Chương 2
Mối quan hệ giữa họ, mặc dù đã có chút kết nối sau cảnh quay tình cảm đó, nhưng vẫn không hề dễ dàng. Cả hai đều là những người có cá tính mạnh mẽ, và điều đó dẫn đến những cuộc tranh cãi không ngừng trong quá trình làm việc chung.
Tiêu Chiến, với sự điềm đạm và cẩn trọng trong công việc, luôn cố gắng giữ mọi thứ trong khuôn khổ. Anh nghĩ rằng một diễn viên chuyên nghiệp cần phải hiểu rõ kịch bản và tuân thủ những chỉ dẫn của đạo diễn. Nhưng đối với Nhất Bác, cậu lại luôn có một cái nhìn khác. Cậu không muốn bị bó buộc trong những khuôn mẫu, mà muốn thể hiện được cảm xúc thật sự, tự do sáng tạo trong mỗi cảnh quay. Chính sự khác biệt này khiến không ít lần họ đối đầu.
Sau khi kết thúc một cảnh quay đầy căng thẳng, hai người ngồi nghỉ ngơi trong phòng chờ. Không khí im lặng bao trùm, Tiêu Chiến vẫn ngồi trên ghế với vẻ mặt trầm tư. Nhất Bác không thể nào ngồi yên, cậu bước tới gần Tiêu Chiến, ánh mắt có phần tò mò.
“Anh vẫn chưa hài lòng về cảnh quay à?” Nhất Bác lên tiếng, giọng nói đầy sự tò mò, không có chút ngại ngần nào.
Tiêu Chiến ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt trẻ trung ấy. “Cảnh quay không đúng như tôi mong muốn. Cậu biết đấy, không phải lúc nào cũng có thể tự ý làm theo cảm xúc cá nhân mà bỏ qua kịch bản. Diễn viên phải làm chủ được vai diễn, không phải chỉ là thể hiện cảm xúc bộc phát.”
Nhất Bác không giấu được sự thất vọng. “Anh không hiểu gì cả. Đôi khi, cảm xúc không thể bị gò bó trong khuôn khổ. Tôi không muốn giống như một cái máy chỉ biết làm theo những gì người khác bảo. Tôi muốn có sự tự do trong diễn xuất.” Cậu thở dài, rồi quay mặt đi, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng có chút gì đó bứt rứt. Anh không phải là người dễ dàng chấp nhận những lời chỉ trích, nhưng sự bướng bỉnh và khác biệt của Nhất Bác làm anh có chút dao động. Anh vốn không hay thích làm việc với người quá cứng đầu như vậy, nhưng một phần nào đó, anh không thể phủ nhận rằng, sự nhiệt huyết của Nhất Bác lại khiến công việc thêm phần thú vị.
“Cậu là một diễn viên tài năng” Tiêu Chiến nói một cách chân thành, dù có chút gượng gạo. “Nhưng nếu cậu không học cách cân bằng giữa cảm xúc và kỹ thuật, cậu sẽ rất dễ bị mắc kẹt trong những cảnh quay.”
Nhất Bác quay lại, ánh mắt cậu sáng lên một cách khác lạ. “Cảm ơn anh. Nhưng tôi sẽ làm theo cách của mình. Chỉ là tôi cần anh hiểu rằng tôi không phải lúc nào cũng có thể tuân theo tất cả những gì anh chỉ bảo.” Cậu nhìn Tiêu Chiến, dường như có gì đó trong đôi mắt cậu mà Tiêu Chiến không thể hiểu nổi.
Bất chợt, một cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, mang theo cảm giác lạnh lẽo. Tiêu Chiến cảm thấy có gì đó rất lạ, như thể có một sự căng thẳng không thể giải thích giữa hai người. Mặc dù họ có những khác biệt lớn, nhưng anh lại không thể phủ nhận rằng có một sự đồng điệu nào đó đang nhen nhóm, dù cả hai đều không thể nhìn nhận rõ ràng.
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa họ vẫn tiếp tục đầy thử thách. Nhưng một điều không thể phủ nhận là trong từng cảnh quay, dù có mâu thuẫn, họ vẫn tìm được cách để hoàn thành công việc một cách ấn tượng. Mỗi khi một cảnh quay kết thúc, Tiêu Chiến lại nhìn thấy sự tiến bộ trong cách diễn xuất của Nhất Bác, và dường như cũng bắt đầu nhận ra điều gì đó trong chính mình.
Rồi một ngày, khi quay một cảnh thân mật trong bộ phim, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Đó là một cảnh mà nhân vật của Tiêu Chiến và Nhất Bác phải đối diện với nhau, với khoảng cách gần gũi hơn bao giờ hết. Tiêu Chiến nhìn vào mắt Nhất Bác, và dường như một luồng điện nhẹ nhàng lan tỏa trong cơ thể anh. Cảnh quay này không còn là về diễn xuất nữa, mà là về cảm xúc thực sự.
Khi đạo diễn hô cắt, Tiêu Chiến vẫn chưa thể rời mắt khỏi Nhất Bác. Cảm giác này, cảm giác mà anh chưa từng có khi quay với bất kỳ ai, khiến anh bối rối. Anh cảm thấy sự kết nối kỳ lạ giữa mình và Nhất Bác, và trong khoảnh khắc đó, anh không thể không thừa nhận rằng, tình cảm trong anh bắt đầu dần dần thay đổi.
“Làm tốt lắm,” Tiêu Chiến khẽ nói, khi thấy Nhất Bác thở dài vì căng thẳng.
Nhất Bác nhìn anh, ánh mắt như có một chút nghi ngờ. “Anh cũng vậy,” cậu nói nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt đó có gì đó ẩn chứa, như thể cậu đã nhận ra điều gì đó trong thái độ của Tiêu Chiến.
Giữa những lần quay phim căng thẳng, hai người bắt đầu chia sẻ nhiều hơn, không chỉ về công việc, mà còn về cuộc sống. Nhất Bác bắt đầu hỏi về quá khứ của Tiêu Chiến, về những khó khăn mà anh đã trải qua trong ngành giải trí. Còn Tiêu Chiến, mặc dù không thường xuyên bộc lộ cảm xúc, nhưng anh cũng bắt đầu nhận ra rằng Nhất Bác, với sự đơn giản và chân thành của mình, khiến anh cảm thấy một sự yên bình khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top