõng, trơ trọi. Anh chọn một bàn trong góc khuất mà ngồi nhâm nhi rượu, tự mình gặm nhấm những tổn thương của chính mình.
Nhìn những điếu thuốc đặt trên bàn, Tiêu Chiến cũng muốn thử cảm giác xem làn khói kia rốt cuộc sẽ làm anh vui vẻ đến mức nào. Đốt một điếu bỏ lên miệng, cố hít một hơi thật sâu. Đối với người hút lâu năm đã thành con nghiện còn chẳng ai dám hít một hơi dài như thế, huống chi Tiêu Chiến là lần đầu. Sau cái hít dài kia, làn khói cuốn sâu vào lồng ngực, phổi chưa kịp thích ứng làm Tiêu Chiến sặc sụa ho khan đến đỏ cả mắt, lồng ngực anh cùng vì vậy mà nóng ran.
Tiêu Chiến vội buông điếu thuốc kia ra, ôm lấy ngực mình mà xoa xoa, vỗ vỗ, nơi lồng ngực vẫn ẩn nhẫn nhói đau giờ lại bùng lên đau đớn đến khó thở.
Còn chưa hết khó chịu, một cô tiếp viên đã nhanh chân đến bên cạnh, vỗ vỗ lưng cho anh:
- Thiếu gia à, anh không làm sao chứ?
Nghe giọng điệu lả lơi, Tiêu Chiến biết ngay là người trong "ngành". Anh ngẩng mặt lên nhìn, một cô gái mặc chiếc váy ôm body khoét sâu vùng ngực, tôn lên vòng một và vòng ba quyến rũ. Tiêu Chiến hơi chau mày. Anh vốn chẳng có hứng thú với phụ nữ, nhưng không hiểu sao lúc này lại muốn biết lí do Vương Nhất Bác phản bội mình. Anh cũng muốn nếm thử mùi vị của nữ nhân xem nó có bao nhiêu thích thú. Anh nhếch môi, vòng tay ôm lấy eo cô gái kia, kéo sát vào mình:
" Em gái, phục vụ tốt một chút, sẽ có thưởng cho em!"
Nói rồi Tiêu Chiến dấu mặt vào vùng cổ cô ta mà mơn trớn như những lúc Vương Nhất Bác làm anh. Cô ả cũng dễ dãi mà ngửa mặt hưởng thụ, chiều theo ý khách. Hôn được vài cái, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy lồng ngực mình nhói lên, hình ảnh Vương Nhất Bác làm vậy với cô gái kia, hai người quan hệ xác thịt, tràn ngập yêu thương nhau lại xẹt qua trong đầu. Tiêu Chiến vội buông tay, không ôm cũng không hôn nữa, toàn thân anh cứng đơ mặc kệ cô gái kia vẫn đưa tay vuốt ve cổ mình.
Định thần một lúc, Tiêu Chiến gạt cô gái kia ra, phũ phàng đứng dậy, lảo đảo đi về, lại vô tình va phải người khác. Người đó nhanh chóng nhận ra anh:
- Ai nha, gặp nhau rồi Tiêu Chiến. Sao hả? Cô ta không phải gu của anh?
Nghe giọng nói lạ hoắc đầy mỉa mai, châm chọc, lại biết tên mình, Tiêu Chiến ngạc nhiên ngẩng mặt lên. Trước mặt anh, một cô gái trẻ đang tay trong tay một người đàn ông, gương mặt hình như anh thấy ở đâu đó rồi. Chưa kịp nhớ ra, Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi
" Cô biết tôi? "
- Ồ, mới mấy ngày đã không nhận ra người quen cũ nữa sao, Tiêu thiếu gia?
Gương mặt sát lại gần, Tiêu Chiến cố nghĩ lại vài ngày nay có gặp người này không? Mặt anh cũng bỗng dưng chuyển sắc.
Vậy mà lại là người đã cùng với Vương Nhất Bác... Cô ta còn đang tay trong tay với một gã đàn ông khác không phải cậu. Vài suy nghĩ thoáng quá trong đầu, mắt Tiêu Chiến tối sầm lại vì phẫn nộ. Anh đưa tay lên, hết chỉ vào Khúc Lam Nhi rồi lại chỉ vào gã đàn ông bên cạnh, cất giọng khó hiểu:
" Khúc Lam Nhi, cô....?"
- Tôi sao hả? - Khúc Lam Nhi mỉm cười
" Cô... cô không phải là đang cùng Nhất Bác sao? Tại sao...?"
Tiêu Chiến thật sự đã nghĩ, Vương Nhất Bác bỏ mình để đến với Khúc Lam Nhi. Cứ ngỡ người mình thương đang hạnh phúc bên một người khác, nào ngờ lại bắt gặp tình cảnh này. Hoá ra cậu phản bội anh để đi theo một người phản bội cậu?
Khúc Lam Nhi nhìn biểu hiện vừa tức giận, vừa có chút khó hiểu của Tiêu Chiến liền bật cười lớn:
- Nhất Bác sao?? Hahahaa Tiêu Chiến, chẳng phải anh thông minh lắm hay sao? Thế nào giờ lại không chịu động não?
" Ý cô là gì?" - Tiêu Chiến chau mày.
- Lại đây nói nhỏ cho nghe - Khúc Lam Nhi làm điệu ngoắt tay rồi ghé sát tai Tiêu Chiến thì thầm: Cậu ta là gay, là gay đó Tiêu Chiến. Hơn nữa cậu ta suy cho cùng cũng chỉ là kẻ phục tùng người khác, thiên kim tiểu thư như tôi đâu có ăn mặn tới vậy? Chỉ là muốn trêu đùa hai người một chút mà thôi.
Tiêu Chiến càng lúc càng khó hiểu. Cô ta rốt ruộc là muốn làm gì? Bám theo cậu bao nhiêu năm như thế, giờ lại nói những lời này được sao? Anh ngước mắt nhìn thẳng mặt Khúc Lam Nhi đầy phẫn nộ:
" Cô... cô như vậy rốt cuộc là có ý gì? "
- Không gì cả, tôi chỉ buồn cười anh thôi. Anh từng nói gì với tôi nhỉ? A, nói là trong lòng anh chỉ có Vương Nhất Bác, nói là ngoài cậu ta anh không chấp nhận được người khác. Sao thế này? Nhất Bác đâu? Chẳng phải cậu ta vội vã đi tìm anh sao? Hay là anh đổi khẩu vị rồi?
Lời nói của Khúc Lam Nhi làm Tiêu Chiến chợt nhớ lại chuyện cũ.
Nhiều năm trước, Khúc Lam Nhi đã từng tỏ tình anh vào lễ tốt nghiệp. Khi đó anh từng từ chối cô ta với lí do mình không thích con gái, lại còn thẳng thắn thừa nhận người trong lòng mình là Vương Nhất Bác.
Từ lâu Tiêu Chiến đã xác định tình cảm của mình, anh còn sẵn sàng đối diện với nó, sẵn sàng công khai và đối đầu với những lời dèm pha. Chỉ là Tiêu Chiến ngàn vạn lần không ngờ tới, chính điều đó lại gây ra sóng gió cho chuyện tình của chính mình. Hoá ra Khúc Lam Nhi là muốn trả thù anh nên mới nhắm vào Vương Nhất Bác. Tất cả chỉ là vì cô ta muốn anh đau khổ. Tiêu Chiến vậy mà lại ngây thơ để cô ta qua mặt, thành công phá hoại hạnh phúc của mình.
Giờ Vương Nhất Bác đã đi rồi, Khúc Lam Nhi cũng chẳng kiêng dè gì nữa. Cô ta chính là muốn Tiêu Chiến biết sự thật càng sớm càng tốt. Để anh phải dằn vặt, khổ sở. Để anh muốn giữ không giữ được, muốn tìm cũng tìm không thấy. Để anh tự hối hận, tự oán trách chính bản thân mình mà Vương Nhất Bác cũng không hề hay biết.
Một pha trả thù thành công ngoạn mục khiến cả hai người phải ôm hết tổn thương vào mình. Khúc Lam Nhi bên cạnh quá lâu để hiểu nhược điểm của Vương Nhất Bác, lại từng tìm hiểu quá nhiều để biết rõ tính tình của Tiêu Chiến. Cô ta biết mình phải làm gì để khiến cả hai người đau đớn đến tột cùng.
Tiêu Chiến cố gắng tiếp thu hết thông tin. Có lẽ anh bị sốc, giơ tay lên chỉ vào mặt Khúc Lam Nhi, mắt trợn tròn ẩn hiện từng tầng tơ máu. Tức đến nghẹn lời:
" Cô... Cô..."
- Sao hả? không ngờ, phải không? Hahaha tôi tưởng hai người yêu nhau lắm, tin tưởng nhau lắm cơ, hoá ra cũng chỉ có vậy. Hahaha
"Vậy hai người... hai người???" - Hai người thật sự không có gì hết sao?
- Hai người cái gì chứ? Tiêu Chiến, anh nghĩ mà xem, một tên gay như Vương Nhất Bác thì có thể làm gì được tôi? Haha tôi vẫn thích những thiếu gia nhà giàu thẳng tắp hơn - Khúc Lam Nhi vừa nói vừa dựa vào gã đàn ông bên cạnh mình, vuốt ve khuôn ngực của gã, cô ta nhếch mép cười rồi nói tiếp - Tiêu Chiến à! Não anh để trưng sao? Tại sao không phải là một video mà lại là vài bức ảnh cùng file ghi âm? Bởi vì Vương Nhất Bác không hề lên với tôi! Anh mù quáng tới mức không nhận ra giọng cậu ta hay là người khác sao? Thật là ngu ngốc!!!
"...!!!"
- Này, nếu anh thật không biết thì để tôi nói cho nghe: Trước giờ Vương Nhất Bác chỉ coi một mình anh là chấp niệm trong lòng cậu ta, bị đánh vùi dập ở trường cũng không kêu than một lời mà cố đạt thành tích tốt nhất. Để làm gì, chắc anh biết nhỉ? Một tên mồ côi, thấp hèn như cậu ta lại dám vì anh mà năm lần bảy lượt từ chối tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao thiếu gia cao cao tại thượng như anh lại phải si tình hắn? Hahahaa vậy mà Tiêu Chiến, anh nghĩ xem mình đã làm gì với tình yêu của mình vậy? Vương Nhất Bác chắc là đau lòng lắm, tổn thương lắm. Cảm giác của anh lúc này chắc cũng dễ chịu lắm, có phải không? hahaha!!!
" Cô...!"
Tiêu Chiến xoè tay giơ lên cao, chỉ còn một chút xíu nữa năm ngón tay anh sẽ đáp lên mặt ả tiện nhân lẳng lơ trước mặt. Thế nhưng nam nhân bên cạnh cô ta lại nhanh tay giữ lại. Khúc Lam Nhi gạt tay gã xuống rồi vênh mặt cười cười đầy thách thức:
- Sao hả, Tiêu thiếu gia đây là muốn đánh người? Nào đánh đi!? Anh đừng quên đây là đâu nha! Đại minh tinh Tiêu Chiến, thiếu gia nhà họ Tiêu hành hung con gái. Drama này cũng thú vị đấy!"
Tiêu Chiến siết chặt tay thành nắm đấm rồi hạ xuống, đánh cô ra chỉ tổ bẩn tay anh. Khúc Lam Nhi thấp hèn nhưng mà anh cũng chẳng có tư cách gì để chửi rủa cô ta cả. Bởi ngay cả anh cũng đã dùng những lời lẽ đó để làm tổn thương Vương Nhất Bác, ngay cả anh cũng dùng vị thế trong xã hội để chà đạp lòng tự tôn của cậu. Dòng suy nghĩ của Tiêu Chiến bị bủa vây bởi hình ảnh Vương Nhất Bác, cú sốc vừa rồi khiến anh không thể nghĩ được bản thân phải xử Khúc Lam Nhi thế nào. Càng nghĩ tim anh càng thắt lại, hoá ra anh thật sự đã hiểu lầm cậu rồi. Hoá ra là cả anh và cậu, hai người đều bị hãm hại mà thôi. Hai phiến môi Tiêu Chiến run run gằn ra từng chữ:
" Tại sao cô phải làm như thế? Tại sao?"
- Chẳng tại sao cả, anh phũ tôi để yêu thương cậu ta, đến cả người vô danh tiểu tốt như cậu ta cũng dám từ chối tôi để dành trọn tâm ý mà đáp lại anh. Khúc Lam Ni này có gì không tốt? Tôi chỉ muốn xem hai người sẽ hạnh phúc đến thế nào, tin tưởng nhau đến mức độ nào mà thôi!
Cô ta vừa cười đắc thắng, vừa tiến lại gần ghé vào tai anh nói nhỏ:
- Này nha, tôi nghe nói Vương Nhất Bác đi rồi! Không ở Trùng Khánh nữa. Cậu ta có thể đi đâu được nhỉ? hahaha Vương Nhất Bác chắc là hận anh lắm, hận đến chết cũng không muốn gặp lại anh. Haha thế nào? Vui không Tiêu Chiến? Hạnh phúc không?
Khúc Lam Nhi càng nói Tiêu Chiến càng sững sờ, không buồn đối đáp với ả, anh chỉ lặng yên, nghe hết những khúc mắc trong lòng được kẻ thứ ba giải đáp. Trong lòng anh là một khoảng trời hoang mang cực độ. Vậy ra là anh thật sự đã hiểu lầm cậu, hoá ra cậu không lừa dối anh, hoá ra là anh không tin tưởng cậu.
Thấy phản ứng của Tiêu Chiến, Khúc Lam Nhi càng trở nên đắc ý:
- Ai nha Tiêu Chiến, xem như đây là chút quà mọn tôi tặng cho anh, anh cứ từ từ mà tận hưởng! Tạm biệt!
- Đứng lại đấy!!!
Nói dứt câu, Khúc Lam Nhi toan bỏ đi thì có một giọng nói đanh thép vang lên bên cạnh. Tiêu Chiến nghe giọng nói quen thuộc cũng vội vã ngoảnh đầu lại nhìn. Anh ngạc nhiên:
"Chú Lâm? Tiêu Tán? Tiêu Yến?"
- Cậu chủ!!
Lâm Cảnh cùng Tiêu Tán và Tiêu Yến không biết thế nào mà kịp thời xuất hiện ở đây. Lâm Cảnh cúi đầu chào Tiêu Chiến rồi hạ tầm mắt xuống nhìn hai kẻ đang chau mày khó hiểu kia:
- Xin lỗi cậu chủ đi!
- Tại sao chứ? - Khúc Lam Nhi vẫn cứng đầu cười khẩy - Định bắt nạt người ở nơi công cộng sao?
- Chú Lâm đừng nhiều lời nữa!
" Ý chị là sao?"
Tiêu Chiến vẫn ngơ ngác, nhưng câu trả lời nhanh chóng được đáp khi tiếng nhạc bị tắt ngóm, toàn bộ khách của quán bar cũng ra về trong im lặng. Khúc Lam Nhi lúc này mới tái nhợt mặt mũi mà lắp bắp:
- Các người muốn làm gì?
- Xả giận cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Cô nghĩ dễ dàng bắt nạt nhà họ Tiêu vậy sao?
Tiêu Yến khẽ nhếch mép, khoanh tay, một vẻ dữ dằn tiến về phía Khúc Lam Nhi, thế nhưng Tiêu Chiến đã ngăn lại:
" Không cần đâu, loại người này không đáng để chị đụng tay!"
- Không, cậu sai rồi! Tôi ghét nhất chính là loại người này! Cô ta cần phải được dạy dỗ đến nơi đến chốn!
" Nhưng mà..."
- Đừng nhưng nữa, chúng ta cứ ra xe trước đi!
Tiêu Tán khoác vai Tiêu Chiến lôi lại. Anh nhìn Lâm Cảnh thấy chú gật đầu rồi cũng chẳng buồn quản nữa. Anh ngoan ngoãn để Tiêu Tán kéo đi.
Quán bar suy cho cùng cũng là nơi công cộng hoạt động theo luật giang hồ, Tiêu Chiến vừa được đưa ra ngoài, cánh cửa liền được đóng chặt lại, tạo nên một không gian khép kín khiến những kẻ yếu thế hơn phải run sợ.
Tiêu Yến tiến về phía Khúc Lam Nhi nghiến răng:
- Sao không già mồm nữa đi?
- Chị, chị... em xin lỗi! - Khúc Lam Nhi phát run
- Hơ, muộn rồi, tôi vốn không cần lời xin lỗi vô vị của cô! Tôi là con gái, đánh con gái chắc là được chứ hả?
Tiêu Yến vừa nghiến răng nói vừa giơ tay túm tóc Khúc Lam Nhi giật ngược về sau. Kẻ đi cùng tiến lại định ngăn cản thì lại bị chú Lâm chắn trước mặt chẳng dám ho he gì.
* Bốp *
- Cái tát này tôi đánh thay Tiêu Chiến!
* Bốp *
- Cái này là phần của Vương Nhất Bác!
* Bốp *
- Còn cái này tôi đánh vì tôi ngứa mắt cái thói dơ bẩn của cô. Khôn hồn tránh xa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ra, nếu không không chỉ đơn thuần là ba cái tát thế này đâu! Nghe rõ chưa?
Tiêu Yến vừa hạ liên tục ba cái tát như trời giáng, in hằn năm ngón tay của mình lên mặt Khúc Lam Nhi vừa dạy dỗ. Sau cùng chị dùng lực giật thật mạnh mái tóc khiến cô ta ngã sõng soài xuống nền nhà rồi phủi tay:
- Chú Lâm, chúng ta đi!
----------------------
Tiêu Chiến uống khá nhiều nên Tiêu Tán đưa anh về trước. Ngồi trên xe mà đầu óc Tiêu Chiến cứ quay cuồng. Anh thẫn thờ nghĩ lại những lời Khúc Lam Nhi nói rồi lại đưa tay lên vò đầu.
Vậy ra không phải lỗi của cậu. Vậy ra tất cả là tại anh. Khúc Lam Nhi nói đúng, Vương Nhất Bác chắc là hận anh lắm. Giờ anh có hối hận, có muốn tìm cậu cũng muộn rồi.
Chợt loé lên một suy nghĩ, Tiêu Chiến vẫn không tin Vương Nhất Bác đã rời đi. Khúc Lam Nhi chỉ nói vậy để anh đau khổ mà thôi. Anh phải đi tìm cậu, phải tìm được cậu quay trở về. Anh đột nhiên ra lệnh:
"Đưa tôi về Trùng Khánh!"
- Tiêu Chiến, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
" Về Trùng Khánhhhh!!! Nhanh Lên!!!"
Tiêu Chiến không quan tâm lời Tiêu Tán nói. Anh gắt lên khiến tài xế không dám cãi lại mà vội vàng quay xe. Tiêu Tán cũng chỉ biết thở dài cùng lắc đầu ngao ngán.
Đường đêm vắng vẻ, thuận tiện cho chiếc xe lao nhanh theo sự bồn chồn, bất an trong lòng Tiêu Chiến. Anh phải về thật nhanh, nếu không sẽ không còn kịp nữa.
**********************
- Cậu Chủ
" Nhất Bác đâu ?"
- Nhất Bác sao? Cậu ấy đến Bắc Kinh từ tuần trước rồi. Không đến tìm cậu chủ sao?
" Từ hôm đó đến giờ em ấy không về sao?"
- Dạ không... Cậu ấy nói là...
Tiêu Chiến chẳng còn tâm trạng nghe quản gia nói hết, đứng dậy đi thẳng lên phòng. Vừa đóng cửa phòng cũng chẳng thèm bật điện đã vội ngồi sụp xuống, toàn thân anh cũng nhũn ra, đưa tay lên miệng mà dùng răng cắn chặt, không để cho bản thân bật ra tiếng nấc. Cắn chặt đến nỗi mu bàn tay anh cũng bật ra máu.
Vương Nhất Bác đi thật rồi, Tiêu Chiến có muốn níu kéo hay tha thứ cho cậu cũng chẳng còn kịp nữa.
Con người ta luôn như vậy. Khi bản thân đã chịu nhiều tổn thương, khi sự tức giận dồn nén đến cực điểm, sẽ buông ra những lời nói khiến đối phương đau lòng. Sẽ dùng hết sức mình mà làm người kia tổn thương. Mọi suy nghĩ chỉ dừng lại ở dấu chấm hết, bất chấp quá khứ có bao nhiêu ngọt ngào, mình cùng người đó từng hạnh phúc ra sao. Chỉ cần một sai lầm không thể chấp nhận, chỉ cần lòng bao dung không đủ lớn, mối quan hệ tốt đẹp kia sẽ bị vùi dập, lòng người cũng trở nên xa cách.
Lúc đau đớn đến tột cùng, ai cũng nghĩ rằng, chỉ cần rời xa người, rời xa điều làm mình tổn thương thì sẽ ổn, sẽ bình yên và không còn đau nữa. Nhưng không, chẳng ai ngờ được rằng, rời xa người mình yêu thương nhất, phải từ bỏ tâm can của mình còn đau đớn hơn rất nhiều, chẳng khác nào cái chết cả. Đôi khi, chết còn đỡ dằn vặt, đỡ đau lòng hơn rất rất nhiều.
Mười năm để hình thành thói quen. Mười năm dính lấy nhau như hình với bóng. Hai năm thừa nhận vị trí của đối phương trong lòng mình. Hai năm chờ đợi, âm thầm theo dõi người kia từ phía xa. Mười hai năm đó có bao nhiêu kỉ niệm? Bao nhiêu hạnh phúc? Ai mà ngờ được, sau ngần ấy thời gian chờ đợi với hi vọng về một tương lai ở bên nhau hạnh phúc, lại vì một hiểu lầm không đáng có mà lạc mất nhau?
Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến đã nhận ra được việc mình rời xa cậu còn khó khăn hơn, đau đớn hơn nhiều so với việc chấp nhận mà tha thứ. Bây giờ lại càng đau lòng hơn khi anh biết được những trách móc, những lời nói cay độc mà trong lúc tức giận đã vô tình buông ra với người kia lại là do anh không đủ tin tưởng cậu. Là do anh dễ dàng để người khác qua mặt mà phá vỡ mối tình đang yên ổn của mình.
Không phải cậu cố tình tổn thương anh, mà lại là chính anh cố ý để đâm chọt vết thương cũ trong lòng cậu. Cố tình để Vương Nhất Bác một lúc phải chịu cả vết thương mới vết thương cũ chất chồng lên nhau.
Đau đớn đến thế nào?
Đâu phải Vương Nhất Bác không xin anh tin mình? Đâu phải cậu chưa từng nói với anh đó chỉ là hiểu lầm? Vì cái gì mà anh không tin cậu? Lại vì cái gì mà đuổi cậu đi?
Vương Nhất Bác đi rồi. Ôm hết những tổn thương mà anh bới móc lên đặt vào tim cậu, ôm hết những vết sẹo chưa kịp lành đã bị người mình thương cào cho rỉ máu, ngoáy sâu, chọc thủng mọi hàng rào để chạm đến vết thương trầm trọng nhất từ thời ấu thơ. Bao nhiêu tổn thương mới giúp Vương Nhất Bác đủ can đảm để rời xa Tiêu Chiến? Để rời xa Bắc Kinh, đi khỏi Trùng Khánh, chạy trốn khỏi người mà cậu yêu thương, chạy trốn khỏi thứ tình cảm vốn là do cậu trèo cao, ảo tưởng?
Tiêu Chiến làm sao tìm cậu về? Làm sao nói với cậu lời xin lỗi vì đã không tin tưởng? Mà dù gặp lại rồi, anh có dám đối mặt với cậu một lần nữa hay không?
Tiêu Chiến đã tàn nhẫn đến mức nào? Tuyệt tình đến mức nào để khiến Vương Nhất Bác chấp nhận buông tay mà trốn đi thật xa như thế? Chẳng để anh tìm thấy, chẳng để chạm mặt anh. Tiêu Chiến bất lực xoa xoa lên tấm ảnh Vương Nhất Bác vẫn còn đặt trên bàn mà thì thầm:
" Vương Nhất Bác, em đang ở đâu?"
-----------------
Tôi đánh tiểu tam rồi, các cô hả giận chưa 😌😌😌
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top