Chương 36

Sau đó Vương Nhất Bác bắt đầu xắn lên hai ống tay áo sơmi, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc màu tiểu mạch, song song chống ở trên mặt đất phủ kín thảm, nhàn nhạt nhắc nhở một câu

"Anh đi đó, cẩn thận đừng rơi xuống."

"Dạ!" Cậu nhận được nhắc nhở, âm cuối nâng lên mà lên tiếng.

Chỉ thấy trên mặt cậu viết rõ chữ hưng phấn nóng lòng muốn thử, mặt lại lộ vẻ hổ thẹn cùng ngượng ngùng, luôn có chút lo lắng, bản thân mình có phải quá đáng lắm hay không nha?

Vương Nhất Bác sẽ tức giận chứ?

Cảm xúc đại loại là như thế.

Thế nhưng cậu nghĩ thì nghĩ, khi chỗ ngồi dưới thân bắt đầu động, cậu lập tức vứt lo lắng ra sau đầu, vui vẻ mà kẹp chân

"Cha!"

Vương tổng tài hơi chấn động. Nhưng là bảo bối nhỏ trên lưng hắn không thể trêu được, trừ bỏ vẻ mặt nghiêm túc mà bò về phía trước và cũng chỉ biết bò về phía trước.

Ở trong mắt hắn, cậu chỉ là một đứa trẻ còn chưa có lớn thôi " thỉnh thoảng " phóng túng một chút về tình cảm cũng có thể tha thứ.

"Đến chỗ cái bàn dài thì quẹo nga, bên kia không rộng lắm, sau đó...... A, anh liền vòng qua nhà ăn đi, hoặc là vào phòng ngủ ha? Đều được hết"

Cậu rất dễ nói chuyện đề nghị.

Hắn hừ nhẹ "Im lặng."

"A."

Rất nghe lời mà im lặng trong chốc lát"Ai, thì ra tật đi tập tễnh của Toả nhi di truyền từ anh sao?" Cậu giật mình phát hiện.

"Lại nói nhao nhao nữa sẽ cho em đi xuống."

Vương tổng uy hiếp nói, dừng lại điều chỉnh một chút tiết tấu, ở đầu bàn phòng khách quẹo một cái, tiếp theo trạm mục tiêu là cửa phòng ngủ.

Trước mắt, nơi bọn họ ở là chung cư, có bốn phòng lớn diện tích khoảng 180 mét vuông trở lên, không gian đặc biệt rộng rãi.

Vì chăm sóc bạn nhỏ Toả nhi, toàn bộ mặt đất trong nhà đều lót một tầng thảm, rất dày.

Tiêu Chiến tự mình bò qua, đầu gối đụng trên mặt đất lót thảm cũng không đau, cho nên cũng không lo lắng ông chồng già của mình đau đầu gối.

Sau khi vào phòng ngủ, cậu cau mày phát hiện, trong phòng đồ vật rất nhiều, không gian không đủ rộng, vội vỗ bả vai hắn nói

"Quay đầu quay đầu, ra phòng ăn đi."

Vương Nhất Bác lạnh lùng cự tuyệt"Hành trình kết thúc, không đi nữa"

"Hả?? Nhanh như vậy đã kết thúc sao?"

Quá không hài lòng, từ phòng khách vào có xa bao nhiêu, mông cũng chưa ngồi nóng, cậu còn không muốn đi xuống

"Đi một vòng nữa thôi, được không, nếu không em hôn anh một cái chịu không?"

Nói xong khom người xuống, làm ra vẻ chu chu miệng, nghiêng đầu hôn lão đàn ông một cái

"moaaa!"

"Hừ." Đối phương hừ một tiếng, không có nguyên tắc mà quay đầu tiếp tục bò ra khỏi phòng, ra phòng khách, dựa theo con đường vừa rồi đi thêm một vòng nửa,

"Xuống dưới." Trở lại giường bạn nhỏ, hắn nói.

Thiên sứ nhỏ ở trên lưng hắn trong chốc lát, cảm thấy mỹ mãn mà lăn trên giường, cuộn tròn thân thể mảnh khảnh, dùng nụ cười tủm tỉm ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn

"...... Hì hì."

"Hì hì cái đầu em." Vương tổng liếc mắt nói.

Sau đó thong thả ung dung đứng lên từ trên thảm, vỗ vỗ tro bụi  không tồn tại trên ống quần tây, phát hiện chính mình còn mang giày da.

Phòng trẻ con kế bên, dì Trương bế Toả nhi đang ngậm núm cao su, từ cửa phòng nhìn thấy Vương Nhất Bác  một mình đi ra, cũng mở cửa phòng đi ra ngoài, vẻ mặt không hề có dấu hiệu giật mình

"Vương tiên sinh, đến giờ nấu cơm, phiền cậu xem Toả nhi một chút nhé"

Vương Nhất Bác mới vừa dỗ xong một đứa, trước mắt quần áo còn chưa có kịp thay, lại bị con trai quấy rối, có thể nói là hết sức bận rộn.

Không có biện pháp, đây là cuộc sống gia đình hậu kết hôn, có con rồi, sẽ không có không gian riêng tư cho bản thân nữa, cũng sẽ không có cuộc sống xa hoa truỵ lạc về đêm.

"Ngô --"

Toả nhi một tay bắt lấy núm cao su, một tay "bốp" tát lên trên mặt tổng tài ba ba một cái, đồng thời ở trong lòng ngực tổng tài ba ba uốn tới ẹo lui.

Thật là một bảo bối nhỏ khi thì an tĩnh, khi thì hiếu động. Vương Nhất Bác ngay từ đầu không hề phản ứng, sau lại nhíu mày, mở ra lòng bàn tay con trai nhìn, làn da quá mức non nớt không có bị đánh đỏ.

Bởi vì mặt hắn không giống cậu mềm mại trơn bóng, là một khuôn mặt rất cứng rắn.

Cũng may, bé con sức lực có hạn, hơn nữa Toả nhi không phải là một đứa nhỏ thích khóc.

Tiêu Chiến ở phòng ngủ đợi trong chốc lát, bò dậy, phịch phịch đi đến phòng khách, bế con trai ôm vào trong lòng ngực của mình

"Nhất Bác, anh đi thay quần áo đi, sau đó nghỉ ngơi một chút em trông con cho."

Đột nhiên được quan tâm, vô cùng hữu hiệu để an ủi trái tim già nua của Vương tổng, vì cậu " làm trâu làm ngựa làm tôm pipi."

"Ừm." Hắn vui mừng đáp, trong quá trình đi vào phòng ngủ, giãn ra hai tay bắt đầu cởi quần áo.

Theo ở phía sau Tiêu Chiến chớp chớp mắt, không quá hiểu rõ, vì cái gì thoạt nhìn dáng vẻ hắn lại sung sướng thế nhỉ?

Chẳng lẽ đối phương thích làm tôm pipi?

Loại ý niệm kỳ quái đó, lập tức bị cậu vứt ra khỏi đầu.

Bạn nhỏ Vương Tiêu Toả, ngồi ở trong lòng ngực ba nhỏ đặc biệt an tĩnh, chỉ thấy một cánh tay bé như cái lốp xe Michelin, khoác lên cổ Tiêu Chiến, một bàn tay nắm quần áo cậu miệng nhỏ ngậm núm cao su lẳng lặng mà nút.

"Ngủ đi nào, ngủ đi."

Cậu nhẹ nhàng nói, giơ tay ôm đầu con trai đặt lên trên vai mình, một bên nhẹ nhàng lay động vổ vổ lưng bé con. Toả nhi ghé vào vai cậu, con mắt nheo lại, bắt đầu mệt rã rời.

"Ô......"

Cánh tay bạn nhỏ giơ lên trên mặt mình lau lau, lông mi thật dài bao phủ ở trên gương mặt non mềm, từ từ tiến vào giấc ngủ.

A, cuối cùng cũng chịu ngủ rồi.

Cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng cảm giác thành tựu tràn đầy.

Tuổi còn trẻ, trai gái song toàn...... A không, gia đình mỹ mãn, phụ từ tử hiếu.

Ừm...... Tóm lại chính là quá tốt luôn.

Đối với tình trạng bây giờ cậu rất vừa lòng, trừ nhiệm vụ học tập bên ngoài gần đây có cố hết sức.

Nghĩ này đó, cậu bế Toả nhi thả bé lên giường gỗ nhỏ, tìm ra cặp sách của mình để làm bài tập.

Trải qua một đoạn thời gian, sách lần trước Vương Nhất Bác cho, cậu đã xem xong rồi, hai ngày nay phải bớt chút thời giờ viết một bài cảm nhận.

"Haizzz." Cậu đột nhiên thở dài một hơi, cảm thấy tiền đồ của mình chẳng đâu vào đâu.

Mua vé số không trúng, học nghề cũng bỏ qua, mặc kệ sách vở ở trên kệ bị ám bụi, căn bản tìm không ra thời gian luyện tập.

Cứ như vậy mãi, lý tưởng làm ông chủ nhỏ của cậu sẽ hết sức xa vời.

"Con ngủ rồi sao?" Hắn xuất hiện ở sau lưng cậu.

"Ừm," Tiêu Chiến tháo xuống một bên tai nghe

"Làm bài tập, đừng phá."

Thái độ lạnh nhạt như thế, cơ hồ nhìn không ra dáng vẻ nghịch ngợm gây sự vừa rồi. Về tình cảm có thể tha thứ, bởi vì cậu vừa mới tự hỏi về nhân sinh.

Vương Nhất Bác "......"

Gần nhất chuyện trong công ty cũng không thoải mái, hắn nhìn bóng dáng thiên sứ nhỏ lâu hơn chút, tự đi thư phòng xử lý công việc.

Chỉ lúc hai người ăn cơm chiều, mới có thể lần nữa gặp nhau ở trên bàn cơm.

"Cái này ăn ngon cho anh, công việc vất vả rồi"

Tiêu Chiến tự hỏi về cuộc đời xong, đã khôi phục dáng vẻ ngọt ngào ôn nhu, liên tục gắp đồ ăn cho chồng.

Vương Nhất Bác rũ mắt nhìn xem trong chén là thứ gì? Trải qua giám định, đều là món thiên sứ không thích ăn.

Buổi sáng ngày hôm sau, hắn không có ra cửa, nhưng mà buổi chiều nhận được một cuộc điện thoại quan trọng, lại ăn mặc chỉnh tề ra ngoài.

Hắn ở dưới lầu gặp được cậu, ánh mắt ngoài ý muốn ấm áp hẳn lên, báo với cậu

"Buổi tối anh có xã giao, cơm chiều em tự ăn được khôn?."

Tiêu Chiến mới vừa đánh tennis xong, tóc mai vẫn ướt dầm dề, nghe vậy gật gật đầu

"Em biết rồi, tạm biệt." Nói xong liền vẫy vẫy tay, vui vẻ đi lên lầu.

Sở dĩ làm như vậy, là muốn nhanh nhanh trở về nhà bế con trai béo của mình.

Tầm mắt Vương Nhất Bác đuổi theo bóng dáng Tiêu Chiến, nhìn nhiều hai cái, không rên một tiếng.

Bởi vì hắn cảm thấy chính mình ít nhất sẽ nhận được một nụ hôn, hoặc là một cái ôm thân mật.

Sự thật chứng minh, ở trong lòng cậu, người quan trọng nhất, lại là chồng của người ta -- Toả nhi.

Không thể không nói, Tiêu Chiến bị oan uổng quá mức.

Thứ nhất, cậu không muốn đi lên ôm ấp hôn hít, là bởi vì bản thân đổ đầy mồ hôi, không thể làm dơ quần áo sạch sẽ của hắn

Thứ hai, Vương Nhất Bác lúc này ra ngoài, chắc chắn là có cuộc hẹn quan trọng, chỉ có thằng ngốc mới bước lên làm chậm trễ công việc của hắn.

Đây là ý nghĩ của cậu, nhưng mà lão nam nhân ra ngoài lại không biết, vì thế tâm trạng hắn không tốt lắm, thuận nước đẩy thuyền uống vào hai ly rượu.

Nếu như trước kia, là không có khả năng xảy ra, hắn kiêng thuốc kiêng rượu, đã một đoạn thời gian rồi.

Một phương diện là suy nghĩ vì vợ và  con trai, một phương diện là suy nghĩ vì sức khỏe của mình...... Chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, hắn không thể chết quá sớm được.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên nhớ tới sự thật này, kế tiếp luôn từ chối lời mời rượu của người khác.

"Anh về rồi"

Cậu bật một cái đèn nhỏ, cuộn tròn ở trên sô pha phòng khách vừa nghe ghi âm, vừa chờ người đàn ông kia xã giao trở về.

Nghe thấy động tĩnh ở cửa, lập tức buông di động, phịch phịch chạy qua nghênh đón.

Cậu giống một như một con tiểu tinh linh nuôi trong nhà, giúp lấy giày, cởi quần áo

"Có mệt hay không? Có đói bụng không? Anh ăn mì sợi không? Em tự nhồi bột, đặt trong phòng bếp kìa......"

Đó là thành phẩm do Tiêu Chiến luyện tập rất nhiều lần, nhồi đến ngon nhất.

Bản thân mình cũng hơi đói bụng cũng luyến tiếc ăn trước vốn dĩ muốn chờ hắn trở về cùng nhau ăn.

"Ừm."

Vương tổng tài về nhà đã được chiêu đãi nhiệt tình cấp năm sao, trong lòng mỹ mãn, mặt ngoài bảo trì rụt rè mà gật đầu

"Em đi làm đi, anh tắm rửa xong sẽ ra ăn."

"Được."

"Nhưng mà, anh có phải đã uống rượu  không?"

Thiếu niên nhỏ nghi hoặc, đột nhiên nhón mũi chân, để sát vào môi hắn cố gắng giám định, quả nhiên ngửi được một cổ mùi rượu nồng đậm, cảm giác độ cồn cũng không thấp!

"Chỉ uống có hai ly."

Vương tổng nhàn nhạt nói, ở trong mắt hắn, hai ly không có chuyện gì lớn

"Được rồi, anh đi đi."

Hắn đi qua bên người cậu vào phòng ngủ tẩy trừ sạch sẽ mùi lạ trên người.

Thân là một người có thói ở sạch, đối với mùi vị trên người mình, so với bất cứ kẻ nào đều sẽ mẫn cảm hơn, căn bản một giây cũng không muốn mùi thuốc lá và rượu ở lâu trên người mình.

Như vậy là không được. Cậu nghĩ thầm.

Thỉnh thoảng uống hai ly rượu vang, cũng có lợi cho thân thể, điểm này cậu rõ ràng.

Nhưng là hắn ở bên ngoài uống rượu, rõ ràng nồng độ cồn rất cao, vậy không chỉ không hề bổ ích cho sức khỏe, ngược lại rất có hại, phải khuyên nhủ mới được.

Trong đầu cậu đã có chủ ý, đến trong phòng Toả nhi tìm ra một con thú cậu bé bọt biển, hết sức hổ thẹn mà xin lỗi nói

"Thực xin lỗi con bé yêu, ba ba ngày mai sẽ mua cho con một mới nha."

"Em đang làm gì vậy?"

Vương Nhất Bác tóc trên đầu còn ướt sũng đã ra tới, ngồi ở trên mép giường vừa lau tóc, vừa rất có hứng thú xem thiên sứ nhỏ chơi thú bông?

Rất thú vị.

Cậu vẻ mặt bình tĩnh, từ sau lưng lấy ra một chai rượu, đưa đến trong tầm tay heo gấu bông, làm người ta nhìn thấy đây là một miếng bọt biển đang uống rượu

"Nó đang uống rượu."

Vương tổng "......"

Lại nữa, sự khác nhau lại tới nữa rồi.

"Uống rượu là không đúng a."

Cậu đột nhiên chuyển sang vẻ mặt mẹ kế hung dữ, một phen cướp đi chai rượu trong tay con gấu kỳ thật còn chưa có khui, ném sang một bên, sau đó bóp cổ con gấu bông, đè đè đè

"Mày còn uống rượu nữa không!"

Giơ bàn tay đập lên đầu con gấu, đánh đánh đánh!!!

"Đánh chết mày!"

Cuối cùng xách lên toàn bộ cơ thể con gấu, tay trái nắm đầu, tay phải nắm thân, dùng sức xé ra, một xác thành hai!!!

Nam nhân ngồi nhìn đồng tử theo đó co rút lại, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

"Xong."

Tiêu Chiến hơi hơi thở dốc, tàn phá xong còn gấu bông rồi, ném tới đầu gối Vương ba ba

"Giúp em ném vào thùng rác đi."

Trên tay Vương tổng cầm khăn lông dùng để lau tóc, yên lặng buông trên mép giường, nhìn chằm chằm hài cốt của con gấu, hồn phi phách tán mà im lặng thật lâu.

Những ngày kế sau thảm án của gấu bông, trong nhà gió êm biển lặng. Tiêu Chiến bắt đầu bận rộn hơn, bởi vì, đã tới gần cuối năm, làm một người sinh viên, cậu phải bắt đầu chuẩn bị nghênh đón kỳ thi cuối kỳ.

Cho dù là cao trung hay là đại học, chỉ cần vẫn còn ở trong trường học, sẽ không tự chủ được.

Cậu trong lòng áp lực không nhỏ, bởi vì cậu đã nghĩ học một năm, rất nhiều kiến thức đều đã quên hết.

Bây giờ chỉ có thể cố gắng ra sức học hành, học bài chuyên ngành, học môn điều kiện, tranh thủ không để rớt môn.

Trước kia, Vương Nhất Bác vì có thể sớm một chút lăn giường với cậu, thỉnh thoảng sẽ giúp cậu làm bài tập, bây giờ thì không dám, lỡ như cậu thật sự thi rớt, truyền ra ngoài với fan là vì hắn giúp, có thể sẽ không tiếp thu được.

Bản thân cậu cũng không tiếp thu được. Cố gắng học tập, không chỉ là vì làm tấm gương cho Toả nhi, đồng thời cũng suy nghĩ vì mặt mũi của mình.

Tới gần cuối năm, Vương Nhất Bác  thân là người đưa ra toàn bộ quyết sách của Vương thị, công việc dĩ nhiên cũng lu bu hết cả lên, thậm chí khôi phục đúng giờ giấc làm việc.

Cứ như vậy, liền ít đi một quân chủ lực giúp đỡ chăm Toả nhi, dì Trương vừa phải mang theo nhóc con vừa làm cơm lo liệu không hết quá nhiều việc.

Trải qua bàn bạc đơn giản, bọn họ quyết định mời một người bảo mẫu dạy vỡ lòng cho con trai...... Kỳ thật chủ yếu là chơi cùng bé thôi.

Tiêu học tra lần đầu nghe được hắn đề nghị, run rẩy từ bên trong đáy lòng

"...... Học, học vỡ lòng?" Như thế không phải cực kỳ bi thảm sao?

Nói cách khác, Toả nhi chưa đến tám tháng, vừa mới học bò, đã phải bắt đầu chui đầu vào thế giới học tập, mãi cho đến hai mươi ba năm trong tương lai đều chung giao tiếp với sách vở.

...... Hai mươi ba năm vẫn là mới phỏng chừng, lỡ như Toả nhi phải học tiến sĩ thì không chỉ ngừng lại chỉ hai mươi ba năm thôi đâu.

Nhưng nếu là thứ hắn đã quyết định, cậu cũng không có lý do phản bác.

Mời người dạy vỡ lòng thì mời đi, cậu nghĩ thầm, dù sao đến lúc đó bị học tập chi phối chính là con trai, chứ không phải mình.

Yên lặng đồng tình một phen với bảo bảo, Tiêu Chiến vui sướng khi người gặp họa mà mở ra cặp sách, hự hự bắt đầu học tập.

Bài tập làm xong một phần ba, cậu dùng đầu bút gõ gõ lên đầu của mình, cảm giác giống như không đúng chỗ nào đó?

Lại nói mời bảo mẫu, cũng không phải nói tìm là có thể tìm được người hợp tâm ý để chọn. Trước khi còn chưa tìm được bảo mẫu, Vương tổng tiếp tục nghĩ nửa buổi sáng, tạm thời cũng không thành vấn đề.

Bà nội Toả nhi biết, Vương Nhất Bác mỗi năm đến mùa này đều sẽ đặc biệt bận hơn một chút.

Hôm nay lúc nói chuyện phiếm qua video vào buổi tối, bà châm chước mở miệng, khuyên bảo Tiêu Chiến

"Bây giờ đã cuối năm, hai con ngày thường đều bận, mẹ nghĩ đón Toả nhi trở về trước, giúp các con chăm sóc một thời gian, chờ con nghỉ đông, lại  đón trở về, thế nào?"

Cậu sửng sốt một lát, đưa bé con trở về nội sao?

Vậy không phải chỉ có cuối tuần mới có thể nhìn thấy sao?

Cậu chỉ cần tưởng tượng như vậy, cả người đều không xong, lời từ chối dạo qua một vòng ở trong miệng rồi lại nuốt xuống, chần chờ nói

"Con không có ý kiến, nhưng con không làm chủ được."

Nếu thật sự như thế, mẹ chồng chàng dâu hai bọn họ thương lượng cũng vô dụng, cuối cùng quyết định như thế nào vẫn phải xem ý của Vương Nhất Bác.

"Được, mẹ gọi điện thoại cho nó."

"Vâng, vậy...... Tạm biệt mẹ."

Làm bộ hết sức bình tĩnh mà treo điện thoại, giây tiếp theo thì nhảy lên tại chỗ như con khỉ, để chân trần bịch bịch mà chạy đến thư phòng, tạo ra động tĩnh không nhỏ.

Vương Nhất Bác cảm thấy trên lưng nặng xuống, hơi thở quen thuộc thực mau xâm lấn không khí hắn hô hấp, hương vị này tựa như thuốc phiện, trong nháy mắt có công hiệu làm người sung sướng phấn khởi.

"Anh không phải nói 10 giờ rưỡi sẽ đi qua tìm em sao?"

Nhưng mà cậu 10 giờ đã tới đây.

Vương Nhất Bác ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế lại rất nhanh ôm thiên sứ nhỏ lên trên đùi, bàn tay to rộng mô phỏng dáng người mảnh khảnh trên dưới mấy lần, không phải giở trò lưu manh, ngược lại như là sờ sờ xem con heo do mình tỉ mỉ nuôi dưỡng có mập lên tí nào hay không.

Tiêu Chiến vừa muốn nói gì đó, di động trên bàn làm việc đúng lúc vang lên. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là bà nội Toả nhi gọi tới.

Lúc này cậu có chút sốt ruột, phải báo cho hắn trước một chút.

"Từ từ!"

Cậu dưới tình thế cấp bách liền giành lấy di động trước, trong miệng nhanh nhẹn nói

'Không cần đưa con đi nha, chúng ta vất vả một tháng nữa thì tốt rồi."

Đến lúc đó cậu được nghỉ đông, hắn liền có thể chuyên tâm xử lý công việc!

Vương Nhất Bác mặt lộ vẻ nghi hoặc"Ai muốn đưa con đi?"

Điện thoại không ngừng vang nhưng hắn thì mặc kệ, hỏi trước rõ ràng rồi nói.

Cậu nhíu nhíu mày không biết nói như thế nào, dứt khoát nhét di động vào trong tay hắn

"Anh nhận điện thoại trước đi, rất nhanh sẽ biết, dù sao cũng không cần đưa con trở về."

Hắn liếc mắt nhìn màn hình di động một cái, phát hiện là điện thoại của mẹ ruột, trong lòng tức khắc hiểu rõ.

Chẳng qua hắn nhíu nhíu mày, không dám nói với cậu, kỳ thật hắn cũng có ý định như thế.

"Mẹ." Vương Nhất Bác nghe điện thoại.

Đối phương hỏi tình hình gần đây.

Hắn liếc mắt nhìn người có vẻ mặt lo lắng trên đùi mình một cái

'Ừm, đang xử lý công việc, cuối năm tương đối bận......"

Vương phu nhân hàn huyên vài câu với con trai, trực tiếp mở miệng "Đưa cháu nội về đây đi, mẹ giúp hai đứa xem một đoạn thời gian."

Hắn im lặng một lát, không trả lời ngay.

"Cự tuyệt nha......"

Cậu lòng nóng như lửa đốt, mắt trông mong mà nhìn người đưa ra quyết sách cuối cùng.

"Thế nào?" Vương phu nhân ở đầu kia điện thoại hỏi.

"Con muốn suy xét một chút, trong chốc lát sẽ trả lời cho mẹ sau."

Vương Nhất Bác nói, không có từ chối cũng không có đáp ứng.

Phản ứng thế này dọa cậu nhảy dựng, trong lòng có một dự cảm xấu. Quả nhiên, sau khi đối phương buông di động, niết niết lòng bàn tay cậu nghiêm túc mà nói

"Bảo bối, Toả nhi quả thật cần phải có người cẩn thận chăm sóc, mà anh gần đây thật sự tương đối bận......"

Cậu không ngốc, đây là có ý muốn đưa Toả nhi đi rồi. Sự thật này lưu lại một dấu vết ở trong lòng, Tiêu Chiến hai mắt tức khắc nổi lên ánh nước, lắc đầu với hắn ủy khuất thổn thức nói

"Em nhớ con thì làm sao bây giờ......"

Đôi mắt trực tiếp đỏ lên, hết sức khó chịu. Vương Nhất Bác nhìn cũng khó chịu, cân nhắc vừa rồi lập tức bị rối nùi thành một đoàn, chỉ cảm thấy năng lực tự hỏi của mình bị xảy ra lỗi phần mềm.

Phải biết rằng, hắn được công nhận là lý trí bình tĩnh.

Mặc kệ là thời niên thiếu hay là sau khi trưởng thành, thủ đoạn xử lý sự tình, nói dễ nghe một chút là sát phạt quả quyết, nói khó nghe một chút, là không hề có nhân tính.

Bây giờ ở trong lúc hai người đều đặc biệt bận rộn, tạm đưa Toả nhi về Vương gia nuôi là lựa chọn chính xác nhất, hẳn là nên lập tức chấp hành.

Nhưng là hắn ngoài miệng lại nói"Được, không đưa, tự chúng ta nuôi."

Tốc độ thỏa hiệp này, làm bản thân Vương Nhất Bác cũng hoảng sợ. Nghĩ đến phải cùng con trai ruột của mình tách ra, cái loại cảm xúc khó chịu ấy đột nhiên sinh ra.

Ba ba trẻ cầm lòng không đậu rớt vài giọt nước mắt, nghe thấy tin tức tốt này, gương mặt chật vật lộ ra vẻ mặt ngốc ngốc

"Thật sao? Vậy thật tốt quá."

Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nín khóc mỉm cười "Cảm ơn anh."

Cậu ôm cổ hắn, không cẩn thận làm dính cả vệt nước lên mặt đối phương.

Vương Nhất Bác cũng không có ghét bỏ, bởi vì người là do mình chọc khóc, hắn có trách nhiệm phụ trách dỗ dành.

"Em yên lặng đi." Hắn nói với Tiêu Chiến

"Anh đi gọi điện thoại."

"Ừm." Cậu ngậm miệng lại, không rên một tiếng.

Hắn gọi điện thoại trở về, nói thẳng vào ý chính "Mẹ, Toả nhi có người chăm sóc, không cần đưa trở về."

Dáng vẻ Vương phu nhân cũng không giống như kỳ quái, chỉ là khẽ hỏi một câu

"Là Chiến Chiến luyến tiếc sao......?"

"Không phải."

"Là con luyến tiếc."

Lúc hắn trả lời, cánh tay dài đã ôm lấy thiếu niên nhỏ ngoan ngoãn, ngược lại cũng không xem như nói dối.

Khác nhau ở chỗ, đối tượng Tiêu Chiến luyến tiếc là con trai, đối tượng Vương Nhất Bác luyến tiếc là Tiêu Chiến.

"Cũng tốt, vậy tùy các con."

Sau đó kết thúc cuộc điện thoại.

Cậu ngơ ngác, ngay sau đó da mặt nóng rát, không dám nghĩ, cậu còn có thể càng ưu tú hơn một chút sao......

Từ khi gặp được hắn tới nay, những kỹ năng không tốt lúc trước kia, bây giờ toàn bộ hạ bút thành văn.

...... Thật là ngượng ngùng, bây giờ cậu đều sẽ.

"Vậy, anh tiếp tục làm việc đi."

"Em đi nhồi bột, nấu cho anh một chén mì."

Nhảy xuống khỏi đầu gối Vương Nhất Bác, mới quay đầu lại hỏi

"Muốn cà chua thịt bò, hay là trứng gà rau xanh?"

Vương ba ba nghĩ một chút, hai thứ kia không phải hai ngày hôm trước mới ăn qua sao?

Tự hiểu trù nghệ của cậu còn chưa có đạt tới cảnh giới có thể tùy ý chọn món, hắn hết sức quan tâm mặt mũi của cậu

"Trứng gà rau xanh."

Thiên sứ nhỏ tức khắc vẻ mặt phụng mệnh "Ừm, không thành vấn đề."

Cậu tâm trạng thay đổi rất nhanh, vui rạo rực mà nhảy nhót ra phòng ngủ, đi vào phòng bếp. Từ móc treo trên vách tường, gỡ xuống tạp dề hình thỏ con, treo ở trên cổ.

Chuẩn bị bột mì, cùng bao tay, nước muối......

Thông qua thực hành lặp lại mấy ngày nay, kỹ thuật nhồi bột của cậu đã tiến thêm một bước.

Mỗi khi làm đồ ăn, cậu liền cảm thấy trong lòng an tĩnh, cũng tin rằng mang theo cảm xúc vui sướng khi làm ra đồ ăn sẽ càng ăn ngon hơn.

"Xong......"

Một bước cuối cùng, cho thêm chút gia vị, mùi thơm ngào ngạt ập vào trước mặt. Cậu bưng lên cái tô bự, đi đến phòng khách.

"Nhất Bác, mì sợi làm xong,"

Cậu gõ gõ cửa "Ra ngoài ăn đi, bằng không sẽ bẩn đó."

"Tới ngay." Bên trong hắn ứng tiếng.

Nói thật, buổi tối sau 8 giờ hắn đều rất ít ăn món chính, bất quá ăn cũng không sao cả, đại nam nhân cũng không phải ăn không vô.

"Vậy Toả nhi......" Cậu ngồi ở đối diện hắn, mặt lộ vẻ lo lắng.

Tuy nói từ chối ý tốt muốn giúp đỡ chăm đứa nhỏ của mẹ chồng, nhưng vấn đề cần giải quyết vẫn chưa có giải quyết được.

"Anh giữ." Hắn dứt lời, lại cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Câu nói không chút do dự nói ra, chọc Tiêu Chiến đầy mặt cười ngây ngô, cả người biến thành hoa si.

Đều nói môn không đăng hộ không đối, hai người ở bên nhau sẽ không vui vẻ. Nhưng mà, cậu cảm thấy bản thân mình rất tốt mà.

Từ khi cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau những lúc vui vẻ khá nhiều. Chờ sau khi cậu nghỉ đông, cũng phải nỗ lực cùng nhau chăm Toả nhi, cậu nghĩ thầm như vậy.

"Ừm, ba ba, vậy trong khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi."

Cậu cầm bàn tay tiên sinh gác trên mặt bàn, tràn ngập động lực hướng tới tương lai

"Chúng ta cùng nhau cố lên nha."

Vương tổng thong thả ung dung ăn mì, nam nhân tâm vững như bàn thạch, nhưng hắn một chút đều không chê cậu kêu lung tung

"Ừm."

Chuyện này cứ quyết định một cách vui sướng như vậy.

Thật tốt.

Tiêu Chiến đôi mắt sáng lấp lánh nghĩ thầm.

Không uổng công cậu làm nũng bán manh, còn tự tay làm mì sợi hối lộ hắn, xem ra các tiền bối có một câu nói rất đúng, èm, nói như thế nào nhỉ, con đường ngắn nhất nắm giữ lấy trái tim đàn ông là thông qua đường bao tử a.

Nếu như để cho hắn biết ý nghĩ giờ phút này của cậu, nhất định sẽ tức chết cho xem, thuận tiện muốn gõ mở đầu cậu ra nhìn xem, đến tột cùng mạch não của cậu chuyển động như thế nào……

Có thể nói là cực kỳ không đáng tin cậy.

Đường đường là một tổng tài Vương thị, sẽ bởi vì một chén mì sợi trứng gà rau xanh hương vị bình thường mà thay đổi chủ ý à?

Sẽ đó!!!

"Khụ khụ" Vương Nhất Bác một tay ăn xong mì

"Buông tay, anh đi rửa chén"

Cậu hoàn hồn, đột nhiên phát hiện chính mình còn túm tay người ta

"A" Cậu buông nhanh ra, thuận tiện đứng lên

"Để em, anh tiếp tục làm việc đi"

Sau đó liền cướp cái chén trong tay hắn qua, còn có đôi đũa, cười lộ ra cái răng thỏ nhỏ không rõ ràng. Vương Nhất Bác còn có chút chần chờ, mắt nhìn phòng bếp.

"Không sao, công việc của anh quan trọng, dù sao em cũng khá nhàn rỗi."

Tiêu Chiến nói nhanh, dường như sợ hắn sẽ cướp việc của cậu vậy, đôi tay ôm chén lẹp xẹp lẹp xẹp mà chạy đi.

Thật cần mẫn.

Vương Nhất Bác vẻ mặt cha già vui mừng. Bởi vì người trẻ tuổi bây giờ đa số đều lười biếng, thậm chí thích ăn chơi sa đọa, hoàn toàn không có tinh thần tích cực hướng về phía trước.

Cả một thế hệ suy sụp, là do trò chơi điện tử cùng internet đầu độc.

Nhóc con sắp trở thành thanh niên trước mắt, có thể duy trì tính cách tích cực lạc quan thực không tồi.

Lúc này vị cha già căn bản nghĩ không ra, số lần cậu làm việc một bàn tay cũng đếm không hết, thậm chí hắn so với cậu làm còn ít hơn.

Ngược lại cũng không phải do cậu lười biếng.

Tiêu Chiến rất chăm chỉ.

Giặt quần áo nấu cơm lau nhà, nếu hắn chịu an bài cho cậu, cậu bảo đảm tin tưởng mình sẽ làm tốt.

Nhưng mà làm việc là không có khả năng làm việc, đời này cũng không thể làm việc…… Hay là tự mình có thể tranh thủ một chút.

Cậu rất nhanh đã cầm chén đũa rửa xong rồi. Giờ này dì Trương đang ở phòng ngủ trẻ con của Toả nhi, hắn thì vùi đầu vội làm việc, dư lại một mình cậu ăn không ngồi rồi.

Cậu chăm chỉ, quyết định làm bài tập.

Quá trình ôn tập vừa buồn tẻ vừa thống khổ, luôn làm cậu sinh ra một loại phẫn nộ, đã sinh con xong luôn rồi, vì sao còn phải làm bài tập chớ?!

Nghĩ lại trước kia, hắn thỉnh thoảng sẽ giúp cậu viết một chút. Thật là cực kỳ tốt đẹp.

Sau đó có một lần ở trên mạng lỡ miệng trả lời người khác, fan biết hắn làm bài tập cho cậu, cư dân mạng lo lắng, sôi nổi nhắn cảnh cáo Vương Nhất Bác, nói bài tập của Tiểu đáng yêu, nên để cho tự cậu làm.

Cho dù là viết đến nửa đêm viết không xong, cũng không thể viết giùm, lúc Tiểu ngọt ngào của anh bước vào phòng thi, lão Vương anh  cũng không thể đi theo làm thay được?

"Sẽ rớt môn" Bọn họ đe dọa như vậy.

Những chữ này rất có công hiệu với cậu. Từ nay về sau bản thân mình dọn băng ghế nhỏ ở phòng khách…… Một bên xem phim một bên viết, giảm bớt một chút áp lực học tập cũng rất vui sướng.

Lại nói sau khi Vương tổng đầu nóng lên đáp ứng bản thân trông Toả nhi, đối mặt với phức tạp từ công việc, đầu ẩn ẩn đau.

Ví dụ như bây giờ, dì Trương có việc đột xuất, yêu cầu xin nghỉ một ngày.

Nửa ngày này cậu có tiết, thật không có cách nào phân thân ra.

( các người biết cậu ấy chắc chắn rất vui lòng trốn học trở về chơi với Toả Tỏa, nhưng mà cha già không cho phép việc này)

Ngày hôm qua đã sắp xếp xong video để họp, cần phải tiến hành đúng hạn, phải nắm chặt thời gian thảo luận kết thúc công việc cuối năm, một lần nữa phân công nhiệm vụ công tác.

Toả nhi không có dì Trương ở bên cạnh chăm sóc, cũng không còn an tĩnh, ngược lại tinh thần mười phần, bắt lấy heo con nhồi bông ba nhỏ mới mua trong tay ân ân a a, vui vẻ chơi đùa.

Hắn cần phải ôm Toả nhi lại, bởi vì nhóc con học bò xong, đặt ở trên giường nhỏ sẽ bò loạn khắp nơi, nhất định rất nguy hiểm.

Hơn nữa nhóc con thích xem náo nhiệt, nếu bên người có người lại không để ý tới bé là không được…… Toả thiếu gia tính tình nóng nảy sẽ trực tiếp gào khóc.

Nuôi một đứa con trai tính nết xấu như vậy, Vương Nhất Bác trong lòng không tán đồng nhưng là không hề có biện pháp khắc phục.

Giờ phút này ôm bé con để nó ngồi trên đầu gối mình.

Mở ra video. Toả nhi hôm nay mặc một bộ quần áo cá mập nha.

Bộ đồ cá mập mạp đầu liền thân cùng mắt to, cá mập có bộ mặt vốn dĩ hẳn là dữ tợn, nhưng bé con mặc vào lại rất giống một con cá ngốc.

Phòng họp trong công ty bên kia, an tĩnh không tiếng động.

Một đám quản lý ăn mặc chính trang, mặt mang nghiêm túc mà chờ, thực nhanh liền nhìn thấy trên màn hình thật lớn xuất hiện hình ảnh màu sắc rực rỡ.

Bên trong không ngoài dự đoán chính là Vương tổng của bọn họ, bất quá Bé con mập mạp hôm nay ngồi trên đùi Vương tổng, cũng quá đáng yêu rồi

"Khụ!" Lại còn mặc quần áo cá mập nữa chứ, khụ khụ khụ……

Bé con đáng yêu như vậy dù là cá mập cũng không có lực sát thương nào, bọn họ cũng muốn bế lên để biết cảm giác là gì.

"Chào"

Vương Nhất Bác ở trước mặt cấp dưới hình tượng xưa nay luôn lạnh lùng cứng ngắc, mỗi lần họp căn bản sẽ không hàn huyên, trực tiếp tiến vào chủ đề, hôm nay lại thình lình nói một câu nói ngoài lề

"Đây là con trai tôi, Toả nhi.”

Vương ba ba tạm coi là ôn nhu mà sờ một phen trên mái tóc được cột sơ thành chùm nhỏ của con trai.

Mọi người khiếp sợ, bọn họ biết ông chủ đã có con trai không sai, nhưng là trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, con trai ông chủ lại đáng yêu như vậy?

…… Thật sự không giống như con trai ông Phó phòng bên.

"Được rồi, bắt đầu họp"

Vương tổng nói lời ngoài lề thật sự ngắn gọn "Thư ký Trần, phát ra tư liệu tôi đã chuẩn bị đi.”

"Vâng tổng tài" Thư ký Trần nói.

Toàn bộ phòng họp không còn an tĩnh, mọi người bắt đầu thu liễm những thứ râu ria, đem lực chú ý tập trung ở cuộc họp sắp bắt đầu.

Toả nhi chơi heo bông một hồi lâu, bây giờ bé càng muốn chơi với ba ba

"Sao……" Toả nhi nói ra ngôn ngữ người sao hỏa, giơ lên món đồ chơi cho ba ba.

Vương tổng rũ mắt liếc cái mũi heo gần trong gang tấc, suy nghĩ trở lại vào buổi tối ngày đó, một đêm đen tối, hắn uống chút rượu……

"Toả nhi, cái này chơi không tốt, ba ba đổi cho con cái khác"

Vương tổng không nói hai lời, tìm ra một con ếch xanh nhỏ, đổi với con heo trong tay con trai.

Mọi người trong phòng họp "……"

Không thể bình tĩnh mà tiếp thu như vậy, thì ra tổng tài của bọn họ hoàn toàn là một ba ba hiền từ.

Ngày thường thật sự nhìn không ra. Một năm 360 ngày tổng tài hận không thể luôn lạnh mặt, cũng có một mặt nhu hòa ấm áp.

Cuộc họp tiến hành thật sự thuận lợi, cũng không có bởi vì nhiều thêm một bé con béo đô đô tham dự, phát sinh biến hóa ngoài ý muốn.

Nếu thẳng thắn mà nói, chính là thái độ của mọi người với tổng tài, từ sợ hãi trở thành không sợ hãi như vậy?

Đùa à.

Mọi người nghĩ thầm, cho dù biết tổng tài tốt với con trai, cũng không có gì thay đổi. Nên run bần bật, vẫn là run bần bật.

Thời gian tới gần 11 giờ, Vương Nhất Bác tuyên bố cuộc họp kết thúc, bởi vì lúc này cần phải đút cho Toả nhi ăn thứ gì đó hoặc là uống sữa.

"Em về rồi đây!"

Tiêu Chiến chạy đến cái trán đổ mồ hôi, thanh âm từ huyền quan truyền đến. Rõ ràng hôm nay dì Trương xin nghỉ, cậu toàn bộ buổi sáng đều nhớ thương con trai, vừa xong tiết học đã cõng ba lô lên chạy về nhà.

Cậu cùng Vương Nhất Bác trước đó đã thương lượng với nhau hắn trông buổi sáng, cậu trông buổi chiều.

Tiêu Chiến lúc trước cũng đã từng một mình xem đứa nhỏ, đối với chuyện này rất có lòng tin.

Ngược lại hắn không quá yên tâm, luôn khống chế không được tưởng tượng ở trong đầu cảnh tượng cậu cùng Đôn Đôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm mày hắn nhíu chặt gắt gao.

Quả nhiên vẫn phải nhanh chóng tìm người giúp đỡ chia sẻ công việc chăm đứa nhỏ này, hắn nghĩ thầm.

Mãi đến gần ba giờ chiều, hắn vẫn cứ ở nhà, cậu dùng ánh mắt tò mò nhìn hắn

"Ủa, anh không đi làm sao?"

Hắn xoay sang bên cạnh nhìn thoáng qua, lắc đầu "Lịch trình có thay đổi.”

Người bị đẩy cuộc hẹn xuống lại còn tức giận, nói hắn lãng phí thời gian, a, còn có chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện công việc.

Ngày hôm sau dì Trương trở về, không cần Vương tổng tự mình mang theo Toả nhi.

Hắn phân phó thư ký Trần hẹn lại vị tổng tài ngày hôm qua, còn không phải dễ như trở bàn tay mà hẹn được.

Bận bịu như vậy mãi đến tuần cuối cùng của tháng mười hai, thời tiết Bắc Kinh lạnh căm căm.

Thói quen cuối tuần trở về nhà chính Vương gia đã sớm bị hủy bỏ, hết thảy chờ cậu đến nghỉ đông lại nói.

Như thế, cuối tuần này có thể chờ mong một chút thế giới hai người.

"Cuối tuần anh tăng ca"

Tiêu Chiến "???"

Vương ba ba sờ sờ đầu của cậu, động tác không khỏi nhẹ nhàng "Ngoan, buổi tối anh sẽ cố về sớm một chút."

Dù sao cũng là cuối tuần, hiếm khi cậu không cần dậy sớm đi học, ngày thường cậu nghẹn đến mức khó chịu, thông thường sẽ không từ bỏ cơ hội khao chính mình.

Tiêu Chiến run lập cập, giả chết không muốn ra. Sau đó làm bộ dường như không có việc gì mà đưa ra vấn đề mới

"Đúng rồi, câu lạc bộ của chúng em nghỉ đông có kế hoạch du lịch ba ngày hai đêm, phải nộp phí…… Ngô, hơn một ngàn"

Cậu đánh bàn tính nhỏ, hơn một ngàn lấy ra từ tài sản riêng của mình, tiền riêng hàng năm không thấy bao nhiêu mắt thường có thể thấy được mà ít đi một đoạn, nhìn ra chỉ có đến Tết âm lịch mới có thể phì trở về.

Vậy còn hơi lâu. Sau khi cho bốn tệ, thiên sứ nhỏ lại tìm mình xin hơn một ngàn.

Vương tổng nghiêm túc mà suy xét một chút, việc công phải xử theo phép công hỏi rõ ràng

"Ba ngày hai đêm? Đi chỗ nào? Bao nhiêu người đi?"

Cuối cùng hắn hỏi "Có thể mang theo người nhà hay không?"

Cậu bị hỏi đến vẻ mặt ngơ ngác. Hiển nhiên mấy vấn đề này không ở trong phạm vi suy xét của cậu.

"Em như vậy không được" Vương tổng cau mày dạy bảo

"Tin tức gì cũng không rõ ràng, làm sao có thể cho phép em đi?"

Dạy một trận xong, lại ôn tồn phân phó "Đi hỏi cho rõ ràng"

Cậu ngây ngốc gật gật đầu, tìm ra di động đăng nhập đến WeChat, lập tức hỏi đội trưởng một chút.

Trong chốc lát đội trưởng liền gửi lại tin tức cụ thể cho cậu.

Ngô nhị: @ Tiêu Chiến, đúng rồi, không thể mang người nhà, đây là hoạt động trong câu lạc bộ của chúng ta, đội viên nếu như đều dìu già dắt trẻ mà tham gia, vậy không gọi là hoạt động đội, mà kêu là du lịch gia đình.

Cậu gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng cái nhìn của đội trưởng. Bất quá tin nhắn này của anh ta không dám cho Vương Nhất Bác xem, đã vượt qua muôn vàn thử thách nói dối, đôi mắt đều không nháy nhìn người yêu nói

"Anh, đội trưởng chúng em nói mang người nhà có thể, nhưng là phải đóng hai…… Không, ba ngàn tiền phí"

Hắn nhướng mày.

Tài sản bản thân cả chục tỷ không đại biểu đối với tiền bạc không mẫn cảm.

Làm một nam nhân đối với bốn tệ cũng có thể nhớ thương thật lâu, sẽ không có lý do rõ ràng mà tùy tiện vứt hơn bốn ngàn ra ngoài.

"Ba ngàn?" Hắn hỏi một tiếng.

Cậu bị hắn nhìn chằm chằm, xem đến có chút ngượng ngùng "Tổng cộng là hơn bốn ngàn, anh thấy nên chuyển khoản qua Alipay hay là WeChat?"

Tự nhiên như thế cũng không giống như là làm ra vẻ.

Chọc cho Vương Nhất Bác lại nhìn cậu hai lần, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết lừa dối, lại liên tưởng đến tính cách đối phương đơn thuần mộc mạc, liền có chút hổ thẹn chính mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

…… Còn không phải sợ Tiêu Chiến tuổi còn nhỏ trong mắt đã toàn là tiền bạc làm bản thân mình lạc lối sao.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top