Chương 11: Xe mô tô của Tiểu Bảo

Chính chủ tự mình quan tuyên, những người hâm mộ bán tín bán nghi sau khi đọc bài đăng phân tích cuối cùng cũng tin vào điều đó.

【 a a a a a a a!  Bo daddy thực sự là daddy!  】

【Đây là loại liên kết giấc mơ gì vậy?】

[Người hâm mộ sự nghiệp của Bo ca đang theo dõi mạnh mẽ]

【A, a, vui quá】

【Tôi thích rất nhiều】

[Sean thích phong cách Neptune từ khi nào]

[Đây có phải là cách để Neptune giữ được lý trí không?  】

[Bo Daddy, người đã được gọi quá lâu chưa bao giờ nghĩ rằng mình thực sự là Daddy]

【Mama thật đáng yêu】

【là của anh, tôi biết】

[Bài phân tích đó hoàn toàn là sự thật!  】

[Chúng tôi có thể có phúc lợi khi đứa trẻ được sinh ra]

Ngoài sự ngạc nhiên và ngạc nhiên thú vị, người hâm mộ đã gửi lời chúc phúc và khu vực bình luận hài hòa.  Không lâu sau, tất cả các video của CP LalangTương về Vương Nhất Bác đều bị gỡ khỏi kệ, và còn có rất nhiều clip của anh và Tiêu Chiến.  Mỗi ngày, mọi người gửi tin nhắn riêng cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, yêu cầu Vương Nhất Bác tham gia một chương trình và yêu cầu gia đình ba người xuất hiện trên máy ảnh.

Tuy nhiên, dạo này hai vợ chồng bận rộn nên không có thời gian cập nhật.

Năm mới cận kề, hai vợ chồng cũng bắt đầu rục rịch chuẩn bị đón năm mới.  Năm nào họ cũng về Tiêu gia ăn tối đêm giao thừa, nhưng là kỳ nghỉ tết, cả hai luôn cảm thấy mệt mỏi ở chỗ không thể không chuẩn bị gì.  Hơn nữa, ngay sau năm mới, em bé sẽ chào đời, còn phải chuẩn bị cho sự ra đời của em bé.

Xe dừng trước cổng trung tâm thương mại, Vương Nhất Bác xuống xe, mở cửa phụ, đỡ Tiêu Chiến xuống xe.  Tiêu Chiến đang đội một chiếc mũ len và mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, chiếc áo len bên trong làm nổi bật đường nét của chiếc bụng tròn của anh, khiến anh trông vừa cồng kềnh vừa dễ thương.

Vương Nhất Bác bảo vệ eo của Tiêu Chiến, ôm chặt Tiêu Chiến trong vòng tay.  Vương Nhất Bác tuy nhỏ tuổi hơn Tiêu Chiến nhưng dù sao cũng là alpha, trên bờ vai to rộng như Thái Bình Dương tự nhiên có cảm giác an toàn, Tiêu Chiến tuy cao nhưng lại có dáng người nhỏ nhắn, ôm vào lòng cũng không thành vấn đề .

" Mình đi mua sắm ở đâu trước thế em?" Tiêu Chiến nhìn các cửa hàng xung quanh hỏi Vương Nhất Bác.

"Mua cũi trước đã." Vương Nhất Bác chỉ lầu hai, "Ở lầu hai."

Hai người đến cửa hàng đồ trẻ em, ở đó không có nhiều người, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nếu có quá nhiều người, mùi hương sẽ lẫn vào nhau, Tiêu Chiến có thể sẽ không chịu nổi.

"Cái này có thể ghép thành một chiếc giường lớn, cũng có thể kéo dài ra để tăng kích thước của chiếc giường, để em bé nằm trong đó chơi đùa." Nhân viên giới thiệu chiếc cũi cho hai vợ chồng.

Nhìn vào chiếc cũi, Vương Nhất Bác cảm thấy chức năng nối một chiếc giường lớn là không cần thiết lắm.  Hắn chỉ vào một chiếc khác, "Cái đó có thể ghép được không?"

"Cái đó có lều che, nhưng không ghép được." Nhân viên đáp.

"Vậy thì cái đó." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến lắc đầu, "Lấy cái có thể ghép được ấy em, nó thực tế hơn, bảo bảo vẫn còn nhỏ, sẽ thuận tiện khi ngủ bên cạnh chúng ta."

Tất nhiên, Tiêu Chiến là người có tiếng nói cuối cùng, anh chọn một chiếc cũi đa chức năng và có thể ghép nối vào giường được.  Sau khi chọn được cũi, hai vợ chồng nhìn lại chăn và gối của em bé.  Vì không biết đứa bé là trai hay gái nên Tiêu Chiến đã nghĩ đến việc chọn một mẫu bình thường.

"Chồng à, cái này đẹp không?" Tiêu Chiến chỉ vào một cái có hình bầu trời xanh mây trắng hỏi Vương Nhất Bác, "Chồng à?" Anh đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Em đang nhìn cái gì vậy?"

"Cái này đẹp không anh?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến, chỉ vào chiếc gối bông có hình xe máy trước mặt.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua đã biết đây là món đồ Vương Nhất Bác thích nhất, tiếc là nó là thú bông cho trẻ con, nếu là của người lớn, Vương Nhất Bác có lẽ sẽ mang về nhà.

"Mình còn chưa biết bé thích gì mà, sao không mua loại phổ thông hơn trước nhỉ?" Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác thảo luận.

"Nhưng cái này hay lắm mà anh," Vương Nhất Bác không cam lòng, "Anh nhìn xem, Tể Tể còn nhỏ chưa biết gì nên phải nuôi dưỡng sở thích từ nhỏ, gọi là mưa dầm thấm lâu."

Tiêu Chiến dở khóc dở cười: "Bảo bảo có một baba mạnh mẽ như vậy."

"Không, con em phải chơi Lego và trượt ván với em, sau này lớn lên còn đua xe moto với em nữa."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, vòng tay qua eo Vương Nhất Bác, vuốt ve từ trên xuống dưới, "Vậy mua cái này đi."

Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên, "Thật sao, tuyệt vời, Bảo bảo của em, em thấy bộ này cũng không tệ ." Hắn chỉ vào một bộ khác có hoa văn sư tử và thỏ, "Lấy hai bộ thay nhau dùng!"

"Được." Tiêu Chiến nói, nói với nhân viên bán hàng, "Chúng tôi muốn hai bộ này."

"Vâng, để lại địa chỉ ở đây để chúng tôi chuyển hàng đến tận nhà."

"Cảm ơn."

Tiêu Chiến thanh toán hóa đơn và Vương Nhất Bác điền địa chỉ, cặp đôi đã đi đến địa điểm tiếp theo.  Ban đầu muốn mua đồ dùng hàng ngày cho em bé, nhưng Vương Nhất Bác đi ngang qua cửa hàng đồ chơi liền bất động, không thể di chuyển.  Tiêu Chiến nhìn theo ánh mắt của Vương Nhất Bác, bên trong có rất nhiều mô tô đồ chơi trẻ em.

"Đi chọn đồ chơi cho em bé trước đi." Tiêu Chiến cười nói.

"Vâng ạ!"

Vừa bước vào cửa hàng đồ chơi, Vương Nhất Bác đã dẫn Tiểu Chiến đến khu đồ chơi ô tô.  Ở đây không chỉ có ô tô đồ chơi mà còn có cả mô tô và một số đồ chơi ô tô, đây đơn giản là thiên đường của các bé trai.  Vương Nhất Bác hai mắt sáng ngời, thích một chiếc mô tô nhỏ, hai tay to lớn nắm lấy tay lái nhỏ, tựa hồ rất muốn ngồi lên.

"Bảo bảo, mua cái này cho Tể Tể đi anh." Vương Nhất Bác quay sang nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến tiến lên nhìn, bất đắc dĩ cười nói: "Con ít nhất cũng phải ba bốn tuổi mới có thể chơi được chứ?"

"Không sao, để ba bốn năm cũng được." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác muốn chơi, đừng nói là ba bốn tuổi, ước tính khi đứa bé được thừa hưởng chiếc xe này, Vương Nhất Bác đã làm hỏng nó rồi.  Nhân viên bán hàng đến giới thiệu: "Đây là xe máy thật, đổ xăng được".

Vương Nhất Bác càng thích hơn, nếu không phải là người lớn thì hắn đã lên cưỡi thử từ lâu rồi.

"Còn cái nào to hơn không?" Tiêu Chiến cười hỏi nhân viên bán hàng.

"Đã là lớn nhất rồi," nhân viên bán hàng nói, cuối cùng nói thêm, "dù sao thì nó cũng là đồ chơi trẻ em."

"Ò......"

"Bất quá, cái này mô hình kỳ thật có thể cho bạn nhỏ mười tuổi cưỡi." Nhân viên bán hàng vội vàng nói.

Tiêu Chiến gần như muốn hỏi nhân viên bán hàng, một em bé 30 tuổi có thể đi không?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến không có ý định mua nó, liền ngừng chơi một cách tiếc nuối, đi đến bên cạnh Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn hắn, "Vui không?"

"Thật thú vị, em chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc xe nhỏ như vậy, ngồi lên cũng rất thú vị." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nói: "Vậy mình mua đi."

"Có thật không?"

"Thật."

Vương Nhất Bác cười ra má sữa, giống như một đứa trẻ được cha mẹ chiều chuộng vậy.

Mua một chiếc xe máy, Vương Nhất Bác lại thích một chiếc ô tô đồ chơi, và Tiêu Chiến, một phụ huynh đem theo con nhỏ, trả tiền mua hết. 

Hai vợ chồng đi mua rất nhiều đồ chơi mà lúc bé không có, thấy thú vị nên mua, còn nói mình phải hiểu cách chơi trước, sau này dạy bé chơi.

Tiêu Chiến mua sách truyện và sách ảnh ba chiều, và dự định sẽ kể chuyện cho em bé sau khi con chào đời.

Tóm lại, đứa bé còn chưa ra đời, hai người lớn đã tiếp tục lấy danh nghĩa nuôi con, tự mình chơi trước.

Mua tất cả những thứ nên mua, Tiêu Chiến đã đói, anh muốn ăn bánh bao, hai vợ chồng ghé qua uống trà chiều, và gần như cả ngày trôi qua như thế này. 

Lúc trở về nhà với đầy ắp đồ đạc thì trời đã tối.  Vừa vào cửa, Vương Nhất Bác liền ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, vòng tay qua bụng Tiêu Chiến, tựa cằm lên vai Tiêu Chiến, "Bảo bối, yêu anh nhiều lắm."

Sợ bên ngoài ảnh hưởng xấu, hắn không dám ôm vợ, nóng lòng muốn làm điều mà hắn đã suy nghĩ cả ngày khi về đến nhà, lập tức phải ôm một cái.

Tiêu Chiến cười và xoa đầu Vương Nhất Bác, "Hôm nay em có vui không? Ông chủ nhỏ của anh?"

"Hạnh phúc lắm lắm." Vương Nhất Bác cười, dụi dụi vào cổ Tiêu Chiến.

"Được rồi, chơi cả ngày rồi, đi tắm đi." Tiêu Chiến vỗ vỗ Vương Nhất Bác.

"Cùng nhau tắm được không anh."

"không muốn."

"Có muốn mà anh!"

"Được, phục em rồi." Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói.

Ngày hôm sau, nôi và mô tô đồ chơi được chuyển đến, Vương Nhất Bác nóng lòng đổ xăng cho chiếc xe tay ga, sẵn sàng lái chiếc xe tay ga yêu quý của mình ở nhà. 

Chỉ là ngay cả Vương Nhất Bác, người thông thạo xe phân khối lớn, cũng không thể xử lý ngay một chiếc mô tô nhỏ như vậy.  Hắn ngồi xổm bên cạnh chiếc mô tô nhỏ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu ra chiếc mô tô nhỏ, liền đi vòng quanh phòng khách.

Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế sofa, xoa bụng và nhìn baba của Tể Tể đang chơi trong phòng khách.  Bảo bảo trong bụng dường như cảm nhận được niềm vui của baba, liền nhảy múa trong bụng mẹ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng an ủi.  Anh cười, chụp rất nhiều ảnh đăng lên kênh của anh ở đài T

Sean: Đại bảo lái chiếc xe tay ga mua cho Tiểu bảo trước.  (cười)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top