Chương 39
Tiêu Chiến cho rằng bé con sẽ đi về phía mình, thế nhưng không nghĩ tới mục tiêu của bé con lại là con gấu bông bên cạnh mình. Cậu vươn hai tay có vẻ rất xấu hổ.
Lúc này cậu thấy được nam nhân vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa nhìn lén.
Vì ‘ trả thù ’ Toả nhi, cậu càng bạo gan, đứng lên nhào về hướng cửa, như vậy có thể giảm bớt sự xấu hổ của mình, cũng có thể cọ thêm chút cảm tình với Vương Nhất Bác.
Thật là một hành động sáng suốt.
Vương tổng tâm hoa nở rộ đón được thiên sứ nhỏ nhào vào trong ngực, mặt mày lạnh lùng bởi vậy cũng tan rã, cười nói
'Nhớ anh sao?"
Hắn cảm thấy chắc chắn là như vậy, trong lòng thầm thở dài đúng là quỷ dính người.
'Ừm, nhớ anh……" cậu nhỏ giọng nói.
Nam nhân đối diện, ôm cái trán cậu, cẩn thận hôn vài cái
"Toả nhi đã đi được rồi sao?"
"Đúng đó nha, một chốc lát em sẽ ôm con đến làm ông nội bất ngờ"
Nói tới chuyện này, Tiêu Chiến lập tức trở nên cao hứng phấn chấn hẳn lên, trong đầu nghĩ kỹ kế hoạch bước tiếp theo.
Ừm, còn có thể tạo bất ngờ cho ông nội bà nội Toả nhi nha. Bọn họ nhất định sẽ rất vui cho coi.
"A……" Toả nhi bắt được gấu, đứng lên mắt nhỏ láo lia tìm ba nhỏ khắp nơi, sau khi tìm một vòng cuối cùng nhìn thấy, hai người ba ba của bé chơi hôn hôn.
Toả nhi túm gấu bông thở phì phì chập chững chạy tới, ôm lấy chân Tiêu Chiến, ê a tru lên.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn, dáng vẻ nhỏ nhắn nghiêm túc của con trai, còn nhíu chặt mày, lớn lên giống Vương Nhất Bác y đúc.
Bởi vì vừa rồi giận dỗi vì bị con trai cho leo cây đã tiêu tan, cậu không so đo hiềm khích trước đây nữa buông hẳn ra, khom lưng bế con trai lên
"Em đi nói tin tức tốt cho ông nội trước đây!"
Vương tổng gật đầu "Chậm một chút thôi hay là để cho con tự đi"
Nói thật, hắn có chút lo lắng cánh tay chân nhỏ gầy gò của cậu.
"Không sao đâu mà"
Phòng trẻ con gần phòng trà của ông cụ Vương, chỉ cần xuống lầu quẹo một cái, cũng không phải rất xa.
Tiêu Chiến thực nhanh đã đến, bởi vì do lén lút, cậu trước tiên dùng đủ trò để thương lượng với Toả nhi, để nhóc con không lên tiếng làm hỏng việc.
Bạn nhỏ Toả nhi thông minh lanh lợi, hai con ngươi đen nhánh chớp chớp, dường như là nghe hiểu những gì ba nhỏ nói.
Dọc theo đường đi xác thật cũng không có phát ra âm thanh. Tiêu Chiến buông soái ca nhỏ mặc tã giấy xuống ở cửa, cười tủm tỉm dặn dò
"Con đi đi, Vương tiên sinh con"
Toả nhi sau khi được buông ra, tay nhỏ túm lấy con gấu bông lôi xềnh xệch đi vào, đi thẳng đến phương hướng ông cố
"A, nha……"
Ông cụ Vương vừa nghe tiếng của chắt nhỏ tức khắc từ quyển sách ngẩng đầu lên sau đó sửng sốt tươi cười rạng rỡ liền biến thành thần sắc vui mừng quá đỗi
"Ai da, Toả nhi học đi được rồi sao?"
Dời ghế bành về phía sau, vội vàng đứng dậy đón cục thịt nhỏ kia.
Toả nhi chui một đầu vào trong lòng ngực ông cố, tiếng cười non nớt làm người lớn nghe thấy lòng đều vui vẻ.
"Xem con kìa, chạy trốn nhanh như vậy làm gì nha?"
Ông cụ Vương ôm bé ngồi lên trên đùi, tâm tình cực tốt, tinh thần cũng cực kỳ tốt luôn.
Toả nhi hiếu động không chịu ngồi ở trên đầu gối ông cố, trong chốc lát lại giãy giụa bò đi xuống. Thằng nhóc con này, giơ tay chỉ ra hướng cửa, một bàn tay còn túm gấu bông, không ai vội hơn so với bé.
"Ai nha?"
"Ừm? Không phải Chiến Chiến đó sao?"
Ông cụ nhìn ra, làm bộ vừa mới thấy quả đầu lén lút kia.
"Là con, ông nội" Tiêu Chiến ứng tiếng, trên mặt cười hì hì.
"Trốn ở cửa làm gì a, mau vào đây nào" Ông cụ Vương hiền lành nói.
"Không được ạ"
Tiêu Chiến trong lòng còn có việc, lanh lợi nói "Con dắt Toả nhi đi tạo bất ngờ cho ba mẹ"
"Ừm đi đi"
Ông cụ Vương cười, cũng thích dáng vẻ nghịch ngợm của cậu thả chắt trái xuống cho hai cho con tiếp tục công cuộc tạo bất ngờ của mình.
Hai cha con dùng nhiều phương thức giống nhau, ba Vương một lần, mẹ Vương một lần, cả nhà đều cười đến không khép miệng được.
Sau khi tạo bất ngờ cho từng người xong, Toả nhi nhìn thấy ba lớn đang uống nước, cực kì vui mừng bước lên phía trước.
Vương tổng cảm thấy bị một quả núi nhỏ đụng phải, làm hắn đột ngột không kịp phòng ngừa, tay run lắc đổ nước ướt hết quần áo.
"Toả nhi con……"
Tiêu Chiến cản cũng cản không kịp chạy tới vừa thấy chuyện đã thành kết cục như này, vội vàng lấy khăn giấy thay hắn lau một chút
"Ha ha ha, ha ha ha"
Thiệt buồn cười.
Toả nhi "Ha ha ha……" Thấy ba nhỏ cười, bé cũng toét cái miệng nhỏ cười đến không hiểu chuyện gì. Tay nhỏ ôm chân ba lớn không buông.
Vương Nhất Bác ngược lại chưa nói cái gì, bế Toả nhi lên hôn một cái, mới buông bé con xuống còn bản thân thì đi thay quần áo.
Cậu ở bên cạnh nhìn, trộm bụm miệng ý cười lan khắp đáy mắt. Mặc kệ nói như thế nào, hắn nhất định sẽ là một ba ba tốt.
Tương lai Toả nhi sẽ là một bé con hạnh phúc, Tiêu Chiến nghĩ như vậy, cầm lòng không đậu mà có chút than thở quyết định ngốc nghếch hề hề lúc trước của chính mình.
Lúc đó cũng không biết dưới tình huống gì, chính mình nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Vương Nhất Bác, để đối phương chịu trách nhiệm……
Bây giờ nhớ tới thật sự mặt già cũng phải đỏ lên. Muốn mắng chính mình sa đọa. Cũng may, lựa chọn của cậu chính xác, cũng không có để lại tiếc nuối gì.
Lại nói tiếp, người Quý Khả tín nhiệm nhất chính là Trần Văn, gã tin tưởng Trần luật sư thân sĩ thành khẩn, tuyệt đối sẽ không phơi bày lịch sử trò chuyện giữa bọn họ ra ánh sáng.
Cho nên gã mới dám đem cuộc trò chuyện giữa mình và Tiêu Chiến nói ra cùng khoe khoang với Trần Văn một chút, nếu không chuyện vừa có cảm giác thành tựu vừa buồn cười như vậy, không nói ra gã sẽ nghẹn chết mất.
"Cậu nói…… Cậu lừa hết tiền lì xì của người ta, để người ta lấy ra cho cậu đầu tư điện ảnh?"
Người này tại sao lại khốn nạn như vậy……
"Còn không cần làm hợp đồng nữa đos nha"
"Cậu nói đứa nhỏ ngốc này thật sự quá tin tưởng người không?"
Giữa những hàng chữ đều lộ ra một loại đắc ý vui vẻ đến đáng ghét.
Trần luật sư "……" Thật là không còn lời gì để nói, bình thường một chút không được sao?
"Bao nhiêu tiền?"
"Cũng không nhiều lắm"
"Không đến mười vạn, em ấy nói đây là toàn bộ 80% tiền trong tài khoản"
Như vậy rất phù hợp với tác phong của Vương Nhất Bác, suy cho cùng nam nhân khi có tiền sẽ đồi bại
Không biết vì cái gì, thấy không đến mười vạn, số tiền 80%, luật sư Trần cảm thấy Tiêu Chiến lộ ra hơi thở của một nhóc đáng thương.
Hơn nữa vốn dĩ tiền cũng không nhiều lắm, lúc này còn đưa cho Quý Khả cái tên đại lừa đảo thì thật là.
"Cậu cũng thật nhẫn tâm"
Anh bên này tán gẫu với Quý Khả xong, lập tức chụp màn hình chuyển cho Vương Nhất Bác, không chút chần chờ, cũng không chút nào nương tay.
Vương tổng nhận được ảnh chụp màn hình. Quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ trưa đến đỏ bừng ngây ngô kia, trong lòng muốn mắng một câu đồ ngốc, lại nuốt xuống.
Hắn gửi wechat cho Quý khả "Phim điện ảnh nếu như lỗ vốn, tớ sẽ đập chết cậu"
Quý Khả vừa thấy nội dung này, lập tức ở trong lòng phỉ nhổ Trần Văn
"Giỏi cho tên Trần Văn nhà cậu, dám bán đứng tôi"
Sau đó túng túng mà trả lời hắn "Lỗ không được lỗ không được đâu, lỡ như lỗ tớ sẽ đem tiền trả cho em ấy."
Hắn khẽ hừ một tiếng, hắn biết Quý Khả không thiếu chút tiền ấy
"Em chỉ là tín nhiệm cậu, mới đem tiền đưa cho cậu" Hắn cần phải cường điệu rõ ràng chuyện này, không thể để Quý Khả hiểu lầm.
"Tớ biết tớ biết, em ấy không phải ngốc, em ấy chỉ là đơn thuần một chút thôi"
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Không xong…….
"Tớ sẽ chuyển toàn bộ lời cậu nói cho em ấy"
Hắn thanh âm giống như ma quỷ, truyền vào lỗ tai Quý Khả
"Đừng mà, đừng mà" Gã liên thanh mà nói
"Tớ biết sai rồi, về sau tớ cũng không dám làm vậy nữa"
Gã chỉ là thấy vợ của bạn đáng yêu, muốn đùa một xíu thôi, ai biết đối phương dễ lừa như vậy chứ. Chẳng qua dăm ba câu, đã ngoan ngoãn mà đưa tiền cho gã
"Nếu không, tớ trả tiền lại cho em ấy?"
Nghĩ nghĩ, khát khao muốn sống của Quý Khả vẫn chiến thắng tất cả.
Vương Nhất Bác trầm ngâm một lát, rồi nói "Ngược lại không cần"
Quý Khả "???"
Quả nhiên, hắn lại hy vọng trong tay cậu không có tiền…… Thật là một nam nhân âm hiểm xảo trá.
"Vậy được, tớ sẽ lập tức nỗ lực làm việc"
"Bộ phim điện ảnh này tớ tự mình làm giám chế, cần phải giúp bé tiểu Chiến nhà cậu kiếm tiền a"
Hắn cảm thấy, người trẻ tuổi tiếp xúc với mấy thứ này cũng không phải chuyện xấu. Hắn giữ người quá mức độc tài cũng không được.
Bằng ấn tượng của bọn họ về cậu, cảm thấy người ta cũng không phải ngốc, chỉ là trong lòng thật sự không có quá nhiều ý nghĩ xấu mà thôi......
Cũng có thể do tuổi còn nhỏ, tiếp xúc với xã hội quá ít chăng.
Chính là ai lúc tuổi trẻ không phải ngây ngốc mà trưởng thành? Gã nghĩ thầm.
Nga không, Vương tổng không phải.
Từ nhỏ đã khôn khéo độc lập, chưa từng thua thiệt ai. Nhưng là nghĩ lại có được một thứ gì đó sẽ đồng thời mất đi một thứ gì đó, ai cũng nói không ai có thể nói được cái nào hạnh phúc hơn.
Kỳ nghỉ đông năm nay, tựa hồ là khoảng thời gian tốt để tụ tập ăn chơi.
Tưởng Phi Yến mới vừa hẹn xong, Trần Văn lại mời mọi người đến, lần này anh lại giới thiệu bạn gái.
Buổi tối nghe tin tức, Tiêu Chiến có vẻ kinh ngạc, ngây ngốc hỏi một câu
"Thì ra bọn họ cũng muốn kết hôn"
Hắn liếc mắt, buồn cười mà hỏi lại"Bọn họ vì sao không được kết hôn?"
Có đôi khi cậu lên tiếng, xác thật sẽ làm hắn cảm thấy thực sự khó hiểu, nhưng cũng không chán ghét gì.
Sau đó cậu cười hì hì, chậm rì rì mà nói
"Em còn tưởng rằng bọn họ đều tôn thờ chủ nghĩa độc thân chứ"
Suy cho cùng mấy người này cũng đã ba mươi mấy vẫn còn độc thân đó thôi
"Ừm, quen bạn gái cũng được, tốt nhất là sớm kết hôn một chút.”
Cậu nghiêm trang mà phát biểu ý kiến.
"Trần Văn biết tính toán, anh và em ai cũng nhọc lòng không được"
Hắn mở ra một hộp Durex, để hai cái trên mặt bàn, dư lại thì cho vào ngăn kéo.
Hôm nay mới vừa mua.
Ngày hôm qua lúc muốn làm bởi vì không có thứ này nên đã phải cố nhịn đến hôm nay.
Sau đó Vương Nhất Bác đi đến cạnh bạn nhỏ, từ phía sau ôm lấy vai Tiêu Chiến thấp giọng nói
"Đừng đọc nữa, cùng anh lên giường đi"
Tiêu Chiến nhịp tim đập dồn dập, bởi vì thanh âm Vương Nhất Bác rất mê hoặc.
"Đi" hắn kéo cậu lên, chặn ngang bế lên thân thể mảnh khảnh của cậu, có vẻ rất cứng rắn.
Nghĩ đến tối hôm qua và hôm trước cũng chưa làm, cậu ngoan ngoãn ghé vào ngực hắn, tình cờ ngượng ngùng mà giúp đỡ xốc chăn lên một chút, đùa nghịch quần áo một chút.
Ở trong mắt hắn, cậu quá ngoan.
"Không sợ, anh yêu em"
Trong lòng nam nhân một ngọn lửa dục vọng đang cháy phừng phực, ở trên giường đặc biệt nhẫn nại, ôn nhu nhẫn nhịn với Tiêu Chiến, cũng không dọa đến đối phương.
Hắn thoả mãn xong, cậu thường thường mệt muốn chết mà đi vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ, Tiêu Chiến có thể cảm giác được, Vương Nhất Bác đang dùng khăn lông nóng giúp mình lau sơ qua, giống như lúc mình vừa ở bên hắn, gần hai năm trước, vẫn luôn cẩn thận nghiêm túc như vậy.
Cảm thụ được sự vuốt ve ấm áp ở trên người, Tiêu Chiến an tâm rơi vào mộng đẹp.
Ở trong mộng cậu giống như mơ thấy chuyện gì vui, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Khác với Vương Nhất Bác xuất thân hào môn, Trần luật sư Trần Văn là người đọc sách tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đối lập với ba người bạn tốt, gia cảnh luật sư Trần chỉ khá giả, nói chung tổ tiên mấy thế hệ đều là người có học, có thể nói một câu là dòng dõi thư hương.
Anh và Vương Nhất Bác cùng tuổi, năm nay ba mươi mốt, lập tức sẽ bước vào tuổi ba mươi hai.
Bạn gái luật sư Trần làm cùng ngành, so với anh nhỏ hơn hai tuổi, hai người bối cảnh tương tự, thoạt nhìn rất là xứng đôi.
Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác vào căn tiểu dương lâu ấm áp, không dấu vết liếc nhìn bạn gái đoan trang của luật sư Trần, ngầm cảm thán một câu thật xinh đẹp.
Là một chị gái có khí chất giỏi giang.
Luật sư Trần giới thiệu bạn gái Phương Chi với từng người bạn tốt của mình, lúc giới thiệu đến Tiêu Chiến lại cười to khoa trương nói với Phương Chi
"Tuy rằng dựa theo tuổi anh so với Nhất Bác nhỏ hơn mấy tháng, nhưng là tuổi tiểu Chiến so với em nhỏ hơn rất nhiều, bởi vậy em ấy vẫn phải gọi em bằng chị."
Vừa nói như vậy không chỉ có anh cười, người chung quanh cũng cười. Là tươi cười thiện ý.
"Chị Phương Chi."
Tiêu Chiến thoải mái hào phóng một tiếng, chỉ là bởi vì vấn đề tính cách, ở đây trong loại trường hợp thế này vẫn sẽ hơi ngượng ngùng.
"Xin chào, chị đã sớm nghe nói về em"
Phương Chi cười nói, vươn bàn tay ra với cậu "Lúc chị và luật sư Trần chỉ là quan hệ đồng nghiệp, chuyện của em cũng không phải bí mật."
"Hả?"
Tiêu Chiến ngay từ đầu còn tồn tại thắc mắc, nhưng nghĩ lại những tin tức về mình, hiểu rõ mà cười
"Anh Trần là người rất tốt a" Ở trước mặt mọi người, cậu hết sức nghiêm túc mà nói
"Lúc em lần đầu tiên nhìn thấy bốn người bọn họ, kỳ thật thích nhất chính là anh Trần nha."
Đây là lời nói thật lòng.
"Ha ha." Phương Chi phát ra ý cười chân thật từ trong ánh mắt.
Trần Văn cũng cúi đầu cười, hàm súc nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác
"Lời này của tiểu Chiến thật là làm anh khó xử quá, nhưng cũng rất vinh hạnh nha"
Anh bưng lên ly champagne nói cười hết sức vui vẻ, nho nhã, rất phong độ trí thức.
"Không sao, đều là người hiểu lý lẽ, anh ấy sẽ không ghen đâu"
Cậu nói như vậy rồi nâng ly theo, chỉ là trước khi uống champagne, lại ngoan ngoãn xin chỉ thị của nam nhân bên cạnh
"Rượu này, em có thể uống không?"
Quý Khả giành nói "Uống a, champagne thôi mà"
Cũng không phải rượu, thiệt là. Thân là người ngoài, gã cảm thấy Vương Nhất Bác quản Tiêu Chiến quán mức nghiêm khắc nha.
Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn, lẳng lặng mà chờ đối phương quyết định.
Ngó bảo bối nhỏ liếc mắt một cái, hắn gật đi
"Uống đi, không sao."
Sau đó cậu uống xong ly champagne rồi, phân lượng rất ít, mùi rượu cũng không rõ ràng, hương vị không giống như những đồ uống trước đây cậu uống.
Nhưng cũng không có điểm gì đặc biệt. Nhìn mấy người bạn tốt này, nghĩ lại cũng đã hơn một năm trước.
"Thật là chuyện đời khó đoán a."
Tưởng Phi Yến cảm thán nói "Tôi ngay từ đầu cho rằng người kết hôn sớm nhất trong bốn chúng ta, nhất định sẽ là Trần Văn, không nghĩ tới lại là Nhất Bác a."
Là người mà bọn họ không thể tưởng tượng nhất.
"Cũng phải." Trần Văn nói
"Bây giờ cậu ấy đã có con trai luôn rồi, tôi chỉ mới có bạn gái."
"Vậy đã là cái gì." Quý Khả nói
"Chờ các người có đứa thứ hai, tôi cũng không nhất định có thể tìm được người yêu."
"Đời này nói không chừng cũng chỉ có thể làm cha nuôi."
Tất cả mọi người đều biết, gã làm người phong lưu, là một tên hoa hoa công tử điển hình.
Muốn yên bề xác thật không dễ dàng.
Một người phụ nữ phong hoa tuyệt thế như nào mới có thể nắm giữ được trái tim của Quý Khả đây?
Tiêu Chiến lắc đầu, không muốn thay anh Tiểu Khả hao tâm.
"Phi Yến thì sao?" Vương Nhất Bác hiếm khi quan tâm một câu.
"Không vội."
Hắn ngậm miệng, chuyên tâm lấy hoa quả cho cậu. Mọi người cũng đã quá quen với mô Vương Nhất Bác trầm mặc, ngày thường tụ hội nói chuyện phiếm, cũng là ba người nói nhiều.
Cho nên bọn họ cũng rất bội phục Tiêu Chiến có thể ở chung với loại người tẻ nhạt như Vương Nhất Bác, cũng có không đơn giản đâu.
"Cảm ơn a" Đối phương đút hoa quả động tác quá mức tự nhiên, cứ giống như ở nhà, làm cho Tiêu Chiến không có để ý gì ăn ngon lành.
Mọi người vây xem nghẹn cười, đồng thời còn có loại cảm giác bị tát vào mặt. Kỳ thật người đơn thuần ngoài ý muốn như Tiêu Chiến đây, thần kinh thô hơn người, mới là người thích hợp với hắn nhất.
Mỗi lần thấy bọn họ ngồi cùng nhau, sẽ làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng được, rồi lại hết sức hài hòa, nói không nên lời có bao nhiêu thoải mái.
Tụ hội lần này xong, nghỉ đông cũng sắp kết thúc.
Tiêu Chiến lập tức phải bước vào đợt khai giảng mới, trước khai giảng, bọn họ dắt theo Toả nhi sau khi biết đi rồi càng ngày càng khó hầu hạ trở lại chung cư.
Nghĩ đến dì Trương tuổi tác đã cao, Vương Nhất Bác tìm kiếm thêm một người bảo mẫu, ban ngày chia sẻ công việc với dì Trương.
Cứ như vậy, ban ngày hắn cũng có đầy đủ thời gian làm việc.
Chuyện làm ăn Tiêu Chiến không hiểu, nhưng cậu cũng rõ ràng, thân phận của hắn như vậy cả ngày ngồi trong nhà chăm con là sự tình không có khả năng.
Cho nên một khoảng thời gian sau khai giảng, Vương Nhất Bác nói với cậu, phải đi công tác nước ngoài một tuần, cậu cũng rất bình tĩnh.
"Trên công việc em không giúp được gì cho anh, nhưng trông nhà chăm sóc thật tốt cho con thì em làm được a."
Cậu lấy ra vali hành lý, giúp nam nhân thu dọn quần áo giày vớ.
"Quan trọng nhất chính là phải biết chăm sóc bản thân biết không."
Vương Nhất Bác ngồi ở trên giường nhìn cậu.
"Tất nhiên." Thanh niên xếp quần áo từ tủ cho vào vali
"Chờ lúc anh trở về, chắc chắn em sẽ trắng trẻo mập mạp."
Hắn nhàn nhạt nói "Một tuần cũng có thể ăn đến trắng trẻo mập mạp, em là heo sao?"
Tiêu Chiến gấp xong một cái quần bỏ vào, dùng bàn tay đè cho bằng
"Đều nói như anh, nếu như một tuần có thể nuôi thành heo, tất cả mọi người đều nuôi heo rồi."
Nam nhân cười một cách bỡn cợt "Nói cách khác, nuôi heo so với nuôi em còn lời hơn nhỉ?"
Tiêu Chiến quăng cho hắn một chiếc áo lông, có vẻ tức giận "Hừ."
Sau đó tiếp tục xếp quần áo dặn dò"Ăn đúng bữa ngủ đủ giấc, giữ gìn sức khỏe, trở về sớm một chút, em sẽ rất nhớ anh"
Vương Nhất Bác không một tiếng động mà nhìn cậu, cuối cùng nhịn không được, đứng dậy đi qua bế cậu lên.
"Làm gì dạ, em đang xếp quần áo......" Cậu giãy giụa nói.
"Không cần vội, chốc lát anh tự xếp."
Vương Nhất Bác cướp quần áo trong tay cậu, tiên tay đậy lại vali hành lý
"Nhìn anh một chút không được sao? Cứ trốn tránh anh làm gì?"
Theo câu nói, Tiêu Chiến cảm thấy mấy ngón tay hữu lực giữ lấy cằm của mình. Loại cưỡng ép một cách bá đạo thế này cậu đã quá quen rồi, lần này cũng không phải cảm thấy xấu hổ và giận dữ, mà là sợ hãi.
Đôi mắt cậu đều đỏ lên, bị hắn thấy được còn không bị cười nhạo chết sao.
Sao khi Vương Nhất Bác nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của thiên sứ nhỏ, ngực nghẹn lại một chút, thậm chí cảm thấy hô hấp có chút khó khăn
"Đồ ngốc." Hắn cúi đầu hôn môi cậu ý đồ muốn dùng cách này để an ủi đối phương.
Thiếu niên vốn dĩ không có chuyện gì được an ủi một chút ngược lại cảm xúc tràn lan, dùng đầu không ngừng cọ ngực người đàn ông của mình.
"Đừng làm nũng,"
Nam nhân sắp rời khỏi cậu một tuần không chịu nổi ôm cậu thật chặt
"Em còn như vậy anh sẽ thay đổi chủ ý đó"
"Không cần nha."
Cậu từ trong lòng ngực hắn chui ra, quyết đoán cự tuyệt "Anh nên làm gì thì làm đi, em tiếp tục thu dọn đồ."
Xoay người sang chỗ khác, còn cố gắng mà nói một câu
"Đêm nay cũng không làm với anh."
Vương Nhất Bác "......"
Kỳ thật cậu biết hắn nhu cầu cao, nói không cho làm cũng chỉ là nói mà thôi. Lập tức sẽ phải tách ra, đối phương không tha cậu và cũng sẽ không chỉ làm một lần.
Nhưng mà không nghĩ tới, buổi tối hắn thật sự không chạm vào cậu, chỉ là ôm nhau tâm sự, trò chuyện.
Nói về chuyện liên quan đến chuyến đi lần này, nói đến dự định trong tương lai, còn có nhóc thúi Toả nhi nữa.
Tiêu Chiến cảm thấy đặc biệt thắc mắc, vấn đề ở trong lòng cậu vẫn luôn không nhớ để hỏi, tối nay nghĩ tới lại hỏi
"Vì sao anh Trần bọn họ luôn nói anh kiệm lời?"
Cậu một chút cũng không cảm thấy hắn kiệm lời, ngược lại rất hay lảm nhảm bên tai cậu. Tiêu Chiến hỏi một câu, hắn đã biết cậu muốn biểu đạt ý gì
"Rất kiệm lời, nhưng sợ em tịch mịch."
Cậu ngẩn ngơ, tim ấm áp, nghiêng đầu dựa qua.
"Ngủ đi." Vương Nhất Bác nói.
Ngón tay ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc thiên sứ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hoắc Vân Xuyên không cần vội lên máy bay.
Cho nên hắn còn có thời gian cùng An Vô Dạng ăn bữa sáng, sau đó đưa đối phương đến cửa trường đại học.
"Anh trực tiếp đi sân bay sao?" An Vô Dạng hỏi hắn.
"Đúng vậy." Hành lý đã ở trên xe.
Máy bay cất cánh vào 12 giờ trưa, trên đường đến sân bay mất hơn một giờ, như vậy cũng không chậm trễ.
"Bái bai."
Tiêu Chiến vẫy vẫy tay đeo balo xoay người vào cổng trường.
Nam nhân trên xe cũng không dừng lâu, lập tức khởi động xe chạy trên đường quốc lộ hướng đến sân bay thủ đô.
Đã hơn một năm, vì chăm sóc bảo bối nhỏ đang mang thai và con trai tuổi nhỏ hắn đẩy đi rất nhiều công việc.
Khi đó hắn thật sự cảm thấy, cậu và Toả nhi không có mình thì không được.
Bây giờ bé con dần lớn lên khỏe mạnh hoạt bát cũng làm người yên tâm hơn phần nào, cậu ở trường học cũng không tồi, không chỉ có bạn bè còn tham gia môn vận động yêu thích.
Hắn thừa dịp lúc này bắt tay vào xử lý công việc tồn đọng chất chồng lúc trước.
Nơi XX thời gian buổi sáng tám giờ, hắn gọi điện về nhà xong lại lao đầu vào công việc.
Bây giờ là trung tuần tháng ba, thời tiết Bắc Kinh vẫn còn rét lạnh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cực lớn.
So sánh với những thành phố khác mùa xuân ở đây thật ra rất ít mưa. Gió thổi khí lạnh mạnh mang theo hơi đất ẩm ẩm.
Tiêu Chiến ra cửa nhất định sẽ mang khẩu trang, khăn quàng cổ cùng mũ, bọc mình đến kín mít, giống viên bánh chưng.
Đây là trang phục thường thấy khi mọi người trong thành phố này ra ngoài
Hôm nay cũng nổi gió, dì Trương lo lắng bảo cậu ra cửa gọi xe taxi.
"Con đường ngắn như vậy mà."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười mà nghĩ từ sau khi hắn đi rồi, dì Trương càng thêm lo lắng cho mình.
Ngày thường dám trông cậy vào, bây giờ cũng phải lải nhải vài lần.
Kỳ thật Vương Nhất Bác sau khi rời đi không lâu cậu cũng cảm thấy cuộc sống của mình không có thay đổi gì quá lớn.
Chỉ là về đến nhà không có đối phương ăn cơm cùng, buổi tối cũng ngủ một mình hơi cô quanh.
Ban ngày lúc đi học, cậu lại nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác.
Bởi vì có liên quan đến chênh lệnh múi giờ, thời gian hai bên cũng không giống nhau, cho nên rất khó tìm được thời gian thích hợp để hai người trò chuyện lâu một chút.
Khi cậu thấy thông báo cuộc gọi, cầm lòng không đậu mà tính toán, bên kia bây giờ là mấy giờ?
Dùng ngón tay tính nhẩm một chút, không khỏi cảm thấy mình thiểu năng trí tuệ, nghe điện thoại hỏi một chút chẳng phải sẽ biết?
"Alo, bên anh mấy giờ rồi?"
Vương tổng vừa nhận được điện thoại nghe thấy được giọng vợ yêu. Mới dừng mọi hoạt động lại, hắn vẫn còn là một thân tây trang, giày da, đồng hồ trên tay cũng chưa kịp tháo ra, mắt nhìn qua đồng hồ mặt vô biểu tình mà báo cáo giờ giấc.
"XX thời gian là 22 giờ 5 phút."
Bên kia đã trễ thế rồi sao?
Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, quan tâm nói "Vậy anh ăn cơm chưa? Có mệt không?"
Cậu ý muốn nói là, giờ nào rồi còn làm việc nữa, kỳ thật không cần gọi điện thoại cho cậu, sớm nghỉ ngơi một chút mới đúng.
"Ăn rồi, mới vừa trở lại khách sạn."
Vương Nhất Bác nghe được giọng điệu trong câu nói của cậu, vừa rồi ở bên ngoài bị ngoài làm cho không vui, cuối cùng tâm trạng cũng được vuốt phẳng một chút.
"Mệt sao?" Cậu lại hỏi một câu.
Vương tổng cách hơn phân nửa quả địa cầu, phá lệ mà trêu ghẹo, nói
"Thật ra không có mệt, lập tức làm em bốn năm hiệp cũng không thành vấn đề."
Chỉ là tâm mệt mà thôi, phải động não đối phó với một nhóm lão già gian trá. Mà tính cách của hắn lại là một người ăn mềm không ăn cứng.
Bên cạnh nếu không có trợ lý đi theo, mấy ngày nay không biết đã đàm phán thất bại bao nhiêu lần.
"Anh, cái con người này......"
Tiêu Chiến nhìn bạn học xung quanh, mặt đỏ bừng tìm một góc an tĩnh tiếp tục nói với hắn
"Em sắp phải vào học rồi, anh mệt mỏi cả ngày nếu không còn việc gì thì tắm nước nóng, đi ngủ sớm đi?"
Đầu kia điện thoại nói "Không cần vội, nói với anh thêm hai câu đi."
Cậu tâm mềm nhũn như nước, ngoan ngoãn gật đầu, thanh âm nói chuyện không tự chủ được cũng nhẹ xuống mấy phần
"Em nhớ anh nha."
Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, lại một lần làm lỗ tai Tiêu Chiến cảm thấy thật ngứa. Cậu có chút xấu hổ, cắn răng nói
"Anh cười cái gì, không phải anh kêu em nói với anh nhiều hai câu sao?"
Bây giờ nói thì lại bị cười nhạo, không nói nữa.
"Vui cũng không cho cười?"
Tiêu Chiến hết cách, gãi lỗ tai bên kia tiếp tục nói với hắn vài lời
"Con cũng nhớ anh, hai ba con đều nhớ anh lắm."
Thân là vương tử ngọt ngào, cậu có chút thẹn thùng cùng kỹ năng thả thính đặc biệt
"Anh mau mau trở về đi nha, anh không về...... Áo mưa trong ngăn kéo cũng sắp hết hạn rồ....."
Đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc ngắn ngủi. Trong chốc lát Vương Nhất Bác mới hô hấp nặng nề nói
"Nhóc thúi."
"Ha ha."
"Ba ngày nữa anh về, đến lúc đó em đừng làm nũng than mệt mỏi với anh."
Tiêu Chiến "......"
Hai người hàn huyên một lát, đột nhiên có người gõ cửa phòng, hắn nói với cậu bên kia điện thoại
"Em chờ một lát, anh ra mở cửa đã."
Đúng lúc này tiếng chuông trường học cũng vang lên "Nhất Bác, cúp điện thoại đi, em đi học."
Cậu nói, nghe thấy trong điện thoại giọng của một người phụ nữ, tựa hồ đang thì thầm tiếng nước ngoài, cậu nghe không hiểu, cũng không có để ý.
Hắn trong chốc lát mới đáp lời cậu
"Anh có chút việc cần xử lý, em đi học đi."
"Vâng."
"By bye, chờ anh về nhà"
Bên kia sạch sẽ lưu loát cúp điện thoại, thoạt nhìn có chuyện gấp phải xử lý. Làm kinh doanh thật không dễ dàng gì, thật vất vả, đây là ý nghĩ duy nhất sau khi cậu cúp điện thoại.
Mấy ngày kế tiếp, Vương Nhất Bác thật sự bận rộn, gặp trục trặc ở mấy điều khoản trong hợp đồng, đi ra ngoài rất nhiều còn phải ứng phó với những tình huống đột ngột xảy ra.
Dưới tình huống như vậy, chỉ có thể bảo đảm mỗi ngày gọi cho cậu một cuộc điện thoại an ủi.
Có đôi khi nói gần mười phút, có đôi khi chỉ nói bốn năm phút.
Mỗi lần đều là Tiêu Chiến thúc giục hắn mới cúp điện thoại, tranh thủ thời gian đi nghỉ ngơi.
Nhưng mà cậu phát hiện, chỉ cần không có sự tình khẩn cấp cần xử lý, Vương Nhất Bác cũng không vội cúp, về mặt này có vẻ rất dính người.
Có chút ngoài dự đoán. Tiêu Chiến âm thầm nghĩ như vậy, trong lòng lại ngọt ngào không thôi.
Nói chung hai người cũng không phải loại người đặc biệt thích nói nhiều, có thể lan man không có mục tiêu mà nói hơn mười phút, cậu đã cảm thấy hài lòng.
Nói thật, sau khi trong nhà có thêm một dì bảo mẫu, nhiệm vụ trông Toả nhi đột nhiên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tiêu Chiến nghỉ ở nhà, phát hiện cũng có đủ thời gian để tiêu xài. Sách hướng dẫn trên kệ sách, đã có một đoạn thời gian thật dài không có chạm qua.
Hôm nay lúc sửa sang lại kệ sách, nhìn thấy những cuốn sách đó, cậu cảm thấy rất thân thiết a.
Cậu vừa lấy sách, vừa nói thầm"Trách không được nhóm mẹ bỉm sửa đều nói, sau khi kết hôn sinh con luôn phải vây quanh đứa nhỏ......"
Chuyện này đúng thật. Từ sau khi sinh Toả nhi, sinh hoạt hằng ngày trừ đi học chính là chăm con.
Trước mắt món đơn giản nhất là bánh sừng bò (bánh croissant), cũng quên mất cách làm như thế nào rồi.
Tiêu Chiến nghĩ đến đây, ôm sách đi đến phòng bếp, tìm ra tài liệu cùng công cụ lúc trước để lại, chuẩn bị làm một ít bánh sừng bò.
"Chiến Chiến làm bánh sao?" Dì Trương hơi bất ngờ nói.
"Vâng, lâu lắm không luyện tập, con sợ quên."
"Vậy nha, lâu rồi không luyện sẽ ngượng tay." Dì Trương rất có kinh nghiệm mà nói.
Hai người ở trong phòng bếp nói chuyện phiếm bà hỏi "Vương tiên sinh khi nào trở về?"
Tiêu Chiến đang nhồi bột, hai tay dừng lại, bởi vì nhắc tới tên Vương Nhất Bác, trong lòng ngực cậu không tự chủ được mà truyền đến cảm giác tim đập nhanh.
"Chắc là hai ngày sau về sẽ về ạ, muộn nhất là ba ngày cũng sẽ trở về." Sau đó một lần nữa nhồi bột.
Phát hiện tủ lạnh chỉ có chà bông, lần này làm nhân chà bông toàn bộ.
Trong quá trình nướng, mùi thơm bánh mì chậm rãi truyền ra từ lò nướng.
Làm Tiêu Chiến ban đầu không mong chờ gì cũng trở nên ngóng trông. Sau khi bánh mì đã nướng xong, cậu gấp không chờ nổi muốn nếm thử một miếng, mùi vị bánh thơm nồng cùng chà bông phối hợp rất ngon nha.
Ăn ngon ngoài dự đoán luôn!!.
"Dì Trương, dì Lâm, mau tới ăn bánh mì đi ạ ăn ngon lắm luôn."
Cậu vui vẻ nói, đem toàn bộ bánh mì sang. Sau khi mọi người ăn qua, dư thì cất vào tủ lạnh, dùng túi giấy bọc lại.
"Con ra ngoài một chuyến." Cậu đem bánh mì cho bạn học trong trường.
"Chiến Chiến đi đường cẩn thận nhé."
Dì Trương dặn dò nói, quay đầu lại nói với dì Lâm "Tôi nói không sai được, thằng bé là một đứa nhỏ thật thà."
Đối với ai cũng thật lòng, khó trách Vương tiên sinh luôn lo lắng cậu bị người ta lừa mất.
Ký túc xá học viện công thương, hôm nay trời râm mát hơi lạnh, các nam sinh đều trốn ở phòng ngủ chơi game nghe nhạc, không ai muốn đi xuống lầu ăn cơm.
Bởi vậy phải cử một người ra cửa, mang ý nghĩa phải làm anh hùng ký túc xá -- giúp các bạn cùng phòng khác mua cơm.
Cho nên dựa vào cái gì chứ!
Quyết không đi.
"Ai." Viễn Hàng đã đói đến bụng thầm thì kêu, khép lại sách vở, chuẩn bị hy sinh cái tôi cứu vớt tập thể.
Lúc này tiếng gõ cửa ký túc xá vang lên, mọi người hai mặt nhìn nhau, bởi vì bốn người trong phòng ngủ đều có mặt đầy đủ.
"Ai dạ?" Từ Viễn Hàng đi xuống mở cửa, thấy Tiêu Chiến đứng ngoài cửa thì giật mình
"Sao cậu lại tới đây?"
Tiêu Chiến cười với hắn, giơ lên bánh mì trong tay "Tôi có làm bánh mì chà bông, đem cho mọi người ăn nè"
"Đờ mờ!" Từ Viễn Hàng ngửi được mùi thơm, lập tức giống như hóa thành sói đói ôm túi giấy đựng bánh mì vào trong ngực
"Thật là nắng hạn gặp mưa rào a, bạn Tiểu Chiến, cậu là sứ giả của thiên đường sao!"
Người bên trong ký túc xá nghe thấy có ăn, sôi nổi chen chúc lại đây "Lão tam, có phải có gì ngon hay không?"
"Đúng vậy." Từ Viễn Hàng hét lên một câu
"Bạn Tiểu Chiến tới đưa đồ ăn cho chúng ta!"
Lăng Lĩnh đang đeo tai nghe chơi game, tháo xuống tai nghe nhìn cậu, một dáng vẻ vô cùng ngoài ý muốn
"Tới rồi sao?" Tất cả mọi người đều đang giành đồ ăn, chỉ có y hỏi
"Không vào hả?"
Cậu lắc đầu nói "Không được, tôi phải trở về chăm con a."
Sau đó sợ hãi Từ Viễn Hàng bọn họ chia hết bánh mì, không cho Lăng Lĩnh phần nào, còn cố ý dặn dò nói
"Viễn Hàng, nhớ để lại cho Lăng Lĩnh hai cái đó!"
Từ Viễn Hàng trêu ghẹo nói "Đã biết, đồ cậu cho, tôi sẽ không cho cậu ta ăn sao?"
Sau đó đi tới chia cho Lăng Lĩnh. Tiêu Chiến giữa cuộc ồn ào vui vẻ của bọn họ, tạm biệt rời đi.
"Ê, hoàn hồn."
Từ Viễn Hàng đụng phải Lăng Lĩnh, nhìn theo ánh mắt y vẫn luôn nhìn ra cửa, nói
"Tôi biết, bạn Tiểu Chiến rất tốt, nhưng là cậu xuất hiện quá muộn rồi, người anh em."
Lăng Lĩnh cười cười, quay đầu lại mang lên tai nghe tiếp tục chơi game.
"Haizzz......" Tiếng thở dài của Từ Viễn Hàng ngăn cách ở ngoài tai nghe.
Mặt lão tứ còn đắm chìm ở trong trò chơi. Quả nhiên, trời âm u sẽ bắt đầu đổ mưa.
Cũng may cậu trên đường trở về, đi nhanh nên không cậu không mang dù, có khả năng sẽ bị xối ướt như gà rớt vào nồi canh.
Sau khi về đến nhà, thấy hai dì ở phòng khách dệt áo lông xem TV, hình thành đối lập rõ ràng với mưa gió cùng rét lạnh ở bên ngoài.
Tiêu Chiến nhớ tới cảnh tượng khi còn nhỏ, ngày mưa ba chị em cậu sẽ trốn ở nhà giết thời gian.
Bọn họ đánh bài poker, cũng sẽ chơi những trò chơi thoạt nhìn rất ngu ngốc.
Tiếng mưa bên ngoài đánh thức Toả nhi trên giường nhỏ làm nhóc con giật mình kêu "Ô ô......"
Tiểu thiếu gia khó chịu, đôi mắt dảo qua một vòng, sau khi nhìn thấy ba nhỏ lập tức ngừng lại, muốn ôm một cái.
Tiêu Chiến bế bé lên, nói với bé bây giờ trời đang mưa, là hiện tượng bình thường không cần sợ.
Cũng không biết con trai nghe hiểu hay không, dù sao cũng không có khóc, được một chút rồi bắt đầu ghé vào trên vai bướng cậu bỉnh túm lỗ tai cậu.
"Con nghịch quá đó."
Cậu nhe răng thỏ trợn mắt mà nói, nhanh nhẹn buông tên nhóc xấu xa này xuống.
Lại thấy nhóc thúi này lon ton bước đến bên người hai dì -- mục tiêu là sợi len màu sắc rực rỡ.
"Không được." Dì Trương nâng lên bàn tay, giả vờ tức giận mà đe dọa.
Toả nhi ngẩng đầu, nhìn dì Trương một lúc, xoay người hơi sợ nhào vào trong lòng ngực ba nhỏ, nhưng như vậy không có nghĩa bé con mất đi hứng thú với máy sợi len, bé nắm tay ba nhỏ đi lấy.
Tiêu Chiến yêu con, nhưng không quen nuông chiều con.
"Len không thể chơi được" Cậu nói như vậy, cầm gấu bông con trai ngày thường thích chơi lên dụ dỗ
"Đây, em gấu của con."
Toả nhi cầm gấu bông, một tay ném đi, tính tình đại ca trỗi dậy.
"Được, con không chơi thì thôi."
"Chờ ba con về, ba sẽ méc cho coi."
Chớp mắt lại qua ba ngày, công việc của Vương Nhất Bác bên kia cuối cùng cũng xong rồi. Bận xong lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Chiến
"Bảo bối."
Cuối cùng cũng chờ được điện thoại của chồng, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Hôm nay thứ hai rồi anh còn chưa về sao?"
Giọng cậu tràn ngập thắc mắc, còn có cẩn thận nũng nịu.
"Nói chuyện không tính toán gì hết, hại em suy nghĩ miên man."
Ngay tối hôm qua, cậu còn muốn chủ động gọi điện dò hỏi một chút, nhưng là không xác định hắn đang làm cái gì, nên không gọi.
Vương Nhất Bác vội nói "Giữa trưa tan học trở về cùng ăn cơm với em."
Một câu làm Tiêu Chiến sợ tới mức ngây ngốc "Giữa trưa hả? Anh nói là giữa trưa sao?"
Cậu không thể tin được. Bây giờ là buổi sáng hơn 7 giờ, vậy không phải chỉ còn mấy tiếng nữa sao?
Trong lòng Tiêu Chiến đặc biệt vui vẻ, hôm nay trước tiết học buổi sáng còn đang thất thần.
Hắn sắp về rồi thật tốt quá.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top