Chương 15

Sau khi tuần thứ sáu của "Nhật ký trưởng thành của Idol" lên sóng, bài hát "Kha Lâm Hà" bùng nổ độ hot.

Lượt xem trên mạng của video phần biểu diễn dài năm phút của Tiêu Chiến đạt số lượt người xem cao nhất trong sáu tuần.

Trên diễn đàn đều đang bàn tán

<Âm thầm lưu về nghe lại tỷ lần>

<Mẹ tui hỏi tại sao tui lại quỳ xuống để xem chương trình này>

<Ca hát cấp thần tiên, làm trái tim này của tui chảy hết ra rồi>

<Tài năng tràn trề>

<Các cô cứ làm quá lên. Có hay đến thế đâu, tui xem năm trăm lần là tắt rồi>

<Con dao 40m của tui mới lôi ra được 39m thôi. Coi như cô may mắn đấy>

Diễn đàn âm nhạc hợp tác với "Nhật ký trưởng thành của Idol> sở hữu tất cả bài hát do thí sinh thể hiện, lượt tải về tăng vọt. "Kha Lâm Hà" lên sóng được ba ngày, lượt bình luận đã vượt quá mốc 100 nghìn.

Trên weibo còn có chuyên gia về âm nhạc đăng tải một đoạn văn dài nhận xét.

[ "Kha Lâm Hà" là một bài hát mới gần đây khiến cho tôi vô cùng bất ngờ. Biết được người viết lời là Tiêu Chiến thì tôi càng ngạc nhiên hơn nữa.

Dựa trên góc độ văn học mà nói thì lời bài hát khá là phổ thông, nhưng trên góc độ ca hát chuyên nghiệp thì lại ở mức cao cấp.

Vị trí của idol và ca sĩ không giống nhau, nhưng phán đoán về yếu tố chuyên nghiệp mà Tiêu Chiến đã thể hiện thì con đường phát triển sau này của cậu ấy, chắc chắn không chỉ bị giới hạn làm một idol mà sẽ rộng mở hơn nữa. Hơn nữa, cậu ấy vẫn còn trẻ như vậy, có thể thấy được tương lai cậu ấy sẽ còn đi xa hơn, lên tầm cao hơn nữa. ]

Sự nổi tiếng của cậu dường như trở thanh một hiện tượng. Xuất hiện cách biệt trong số phiếu bình chọn giữa cậu và người đứng thứ hai - La Dực. Người nổi tiếng hàng top ban đầu La Dực bây giờ số phiếu hoàn toàn không thể đọ lại được với cậu hiện tại.

Đến giờ phút này, không phải "Nhật ký trưởng thành của Idol" giúp Tiêu Chiến thành công, mà là cả hai phía đang hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau để thành công.

Cậu cũng cảm nhận được sự nổi tiếng của mình đang tăng lên. Sau ngày phát sóng, số lượng fan của cậu bên ngoài khu tập luyện càng ngày càng đông, tiếng hò hét cũng hừng hực khí thế.

Đương nhiên là cậu rất vui rồi. Bởi vì ước mơ của cậu là được thể hiện thật nhiều tác phẩm âm nhạc xuất sắc, cũng hi vọng tác phẩm của mình được mọi người đón nhận.

Cậu nghĩ, vào những lúc này thì càng không được chủ quan lơ là, phải cố gắng hơn nữa chuẩn bị cho các tiết mục về sau. Như thế mới có thể nhận được sự mến mộ của mọi người.

Văn phòng chủ tịch công ty Giải trí Vân Đằng.

Lục Thành mở cửa bước vào, thấy anh trai Lục Vân đang hứng thú nhìn màn hình máy tính.

"Anh đang xem gì thế?"

Lục Vân mở to âm lượng lên

"Người này chắc hẳn là em quen lắm."

Lục Thành nhìn người trong video, đúng là rất quen thuộc, là kẻ khiến anh ta ghét không kể đâu cho hết. Nhưng thật sự người trong video kia là Tiêu Chiến đó sao?

Lục Thành không thể tin được vào mắt mình, vào tai của mình.

Giọng hát thì không nói làm gì, cái biệt danh "Tiêu Đổ Vỡ" thì có ai là không biết, Lục Thành cũng rất "may mắn" được nghe hiện trường cậu hát trực tiếp trước đây.

Nhưng mà bây giờ, sao cậu ta lại có thể hát tốt như thế?

"Chỉnh âm sao?"

"Đây là ghi hình của phát trực tiếp, hậu kì không chỉnh âm. Khó tin lắm sao?"

Lục Thành kinh ngạc không thốt nên lời. Không chỉ có giọng hát mà khí chất toát ra từ cả người Tiêu Chiến đều không có chút nào giống trước đây.

Cậu của ngày trước thích để tóc dài, có thói quen vén tóc sau tai, trước giờ Lục Thành luôn thấy cậu ta đang làm màu làm mè.

Ấy thế mà thiếu niên trong video kia, đôi mắt sáng trong, tư thế thẳng tắp không chút ngả ngớn, tràn ngập năng động tươi trẻ của thanh xuân.

Lục Thành nghi ngờ bản thân mình không còn quen Tiêu Chiến nữa rồi. Thực ra nghĩ kĩ thì lần trước gặp cậu ở sân bay, cả người cậu đã khác hẳn so với trước rồi chứ đừng nói là bây giờ.

Chỉ là lúc đó Lục Thành vì chuyện của Lạc Thần nên đang kích động, không để ý đến thay đổi của cậu.

"Anh cũng rất ngạc nhiên. Tên nhóc này không giống ngày xưa nữa rồi."

Trước đây nhà họ Tiêu hay đầu tư vào điện ảnh, thường hợp tác với các nghệ sĩ dưới trướng của Vân Đằng. Trưởng bối hai nhà cũng quen biết nhau, vì thế từ nhỏ, Tiêu Chiến và hai anh em họ Lục đã quen biết nhau rồi.

Đây cũng chính là lý do khiến cho "Tiêu Chiến" bám lấy Lục Thành mãi không chịu buông, từ nhỏ "Tiêu Chiến" đã sùng bái Lục Thành rồi.

Tuy công việc bận rộn nhưng Lục Thành thỉnh thoảng vẫn lên mạng xem tin tức. Anh ta biết chương trình này và cậu đang là đề tài nóng nhưng đụng đến Tiêu Chiến thì anh ta còn chả thèm bấm vào để mà mở ra xem.

Các thủ đoạn đẩy độ hot trong giới giải trí anh ta nhìn thấy quá nhiều rồi, cho rằng Vương Nhất Bác đang lấy tiền để mua độ hot. Cho đến tận ngày hôm nay, tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy mới biết cậu hoá ra đã thay đổi ngoạn mục nhường này.

Bảo sao thực tập sinh giỏi nhất của công ty là La Dực cũng bị ép xuống cho không có gì nổi bật.

"Bây giờ cậu ta không có công ty quản lý. Anh muốn kí hợp đồng với cậu ta."

Lục Thành cau mày. Anh ta vốn là nghệ sĩ của Vân Đằng, tuy là bản thân có văn phòng làm việc riêng nhưng vẫn thuộc Vân Đằng.

Anh ta và Lạc Thần vừa mới có vài bước tiến triển, Lạc Thần biết trước đây Tiêu Chiến thích anh ta, sau này nếu như Tiêu Chiến và anh ta lại ở cùng một công ty thì anh ta sợ Lạc Thần sẽ suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa, anh ta không dám chắc là cậu đã thật sự buông bỏ nhung nhớ anh ta, suy cho cùng thì lần trước Vương Nhất Bác nói vẫn còn đang theo đuổi cũng có nghĩa là cậu chưa nhận lời Vương Nhất Bác.

Nếu như kiểu thích của Tiêu Chiến chỉ là thích đơn thuần thì không nói làm gì. Đằng này kiểu thích của Tiêu Chiến  thật sự làm anh ta phiền muốn điên. Lục Vân thấy sắc mặt đen sì của Lục Thành

"Sao thế? Chú không muốn anh kí với cậu ta à?"

"Không phải. Anh không cần phải hỏi ý kiến của em làm gì."

Anh trai anh ta là dân kinh doanh, muốn kí với nghệ sĩ đem lại lợi nhuận cho công ty là lẽ đương nhiên, anh ta không thể nào làm trò trẻ con thiếu suy nghĩ, chỉ vì thích một người mà lại đi cấm đoán anh trai mình cả.

"Thế thì được. Nhưng mà lần trước anh cho người đề nghị kí kết hợp đồng thì Tiểu Chiến từ chối rồi."

"Cậu ta từ chối rồi?"

Lục Thành lại một lần nữa giật mình. Lúc cậu vừa mới debut, vì muốn theo đuổi Lục Thành mà khao khát muốn làm nghệ sĩ của Vân Đằng.

Chẳng lẽ Vương Nhất Bác lại vì Tiêu Chiến mà vung tay mở luôn một văn phòng làm việc sao?

Lục Vân cắt ngang mạch suy nghĩ của Lục Thành

"Anh nhớ là trước đây Tiểu Chiến rất thích chú, hay là chú qua đó nói hộ anh mấy câu?"

"Em bất tài vô dụng, bây giờ Vương Nhất Bác đang theo đuổi cậu ta, chỉ sợ em mà đi nói thì chẳng có tác dụng gì. Có khi cậu ta cũng vì thế mà từ chối đề nghị kí kết với Vân Đằng."

"Vương Nhất Bác?" Lục Vân nghiền ngẫm

"Tính cách anh ta lạnh lùng cứng ngắc, hoá ra lại thích cái kiểu đấy. Cơ mà khí chất của Tiểu Chiến bây giờ chẳng giống ngày xưa nữa, đến anh nhìn cũng không nhịn được mà động lòng đấy."

Lục Thành càng nhăn mày hơn.

"Được rồi. Anh không nói mấy chuyện làm chú không vui nữa. Nếu đã thế thì chúng ta càng phải giật bằng được Tiêu Chiến."

"Tại sao?"

Lục Vân nghĩ giống Lục Thành, Vương Nhất Bác không thể nào độc lập mở một công ty cho cậu được.

Anh là người thế nào chứ? Là người khiến cho những người như họ phải ghen tị, ganh ghét.

Xã hội thượng lưu cũng phân thành hàng chục tầng cấp, gia đình như của họ Vương, dù cho nhà họ Tiêu không phá sản đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ nghiêm túc với cậu, chứ bây giờ lại càng không.

Lục Vân cảm thấy Vương Nhất Bác hẳn là chỉ chơi đùa vớ vẩn với Tiêu Chiến mà thôi

"Nhưng trong thời gian ngắn này, nhất định Vương Nhất Bác sẽ cho cậu ta không ít tài nguyên đâu. Nếu như Tiêu Chiến chắc chắn về với chúng ta thì những tài nguyên đấy đều là của Vân Đằng hết."

Tâm trạng của La Dực cực kì tồi tệ.

Anh ta cảm thấy kể từ khi mình tham gia chương trình này, tâm trạng chưa bao giờ gọi là tốt cả. Từ tuần đầu tiên cho đến tận bây giờ, anh ta luôn trong trạng thái mất mặt.

Sau khi thất bại dưới tay Tiêu Chiến ở tuần trước, bao nhiêu lời trào phúng đàm tiếu anh ta trên mạng cứ như sóng cuộn không ngừng, nói anh ta

<Tự mình bôi tro trát trấu vào mặt mình>

<Mát xa mặt 360 độ trên đất>,......

Từ nhỏ đến lớn anh ta đều xuất sắc, nào đã bao giờ phải nghe những cái lời lẽ này?

Tuy rằng fan anh ta sẽ bỏ phiếu để cứu anh ta khỏi nhóm nguy hiểm, nhưng anh ta không thể chịu nổi nỗi ô nhục này.

Hà Tân cẩn thận ngồi xuống bên cạnh La Dực đang mặt mũi đen thui vì tức giận

"Anh La, em nghe thấy một tin, không biết anh đã nghe chưa?"

Tài nguyên của cậu ta bình thường ảm đạm, có thể nói là ôm đùi của La Dực mà qua ngày, lăn lộn qua bao nhiêu khó khăn mới có được ngày hôm nay, nhưng tuần trước bị rơi vào nhóm nguy hiểm, có lẽ là ngày phải rời chương trình chẳng còn bao xa.

La Dực ngẩng đầu "Tin gì?"

"Công ty chúng ta có ý định kí với Tiêu Chiến."

"Thật sao?"

"Tin chính xác 90%, quản lý của em nói với em."

Tay La Dực từ từ siết chặt lại, biểu cảm trên mặt càng âm trầm hơn nữa.

Tối hôm đó, Tiêu Chiến nghỉ tập sớm hơn mọi ngày một chút, về kí túc xá xin quản lý cho dùng điện thoại.

Hôm qua anh nói, dạo này
Toả nhi lại không chịu ngủ hẳn hoi, bảo cậu ghi âm mấy bài ca dao hát ru để ban đêm bật lên cho con nghe.

Cậu nói khi nào rảnh, ghi âm xong rồi gửi qua cho anh. Vì cậu ngại không muốn hát trước mặt anh.

Nói ra thì cũng kì, cậu đứng trên sân khấu chưa từng ngại ngùng lo lắng bao giờ. Ấy thế mà đứng trước mặt Vương Nhất Bác lại thấy hồi hộp.

Tiêu Chiến mở wechat ra, thấy dì Lý gửi cho cậu rất nhiều video của bảo bảo

Trẻ con lớn rất nhanh, cậu xa bé con hơn một tháng rồi, Toả nhi lớn hơn trước nhiều, dì Lý bảo bé con sắp được năm cân rồi, giống hệt như viên bánh trôi trắng trắng tròn tròn.

Cậu mở từng video ra một, thấy bé con vùng vẫy cái chân mập mập rồi túm lấy, đưa lên miệng cắn thì không nhịn được bật cười.

Cậu cười một hồi rồi lại thấy có lỗi, rồi nhớ nhung. Vốn luôn nghĩ rằng, Toả nhi đối với cậu chỉ là gánh nặng, nhưng đến lúc xa nhau rồi, mới thấy không nỡ xa, không nỡ rời đi.

Tình thân thật sự là một điều kỳ diệu.
Tiêu Chiến đi đến chỗ cửa sổ cạnh góc cầu thang bộ của kí túc xá, không có người. Cậu đứng ở đó, hát mấy bài dân ca ghi âm lại, gửi cho Vương Nhất Bác

Cậu vẫn cảm thấy ngại lắm, nhưng chắc là anh không mở ra nghe đâu. Vương Nhất Bác nhận được tin ghi âm, mở ra.

Giọng hát mềm mại đặc biệt tựa như dòng suối nhỏ phát ra.

Thanh âm của Tiêu Chiến rất nhẹ, rất dịu dàng. Hôm qua anh chỉ thuận mồm nói thôi, hơn nữa anh còn bảo nếu không tiện thì thôi. Không ngờ bạn nhỏ này lại ghi âm thật.

Vương Nhất Bác nghe thấy trong ghi âm có âm vọng lại, gửi wechat hỏi

<<Đứng đâu ghi âm đấy?>>

Cậu vừa định đi ra khỏi thang bộ thì thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác lại quay lại chỗ cửa sổ ban nãy đứng.

Góc cầu thang rất lạnh cậu nhảy nhảy hai cái cho ấm người rồi chụp ảnh gửi cho anh.

<<Ở chỗ cửa sổ góc cầu thang bộ, bình thường ở đây không có ai hết>>

Vương Nhất Bác mở ảnh. Một ô cửa sổ bằng kính rất đỗi bình thường. Bên ngoài cửa sổ là vầng trăng sáng tựa như thổi thêm sự dịu dàng thanh tĩnh cho khung cảnh.

Vương Nhất Bác quay đầu, nhìn ra cửa sổ bên ngoài biệt thự, cũng là vầng trăng ấy.

Hôm nay trăng sáng vằng vặc.

Thậm chí anh còn tưởng tượng ra được hình ảnh cậu lúc hát. Cậu nhóc mặc áo lông dài dày, bàn tay giấu vào trong tay áo, đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng hát mấy bài dân ca, bên môi nhẹ thở ra làn khói trắng vì trời lạnh.

Ánh trăng tựa như làn sương sáng xuyên qua cửa sổ, bao trùm lấy cậu.

Đột nhiên Vương Nhất Bác thấy, có đôi khi, bạn nhỏ có chút khiến người ta yêu thích

Người qua đường chẳng biết sàng lọc thông tin, nghe gió thành bão, thấy hai chữ "lừa fan" là kiểu gì cũng thấy phản cảm>

Cực Phẩm Ngây Ngô: <Đây chính kiểu ụp nồi bất chấp, tin đúng thì sủa thành sai, mẹ nó!>

Một nhóm người vừa chửi lại vừa phải đi báo cáo, xoá, chặn, phản bác lại lời mà đám anti rêu rao.

Không chỉ có fan Tiêu Chiến mà có một người khác cũng đang bất ổn không yên.

Người này là "Đại Gia Quản Lý Ký Túc Vườn Vải".

Đại Gia Quản Lý Ký Túc Vườn Vải là tài khoản weibo chuyên đăng những chuyện thú vị của thực tập sinh trong ký túc xá, người chăm lo cho tài khoản này là một quản lý trong ký túc.

Tài khoản này là do cá nhân tự mở, vì tư liệu tuồn ra đáng tin, hơn nữa cô ấy có thể chứng minh được mình đang làm việc trong đài Lệ Chi, do đó thu hút được rất nhiều fan theo dõi.

Hôm nào cũng có fan hỏi trên khi bình luận, hỏi bé idol nhà mình ăn có ngon không, ngủ có đủ không.

Tuy rằng tài khoản weibo này chưa mua tích xanh nhưng thực tế đã được đạo diễn cho phép hoạt động đăng bài, vì đây cũng được xem như là một cách để giữ fan.

Những đoạn video cũng như hình ảnh của thực tập sinh trong ký túc xá giúp fan có thể hình dung ra một cách dễ dàng hơn, cho fan cảm giác gần gũi hơn với idol.

Đây chính là một cách để nuôi dưỡng niềm vui. Nói thế nhưng Tiểu Bạch, quản lý của tài khoản này vẫn được hoạt động tự do, tự nắm quyền tài khoản này không chịu quá nhiều sự gò bó của phía chương trình.

Chỉ cần cô không nói dối thì có rất nhiều cách để trả lời câu hỏi của fan.

Buổi tối, Tiểu Bạch đăng nhập vào weibo, thấy fan của Tiêu Chiến hỏi

<Tại sao Tán Tán lại thay đổi bài hát thế?>

Có anti trả lời bình luận ở dưới <Vì cậu ta là đồ tim thuỷ tinh, bài trước bị huấn luyện viên phê bình cái thì đi đổi bài luôn>

Quản lý Tiểu Bạch biết cậu vì bị thương nên mới phải đổi bài hát, hơn nữa lại còn là một ngày trước khi công diễn, một mình luyện tập thâu đêm.

Đứa bé chăm chỉ ngoan ngoãn như thế, lúc biểu diễn cũng không nói một lời về việc mình bị thương, kết quả lại bị người khác hiểu lầm.

Tiểu Bạch tức giận trả lời bình luận của bạn fan kia

<Cánh tay Tán Tán bị thương, không thể đánh ghi ta được, vì thế buộc phải thay đổi bài hát.>

Bình luận này của cô được fan không ngừng bấm like và chuyển tiếp, có người cap lại màn hình đăng lên siêu thoại Tiêu Chiến

Ban đầu, fan còn thấy hả dạ đỡ bực. Chị quản lý cuối cùng cũng trả lời rồi, như thể vả vào mặt đám anti không biết lý lẽ kia.

<Chiến Chiến bị thương cũng không nói một lời. Ấy thế mà có những người suy bụng ta ra bụng người, nói năng vớ vẩn ụp nồi bôi nhọ người khác.>

Nhưng càng nghĩ thì càng thấy chuyện này sai sai.

Tại sao Tiêu Chiến bị thương nhưng lúc phát sóng thì lại không hề nhắc tới dù chỉ là một chữ?

Ngay cả trong chuyện bên lề hậu trường mà tổ tiết mục đăng thì có phần luyện tập, tổng duyệt của tất cả các thực tập sinh khác, duy chỉ có cậu  là không có.

Hơn nữa, ở sau trường quay trước khi phát sóng trực tiếp, mọi người đều thấy Tả Minh mát xa cánh tay cho Tiêu Chiến

Nếu như không bị thương, thì bình thường ai lại đi mát xa cánh tay cho người ta? Fan nghĩ một hồi, liền cảm thấy phải đến 80% là do tổ tiết mục không cho nói, còn đem cắt hết thời lượng của Tiêu Chiến

Vì sao tổ tiết mục phải cắt đi?

Thường thì những chương trình tạp kỹ này, nghệ sĩ bị thương thì đều là mánh lới quảng cáo, bây giờ thí sinh hot nhất bị thương nhưng vẫn kiên trì biểu diễn không phải là cơ hội quảng cáo tốt nhất sao?

Có khi còn được lên hotsearch mà chẳng tốn tiền mua. Sao tổ tiết mục bảo cắt là cắt phăng đi được.

Đấm Một Cú là Khóc Một Tràng <Chuyện này có nhiều vấn đề lắm. 99% Tán Tán bị thương là do tổ tiết mục.>

Mỹ Nữ Phiêu Diêu <Cái gì? Bọn họ dám làm thế với con trai tôi hả>

Mùa Hạ Mềm Mại <Đã thế lại còn dám cắt thời lượng của con tôi. Rồi để cho con tôi đội cái nồi "trái tim thuỷ tinh", bị người ta chửi rủa. Bọn người này giỏi lắm. >

Đầu Trọc Tê Tê <Nếu là thật thì quá đáng lắm luôn á. Ngay cả chuyện
Tiêu Tiêu bị thương chúng ta cũng không biết. Tại sao cậu ấy bị thương mà chúng ta cũng không biết!>

Phi Hành Ngày Hạ <Tại sao con tôi  phải chịu uất ức như thế chứ? Chúng ta có nên sang weibo tổ tiết mục đòi công bằng không?>

Đấm Một Cú Là Khóc Một Tràng <Đừng đi vội. Đại Gia Quản Lý Ký Túc Vườn Vải chưa có chứng cứ. Nếu bây giờ kéo quân đi hỏi, lỡ như là tin giả thì chúng ta lại thành kẻ kém hiểu biết. >

Mỹ Nữ Phiêu Diêu <Vậy chúng ta phải làm sao đây hả chị>

Ngọt Hổng Thở Được <Hay là bảo chị em đi hỏi thẳng Tán Tán>

Iu Anh Chớt Đi Được <Thế có được không?>

Đấm Một Cú là Khóc Một Tràng <Tôi thấy được.>

Chuyện mình bị cắt thời lượng, Tiêu Chiến biết là Nhiếp Kì đến hỏi cậu

"Cậu biết chuyện này chưa?"

"Biết chứ. Tổ tiết mục bảo tôi không được nói ra."

Nhiếp Kì an ủi cậu "Tuy làm trong ngành nghề nào cũng sẽ có lúc không biết phải làm gì, nhưng làm nghệ sĩ ấy thì việc chịu lời đàm tiếu không có thật nhiều lắm"

"Trước đây cậu làm ở trong công ty của nhà cậu, không hiểu những chuyện này. Sau này nếm trải nhiều rồi cũng quen thôi."

Tiêu Chiến cười cười "Trước đây tôi bị mắng đâu có ít đâu."

Thực ra cậu thấy cũng không có vấn đề gì hết, có thể hiểu được cho suy tính của tổ tiết mục.

"Được đấy, trưởng thành rồi. Sao tôi thấy cậu chẳng giống ngày xưa tẹo nào nhỉ."

"Anh có sợ không?"

"Tôi sợ gì cơ?"

"Sợ tôi vượt mặt anh rồi sau này biết đâu trong chương trình anh lại phải gọi tôi là huấn luyện viên chứ chả đùa."

"Xì, có giỏi thì nhào vô."

Anh ta sợ sau này chuyển ngành sang làm diễn viên, bây giờ công ty đang dần dần đưa cho anh ta tài nguyên mảng điện ảnh, cơ bản là chẳng cạnh tranh gì với cậu hết.

Tiêu Chiến chọc anh ta

"Anh không sợ tôi cũng chuyển ngành à?"

"Làm như cậu diễn giỏi lắm."

Nhiếp Kì nói rồi mặt liền nghiêm lại

"Nếu như bây giờ cậu đang giả vờ, đả thông kinh mạch rồi trở về ngày xưa thì thật sự tôi xem như chưa từng có người bạn như cậu."

Tiêu Chiến cười "Đồ tầm nhìn hạn hẹp. Tôi lại là người như thế à?"

Tiểu Bạch khi bị đạo diễn tìm tới để nói chuyện, cô nghe mà ngây cả người. Đạo diễn hỏi tại sao cô có thể lên weibo nói vớ vẩn thế, lộ ra chuyện Tiêu Chiến bị thương ra.

Tiểu Bạch thầm nghĩ, sao mà cô biết được là không được nói, có ai bảo cô đâu. Hơn nữa cô là nhân viên trong đoàn, trực tiếp xem chương trình tại trường quay, bình thường công việc bận rộn thì lấy đâu ra thời gian đi xem chuyện bên lề hậu trường đâu.

Vì thế cô hoàn toàn không biết chuyện cậu bị đạo diễn cắt hết thời lượng lẫn khung hình trên sóng.

Đạo diễn cũng rất đau đầu, đã bàn bạc dặn dò với cậu thống nhất là không nói rồi, ấy thế mà quên béng mất cô nàng Quản Lý Ký Túc Vườn Vải này.

Dù Tiểu Bạch bị phê bình nhưng cô không hề thấy mình sai ở đâu cả. Cô không nói dối, cũng không thể hiểu được sao tổ tiết mục lại làm thế.

Cô không biết, hoá ra thời lượng của cậu lại bị cắt giảm thê thảm đến mức này. Tất cả thí sinh khác đều có quá trình chọn bài hát, tập luyện, tổng duyệt. Chỉ có cậu không có.

Chỉ có lên sân khấu biểu diễn. Kết quả bị người ta mắng chửi là thỏ đế, chỉ vì bị phê bình mà đổi vội bài hát. Tổ tiết mục làm thế này thực sự là quá quắt lắm.

Lẽ nào vì sợ fan lên tiếng chỉ trích nên xoá bỏ hết tất cả sự nỗ lực của thí sinh sao? Bây giờ chuyện vỡ lở rồi, liền đem hết trách nhiệm đổ lên đầu cô.

Tiểu Bạch thái độ nhận lỗi ngoan hiền, ngoài mặt cười hihi, trong lòng chửi đệt moẹ mi.

Cô không hối hận vì đã "phạm lỗi" không đáng có này, nếu không thì fan cũng không biết idol nhỏ của mình bị thương.

Hơn nữa bị thương không phải là do bản thân bất cẩn mà là do cứu bạn của mình.

"Sau này cô đừng dùng tài khoản đấy nữa."

Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, tự nhủ, chắc bà mày cần.

Buổi tối, sau khi cậu tập xong, đi từ phòng tập nhà 1 ra, nhìn thấy rất nhiều fan đứng ở bên ngoài kia khuôn viên khu nhà, cậu vẫy tay, cười với họ.

Có một cô gái nói lớn hỏi "Tán Tán có phải cánh tay cậu bị thương không? Có phải vì bị thương nên chỉ có thể thay đổi bài hát phải không?"

Tiêu Chiến ngây người ra.

Trạm tỷ lại gào lên "Cậu đừng chịu ấm ức một mình rồi không nói với ai, chúng tôi lo cho cậu lắm——"

Tiêu Chiến trầm mặc một lúc. Cậu vốn nghĩ rằng vết thương bé tẹo này không đáng kể. Cũng không thấy ấm ức gì hết.

Cậu cũng không thích lấy sự nỗ lực và chuyên nghiệp trong nghề nghiệp ra để tâng bốc bản thân.

Người nghệ sĩ đạt yêu cầu, chuyên nghiệp trong nghề là lẽ đương nhiên, không nên ngày nào cũng phô bày cho thiên hạ thấy mình nỗ lực thế nào mà phải thể hiện thật tốt sân khấu và làm ra một tác phẩm có chất lượng.

Huống hồ người luyện tập vũ đạo như họ thì chuyện bị thương là rất bình thường.

Cậu bị thương một chút cũng chẳng sao. Nhưng, fan cho rằng cậu bị thương rồi không nhịn được nên đi đòi công bằng cho cậu. Nếu như cậu phủ nhận, thì fan sẽ phải chịu lời đàm tiếu như nào đây?

Cậu quen nghe mắng chửi, phê bình. Nhưng mà làm sao fan của cậu có thể chịu được ấm ức chỉ vì cậu giấu giếm không chịu nói?

Trời lạnh như thế này mà họ đợi ở bên ngoài nói với cậu "Đừng chịu ấm ức một mình mà không nói với ai"chỉ vì trời lạnh quá mà giọng cũng run cả lên.

Cậu không thể nói dối họ được. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi tới.

"Chỉ bị bong gân nhẹ thôi, đừng lo lắng. Trời lạnh thế này, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi. "

Trạm tỷ nghe thấy lời của cậu nổi cáu

"Sao Tán Tán lại bị thương? Còn nữa, có phải tổ tiết mục không cho cậu nói phải không?"

Lúc này Tú Tú cũng ở đó, kéo kéo tay trạm tỷ kia

"Đừng nói nữa."

Ở đây không chỉ có mỗi fan của một nhà, bị fan của các thực tập sinh khác nghe thấy, lỡ có ai lại đem đi viết bài nói fan của Tiêu Chiến không hài lòng với tổ tiết mục thì tổ tiết mục sẽ nghĩ gì?

Họ đương nhiên có thể bày tỏ thất vọng ở trên mạng, nhưng cậu là thí sinh tham gia trực tiếp, không thể gây thù hằn với tổ tiết mục được.

Cậu biết họ thật lòng lo lắng cho mình, rất cảm động, cười nói

"Thật sự là không sao hết đâu, tập nhảy thì chấn thương là bình thường mà."

Cậu nói như thế, thực ra là để cho fan cho rằng là do cậu không cẩn thận nên mới bị thương, không phải do ai khác làm.

Fan hiểu ý của cậu, không truy hỏi tiếp nữa.

Tiêu Chiến đứng đó nói chuyện với họ một lúc, hứa là sẽ chăm sóc tốt cho bản thân rồi mới chào tạm biệt mọi người, quay về ký túc.

Tối hôm đó những fan đi tới đài Lệ Chi về nhà kể lại với mọi người trong nhóm về lời của Tiêu Chiến. Các fan đều tức giận bừng bừng.

<Rốt cuộc là tổ tiết mục nghĩ cái quái gì thế? Bây giờ Chiến Chiến là thí sinh hot nhất, cứ thế cắt hết thời lượng của cậu ấy à?>

<Nếu mà chị quản lý không nói ra thì không biết Tiểu Tiêu bọn tôi còn bị nói thành cái dạng gì nữa.>

<Tổ tiết mục vô lương tâm>

Lạc Lạc vừa tức giận lại vừa đau lòng. Nhưng cô cảm thấy tâm trạng này của họ dễ làm hỏng chuyện, vội dặn dò

<Ý của Tán Tán là bản thân không cẩn thận nên mới bị thương, chuyện này mọi người tự biết với nhau là được.

Tuyệt đối đừng làm loạn ở chỗ tổ tiết mục, như thế sẽ ảnh hưởng xấu đến Tán Tán.>

Với những chuyện như thế này thì Lạc Lạc có khá nhiều kinh nghiệm, rất nhiều trường hợp vì fan mà gây ra sự phản cảm của chương trình, tiết mục với idol.

Họ là xuất phát từ mong muốn bảo vệ thần tượng, muốn tốt cho thần tượng, nhưng mà trong giới này thì nước vừa sâu vừa đục có nhiều chuyện không phải cứ làm rõ trắng đen, đòi công bằng là được.

Lạc Lạc và Tú Tú và một vài fan lớn khác đều đi khuyên chị em không được làm loạn. Nhưng vẫn có vài người nhảy vào weibo của tổ tiết mục để chỉ trích, họ lôi cũng không lôi lại nổi.

ID kia lấy ảnh đại diện là ảnh trên sân khấu của cậu, giọng điệu cực kì nghiêm trọng

<Yêu cầu tổ tiết mục công bằng với Tiêu Chiến đăng hết những phần đã cắt bỏ bù lại choTiêu Chiến>

M Lạc Lạc khuyên xoá nhưng không chịu xoá, câm nín luôn

"Người này dễ không phải là fan, là anti đội lốt fan."

Tú Tú nói, "Em cũng thấy thế, ava thì để là Tiêu Tiêu nhà mình nhưng trên weibo không có bất kì bài nào liên quan đến Tiêu Tiêu cả."

Tiếp theo có thêm mấy người nữa cũng tát nước theo mưa, có vài fan bị anti kích động, không còn nhớ gì đến lời dặn của Lạc Lạc cũng xông lên trách cứ tổ tiết mục.

Có một fan của La Dực bình luận bên dưới,

Fan Tiêu Chiến phản bác lại, <Quy định của của chương trình nêu rõ ngay từ tuần đầu tiên rồi, dựa theo số lượng phiếu từ fan để quyết định thời lượng. Có thực tập sinh số phiếu không đủ thì thời lượng lại nhiều nhất, chúng tôi nhịn mãi không nói, bây giờ giỏi thì nhào vô?>

Người họ ám chỉ chính là La Dực. Bây giờ số phiếu bầu của fan tụt xuống hạng ba rồi, ấy thế mà thời lượng lên sóng của anh ta vẫn là nhiều nhất, ngay cả hậu trường cũng toàn là mặt anh ta.

Fan Tiêu Chiến vốn không tranh luận điểm này bất công, nhưng fan La Dực ra nói càn nói xiên làm họ không thể nhịn nổi nữa.

Vốn muốn nói tổ tiết mục bất công, cuối cùng lại thành ra fan hai nhà cãi nhau. Lạc Lạc đau đầu muốn điên luôn, bây giờ chuyện bị xé ra to rồi, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến thái độ của tổ tiết mục với cậu.

Bây giờ đạo diễn đang ngồi nghĩ cách làm dịu chuyện này xuống.

Phó đạo diễn Trần Chu nói

"Tiêu Chiến này đúng thật là mồm miệng chẳng sạch sẽ gì. Đã bảo là không được nói đến chuyện bị thương, sao fan hỏi cái đã thừa nhận luôn được."

"Bây giờ nói có tác dụng gì không? Fan đã làm loạn lên rồi."

Trong lòng đạo diễn cũng không hài lòng với cậu, nhưng để mà nói thì do tổ tiết mục không phải trước, là do họ quên không dặn dò quản lý kín tiếng trên weibo.

Huống hồ cậu cũng không nói là vì hoạt động thể thao của tổ tiết mục tổ chức nên bị thương, chỉ nói là do mình bất cẩn nên bị thương, cũng không tính là không hiểu chuyện.

Đạo diễn nói với phó đạo diễn

"Lúc ấy là cậu kiến nghị cắt đi, bây giờ cậu nói xem phải làm thế nào."

Trần Chu như lẽ thường "Không trả lời, rồi từ từ sẽ hạ nhiệt xuống. Đợi tuần sau phát sóng thì cho cậu ta thêm ít cảnh quay, thì fan sẽ quên ngay thôi, không cắn mãi không chịu nhả nữa đâu."

Đạo diễn mất kiên nhẫn phẩy phẩy tay

"Thế cậu cứ tự quyết đi."

Ông cũng chẳng nghĩ ra được cách nào khả quan hơn, từng quá trình của chương trình ông tự mình phải theo dõi từng li từng tí, lấy hơi đâu mà quan tâm quá nhiều vào cái mớ lùm xùm vớ vẩn này.

Trần Chu nhận được sự đồng ý ngầm của đạo diễn, trực tiếp áp dụng biện pháp mặc kệ hoàn toàn khiếu nại của fan. Không chỉ weibo chính nhắm mắt làm ngơ, còn cho người xoá bình luận thừa nhận cậu bị thương của Quản Lý Ký Túc Vườn Vải đi.

Như thế, anti càng được đà lấn tới.

<Chột dạ đấy>

<Tổ tiết mục chẳng nói tiếng nào, bây giờ quản lý cũng xoá bình luận rồi, có phải là ngay từ đầu đã chẳng có gì hết không>

<Nếu là thật thì chỉ có thể nói, khả năng tự biên tự diễn giỏi thật đấy. >

<Cậu ta còn mua chuộc được cả quản lý rồi cơ à>

<Có phải quản lý thật không thì ai mà biết được? Đến cả một mẩu chứng cớ cũng chẳng đưa ra được>

<Thế cô ta moi đâu ra được một lô ảnh ọt với video đấy>

<Có khi có người quen trong đài Lệ Chi, vốn chả phải là người làm trong đài ấy chứ>

<Khéo lại tham tiền xong lập ấy, thực tập sinh nào cho tiền thì nói lời hay ý đẹp về nhà đấy>

<Nhưng tại sao Tiêu Chiến phải thừa nhận bản thân bị thương?>

<Chả cần phải có lý do mới làm, cậu ta cậy thi idol nên nổi tiếng đương nhiên là càng muốn mình nổi hơn. Không thấy là càng nổi thì càng lẳng lơ à? Nếu không biết giở trò thì đã chẳng nổi được như bây giờ.>

Hội Lạc Lạc cuống muốn chết đi được, vốn là chuyện có lợi với hình ảnh của Tiêu Chiến bây giờ lại thành ra bị nghi ngờ là tự biên tự diễn, sắp bị anti dìm chết trong nước bọt rồi.

Bọn họ đương nhiên là tin tưởng Tiêu Chiến làm sao cậu có thể mắt không chớp mà nói dối trắng trợn như anti nói được, rõ ràng là tổ tiết mục đang muốn phủi bỏ trách nhiệm, không muốn đứng ra làm chứng giúp cho Tiêu Chiến.

Nhưng bây giờ họ ngoài việc ngồi một chỗ báo cáo nhưng bình luận cực kì khó nghe ra thì cũng chẳng thể làm gì khác được.

Lạc Lạc chỉ có thể tròn mắt nhìn Tiêu Chiến bị chửi mắng cả ngày, nào là #Tiêu Chiến tự biên tự diễn#, #Tiêu Chiến tâm cơ#,...... đủ thể loại tag kiểu vậy. Còn có một bộ phận fan đã thoát fan rồi.

Đến buổi tối, weibo "Nhật ký trưởng thanh của idol" vốn im hơi lặng tiếng đột nhiên có biến.

Phía tổ tiết mục đăng một bài tuyên bố, đại ý là nói về chân tướng việc thực tập sinh Tiêu Chiến bị thương, xin lỗi việc cắt thời lượng lên sóng của cậu.

Lạc Lạc vốn đang lực bất tòng tâm nằm trên giường, bị tuyên bố này làm cho giật mình đến bật cả dậy.

Đệt moẹ, lương tâm tổ tiết mục trỗi dậy?

Cô không thèm để ý nguyên nhân tại sao tổ tiết mục đột nhiên đăng bài như thế, vội vã mở app ra xem đoạn video được đăng.

Là phần video mà Tiêu Chiến bị cắt.

Sau khi đạo diễn giao chuyện cho phó đạo diễn toàn quyền xử lý xong, bận đến bù cả đầu, quên sạch về chuyện lùm xùm này. Bao nhiêu thực tập sinh như thế, ngày nào cũng đòi công bằng với tổ tiết mục, ông quen đến không thể quen hơn được nữa, chả thèm bận tâm làm gì.

Đến khi nhà đầu tư gọi điện đến.

Đạo diễn tức đến bốc khói, hỏi Trần Chu

"Cậu làm cái trò gì thế? Ai bảo cậu xoá cái bình luận kia đi?"

Trần Chu xoa gáy, "Sao thế?"

"Bây giờ họ yêu cầu đăng đoạn băng bị cắt quay cảnh Tiêu Chiến bị thương ra."

Trần Chu chau mày "Sao nhà đầu tư còn đi quản lý những chuyện này?"

Đạo diễn nhăn tít mặt lại

"Sao tôi biết được. Bây giờ chẳng còn cách nào khác, đăng lên rồi xin lỗi. Mau đi cho người làm đi. Còn nữa, sa thải nhân viên bất cẩn kia đi."

Bây giờ đạo diễn cực kì tức Trần Chu ông biết thừa lúc đầu Trần Chu đề nghị cắt bỏ đoạn hoạt động thể thao kia là vì La Dực.

Nếu như cho đoạn hoạt động thể thao kia vào, Tiêu Chiến vì cứu người mà bị thương, chắc chắn sẽ càng làm đẹp cho hình tượng của cậu, như thế La Dực càng mất ưu thế.

Nhưng đạo diễn và Trần Chu từng cộng tác với nhau, hơn nữa ngày ấy Trần Chu nói cũng không phải là vô lý.

Bây giờ chương trình nổi tiếng rồi, ông không muốn xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn nào ảnh hưởng đếm chương trình nên đồng ý cắt bỏ đoạn đó đi. Cũng coi như là nể tình Trần Chu

Nhưng không nhờ nhà đầu tư lại can thiệp đến mức này. Lần này cũng thế, lần trước Tiêu Chiến bị tố chỉnh âm cũng thế.

Bình thường, bên đầu tư phụ trách rót tiền, rất ít khi lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào dư luận.

Hai lần đều là vì Tiêu Chiến

Đạo diễn không kiềm được liên tưởng, có khi nào Tiêu Chiến có ô dù, nhưng lại thấy không phải thế.

Vì nếu mà Tiêu Chiến có sân sau lớn thế, sao từ đầu không ai đánh tiếng yêu cầu đãi ngộ đặc biệt cho cậu chứ?

Nên chắc là không phải đâu.

Có khi là do kim chủ kì này nghiêm khắc, không chấp nhận bất kì sai sót nào dù là nhỏ nhất, không thích năng lực làm việc của họ.

Nếu cứ tiếp tục vài lần thế này, đạo diễn sợ bát cơm của mình chẳng còn nữa đâu.

Cẩm Thu xử lý công việc theo phân phó của Vương Nhất Bác, có gắng kiềm chế tâm tình kích động của bản thân

Cuối cùng cô cũng biết người trong lòng của sếp là ai rồi!!! Hoá ra là cậu ấy!

Đã đẹp trai lại còn hát hay. Kim chủ lạnh lùng và ca sĩ nhỏ hoạt bát, ối giời ơi mê mê mê! Xứng đôi!

Cẩm Thu âm thầm đẩy thuyền, cô thấy có vẻ như mình là thuyền viên đầu tiên của chiến hạm Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến này!

Nhưng có mấy người có mắt như mù, dám bắt nạt người của kim chủ. Cô nghĩ, có khi Vương Nhất Bác không nói với tổ tiết mục, chỉ lặng lẽ âm thầm quan sát, chắc chắn là sợ sẽ gây ra lời đàm tiếu không hay về cậu sếp mình suy tính chu đáo quá thể!

Cô nhớ đến thái độ lạnh lùng của Vương Nhất Bác nói "Điều tra đi", âm thầm thả nút like.

Cẩm Thu mở diễn đàn ra, ngồi ngắm bạn trai nhỏ của sếp. Toàn bộ hoạt động thể thao được tung ra không thiếu cảnh nào, cả đoạn cậu kéo Diệp Nam, nằm lót dưới người Diệp Nam đỡ cậu.

Fan đau lòng muốn chết.

<Môi Tiêu Tiêu trắng bệch cả rồi>

<Tổ tiết mục không phải là người, không có tâm>

<Cậu ấy tốt thật sự, không chần chừ xông lên kéo Diệp Nam>

<Diệp mỹ nhân cũng rất tốt, thấy Chiến Chiến bị thương nên mắt cũng đỏ hết cả lên>

Ngoài đoạn hoạt động thể thao, phần "phúc lợi" dường như là Tiêu Chiến độc chiếm toàn bộ.

Sau khi tổng duyệt bị huấn luyện viên phê bình, một mình ngồi bó gối trong phòng tập.

<Cậu ấy chẳng giải thích gì với huấn luyện viên cả, thương thật sự ấy>

<Tim tui vỡ vụn rồi>

Sau đó là cảnh cậu đổi bài hát, tranh thủ từng chút thời gian một ngày ngắn ngủi luyện tập.

Đêm tối mịt, dãy phòng tập nhà 1 chỉ có duy nhất một phòng vẫn sáng đèn.

<Hình như là cả đêm không ngủ>

<Ôi hát hay quá mẹ ơi>

<Âm cao trong vắt luôn ấy>

<Con tôi đừng nhịn đói, gầy lắm rồi, đau lòng mama>

Cuối đoạn video "phúc lợi" Tiêu Chiến ngồi trên ghế nghiêm chỉnh, thêm một đoạn phỏng vấn.

"Fan của cậu rất lo cho cậu, cậu nói gì đấy với họ đi."

Mắt Tiêu Chiến sáng ngời, cười toe toét, nhìn vào ống kính nói

"Mọi người yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà."

Đêm ấy Vương Nhất Bác mất ngủ. Anh cứ nghĩ mãi về ánh mắt sáng ngời ấy của cậu.

Còn cả cái áo lông vũ dày cộp của cậu nhóc nữa, một mình cuộn tròn ngủ thiếp đi trên sàn phòng tập.

Dường như anh không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng ấy. Bất giác, trong đầu hiện lên một dòng bình luận của một fan trên diễn đàn.

<Thật muốn ôm cậu ấy vào lòng>





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top