Chương 11: Diều đứt dây bay thẳng lên trời
[Tiêu Trường Châu nhận hối lộ, tòa nhà vịnh Nam sụp đổ]
Cùng một kiểu tiêu đề, nội dung khác nhau, đăng trên trang nhất báo buổi sáng suốt ba ngày.
Công nhân được cứu ra khỏi đống đổ nát ngày hôm đó, ba người chết ba người bị thương, cảnh sát lệnh chuyên viên điều tra đến công trường khảo sát, phát hiện vật liệu xây dựng xuất hiện tình trạng sử dụng hàng nhái, người phụ trách kiểm nghiệm, người kí tên lên bản báo cáo đơn vị thi công ngay lúc đó, chính là Tiêu Trường Châu.
Cho dù phải đối mặt với gia thế nhà họ Vương, giới truyền thông vẫn như cũ không chút nương tay, bài phỏng vấn Vương Lập Đức bị thêm mắm dặm muối đưa lên tin tức sáng, buổi chiều quần chúng đã đến đường lớn ở Trung Hoàn để biểu tình, đòi người đứng ra giải thích.
Thôi Mạn Ngọc ở nhà xem tin tức, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bất an, oán trách cả nhà Tiêu Chiến đúng là đồ tai họa, ngay từ khi Vương Nhất Bác đề cập đến mối hôn sự này bà đã không đồng ý, chẳng qua cánh tay không lay chuyển được đùi, đích tử nhà mình đã mở miệng hoang đường nói đời này chỉ lấy Tiêu Chiến không lấy ai khác, bà còn có thể nói gì, khó khăn lắm mới đẩy được Vương Lập Đức ra khuyên nhủ hắn, ai biết thái độ của chồng bà chẳng cứng nổi mấy ngày, cuối cùng cũng đành tùy theo tâm ý Vương Nhất Bác.
Nghĩ thế nào cũng thấy rất quá đáng, Tiêu Trường Châu là cha vợ của Vương Nhất Bác, là thông gia của Vương Lập Đức, hiện giờ trong nhà xảy ra chuyện, người lúc đó ký tên thi công lại chẳng thấy đâu. . . .
Người xếp hàng chặn cửa Trường Giang Thực Nghiệp kéo dài cả dãy phố suốt một ngày cũng không gặp được người phụ trách, đương lúc không biết bước tiếp theo phải làm thế nào, trong đám người đột nhiên có kẻ lớn tiếng hét to: "Tiêu Trường Châu không phải cha vợ của Vương Nhất Bác sao! Cha xảy ra chuyện chẳng lẽ con trai không mở miệng nói được hai câu? Tiêu Chiến đâu! Tìm Tiêu Chiến!"
Ai ngờ dứt lời liền được nhiều người ủng hộ, bắt đầu nổi lên ý định muốn tới chặn cổng tòa nhà ở lưng chừng núi, dân chúng nào đâu biết rằng tình hình ở lưng chừng núi cũng chẳng khả quan hơn bao nhiêu, mọi người châu đầu ghé tai thương nghị nửa ngày không nghĩ ra nổi một biện pháp hay ho, đám đông thực sự kéo lên lưng chừng núi chuẩn bị tác chiến lâu dài, có người thậm chí mang theo cả túi ngủ, lều trại.
Bảo an dưới lầu đứng thành hàng dài duy trì trật tự trước cổng, cũng chẳng được nửa phần thị uy.
Bão táp càng ngày càng hung hãn, ảnh hưởng đến tất cả các chuyến bay từ đại lục về Cảng Thành, Thôi Mạn Ngọc liên tiếp mấy ngày không ngừng nghỉ giục quản gia gọi điện hỏi, đều nói gần đây không có chuyến bay đáp xuống Hồng Kông.
Mà Tiêu Chiến, thái thái của Vương Nhất Bác, cùng với ngày tòa nhà vịnh Nam sụp đổ, hoàn toàn biến mất.
"Nhất Bác đâu, nó nói thế nào? Thái thái của chính mình cũng chạy rồi, nó không biết đường gọi điện thoại về nhà sao, không hiểu ở bên ngoài bận bịu cái gì!" Vương Lập Đức cả ngày ngâm mình ở công ty xử lý công việc, Thôi Mạn Ngọc bỗng chốc trở thành người nhàn rỗi nhất nhà.
Quản gia rót cho bà một chén trà, ngữ khí chậm rãi: "Thiếu gia nói, cậu ấy sắp xếp cho thái thái ra ngoài giải sầu rồi."
Nào ngờ nghe xong Thôi Mạn Ngọc càng thêm tức giận, "Giải sầu? Nhà bị người cha tốt của nó nháo đến gà bay chó sủa rồi, nó còn dám chạy đi giải sầu?! Bão sắp thổi bay nóc nhà, Vương Nhất Bác vẫn tranh thủ tìm cho nó chỗ an ổn để trốn!"
Tiêu Chiến đang ở phòng khách lầu hai biệt thự nhà Thôi Chiêu Thanh.
Anh vốn muốn ra ngoài thuê khách sạn ở tạm một thời gian, nhưng Thôi Chiêu Thanh nằng nặc kéo anh đến biệt thự đang bỏ không của nhà hắn, chuyển lại nguyên si lời của Vương Nhất Bác: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
"Anh ấy cứ như vậy đem tôi phó thác cho cậu?" Tiêu Chiến cảm thấy kỳ quái, hai người này thoạt nhìn rõ ràng như nước với lửa, từ khi nào quan hệ lại tốt đến mức này.
"Chứ sao, Hồng Kông to đùng như vậy, hắn cũng tuyệt đối không tìm được người nào đáng tin cậy hơn tôi."
Lời này thật ra là nói đúng, hiện giờ Hồng Kông rộng lớn, anh biết tin tưởng ai được đây, ngay cả người đời này anh tín nhiệm nhất, xem là chỗ dựa vững chắc nhất, cũng đã vứt bỏ anh rồi.
Thôi Chiêu Thanh cười cười, giúp anh đem hành lý lên lầu, trong biệt thự không có người hầu, tất thảy mọi việc đều phải tự mình làm lấy, nhưng mà cũng tốt, ở đây không có người ngoài, rất an toàn.
Tiêu Chiến lắc đầu, chỉ cảm thấy hoang đường, "Ngày trước anh ấy ăn giấm của cậu hăng say như vậy, bây giờ lại yên tâm."
Thôi Chiêu Thanh nghe xong càng cười lớn, phủi phủi bụi trên tay, "Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, tôi mang anh đến chỗ này."
Cửa sau của biệt thự nối liền ra ngoài, là một đồng cỏ rộng lớn, Thôi Chiêu Thanh đi trước anh vài bước dẫn dường, hai người chậm rãi tiến vào đồng cỏ bao la khoáng đạt.
"Trước đây dì tôi thường xuyên mang tôi cùng Vương Nhất Bác đến đây chơi." Thôi Chiêu Thanh từ dưới đất nhổ lên một cọng cỏ đuôi chó vẩy vẩy trong tay, vừa đi vừa nói: "Mẹ tôi là người bận rộn, cả ngày đôn đáo ở bên ngoài giảng bài dạy học, cha tôi ngày nào cũng ngồi máy bay, một tháng chưa chắc đã gặp mặt một lần, cho nên quá trình trưởng thành của tôi dì đều là người chứng kiến."
Hắn rẽ sang hướng khác, chỉ chỉ cho Tiêu Chiến một gốc cây đại thụ cách đó không xa, "Nơi đó ban đầu còn có một cái xích đu, trước đây tôi với Vương Nhất Bác suốt ngày bởi vì nó mà đánh nhau túi bụi, cuối cùng dì tôi không nhìn nổi nữa, trực tiếp tháo xích đu xuống."
"Phụt. . ." Tiêu Chiến nhịn không được bật cười, không nghĩ tới hai người họ lại có thời điểm ngây thơ như vậy, "Hai người từ khi nào thì bắt đầu lạnh nhạt thế, nếu cậu không nói, tôi thực sự nhìn không ra quan hệ của hai người có điểm nào tốt."
Thôi Chiêu Thanh nghĩ nghĩ, nửa đùa nửa thật nói: "Đại khái là từ khi anh bước chân vào nhà họ Vương đi, chúng tôi không thể thân nhau như trước nữa, dù gì cũng là tình địch mà."
". . . . ." Tiêu Chiến nhất thời bị hắn làm nghẹn không nói được lời nào.
"Nói đùa thôi", Thôi Chiêu Thanh thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh liền cười mãi không dứt, hắn dẫn anh tới đứng dưới tán cây, "Tôi biết hắn rất thích anh, bằng không Vương Lập Đức sao có thể cho phép một nam nhân như anh trở thành Vương thái thái. . . . Hẳn là hắn đã tốn không ít công sức."
Tiêu Chiến không lên tiếng, chỉ cùng hắn ngẩng đầu nhìn bóng cây, trải qua năm tháng bào món, dấu vết dây buộc của xích đu sớm đã biến mất, "Tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh ấy."
Cũng chẳng biết là nên hỏi hay không.
Hiềm khích sinh ra như thế nào ư, không hỏi thì sợ tâm sinh khúc mắc, nhưng nếu hỏi ra miệng trong lòng vẫn còn nghi vấn, vậy cũng đâu có nghĩa lý gì.
Thôi Chiêu Thanh hiểu được suy nghĩ của anh, nét mặt thay đổi, ánh mắt nặng nề nhìn về phía anh:
"Tôi tin anh biết rõ tâm ý của hắn, những lời này hỏi cũng tốt không hỏi cũng thế, trong lòng anh vốn đã có đáp án rồi. Cho nên bất luận kế tiếp xảy ra chuyện gì, anh hãy tin tưởng hắn trước, được không."
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Trường Châu ngồi chung một chiếc xe, tài xế chở hai người về Hồng Kông, trước khi xuống xe vẫn kịp nói chuyện một lần cuối cùng.
Dọc đường không có đèn sáng, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt không đủ chiếu hết bên trong xe, đây vốn là chặng đường đêm đó hắn băng qua vội vã vì sợ Tiêu Chiến quỳ lâu mỏi chân.
Nửa khuôn mặt của Tiêu Trường Châu chìm vào bóng tối, cánh tay nắm góc áo còn có chút phát run.
Ông mở miệng muốn cùng người "con rể" này nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào, thân phận hai người chênh lệch xa cách, hết lần này tới lần khác lại vì một người mới có thể ngồi xuống cùng nhau, cho nên lần cuối thao thao bất tuyệt này rốt cuộc vẫn là dừng ở Hồng Kông:
"Mạng này của ta không đáng tiền", ông chậm rãi quay qua nhìn đường nhỏ bên ngoài cửa sổ, cảnh sát đã đứng chờ sẵn, trong lòng hiếm khi có được cảm giác yên bình trước nay chưa từng có, "Sự tình là ta làm, ta nhận, đừng liên lụy đến A Chiến." Dứt lời thoáng ngừng lại, dường như mệt mỏi hồi lâu muốn nghỉ thêm một chốc, lát sau mở miệng: "Nếu cậu thực sự không cần nó nữa, đưa nó ra nước ngoài đi, tiền ta để lại cho nó, đủ giúp nó bình an sống được một đời."
Cổ tay Vương Nhất Bác gác lên cửa kính, ngón tay kẹp thuốc lá, từ đầu chí cuối chưa từng ngoảnh đầu, cũng không đáp lại.
Bóng đêm giống thế này ngày nào cũng có, về sau vẫn còn vô số những lần tối tăm như vậy.
Tiêu Trường Châu đẩy cửa xuống xe, cảnh sát lập tức tiến đến còng tay ông lại, đẩy ông vào trong xe, tiếng bước chân đạp lên đất trong đêm tối có chút chói tai, Vương Nhất Bác quăng điếu thuốc ra khỏi xe, cách cửa kính thoáng nhìn qua người nọ.
Người nọ trùng hợp cũng đang nghiêng đầu về phía hắn, ánh mắt hai người vội vã xẹt qua nhau.
--------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top