[30-x] Bằng hữu

Vương Nhất Bác nhịn không được bật cười trả lời anh: "Tôi gặp một người bạn."

Tiêu Chiến lúc này mới liếc mắt nhìn qua hai mỹ nữ: "Ồ, thật trùng hợp."

Mỹ nữ hỏi Vương Nhất Bác: "Bằng hữu của anh sao? Có nên tham gia cùng chúng ta không?"

Cách mà Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn người ta bằng nửa con mắt như vậy, đối với người khác có phần đáng sợ, nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy Tiêu Chiến lúc này đặc biệt ưa nhìn, khóe miệng hắn cơ hồ nhếch lên một chút.

Hắn trực tiếp nhìn về phía Tiêu Chiến, hỏi ngược lại anh: "Là bằng hữu sao?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nói: "Không chính xác."

Vương Nhất Bác rốt cục nhịn không được, trên mặt nở một nụ cười tự mãn.

Cả hai mỹ nữ đều có chút bối rối, không rõ chuyện gì đang diễn ra trước mặt, nhất là mỹ nữ chủ động bắt chuyện với Vương Nhất Bác kia. Cô không dám nói là quen với Vương Nhất Bác, nhưng đã đi chơi cùng nhau vài lần, mặc dù mỗi lần đều có rất nhiều người, nhưng là, chuyện này thậm chí đã trở thành việc nàng ta có thể lên mặt khoe khoang với hội chị em.

"Đi?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, âm thanh đặc biệt trầm hơn mọi ngày.

"Đi thôi." Vương Nhất Bác kéo dài âm cuối, rõ ràng tâm tình đang rất vui vẻ.

"Nhất Bác, nếu bằng hữu của anh không đi...."

Tiêu Chiến bước hai bước tới bên ghế phụ lái, quay lại nhìn mỹ nữ, ngắt lời cô: "Tôi bảo không chính xác, không phải bạn, là bạn trai."

Vương Nhất Bác vui vẻ mở cửa xe cho anh. Tiêu Chiến nói xong lời này cũng lên xe. Một ánh mắt cũng tiếc không thèm ném lại.

Vương Nhất Bác vào xe, vẫy tay qua cửa sổ ô tô nói với mỹ nữ: "Tiếc quá, bạn trai tôi không thích ăn tối cùng người lạ."

Vào trong xe, Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến, rất hưởng thụ nét mặt anh hiện tại: "Ôi, bạn trai của tôi sắc mặt không được tốt."

Hai mỹ nữ đứng giữa trời vẫn là một bộ dạng không thể tin được.

Vương Nhất Bác sau đó khởi động xe rời đi, buông tay anh ra trong chốc lát, lại nắm chặt trở lại, ngữ điệu mười phần ôn nhu hỏi: "Em mệt không?"

"Mệt. Bất quá anh không mệt đúng không, phỏng chừng còn rất nhiều sức cùng bọn họ đi ăn cơm."

"Tiêu Chiến, đặc biệt oan ức. Tôi vốn không muốn đi." Vương Nhất Bác một điệu bộ mềm yếu.

"Thật không?"

"Chắc như đinh đóng cột, tôi vốn định từ chối."

"Định.."

Vương Nhất Bác di chuyển ngón tay, đan mười ngón tay cùng với anh: "Nếu tôi từ chối sớm một phút, liền không thể nhìn thấy một màn Tiêu Tổng nghiêm nghiêm túc túc chỉnh con người ta."

Vương Nhất Bác cười đặc biệt lưu manh, lại nói: "Hai chữ bạn trai từ miệng của em không làm tôi thất vọng sau khi lái xe hơn bốn mươi phút."

"Cố ý?"

Vương Nhất Bác không phủ nhận: "Tôi rất muốn nghe em nói tôi là bạn trai của em."

"Sau đó, chính là dính vào phiền phức khi vẫy đuôi mở màn cùng anh."

"Tôi cũng không có sợ phiền phức."

________________________

Đã gần nửa đêm, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động của Vương Nhất Bác vang lên.

Tiêu Chiến từ bàn đầu giường vươn tay đưa cho hắn, người gọi là Phạm Thừa Thừa.

Vương Nhất Bác không trả lời ngay lập tức, chỉ cười nói: "Tôi biết cậu ấy gọi để làm gì."

"Hả?" Tiêu Chiến???

Vương Nhất Bác nghe máy: "Vâng, Phạm Gia."

"Vương Tổng."

"Tốc độ lan truyền của Bắc Kinh rất nhanh nhỉ?"

"Tin tức liên quan đến Vương Tổng ảnh hưởng trực tiếp đến Bắc Kinh mỗi nửa phút 30 giây."

"Này." Vương Nhất Bác gọi cậu.

"Này cái gì, sáng mai cả nước sẽ biết." Phạm Thừa Thừa nhịn không được âm thanh có phần kích động, lại gọi hắn một tiếng đầy trịnh trọng: "Này... Vương Gia."

Vương Nhất Bác không đáp quá nhiều lời, chỉ nói một cái tên, hai chữ: "Tiêu Chiến."

Phạm Thừa Thừa âm lượng tăng thêm vài mức, vẫn không nhịn được ngạc nhiên: "Mẹ nó, thật sự theo đuổi người ta?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác cong lên: "Xong rồi." Vương Nhất Bác kế đó áp điện thoại vào tai Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nói: "Em nói một câu đi."

Tiêu Chiến vô thức hỏi lại: "Cái gì?"

"Fuck." Phạm Thừa Thừa nghe thấy một giọng nói khác quen thuộc bên tai, bất giác thở dài kèm theo tiếng chửi thề.

Vương Nhất Bác muốn cúp điện thoại: "Mấy ngày này rất bận, đợi vài hôm nữa tới tìm cậu."

"Đem theo anh dâu."

"Đương nhiên."

Cậu ta còn nói thêm vài từ không có lợi cho sức khỏe, Vương Nhất Bác trực tiếp cúp máy.

Vương Nhất Bác không quên giới thiệu cho Tiêu Chiến người vừa rồi còn gọi anh là anh dâu.

Tiêu Chiến cũng biết một chút về cậu ấy, cũng không hỏi thêm nhiều lời, chỉ hỏi vấn đề liên quan trực tiếp đến hai người: "Như vậy, thực sự đã lan truyền rồi?"

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào trong ngực: "Bây giờ thì chưa, nhưng ngày mai thì không rõ."

Tiêu Chiến không đáp lại.

Vương Nhất Bác đưa tay chạm vào điều khiển từ xa của công tắc đèn ngủ, tắt đèn. Sau đó, không quên hôn lên trán Tiêu Chiến một cái "Ngủ ngoan."

=============

Ù uôiiiiii, vẫn chưa tỏ tình nha, đã xác định mối quan hệ rồi đó hỏ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top