Chương 12: Ăn lúc còn nóng, ăn nhiều một chút

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đã rời đi.

Căn phòng trống rỗng, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy mây dày đặc sắp kéo tới.

Vương Nhất Bác để lại cho anh một mảnh giấy.

Giấy ghi chú màu xanh lá, từng nét một, ngay ngắn thẳng hàng.

Tiêu Chiến đã từng cười nhạo chữ viết tay của cậu như học sinh tiểu học, nhưng bây giờ có vẻ như cậu ấy đã luyện tập rất tốt.

"Anh muốn ở bao lâu cũng được, khi trở về nhất định phải liên lạc với em! Nhớ đó!"

Lời nhắn kiểu mẫu của tổng giám đốc bá đạo này, rất Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến mỉm cười, đưa tờ giấy lên môi và hôn nó.

Anh có chút ảo não.

Sao lại ngủ quên mất?

Còn có rất nhiều lời chưa kịp nói.

Không biết bạn nhỏ ra đi với tâm trạng gì?

Chuông cửa chợt vang lên.

Tiêu Chiến đứng dậy khỏi sô pha, một chiếc hộp nhỏ rơi xuống đất theo chuyển động của anh.

Anh nhặt lên, thuận tay nhét vào túi.

Cánh cửa mở ra. Đó là nhân viên khách sạn.

Cô gái mỉm cười đưa cho anh một túi giấy lớn.

"Anh Vương đã đặt hàng, dặn chúng tôi giao vào lúc này."

Tiêu Chiến sững sờ cầm lấy túi giấy, bên trong chứa đầy bánh mì nhỏ nóng hổi.

Nhân viên khách sạn hắng giọng:

"Anh Vương còn nhờ chúng tôi nhắn cho anh một câu, anh ấy nói: Ăn lúc còn nóng, ăn nhiều một chút!"

Cô ấy hiển nhiên không biết tiếng Trung Quốc, vẻn vẹn tám chữ mà nói giọng Nam, giọng Bắc, đoán chừng rất ít người Trung Quốc có thể hiểu được.

Tiêu Chiến lại nghe hiểu.

Anh đã nghe câu này rất nhiều lần.

Vương Nhất Bác có lẽ là người trên thế giới lo lắng nhất về bữa ăn của anh.

Cậu luôn nhìn chằm chằm vào sức ăn của anh, luôn khiến anh nhớ lại cảnh tượng khi còn bé bị trưởng bối kiên quyết chất đồ ăn vào trong bát.

Luôn sợ anh sợ ăn ít một miếng, còn hận không thể tự tay nhét thức ăn vào miệng anh.

Thời kỳ từ lúc mơ hồ đến khi yêu nhau, thực sự là ngày nào cũng vậy. Nếu như họ ở cùng một chỗ, cậu sẽ nghĩ đủ kiểu tìm đồ ăn ngon xung quanh nơi làm việc, nếu ở nơi đất khách, mỗi khi đến giờ cơm, video của cậu sẽ gọi đến đúng giờ.

"Ăn cơm chưa? Ăn cái gì? Ăn cơm chưa? Cho em xem!"

Lúc mới chia tay, Vương Nhất Bác thường gửi cho anh một số đặc sản địa phương.

Sau nhiều lần bị anh từ chối, cậu đã ngừng gửi nó.

Nhưng các trợ lý bắt đầu nghĩ biện pháp mua đồ ăn vặt địa phương cho anh nếm thử, thậm chí bọn họ còn gọi là quay một ít đồ ăn tương tự phát tài liệu tuyên truyền.

Làm sao anh có thể không biết ai đứng sau hậu trường.

Anh chỉ là lười nói.

Vì nói ra cũng vô ích.

Suy nghĩ của Vương Nhất Bác là một đường thẳng. Trong logic nhận thức của cậy ấy, muốn Tiêu Chiến ăn là một mục tiêu, còn về cách thực hiện, cậu ấy có thể có vô số cách.

Ví dụ: Muốn Tiêu Chiến ăn - mua đồ ăn cho anh ấy - anh ấy không muốn cậu mua.

Một người bình thường sẽ cảm thấy rằng con đường này đã bị chặn.

Nhưng Vương Nhất Bác thì không, cậu ấy sẽ đứng ở điểm này và tiếp tục tiến thẳng về phía trước cho đến khi đạt được mục tiêu.

Muốn Tiêu Chiến ăn - mua đồ ăn cho anh ấy - anh ấy không muốn cậu mua - kêu trợ lý mua cho anh ấy - anh ấy vẫn không ăn - nói cho anh biết là nhu cầu công việc - anh ấy bằng lòng ăn.

OK, mục tiêu đã đạt được.

Một người cố chấp như vậy sẽ không bao giờ lùi bước.

Tiêu Chiến đóng cửa lại với một túi bánh lớn trên tay và thở dài bất lực.

Nhiều như vậy, anh làm sao ăn hết được.

Tiêu Chiến không biết tại sao Vương Nhất Bác lại bị ám ảnh bởi việc ăn uống của anh như vậy.

Một người bạn đã từng nói rằng đây có lẽ là cách thể hiện tình yêu của một người đàn ông thẳng thắn.

"Tình yêu nhồi bông".

Nghe có vẻ đơn giản và đáng tin cậy.

.

.

.

Khi nhận được cuộc gọi từ sếp của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đang gặm bánh mì nhỏ, nhìn thấy cái tên đó hiện trên màn hình điện thoại, suýt nữa thì anh nghẹn chết, uống hết nửa ly nước mới từ từ bình tĩnh lại.

Anh không thích bà chủ của Vương Nhất Bác cho lắm, không phải vì cô ấy từng phản đối mạnh mẽ mối quan hệ của họ, mà vì cách cô ấy đối xử với Vương Nhất Bác.

- Cô đối xử với cậu như một món hàng.

Sử dụng quan điểm nhìn vào sản phẩm để lập kế hoạch cho tất cả các khía cạnh của cậu, đặc điểm nào đắt hơn và đặc điểm nào có thể bị suy yếu.

Điều này khiến Tiêu Chiến rất không hài lòng.

Cô cho rằng Vương Nhất Bác có nhiều "nhược điểm không đáp ứng được nhu cầu của thị trường" khiến anh không đồng tình.

Trong mắt Tiêu Chiến, thẳng thắn, ít nói hay liều lĩnh không phải là khuyết điểm.

Chính những điều này đã khiến Vương Nhất Bác tỏa sáng rực rỡ như hôm nay.

Thêm vào đó sự sắp xếp công việc của cô cho Vương Nhất Bác dày đặc đến mức thái quá.

Người bạn nhỏ của anh là một người bình thường. Đói lâu sẽ đau bụng, thức khuya lâu sẽ phờ phạc, không ngủ sẽ sinh bệnh.

Trước đây khi họ còn ở bên nhau, anh đã có một cuộc tranh luận thẳng thắng với cô ấy.

"Cô muốn có những lợi ích lâu dài, hay chỉ là pháo hoa nổ một lần rồi tan biến?"

Đối phương khịt mũi:

"Anh là một nghệ sĩ bị công ty ruồng bỏ vì vậy anh có quá ngây thơ khi trao đổi với tôi chuyện này không?"

Có lẽ trong mắt cô ấy, một người ngây thơ, thêm một người liều lĩnh không có tư cách gì để nói chuyện với cô.

Cho nên Tiêu Chiến hoàn toàn không nghĩ đến một người không thể có tiếng nói chung lại gọi cho anh vào lúc này.

Điện thoại vừa kết nối, câu nói đầu tiên từ bên kia truyền sang: "Là anh phải không?"

Tiêu Chiến chưa kịp trả lời, cô đã thở dài: "Chắc chắn là anh rồi, ngoài anh ra thì không còn ai khác, cậu ta chỉ có thế thôi."

Cô ấy dường như đang ở trong một phòng họp với rất nhiều tiếng ồn xung quanh.

Tiêu Chiến nghe rõ mồn một có một người vỗ bàn hét lớn:

"Bức ảnh không phải đã rõ ràng rồi sao! Còn có một người trốn ở trong lòng cậu ta! Hiện tại lo lắng có ích lợi gì! Việc cấp bách nhất chính là giải quyết vấn đề!!"

"Anh xem," ở đầu dây bên kia giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Đều là tại các người. Không ngờ một năm sau, lại vì loại chuyện này mà lau mông cho các người. Lần trước bị chụp ảnh, còn bảo sẽ kiểm soát hành vi nơi công cộng thế nào?"

Tiêu Chiến nắm chặt điện thoại:

"Thật xin lỗi."

"Anh không cần phải xin lỗi. Vương Nhất Bác đã gọi điện cho tôi để nói cách giải quyết. Giải pháp rất tốt. Chắc chắn đó không phải là ý tưởng của cậu ấy.

Tôi biết, anh luôn là một người thông minh. Nhưng tại sao một người thông minh có thể ngã hai lần trong loại chuyện này? Chẳng phải đã chia tay rồi sao?

Quên đi, quên đi, cũng không trách được anh, tôi cũng biết Vương Nhất Bác tính tình không tốt. Nói thật, sau khi hai người vừa mới chia tay, tôi đã rất vui vẻ. Dù sao cũng không ai muốn nghệ sĩ của mình chôn bom hẹn giờ. Nhưng sau đó tôi không thể vui được. Cậu ấy thực sự không có một ngày tốt lành. Cậu ấy buồn bã cả ngày, ngay cả những khách hàng cũng quay sang hỏi tôi rằng có phải đã chạm vào thứ không nên chạm vào không, và danh sách quảng cáo mà cậu ấy sắp ký đã bị đình chỉ, Ngừng rồi, tất cả hủy rồi. Gấp đến độ tôi hận không thể mong hai người hợp lại.

Sau đó, có một ngày cậu ấy tìm đến tôi. Anh cũng biết cậu ta không thích nói chuyện, nhưng ngày đó cậu ta nói với tôi nhiều hơn mười năm cộng lại. Cậu ấy nói cậu ấy yêu anh, cho dù hai người chia tay, cũng muốn giúp anh. Cậu ấy nói điều kiện với tôi, sẵn sàng nghe theo sự sắp xếp trong mọi công việc của công ty, chỉ một điều, yêu cầu khi cậu ta xuất hiện có thể uyển chuyển dẫn dắt anh một chút. Tôi nhìn ra, cậu ấy muốn dùng nhiệt độ của mình kéo theo anh, cho dù cậu ta lập lờ nước đôi nói một hai câu như vậy, tự nhiên sẽ có người liên tưởng đến anh. Cậu ta quyết tâm, chỉ cần có cậu ta ở đây, sẽ không để cho người ta quên anh.

"Còn nữa, tôi cũng biết gần đây anh không có công việc gì. Hợp đồng của cậu ta cũng sắp hết hạn, liền lấy cái này nói điều kiện với tôi, bảo tôi tìm cho anh một ít cơ hội. Cậu ta nói, tuyệt đối sẽ không để tôi làm ăn lỗ vốn. Hừ! Cũng xem tôi có làm ăn lỗ vốn hay không!"

"Mọi người đều nói thương nhân tàn nhẫn vô tình, nhưng lòng người có máu thịt. Tôi quen cậu ấy hơn mười năm, từ nhỏ đã chứng kiến ​​cậu ấy lớn lên, cũng chứng kiến ​​cậu ấy trưởng thành. Nói một câu có lương tâm, cậu ta là một đứa trẻ tốt..."

"Do vậy... Anh cũng đừng phụ lòng cậu ấy."

.

.

.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến im lặng ngồi trên ghế sô pha rất lâu.

Anh ôm một túi giấy đựng bánh mì trong tay, mãi cho đến khi sức nóng của bánh mì tan biến, ở trong ngực dần lạnh đi, mới giật mình nhớ tới Vương Nhất Bác bảo anh nhân lúc còn nóng ăn nhiều một chút.

Vì thế lấy ra từng ngụm từng ngụm ăn.

Sau khi ăn một vài lần liên tục, cuối cùng anh đã nôn ra và bỏ cuộc.

Vương Nhất Bác, anh không ăn được.

Phải làm sao đây?

Anh che mặt, cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Trên người tất cả đều là vụn bánh mì,  theo bản năng anh đứng dậy, lại từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ.

Là cái hộp nhỏ lúc trước rơi xuống đất bị anh tiện tay bỏ vào trong túi.

Nho nhỏ, màu đỏ, bề mặt nhung tơ vô cùng mềm mại, trên đỉnh còn buộc nơ con bướm màu xanh dịu dàng trông rất đẹp.l

Tiêu Chiến cẩn thận tìm ổ khóa, ấn vào, chiếc hộp bật ra.

Trên vải nhung màu đen có ánh sáng lóe lên.

- Là một chiếc nhẫn.

Hình vương miện.

Một vòng tròn được khảm kim cương, đỏ, xanh, vàng.

Sáng lấp lánh.

Mỗi một viên kim cương nhấp nháy dường như đang hét lên: Tôi rất đắt!

Tiêu Chiến che mặt, cuối cùng không thể cầm được nước mắt.

.

.

.

Vương Nhất Bác đẩy cửa vào.

Trong phòng không bật đèn, ánh sáng rất tối.

Tiêu Chiến cúi đầu ngồi trên sô pha.

Nghe thấy tiếng cậu đi vào cũng không ngẩng đầu lên.

Vương Nhất Bác đi tới, ngồi xổm dưới chân Tiêu Chiến, muốn hỏi anh ấy có chuyện gì.

Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Rồi giọt thứ hai, giọt thứ ba... ngày càng nhiều.

Vương Nhất Bác cuống quít đưa tay đón lấy.

"Đừng khóc..."

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nước mắt của Tiêu Chiến ở một nơi khác không phải trên giường.

------
[Lời của tác giả]:

Đây chỉ là một câu chuyện.

Liệu bà chủ thực tế có tốt như vậy không? Thành thật mà nói, tôi không biết, nhưng tôi nghĩ rằng mỗi con người đều có một điểm yếu trong trái tim mình.

Thế giới này không có gì xấu, chúng ta cứ như vậy ngây thơ và dịu dàng ~!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top