Chương 12: Ồn Ào Và Lặng Lẽ
Vương Nhất Bác sau đợt quảng cáo thành công, hắn nhận được nhiều cơ hội tài nguyên tìm đến nên đặc biệt bận rộn hơn trước. Hắn bắt đầu thấy yêu đời hơn hẳn, ngày tháng nhàn hạ trôi qua làm tâm tình hắn cơ đôi chút nóng nảy bất an, bây giờ thành công bận rộn hơn, hắn phải tranh thủ làm việc thỏa đam mê.
Hắn chỉ tiếc không thể cùng chung một chỗ với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến giống Vương Nhất Bác, có công việc riêng của mình để bận rộn đây đó. Thời gian gặp mặt không nhiều, tính kể từ lúc quay xong đoạn quảng cáo kinh điển.
"Tiêu tổng đẹp phong tình vạn chủng, cười lên giống như thiên thần thuần khiết ngọt ngào, đáng tiếc không làm diễn viên hoặc thần tượng."
Vị quản lý của hắn vừa uống trà sữa hút trân châu rồn rột vừa đứng cạnh chờ hắn trang điểm xong cảm thán.
Vương Nhất Bác nghe anh ta nói, bất giác nhớ đến hồi nhỏ Tiêu Chiến ước ao được làm diễn viên thần tượng, khi nhắc đến mơ ước hai mắt liền sáng như sao, cả người như bừng sáng trong màn đêm yên tĩnh, giống một ngôi sao đáng yêu rạng rỡ hân hoan khi lướt qua những hành tinh kỳ thú.
Bây giờ anh lại chọn làm một tổng tài quản lý nghệ sĩ ngôi sao, không hề giống với lựa chọn mơ ước của anh lắm.
Hắn không dám hỏi nguyên do, hắn sợ Tiêu Chiến sẽ ghét hắn nhiều chuyện muốn quản anh. Hắn muốn bước vào thế giới của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại đóng cửa không tiếp, anh chỉ cho phép hắn được nghe được nhìn lại khó khăn để chạm tới, một cách giày vò hắn hiệu quả suốt thời gian qua.
Tiêu Chiến muốn một chú cún con ngoan ngoãn, và một chú cún ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân sẽ không có phận được hỏi những thứ chủ nhân không muốn nó biết.
Vương Nhất Bác tình nguyện làm con cún ngoan của Tiêu Chiến, làm một chú ngoan chờ đợi chủ nhân từ ngày này qua ngày khác, ước ao duy nhất là sẽ không bị vị chủ nhân xa cách lạnh lùng này bỏ rơi mình một lần nữa.
Năm xưa khi Tiêu Chiến bỏ đi, Vương Nhất Bác giống như kẻ điên tìm kiếm người khắp nơi, điên cuồng hỏi bạn bè anh, tìm mãi tìm mãi không thấy người, hắn đã có những giây phút nản lòng thoái chí.
Việc phải thành một chú cún cô đơn, lang thang mơ hồ, ôm theo mối mông lung và hoang mang của mình đi trên con đường rộng lớn không dễ chịu chút nào.
Hắn sợ phải đánh mất cơ hội bên anh lần nữa.
Khó khăn lắm mới được ở gần Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không muốn đánh mất cơ hội này. Hắn có thể im lặng làm một chú cún giúp anh giải tỏa phát tiết, gì cũng được, miễn đừng bặt vô âm tín nữa.
....
Tiêu Chiến sau mấy ngày bận rộn hợp đồng quan trọng, nhớ ra mấy ngày này chưa thấy được gương mặt cún con ngoan ngoãn kia.
Chú cún tự ti thu mình hiểu chuyện đến đau lòng của anh.
Anh không ngốc, anh biết Vương Nhất Bác có bao nhiêu thích anh, cũng biết mấy lần Vương Nhất Bác muốn hỏi thăm anh chuyện đã qua rồi lại ngậm ngùi im lặng không dám hỏi tới.
Anh cũng muốn nói cho hắn hay những ấm ức anh chịu đựng, nguyên nhân anh chọn đi tới con đường khác với tuyến mình chọn, nhưng anh không muốn hắn nặng lòng, anh sợ anh sẽ là nguồn tiêu cực cho Vương Nhất Bác, cũng sợ nếu đi xa hơn, anh khó còn cơ duyên gần gũi cùng người anh yêu.
Hoa mẫu đơn ngát hương trên ô cửa sổ của con đường vắng vẻ lúc chiều, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về bầu trời xa xăm, có chút nhớ cún con của anh rồi, đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nhất.
Anh nhấc máy lên, gọi điện cho Vương Nhất Bác sau một thời gian không liên lạc, không cần đợi đến hồi chuông thứ năm đã nghe thấy giọng nói khàn khàn ở đầu dây bên kia.
Cún con là mới đang ngủ dậy sao?
Giỏi ghê, thật ngoan ngoãn chờ anh.
"Đang ngủ sao?"
"Ừm. Ca, anh đang ở đâu thế?"
"Ngoài cửa nhà em."
Vương Nhất Bác nghe tỉnh cả ngủ, xốc chăn chạy khỏi giường, nhanh chóng đi mở cửa mời anh vào nhà. Người này mỗi một lần xuất hiện là một lần rung động, con tim xao xuyến, xốn xang.
Nam nhân vĩnh viễn là thần của hắn, tín ngưỡng của hắn, người thống trị của hắn, chủ nhân của hắn.
"Ca..." Vương Nhất Bác khàn khàn kêu lên, có chút ủy khuất "Mấy ngày này anh bận lắm sao?"
Tiêu Chiến lách qua người hắn đi vào, vuốt yêu gò má Vương Nhất Bác, cười mị:
"Đúng là có chút bận rộn. Có điều anh nghĩ cún anh nuôi có chút cô đơn nên ghé qua chút."
"Chỉ một chút?"
"Vậy thì nhiều chút vậy."
Anh cởi áo vest ra, Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, dưới lớp áo sơ mi kia là vòng eo mảnh khảnh với xương bướm tinh tế của nam nhân, không quá mất đi nam tính vẫn có điểm mềm mại quyến rũ.
"Cún con, mấy ngày này vất vả cho em rồi. Muốn ăn gì, anh nấu cho em."
"..."
"Anh là ca ca, đôi lúc chăm sóc em không tính là vất vả gì đâu."
Tiêu Chiến vừa cười vừa nói đi đến tủ lạnh, mở tủ ra thật muốn luộc con cún này một trận. Trong cái tủ lạnh cao cấp này, ngoại trừ nước lạnh, lèo tèo đồ hộp không có mấy dinh dưỡng ra thì trống huơ trống hoác, hiu quạnh thiếu sức sống thực sự. Anh không ngờ Vương Nhất Bác lại có cái sở thích hành hạ bản thân như thế, có chút tức giận quay ra trừng người kia:
"Em sao lại để bản thân ăn kém như vậy? Tủ lạnh anh nhớ có dặn quản lý bổ sung cho em mỗi cuối tuần cơ mà?"
"Em không thích có người lạ ở đây. Với lại, với lại lịch trình không có thời gian..."
Vương Nhất Bác thấy anh tức giận thì biết sợ rồi, tự biết mình sai không có lý, yếu ớt thanh minh từng câu từng chữ, ngay cả nhìn thẳng mắt cũng dè chừng e ngại.
Tiêu Chiến không nói gì thêm, quyết định xuống dưới đi tạm siêu thị mua chút đồ nấu cho con cún bướng bỉnh này một bữa đàng hoàng. Nam nhân này đúng là không biết cách chăm sóc bản thân, thật giỏi làm anh lo lắng.
"Em cùng anh đi mua đồ, tiện cho chọn nguyên liệu nấu món em thích."
"Em muốn ăn rau mùi." Vương Nhất Bác lí nhí "Được không ca?"
"Đương nhiên được." Tiêu Chiến xoa đầu hắn, ngây ngẩn ngộ ra, con cún nhỏ hay lẽo đẽo sau lưng anh thuở nhỏ đã cao gần bằng anh, thành chú cún khổng lồ rồi, chỉ thầm than thời gian thật tàn nhẫn "Em muốn ăn gì cũng được, miễn đừng ăn mấy thứ linh tinh không có dinh dưỡng, hại sức khỏe lắm."
"Tuần tới tạm thời không có lịch trình, anh vẫn bận sao?"
Vương Nhất Bác cẩn thận hỏi anh, vẫn luôn cố gắng quan sát từng động tĩnh trên gương mặt anh.
"Hết bận rồi. Nhà anh đang sửa sang vài chỗ, vậy nên anh sẽ ở tạm chỗ em. Không phiền chứ?"
"Đương nhiên không!" Vương Nhất Bác hồ hởi đáp, cả người phấn chấn hẳn lên "Anh ở bao lâu cũng được."
Ở cả đời cạnh em càng tốt.
"Anh sẽ ở đây một khoảng thời gian, còn em hoàn thành nhiệm vụ của em."
Tiêu Chiến hôn lên môi hắn, một nụ hôn ngắn ngủi khiến hắn khá quyến luyến, Tiêu Chiến híp mắt cười, ngón tay nghịch ngợm đảo qua dưới cằm hắn.
Thật sự là một yêu tinh khiến người ta vừa hận vừa yêu mà.
Cả hai người xuống siêu thị bên dưới chung cư, nơi đây là chung cư bảo mật riêng tư tương đối cao, hầu hết dân thượng lưu hoặc minh tinh sẽ ở đây nên không cần trang bị gì nhiều. Bản thân Vương Nhất Bác nghĩ mình chưa nổi danh lắm, tùy tiện cho thêm cái khẩu trang che đi sự đẹp trai của mình là đủ.
Được thoải mái cùng anh làm mấy chuyện bình dị thế này đã luôn là ước mơ của hắn.
"Thời tiết cũng khá lạnh, vậy ăn lẩu luôn đi."
"Em muốn ăn hàu cùng rau hẹ nữa."
"Cũng được. Ăn hàu và rau hẹ ngon đó." Tiêu Chiến đang cười, bỗng nhận ra ẩn ý bên trong, gò má xấu hổ ửng hồng, nhất thời không biết nói gì hơn "Em đi chọn đi."
Con cún này tinh lực dồi dào, anh chưa vội bản thân đã vội rồi.
Anh khá lo cho cái eo của mình đêm nay.
Lần trước làm đã đủ cúc nở hoa, đau ê ẩm không dám ngồi lâu hơn nửa tiếng. Vương Nhất Bác còn là trai tân lần đầu làm tình, anh là người khai trai cho hắn, kỹ thuật gần như bằng không, ngây thơ non nớt chuyện người lớn, thực hại anh đau muốn thấy bà cố nội.
Ngoảnh đi chọn thịt làm lẩu, ngoảnh lại đã thấy Vương Nhất Bác mặt dày thế nào hí hửng thả vào trong giỏ hàng đống ba con sói, anh liền âm u trừng Vương Nhất Bác, sương sương khinh bỉ kêu:
"Giỏi quá ha? Lát em tự mình thanh toán, mặt mũi anh không đủ dày đâu."
Vương Nhất Bác giật thon thót, chột dạ ỉu xìu, Tiêu Chiến còn ảo giác tưởng mình thấy chú chó Golden đang cụp tai xỉu đuôi ủ rũ, miễn cưỡng hạ hỏa làm hòa.
"Tối nay, ba lần, không hơn."
Coi như mua nhiều lần sau dùng vậy.
"Golden" lập tức vui trở lại ra mặt, Tiêu Chiến nhịn cười, nghĩ sao giống quá rồi, cái gì cũng treo lên mặt, thật dễ đoán.
Thật may mắn lúc thanh toán, Tiêu Chiến cả Vương Nhất Bác đều có khẩu trang, nếu không ai cũng có thể thấy hai người họ có biểu tình gì khi nhân viên thu ngân có phần giật mình trước một số lượng lớn bao cao su Vương Nhất Bác chọn.
Hơn ba mươi hộp, cỡ lớn nhất, vị dâu tây và đào mọng.
...
Bữa ăn thịnh soạn diễn ra suôn sẻ với kết thúc công việc là Vương Nhất Bác rửa bát, Tiêu Chiến thì đi tắm. Vốn dĩ anh còn muốn phụ hắn, Vương Nhất Bác cứ nhất định muốn tự rửa, thể hiện bản lĩnh đàn ông ra ngoài đảm việc lớn về nhà đảm cơm nước.
Sau khi làm vỡ hai cái đĩa, Vương Nhất Bác đã tiến bộ rất nhiều trong công cuộc làm một người đàn ông giỏi việc nhà.
Tiêu Chiến tắm rửa sạch sẽ, quên mất mình không để quần áo dự phòng ở nhà Vương Nhất Bác, anh đành mặc tạm áo choàng tắm ra ngoài, gọi cho thư ký mang thêm mấy bộ đồ chuẩn bị cho anh, đằng nào về lâu về dài vẫn sẽ có lúc lưu lại chỗ này tận hưởng nghỉ dưỡng.
Vương Nhất Bác tắm ngay sau anh, ở trong phòng tắm nhớ lại đoạn thời gian cùng anh hoan lạc, nhớ đến giây phút tuyệt vời nằm trong động nhỏ của anh phê thế nào, bên dưới đã hừng hực khí thế.
Lại một đêm bắt đầu bằng âm thanh ồn ào của mùa xuân, kết thúc bằng lặng lẽ nằm cạnh bên anh.
...
Chương tương đối ngắn, lý do là bổn Én có khá nhiều suy nghĩ nhân sinh và đói mòn mắt :)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top