06.

Vương Nhất Bác phi ra ngoài, vừa chạy vừa mở app đặt taxi, chạy đến cửa thì xe cũng tới nơi. Cậu mở cửa xe nhảy vèo lên, động tác như siêu nhân.

Sau khi xuống xe vội vàng đi vào thang máy, Vương Nhất Bác ở trong này bình ổn lại hô hấp, đến tầng của mình còn ở trong thở một hồi rồi mới mở cửa nhà, thay giày.

"Sao nhanh dữ!" Tiêu Chiến trùng hợp cũng đi ngang qua phòng khách để rót nước, góc đuôi áo còn mắc ở trong quần, eo lộ ra xíu xiu.

"Ừm, hôm nay kết thúc sớm, nên về." Vương Nhất Bác rút chìa khóa ra, "Chuyện gì vậy?"

"Tôi cũng không biết, mẹ tôi nói nhất định phải đợi cậu về rồi gọi điện cho bà."

Vương Nhất Bác đưa tay chỉ đến vạt áo ở bên trong quần Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác chỉ vào thân dưới, chẳng có tật mà lại giật mình, vừa rồi không xem không mần bậy cái gì, Vương Nhất Bác đột nhiên chỉ. Sao đấu???

Tiêu Chiến cúi đầu, có cái gì cộm lên đâu, lúc sau mới chú ý đến là vạt áo vẫn còn mắc ở trong cạp quần.

Mặt mỏng của Tiêu Chiến lúc này mới đỏ lên vì xấu hổ.

Vương Nhất Bác quay lưng phì cười, tay cởi áo khoác ra, đi vào phòng sạc pin điện thoại.

Tiêu Chiến vẫn đang cầm điện thoại nhắn với mẹ, rằng Vương Nhất Bác về nhà rồi, có thể gọi điện.

Vương Nhất Bác đi ra, hướng về phía sô pha ngồi xuống, một cánh tay gác lên chỗ tựa lưng, một tay vỗ vỗ, "Nại đây."

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, động tác này, nếu là bạn zai real, anh nhảy lên lao vào lòng cậu dụi dụi liền.

Tiêu Chiến ngồi xuống, cơ thể vẫn có chút cứng ngắc, lưng thẳng tắp, đúng lúc mẹ gọi đến.

"Lại là video call, từ lúc có cậu là toàn gọi video." Tiêu Chiến lắc đầu.

"Sức hút của zai đẹp đó anh." Vương Nhất Bác cười tự đắc mà ấn nút xanh trên màn hình, sau đó vươn tay choàng qua vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng thuận theo động tác mà dựa vào người cậu, dựa càng gần thì tim càng đập thùng thùng.

"Tiểu Vương! Về nhà rồi đó sao!" Mẹ ở trước màn hình cười tủm tỉm, lần này bên cạnh còn có thêm ba Tiêu phụ trách làm phông nền.

"Là mẹ bảo con gọi người về chớ sao." Tiêu Chiến nhìn mẹ.

Mẹ trông thấy anh tựa vào trong lòng Vương Nhất Bác mà vô cùng vui vẻ, còn kéo ba Tiêu ngồi bên cạnh lại gần để xem. Ba Tiêu đang đeo kính đọc báo, ba Tiêu gật đầu chiếu lệ, lại chăm chú ngâm cứu tờ báo.

"Tiểu Vương, công việc bận rộn không?" Mẹ cười nhìn màn hình, "Chiến Chiến, dịch dịch camera qua đi, mẹ muốn nhìn thằng bé."

Tiêu Chiến cố nén cảm xúc mà trợn tròn mắt, phồng má nhét điện thoại vào tay Vương Nhất Bác.

"Dạ, không bận mấy dì ạ." Vương Nhất cười cười trả lời mẹ Tiêu.

"Dì biết mà, rất bận rất bận, Chiến Chiến vừa rồi nói con còn chưa về nhà, người trẻ tuổi, bận cũng không sao, sự nghiệp quan trọng."

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

"Sắp đến năm mới rồi, Tiểu Vương khi nào được nghỉ?"

"Mẹ!!!" Tiêu Chiến giật thốt người nhón lại điện thoại, "Ý gì đó!!!"

"Xùy xùy. Mẹ hỏi vẩn vơ thôi!" Mẹ Tiêu quay ngoắt mặt.

"... Có thật mẹ hỏi vu vơ không đó..." Tiêu Chiến cau mày.

"Suỵt, trả điện thoại lại cho Tiểu Vương."

"Đây là điện thoại con"

"Vậy... mau chuyển máy cho thằng bé."

Tiêu Chiến, đưa điện thoại lại cho Vương Nhất Bác.

"Dạ, lễ mừng năm mới tạm ổn, không bận lắm, khoảng hai mươi tháng chạp là rảnh ạ."

"È hèm". Tiêu Chiến ngồi bên cạnh nhè vào góc chết của camera mà điên cuồng nháy mắt lắc đầu.

Vương Nhất Bác cười cười, cánh tay để lên vai anh nãy giờ tăng thêm chút lực đè xuống.

"Sớm hơn dì nghĩ luôn đó."

"Vâng! Do nhiều khách hàng lúc đó cũng nghỉ ngơi hết, nên công việc xong sớm, bọn cháu cũng không chỉ tài vụ, ngày tết không bận lắm." Vương Nhất Bác vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn.

"Vậy Tiểu Vương à, có tính về Trùng Khánh chơi một chuyến không?"

"Uây này....." Tiêu Chiến dịch sát vào Vương Nhất Bác.

"Phiền anh im lặng, để mẹ nói chuyện, shut up!" Vẻ mặt mẹ vô cùng nghiêm túc.

".... Con với em ý còn bên nhau chưa lâu, mẹ đã rủ ẻm về nhà, còn chẳng thèm báo trước con một tiếng. Không chừng bị mẹ dọa chạy mất đó!" Chuyện Tiêu Chiến lo lắng quả nhiên đã xảy ra, chỉ sợ mẹ rủ đứa nhỏ này về nhà, thật đúng là ứng nghiệm.

"Mẹ cũng không gọi về Trùng Khánh làm gì, chỉ chơi thôi mà, a Tiểu Vương à, con từng đến Trùng Khánh chưa?"

"Lúc trước đi công tác có đi qua rồi ạ, có điều vội đến vội đi, thăm thú cũng chưa được nhiều ạ."

Tiêu Chiến vừa nghe đáp án này của cậu trong lòng thấy đứt rồi, đây không phải là chui đầu vào rọ à! Tiêu Chiến vỗ vỗ đùi Vương Nhất Bác, nhưng đã muộn rồi.

"Vậy con có định trước Tết đến Trùng Khánh chơi một chuyến không? Có thể ở chỗ dì, trong nhà còn phòng, không quen thì chen chúc một phòng cùng phòng với Tiêu Chiến cũng được."

"Nhanh như vậy ạ?" Vương Nhất Bác nở nụ cười ngượng ngùng mà không gượng gạo, chuyện này, cả hai người đều chưa chuẩn bị gì, đành phải nhìn về phía Tiêu Chiến cầu cứu.

"Mẹ...em ấy cũng có nhiều việc mà, đâu phải cứ nói là có thời gian đi được..."

"Dì ơi, con nghĩ là." Vương Nhất Bác nói theo, "Thời gian nghỉ lễ cụ thể con sẽ xác nhận lại với công ty, xem xem có sắp xếp gì không, sau đó nói với Tiêu Chiến nhắn lại dì. Con cũng không đáp ứng ngay được, sợ thất hứa với dì."

"Được được, vậy con hỏi xem, chỗ dì đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi hai đứa thôi đó."

Nói thêm vài chuyện vặt vãnh cuối cùng cuộc gọi video này cũng kết thúc.

Hai người ngồi ở trên ghế nhất thời không nói gì, mùi rượu trên người Vương Nhất Bác thoang thoảng quanh mũi Tiêu Chiến, không biết sao lại làm mũi anh gây gây.

"Tôi tắm nha?" Vương Nhất Bác dùng giọng như đang thương lượng với Tiêu Chiến.

"Ừa, ừa." Anh gật gật đầu.

Thừa dịp lúc Vương Nhất Bác tắm, Tiêu Chiến lại chui vào phòng gọi điện cho mẹ.

"Mẹeee, trời ơi, mẹ làm vầy hai đứa bọn con khó xử gần chếc, sao mẹ không bảo con trước một tiếng... " Thật sự bây giờ anh rất cuống, cũng không biết trong kia Vương Nhất Bác đang nghĩ thế nào.

"Vậy anh còn muốn trì hoãn đến bao giờ? Nhân dịp này tận dụng mừng năm mới không phải rất tốt à? Anh phải nhìn chính mình Chiến Chiến à, bao tuổi rồi, mẹ nói anh biết con trai dì Lương, người ta.........."

"Dồi dồi, năm ba đã đính hôn, sau khi tốt nghiệp một năm sinh một nhóc, đôi mắt rất to đáng yêu vô đối, mẹ nhìn mẹ còn yêu, chuyện này nói ba năm rồi đóo, mẹ không chán sao?" Tiêu Chiến không nhịn được ngã phịch lên giường.

"Không chán. Anh đợi mẹ nói tiếp..."

"Con gái của chú lầu trên đã có đứa thứ hai đang mang thai hai tháng, con trai chú Giang có thằng cu chuẩn bị đi học, con út của bác bán hàng ở khu đầu ngõ sang năm kết hôn. Chời ơi, con biết zồiii." Tiêu Chiến thuật lại trơn tru, giống như là hồi còn học sinh đứng lên trả bài cũ.

"Đấy, nói biết nhá, vậy tui nói thẳng, lễ mừng năm nay, cố đưa được Tiểu Vương về, không có xấu hổ ngượng ngùng gì cả, liệu liệu nha con zai!"

Mẹ Tiêu Chiến nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó bố Tiêu gửi thêm một wechat kèm meme "Mẹ anh lại giận lẫy bố anh rồi [úât ức mà không dám nói]"



Vương Nhất Bác vừa tắm vừa nghĩ, giờ cậu thông vì sao lần gặp đầu tiên Tiêu Chiến lại hỏi mình biết uống rượu không, ở mặt này, không biết uống rượu thì đúng là không được.

Cậu một bên dội bọt trên đầu, một bên nghĩ, nếu thật sự cùng Tiêu Chiến về Trùng Khánh, có thể diễn tốt màn kịch này không? Hơn nữa gặp ba mẹ sau này dứt ra cũng khó, rồi thực sự tìm được người phù hợp lúc chia tay rất khó giải thích với hai nhà.

Rắc rối quá thể, trừ khi...

Người phù hợp đó là Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cẩn thận nhớ lại, lúc Tiêu Chiến tựa vào lồng ngực mình, bảo không có tý rung rinh gì thì quả là điêu. Cả vừa nãy, lúc vừa về nhìn thấy bộ dáng lười nhác Tiêu Chiến, lại thấy anh rất đáng yêu. Tâm tư mình đối với ảnh cũng không đơn thuần chỉ là mối quan hệ bên A bên B cứng nhắv.

Vốn dĩ ngay từ lần đầu gặp mặt, nhìn ảnh cậu muốn ăn lẩu cay cơ mà.

Nói thật lòng thì  Vương Nhất Bác cũng không kháng cự chuyện này lắm, nhưng trước hết cũng phải dựa trên tiền đề anh tình tôi nguyện.

Quan trọng là cậu không biết Tiêu Chiến nghĩ gì.

Tiểu Vương- con người nhìn thấy cay là tái mặt, đang trầm tư chống nạnh mình có nên nhảy vào thành phố cay thét ra lửa hay không...


Buổi tối ngày hôm đó hai người không nói gì nữa, Tiêu Chiến ở trong phòng mở nhạc, Vương Nhất Bác ở ngoài dán mắt xem tin tức của trận đấu motor.

Gần mười hai giờ, Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn.

"Ừm... coi như một chuyến du lịch đi, cậu muốn đến Trùng Khánh không? Không phải ở khách sạn đâu... mà ở nhà tôi ấy." Ngữ khí Tiêu Chiến vô cùng thận trọng.

Vương Nhất Bác do dự hồi lâu, lâu đến Tiêu Chiến mắt nhắm mắt mở mới nhận được tin nhắn của cậu.

"Ngày mai sẽ đến công ty xác nhận lại kế hoạc cuối năm, không có gì ngoài ý muốn, có thể đó." Vương Nhất Bác cuối cùng quyết định, nghe theo tiếng gọi của trái tim.

Tiêu Chiến nháy mắt tỉnh ngủ, nghĩ đến quan hệ của hai người một lúc, liền gửi cho Vương Nhất Bác.

Buổi sáng ngày hôm sau, Vương Nhất Bác bị tiếng đóng cửa đánh thức.

Cậu nằm ở trên giường dần dần tỉnh táo, phỏng chừng là do quyết định đi Trùng Khánh, Vương Nhất Bác ngủ không sâu.

Đang định rời giường, điện thoại có âm báo quen thuộc.

“Ting! Alipay nhận 8005 tệ.”

Vương Nhất Bác bật dậy, chộp lấy điện thoại, là do Tiêu Chiến gửi tới.

Bên dưới là tin nhắn của anh.

"Trả thù lao về Trùng Khánh, gửi trước cho em, không được trả, hông muốn cãi nhau đâu."

"Nhận tiền rồi không được đổi ý nghen! Anh mua em rồi đó!"

"Cám ơn cám ơn, hôm nay nhận được lịch nghỉ nhớ nói anh nha, ái nỉiii!"

___________________________

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top