Phần 35.

Mười lăm năm... đối với một người đàn ông có cuộc sống vô cùng huy hoàng và ôm vô số cô gái trong tay chỉ trôi qua trong nháy mắt.

Đối với một người mà sống trong đợi chờ, thì vô cùng dài. Cô đơn nằm bên chiếc gối trống không, chẳng ai giúp mình lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống...

Australia.

Một người Trung Quốc dáng vẻ thanh tao đang ngồi bên cửa sổ của một quán cả phê đọc báo.

Tay anh cầm một tờ báo Hoa ngữ, phần tựa đề rất bắt mắt: Ông trùm xã hội đen Vương Nhất Bác tung hoành mười lăm năm sợ hãi tự sát. Bài báo dùng ngòi bút sắc sảo để vạch trần cuộc đời tội ác chồng chất của một ông trùm xã hội đen, miêu tả quá trình hắn sát hại doanh nhân giàu có Hàn Tuấn Hào, đồng thời khẳng định phía cảnh sát đã nắm được tất cả các chứng cứ phạm tội của hắn, thực hiện lệnh bắt giữ, vì không còn đường trốn chạy nên sợ hãi mà tự sát. Kết lại, dùng vài trăm từ để ca ngợi công lý và lẽ phải.

Anh xem đi xem lại nội dung của bài báo, cho đến khi xem kỹ từng câu từng chữ rồi mới đặt tờ báo xuống, khẽ thở dài: "Vương Nhất Bác, em sẽ không tự sát... em biết rằng, anh vẫn đang đợi em..."

Đến buổi trưa, một chiếc Limousine màu đen dừng lại trước quán cà phê. Một cô gái mắt đen láy bước xuống, đi vào trong quán. Cô gái ấy còn rất trẻ, chắc chưa đến hai mươi tuổi. Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, trong veo như dòng suối, tinh khiết không vương chút bụi trần... Cô ấy chọn đồ uống theo sự giới thiệu của người phục vụ.

Sau khi cô ấy nhấp một ngụm xong, người phục vụ theo lệ thường hỏi: "Chị thấy thế nào?"

"Rất ngon, tôi nghĩ bartender của các chị hẳn đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm nên mới có thể pha chế được một hương vị như vậy."

Nghe câu này, Tiêu Chiến liền ngẩng lên nhìn cô gái.

Anh cũng tin rằng cô gái này hẳn đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nếu không, sao có thể cảm nhận được hương vị của nó.

Một cảm giác duyên phận đặc biệt, Tiêu Chiến đến ngồi trước mặt cô gái, chủ động làm quen với cô bằng tiếng Anh: "Xin chào, tôi tên là Sean!"

"Rất vui được làm quen với anh, em tên là Amy!"

Cô bé tên Amy chăm chú nhìn anh, em dè hỏi: "Anh là người Trung Quốc à?"

"Ừ, Hồng Kông - Trung Quốc."

"Thật à? Em cũng là người Trung Quốc đấy!"

Mắt cô gái sáng lên, cô nói tiếng Trung: "Thật là tình cờ!"

"Ừ! Em đến đây bao lâu rồi?"

"Em mới đến. Còn anh?"

"Rất lâu rồi." Giọng nói anh có chút buồn.

"Sao anh lại đến Australia?"

"Năm năm trước, bố anh nghỉ hưu đến đây dưỡng lão, anh thôi việc và đến đây cùng ông ấy."

"Australia thực sự là một nơi an dưỡng rất tốt."

"Trời cao biển rộng, trong vòng vài kilômét không nhìn thấy một bóng người. Thật tốt..."

"Nhưng mà cô đơn quá, luôn cảm thấy thiếu tình cảm của người Trung Quốc, không thể nào hoà nhập được với thế giới của họ."

"Là vì sự khác biệt về văn hoá, sự kín đáo, ý nhị của người Trung Quốc khác hẳn với sự thẳng thắn của người nước ngoài."

Tiêu Chiến nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh nghe cách em phát âm tiếng Anh hơi giống người Anh."

"À, vì trước kia em học piano ở London."

"Tình cờ thật, trước kia anh cũng học bốn năm ở học viện đặc công Hoàng gia."

Amy ngạc nhiên: "Anh là cảnh sát à, nhìn không giống chút nào!"

Họ bắt đầu tán chuyện, chuyện Australia, nước Anh và Trung Quốc.

Sau đó, trưa nào Amy cũng đến tìm anh nói chuyện. Cá tính và vẻ bề ngoài của cô ấy thật tinh tế, nhẹ nhàng, cách nói chuyện sâu sắc hơn nhiều so với độ tuổi thật, sự thân thiện của cô ấy làm cho người khác cảm thấy thoải mái, tự nhiên, gặp là muốn làm quen.

Cho nên, không lâu sau hai người trở thành nên thân quen, cứ gặp nhau là họ nói mãi không hết chuyện.

Vào một ngày đẹp trời...

Lúc Tiêu Chiến đang tiếp khách thì nhìn thấy Amy cười ngọt ngào nghe điện thoại, khuôn mặt rất hạnh phúc nói: "Được, biết rồi, biết rồi..."

Anh chưa từng gặp chồng Amy, vì những lần đến đón Amy, anh ta chỉ dừng xe ở cửa chứ không xuống, đợi Amy lên xe là đi ngay. Nhưng anh có thể đoán được anh ta là một người đàn ông tốt, toàn tâm toàn ý yêu thương, chăm sóc cho Amy.

Thấy Amy cúp máy, Tiêu Chiến đi đến và nói chân thành: "Chồng em thật chu đáo."

"Có lẽ là do thói quen, anh ấy luôn coi em là trẻ con."

"Phụ nữ lúc mang thai luôn cảm thấy không an toàn nhất, cần sự che chở của đàn ông nhất."

"Vâng!" Amy gật đầu đồng ý. "Đôi khi em cũng lo anh ấy sẽ yêu người phụ nữ khác... Thực ra, em biết rõ rằng anh ấy sẽ không thế!"

"Ừ... rất lo, ngày nào cũng lo..."

Ngón tay đang khuấy cốc cà phê của anh hơi cứng lại. Anh nhớ lại khoảng thời gian chăm sóc bào thai mang cốt nhục của Vương Nhất Bác, anh thường ngẩn người cầm chiếc điện thoại, chờ đợi điều kỳ diệu, Vương Nhất Bác sẽ gọi cho anh, chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, hay đơn giản chỉ là một câu: "Anh sống tốt không?"

Anh kìm nén nỗi buồn trong lòng, mỉm cười hỏi: "Chắc em yêu chồng lắm nhỉ?"

"Anh ấy là người tốt!" Amy kể rất thật với cô. "Anh ấy nuôi em từ lúc em bảy tuổi cho đến bây giờ, tất cả những thói quen và tính cách của em đều từ anh ấy mà ra, vì thế em thường nghĩ rằng... sự tồn tại của em là vì anh ấy..."

"Một tình yêu thật cảm động!"

"Vâng!"

"Sớm tối bên nhau." Một tình yêu thật là xa xỉ đối với anh.

"Còn anh thì sao? Chị nhà là người như thế nào?" Amy nhìn cậu bé đang chơi ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào hỏi: "Con trai anh trông kháu khỉnh thế kia, chắc chị ấy cũng rất đẹp!"

"Nhìn cũng tạm được." Anh hướng mắt nhìn cậu bé đang chơi bên ngoài bãi cỏ, đôi mắt rất khí khái, anh hùng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng rất giống Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cúi xuống khuấy cà phê, từng chút một, từng dòng cà phê cuộn xoáy trong cốc, giống như thời gian không ngừng xoay vần...

Bất giác, hồi ức của anh lại quay trở về mười lăm năm trước...

Vào buổi tối mà Vương Nhất Bác bực bội bỏ đi, Tiêu Chiến đã gọi điện cho hắn rất nhiều lần, hắn không tắt máy, cũng không nhấc máy, cứ để tiếng chuông đổ dài như muốn nói với anh: Hắn không muốn nghe, không muốn nghe anh nói dù chỉ một câu.

Tiếng chuông đổ dài làm anh không còn chút kiêu ngạo nào nữa, nhưng anh không cam lòng từ bỏ. Ít nhất anh cũng muốn để hắn biết rằng, anh đồng ý làm người tình của hắn là vì anh muốn, không ai bắt anh cả.

Anh đi đến nhà hắn, liên tục gõ cửa, ánh đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng hắn không bước ra. Cánh tay tê dại nhưng anh vẫn không ngừng đập. Anh muốn cho hắn biết rằng anh sẽ không rời đi... anh sẽ đợi hắn ra mở cánh cửa ngăn cách ấy.

Lòng bàn tay anh tái đi, rồi sưng lên, cuối cùng rớm máu, vết thương cứ va vào cánh cửa sắt cứng nhắc đó, đau đớn đến tận tim... nhưng anh vẫn không muốn từ bỏ.

Suốt mười lăm tiếng liền, anh kiệt sức, ngã lăn xuống hành lang.

Lúc tỉnh dậy, hành lang dài lạnh lẽo ấy vẫn chỉ có một mình anh, nhìn cánh cửa kiên cố đó, anh hiểu được sự quyết tâm của hắn, hắn thực sự... buông tay rồi.

Anh trở về nhà, vừa bước vào cửa liền ngã nhào xuống sàn đất lạnh giá.

"Bố, chỉ là một giao hẹn thôi, làm gì mà quan trọng như vậy? Tại sao cậu ấy không thể tha thứ cho con? Con yêu cậu ấy như vậy, tại sao ngay đến cả một cơ hội giải thích cậu ấy cũng không cho con?"

Tiêu Đồ Nhiêu đưa lên anh giường, rót cho anh một cốc nước nóng.

"A Chiến, đến bây giờ mà con vẫn không tỉnh ngộ sao?"

"Con không sai!"

"Được! Vậy bố hỏi con, con định làm thế nào?"

"Đợi bố nghỉ hưu, con cũng thôi việc, cậu ấy sẽ đến Australia lấy con."

"Vậy ít nhất cũng phải mười năm nữa. Con có dám khẳng định là nó sẽ yêu con mười năm không? Con có dám khẳng định là nó sẽ sống được mười năm nữa không? Mà nếu có sống được, mười năm sau nó nổi đình nổi đám trong xã hội đen, liệu nó có cam tâm từ bỏ tất cả vì con không?"

Anh lắc đầu, anh không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top