Chương 18
Ánh mắt Vương Nhất Bác đen kịt nhìn thẳng vào Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt mềm mại mà linh động, giống như mặt nước hồ đang gợn sóng, hỏi: "Nguy hiểm gì?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng vẻ mặt y rất bình thản, trong lòng y rõ ràng biết Vương Nhất Bác muốn làm gì, bây giờ hỏi câu này không biết là đang khiêu khích hay uy hiếp.
Ánh mắt Vương Nhất Bác chậm rãi chuyển từ mắt sang môi Tiêu Chiến, lại gần hơn một chút, môi hai người sắp chạm vào nhau. Tiêu Chiến đột nhiên nhẹ nhàng ngửa người về phía sau, nhưng chỉ cách một khoảng ngắn thì dừng lại, môi hai người vẫn chỉ cách nhau độ rộng bằng ba đốt ngón tay.
Y trốn tránh, nhưng lại không né ra xa, chỉ trượt đi một chút khi nụ hôn còn cách một tấc, nhưng chỉ một chút, đủ để người ta tiến lại gần. Đó là từ chối, nhưng cũng có thể nói là dụ dỗ.
Hô hấp của Vương Nhất Bác trầm hơn một chút, hai mắt trở nên khô khốc: "Ngươi câu dẫn ta sao?"
Ánh mắt Tiêu Chiến bình tĩnh không gợn sóng, vô tội nghiêng đầu, không chút do dự hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có tức giận không?"
Vương Nhất Bác cảm thấy ánh mắt của Tiêu Chiến giống như những sợi tơ mềm mại kéo dài, từng vòng từng vòng cuốn lấy hơi thở của hắn, làm hắn sa vào trong đó đến điên đảo thần hồn. Hầu kết của hắn lăn lộn, khàn giọng hỏi Tiêu Chiến: "Nếu như ta tức giận, ta có thể hôn ngươi không?"
Tiêu Chiến khẽ cười một tiếng, mị hoặc thong dong, nhưng lại ác ý lắc đầu: "Không thể, nếu không ta sẽ chán ghét ngươi."
"Vậy thì không tức giận." Vương Nhất Bác nặng nề thở dài, hắn vẫn tiến sát gần Tiêu Chiến, chẳng qua là lệch đi một chút, đem đầu mình dựa vào bả vai y, chóp mũi chạm vào cổ Tiêu Chiến, lặng lẽ hít một hơi dài.
Tiêu Chiến cũng không đẩy hắn ra, để mặc hắn dựa vào mình, ở góc độ mà Vương Nhất Bác không nhìn thấy, khuôn mặt trắng nõn của y đã trở nên đỏ rực.
Vương Nhất Bác cười nhẹ, được voi đòi tiên mà cọ cọ chóp mũi vào cổ Tiêu Chiến, giọng điệu ủ rũ, giống như nhụt chí lại như làm nũng, "Tiểu Cửu... Tiểu Cửu của ta..."
"Ừm." Tiếng của Tiêu Chiến cũng nhẹ như tiếng mèo kêu.
"Tiểu Cửu, không sao cả, ngươi có thể dốc hết sức hành hạ ta, không sao hết, là điều ta phải gánh chịu.... Nhưng cuối cùng, ngươi sẽ tha thứ cho ta, đúng không? Sẽ tin tưởng ta một lần nữa, đúng không?"
Tiêu Chiến chậm rãi chớp chớp mắt, sau đó hỏi hắn: "Chuyện không có kết quả, vì sao phải để ý nhiều như vậy?"
Vương Nhất Bác rời khỏi cổ Tiêu Chiến, lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Vì sao lại không có kết quả? Ngươi có ý gì?"
Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, cả người đắm chìm trong bóng tối u buồn: "Ta không muốn bị ngươi che giấu, không muốn làm nam sủng của ngươi. Nếu ngươi nhất định ép buộc ta, ta có hàng trăm cách để biến mất. Cho nên việc ta có tha thứ cho ngươi hay không không quan trọng. Tất cả những gì ngươi làm đều vô ích."
Vương Nhất Bác tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lông mày nhíu lại thật sâu: "Nam sủng cái gì? Ta giấu ngươi khi nào?"
"Bây giờ! Ngươi đem ta giấu ở Đông cung, lại nói thích ta, nếu không phải là nam sủng, chẳng lẽ muốn để ta làm thê thiếp?"
"Không thể sao? Làm Thái tử phi của ta, không thể sao?"
Tiêu Chiến nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi điên rồi. Nếu ngươi thật sự làm như vậy, không muốn làm Thái tử nữa phải không?"
Vương Nhất Bác uỷ khuất ngồi xổm xuống, đặt cằm lên đầu gối của Tiêu Chiến, thoạt nhìn đáng thương vô cùng, "Đó là lý do tại sao ta giấu ngươi ở đây. Ta không muốn che giấu ngươi cả đời, chỉ là bây giờ ta không chắc có thể quang minh chính đại cưới ngươi, sợ ngươi bị người khác hãm hại. Chờ ta lên kế hoạch mọi thứ và có được quyền lực, ta sẽ đưa ngươi lên làm Thái tử phi của ta, ai phản đối cũng vô dụng."
Tiêu Chiến không tin, "Thật phiến diện và đầy dối trá."
Vương Nhất Bác cũng biết để Tiêu Chiến tin tưởng bây giờ thì rất khó, hắn nói: "Vậy ngươi chờ ta, từ từ chờ ta, được không? Cầu xin ngươi!"
Tiêu Chiến còn chưa kịp trả lời, Đình Phong đã đột ngột xuất hiện ở cửa đại điện, hành lễ với Vương Nhất Bác: "Điện hạ, thuộc hạ có việc gấp cần báo."
Vương Nhất Bác vẫn ngồi xổm bên cạnh Tiêu Chiến, quay người nói với Đình Phong, "Nói đi."
Đình Phong khẽ cau mày, khó xử nói: "Điện hạ, là... về vị tướng đã trốn thoát của Tuyên Lương, Thịnh Nhiên."
Vương Nhất Bác cau mày, ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến. Sắc mặt Tiêu Chiến đột nhiên xám xịt, ánh mắt cũng trở nên lạnh băng. Vương Nhất Bác đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng Tiêu Chiến đã nắm chặt góc áo, không cho hắn rời đi.
"Ngươi cho hắn nói ngay tại đây!"
Vương Nhất Bác dừng chân, đau lòng nắm lấy bàn tay đang kéo áo mình của Tiêu Chiến, giọng nói rất dịu dàng, "Được, nói ở đây, ngươi muốn biết cái gì ta đều có thể nói cho ngươi nghe. Ngươi đừng buồn, được không?"
Tiêu Chiến chậm rãi buông tay ra, nhưng sắc mặt vẫn rất tệ.
Đình Phong nói: "Điện hạ, tin báo tới, nước Đông Tống gần đây bỗng nhiên đem một lượng lớn binh sĩ điều về phía Nam. Nhưng phía nam nước Đông Tống là núi Hồi Tước, nơi đây hoang tàn vắng vẻ, hiểm trở khó đi, nhiều dã thú và rắn rết, thật sự không nhìn ra lần này bọn chúng điều binh về phía đó là muốn làm gì."
Vương Nhất Bác hỏi: "Có liên quan gì đến Thịnh Nhiên?"
"Thịnh Nhiên từ sau trận chiến ở Bình Dương thì đã lẩn trốn không rõ tung tích, chúng ta vẫn luôn phái người truy lùng. Gần đây mới có người đến truyền tin, một vị phu nhân nói rằng khi nàng đang giặt quần áo bên con sông cạnh chân núi Hồi Tước đã gặp một nam nhân cao lớn ăn mặc như tiều phu, môi mỏng, con mắt đỏ, có một vết sẹo ngắn cuối lông mày."
Vương Nhất Bác trầm ngâm, "Đông Tống muốn cấu kết với Thịnh Nhiên nên điều binh cho hắn mượn ở núi Hồi Tước?"
Đình Phong nói: "Ban đầu cũng chưa xác định được, cho nên mới không dám vội vàng báo cho Điện hạ. Mãi đến hôm nay, chúng ta bắt gặp những người lạ đưa hương từ bên ngoài vào cung điện để tế lễ. Trên hương khắc những ký tự kỳ lạ, tuy rằng trên mặt hương luôn khắc Phạn văn, những kí tự này cũng tương tự, không cẩn thận dễ dàng bị bỏ qua. Thuộc hạ đã phái người tra xét, văn tự này rất giống văn tự chính thống của Tuyên Lương, nhưng chưa giải mã được trên đó rốt cuộc viết gì."
Vương Nhất Bác hỏi: "Loại hương này vào cung sẽ được đưa đến nơi nào?"
"Hương được dùng để cầu nguyện các vị thần, nó được đưa đến Quốc miếu Nam Kỳ, cùng với Thiên Xu cục."
Thiên Xu cục, chính là nơi ở của các nhà chiêm tinh và bói toán.
"Không sai, Thiên Xu cục. Có người muốn khắc văn tự Tuyên Lương lên những que hương này để mật báo cho Trình Vãn Chúc. Thịnh Nhiên mượn binh của Đông Tống, định động thủ, yêu cầu Trình Vãn Chúc nội ứng ngoại hợp, cho nên mới truyền tin đến."
"Thì ra là vậy. Đây là mật văn thuộc hạ đã cho người sao chép từ trên các que hương, hiện tại còn chưa biết được nội dung của nó."
Đình Phong đưa cho Vương Nhất Bác mấy trang giấy. Vương Nhất Bác cầm lấy, cúi đầu xem xét, quả thật rất giống Phạn văn, nhưng xem lại không hiểu gì.
Tiêu Chiến liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi lật ngược lại là hiểu được."
Vương Nhất Bác nhìn những trang giấy ngoằn ngoèo như sâu mọt, thật sự không phân biệt được chiều hướng của nó. Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, dò hỏi: "Ngươi xem có hiểu không? Không phải đây là văn tự của Tuyên Lương sao?"
"Đây là văn tự Bặc Lệ."
Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua: "Bặc Lệ? Là một nước chư hầu sao?"
Tiêu Chiến giải thích: "Người Tuyên Lương ban đầu không phải là một dân tộc thống nhất, mà là từ tộc Bặc Lệ và tộc Tịnh Nhi sát nhập thành tộc Phúc Lang. Sau nhiều năm chinh chiến thâu tóm mới phát triển thành một nước nhỏ ở phía Tây, lại chịu ảnh hưởng của phong tục Trung Nguyên mà trở thành Tuyên Lương ngày nay. Hiện tại văn tự người Tuyên Lương thường sử dụng vẫn dựa trên văn tự của Bặc Lệ và Tịnh Nhi kết hợp thành."
Vương Nhất Bác là lần đầu tiên nghe nói đến lịch sử Tuyên Lương, "Sử sách Tuyên Lương dường như chưa từng ghi lại giai thoại này."
Tiêu Chiến gật đầu, "Lúc mới bắt đầu sát nhập, hai tộc cũng không hoà thuận, vì tranh đoạt địa vị mà gây ra không ít việc xấu xa, cho nên để che đậy cái xấu, những chuyện khi hai tộc tranh chấp đều bị lược bỏ, lịch sử Tuyên Lương cũng bắt đầu ghi lại từ lúc người Bặc Lệ kết hôn với người Tịnh Nhi với số lượng lớn, quan hệ lúc này mới dịu đi. Hai tộc tranh chấp lần nữa, Bặc Lệ chiến thắng, bởi vậy hoàng thất Tuyên Lương đều là người Bặc Lệ, văn tự của Tuyên Lương cũng lấy nhiều văn tự nguyên thuỷ của Bặc Lệ làm chuẩn."
Vương Nhất Bác nghe rất nghiêm túc. Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Ngày nay, vì mục đích thông thương và liên hôn, văn tự cũng đã cố ý thống nhất lại, để người dân các tộc giao tiếp với nhau không bị trở ngại, văn tự Tuyên Lương vì thế cũng đã thay đổi rất nhiều, không còn giữ nguyên là văn tự Bặc Lệ nữa. Văn tự nguyên thuỷ của Bặc Lệ đã thất truyền, nhưng trên thực tế, như ta vừa mới nói, người Bặc Lệ chiếm phần lớn trong hoàng tộc Tuyên Lương, bởi vậy con cháu hoàng thất đều phải học văn tự nguyên thuỷ của Bặc Lệ, ít nhất là có thể đọc và viết được, để tỏ lòng thành kính với tổ tiên."
Vương Nhất Bác có chút vui mừng: "Cho nên cái này, ngươi xem là có thể hiểu được?"
Tiêu Chiến gật đầu.
Vương Nhất Bác cũng không dám yêu cầu y trực tiếp giải mã cho mình, chỉ hỏi một câu: "Vậy ngươi có nguyện ý nói cho ta biết không?"
Nguyện ý không?
Giúp đỡ ta, đứng bên cạnh ta.
Tiêu Chiến lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác, một lát sau mới cầm lấy tờ giấy kia, cúi đầu chăm chú nhìn xuống, sau đó cau mày nói: "Ta đoán được nguyên nhân các ngươi không hiểu được văn tự này, đó là do trình tự sao chép hơi lộn xộn. Cho ta một chút thời gian, ta sẽ ghép nó lại với nhau."
Mọi người trong điện đều im lặng không dám quấy rầy Tiêu Chiến. Sau thời gian nửa nén hương, Tiêu Chiến mới ngẩng đầu, "Được rồi, ta biết rồi."
Vương Nhất Bác vội vàng hỏi: "Ngươi vất vả rồi, có mệt lắm không?"
Tiêu Chiến còn tưởng rằng hắn sẽ lập tức hỏi về nội dung tin tình báo, không khỏi cong cong đôi mắt, "Không mệt, ngươi nghe cho kỹ, ta chỉ đọc một lần thôi."
"Được."
"Mượn Đông Tống mười lăm vạn binh sĩ, tập kết ở núi Hồi Tước. Vào kì trăng tròn sẽ tiến về phía Bắc để đóng quân, đi theo... đường thuỷ, dọc theo con sông dưới núi Hồi Tước. Phía Bắc có quân Nam Kỳ coi giữ, cần biết các cửa khẩu và giờ thay gác." Tiêu Chiến cau mày.
Ánh mắt Vương Nhất Bác trở nên âm trầm, hắn vẫn luôn nắm một bàn tay Tiêu Chiến, đầu ngón tay xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay y. Tiêu Chiến cũng mặc kệ không thèm để ý.
Đình Phong lập tức nói: "Giờ thay gác cũng không phải chuyện cơ mật, Trình Vãn Chúc muốn biết cái này không khó. Điện hạ, chúng ta có cần chặn thông tin liên lạc của chúng không?"
Vương Nhất Bác đáp: "Không cần chặn, thả bọn chúng đi. Chúng ta âm thầm mai phục ở cửa khẩu để chặn giết."
Hắn quay đầu nói với Tiêu Chiến, "Tiểu Cửu, bữa tối không thể ăn cùng ngươi. Ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, ta cần phải thương thảo việc bày binh bố trận, chiến thắng trở về sẽ đến tìm ngươi."
Dứt lời hắn liền đứng dậy muốn rời đi, nhưng Tiêu Chiến đã cuống quýt giữ chặt tay hắn: "Ngươi định mai phục như thế nào?"
Vương Nhất Bác đáp: "Bọn chúng định đi đường thuỷ, tốt nhất là phục kích bên bờ sông, mượn sức nước để làm lật thuyền, một mẻ bắt hết."
Tiêu Chiến lại hỏi: "Không cần kiểm tra lại sao?"
Vương Nhất Bác cúi người cười, sủng nịnh xoa xoa đầu Tiêu Chiến, "Ngươi lợi hại như vậy, còn kiểm tra làm gì nữa?"
Tiêu Chiến há miệng thở dốc, nhưng lại không nói ra lời. Vương Nhất Bác đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên xoay người gọi Tiêu Chiến: "Tiểu Cửu."
Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, "Ừm? Làm sao vậy?"
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy Tiêu Chiến có chút hốt hoảng.
Vương Nhất Bác nói: "Thái y nói có biện pháp chữa trị chân của ngươi, chỉ là tốn nhiều thời gian một chút, nhưng không sao, chúng ta từ từ làm, nhất định có thể chữa khỏi. Ngày mai ta cho thái y tới kiểm tra, chúng ta bắt đầu điều trị, được không?"
Tiêu Chiến ngơ ngác gật đầu, Vương Nhất Bác đã rất nhanh đi ra ngoài.
Mãn Đào cười: "Lúc này mà Điện hạ vẫn còn nghĩ đến Công tử."
Hai mắt Tiêu Chiến rưng rưng, ánh mắt lại có chút mê man.
Những gì ta đã nói, ngươi đều tin sao?
Rõ ràng là chồng chất sơ hở, vậy mà ngươi không hề hoài nghi sao?
Ta không tin.
Ngươi lại đang diễn kịch sao?
Ngươi là thật sự tin tưởng ta, hay là đang đối phó với ta?
Những lời ta nói đã cố tình lộ ra sơ hở, hi vọng ngươi trúng kế, cũng hi vọng ngươi tránh được.
_____
Cốt truyện hơi khó hiểu, có thể có người không hiểu được. Dưới đây là giải thích đơn giản:
Nghĩa là, Thịnh Nhiên đã mượn mười lăm vạn quân của một nước gọi là Đông Tống, muốn lên phía Bắc nuôi quân.
Trên đường lên phía Bắc sẽ gặp quân Nam Kỳ coi giữ, để tránh được điều này, cần phải biết giờ quân Nam Kỳ thay gác. Cho nên mới dùng một loại văn tự Bặc Lệ đã thất truyền khắc lên que hương để truyền tin cho Trình Vãn Chúc, hi vọng Trình Vãn Chúc có thể chuyển tin tức mà phòng bị.
Nhưng Tiểu Cửu của chúng ta đã nói dối về một số chi tiết quan trọng khi dịch nội dung để gạt người. Giải thích thế mọi người có hiểu không?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top