Chương 21

Bản thân bác sĩ cũng cảm thấy được mình đang nói đùa vô duyên, dù sao thì đàn ông làm sao có thể mang thai được cơ chứ.

"Tiêu tiên sinh, tình huống của ngài, kết quả kiểm tra đều bình thường.

Chỉ là có một chỉ số trong xét nghiệm máu, gọi là chỉ số huyết thanh HCG, của ngài là hai trăm, vượt quá giá trị bình thường rồi

Ban đầu chúng tôi hoài nghi ngài có u tinh hoàn, nhưng hình ảnh biểu hiện lại không có, cho nên có thể bài trừ chẩn đoán đáng sợ này.

Vừa nãy sở dĩ tôi đùa như vậy, là bởi vì chỉ số HCG một khi vượt quá 5, nếu là phụ nữ thì gần như có thể chẩn đoán xác thực là mang thai.

Cho nên nếu như Tiêu tiên sinh là phụ nữ, thì hiện tại đại khái đã mang thai được hai ba tuần rồi đó, ha ha ha."

Bác sĩ nói tới mức khiến Tiêu Chiến  đau đầu chóng mặt, bác sĩ gì như ma quỷ à.

Thứ u gì kia và mang thai đều thật sự rất dọa người đó, có được hay không.

"Bảo bối, em mang thai rồi."

Vương Nhất Bác lại nghe được bác sĩ nói mang thai hai, ba tuần xong, liền tính toán lại lần đầu tiên của hai người bọn họ, một mặt mộng ảo mà nói với Tiêu Chiến.

"Mang thai cái đầu anh á."

Tiêu Chiến lườm một cái, nếu không phải đây còn đang ở bên ngoài, thì tay cậu cũng đồng thời đánh lên đầu hắn luôn rồi cho tỉnh ra.

"Cho nên bác sĩ, đến cùng là tôi bị cái gì vậy?"

"Tiêu tiên sinh, chúng tôi suy đoán, ngài hẳn là bị nước ở bên ngoài chảy vào trong đường ruột, kích thích đến đường ruột.

Hơn nữa, ngài gần nhất tương đối bận rộn, tinh thần hẳn là có chút khẩn trương, kiến nghị ngài chú ý nghỉ ngơi một chút.

Còn cái khác, chúng tôi còn phải tiến hành kiểm tra sâu hơn."

Bác sĩ tuy rằng cười ha ha, nhưng nói tới chỗ này, thì hắn vẫn nghiêm túc

"Tình huống của Tiêu tiên sinh cũng không cần uống thuốc, nhưng mà kiến nghị ngài uống nhiều nước ấm, để xúc tiến sự trao đổi chất."

"Cảm ơn bác sĩ, tạm biệt bác sĩ."

Tiêu Chiến có chút e lệ đứng dậy, liền muốn rời khỏi phòng khám của bác sĩ.

Nhưng Vương Nhất Bác lại đột nhiên bị rút não mà hỏi

"Lúc nào mới có thể từ siêu âm B nhìn thấy bảo bảo vậy?"

"Ha ha ha, nếu ngài muốn xem, thì ba tuần sau có thể lại tới làm siêu âm B lần nữa.

Nếu thật sự mang thai, thì chúng ta có thể nhìn thấy túi thai rồi."

Không nghĩ tới bác sĩ cũng rất phối hợp phát điên với Vương Nhất Bác  Tiêu Chiến khẽ cắn răng, cảm thấy bệnh viện tư nhân này làm ăn thật sự quá cà lơ phất phơ rồi.

Biết mình đau bụng không phải bởi vì bệnh tật nan y gì, thì Tiêu Chiến cũng nhẹ nhõm quá trời.

Cho nên cái trò đùa mang thai này, có thể bỏ qua được rồi sao.

"Giỡn thôi mà, giỡn thôi mà, đừng nóng giận."

Bác sĩ vung tay, đối với Tiêu Chiến sắc mặt cực kì phiền muộn mà vung vung tay

"Nhưng nếu Tiêu tiên sinh có gì không thoải mái, thì vẫn nên quay lại tái khám ha.

Một tháng sau sẽ tái khám lần nữa, dù sao ngài tuy không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn còn một ít nghi vấn cần thêm thời gian để xác định."

"Được, cảm ơn bác sĩ."

Tiêu Chiến nói lời từ biệt bác sĩ, liền cùng với Vương Nhất Bác đi gặp viện trưởng nói lời cảm ơn.

Viện trưởng cười xua tay, dặn nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, thì tinh thần của Tiêu Chiến cũng khá hơn.

Dù sao một người sau khi đau đớn dừng lại, thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Bảo bối, em có đỡ hơn chút nào không?"

Vương Nhất Bác vẫn là rất lo lắng.

"Được rồi, không có việc gì đâu, anh đừng hô to gọi nhỏ như vậy"

Tiêu Chiến xua tay, chỉ đau bụng có tí thôi mà.

Không nghĩ tới lại phải tới bệnh viện làm kiểm tra, trước đây là việc cậu có nghĩ cũng không dám nghĩ tới luôn.

"Làm sao lại hô to gọi nhỏ chứ.

Bảo bối em mang thai con của hai chúng ta cơ mà."

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến cọ cọ, không muốn buông ra luôn.

"Đừng lại học bác sĩ đùa giỡn em nha, khốn nạn vừa thôi."

Hoàn toàn không đem lời đùa giỡn của bác sĩ xem là chuyện gì to tát, Tiêu Chiến nghe lời bác sĩ, tận lực không để cho mình quá bận rộn.

Khi thần kinh thả lỏng xuống, tốc độ vẽ tranh lại nhanh hơn, rất nhanh sau hai tuần liền xác định phương án với người trong tổ, tiếp theo chỉ cần từng bước từng bước dần dần thích ứng là được rồi.

Tiêu Chiến mấy tuần này cũng không có lại đau bụng nữa, nhưng mà cậu lại cảm thấy gần đây sức ăn của mình hình như nhiều hơn cái eo thon thả của cậu cũng không biết từ khi nào đã không còn nữa.

Nó phì ra rồi!!!

Đi tập thể hình với Vương Nhất Bác Tiêu Chiến mới phát hiện cánh tay mình cũng mềm nhũn luôn.

Huấn luyện viên vốn còn muốn thêm cường độ tập cho Tiêu Chiến, nhưng lại bị Vương Nhất Bác cự tuyệt.

"Bảo bối, chúng ta phải đi tái khám rồi.

Lúc trước đã nói sau một tháng phải đi tái khám rồi mà."

Tuy rằng bác sĩ nói Tiêu Chiến khỏe mạnh Tiêu Chiến cũng không lại đau bụng nữa, thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn nhớ bác sĩ nói để Tiêu Chiến nghỉ ngơi nhiều hơn.

Chạy bộ một chút thì được, nhưng loại tập thể hình cường độ cao này thì vẫn là thôi đi.

"Ò, nhưng em cảm thấy em đã tốt lắm rồi á, hẳn là không cần đi đâu."

Ý thức của Tiêu Chiến cho tới nay chính là, không phải không thoải mái thì không cần đi bệnh viện.

Hiện tại, cậu cảm giác được tinh thần vô cùng tốt, cho nên không có chút nào muốn đi bệnh viện hết á.

"Không được."

Việc nhỏ thì Vương Nhất Bác đương nhiên chiều theo Tiêu Chiến nhưng vấn đề liên quan đến thân thể cậu thì Vương Nhất Bác vẫn cực kì nghiêm túc, nhưng mà

"Bây giờ, em có thể đã mang thai con của chúng ta rồi, không thể tùy hứng như vậy được.

Thân thể của em không còn là của một mình em nữa đâu."

"...!A Bác! Anh đi chết đê!!"

Đã một tháng rồi mà Vương Nhất Bác  vẫn như cũ thích dùng đề tài này để đùa cậu, khiến Tiêu Chiến tức đến thiếu chút nữa lật bàn.

Đề tài này chẳng lẽ muốn dính với cậu cả đời à.

Nhớ tới một tháng trước, lúc bọn họ vừa rời khỏi bệnh viện, thì Vương Nhất Bác còn tìm đường chết mà đi mua que thử thai cho cậu dùng.

Tiêu Chiến cũng chịu không nổi Vương Nhất Bác đeo bám làm nũng, liền bất đắc dĩ mà dùng.

Sau đó, hai người bọn họ liền nhìn thấy que thử hiện hai vạch, yên lặng.

Tiêu Chiến:...!Đùa cái gì thế hả?

Vương Nhất Bác:...!OMG.

Cho nên, cái đề tài mang thai này đại khái thật sự là muốn đi theo Tiêu Chiến cả đời luôn rồi.

Vương Nhất Bác khẽ cười mà ôm chặt Tiêu Chiến vào trong lòng, động viên

"Được rồi, để anh gọi trợ lý đi mua thuốc độc, bây giờ chúng ta đi bệnh viện trước nhé Bảo bảo."

"Hừ." Tiêu Chiến khó chịu mà cắn cằm của Vương Nhất Bác để lại một cái dấu răng, sau đó mới hơi nguôi giận chỉ là hơi thoi.

Sau khi đến bệnh viện----

"Tiêu tiên sinh, Vương tổng, hy vọng hai người bình tĩnh một chút nghe tôi nói."

Bác sĩ chủ trị lần này, lại không cà lơ phất phơ như trước nữa mà là vui cười hớn hở, khiến cho khuôn mặt kia cực kì chính phái

"Tuy rằng kết quả này có chút khó có thể tin, nhưng mà xét nghiệm máu biểu hiện Tiêu tiên sinh mang thai được nửa tháng rồi.

Siêu âm B ở đây, hai người nhìn thấy không, có một túi thai.

Cho nên Tiêu tiên sinh, ngài thật sự mang thai đó."

"Bác sĩ, ngài nói giỡn à."

Tiêu Chiến cầm kết quả kiểm tra thở dài, cảm thấy bác sĩ chắc là điên rồi.

Tại sao lại nói cậu mang thai cơ chứ?

Đến cùng là có thể đừng tiếp tục kể câu chuyện cười này, có được hay không hả ả ả ả??

"Lần này thật sự không nói đùa đâu."

Bác sĩ lắc đầu một cái

"Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của tôi, được tiếp nhận trường hợp đàn ông mang thai đó, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?

Chúng tôi thực sự rất tò mò, cho nên có thể hay không mời Tiêu tiên sinh..."

"Không thể."

Vương Nhất Bác vốn dĩ đang ở một bên yên lặng nghe, liền lập tức cắt ngang lời nói của bác sĩ

"Phiền bác sĩ phong tỏa tin tức này, tôi hy vọng sẽ không còn những người khác biết đến chuyện này nữa.

Kế tiếp, tôi sẽ liên hệ với viện trưởng đàm luận một chút, hiện tại ngài chỉ cần nói với chúng tôi nên làm thế nào là được."

Vương Nhất Bác đột nhiên chủ động xé ra mặt ngoài ôn hòa của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ còn mang theo cả hàn ý nữa, khiến bác sĩ đột nhiên rùng mình, cái trán cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Mà Tiêu Chiến lại đang nghĩ là, Vương Nhất Bác vẫn cùng với bác sĩ phối hợp chơi cậu

"Ngày cá tháng tư đều qua rồi đó, các người bị làm sao vậy hả?"

"Bảo bối."

Vương Nhất Bác đáy mắt cũng nổi sóng chập trùng, nhưng hắn vẫn duy trì thái độ bình tĩnh

"Bảo bối, lần này, thật sự không phải là nói giỡn đâu."

Tiêu Chiến mặt đần ra, cậu che lại cái bụng dưới đã bắt đầu nhổ lên cưng cứng của mình, chần chờ mà nhìn bác sĩ

"Tôi thật sự...?"

Bác sĩ lau mồ hôi lạnh xong

"Chính xác trăm phần trăm."

Vương Nhất Bác lo lắng nhìn Tiêu Chiến sợ Tiêu Chiến không tiếp thu được chuyện này.

Vừa định nói nếu như không thể tiếp thu, thì chúng ta có thể nghĩ cách lấy đứa bé ra.

Nhưng còn không chờ hắn mở miệng, thì Tiêu Chiến đột nhiên dùng sức vỗ đùi của mình một cái, đôi mắt trợn trừng lên.

"Ôi đệt! Tui mang thai hở, vậy tính ra tui cũng quá trâu bò rồi chớ còn gì nữa??"

Vương Nhất Bác:...

Bác sĩ:....

Biết mình thật sự mang thai, mà không phải là bị đùa giỡn, thì trong đầu Tiêu Chiến lập lòe rất nhiều suy nghĩ.

Nhưng chỉ có hai chữ "Trâu bò" viết hoa, bỏ trong ngoặc kép cuối cùng đã áp qua tất cả mọi chấn động.

Lúc Vương Nhất Bác và bác sĩ nói giỡn cậu mang thai thì cậu rất phiền, nhưng sau khi thật sự có bảo bảo, Tiêu Chiến sờ sờ bụng, thì tâm tình kì diệu lại nhiều hơn so với sợ hãi nữa.

Đến nỗi về việc tại sao một thẳng nam, lại đối với việc mình mang thai tiếp thu nhanh như vậy?

...! Người bình thường sau khi đột nhiên có được siêu năng lực, thì phản ứng đầu tiên không phải là kích động à?

Bây giờ, Tiêu Chiến chính là đang ở trong loại trạng thái tâm lí này á.

"Bác sĩ, bảo bảo có khỏe mạnh hay không?

Tôi là một người đàn ông thì bảo bảo ở bên trong có thể thoải mái hay không?

Tôi cần phải chú ý những gì vậy?"

Tiêu Chiến đầu óc nhanh chóng xoay  chuyển, cuối cùng quyết định cái gì trước cũng không nghĩ.

Trước tiên phải sinh ra bảo bảo siêu năng lực này đã (không phải), rồi lại tính tiếp.

"Tiêu tiên sinh, ngài chắc chắn sẽ sinh đứa bé này ra sao?

Bởi vì chúng tôi chưa từng tiếp xúc qua, cho nên đối với thân thể của ngài có khả năng..."

"Sinh chứ, sinh chứ."

Tiêu Chiến cắt ngang khả năng mà bác sĩ còn chưa xác định, lúc này tình mẹ...!

khụ... à tình cha của cậu tràn lan, lập tức đánh nhịp quyết định sinh con

Phải biết rằng, ngay tại thời điểm cậu tiếp nhận Vương Nhất Bác, thì cậu cũng đã cân nhắc đến việc cả đời này sẽ không có con nữa.

Nhưng không nghĩ tới, bây giờ bé con lại đang ở trong bụng của mình luôn rồi, có thể thấy được tất cả những thứ này đều là sự an bài của vận mệnh á.

Sinh, sinh, sinh, đương nhiên là phải sinh rồi chứ sao nữa!!

"Bảo bối..."

Vương Nhất Bác vẫn còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ, hắn đã từng nghĩ tới các loại phản ứng mà Tiêu Chiến có thể có, nhưng cố tình lại không nghĩ tới việc Tiêu Chiến quyết đoán tiếp nhận chuyện này nhanh như vậy, còn muốn sinh bé con ra nữa.

Về phần tâm tình của hắn thì sao.
Bỏ qua điểm đàn ông có thể mang thai, lúc hắn biết Tiêu Chiến muốn bảo vệ bé con của hai người bọn họ, thì Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy bản thân mình sắp hạnh phúc đến điên mất rồi.

Vương Nhất Bác cũng không thèm để ý tương lai mình sẽ có con hay không, thế nhưng ngay tại lúc Tiêu Chiến nguyện ý sinh ra bé con của hai người, thì liền không giống vậy nữa.

Tiêu Chiến nhất định là, cực kì cực kì yêu hắn luôn!!!

Mình sẽ yêu Tiêu Chiến cả đời này luôn!!!

Nhưng mà thân thể của Tiêu Chiến vẫn phải đặt ở vị trí đầu tiên, cho nên xem như trong lòng kích động giống sói tru, thì Vương Nhất Bác cũng không đáp lời Tiêu Chiến

Hắn chỉ là thu hồi ánh mắt mang theo hàn ý của mình, mà ôn nhu lo lắng nhìn về phía bác sĩ

"Bác sĩ, nếu như Chiến Chiến giữ lại đứa bé này, thì có thể có nguy hiểm gì đối với thân thể của em ấy hay không?

Trong thời gian này, Chiến Chiến có cần nằm viện để quan sát hay không?"

Bác sĩ bị Vương Nhất Bác hai bộ mặt nghẹn đến mức ở trong lòng chậc chậc không ngừng, thời đại này người có tiền đều không dễ chọc à nha.

"Tạm thời thì không phát hiện có chỗ nào nguy hiểm, nếu là phụ nữ, ngoại trừ lúc không thoải mái, thì bình thường đều có thể đi làm cho đến ngày dự sinh.

Các cậu cũng không cần quá sốt sắng đâu, quá độ lo lắng đối với thân thể của thai phụ...!à thai phu cũng không tốt.

Trước tiên, vẫn phải duy trì trạng thái thoải mái đã...!

Những việc cần chú ý sau này sẽ do bác sĩ khoa phụ sản truyền đạt cho hai người, bác sĩ khoa nội như tôi không dám múa rìu qua mắt thợ đâu."

Bác sĩ cúi đầu khụ khụ hai tiếng

"Có vấn đề gì thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào, còn yêu cầu bảo mật của Vương tổng, đương nhiên chúng tôi sẽ làm được."

Nhưng mà tiếc nuối là, không thể đem vị dựng phu Tiêu Chiến này làm ca bệnh để nghiên cứu lại viết thành một bài luận văn.

Như vậy thì dã tâm tranh đoạt vị trí viện trưởng này của hắn, có thể tiến thêm một bước rồi (chỉ thuần túy là vọng tưởng ngây thơ mà thôi).

Bác sĩ nói sẽ bảo mật, thì Vương Nhất Bác cũng chỉ là gật đầu nói cảm ơn, nhưng sau đó hắn vẫn làm càng nhiều hành động khác để phong tỏa tin tức, mà tương đối quan trọng bây giờ vẫn phải đi tìm bác sĩ khoa phụ sản trước cái đã.

Vương Nhất Bác ở chỗ chủ nhiệm ghi nhớ rất nhiều bút kí, Tiêu Chiến cũng nghiêm túc ngồi nghe theo.

Sau khi hai người rời bệnh viện, đều có loại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

"Anh phải làm ba ba rồi sao?"

Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến lên xe, rốt cuộc nói ra câu nói đầu tiên sau khi rời khỏi bệnh viện.

"Không ngoài ý muốn, thì đúng vậy đó." Tiêu Chiến gật đầu.

"Bảo bối, em thật sự không lo lắng..."

"Em lo lắng chứ."

Sau khi Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói xong, thì trong lòng cậu cũng hồi hộp một chút, một giây sau

"Em có chút lo lắng, sau này bảo bảo phải gọi em là ba hay là mẹ đây?

Hoặc là cái nào cũng được?

Nhưng mà em là nam mà, gọi ba ba mới đúng chứ nhỉ?

Nếu như bé con dám gọi em là mẹ, thì em sẽ đánh mông nó."

"Cũng không cần đánh con đâu, chúng ta giảng đạo lý cho nó là được rồi."

Vương Nhất Bác trầm ngâm một chút, cảm thấy vấn đề xưng hô này thật sự cần phải nghiên cứu một chút.

"Vậy nếu như em muốn sinh con, thì chúng ta..."

"Chúng ta cần phải kết hôn trước đã."

Tiêu Chiến nắm tay

"Con trai của em, không thể trở thành con ngoài giá thú được."

"Đúng! Chính là như vậy!!! Không sai."

Vương Nhất Bác kích động thì không cẩn thận liền ấn nhầm kèn xe, khiến Tiêu Chiến sợ đến mức run lên một cái.

"Anh bình tĩnh một chút đi, hù đến bảo bảo thì làm sao bây giờ?"

Tiêu Chiến nhe răng thỏ, giống như lộ ra uy hiếp nói với Vương Nhất Bác.

"Anh sai rồi."

Vương Nhất Bác giơ hai tay lên, quyết đoán nhận sai.

Bây giờ là buổi chiều bốn giờ, Tiêu Chiến vốn định qua mấy ngày nữa đi kí giấy kết hôn là được rồi.

Nhưng Vương Nhất Bác nói hiếm khi xin nghỉ làm, không bằng đi hôm nay luôn thì không cần phải xin nghỉ thêm một ngày nữa.

Tiêu Chiến cảm thấy cũng có lý, nên hoàn toàn không đoán được Vương Nhất Bác chỉ là đơn thuần, muốn nhanh chóng lấy được cuốn sổ đỏ nhỏ kia mà thôi.

Cuối cùng, hai người mỗi bên cầm theo hộ khẩu của mình, trước một giây Cục Dân chính tan việc, thì cũng lãnh được hai cuốn sổ hồng nhỏ.

"Ô." Vương Nhất Bác lệ nóng tràn lan, lén lút che miệng.

Hắn cho rằng giấy hôn thú này còn cần phải chờ thật lâu mới có thể lấy được, không nghĩ tới lại đạt được trong ngày hôm nay.

"Emmm..." Tiêu Chiến nội tâm phức tạp mà nhìn chằm chằm vào cuốn sổ hồng nhỏ kia.

Không nghĩ tới cậu từ trước là một thẳng nam, lại sẽ kết hôn cùng một người đàn ông, còn có bé con của đối phương nữa chứ.

Nhân sinh thật thần kì nhỉ.!!

"A!"

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu

"Bảo bối, anh quên chưa cho em một buổi cầu hôn long trọng rồi."

Trong lời nói còn có rất ảo não, rất tiếc nuối, cực kì thống khổ nữa, lại lẫn lộn vào đó vui sướng, hưng phấn khi lấy được giấy hôn thú.

"...! Được rồi, được rồi, cũng không cần hoa hòe lòe loẹt như vậy mà."

Tiêu Chiến giơ giơ cuổn sổ hồng nhỏ lên, cười hì hì vói Vương Nhất Bác nói

"So với cầu hôn, bây giờ anh không chuẩn bị mời chồng của anh đi ăn một bữa tiệc lớn nhân tân hôn sao hả?"

Vương Nhất Bác còn có thể thế nào chứ, đương nhiên là chỉ có thể nghe theo lời của Tiêu Chiến rồi.

Nhưng mà Tiêu Chiến cũng không phát hiện, tuy rằng mặt ngoài Vương Nhất Bác đối với việc này phiên thiên, nhưng sự thật cũng không phải vậy.

Vương Nhất Bác đối với cuộc sống ngoại trừ chú ý bình thường được bồi dưỡng từ lúc nhỏ, thì kì thật đối với phần lớn sự việc cũng không có những yêu cầu khác, cũng không có thói ở sạch gì đó

Nhưng ở việc kết hôn này, thì ở trong lòng hắn, bất kể là từ cầu hôn, đính hôn, cho đến tiệc rượu, cần phải làm hoa hòe lòe loẹt mới đúng.

Nhưng mà mấy thứ này, Vương Nhất Bác vẫn chọn trước lừa gạt Tiêu Chiến cái đã.

Chờ hắn quyết định xong, nhất định sẽ cho Tiêu Chiến một kinh hỉ thật lớn.

Tiêu Chiến:...Có dự cảm không tốt lắm thì phải?

Vòng bạn bè.

Vương Nhất Bác: Tôi kết hôn rồi.

Đi kèm là tấm hình chụp chung với cậu trên tay là hai cuốn sổ đăng ký kết hôn có hình chụp chung của cả hai.

Mạc Tư gần đây mới bị người bạn gái mở quán bar đá rồi, sau khi thất tình qua đi thì lại bắt đầu theo đuổi một minh tinh nhỏ.

Đêm nay, vốn dĩ đã hẹn người ta ra ngoài ăn cơm thành công, nhưng lúc lướt qua vòng bạn bè của Vương Nhất Bác thì Mạc Tư nháy mắt liền quên mất cả cuộc hẹn với người ta luôn.

Gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, thì điện thoại của người ta lại đang bận, thoạt nhìn có không ít người nhìn thấy được vòng bạn bè của hắn đâu đấy.

Mạc Tư bị việc này nghẹn đến không có chỗ xả, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Cảnh Viên, bên Cảnh Viên thì lại gọi được

"Nguyên Nguyên!! Nhất Bảo kết hôn là chuyện thế nào vậy hả?

Hắn còn chưa dẫn bạn trai đến cho chúng ta xem mặt cơ mà, làm sao đã kết hôn luôn rồi?"

Cảnh Viên bị một trận rít gào của Mạc Tư làm đến nỗi phải đem điện thoại cách xa ra một chút, nhưng khóe miệng y lại nhếch lên một tia mỉm cười chứa một chút cảm giác ưu việt

"Ai da, chỉ có Quỳnh mập cậu chưa từng thấy thôi, chứ đối tượng kết hôn của Nhất Bảo, tôi đã nhìn thấy rồi nhé."

Làm lơ Mạc Tư đang giương nanh múa vuốt oa oa kêu to, Cảnh Viên liền lãnh khốc vô tình cúp điện thoại.

Hắn ngồi trên ghế dựa đong đưa một cái, sau đó mới xoay xoay cái ghế, tự nhủ:

"Mình đoán nếu bị con nhỏ Tiền Đóa Đóa kia biết, thì chắc chắn sẽ càng thêm náo nhiệt đây."

Sân bay nước nào đó, một vị nữ sĩ cao gầy mĩ lệ khí thế màng bạc bước lên máy bay, tất cả mọi người trong vòng bán kính hai mét đều tự giác tránh ra.

"Anh Vương! Em tới để cứu anh thoát khỏi nấm mộ hôn nhân đây."

Tiếp theo, cô nghiến răng nghiến lợi mà ở dưới bài đăng mới nhất trong vòng bạn bè của Vương Nhất Bác

Cho 1 cái like...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top