Chương 8

Nửa đêm, Vương Nhất Bác nhắm mắt nhưng không buồn ngủ, muốn trở mình nhưng vì gãy tay nên đành nằm trên giường.

Tiêu Chiến kêu y tá kê thêm một chiếc giường hộ lý bên cạnh, anh ngủ rất nông, nghe thấy tiếng động từ Vương Nhất Bác , anh nhanh chóng mở mắt, "Sao vậy, em muốn đi vệ sinh sao?"

"Không, em không ngủ được, ngực đau quá." Vương Nhất Bác  thì thào.

"Đau lắm không, có muốn gọi bác sĩ không?"

"Không cần đâu, nếu không anh qua đây xoa cho em?"

Không ngờ hắn lại đưa ra yêu cầu như vậy, Tiêu Chiến im lặng một lúc mới đứng dậy xuống giường.  Anh ngồi vào ghế  bên cạnh, mở chăn bông giúp hắn xoa bóp.

"Đau ở đâu?" Tiêu Chiến hỏi, bật đèn đầu giường lên.

Vương Nhất Bác  chỉ vào ngực trái của mình, Tiêu Chiến nhấc chăn bông lên, đưa lòng bàn tay theo hướng hắn chỉ, nhẹ nhàng xoa bóp.  Anh từng giúp bà ngoại xoa bóp bắp chân, kỹ thuật xoa bóp cũng khá chuyên nghiệp.

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn anh, cơn đau trong lồng ngực dường như đang từ từ giảm bớt.  Dưới ánh đèn, các đường nét trên khuôn mặt của Tiêu Chiến trông đẹp hơn. Mũi của anh khá đẹp, đôi mắt tròn, nhưng đuôi mắt lại vẽ một đường vòng cung dài. Vẻ đẹp trai này có một chút hảo cảm, điều này khiến người ta nhìn vào khó mà quên được.  Có lẽ thành công trong làng giải trí của anh không phải ngẫu nhiên mà có, ít nhất về ngoại hình, anh đã vượt qua quá nhiều người.

"Nếu không, chúng ta ngừng quay bộ phim này." Nhìn vẻ mặt của anh, Vương Nhất Bác  đột nhiên nói.

Tiêu Chiến ngước mắt nhìn hắn, "Tại sao?"

"Vừa mới quay đã xảy ra tai nạn lớn như vậy, đoàn phim cũng không an toàn, sợ là về sau..."

Tiêu Chiến: "Quay phim luôn có tai nạn. Lần này là do thời tiết, không thể trách đoàn phim."

Vương Nhất Bác  khẽ cau mày: "Nhưng đây không phải là một tai nạn nhỏ, nếu tình huống không tốt, có thể đã mất mạng."

"Diễn viên kiếm được nhiều hơn, nên đương nhiên phải chấp nhận rủi ro lớn hơn." Vẻ mặt của Tiêu Chiến bình tĩnh, và tay xoa bóp không ngừng "Hơn nữa, đây là phim của đạo diễn Trần, không phải nói muốn diễn là diễn, muốn nghỉ là nghỉ."

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến tuy bề ngoài có vẻ hiền lành ít nói, nhưng bên trong anh rất cứng đầu, rất khó để thuyết phục anh thay đổi quyết định.

"Được rồi... anh muốn quay thì quay. Ngày mai em gọi vài vệ sĩ đến để bảo vệ an toàn cá nhân cho anh."

Tiêu Chiến cúi đầu giúp hắn ấn vết thương, không có đáp lại, Vương Nhất Bác  nhìn động tác nhẹ nhàng của anh như đang suy nghĩ điều gì.

Hắn nói nhẹ nhàng: "Hồi nhỏ em bị bong gân chân, mẹ em cũng xoa bóp cho em thế này".

Trước đây hắn rất ít khi nhắc đến gia đình mình trước mặt Tiêu Chiến.  Nhưng Tiêu Chiến vẫn biết về cái chết của mẹ Vương Nhất Bác khi hắn còn nhỏ còn cha hắn thì tái hôn với một người khác.

"Mẹ em là một người rất dịu dàng. Khi em còn nhỏ, rất dựa dẫm vào bà ấy, còn nghĩ sau này sẽ tìm một người vợ như bà ấy. Thế nhưng bà ấy đã rời đi quá sớm, không có ảnh của bà ấy, có lẽ em sắp quên bà ấy trông như thế nào. "

Cha mẹ của Tiêu Chiến đã ra đi từ khi anh mới sinh ra. "Bà ấy đang nhìn em từ bầu trời. "Anh thì thầm an ủi.

Sự yên tĩnh của màn đêm dường như thu hẹp khoảng cách giữa lòng người, Vương Nhất Bác nhìn dung mạo xinh đẹp của anh, hỏi: "Có phải vì cứu anh mà anh đối xử tốt với em như vậy không?"

Tiêu Chiến liếc nhìn hắn, nhận ra rằng đôi mắt anh trở nên sâu hơn, giống như một hồ nước không đáy.

"Xoa bóp cũng được rồi. Nếu còn đau nữa, ngày mai để bác sĩ khám. Anh đi ngủ." Nói xong, anh dừng tay, giúp Vương Nhất Bác  đắp chăn bông, đứng dậy rời đi.

Vương Nhất Bác  bỗng nhiên lo lắng, giơ tay kéo anh, vừa kéo anh một cái cánh tay đột nhiên hoạt động mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, xương cốt vang lên.

"Em làm gì vậy! Không biết cánh tay em đanh bị thương sao?!" Tiêu Chiến giật mình vội vàng chạy tới kiểm tra cánh tay.

Vương Nhất Bác  nhìn vẻ mặt lo lắng căng thẳng của anh, đột nhiên nở nụ cười, không biết vì sao mà nói một tiếng, "Em đã vì anh mà bị thương nặng như vậy, xin anh hãy báo đáp một lần."

"... Làm sao báo đáp?"

"Hôn em." Vương Nhất Bác  nhìn vào mắt anh, "Một thoáng thôi cũng được."

*

Ngày hôm sau, đạo diễn Trần Ngạo cùng các diễn viên trong đoàn đã đến bệnh viện từ sáng sớm, nhìn thấy Vương Nhất Bác  bị thương nặng, đạo diễn Trần không khỏi tự trách: "Tất cả là do biện pháp bảo vệ của đoàn phim không được thực hiện tốt. Sau khi quay phim về, ta đích thân đến nhà cháu nhận tội với bố cháu, mong ông ấy bỏ qua"

Vương Nhất Bác trấn an: "Chú Trần, đừng quan tâm quá. Cháu không nói với gia đình về vết thương. Cũng không phải vấn đề gì lớn."

"Cháu không nói cho gia đình biết chuyện lớn như vậy sao?" Đạo diễn Trần hiển nhiên có chút kinh ngạc.

"Vết thương ở cánh tay sẽ lành trong khoảng một tháng hoặc lâu hơn. Hai ngày nữa cháu định trở lại thành phố B để điều trị. Cháu sẽ sớm hồi phục thôi. Nhưng chú Trần, chú phải chú ý đến sự an toàn của đoàn phim. Không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa . Cháu điều tới đây vài đoàn đội từ thành phố B sang chịu trách nhiệm kiểm soát an toàn của đoàn."

Đạo diễn Trần xua tay, sốt sắng nói: "Đừng lo, hôm qua chú đã yêu cầu kiểm tra kỹ lưỡng tất cả đạo cụ và thiết bị. Cũng thay thế một vài thành viên trong nhóm đạo cụ và bổ sung thêm nhân viên chuyên nghiệp. Loại vấn đề này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. "

Nghe những gì ông nói, Vương Nhất Bác  trong lòng chỉ có chút buông lỏng, ngày hôm qua dự định trở về thành phố B, nhưng thật ra là lo lắng về vấn đề an ninh trong khoảng thời gian sau này của Tiêu Chiến.

Đạo diễn Trần trao đổi vài lời với họ, các diễn viên chuẩn bị trở về, Tiêu Chiến đưa họ ra ngoài, nhưng Chu Ninh vẫn ở trong phòng, dường như có điều gì đó muốn nói với Vương Nhất Bác.

"Cô Chu, cô còn chuyện gì nữa không?" Vương Nhất Bác  hỏi.

Chu Ninh nhìn vào mắt hắn, khá thẳng thắn hỏi: "Tôi nghe nói cậu trước kia đuổi theo Hứa Cẩm?"

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Vương Nhất Bác  ngưng trệ, chốc lát mới nói: "Cô biết anh ấy?"

" Cho là vậy đi, trước đây tôi đã quay phim với anh ấy." Chu Ninh đáp.

"Tại sao lại nhắc tới anh ấy?" Vương Nhất Bác  nghiêm nghị nhìn cô.

"Tôi chỉ nghĩ rằng cậu đã từng thích Hứa Cẩm, nhưng lại như vậy mà đối với Tiêu Chiến. Có chút khó tin. " Chu Ninh ngừng một lúc cười nói tiếp: " Bất quá thời gian Hứa Cẩm xảy ra tai nạn, có rất nhiều lời đồn đãi truyền ra ngoài. Nhưng chắc cậu cũng không tin."

Vương Nhất Bác im lặng một lúc: "Tại sao?"

"Bởi vì trong làng giải trí, cho dù cạnh tranh khốc liệt đến đâu, cho dù ghét bỏ đối phương cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nếu như làm hại hắn, chính là hủy hoại chính mình."

Vương Nhất Bác  không phát biểu ý kiến mà chỉ hỏi cô: "Sao đột nhiên cô lại nói chuyện này với tôi?"

"Tôi là một người như vậy. Muốn nói cái gì thì nói cái đó. Cậu cũng không cần quá để ý." Chu Ninh phong thái hào hiệp nói, "Tiêu Chiến là một người rất tốt, ít nhất trong mấy năm nay, tôi không nghe tin hắc gì về anh ấy. Nếu cậu thực sự thích anh ấy, tôi hy vọng cậu có thể đối xử tốt với một chút. "

Tiêu Chiến trở lại phòng , Chu Ninh đã rời đi, giỏ trái cây do đạo diễn và các diễn viên để lại đầy phòng, Tiêu Chiến lấy ra một quả táo trong giỏ trái cây và chuẩn bị gọt cho Vương Nhất Bác ăn.

"Ngày mai em sẽ trở lại thành phố B. Em đã thông báo cho những người ở đó ngày mai đến đón em." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến gọt táo gật đầu, "Điều kiện y tế ở đây quả thực không tốt bằng."

"Em có thể sẽ đi mất một tháng. Anh dự kiến quay bộ phim này trong bao lâu?"

"Khoảng ba tháng."

"Khi nào khoẻ hơn em sẽ quay lại."

Tiêu Chiến đang cắt táo, trong lòng có chút bối rối, anh luôn cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Vương Nhất Bác quá kỳ lạ.  So với một mối quan hệ hòa bình tự nhiên như vậy, anh thậm chí còn tưởng tượng rằng họ tốt nhất là một mối quan hệ thể xác, họ giữ luôn một khoảng cách tình cảm.

Có lẽ sự rời đi của Vương Nhất Bác  lúc này là cách giúp anh bình tĩnh lại, ít nhất trong khoảng thời gian này, anh không phải đối mặt với Vương Nhất Bác  nữa, có thể nhập vai trong phim mà không bị phân tâm.

"Môi trường ở đây quá tệ. Nếu em ở thành phố B thì không cần đến đây. Sau khi quay xong thì gặp nhau." Tiêu Chiến đưa cho hắn quả táo đã gọt vỏ.

Vương Nhất Bác  liếc anh một cái, vẻ mặt chậm rãi mờ mịt, "Sao, em ở đây anh không vừa mắt?"

Nghe giọng điệu trong lời nói của hắn, Tiêu Chiến biết tính khí của hắn lại nổi lên, không khỏi nhíu mày, nói: "Em muốn tới thì tới."

Vương Nhất Bác  lạnh lùng trả lời: "Vì anh đã nói như vậy, em liền không tới. Dù sao nóng như vậy nhìn không ra một chỗ người ở."

Tiêu Chiến nói "ừm", lấy điện thoại di động ra lướt.

Vương Nhất Bác đặt quả táo đã gọt vỏ của mình sang một bên, dựa vào giường không nói chuyện, bầu không khí lạnh đi một lúc.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, bỗng nhiên giọng nói của Vương Nhất Bác  đột ngột vang lên: "Em bị thương như vậy, anh cũng không nói lời dễ nghe một chút?"

Tiêu Chiến yên lặng thở dài, cất điện thoại đi trong chốc lát, ngẩng đầu nói với hắn: "Anh đã nói cảm ơn em, cũng không biết nói gì nữa. Ngoài ra ... quan hệ giữa chúng ta chính là bạn giường, cũng không cần như vậy. "

Vương Nhất Bác  siết chặt lòng bàn tay, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can anh: "Vậy thì tại sao đêm qua anh lại hôn em?"

Nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, Tiêu Chiến vẫn còn đang hối hận.  Anh còn không biết mình nghĩ gì vào lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top