Chương 17

Lần từ biệt này, kéo dài non nửa tháng.

Tháng mười hai ở Toronto, mỗi năm một lần, đều tưởng niệm ngày chúa sinh ra đời, lễ giáng sinh đối với người dân Toronto có ý nghĩa quan trọng giống như tết âm lịch của người Trung Quốc, cho dù còn cách gần một tháng, các xã đoàn ở trường học đã bắt tay vào công tác chuẩn bị chào mừng lễ noel.

Tiêu Chiến từ sau đêm đó chưa liên hệ lại với Vương Nhất Bác, cuộc sống vẫn giống như trước ngày ngày đứng lớp giảng dạy sinh viên, soạn bài giảng cũng ngày càng phong phú, thỉnh thoảng lại nhớ đến tên ngốc bất chấp tuyết dày mang bữa tối tới cho anh.

Thực sự là rất ngốc.

Tin nhắn cuối cùng vẫn là của hôm đó, chưa ai nhắn gì thêm, anh nghĩ nghĩ, rốt cuộc không quấy rầy hắn, chỉ an tâm chờ hắn trở về.

Những ngày gần đây cục diện ở Hồng Kông luôn không yên ổn, hoặc là nói, từ khi Tiêu Chiến xuất ngoại liền bắt đầu u ám.

Các giáo sư đều quan tâm đến thị trường chứng khoán, ngày thường nghỉ ngơi ở văn phòng hoặc là khi liên hoan thỉnh thoảng lại tán gẫu vài câu, Tiêu Chiến tuy rằng không am hiểu mấy thứ này, nhưng mà thị trường chứng khoán Hồng Kông phần lớn đều liên quan đến nhà họ Vương, nghe bọn họ nói qua nói lại cũng không nhịn được lo lắng.

Hôm đó buổi trưa tan học, anh ôm giáo án đi đến văn phòng cất đồ, sinh viên tới tặng quà cho giáo sư, nhân tiện cho anh một túi kẹo lớn và tấm thiệp nhỏ, anh mặc dù không hiểu nhân văn phong tình của người nước ngoài cho lắm, nhưng đại khái một suy ra ba, có thể hiểu đây là bày tỏ lời chúc phúc, liền nhận lấy mang cả về nhà trọ.

Đồ đạc hơi nhiều, anh cùng mấy giảng viên đi nhờ xe của một giảng viên khác, nghe mọi người bàn luận gần đây Hồng Kông rất rối ren, mấy vị giảng viên người Hồng Kông đều tranh thủ cho người thân của mình cơ hội di dân.

"Cổ phiếu Trường Giang một mực ngã ngựa, hẳn là chịu ảnh hưởng của vụ nổ vài ngày trước."

Hai chữ vụ nổ thu hút lực chú ý của Tiêu Chiến, anh quay đầu ra sau hỏi: "Vụ nổ? Cái gì nổ?"

Tiêu Chiến ngày thường chẳng bao giờ tham gia vào những cuộc tán gẫu kiểu này, hai giảng viên thấy anh đột nhiên có hứng thú tìm hiểu liền cảm thấy bất ngờ, trả lời anh rất chi tiết: "Mấy ngày trước vùng ngoại thành Hồng Kông xảy ra vụ nổ mạnh, hình như là từ tòa nhà mới xây, giảng viên trong trường chúng ta có người nhà công tác ở Trường Giang, nói là ảnh hưởng lớn lắm."

Xe dừng lại trước nhà trọ của Tiêu Chiến, chưa kịp chào tạm biệt mọi người đã lập tức ôm đồ chạy lên lầu, trước tiên là gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, nhưng bất kể gọi thế nào cũng không kết nối được, cuối cùng hết cách, chỉ đành gọi cho Thôi Chiêu Thanh.

Điện thoại tút tút vài tiếng liền có người nghe, Tiêu Chiến lên tiếng trước: "Vịnh Nam bị nổ? Vương Nhất Bác có sao không?"

Thôi Chiêu Thanh thấy anh gấp gáp như vậy, đoán được chuyến bay đến Toronto lần trước của Vương Nhất Bác không hề uổng phí, cũng đoán được cuộc gọi này của Tiêu Chiến chỉ là chuyện sớm muộn, ngữ khí mang theo vài phần trầm trọng: "Mấy ngày trước. . . Cũng không phải là mấy ngày gần đây, ngay sau đêm từ Toronto bay về ấy, Vương Lập Phong viện lý do khảo sát thực địa để hẹn hắn đến nhà xưởng ở vịnh Nam, kết quả. . ."

Đầu dây bên kia ngập ngừng.

"Kết quả cái gì? Sao cậu cứ ấp a ấp úng thế!" Tiêu Chiến gấp đến độ hận không thể đập nát điện thoại.

Đầu dây bên kia thở dài một hơi, "Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nhưng mà, người vẫn chưa tỉnh."

Chưa tỉnh?

Từ đêm Vương Nhất Bác rời đi đến giờ, đã qua hai cái cuối tuần. . . . .

Tiêu Chiến cả người mất sức ngã xuống ghế, trái tim như bị hung hăng bóp nghẹt không thể hô hấp, "Tôi. . . . . Tôi. . . Hiện tại lập tức trở về Hồng Kông có kịp không?" Anh đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

Thôi Chiêu Thanh nóng nảy, "Trở về làm gì? Hiện tại nơi không an toàn nhất chính là Hồng Kông đấy." Dứt lời cảm thấy ngữ khí của mình quá mức cấp bách, ngừng chốc lát, tiếp tục khuyên anh: "Tài xế vừa mới rút lại lời thú tội, một mực quả quyết nói có người sai khiến, tiền cha anh gửi vào sổ tiết kiệm của anh, làm thế nào cũng không thể giải thích rõ ràng. Anh hiện tại quay về, Vương Nhất Bác lại đang hôn mê, Hồng Kông không có ai bảo đảm sự an toàn cho anh đâu."

Rút lại lời thú tội?

Đầu óc Tiêu Chiến có chút nhảy số không kịp, mấy tháng anh rời khỏi, Hồng Kông liên tiếp xảy ra chuyện, chẳng trách lâu như vậy rồi cũng chưa tra đến số tiền kia, Vương Nhất Bác không chịu nói gì với anh cả. . . . .

"Tôi lặng lẽ trở về cũng không được sao?" Tiêu Chiến mặc kệ, "Nhìn anh ấy một cái thôi rồi tôi về ngay. . . . ." Anh không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là thương tích nghiêm trọng thế nào mới khiến Vương Nhất Bác hôn mê suốt hai tuần qua, không trở về chính mắt nhận người, anh không yên tâm được.

Thôi Chiêu Thanh hiểu tính anh, cứ lo lắng là loạn hết cả lên, nhưng lại không thể không kiên trì, chỉ đành hù dọa anh: "Anh vừa đáp máy bay xuống lập tức sẽ bị cảnh sát mang đi, cho dù về rồi cũng không thấy được hắn."

"Coi như tôi thay Vương Nhất Bác cầu xin anh, yên phận ở Toronto chờ đợi, hắn tỉnh lại, tôi gọi điện thoại báo cho anh ngay tức khắc."

". . . .Anh ấy nói, muốn tôi ở Toronto chờ anh ấy trở về."

Nước mắt của Tiêu Chiến giống như chuỗi trân châu chảy dọc từ má len lỏi vào cổ áo.

"Vậy anh cứ yên tâm chờ. Nếu hắn đã nói vậy, thì nhất định sẽ đi tìm anh." Thôi Chiêu Thanh không dám cam đoan sẽ mất bao lâu, hắn không biết Vương Nhất Bác khi nào mới tỉnh lại, nhưng hắn biết, bất luận thế nào cũng không thể để Tiêu Chiến quay về Hồng Kông.

Nhưng mà đợi thêm một tuần, vẫn không nhận được tin tức của Thôi Chiêu Thanh. Tiêu Chiến cả ngày cứ như người mất hồn, thỉnh thoảng lại cau mày chốc chốc lại ngẩn người, ngay cả giáo sư cũng nhắc nhở anh, hay là xin phép nghỉ ngơi một thời gian.

"Cảm ơn, tôi chỉ là, gần đây quá mệt mỏi." Anh mỉm cười lễ phép từ chối đề nghị của giáo sư, đi pha cho mình một tách cà phê, ngồi vào bàn công tác xem lại lịch trình.

Ngày mai chính là noel rồi, anh vẫn chưa đợi được Vương Nhất Bác.

Sinh viên của học viện Brooklyn vào lễ giáng sinh hàng năm đều tổ chức hội chợ ở quảng trường, năm nay cũng không ngoại lệ.

Chín giờ rưỡi tối, các giảng viên từ nhà trọ chuẩn bị lái xe đến quảng trường, Tiêu Chiến vốn tính toán ở phòng trọ nghỉ ngơi, cuối cùng không chống lại được sự nài nỉ của các giảng viên, lôi kéo anh đi giải sầu bằng được.

Anh biết mọi người đều để ý đến sự không vui của anh, muốn anh dời đi lực chú ý, nhưng mà tin tức Hồng Kông một ngày còn chưa truyền đến, anh thực sự không thể thả lỏng tâm trạng.

Biểu diễn mười giờ mới chính thức bắt đầu, nhân lúc tất cả mọi người đều vây quanh trung tâm quảng trường, anh một mình tách khỏi đám đông lén ra ngoài, muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi chốc lát, vừa đi không xa liền thấy bóng dáng lẻ loi ngay trước tầm mắt, anh không nhịn được bước nhanh hơn, cuối cùng biến thành chạy, người trước mặt lập tức dang rộng hai tay.

Tiêu Chiến không dám tin vào mắt mình, khí huyết cả người dường như đều đông cứng lại, tầng sương trắng phủ kín tầm mắt, anh nhìn chăm chú mãi mới thấy người nọ, tự dưng chết cứng, không nhúc nhích nổi.

Vương Nhất Bác còn tưởng rằng không có tin tức từ hắn nên anh giận dỗi, cười cười trêu anh: "Nằm trên giường hơi lâu không có sức, em tới ôm tôi đi."

Tiêu Chiến lúc này mới lấy lại tinh thần.

Không phải ảo giác.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể chạy nhanh như vậy, tuyết trên cầu còn chưa tan hết, chạy không cẩn thận sẽ bị trượt chân, anh chạy một đường vững vàng ổn định, lao thẳng vào ngực Vương Nhất Bác.

"Làm sao. . ." Vương Nhất Bác đợi người chạy tới gần mới lờ mờ trông thấy nước mắt của anh, đón lấy anh, hỏi: "Làm sao lại khóc rồi?"

Tiêu Chiến nghe hắn hỏi mới giật mình phát giác, chạy không được mấy bước nước mắt đã ướt đến cằm, "Sao bây giờ anh mới quay lại." Vừa nói vừa khóc nức nở, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy thẹn thùng.

 "Đừng khóc, tôi ở đây." Vương Nhất Bác cúi đầu ngậm môi anh, hôn dịu dàng tỉ mỉ, người trong ngực so với lúc trước thì chủ động hơn nhiều, ôm chặt cổ hắn, ngoan ngoãn đáp lại.

Hắn biết Tiêu Chiến sợ hãi điều gì, bàn tay sau lưng thoáng dùng thêm lực, cố gắng muốn Tiêu Chiến cảm nhận được sự tồn tại của mình, muốn anh biết hắn hiện tại đã quay về bên cạnh anh, đứng ngay trước mặt anh.

Tiêu Chiến ngày thường không thích thân mật ở nơi đông người như thế này, hiện tại bình ổn lại, trông thấy tài xế đậu xe ở dưới chân cầu mới xấu hổ, vội vàng đem mặt vùi vào hõm cổ Vương Nhất Bác, lau sạch nước mắt lên áo hắn, "Rất đáng sợ."

"Lo lắng cho tôi?" Vương Nhất Bác buồn cười, vươn tay lau vệt nước mắt còn sót lại trên má anh, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Chiến, như muốn trấn an.

". . . . ." Tiêu Chiến đã khóc đến không nói nên lời, chỉ biết gật gật đầu, hốc mắt cứ như vòi nước chưa vặn kín, hở một tí là lệ nóng lại trào ra, anh không muốn để đối phương nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của mình, vươn tay hung hăng quệt nước mắt, lại bị người ta ngăn lại.

Vương Nhất Bác hôn đi giọt lệ của anh, dán lên thái dương anh cọ cọ, "Đừng khóc, ban đêm có gió, sẽ bị khô. Đi, lên xe rồi nói."

Lên xe rồi Tiêu Chiến vẫn không chịu rời ra, Vương Nhất Bác ôm anh vào ngực, Tiêu Chiến không lay chuyển được, chỉ đành từ bỏ ngồi ngoan trên đùi hắn, không quên hỏi han vết thương của hắn, "Không phải nói rất nghiêm trọng sao, chạy đến đây làm gì?" Nói xong còn lần mò khắp người hắn tìm xem có chỗ nào băng bó không.

Vương Nhất Bác thấy anh lo lắng cho mình cả người đều vui vẻ, ăn ngay nói thật: "Cũng không nghiêm trọng đến vậy, thực ra sớm đã tỉnh rồi, nhưng bà nội không cho để lộ tin tức, nên chưa nói với ai cả."

"Ngay cả em cũng không nói?" Tiêu Chiến có chút tức giận.

"Không phải. . ." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ: "Nếu để em biết khẳng định em sẽ lập tức bay về Hồng Kông tìm tôi, tôi không yên tâm, Vương Lập Phong rất giảo hoạt, tôi không muốn em gặp nguy hiểm."

Nghe hắn nói vậy sắc mặt Tiêu Chiến mới dịu đi, lát sau giống như người trong mộng bừng tỉnh, chú ý tới phương hướng chạy xe, ngập ngừng hỏi: "Anh. . . Đêm nay anh ở đâu."

Vương Nhất Bác biết thừa anh rõ rồi còn cố hỏi, càng muốn vạch trần anh: "Đường quay về nhà trọ gần trường cũng không nhận ra sao, đêm nay tôi ở với em."

". . . . .Em", Má Tiêu Chiến nóng bừng, liếc Vương Nhất Bác xong lại tự nhìn mình, "Nhà trọ. . ."

"Được rồi", Vương Nhất Bác nhanh chóng cắt ngang, "Em còn từ chối nữa tôi sẽ nghi ngờ nhà trọ của em giấu đàn ông."

Lại bị đặt lên tủ giày, chẳng qua lần này Tiêu Chiến không có cơ hội mở miệng kêu dừng, Vương Nhất Bác ỷ vào trong phòng có hệ thống máy sưởi, một chút cũng không đau lòng, chân tay lưu loát đem Tiêu Chiến lột sạch chỉ chừa lại áo sơ mi cổ áo phanh rộng, hai chân trắng mịn thon dài trần trụi kẹp ở bên hông hắn.

Bàn tay to lớn nắn bóp lưng Tiêu Chiến, dấu hôn hồng hồng từ yết hầu lan ra khắp ngực, hệt như đóa hoa mai nở rộ.

"Đừng. . . . ." Tiêu Chiến ấm ức sắp khóc, thấp giọng nhắc nhở hắn: "Đừng ở chỗ này, quay về phòng ngủ. . . ."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, nháy mắt liền hiểu rõ, lại hôn liếm người trong ngực thêm một chút, ôm mông bế anh vào trong phòng.

Nhà trọ không có đồ gì cả, Vương Nhất Bác chỉ đành nhẫn nại cẩn thận mở rộng cho người dưới thân, chốc lát địa phương khô khốc lâu ngày không dùng tới bắt đầu biết chảy nước như cũ, Vương Nhất Bác sợ anh đau, một bên cắn mút hai điểm mẫn cảm trước ngực để kích thích anh, một bên đầu ngón tay khuấy đảo trong hậu huyệt đụng tới điểm gồ lên, chất lỏng trong cơ thể tuôn ra không ngừng, hắn nhét thêm hai ngón tay, Tiêu Chiến sợ tới mức thét lên, nhanh chóng giơ tay bịt kín miệng.

"Chậm. . . Chậm một chút." Anh ôm cổ Vương Nhất Bác, phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ.

Cơ thể thích ứng được ba ngón tay, Vương Nhất Bác biết anh đã mở ra vừa đủ, liền thả Tiêu Chiến xuống giường, cạ đỉnh côn thịt vào khe mông anh, ánh mắt nhuốm đậm tình dục, chăm chú nhìn Tiêu Chiến, khàn giọng nói: "Tôi vào nhé."

Tiêu Chiến cắn môi dưới nhịn không kêu ra tiếng, gật gật đầu xem như cho phép.

"Ức. . . . Đau. . . ."

Mới chỉ vào được phần đỉnh côn thịt, Tiêu Chiến đã chịu không nổi khóc lóc than đau, trên trán ướt sũng mồ hôi. Vương Nhất Bác đau lòng cúi người ôm anh, đầu lưỡi vói vào lỗ tai bắt chước động tác ra vào, ngón tay nhẹ nhàng xoa hai đầu nhũ, dỗ dành xoa dịu đau đớn của anh.

"Ngoan, tôi làm chậm chút." Vương Nhất Bác nhịn được nhất thời nhưng không thể chịu đựng quá lâu, căng cứng dưới thân không có chỗ phát tiết, cảm giác Tiêu Chiến có dấu hiệu thả lòng, lại động thân đâm vào.

"A ~"

Lần này mở miệng, không phải là tiếng kêu đau nữa.

Vương Nhất Bác dường như được cổ vũ, thọc mạnh thêm nhát nữa, vùi toàn bộ vào trong Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến khẽ rên một tiếng, cả người cong thành con tôm, "Anh. . . Nhẹ một chút không được à." Sao anh lại không phát hiện ra Vương Nhất Bác cứ lên giường lại biến thành tên ngốc sức lực vô hạn nhỉ, loại chuyện này đâu thể cứng rắn được.

"Nhớ em quá, không nhẹ được." Vương Nhất Bác nào có quản nhiều như vậy, trong mắt hắn hiện giờ chỉ có làn da trắng nõn tràn ngập dấu hôn thuộc về riêng hắn, cùng vách thịt dưới thân càng lúc càng chặt khít, kích thích hắn căng cứng đến phát đau.

Phân thân chuẩn xác cọ qua điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến, hết lần này đến lần khác nhấn chìm anh vào cơn tình triều vô hạn, anh cảm giác chính mình dần dần mất khống chế, chỉ biết nức nở cầu xin Vương Nhất Bác nhẹ một chút, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhớ nhung lâu ngày chất chồng như trận đại hồng thủy hùng hổ bao phủ lên hai người, Vương Nhất Bác chỉ muốn cứ như vậy trói Tiêu Chiến ở trên giường cả đời, một mình hắn mới có thể thao anh thành cái dạng này, nằm trên giường khóc lóc rên rỉ gọi tên Vương Nhất Bác.

Chẳng biết qua bao lâu, hai người làm xong trên giường lại chạy đến phòng tắm làm lần nữa, Tiêu Chiến bám lấy tay nắm cửa thủy tinh, đầu gối run rẩy không chịu nổi.

Vương Nhất Bác ấn bụng anh, ép sát anh vào ngực mình, cắn mút vành tai anh, dỗ dành nói: "A Chiến, gọi tôi. . . . "

Tiêu Chiến sắp phát điên rồi, hạ thân vừa được Vương Nhất Bác tuốt bắn một phen, lỗ nhỏ phía sau lại bị hắn hung hăng thao lộng, khoái cảm liên tiếp ập tới như sóng biển, đánh anh đến hỏng mất.

"Nhẹ đi mà. . . ." Anh cấu tay Vương Nhất Bác vô lực xin tha, đầu ngực cọ vào mặt kính đến phát đau, đối phương lại vẫn như cũ dứt khoát không có ý buông tha anh, động tác ra vào lần sau ác liệt hơn lần trước, sung sướng khiến anh mất kiểm soát run rẩy không ngừng được.

Vương Nhất Bác nắm cằm ép anh quay lại cùng hắn hôn môi, tới lúc anh suýt chút nữa ngạt thở mới thấp giọng lừa gạt: "Gọi tôi đi, tôi cho em bắn."

Vật nhỏ của Tiêu Chiến trong tay hắn lại nóng lên, mà chính hắn cũng sắp sửa bùng nổ.

"Ưm. . . ." Một cú thọc vừa chuẩn xác vừa thong thả, Tiêu Chiến theo bản năng kẹp chặt mông, hét ầm lên: "Nhất Bác. . . "

Theo tiếng rên cao vút của anh, Vương Nhất Bác cũng buông lỏng tay, bắn toàn bộ vào bên trong anh.

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top