Chapter 1
Mặt biển bắt đầu chuyển động dữ dội, từng con sóng lớn xô vào mạn tàu, sóng xô ngày càng dữ tợn, con tàu cũng trở nên chao đảo. Một tiếng hét thất thanh cất lên từ phía buồng lái:
- Không hay rồi, nước đã tràn vào khoang làm động cơ bị tắt. Làm sao đây ?
Mấy ngư dân trên tàu nghe thông báo cũng phát hoảng, vội vã buông lưới mà chạy vào trong xem.
Trên mạn tàu bên phải có một lỗ hổng cực lớn, nước biển cũng ồ ạt chảy vào làm con tàu dần bị ngập chìm. Trước khi đi họ quên mất không kiểm tra tình trạng của con tàu thuê được với giá rẻ bèo này. Cả đoàn hơn chục người chen chúc nhau, cố hết sức mà lấp đầy lỗ hổng kia, ngăn không cho nước tràn vào.
Tiếng người nhao nhao, phần vì sợ hãi, phần vì hoảng loạn. Hai người đàn ông trạc ngoài ba mươi tuổi, vẫn đang cố gắng lấy hết mọi thứ có thể để che chắn con tàu. Cả người họ ướt nhẹp, nhếch nhác. Sức chịu đựng những đợt sóng kia cũng ngày một giảm dần, họ bắt đầu lo lắng:
- Chết tiệt, nước càng ngày càng đổ vào mạnh hơn. Cứ thế này chúng ta cũng không thể cầm cự lâu được.
- Anh Vương, làm thế nào đây? con tàu này sẽ không trụ nổi, chúng ta sẽ bị nhấn chìm mất.
Tất cả thuyền viên nháo nhác về phía thuyền trưởng họ Vương tìm giải pháp, thế nhưng chính hắn ta cũng bất lực lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, cố bịt cái lỗ hổng này lại trước đã. Chỉ cần nước không vào thêm nữa có thể sẽ không sao.
- Chẳng phải chúng ta đang cố hết sức rồi sao, không thể ngăn lại được!
Người đàn ông họ Vương mặc dù cố tỏ ra lạc quan để củng cố tinh thần người bạn của mình. Thế nhưng sức đè nén của nước biển cũng khiến hắn buông xuôi vì kiệt sức. Vui cũng chết, lo lắng cũng chết, hắn cười đùa, chỉ còn biết trông cậy vào ý trời:
- Cậu sợ sao? cùng lắm chúng ta nhảy ra ngoài, may mắn sẽ gặp được cứu hộ!
Nói đùa là thế nhưng ai cũng đủ thông minh để biết cái may mắn này, nằm mơ cũng đừng nghĩ tới.
Dự báo thời tiết đã cảnh báo, một tâm bão lớn đang được hình thành trên vùng biển của Trung Quốc. Mọi con tàu đều không nên ra khơi để tránh mọi rủi ro và thiệt hại.
Thế nhưng đối với một đám ngư dân làng chài nghèo khổ này, nếu không đi biển kiếm ăn qua ngày, cũng không khác gì phải treo miệng mình lên mà chờ chết đói. Bọn họ có thể chịu đói, nhưng những đứa trẻ nheo nhóc ở nhà thì không thể. Đành phải làm liều vì miếng cơm manh áo của cả gia đình.
Con tàu giờ đã ở nơi không thấy bờ. Giữa cơn bão lớn thế này lấy đâu ra con tàu nào ra khơi mà cứu họ? Bơi vào bờ lại càng là điều không thể nào.
Trên tàu bắt đầu có tiếng thút thít của phụ nữ, xôn xao sợ hãi cùng lo lắng cho những đứa trẻ:
- Nếu chúng ta không về, đám trẻ ở nhà biết phải làm sao đây?
-Nhất Bác nhà mình mới bảy tuổi, nó phải làm sao đây?
Người đàn ông họ Vương thấy vợ mình nhắc đến đứa con trai nhỏ, trong lòng không khỏi xót xa nhưng vẫn cố bấm bụng trấn an:
- Em đừng nói linh tinh nữa được không? Chúng ta nhất định sẽ trở về. Kể cả chúng ta không về thì vẫn còn bố mẹ và anh em chúng ta, họ sẽ lo cho con của mình. Đừng khóc nữa!
Dù đã được chồng trấn an nhưng người phụ nữ ấy vẫn không ngừng ôm chặt lấy người đàn ông kia mà khóc. Nếu hôm nay họ thật sự bị cuốn trôi theo dòng nước cuồn cuộn này, những đứa trẻ kia sẽ thế nào? Ai đủ can đảm để nghĩ tới điều kinh khủng ấy?
Đám người không ngăn được dòng nước, đã dồn đến nơi cao nhất trên boong tàu. Nước cũng ngày càng dâng cao, hoặc là nói con tàu đang ngày càng chìm xuống
* ào ào *
Những đợt sóng ngày càng mạnh hơn. Trên bầu trời mây đen cùng với gió cứ ùn ùn kéo đến. Cơn bão đang tiến lại gần, mưa ngày một to, gió cũng càng ngày càng lớn, sóng biển cuộn ào ào như muốn nuốt trọn cả con tàu vào bụng của đại dương mênh mông.
Vài ngày sau, mặt biển đã trở nên yên tĩnh, cơn bão cũng đã tan đi. Trời quang mây tạnh, sóng biển lăn tăn dịu dàng, khác hẳn với con quái vật dữ tợn vài ngày trước.
Những con tàu lại kéo nhau ra khơi, chỉ có điều con tàu hôm trước đã hoàn toàn biến mất. Cả đám ngư dân kia cũng không biết đã trôi dạt về phương nào?
Không ai có được một tin tức nào từ họ.
***************
Trong một căn nhà nhỏ lụp xụp, một đứa bé khoảng chừng sáu, bảy tuổi đang lẽo đẽo theo sau một người phụ nữ. Có vẻ như nó rất sợ người này, ánh mắt tội nghiệp hướng về phía bà ta ngập ngừng rồi thu hết can đảm của mình mà cất giọng lí nhí:
" Dì ơi, bao lâu nữa bố mẹ cháu sẽ về? "
Nghe thấy tiếng thằng bé vang lên, cô ả cau có mà quay lại quát tháo:
- Mày muốn biết thì tự mày đi mà tìm! Tao làm sao biết bao giờ ông bà ta về rước cái của nợ mày đi?Hỏi gì mà hỏi lắm!?
Có vẻ như ả ta cũng không để tâm gì đến cơn bão tháng trước, một chút lo lắng cũng không có. Thái độ lại có vẻ không yêu thương gì đứa cháu trai này.
Rõ ràng nghe cách xưng hô, cô ả này là dì của nó. Ít ra cũng là họ hàng ruột rà, cậu bé cũng chẳng có gì gọi là hỗn láo, thế nào mà cách ăn nói của ả thật làm người khác thấy chướng tai.
Đứa bé kia sau khi bị quạt cho một trận, sợ hãi chui vào một góc mà ngồi, chẳng dám ho he gì nữa.
Người phụ nữ kia lại quay qua liếc nó, mặt mày cau lại, mắt trợn trừng lên, một tay chống lên hông, một tay chỉ thẳng mặt nó mà nạt nộ
-Nhất Bác, mày ngồi đấy làm gì? Ngồi không đấy đợi tao nuôi mày sao? Đi vào trong rửa chén cho tao.
Cậu bé tên Nhất Bác này, chính xác mới bảy tuổi. Nhà nó tuy nghèo thật nhưng mẹ nó chưa bao giờ bắt nó phải đụng tay vào việc gì. Trước khi họ ra khơi, mẹ Nhất Bác đã tin tưởng mà giao nó lại cho em gái mình, chính là dì của nó, nhờ cô ta chăm sóc vài hôm. Lại chẳng biết là dì hay dì ghẻ, suốt ngày bắt nó phải làm cái này, lấy cái kia. Trên người cũng đầy vết bầm tím. Có lẽ vì không làm được mà bị đòn.
Dù chẳng biết rửa chén thế nào, Nhất Bác cũng chẳng dám cãi lại dì của nó, vội vàng đứng dậy đi về phía đống bát chất thành núi, không biết đã bao lâu chưa rửa, ngồi xuống mà làm.
* Choang *
- VƯƠNG NHẤT BÁC!!!!
Bàn tay bé nhỏ không cầm nổi cái tô, Nhất Bác trượt tay làm nó rơi xuống đất, vỡ tan tành. Lại giật bắn mình, sợ hãi đến run rẩy khi nghe tiếng quát chói tai của dì nó.
Nghe thấy tiếng chén bát đổ vỡ, mụ ta gắt gỏng mà lao vào, mồm tru tréo lên mà chửi, giơ tay tóm lấy người nó lôi lại dồn hết lực mà đánh từng cái thật mạnh lên người nó, miệng liên tục phun ra một đống ngôn ngữ khó nghe:
- Cái thứ của nợ, ăn hại nhà mày. Cả tháng rồi ăn bám tao, chẳng được cái tích sự gì cả. Cút, cút về nhà mày mà đợi bố mẹ mày nuôi đi. Đã không làm được gì ra hồn lại còn phá!
Bà ta bốp chát mà chửi, mà đánh. Bàn tay thô bạo túm lấy Vương Nhất Bác mà quất liên tục vào người, tát cả vào khuôn mặt ngây ngô kia của nó.
Khuôn mặt non nớt lấm lem, dàn dụa nước mắt. Bầu má sữa của Nhất Bác còn in rõ năm ngón tay của người nó gọi là dì. Nó càng kêu khóc, mụ càng đánh dữ tợn hơn:
- Mày, mày oan lắm đúng không? Được, oan. Oan thì cút về mà khóc lóc với mẹ, tao đây không rảnh mà dỗ!
Nói rồi mụ xách cổ áo nó lôi ra ngoài cửa rồi chốt lại, Nhất Bác hoảng sợ mà van xin:
" Dì, dì ơi. Cháu xin lỗi. Bố mẹ chưa về dì đừng đuổi cháu đi!"
- Cút, cút ngay. Thứ nghiệp chướng ăn hại nhà mày, đừng có ở đó làm tao ngứa mắt. Đã nghèo còn gặp cái eo. Bố mẹ mày không nuôi nổi mày nên mới đẩy cho tao phỏng?
Mặc cho Vương Nhất Bác khóc xin thảm thiết, mụ vẫn chẳng mảy may động lòng.
Cánh cửa đóng chặt lại, nó chẳng biết làm gì ngoài gõ bàn tay nhỏ lên cánh cửa, cố sức mà gọi:
" Dì ơi!"
Tiếng khóc tu tu trong không gian âm u của buổi chiều, cùng tiếng gọi dì nghe đến thê lương, thảm thiết khiến những người đi ngang qua cũng không cầm được lòng mà ném cho cậu bé một cái nhìn xót xa.
Không ai trả lời Nhất Bác cả, nó bắt đầu ngồi sụp xuống, sợ hãi tự ôm lấy chính mình mà nức nở.
Cả tháng rồi, Vương Nhất Bác cố gắng chịu những trận đòn đau như thế này chỉ để đợi đến ngày bố mẹ mình đến đón. Thế nhưng ngày qua ngày, sau những trận đòn kia nó chỉ mong sẽ nhận được sự dỗ dành của mẹ, vậy mà cũng không được. Bố mẹ nó thậm chí còn chưa nỡ đánh nó một cái nào.
Ngồi co ro ngoài cửa, đến cả khóc cũng chẳng dám khóc to, sợ lại chọc giận dì nó thêm nữa.
Phải đau đớn thế nào mới khiến đứa trẻ bảy tuổi này hiểu được thế sự như vậy?
Bóng tối dần bao trùm cả ngôi làng nhỏ, Vương Nhất Bác cố căng đôi mắt sưng húp lên mà nhìn dòng người qua lại. Vẫn là chẳng có một ai giống với bố mẹ của nó. Lại ngoái đầu nhìn lên cánh cửa, cái then cài bên trong cũng chẳng có dấu hiệu mở ra. Có vẻ như người phụ nữ kia quyết tâm không chứa chấp đứa bé tội nghiệp này thêm một giây nào nữa.
Vương Nhất Bác biết đi đâu bây giờ? Mẹ nó dặn rằng nó phải ngoan, phải nghe lời dì. Lại quên không dặn dì nó không được đánh nó, không được đuổi nó đi.
Rõ ràng Nhất Bác nhớ, bố mẹ nó nói họ chỉ đi xa một tuần sẽ trở về, khi về sẽ mua cho nó thật nhiều đồ chơi và quần áo đẹp. Nó chưa biết đếm, nhưng nó biết đã bao nhiêu ngày rồi, lâu hơn hẳn những lần bố mẹ nó đi làm xa, vậy mà mẹ nó vẫn không thèm đến đón nó.
Có phải dì nó nói đúng rồi không? Có phải vì nhà nó nghèo, nên bố mẹ không nuôi nổi nó, không cần nó nữa mà đẩy nó đi?
Trời càng về tối, Vương Nhất Bác càng trở nên sợ hãi. Nó co mình vào trong góc cửa, gục đầu lên đầu gối, bắt đầu gọi mẹ trong tiếng nấc không đều:
" Mẹ ơi, hức, con không cần đồ chơi nữa, quần áo đẹp con cũng không cần, hức hức, mẹ về đón Nhất Bác đi cùng có được không? "
Vương Nhất Bác cứ như vậy mà ngồi co ro trong góc cửa, vừa nấc vừa thì thào gọi mẹ.
Tiết trời cuối thu, càng về đêm sương càng dày, nhiệt độ càng giảm. Trên người Vương Nhất Bác chỉ khoác đúng một chiếc áo mỏng manh đã lấm lem bùn đất. Nó cố gắng vùi bàn tay bé nhỏ và co chân, cố gắng nhét hết thân mình vào sâu trong mảnh áo đó.
Đêm nay, đối với một đứa trẻ bị bỏ rơi như Vương Nhất Bác sẽ dài đến thế nào? Nó chỉ biết lí nha lí nhí mà gọi bố mẹ mình, cầu xin họ đừng bỏ rơi nó. Lại ngây ngô không biết bản thân phải gọi đến bao giờ họ mới chịu nghe mà trở về. Ngây ngô không biết, đến mãi sau này họ cũng chẳng thể đến đón nó cùng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top