1.
Hừng đông.
"Mày giết nó làm gì?"
"Nó coi thường tao"
"Cái đệch" Người đàn ông trẻ tuổi tóc vuốt ngược, thân hình cao lớn, cân đối, mặc một bộ ghi lê xám đá đá vào cái thây trước mặt. Thốt ra một câu oán giận.
"Làm gì với nó bây giờ?" Người đối diện hỏi, mặt méo đi một chút. Hắn trong lúc tức giận đã lỡ xuống tay giết người, bây giờ sợ hãi, luống cuống cả chân tay.
"Vứt nó xuống biển"
Hai người đàn ông nhìn nhau, tiếng sóng biển ở đằng xa nghe rì rào. Đường chân trời cũng bắt đầu hửng sáng một màu cam đỏ. Bọn họ phải nhanh tay lên nếu không muốn một chốc nữa đây bọn sở cẩm sẽ mò tới.
....
Đến khi cái thây đã được quăng xuống mép nước, chờ thủy triều buổi sáng lên dọn dẹp thì cả hai đều vã mồ hôi.
"Thư ký Diệp, cảm ơn mày nhé" Gã đàn ông đứng xoắn xuýt, cuộn hai tay lại với nhau, lắp bắp nói một câu. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt đê tiện ánh lên vẻ hèn nhát.
Người đàn ông trẻ tuổi kia ngược lại có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, nhưng cũng cực kỳ lãnh đạm. Y không liếc tên đồng sự lấy một cái, chỉ phẩy tay vẻ rất phiền, giọng Thượng Hải trầm lạnh, "Lần sau đừng manh động. Tao không có rảnh nữa đâu. Chuyện kia liệu mà báo cáo cho tốt"
Dứt lời liền đưa tay phẩy phần gấu quần vì ướt mà lấm cát, xong hắn chỉnh lại hai vạt áo vest cho ngay ngắn rồi xoay người bước đi, hướng về phía chiếc xe hơi Mode T đen bóng đời mới.
Gã đê tiện gật đầu lia lịa, nhìn theo người đồng sự, chỉ nhìn thấy xa xa một thân ảnh cao dong dỏng đang nghiêng đầu mồi thuốc. Mùi thuốc lá Rồng đỏ trong không khí buổi sáng thơm lựng, khói thuốc một hồi sau bay lãng bảng, vương vất quanh dáng đi nhanh nhẹn dứt khoát của nam nhân.
Tên tài xế đứng chờ sẵn, thấy người đến vội vàng mở cửa xe, hô một câu "Diệp tiên sinh, sáng hảo".
Chiếc xe hơi nuốt người, lùi lại một chút rồi ùn ra một ngụm khói ở ống xả, sau đó nhanh chóng lướt mình qua những lùm cây dại, hướng về thành phố.
Thượng Hải, 1918.
....
Nhịp sống xô bồ ở thành phố luôn khiến người ta vội vã. Những chiếc xe tay chở người đi dọc tuyến phố chính. Chiếc xe lửa Pullman chạy dọc đường ray, chầm chậm, chuông kêu leng keng.
Tiêu Sái cột lại chiếc đai eo quanh chiếc áo khoác đồng phục màu đỏ, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn rồi bước lên tàu. Hôm nay là phiên trực của anh.
Chuyến số hiệu 805. Các buồng Vip từ 01 đến 05.
Con tàu trườn vào sân ga. Tiêu Sái mở cửa, sẵn sàng phục vụ. Các vị khách quý lười biếng ngồi ở phòng đợi nghe tiếng còi tàu thì lục tục đứng lên, tiến tới cửa. Tiêu Sái bắt đầu bận rộn chào hỏi, soát vé, hướng dẫn toa xe cho từng người. Hôm nay năm buồng của anh có bảy khách. Có hai cặp tình nhân, một cặp vợ chồng, một cô gái trẻ trông rất đài các trong chiếc váy lụa và mũ ren đen che nửa mặt của nhà Maison. Tiêu Sái đi từng buồng để gửi trái cây và khăn lau, đi tới khúc đầu mới phát hiện khách buồng số một chưa lên tàu.
Vị khách này là mục tiêu của anh hôm nay. Hắn làm sao có thể không đến như vậy được?
Đang cắn móng tay suy nghĩ, Tiêu Sái bị một cái ôm từ phía sau làm cho hoảng sợ. Anh quay phắt sang, liền bị một mùi hương nam tính trấn áp. Vị nồng nàn của khói thuốc Rồng đỏ quyện với hương nước hoa Polo gỗ thông pha tuyết tùng làm Tiêu Sái có chút ngợp.
Vị khách trẻ tuổi với ánh mắt trầm lạnh nhìn anh, trái ngược với nụ cười nhếch nửa miệng rất đểu, "Mỹ nhân, chỉ hộ anh buồng số một"
Tiêu Sái muốn phun tào, nhưng ngậm miệng lại kịp. Anh không gỡ cái bàn tay to lớn đang ôm cứng eo mình kia ra, rèm mi lại còn chớp chớp, hơi thở ngọt ngào như giọng nói có chút từ tính của anh đang nói, "Diệp tiên sinh, ngài làm em sợ rồi"
Thư ký Diệp hơi xoay người, ôm còn chặt hơn Tiêu Sái trong vòng tay, chặt đến độ chóp mũi hai bên có thể dính vào nhau, thở dài, "Điệu bộ tao lãng này cũng biết sợ à?"
Tiêu Sái ngúng nguẩy gỡ tay người kia ra, bước tới một bước kéo cái cửa buồng số một mở xoạch một phát, nở nụ cười tiêu chuẩn, "Thưa, buồng này ạ"
Nam nhân tay đút túi, lách người bước vào, quay lại nhét vào túi tiểu phục vụ một tờ mười đồng mới cứng. Mà tiểu phục vụ kia có vẻ còn chưa vui, dẩu môi cong mông bỏ đi.
Diệp tiên sinh nhìn cặp mông tròn vểnh, thực chỉ muốn tét cho một phát.
Con tàu nhận đủ khách, bắt đầu nhả từng đụn khói, rùng rùng chuyển động. Nó lướt đi chầm chậm ngoằn ngoèo theo đường ray như con cuốn chiếu bò trên đất. Một giờ sau thì bỏ xa thành phố, tiến về phía đồng quê.
Hành khách lên tàu sau bữa trưa cũng tranh thủ nghỉ ngơi. Bọn họ có một hành trình nhàm chán dài hai ngày một đêm trên tuyến Thượng Hải - Bắc Kinh này, đi đâu mà vội.
Phải, đi đâu mà vội. Chỉ là ở buồng số một thì không thể không vội được.
Diệp tiên sinh ngửa người trên chiếc giường đôi, nửa nằm nửa ngồi. Còn người trong bộ đồng phục đỏ thì quỳ ở dưới sàn.
Hắn đang được tiểu phục vụ kia khẩu giao cho. Chiếc quần tây sọc xám mở bung ra, dây nịt cũng tháo khoá. Cự vật to lớn tím đỏ cứng ngắc bật ra dữ tợn.
Tiêu Sái mặt đỏ bừng, mỗi lần nuốt vào đều bị đầu nấm đỉnh đến cuống họng, nhợn nhạo, nước mắt sinh lý cũng trào ra.
Hai bên đầu anh bị Diệp tiên sinh ghìm chặt. Anh bấu lấy hông hắn, lưỡi liếm lộng đầu dương vật, chọc vào lỗ tiểu lấy lòng.
Tiếng nước soạp soạp theo từng đợt bú mút làm căn phòng ngập đầy hương vị tình dục. Các buồng ở khoang Vip này đều được cách âm rất kỹ, Tiêu Sái không sợ đánh động đến phòng bên cạnh.
Phải qua đến hơn trăm cú mút, Tiêu Sái liếm dọc thân trụ, lưỡi đè theo đường gân, cơ hàm mỏi nhừ mới cảm nhận được khủng vật kia rung động. Một dòng tinh dịch đặc sệt bắn thẳng vào miệng anh thành hai đợt.
Nhiều quá, Tiêu Sái nuốt không kịp, ho sặc sụa.
Thư ký Diệp ở bên trên hơi ưỡn người kéo anh lên, mắng "Tiểu yêu tinh, câu người như vậy?"
Tiêu Sái không cãi, vén áo choàng ngồi lên đùi hắn. Lúc nãy anh mở cửa vào, chỉ mặc độc có một cái áo choàng này, bên trong không có gì cả. Sủng vật trắng trẻo của anh hiện đang dựng thẳng, bị hắn nắm trong tay tuốt lên xuống mấy cái.
Anh choàng tay ôm lấy hắn, gục đầu vào hõm cổ, giọng ngọt nị, "Là em chỉ câu có một mình ngài"
Diệp tiên sinh nghe câu trả lời có vẻ hài lòng, tháo thắt lưng của anh ra, tuột một cái liền vứt cái áo choàng xuống thảm. Tiêu Sái trần truồng, da trắng như trứng gà bóc, môi bĩu ra, đuôi mắt hơi ẩn đỏ nhìn người trước mặt vẻ ủy khuất vô cùng.
Dường như chịu không được vẻ manh manh ngốc ngốc giả vờ giả vịt kia, nam nhân rút dây lưng ra, đẩy Tiêu Sái quỳ trên nệm.
Chát.
Tiếng roi vút qua không khí, cặp mông mềm nhiều thịt rung lên, lập tức lằn một vệt đỏ chói.
Tiêu Sái hực lên. Thút thít khóc.
Chát chát.
Hai roi nữa quật xuống, tuy nhẹ hơn roi đầu nhưng lại cố tình lướt qua cúc hoa. Chỗ mẫn cảm bị đánh làm Tiêu Sái oà lên nức nở.
"Em đau"
Eo nhỏ cật lực cong xuống, mông vểnh lên, cúc hoa hồng phấn lộ ra. Cơn đau mang lại khoái cảm khó nói cho Tiêu Sái, da thịt chỗ bị đánh nóng lên, máu dồn về hạ thân rần rật. Anh là đặc trưng của M, bị hành hạ sủng vật đang bán cương lập tức dựng thẳng.
Người bên trên hình như vẫn chưa hả giận, cũng không nói lời nào, vút thêm hai cái vào hai bên đùi non của anh. Tiêu Sái rít lên, đầu khấc đã cứng phát đau, rỉ ra một ít nước nhờn.
Anh quay đầu phía sau, ánh mắt nửa oán trách nửa van xin, "Diệp tiên sinh, xin ngài, chơi em đi. Em nứng rồi"
"Thỏ con ngoan, hôm nay đặc biệt thưởng cho em"
Thư ký Diệp nói xong liền kéo eo Tiêu Sái lại, nâng cự vật tím đỏ sừng sững của hắn kê vào cúc hoa của anh. Nhấn mạnh vào.
Tiêu Sái hét lên, vùi mặt vào gối, thân thể tự động chúi về phía trước.
Tuy anh đã tự mình làm sạch và mở rộng, nhưng hành vi thô bạo kia vẫn làm anh đau như muốn xé đôi người. Tiêu Sái nức nở khóc. Người phía sau tàn nhẫn kéo anh lại, hông hắn đẩy thêm một cái mạnh mẽ. Thứ vừa dài vừa cứng kia liền ngập vào tận gốc.
Bị đỉnh một cú quá mạng, chân Tiêu Sái run lên, miệng nhỏ van xin, "Chậm thôi, ngài làm em hỏng mất"
Thư ký Diệp nhìn cặp mông của người dưới thân căng ra, lỗ huyệt ôm trọn cự vật khổng lồ của hắn đến mất cả nếp uốn thì rủ lòng thương, cúi người hôn lên xương cánh bướm trên bờ vai trần.
"Sợ rằng chậm bé cưng sẽ không sướng"
"Em chết mất" Tiêu Sái lắc hông. Làn da mẫn cảm ửng hồng. Anh cảm nhận người kia đang rút côn thịt của hắn ra một chút, nhấp vài ba cú ngắn cho anh thích ứng rồi nóng nảy đưa đẩy mỗi lúc một sâu.
Đầu khấc to tròn như quả trứng gà của hắn ma sát thành ruột, trượt qua trượt lại điểm mẫn cảm làm anh nảy người lên. Hắn nhận ra chỗ hiểm còn hung ác đỉnh mỗi lúc một mạnh hơn. Tiêu Sái hết hơi, từ hông xuống tận ngón chân tê rần.
"Ngài ơi ... em sướng, em không chịu nổi"
"Xin anh ... nhẹ thôi, điểm nhẹ một chút mà ..."
Tiêu Sái không theo kịp tiết tấu và những xúc cảm đang ùa về, nên anh chẳng thể kìm chế la hét. Anh van vỉ đến đáng thương, hai chân vì từng cơn cực khoái mà run lẩy bẩy không thể quỳ, chỉ đành gắng gượng chổng mông lên cao tiếp nhận từng đợt thúc mạnh.
Diệp tiên sinh bên trên vẫn đang đóng bộ áo vest nghiêm chỉnh, chỉ có phéc mơ tua quần mở ra. Hai bàn tay hữu lực của hắn ghìm hõm eo của tiểu phục vụ, hông đưa đẩy dập tới liên hồi. Nước dâm của Tiêu Sái tràn trề tứa ra, vách tràng xoắn lấy côn thịt của hắn lấy lòng. Hàng triệu tế bào trên khủng vật của hắn được ngâm trong vùng ấm nóng, cọ xát kịch liệt đến sướng.
Con tàu vẫn đang lướt trên đường ray, tiếng lách cách xình xịch của động cơ và khớp bánh răng không át nổi tiếng rên rỉ dâm mĩ, tiếng nức nở động tình, tiếng xác thịt va chạm kịch liệt.
"Nói, kẻ nào đang chơi em?"
Tiêu Sái bấu chặt gối nằm, thở hổn hển, "Là ngài, Diệp tiên sinh, chúa tể của em, tình yêu của em ... xin anh ... hỏng mất"
"Sướng không?"
"Sướng lắm, sâu quá ...aa ... đâm em nhẹ thôi mà, em chết mất"
Tốc độ nhấp hông của thư ký Diệp không vì những lời van vỉ kia mà chậm lại. Cái giường rung lên bần bật, hai thân ảnh ở trên đó sáp nhập điên cuồng, cuốn lấy nhau không một khe hở. Chiếc đồng hồ trên vách tích tắc kêu chậm rãi, đối lập với nhịp điệu tình ái cuồng loạn kia. Mãi đến khi Tiêu Sái không nhịn nổi, bị thao đến mức phụt tinh dịch tung toé trên nệm thì Diệp tiên sinh mới chôn khủng vật của hắn tít sâu trong người anh, co giật bắn ra liên hồi.
Tiêu Sái xụi lơ nằm gục xuống giường. Thân thể tươm đầy mồ hôi như một màn sương mỏng. Diệp tiên sinh một lúc sau mới rút dục vọng của hắn ra, thắt nút bao cao su vứt vào thùng rác dưới gầm bàn. Hắn kéo chăn lên đắp cho anh, bản thân chỉnh lại quần dài, kiểm tra khẩu colf đã lên đạn sẵn, kê dưới gối rồi mới chuồi người vào chăn, ôm lấy Tiêu Sái đánh một giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top