Chương 19
Hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lăn qua lộn lại đến hết giờ chiếu phim, cho nên phim chiếu cái gì cũng đều xem không rõ nữa.
Hai người quần áo ngổn ngang, còn thở hồng hộc.
Trong hai tiếng chiếu phim, thì Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hầu như đã đem những thứ có thể làm đều làm một lần luôn.
Chỉ là bận tâm nơi này là khách sạn tạm bợ của rạp chiếu phim mà không phải trong nhà, nên Vương Nhất Bác vẫn nhịn xuống kích động, không lôi kéo Tiêu Chiến làm đến bước cuối cùng mà thôi.
"Lần này, em đang ở trong trạng thái tỉnh táo."
Vương Nhất Bác lau tay cho Tiêu Chiến dán sát trán của cậu cười hì hì.
Hắn còn cố ý đem cái khăn mùi soa lau tay quơ quơ giữa hai người, khí vị kia tản mát ra, là đàn ông thì đều biết đó là cái gì.
"Đã biết rồi nha."
Tiêu Chiến kéo cái khăn tay Hermes mà Vương Nhất Bác đang đùa cậu xuống, có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt của hắn.
Vừa nãy dưới sự kích thích của hormone, Tiêu Chiến đã làm những việc lớn mật mà trước đây cậu chỉ dám nghĩ mà thôi.
Đây chính là sự khác biệt giữa có người yêu và không có người yêu à?
Tiêu Chiến: Cảm giác sự ưu việt quá tuyệt.
"Còn lại, để buổi tối làm tiếp nhé."
Vương Nhất Bác nắm trọn lấy tay của Tiêu Chiến, còn hôn hôn hai má của cậu nữa.
"...Ừm." Tiêu Chiến không có da mặt dày như ai kia, nhưng cậu cũng không làm ra vẻ gì cả.
Hai người bọn họ đều đã thân mật đến mức này rồi, phàm là đàn ông thì ai cũng đều muốn làm đến cùng hết á.
Vương Nhất Bác yên lặng nắm tay cậu cảm thấy hôm nay đến đây là quá tuyệt rồi.
"Tiếp tục xem phim sao?"
Phần cuối cùng của bộ phim trước đã dừng, bởi vì hai người Vương Nhất Bác cũng không cài đặt tự động chiếu bộ phim tiếp theo, cho nên hiện tại căn phòng cũng chỉ có âm thanh của hai người.
"Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau đi rửa tay."
Nếu không phải máy điều hòa đang mở, thì Tiêu Chiến đều hận không thể mở cửa để mùi nó bay bớt đi
"Còn có khăn tay của anh nữa, anh làm sao mà lại mang theo cái này bên người được vậy hả?"
"Nguyên bộ của nó mà." Vương Nhất Bác xuống giường trước
"Ngoài ra, còn có cúc tay áo, kẹp cà vạt..."
Vương Nhất Bác vừa nói nguyên bộ phụ kiện âu phục của hắn, vừa thuần thục giúp Tiêu Chiến mang giày.
"Em tự mình đi được mà."
Tiêu Chiến muốn co chân lên, nhưng Vương Nhất Bác lại siết chặt mắt cá của cậu, không cho cậu di chuyển.
"Đừng nghĩ trốn anh."
Vương Nhất Bác mang giày vào chân trái của cậu xong, liền nhấc chân phải của Tiêu Chiến rồi hôn lên mu bàn chân cậu một cái
Khiến Tiêu Chiến một trận ngứa đến thiếu chút nữa liền đạp thẳng lên mặt của Vương Nhất Bác luôn.
Nhưng mà, chờ đến lúc cậu dùng sức thì ngón tay Vương Nhất Bác lại dùng sức một cái, lập tức cố định chân của Tiêu Chiến lại, cho dù cậu có muốn rút lại cũng rút không được.
"Anh có tật xấu gì đây."
Tiêu Chiến vừa cảm thấy cạn lời vừa cảm thấy buồn cười.
Người này buồn nôn không chỉ thể hiện ở đầu môi không đâu, mà ngay cả hành động của hắn cũng đều giải thích hoàn mỹ cho hai chữ biến thái luôn á.
Không nhịn được mà đùa dai, Tiêu Chiến thay đổi chủ ý liền duỗi chân về phía trước, cười khanh khách lên tiếng
"Bệnh nấm chân, thúi chết anh luôn nè."
Không nghĩ tới Vương Nhất Bác không chỉ không né tránh, còn ngậm vào ngón chân của cậu đang duỗi ra.
Ánh mắt hắn mang theo ý cười nhìn Tiêu Chiến, một giây sau liền lè lưỡi, liếm lòng bàn chân của cậu từ đầu tới đuôi, tiếp lại áp má vào chân cậu nói
"Xác nhận một chút, bảo bối không có bị nấm chân đâu nè."
"..." Tiêu Chiến lực bật ngửa về phía sau, hai tay bụm mặt xem như không thấy gì đi.
"Đi thôi," Vương Nhất Bác dùng khăn giấy xoa xoa chân của Tiêu Chiến xong cũng không làm yêu nữa, mà nghiêm túc đi giày cho cậu.
Kì thực, Vương Nhất Bác không chỉ muốn giúp Tiêu Chiến đi giày, còn muốn giúp Tiêu Chiến mặc quần áo nữa ngay cả phối hợp quần áo cũng rất muốn toàn quyền phụ trách thay luôn.
Trong đó khát vọng nhất, vẫn là muốn phụ trách toàn bộ nhân sinh của cậu nữa.
Tốt nhất là có thể mang theo Tiêu Chiến ở bên người, nhét vào trong túi, đi tới chỗ nào cũng có thể móc cậu ra mà hôn mấy cái.
Tiêu Chiến còn không biết nội tâm này của Vương Nhất Bác, đến cùng là muốn làm gì cậu cũng biết nhưng mà coi như biết đi thì đại khái cũng không có ảnh hưởng gì.
Không thấy Tiêu Chiến đã tiếp nhận thuộc tính biến thái của Vương Nhất Bác rồi sao, thậm chí cả mức giới hạn cũng là càng đi càng xa luôn rồi á?
Đổi thành trước khi Tiêu Chiến nghĩ thông suốt, nếu Vương Nhất Bác thật sự dám liếm lòng bàn chân của cậu thì Tiêu Chiến thề, cậu sẽ liều mạng dù chân có bị bẻ gãy cũng sẽ giẫm cho hắn đến nội thương mới thôi.
Vương Nhất Bác giặt sạch khăn tay sấy khô, quý trọng mà gấp lại, cũng bỏ nó lại vào trong túi.
Mà Tiêu Chiến ở bên cạnh, nhớ tới cái khăn mùi soa này vữa nãy được sử dụng để làm gì, thì đôi mắt quả thực không dám nhìn tiếp.
Dù sao cái loại thuộc tính biến thái này, xưa nay chỉ có biến thái hơn chứ không có biến thái nhất mà.
Tiêu Chiến cảm thấy cả đời này, mình đại khái cũng không có cách nào đạt được đến cảnh giới như Vương Nhất Bác được đâu.
Cuối cùng, hai người rửa tay xong, cũng lau xong chỗ không thể miêu tả kia, lại nằm trên giường một lần nữa.
Vừa nãy, tuy rằng động tác của bọn họ kịch liệt, nhưng đến cùng vẫn còn một tia lý trí tồn tại, cho nên chưa hề để cho chất lỏng gì kia dính vào tấm đệm mà rạp chiếu phim.
Sau khi máy thải khí hoạt động không có sai biệt lắm, thì mùi vị trong phòng cũng tản đi không còn mấy nữa.
"Còn thời gian xem hai bộ phim, em muốn xem cái gì?"
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, cầm Ipad của rạp phim, cúi đầu hỏi cậu.
"Xem hài kịch đi."
Bây giờ là thời gian thoải mái sau việc kia nê mặt mày Tiêu Chiến có chút lười biếng, chỉ muốn xem chút thứ không có đầu óc gì đó thôi.
Chỉ là lần này Tiêu Chiến mới xem được nửa phim, thì cảm giác tầm mắt liền bắt đầu có chút mơ hồ buồn ngủ.
Cuối cùng, cằm cũng gật gà gật gù, trực tiếp nghiêng đầu dựa vào bả vai của Vương Nhất Bác mà ngủ thiếp đi.
Lúc này, tiếng cười ầm ầm trong phim cũng không cách nào đánh thức được cậu nữa, vừa nhìn liền biết giấc ngủ này ngủ cực kì ngon lành luôn.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đặt Tiêu Chiến xuống gối đầu, sau đó ấn cái nút ở bên giường,cái giường vốn dĩ dựng thẳng lên để làm thành ghế bành thỏi mái để xem phim dần được hạ xuống trở lại thành một cái giường.
Sau khi Tiêu Chiến thoải mái mà ở trên giường cọ cọ xong, thì vẻ mặt cũng thỏa mãn mà trò chuyện vói chu công.
Vương Nhất Bác nằm ở bên cạnh chống má mà nhìn dung nhan vạn người mê lúc ngủ của Tiêu Chiến.
Đúng là mỹ nhân lúc làm gì cũng đẹp.!!
Đôi mắt hầu như cũng không chớp một cái, giống như là muốn đem tất dáng dấp hiện tại của Tiêu Chiến in sâu vào đáy lòng vậy.
Đây là lần thứ hai cùng cậu ngủ trên cùng một cái giường.
Lần đầu tiên là xuất phát từ sự đê tiện của hắn, còn lần này đây, lại là bởi vì Tiêu Chiến yêu thích hắn.
Tiêu Chiến yêu thích hắn đó nha!!!
Vương Nhất Bác che miệng đề phòng mình cười thành tiếng đánh thức cậu.
Nhớ lại vừa nãy Tiêu Chiến chủ động, nhiệt tình và ỷ lại, cùng với sự thẹn thùng sau đó vừa yêu thích vừa vui cười, thì Vương Nhất Bác chỉ hận hiện tại không thể nuốt Tiêu Chiến vào bụng, vò nát vào trong máu thịt.
Hắn làm sao có thể yêu Tiêu Chiến đến như vậy cơ chứ? Có lẽ, lúc trước từng có một ít điều kiện yêu thích cụ thể sao??
Nhưng bây giờ, Vương Nhất Bác rốt cuộc đã không nhớ ra được, tại sao mình lại chấp nhất đối với Tiêu Chiến như vậy nữa rồi.
Hắn có thể nói ra rất nhiều ưu điểm của cậu thế nhưng nếu như muốn hắn nói hắn yêu thích cậu ở điểm nào, thì Vương Nhất Bác đại khái chỉ có thể trả lời, hắn nhất kiến chung tình với Tiêu Chiến, nhị kiến khuynh tâm, tam kiến định chung thân.
Đây là một loại phù hợp giữa linh hồn, đại khái hơn một nửa số người trên thế giới cũng không có cách nào cảm nhận được thứ này, cho nên Vương Nhất Bác càng không thể buông tay.
Trước đây, lúc Tiêu Chiến còn chưa tiếp nhận hắn, thì hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ.
Bây giờ, có được Tiêu Chiến rồi, thì chỗ nào có đạo lý có thể để cho cậu chạy trốn từ lòng bàn tay hắn được chứ.
Vương Nhất Bác mỉm cười nghĩ cậu giống như bây giờ là tốt rồi, tuyệt đối không nên di tình biệt luyến, hoặc là ngăn không nổi thất niên chi dương trong truyền thuyết kia, thì chờ đợi cậu không phải là Vương Nhất Bác buông tay, mà là căn phòng tối xa xôi kia đó...
Tiêu Chiến ngủ một giấc tới trưa không biết trời đất gì luôn.
Hai tiếng sau, cậu mơ màng tỉnh lại, liền thấy Vương Nhất Bác ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm cậu, trong lúc nhất thời có chút sững sờ.
Sau một khắc, hắn liền hôn tới, hôn đến cậu còn đang mê man chưa tỉnh táo lập tức thanh tỉnh luôn.
"Em ngủ quên sao?"
Tiêu Chiến chôn mặt ở hõm cổ của Vương Nhất Bác mà cọ cọ, sau đó mê mang ngồi dậy.
Bộ phim hài kia đã kết thúc từ lâu, thời gian bây giờ còn lại một tiếng rưỡi, hai người đại khái cũng không xem tiếp được bộ phim nào nữa.
"Ừm, là do gần đây làm việc mệt mỏi đi."
Vương Nhất Bác cũng đứng dậy, nhẹ giọng nói mà xoa bóp bả vai cho Tiêu Chiến
Tiêu Chiến cũng thoải mái rên hừ hừ, sau đó ngả về sau dựa vào trong lồng ngực của Vương Nhất Bác.
Hân thuận thế ôm lấy cậu, hắn phát hiện, sau khi Tiêu Chiến tỉnh lại thì thái độ đối với hắn càng thêm tự nhiên cùng triền miên.
Trước đây, Tiêu Chiến có lẽ cùng lắm là sẽ ôm hắn hoặc là ngăn chặn hắn, mà sẽ không giống như bây giờ, tín nhiệm đầy cõi lòng mà ngả về phía sau, sau đó vùi ở trong ngực hắn.
Giúp Tiêu Chiến thư giải nơi cực nóng kia, lại có thể đạt được đáp lại tốt như vậy, khiến Vương Nhất Bác không nhịn được mà nghĩ, nếu như đêm nay hoàn toàn đi vào trong cậu...
"Cũng không biết tại sao nữa, em rất buồn ngủ, có thể bởi vì gần đây không đi tập thể hình á?...!A, sao tự nhiên anh lại ôm chặt vậy hả?"
Vương Nhất Bác vừa nghe vừa không kìm lòng được, mà ôm chặt lấy Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghi hoặc ngẩng đầu, tư thế này khiến Vương Nhất Bác không nhịn được mà nghiêng mặt đi, trực tiếp chặn miệng cậu lại.
Tiêu Chiến ô ô cảm thấy không được thoải mái, Vương Nhất Bác mới luyến tiếc mà rời khỏi Tiêu Chiến.
"Vậy tuần sau, chúng ta cùng đi tập thể hình nhé."
Vương Nhất Bác vốn muốn nói ngày mai, nhưng nghĩ đến kế hoạch tối nay, hắn liền sửa miệng nói lại tuần sau.
Sau khi nói xong, Vương Nhất Bác tiện thể buông Tiêu Chiến ra luôn.
Cậu liền từ trên người Vương Nhất Bác ngồi dậy, sau đó ở trên giường nửa quỳ mà chậm rãi xoay người.
Vốn dĩ áo hoodie của Tiêu Chiến đã rộng rãi, lúc này lại duỗi người một cái, vòng eo nhỏ nhắn kia liền lộ ra, khiến cho đôi mắt của Vương Nhất Bác không nỡ rời đi.
Tiêu Chiến cũng không có cảm giác gì, sau khi thả tay xuống, Tiêu Chiến lại sờ sờ bụng, cực kì tán thành đề nghị của Vương Nhất Bác.
"Được nha, gần đây em cũng luôn cảm thấy bụng bắt đầu có mỡ rồi, mới một tuần không rèn luyện mà đã vậy rồi sao??"
Tiêu Chiến thở dài dù không có cơ nhưng nó thon lắm mà là bao nhiêu ngày ăn kiên đó.
"Nhất định là tại anh cho em ăn quá nhiều đấy."
Tiếp được cái nồi mà Tiêu Chiến ném lại đây, Vương Nhất Bác liền duỗi tay sờ vào trong áo hoodie của Tiêu Chiến mà xoa tròn vuốt ve bụng của cậu cũng làm như chuyện lạ mà gật đầu
"Đúng, là lỗi của anh, toàn bộ là do anh không tốt, vậy tối nay bảo bối muốn ăn gì nào?"
Vỗ bỏ cái tay tràn ngập ám chỉ tình dục của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền bò xuống giường chuẩn bị đi rửa mặt.
"Buổi tối em tùy tiện ăn một chút là được rồi, tối nay lúc anh ăn cơm với Thủ trưởng sẽ uống rượu sao?"
Tiêu Chiến lần mò xỏ giày lần này cũng không bị Vương Nhất Bác quấy rối, rất nhanh liền cột chắc giây dày.
"Hẳn là sẽ uống."
Vương Nhất Bác đi theo phía sau Tiêu Chiến
"Anh để trợ lý mang cơm cho em, em cũng đừng ăn những thứ linh tinh khác."
"Anh cũng chú ý trước khi uống rượu, phải ăn cơm nhiều hơn một chút để lót bụng nha.
Hơn nữa, bình thường em cũng không ăn bậy mà..."
"Anh hiểu rồi.
Còn nhớ trước đây, em rõ ràng rất yêu thích đặt thức ăn ngoài."
"Kia còn không phải là bởi vì em lười nấu cơm sao."
"Dù sao lát nữa cũng sẽ có người đưa thức ăn cho em, em ở công ty tăng ca anh không ngăn cản em.
Nhưng trước khi anh xã giao xong thì một là em về nhà chờ anh trước hai là chờ anh đi đón em."
Vương Nhất Bác còn nhớ rõ buổi tối phải làm gì đâu, hắn cũng sẽ không để cho Tiêu Chiến buổi tối nay cứ như vậy mà làm việc đâu.
"Được, được, được."
Tiêu Chiến rửa mặt xong
"Nếu không chúng ta đi ra ngoài trước đi, nán lại lâu ở trong phòng có chút ngộp quá."
"Nghe lời em."
Vì vậy, thời gian trả ghế lô còn hơn một tiếng nữa, nhưng Tiêu Chiến vẫn kéo Vương Nhất Bác đi ra ngoài.
Vương Nhất Bác hiển nhiên là cực kì tình nguyện tiếp tục chờ đợi rồi, thế nhưng Tiêu Chiến khi nãy bị bàn tay của Vương Nhất Bác sờ vào bụng cậu, thì liền cảm thấy nếu đợi tiếp nữa bọn họ nhất định sẽ làm ngay tại chổ.
Vì không để bởi vì ham chơi mà quên thời gian, cuối cùng còn bị nhân viên công tác phát hiện bọn họ làm việc xấu hổ gì đó, cho nên Tiêu Chiến dứt khoát lựa chọn lãng phí một tiếng đồng hồ còn lại này.
Bây giờ, là buổi chiều 5 giờ, chẳng mấy chốc sẽ đến 6 giờ.
Thời gian mà Vương Nhất Bác có hẹn với Thủ trưởng là 6h30, bây giờ mà đi qua thì có hơi sớm.
Vì vậy, Vương Nhất Bác quyết định cùng Tiêu Chiến đi một chuyến tới Tuyết Dã trước.
Lúc đến Tuyết Dã, Tiêu Chiến phát hiện số người tăng ca cũng không ít
" Có bữa tối nhé Tiêu Chiến còn làm phiền mọi người chiếu cố nhiều một chút"
Vương Nhất Bác lại làm một bộ dáng rất hữu hảo kia, dự định mời một đám người tăng ca ăn bữa tối.
"Cảm ơn Vương tổng." x N
"Mới không cần anh mời đâu."
Quý Du bất mãn liếc mắt trừng cậu một cái, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Chiến:???
Quý Du trả lời Vương Nhất Bác, nhưng lại trừng cậu.
Tiêu Chiến đầu cũng đau, nghĩ đến sau này còn phải hợp tác làm việc cùng với Quý Du, cậu liền cảm thấy phải giải trừ hiểu lầm với Quý Du cho tốt mới được.
Quý Du: Tui tức giận như vậy, mà trong đầu anh nghĩ đến đầu tiên lại là công việc.
Quá đáng lắm luôn á!
Vương Nhất Bác không bởi vì lời nói của Quý Du mà tức giận, thái độ lại càng thêm hòa hoãn, hắn quay đầu nói với Tiêu Chiến
"Người bạn nhỏ kia, yêu thích em sao?"
Tiêu Chiến: "...!Hiểu lầm thôi mà."
Rõ ràng là chuyện gì cũng không có, nhưng tại sao cậu lại bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm đến chột dạ như vậy cơ chứ,
A này???.
"Không cần khẩn trương, anh biết anh trai cậu ta."
Vương Nhất Bác buồn cười mà buông Tiêu Chiến ra.
Dù sao thằng nhóc tên Quý Du kia, làm gì có chỗ nào đáng giá để hắn phải để ý cơ chứ.
Ha ha.
Quý Du: a a a a a a!!!
Vương Nhất Bác đã đặt trước bữa tối cho Tiêu Chiến ở nhà hàng tư gia Đường gia, phần cho các đồng nghiệp cũng đã đặt xong luôn rồi, chờ một chút sẽ do trợ lý của hắn sẽ đưa tới.
"Đường gia từ khi nào liền có phục vụ thức ăn ngoài vậy kìa?"
Cao My đã ngủ cả ngày thứ sáu, buổi tối lúc tới tăng ca trùng hợp lại ké được một bữa cơm.
Có thể nói cô là một thành viên của hội tham ăn, nhà hàng tư gia Đường gia cô cũng đã từng ăn qua.
Chỉ là chỗ quý thì đương nhiên không dễ đặt chỗ trước, cho nên coi như ăn ngon đi nữa, thì Cao My cũng không có hơi sức đâu mà đi dằn vặt mình như vậy.
Hiện tại, Vương Nhất Bác đã đưa món ăn tối nay đến cho bọn họ.
Cao My dĩ nhiên là vui mừng rồi, sau khi cô mở miệng đưa ra nghi vấn xong, thì một giây sau liền tự cho mình một đáp án
"À quên, tôi làm sao lại không nhớ ra, đây chính là Vương tổng chứ.
Ôi chao, có cái gì không thể dùng tiền để giải quyết đây!"
Tiêu Chiến tuy rằng rất muốn nói Vương Nhất Bác không dùng tiền để gọi chân chạy, mà là gọi trợ lý đưa tới.
Nhưng ngẫm lại, thì trợ lý này kia cũng là lấy tiền lương của
Vương Nhất Bác mà, nên liền không nói cái gì nữa, mà chỉ chuyên tâm ăn cơm.
Cậu đến để tăng ca, không phải đến hưởng thụ mỹ thực đâu.
...!Nhưng mà thật sự ăn ngon quá trời luôn ó ó ó ó!
Vương Nhất Bác cũng không quên đặt một phần bữa tối cho Quý Du, thế nhưng Quý Du không chấp nhận, tình nguyện ăn mì gói cũng không muốn ăn xin.
Nhưng mà, cậu ta cũng không giận chó đánh mèo lên những đồng nghiệp đang hưởng thụ sự hữu hảo của Vương Nhất Bác.
Dù sao cậu ta cũng biết, một đám đồng nghiệp đơn thuần này, cũng không có cách nào nhìn thấu được sự gian trá giảo hoạt của Vương Nhất Bác.
Vậy cứ để cho bọn họ đắm chìm trong cái loại ảo tưởng "Thế giới tốt đẹp biết bao" này là được rồi.
Ăn mì gói, Quý Du cảm thấy mình quá thiện lương luôn rồi, thiếu chút nữa đã bị mình cảm động đến rớt nước mắt.
"Quý Du, cậu quá gầy, chỉ ăn mì gói không thân thể sẽ trở nên rất gầy yếu đấy."
Quý Du không chịu ăn bữa tối mà Vương Nhất Bác đưa tới, toàn bộ nhóm tăng ca chỉ có một mình cậu ta hồng hộc ăn mì thôi.
Tiêu Chiến cũng không biết nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy thằng nhóc này rất bướng bỉnh.
Hơn nữa, Quý Du vốn có một khuôn mặt trẻ con, thêm vào khí chất quen sống trong nhung lụa kia, liền khiến cho Tiêu Chiến trong tiềm thức sẽ xem Quý Du như em trai.
...!Dĩ nhiên không phải như vậy mà thật sự xem Quý Du như em trai, chỉ là sau này trong công việc, nếu như cậu không thể hòa hợp với Quý Du, thì trong công việc sẽ mất đi một sự ăn ý.
Hơn nữa, nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ kia của Quý Du, thật sự có thể thừa nhận nổi lượng công việc lớn như vậy sao?
Tiêu Chiến không biết tình huống của mình, còn ngây ngốc mà lo lắng cho thân thể của người khác.
Quý Du: "Tôi đang phát triển thân thể, không phải là gầy, mà là đang cao lên đấy."
Quý Du căn bản không get được việc Tiêu Chiến hy vọng hai người bọn họ có thể hợp tác cho tốt, từ đó bồi dưỡng ra sự ăn ý trong công việc.
Chẳng qua là cảm thấy những lời này của Tiêu Chiến thương tổn đến trái tim thiếu nam của cậu ta mà thôi.
Cái gì mà gầy yếu cơ chứ.
Một người đàn ông như cậu ta, ngoại trừ không yêu thích vận động, thì khí lực vẫn rất tốt có được không?
Cậu ta mới không gầy yếu đâu.
"Nếu như đang phát triển chiều cao thì càng phải ăn nhiều một chút chứ..."
Tiêu Chiến lần này là thật sự lo lắng cho thân thể của Quý Du.
Hơn nữa, nếu như Quý Du là bởi vì tức giận cậu mới làm ra việc như vậy, thì Tiêu Chiến trong lòng đại khái áy náy tới một mét luôn á.
Nhưng mà cảm giác áy náy này, thật sự là nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa.
"Anh không cần xen vào việc của người khác."
Quý Du lớn tiếng quát Tiêu Chiến lần này cả văn phòng đều yên lặng.
Quý Du:...Tôi, tôi không phải cố ý lớn tiếng như vậy đâu mà.
Vừa vặn lúc này, Tiêu Chiến lại nhận được một cú điện thoại, phá vỡ bầu không khí lúng túng bởi vì Quý Du nổi nóng mà tạo thành.
"Được, tôi đến liền." Tiêu Chiến không hề liếc mắt nhìn Quý Du một cái, liền rời khỏi phòng làm việc.
Quý Du nhếch miệng muốn nói cái gì đó, thế nhưng đối với bóng lưng của Tiêu Chiến lại không biết phải làm sao để mở miệng.
Cúi đầu ủ rũ mà nhìn mì trên bàn, Quý Du ảo não cắn cắn cái nĩa, yên lặng tự mình bình tĩnh lại.
"Cho cậu nè." Không tới một phút, Tiêu Chiến vậy mà lại quay người trở lại, cậu đưa một cái túi tới trước mặt Quý Du
"Tôi không biết cậu có ăn hay không, nhưng mà vừa nãy tôi đã mua một phần cơm chân giò cho cậu rồi.
Tuy tôi không có tiền bằng Vương Nhất Bác Đường gia gì đó thì tôi không mua nổi, nhưng mời cậu một phần cơm chân giò thì tôi vẫn có thể.
Cái này cho cậu, đừng tức giận tôi, nhé?"
Quý Du sững sờ mà nhìn hộp cơm trước mặt, sau đó liền bị Tiêu Chiến nhét vào một đôi đũa.
"Vậy tôi đi vẽ đây, cậu tiếp tục ăn đi.
Mì có thể làm bữa khuya, nhưng bữa chính thật sự không đủ no đâu, tự thể nghiệm đi."
Tiêu Chiến nói với Quý Du xong, cũng không cùng Quý Du cân nhắc cái gì nữa.
Mới vừa rồi lúc Quý Du tức giận nói không ăn phần ăn của Vương Nhất Bác, thì cậu liền nghĩ với tính tình kia của Quý Du, đại khái thật sự sẽ không động vào đâu.
Hơn nữa, Tiêu Chiến còn nhìn thấy mì gói ở trên bàn Quý Du, cho nên đã đặt trước một phần thức ăn ngoài.
Cậu không biết Quý Du có ăn hay không, nhưng nếu như Quý Du không ăn, vậy thì Tiêu Chiến cũng chỉ có thể nhún nhún vai mà thôi.
Cậu đã dùng hết khả năng của mình để xử lí quan hệ đồng nghiệp rồi, nhưng mà nếu cậu vẫn luôn phải lấy lòng Quý Du, thì Tiêu Chiến suy nghĩ cảm thấy thật sự mình làm không được đâu.
Cũng may Quý Du không nói gì, chỉ là sau khi trầm mặc một lát liền sắc mặt hung ác mà ăn hộp cơm kia, cách ăn dữ tợn giống như đang chiến đấu vậy ấy.
"Ghê nha, thủ đoạn cao thâm"
Tiểu Thố lặng lẽ giơ ngón tay cái đối với Tiêu Chiến, cảm thấy lúc này cậu chính là thuần thú sư có thể thuần phục được hổ con luôn á.
"...!Nhóc con, vẫn nên ăn nhiều thịt hơn chút mà."
Tiêu Chiến thở dài, cảm thấy tuy rằng Quý Du chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi, nhưng thật sự không khác gì trẻ con cả
"Trời, vị đại ca này của cậu lòng bao dung cũng quá mạnh mẽ đấy.
Mặc dù biết thằng nhóc Quý du kia không có ác ý gì, nhưng chị gái tôi cũng chưa nghĩ ra phải làm sao giao lưu với thằng nhóc kia đâu."
Cao My lắc đầu cảm thán một cái, cảm thấy có mấy người trời sinh có lực hòa hợp thì cũng không phải nói đùa đâu.
"Đều là đồng nghiệp cả mà."
Tiêu Chiến vung vung tay, không muốn nói thêm cái gì nữa.
Vương Nhất Bác mang đến rắc rối, cùng với việc cậu xử lí quan hệ đồng nghiệp với Quý Du, đã khiến cậu mất rất nhiều thời gian làm việc quý giá rồi.
Bây giờ, cái gì cậu cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn làm việc thôi.
Công việc này không chỉ có thể chứng minh giá trị của mình, còn có thể kiếm tiền dựa vào đam mê nữa.
Việc tốt đẹp như vậy mỗi ngày cậu đều muốn làm luôn á, không muốn bị việc khác kéo chân đâu.
Sau khi hắn đến ghế lô riêng ở Đường gia xong, thì chỉ chốc lát sau Thủ trưởng cũng tới đây.
Hai người hàn huyên một chút, liền bắt đầu tán gẫu đến việc liên quan đến bảo vệ môi trường.
"Haizz, hậu sinh khả úy nha, thanh niên xí nghiệp thật tâm đem lợi ích quốc gia đặt trước lợi ích cá nhân như cậu đây, cũng không nhiều lắm đâu."
Cùng Vương Nhất Bác nói chuyện một phen xong, Thủ trưởng cảm thán mà nhấp một ngụm rượu vang.
Hơi rượu khiến mặt hắn hồng hào, mà tửu lượng tựa hồ còn được, cũng không bị say đến ngất ngây.
"Quá khen rồi, Thủ trưởng Đoàn mới thật là vì dân vì nước, chúng tôi chỉ là thương nhân bình thường mà thôi"
Vương Nhất Bác lắc đầu một cái, không có chính diện tiếp thu lời khen của Thị trưởng Đoàn.
Hai người ông tới tôi đi mấy lượt xong, thì ấn tượng lẫn nhau cũng càng ngày càng tốt.
Thủ trưởng Đoàn cũng thật là nghĩ cho dân, cho thành phố, vì quốc gia mà làm chút chuyện.
Vương Nhất Bác vốn cũng muốn vì xã hội cống hiến chút lực lượng, cho nên hai người trò chuyện vui vẻ, ăn nhịp với nhau, cực kì ăn ý, nên cũng trở thành bạn vong niên.
Trợ lí ở phía sau tấm tắc lấy làm lạ, cảm thấy Vương Nhất Bác có thể ở độ tuổi ba mươi này mà sáng tạo ra được khối tài sản to lớn như vậy, ngoại trừ gia có bối cảnh gia đình ra, thì còn có sự chân thành và sự khống chế cục diện của hắn nữa.
Thêm vào trời sinh trí tuệ và đối nhân xử thế, đều là cơ sở thành công trọng yếu.
Vương Nhất Bác sau này sẽ còn gặp những người của tổ chức khác nữa, bây giờ hắn còn có rất nhiều phương hướng thương nghiệp muốn tiến hành, chỉ dựa vào quan hệ không thì không đủ, mà còn một tầng quan hệ nhân tế khác nhau nữa.
Dựa vào đóng góp cho xã hội này, thì có một ít văn kiện sẽ được thông qua dễ dàng hơn.
Một số thời điểm, khi bọn họ muốn làm một ít dự án có lợi đối với thành phố, thì một ít tổ chức vì không muốn gánh trách nhiệm sẽ chặn lại một vài cửa ải trọng yếu.
Đây đối với thương nhân xem thời gian là vàng bạc mà nói, không thể nghi ngờ chính là một tổn thất lớn.
Vương Nhất Bác nói thế nào cũng là một thương nhân ưu tú, đối với những thứ này hắn vẫn nhìn được tương đối rõ ràng.
Sau khi tiễn Thủ trưởng lên xe xong, Vương Nhất Bác mới cầm lấy túi giữ ấm từ trợ lý, bên trong chính là trà giải rượu.
Sau khi uống xong, hắn cảm thấy cả người cũng có tinh thần hơn một chút.
Thủ trưởng và Vương Nhất Bác vừa nãy kì thực cũng không dự định uống quá nhiều rượu, nhưng bởi vì đàm luận quá vui vẻ, cho nên mới có thể uống nhiều hơn mấy chén, cũng may đều là ở trong phạm vi khống chế.
"Ừm, nên đi đón bảo bối nhà mình rồi."
Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ trên tay một chút.
Từ lúc hắn rời khỏi Tiêu Chiến đã qua ba tiếng, tối nay có thể sẽ là buổi tối lãng mạn nhất của hai người bọn họ, làm sao cũng không được bỏ qua.
Trợ lý: "..."
Đưa Vương Nhất Bác lên xe xong, trợ lý cũng vạn vạn không nghĩ tới, Vương Nhất Bác vừa mới siêu cấp anh minh kia, đột nhiên liền biến thành người cao thủ yêu vợ (thậm chí còn có chút biến thái) rồi, chênh lệch như vậy khiến trợ lý thoáng giật mình.
Nhưng mà nghĩ đến lần trước lúc Vương Nhất Bác đi tìm Cảnh Viên, còn có thể đùa giỡn Tiêu Chiến xong rồi mới đi vào công ty, thì trợ lý lại cảm thấy thật cũng không quá khó để tiếp nhận đâu ấy.
Dù sao, Vương tổng trước đây một chút cũng không hề che giấu mà để lộ ra một mặt kia, thì trợ lý chuyên nghiệp như bọn, cũng nên làm việc không cần sợ hãi chứ!
Vương Nhất Bác gửi Wechat cho Tiêu Chiến, nhưng cậu không trả lời, thì hắn liền biết cậu hiện tại còn đang đặt toàn bộ tinh thần trong máy vi tính rồi.
Có một người yêu luôn yêu quý công việc đấy, đây thật sự là phiền não ngọt ngào mà.
Đến công ty Tuyết Dã, số người tăng ca so với ban ngày ít hơn một nửa, chỉ có một đám chuẩn cú đêm là còn ở đây thôi.
Tiêu Chiến hôm nay đã đọc được 50% tiểu thuyết, còn là đọc nhanh như gió nữa.
Nhưng bởi vì nội dung rất đặc sắc, cảm giác hình ảnh cũng rất mạnh, nên vừa xem hết được nội dung liên quan đến hai tinh cầu mà mình phụ trách, thì Tiêu Chiến cầm bút lên bắt đầu ở trên giấy nháp từng bút từng bút mà bắt đầu phát thảo.
Cậu không phải là nhà thiết kế bản đồ chuyên nghiệp, nhưng hình như cậu lại rất có thiên phú với mấy thứ này.
Trước đây cậu cũng không phát hiện, lúc vẽ những thứ này, cậu vậy mà cảm thấy rất thuận tay á.
"Bảo bối, đã đến giờ về rồi."
Thanh âm mang theo mùi rượu đột nhiên trượt vào trong tai Tiêu Chiến.
Lỗ tai Tiêu Chiến vốn dĩ đã mẫn cảm, bị một tiếng này gọi xong, thì trong nháy mắt bút của cậu cũng liền rơi xuống bàn luôn.
"A Bác!"
Vương Nhất Bác lúc này đang đứng ở phía sau cậu, khom người, hai tay để ở trên bàn siết chặt cả người Tiêu Chiến ở trong lòng.
Tiêu Chiến muốn tránh né, nhưng cũng không biết phải lui về hướng nào.
Vì không để cho Vương Nhất Bác tiếp tục quấy rối tai của mình, nên Tiêu Chiến nghiêng người cắn vào miệng Vương Nhất Bác một cái
'Đừng làm rộn, đợi em dọn dẹp một chút liền đi với anh."
Vương Nhất Bác kinh ngạc che miệng đứng thẳng, hắn thật không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ lớn gan như vậy mà ở trong phòng làm việc hôn hắn (Tiêu Chiến: Là cắn nha)
Hơn nữa đồng nghiệp cũng đang nhìn lại đây nữa nè.
Lúc trước, Tiêu Chiến ở trong bãi đậu xe tiếp nhận nụ hôn của hắn khi đó cũng có người qua đường, nhưng giờ xung quanh đều là người quen cậu cũng vẫn thản nhiên như vậy ngược lại khiến cho người trêu ghẹo đứng ở một bên không nói thành lời luôn.
Một cô gái ở trong góc lặng lẽ nhìn, cô nghĩ, Tiêu Chiến trước kia còn là mỹ nhân e thẹn thụ, sao bây giờ lại thẳng thắn như vậy khi nào không biết.
Cô muốn vẽ e thẹn thụ, nhưng đối với thẳng thắn thụ hiện tại thì cô cũng yêu thích mà nha.
Có con nít mới phải lựa chọn người lớn thì tất cả đều muốn hết.
Em gái quyết định, tất cả đều phải vẽ.
Tư liệu sống ở ngay trước mặt, ở nhà lại không thể làm được, giờ cũng không có việc gì khác, cô gái đã quyết định liều mạng [có tâm] đối với đôi CP này rồi.
"Được rồi, đi thôi."
Lúc mà Vương Nhất Bác đang ngây người, Tiêu Chiến đã thu dọn đồ vật xong, mặt bàn vừa nãy còn ngổn ngang thì bây giờ đã sạch sẽ hẳn lên.
Tiêu Chiến cũng không có thói quen dùng cục tẩy, cho nên trên căn bản cũng không có vụn tẩy gì, chỉ cần sắp xếp lại thôi không cần quét dọn, cho nên mới có thể nhanh như vậy.
Tiếp theo, Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều, thái độ rất bình thường mà nói lời từ biệt cùng các đồng nghiệp
Vương Nhất Bác cũng thể hiện chủ quyền mà ôm vai cậu, cùng mọi người gật đầu rồi mới rời đi.
Còn bát quái ở phía sau, đã không còn nằm trong phạm vi mà bọn họ cần thiết phải quan tâm nữa.
Dù sao...
Tiêu Chiến: A a a a, đêm nay sắp phải làm cái gì gì đó đúng hông?
Tối hôm qua đã bù lại một ít kiến thức rồi, nhưng không biết có cần dùng đến hay không nữa! Super căng thẳng luôn é é é é..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top