Phần 16.
Có lẽ, đối với một vài người, một triệu không đáng để đánh đổi một mạng người, nhưng đối với tên hung ác như Trác Diệu, đây là cơ hội tốt nhất để hắn tiếp tục leo cao hơn. Vương Nhất Bác dù có lợi hại thế nào thì cũng chỉ có một cái mạng, chẳng biết hắn có thể trốn được bao nhiêu lần ám sát nữa.
Anh suy nghĩ suốt một đêm xem làm cách nào giúp hắn. Cách duy nhất mà anh có thể nghĩ được đó là trước tiên anh phải mạnh tay, phải bắt được Trác Diệu của Kỳ Dã, nhốt hắn vào trại giam. Nhưng anh đã quá rõ hiệu quả làm việc của cảnh sát, từ lúc lập án đến lúc bắt tay vào điều tra, bắt tội phạm, đưa ra toà, khi tất cả quá trình này kết thúc thì có lẽ Vương Nhất Bác cũng đã thành một bộ xương khô rồi.
Suy đi tính lại, cuối cùng anh quyết định sẽ cầu cứu Hàn Tuấn Hào. Vì chỉ có hắn ta mới có thể cung cấp những thông tin đáng tin cậy, để anh có thể bắt được cả nhân chứng, vật chứng một cách nhanh nhất. Đến khi Kỳ Dã hoàn toàn bị tiêu diệt, anh vẫn sẽ ở lại khu vực này, không phải bởi vì muốn quét sạch bọn xã hội đen, mà là muốn xem Vương Nhất Bác và Hàn Tuấn Hào sẽ lập lại xã hội đen thế nào, xem họ làm thế nào thiết lập được một trật tự riêng của họ…
Cuối cùng trời cũng sáng.
Mưa tầm tã suốt đêm, giờ cũng đã tạnh. Ánh cầu vồng bảy sắc ẩn hiện trên bầu trời. Tiêu Chiến lau lau cửa xe, cẩn thận quan sát phái bên kia đường.
Từ cửa kính màu vàng nhạt của cửa hàng bách hoá phản chiếu một cảnh rất đẹp. Một cô gái xinh xắn trong chiếc váy ngắn trắng tinh bước xuống từ chiếc xe thể thao màu đen, nhẹ nhàng cúi vòng eo mềm mại như liễu rủ, nụ cười thanh nhã như hoa lan trắng. “Khi nào thì anh xong việc? Em sẽ chờ anh…”
“Không biết.” Hàn Tuấn Hào ngồi trong xe lạnh lùng trả lời vọng ra.
Cô gái xinh đẹp cắn môi, nụ cười càng ngọt ngào hơn: “Vậy mấy giờ anh có thể đến đón em?”
“Em mua sắm xong thì gọi điện cho anh.”
Chiếc xe đã đi xa, nhưng cô gái vẫn đứng đó nhìn về phía chiếc xe, nụ cười ngọt ngào trên môi biến mất, đôi mắt nhìn về xa xăm…
Tiêu Chiến buồn bã lắc đầu, anh không thể hiểu được vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại không có được một tình yêu thực sự, lại càng không thể hiểu nổi một người đàn ông vô tình như vậy thì có gì đáng để lưu luyến, nhớ thương…
Đợi cho đến khi xe của Hàn Tuấn Hào đã đi xa một đoạn, anh mới bám theo. Nhưng không ngờ Hàn Tuấn Hào không rời đi, mà cho xe rẽ vào bãi đỗ, rồi tắt máy.
Hắn châm thuốc, lấy ra một chiếc hộp rất đẹp đặt vào lòng bàn tay. Không cần nhìn cũng đoán được bên trong chiếc hộp màu đỏ hình trái tim nhỏ nhắn đó đựng vật gì.
Trong màn khói thuốc xám xịt, Hàn Tuấn Hào nhíu mày, ánh mắt thâm trầm của hắn ngày càng u ám. Hắn mở chiếc hộp hít một hơi thật sâu rồi nhả ra lớp khói dày đặc… hơi thở bất lực phảng phất nỗi cô đơn, trống trải.
Biểu hiện của đàn ông trước lúc cầu hôn không giống nhau, có người căng thẳng, có người hân hoan, cũng có người rất bình tĩnh. Nhưng Tiêu Chiến chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đứng trước chiếc nhẫn đính hôn lại mâu thuẫn và cô đơn như vậy.
Sau đó, hắn đóng chiếc hộp lại, vứt sang một bên, mệt mỏi nhắm mắt, ngả lưng lên ghế.
Bãi đỗ xe mênh mông vắng lặng cứ lẩn khuất nỗi ưu phiền của hắn, ngày càng dồn nén, lạnh lùng.
Bầu không khí ngập tràn nỗi bi thương. Anh không thể đợi được nữa, đến bên xe của hắn.
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” anh nói, theo thói quen giơ chiếc thẻ cảnh sát ra trước mặt hắn.
Ánh mắt sắc nhọn của hắn liếc nhìn anh, sắc như thể cắt đứt da thịt anh.
“Nếu anh muốn hỏi tôi về Vương Nhất Bác, thì tôi chịu, không trả lời được.” Hắn trả lời lạnh lùng.
“Tôi muốn nói chuyện của cậu.”
Hàn Tuấn Hào vẫn lạnh như băng, thu lại ánh mắt, chẳng thèm nói với anh một lời.
“Cậu còn ý định làm cảnh sát không?”
Đúng như dự đoán, anh đã thu hút được sự chú ý của hắn.
Hắn liền xuống xe, đảo mắt nhìn quanh bãi đỗ xe, khi chắc chắn là không có ai, hắn mới đưa mắt nhìn anh, lần này, ánh mắt hắn sắc lạnh hơn.
“Ý anh là sao?”
Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã xem qua hồ sơ của cậu. Cậu giúp chúng tôi bắt được Trác Diệu của Kỳ Dã thì sẽ được làm cảnh sát.”
Hắn liếc mắt nhìn cảnh hàm trên vai anh, cười nhạt: “Dựa vào anh?”
Anh cố gắng áp chế khí lạnh đang lan dọc sống lưng: “Tiêu Chiến tôi nói được là làm được.”
“Ồ?” Hàn Tuấn Hào hứng thú nhìn đôi mắt kiên định của anh. “Khẩu khí rất được, không hổ danh là con của ông cục trưởng mới nhậm chức.”
“Sao cậu biết?”
Anh sửng sốt, hơi bối rối. Nếu Hàn Tuấn Hào biết, liệu Vương Nhất Bác có biết? Hắn biết từ lúc nào…
Hàn Tuấn Hào vứt điếu thuốc xuống đất, cười mỉa mai: “Ông cục trưởng muốn lập chút thành tích, nên nhằm ngay vào xã hội đen, nhưng ông ta hơi mất nhân phẩm, để ngồi vững vị trí của mình, ông ta cho con mình đi mê hoặc người khác.”
“Cậu!” anh nắm chặt tay, vô cùng tức giận. Anh cố nhịn, nhưng giọng nói vẫn rất lớn: “Cậu không được sỉ nhục bố tôi.”
“Tôi không phải là Vương Nhất Bác… Tôi không có hứng với việc sỉ nhục anh.”
“Hàn Tuấn Hào!”
Bãi đỗ xe mênh mông vọng lại tiếng anh.
Anh nghiến răng, trợn trừng mắt, tức đến sôi máu. Hắn vẫn thản nhiên cười, thư thái tựa lưng lên xe, nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng và đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận của anh.
Đây là hai loại đàn ông điển hình trong xã hội đen. Vương Nhất Bác thì nóng bỏng như ngọn lửa, mỗi câu hắn nói ra đều làm người khác mê mẩn đến tận xương tuỷ. Còn Hàn Tuấn Hào thì lạnh giá như băng, mỗi câu hắn nói ra đều khiến người khác hận đến tận xương tuỷ. Nhưng bất luận là yêu hay hận, hai người họ đều khiến người khác phải khắc cốt ghi tâm.
Rất lâu sau, Tiêu Chiến mới lấy lại được bình tĩnh.
“Không cần biết cậu nhìn tôi thế nào, hợp tác với tôi là cơ hội cuối cùng để cậu có thể trở thành cảnh sát.”
“Anh nghĩ tôi mới mười tám tuổi à? Vẫn tưởng cảnh sát là biểu tượng thiêng liêng của chính nghĩa à? Đừng nói chuyện hợp tác với anh, ngay cả bố anh có quỳ trước mặt tôi cầu xin tôi làm cảnh sát, tôi cũng không cần.”
Từ bé đến giờ, Tiêu Chiến chưa bao giờ bị sỉ nhục đến thế! Sự chịu đựng của anh đã vượt quá giới hạn.
Anh không nói thêm câu gì, ngoảnh mặt bước đi. Đi được hai bước, anh liền dừng lại. Hàn Tuấn Hào nói đúng, hắn không phải là cậu bé mười tám tuổi, ba năm đấu tranh sinh tử, đổi lại là sự dối lừa và phản bội, ai cũng sẽ trở nên nguội lạnh và vô cảm như vậy. Hắn nhìn thấy cảnh sát mà không giết là vẫn còn rất khoan dung rồi.
Nghĩ vậy, anh quay lại, dùng ánh mắt chân thành nhất của mình đối diện với cặp mắt lạnh lùng của hắn, giọng cũng nhẹ nhàng hơn: “Cậu biết không? Hằng năm có biết bao người vô tội phải chết vì chuyện ẩu đả chém giết trong giới của các cậu, độ tuổi trung bình chưa đến hai mươi lăm, trong số đó có rất nhiều trẻ em và phụ nữ vô tội… Bạn gái cậu rất xinh và rất yêu cậu, tôi nghĩ cậu cũng rất yêu cô ấy, nếu không cậu đã không dừng xe ở đây để đợi cô ấy và cũng không đáp ứng yêu cầu của cô ấy…”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top