Chương 30

Lúc mọi người còn đang ồn ào, Lăng Lĩnh nói ra lời giải vây

"Ai quy định đi nhậu nhất định phải uống bia? Đúng không? Muốn uống gì thì uống đó, miễn cưỡng sẽ không vui."

Người chung quanh không lên tiếng nữa.

Lăng Lĩnh tươi cười không chạm tới đáy mắt mà nói "Tôi uống với các người, ai nằm sấp xuống trước là cháu nội."

Từ Viễn Hàng bận tỏ thái độ "Được được được, chúng tôi chỉ là nói như vậy mà thôi, cũng không phải thật sự muốn ép cậu ấy uống rượu."

Nói thật, hắn cảm giác Lăng Lĩnh đang che chở cho bạn học Tiểu Chiến, bản thân mình sẽ không được đãi ngộ như thế.

"Ai nha, bia đến, tôi giúp các cậu khui."

Cậu cười híp mắt chuyển đề tài, tích cực giúp các bạn học khui bia

"Đây, Lăng Lĩnh."

Một chai bia lạnh đưa tới, nam sinh nhận lấy, lập tức uống một hớp. Không lâu lắm, đồ ăn đã lên tới.

Đồ ăn ở chỗ này, mùi vị quả thật không tệ.

Mấy bạn học đến từ trời nam đất bắc, vừa ăn vừa huyên thuyên, từ đặc sản quê hương của từng người, cho tới những hiện tượng trong xã hội, rất nhanh đã rượu quá ba tuần.

Viễn Hàng tuy là học bá, nhưng lúc đi chơi cũng rất là phóng khoáng.

"Đây này, bốn năm trong tương lai chúng ta là những chiến hữu, đi chung với nhau chính là duyên phận a."

Hắn làm mặt quỷ nói "Vì để biết rõ lẫn nhau hơn, không bằng chơi một trò chơi đi?"

Mấy nam sinh cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu một chút "Làm sao chơi a?"

"Đơn giản lắm chúng ta thay phiên đặt câu hỏi, nói đúng ai người đó tự giác uống rượu"

Hắn nhìn chung quanh một vòng nói"Chơi cái trò chơi này nhất định phải thành thực, bằng không cũng không có ý nghĩa, thế nào?"

"Tôi không ý kiến." Lăng Lĩnh lắc lắc bia trong tay, tỏ vẻ đồng ý.

"Tôi cũng thế." Cậu nói.

Hai tên nam sinh còn lại gật đầu nói"Được đó, vậy cứ bắt đầu đi, ai hỏi trước tiên?"

"Tôi hỏi." Từ Viễn Hàng nhấc tay, cười đến đầy mặt hèn mọn nói

"Vấn đề thứ nhất, đang ngồi đây, ai là xử nam thì uống rượu."

"Phù!" Toàn bộ đều thở dài một chút, chỉ vào Từ Viễn Hàng mắng, hỏi vấn đề này cũng quá bỉ ổi.

"Nếu chơi, vậy thì nghiêm túc chút."

Lăng Lĩnh dùng lon bia gõ bàn một cái nói, dẫn đầu uống một hớp "Là tôi."

Người đặt vấn đề làm một thủ thế, nhìn những người khác "Còn có ai muốn uống, đều tự giác chút cho tôi, mau mau nhanh lên!"

Dưới ánh mắt nhìn kỹ của hắn, một bạn học hơi gầy chung phòng đỏ cả mặt mà uống.

Còn lại hai người đều ngồi không nhúc nhích.

Lăng Lĩnh liếc mắt nhìn cừu nhỏ ung dung bình thản, nói thầm trong lòng một câu: Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a.

"Đến tôi đến tôi."

Bạn học gầy kia hiển nhiên muốn trả thù, mở miệng liền nói

"Có người yêu thì uống rượu."

Xung quanh yên tĩnh hai giây đồng hồ.

Khi mọi người cho rằng bọn họ đều là cẩu độc thân, cậu ở dưới ánh mắt nóng bỏng của các bạn học, bưng nước dừa của bản thân uống một hớp

"Tôi có."

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều là trợn mắt há hốc mồm, không phải chứ? Chó con duy nhất có người yêu đang ngồi đây là cậu????

"Mẹ kiếp, thằng nhóc nhà cậu lại có người yêu sao?" Từ Viễn Hàng không chịu được mà, muốn cầm cây xiên tre đánh cậu.

Tiêu Chiến chỉ cười không nói, nghiêng vai tránh né công kích của Viễn Hàng.

"Đến tôi."

Lăng Lĩnh liếc mắt nhìn người không còn xử nam bên cạnh, nắm lon bia lạnh lẽo nói

"Thích người lớn tuổi hơn so với mình thì uống rượu."

Vấn đề này bản thân không cần tham gia. Lần này ngoại trừ Lăng Lĩnh ra tất cả đều uống, ai trong lúc thời kỳ trưởng thành không có thầm mến qua mấy chị gái vóc người nóng bỏng chứ.

"Đến tôi?" Cậu chỉ vào mũi của chính mình, nhếch miệng nói

"Khà khà, trong lòng bây giờ có người thích thì uống rượu."

Bạn học khổ sở thầm mến nữ thần phóng ra ánh mắt giết người, không thể không tức giận nâng cốc uống

"Không cần ác độc như thế a, tôi thật vất vả mới phai nhạt nhớ nhung a"

Hiện tại vừa nghĩ tới hô hấp đều sẽ rất đau nha. Ván này Lăng Lĩnh cùng Viễn Hàng đều không uống, một là từng bày tỏ thái độ không muốn tìm bạn gái, một là muốn tìm bạn gái thế nhưng không có cơ hội.

"Một vấn đề cuối cùng... Tôi nói rõ trước a, không có ý gì khác, mọi người có thể không quan tâm."

Bạn học béo còn lại trên bàn nói"... Có thể tiếp thu gay thì uống rượu."

Thời đại này, không ai không biết làm gay là có ý gì.

"Này, là tiếp thu người khác là gay, hay là chính mình là gay?" Từ Viễn Hàng hỏi.

"Cái này... Tiếp thu chính mình là gay đi." Tên béo nói.

Mới vừa bưng rượu lên các bạn học liền dừng lại, vậy không được, chính mình làm gay kiên quyết không thể tiếp thu.

Bạn học béo nói qua có thể không biểu hiện, bất quá cậu vẫn là bưng lên nước dừa, hút một ngụm lớn

"Tôi có thể tiếp thu."

Thái độ có thể gọi là sảng khoái, mấy nam sinh nhìn thấy đều trợn mắt ngoác mồm, lại là cậu?

Lăng Lĩnh nhướn mày, không biết nghĩ tới điều gì, một bộ thần sắc hiểu rõ.

"Khụ khụ, vậy vậy... Người yêu của cậu bây giờ không phải là nam đấy chứ?"

Từ Viễn Hàng miệng há to thành chữ O, nhưng hắn thực bội phục không phải chuyện Tiêu Chiến làm gay, mà là thái độ người ta lại tự nhiên hào phóng đến thế.

"A, là nam."

Cậu đã chuẩn bị xong tâm lý bị mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn kỹ, mang trên mặt nụ cười ôn hòa mà bình tĩnh

"Chúng tôi ở bên nhau hơn một năm, trước mắt tình cảm rất ổn định."

"Hơn một năm?" Bạn học tiểu Béo líu lưỡi "Cao tam đã ở cùng nhau?"

"Không, trước một năm, năm ngoái tôi nghỉ học một năm."

"Tôi so với mọi người lớn hơn một tuổi, làm sao, có phải là không nhìn ra?"

Mọi người: "..."

Đêm nay từ trên người bạn học Tiểu Chiến nhận được thật nhiều điều thú vị.

"Mọi người để ý sao?"

Thật vất vả làm quen được một ít bạn cùng tuổi bây giờ tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm.

"A, à không."

Mọi người vội xua tay nói "Hiện tại đều là thời nào rồi thật là, hôn nhân đồng tính cũng đã hợp pháp sáu năm trước rồi đúng không?"

Chỉ có Lăng Lĩnh không có tỏ thái độ, Viễn Hàng ở dưới đáy bàn tối tăm đá đá đạp đạp chân của y, ngược lại cho chút phản ứng đi a đại ca.

"Đây là chuyện riêng của cậu."

Nam sinh ôn nhu như nước cười cười nói "Chúng ta chỉ là bạn học mà thôi, cậu không cần quá quan tâm người khác nghĩ như thế nào."

Đạo lý này Tiêu Chiến hiểu, nhưng mà... Muốn được người khác tiếp thu là suy nghĩ bình thường mà.

"Ừm, không nói những thứ này, tiếp tục ăn đồ ăn nha."

Thiếu niên cười cười, lộ ra nụ cười tươi sáng như ánh nắng "Đã nói trước tối nay tôi mời, mọi người không cần thay tôi tiết kiệm tiền."

Chung cư ở bên này.

Công việc của hắn đã xong từ lâu, tự mình ăn một bữa cơm tối không có hương vị gì, trong lòng bắt đầu nhớ người.

Hắn kìm lòng không đặng lấy điện thoại di động ra, xem định vị điều tra một chút xem thiên sứ của mình ở đâu.

XX tiệm BBQ, đây là cái quỷ gì?

Hắn nhìn chằm chằm định vị hồi lâu, xác định chính xác, cậu không phải chỉ đơn giản là đi qua nơi đây, rất rõ ràng là đang ở bên trong ăn uống...

"Tên nhóc lừa đảo..." Hắn cau mày.

Một phút chốc sau cầm lấy chìa khóa xe, như một cơn gió ra cửa. Cho dù là trên đường phố thủ đô cũng rất ít thấy được siêu xe, đột nhiên xuất hiện ở một con phố ăn khuya không chút nào xa hoa, rất nhanh đã gây nên sự chú ý của thực khách.

Hắn đi theo người chỉ dẫn, dừng sát ở trước cửa hàng đồ nướng cậu đang ăn.

Mở cửa xe thò đầu ra ngoài, mùi khói dầu bên ngoài bay vào mũi, lập tức làm hắn không chịu được mà đóng lại cửa sổ, sau đó trực tiếp mở cửa xuống.

Trong tiệm, cậu đang ăn uống rất vui vẻ, tay trái một cái chân gà, tay phải một xâu mực nướng, đột nhiên, ánh mắt liếc đến phía trước có một hình bóng quen thuộc đang đi tới, xong đời.

"Phi phi phi."

Cậu ném chân gà mực nướng đi, rút lên giấy ăn lau miệng lau tay, hút mạnh một ngụm nước dừa rửa sạch sẽ mùi vị trong miệng.

"Sao vậy?"

Mọi người nhìn cậu dường như phát điên, rất giống học sinh tiểu học bị người lớn trong nhà bắt gặp.

Tiêu Chiến cười khổ "Người yêu của tôi đến, tôi phải đi về trước."

Sau đó như một làn khói vọt tới quầy thu ngân tính tiền.

Người yêu của bạn học Tiểu Chiến?

Mấy nam sinh nhất thời bị gợi lên hứng thú, không chớp mắt nhìn chằm chằm nam nhân như hạc đứng trong bầy gà.

Ấn tượng đầu tiên chính là rất tuấn tú, không kể là chiều cao hay là bề ngoài, vài phút đã hạ gục phần lớn tiểu sinh trong giới giải trí hiện tại.

Ấn tượng thứ hai chính là, có tiền.

Nếu như không đoán sai, đối phương mới vừa bước xuống từ trên chiếc siêu xe giá trị mấy trăm vạn ở ven đường.

Bọn họ đang quan sát Vương Nhất Bác đồng thời hắn cũng đang quan sát các bạn học của bạn nhỏ nhà mình, quả nhiên tất cả đều là bạn học nam, trọng điểm là không có một ai đẹp trai hơn so với mình.

Một hồi sau, cậu trả tiền xong trở lại, không nói hai lời trước tiên nhào tới cho ba ba hờ một cái ôm chặt như gấu ôm cây, cộng thêm một biểu tình vô cùng xốc nổi vui vẻ

"Ai? Sao anh lại tới đây?"

"Trước đó em nói..."

"Đến đến đến, giới thiệu cho mọi người một chút"

Cậu không cho hắn có cơ hội nói tiếp, lập tức mười ngón chặt chẽ gặp nhau lôi kéo hắn đi tới trước mặt các bạn học của mình

"Đây chính là người yêu của tôi, vừa nãy đã nói với mọi người đó, người yêu tình cảm cực kỳ tốt."

Mấy nam sinh không ngu ngốc vội vàng nói "Ồ nha, chính là anh ta a."

Đồng loạt đứng lên chào hỏi "Hân hạnh được gặp gỡ, chúng tôi là bạn học của Tiểu Chiến, vừa nãy mới nói tới anh đấy."

Hóa ra bạn học Tiểu Chiến sợ người yêu của mình như thế, thật đáng thương!

Vương tổng nhíu mày, trên đường tới trong lòng rất phiền muộn, nhưng căn bản không nổi giận được

"Chào mọi người."

Trong lòng hắn nghĩ, hóa ra nam sinh ở cùng với nhau sẽ tán gẫu về người yêu của mình sao, thật đáng yêu...

"Vậy chúng ta đi về trước ha?" Tiêu Chiến xoa bóp tay chồng, nhỏ giọng nói.

"Ừm."

Vương Nhất Bác ở bên ngoài cho bạn nhỏ mặt mũi, không có chút thô bạo bá đạo nào, còn vô cùng gần gũi nói lời từ biệt với các bạn học của bạn nhỏ nhà mình

"Các bạn học, hiện tại thời gian hơi trễ, tôi mang Tiêu Chiến đi về nghỉ trước, mọi người cũng về sớm một chút đi."

Bàn luận khí chất, cách đàm phán, lão đàn ông cao phú soái nhìn thấy nhóm nam sinh sửng sốt một chút.

"Há, được được, hai người trở về đi thôi, không có chuyện gì, chúng tôi uống thêm một lát nữa."

Viễn Hàng phản ứng kịp trước nhất, cười ngốc nói.

Cậu gật gật đầu "Được, vậy mọi người tiếp tục chơi đi nha, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp."

Các bạn học "Được, ngày mai gặp!"

Trở lại trên xe, thừa dịp trước khi nịt giây an toàn, cậu vui vẻ nhào tới trên người ba ba hờ

"Ba ba bé Toả cho em chút mặt mũi nha."

Cậu còn tưởng rằng, hắn sẽ rất tức giận. Vương Nhất Bác mặt không thay đổi đẩy cậu ra

"Miệng toàn mùi tỏi, tránh ra."

Cậu bĩu môi nói "Không nha hun chết anh ~~"

Cậu cười tủm tỉm, cố ý ở trên mặt hắn hôn tới hôn lui, để lại vết nước miếng trên mặt chồng.

"Trở về sẽ tính sổ với em."

Vương tổng nỗ lực nghiêm mặt, để cho mình thoạt nhìn hung ác một chút.

"Tính gì mà tính, trở về lăn giường đi."

Thiếu niên nhỏ có nhu cầu tình dục vô cùng mạnh mẽ, ôm cái cổ chồng sống chết không buông.

"Không tính sổ có được hay không? Em biết sai rồi~~"

"Sai chỗ nào?"

"Lén lút đi nhậu không mang theo anh!"

Từ lúc vừa mới lên xe cả người đã bị cọ tới cọ lui, hiện tại càng tập trung ở ngực, trong miệng còn nói mấy lời nói dí dỏm đáng yêu khiến máu thú tính sôi trào--

Vương tổng tài thật sự không cách nào nói ra miệng từ "keo kiệt" sâu trong nội tâm mình.

Cứ vậy đi, để cho cậu biết hắn vô tư rộng lượng, xác thực không hề tức giận.

"Ngồi đàng hoàng, cài dây an toàn vào anh phải lái xe." Thần sắc hắn buông lỏng một chút.

"Vậy anh cười một cái đi mà, mặt mày lúc nào cũng thối thối." Sẽ khiến người ta cảm thấy thấp thỏm bất an.

Vương Nhất Bác tức giận, thế nhưng trong đầu đều là câu nói vừa nãy của cậu "Trở về lăn giường" nên cái gì thù  oán cũng không còn

"Ừm." Khóe miệng miễn cưỡng kéo lên một chút.

"Rất đẹp trai a." Tiêu Chiến · xốc nổi ·, treo trên cổ chồng tán dương.

Bên trong ánh mắt sáng lóng lánh như sao trời biển rộng. Vương tổng cười cho có chung quy cũng biến thành tươi cười thật tâm, từ bỏ chống cự mà ôm sau gáy bạn nhỏ, bá đạo mút hôn

"Câu dẫn anh, hả?"

Vậy thì sẳn sàng tốt chuẩn bị ngày mai trốn học đi.

"Không phải... A..."

Cừu nhỏ co rúc ở trong lồng ngực đại tổng tài, yếu ớt mà rầm rì đặc biệt đáng thương.

Nam nhân vô cùng có hứng thú với cậu, sớm đã bị quyến rũ tới mở cờ trong bụng, hô hấp nặng nề.

Dù sao, gần nửa tháng cậu học quân sự, Vương Nhất Bác cho dù là cầm thú cũng không thể ra tay với thiếu niên khổ cực vì quân huấn.

Trời mới biết hắn phải cực khổ thế nào cấm dục nửa tháng trời......

Sau khi đòi lấy một chút lãi, nam nhân thỏa mãn buông cừu nhỏ của hắn ra, dùng ngón tay cái lau một chút dấu vết bên môi mình

"Còn có sức nói em tự mình đeo dây an toàn đi."

Thiếu niên ngã trái ngã phải cả người không có sức lực, có thể nói là làm cho hắn rất hài lòng.

"Ồ..."

Tiêu Chiến thất điên bát đảo, đầu thiếu dưỡng khí, ánh mắt mơ hồ, đây là trạng thái ba ba hờ thích nhất, cậu chỉ cần biểu hiện hơi hơi khoa trương một chút, a-đrê-na-lin của đối phương nhất định sẽ rất kích động...

Vương đại thiếu nhìn không vừa mắt, trực tiếp ra tay giúp đối phương buộc lên.

Sau đó tâm tình khoái trá mà lái xe về nhà.

Lúc chỉ có một mình, tốc độ xe của hắn luôn luôn nhanh chóng, căn bản không để ý vấn đề yên ổn hay an toàn thế này thế nọ.

Hiện tại bên cạnh chở theo Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lái xe vững vàng đúng luật đến không chổ nào chê.

Sau khi về đến nhà, cậu bịch bịch mà chạy vào buồng tắm, gội đầu rửa ráy súc miệng, vô cùng có tâm cơ mà xóa đi mùi vị trên người, đem bản thân tắm cho thơm tho mát mẻ mới ra ngoài.

Hắn đã ở buồng tắm khác tắm xong, đang ngồi ở trên giường một dáng vẻ chờ người, nhìn thấy thân ảnh cậu, thì ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

Không phải Tiêu Chiến che giấu lương tâm mà nói láo, nói thật một câu, nam nhân nhà cậu thật sự rất tuấn tú nha......

Không phải đẹp trai theo kiểu thư sinh, mà là mười phần đàn ông, loại soái khí khi hormone cả người tăng cao.

Trước khi sinh Toả nhi, Tiêu Chiến ở trước mặt Vương Nhất Bác không có kích động đến nỗi mặt đỏ tim đập, còn bây giờ thì... sẽ.

"Lại đây."

Cậu đi tới, ngồi lên trên đùi đối phương. Vẻ mặt ửng đỏ, ánh mắt hơi hơi lấp loé

"Tự em nói đi, anh đã không "ôm" em bao lâu?" Vương Nhất Bác nắm cằm của cậu hỏi.

"Ừm..."

Tiêu Chiến ở trong lòng qua loa tính toán, tự làm mình sợ đến hoảng hốt.

"Gần nửa tháng."

Ngón tay thon dài của Vương tổng trái phải lay động, khiến cho mặt cậu lay động cùng nhịp điệu của hắn, làm cho người cảm thấy có một loại xấu xa.

Vật nhỏ cũng sắp khóc đến nơi rồi!!

Ba ba hờ nhà cậu nhu cầu dồi dào, nhịn nửa tháng sẽ chết người...

"Anh thương em một chút đi....."

Tiêu Chiến cắn khóe miệng, vừa quật cường vừa vô cùng đáng thương mà nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác, một bộ dáng bé ngoan chờ bị phạt.

Vương Nhất Bác trong lòng mềm nhũn nhưng không nỡ lòng bỏ qua khiến bảo bối tim gan chảy nước mắt.

"Dĩ nhiên là thương em..."

Thanh âm hắn trầm thấp, sau đó vươn mình ôm thiếu niên vào trong lồng ngực...

Đánh nhau kịch liệt cả một đêm.

Vui vẻ qua đi thiếu niên cả người mềm nhũn thành một bãi bùn, trong suốt quá trình vẫn không thể tránh khỏi rơi mấy giọt nước mắt sinh lý, làm ướt khóe mắt màu hồng nhạt.

Nam nhân xương hàm góc cạnh rõ ràn liếm từng giọt nước mặn mà tràn ngập đau lòng.

Nhưng thần sắc lại vô cùng thoả mãn nằm oặt ra kế bên thiếu niên thoạt nhìn cả người lười biếng.

Tiêu Chiến dám đánh cược nếu như  mình chịu nhả ra câu làm một lần nữ hắn chắc chắn không nói hai lời tích cực phối hợp.

Nhưng mà, hành động như vậy tương đương với tự sát, cậu không có dại mà  làm.

Tiêu Chiến mệt đến không muốn nhúc nhích, ngẹo cổ dựa vào trên cánh tay rắn chắc của Vương Nhất Bác, nhắm mắt lại cảm nhận cảm giác đối phương mang đến cho mình.

Từ thân đến tâm, đều cần thời gian bình phục.

Hắn biết cậu rất mệt, cũng không quấy rầy, chỉ là lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của cậu. Dưới cách thức âu yếm như thôi miên thế này, Tiêu Chiến rất nhanh đã ngủ say.

Ngày hôm sau, ánh nắng từ khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào.

"Mấy giờ rồi?"

Cậu mở mắt ra, theo thói quen tìm kiếm điện thoại di động nhưng lại không có tìm được.

"Còn sớm, không cần vội."

Vương Nhất Bác có vẻ đã tỉnh từ sớm rồi, chỉ là không có mở mắt ra mà thôi

"Lại ngủ một lát."

Hắn ấn đầu cậu về trong lồng ngực của mình, đây là một động tác mang ý hàm xúc bảo vệ mười phần.

Tiêu Chiến giật giật thân mình, cảm giác toàn thân mình đau nhức, bây giờ lập tức rời giường xác thực quá miễn cưỡng, vì vậy cũng phóng túng  dựa vào trên người Vương Nhất Bác mà ngủ một giấc bổ sung năng lượng đã mất.

Về phần đi học... Tùy duyên đi!!!!

Vương tổng mở mắt liếc nhìn cậu, nói ngủ là ngủ, ngáy khò khè, rất ngoan...

Chờ Tiêu Chiến tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao, bỏ lỡ thời gian đi học từ lâu.

"Gia trưởng" nói cho cậu biết, đã thay cậu xin nghỉ xong

"Ở nhà chơi với con một hôm, ngày mai lại đi."

Tuy rằng hắn ngoài miệng không gì khác nhưng hắn cũng không có đặt quá nặng trong lòng chương trình học ở trường.

Ở trong mắt hắn, cậu đi học là theo bạn bè cùng lứa tụ tập đi chơi.

Về phần học tri thức, còn không bằng ở nhà tự mình dạy còn hữu dụng hơn.

Dì Trương trải nệm trên sàn, để Toả nhi đã sắp nửa tuổi cùng ba nhỏ của bé hai người ở trên nệm chơi đùa.

"Chiến Chiến hôm nay con không phải đi học sao?"  Dì Trương cầm một hột đậu nành, ở bên cạnh lột.

"Ừm... Đúng ạ."

Cậu quay mặt ngó về phía bé Toả, ánh mắt lóe lên trả lời. Dì Trương cho là ở trường cậu cho nghỉ, nhưng quái lạ  hôm nay là giữa tuần đâu phải chủ nhật

"Nghĩ mấy ngày?"

Tiêu Chiến rầm rì nói: "Chỉ một ngày."

Dì Trương bóc vỏ đậu nành, quay sang nhìn cậu nhìn một cái, trên cổ hơi lộ ra mấy dấu nhỏ hồng hồng, vừa nhìn đã biết là Vương tiên sinh tối qua quấn lấy đứa nhỏ này âu yếm rồi.......như vậy, từ trong tháng cũng nhận ra a.

"Bé Toả cũng rất thân với con nha."

Cậu nói, để chứng minh chính mình không có nói láo, cậu cấp tốc lùa cơm ăn xong lại chạy đi qua ôm con trai.

"Có người ăn cơm như thế sao?"

Sau lưng hắn dường như mọc ra còn  mắt thứ ba, nhíu mày phân phó nói

"Trở về ngồi xuống, phải ăn thêm đồ ăn vào."

Thiếu niên đã làm ba ba, nhưng bị quản như con "Được thôi..."

Dưới con mắt từ ái của dì Trương, cậu ngượng ngùng ăn nhiều thêm vài miếng đồ ăn, nghĩ thầm, người ba ba như quá uất ức.

Nghỉ chỉ một ngày như thế.

Ngày hôm sau là thứ sáu, cậu đeo túi xách đi học.

Ngày hôm nay rốt cục không cần mặc trang phục quân sự nữa, cậu mặc một bộ quần áo mùa hè đơn giản, trước đây không lâu do lão đàn ông kia mua cho---- đối phương nói rất thích mua đồ cho cậu.

Đồng hồ đeo tay, giày, túi, trang sức...v..v

Ba lô cũng mua vài cái, bất quá Tiêu Chiến lại thích chiếc mình đã mang từ cao trung hơn.

Còn nhớ ngày đầu tiên Lăng Lĩnh nhìn thấy cậu, trực tiếp không hiểu nổi phong cách của người này là gì.

Trên người món đắt nhất thì mắc muốn chết, rẻ nhất thì lại rẻ hơn cả bó rau.

Ngày hôm nay cũng giống vậy trên người một thân hàng hiệu mới nhất, nhưng mà lại đeo cái ba lô vài tệ đã cũ rích, giống như chưa tỉnh ngủ tùy tiện đi vào phòng học.

"Chào a..."

Tiêu Chiến như người không liên quan, sau khi đến thì chào hỏi các nam sinh cùng bàn.

"Đến rồi sao?" Từ Viễn Hàng trên dưới đánh giá cậu, quan tâm

Ngày hôm qua làm sao mà  xin nghỉ vậy?"  Không phải là trở về bị đánh đấy chứ?

Thế nhưng suy nghĩ lại cũng không thể, người yêu của Tiểu Chiến người ta vừa nhìn đã biết là người có giáo dưỡng.

"Không có chuyện gì, chỉ là dậy trễ nên không muốn đi nữa."

Cậu ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra hai bình sữa chua "Ầy, cho hai người  nè."

Lăng Lĩnh không có hứng thú mà đẩy trở về "Không ăn."

Tiêu Chiến thần kinh trì độn mới phát hiện, cả người bạn cùng bàn không dễ chịu "Lăng Lĩnh?"

Nụ cười thương hiệu cũng không thấy"Thất tình sao?"

Đối phương không đáp.

"Phụt..."

Viễn Hàng phát ra tiếng cười trộm, thay cậu mở ra sự nghi ngờ này

"Y nha, tối hôm qua bị một nữ sinh nào đó hẹn xuống lầu không hiểu sao nụ hôn đầu mơ hồ biến mất tiêu!"

"Đừng có nói lung tung, chỉ là hôn mặt..."

Lăng Lĩnh ngoài cười nhưng trong lòng không cười đính chính, nỗ lực làm bộ bản thân không để tâm.

Nhưng mà nhìn thấy biểu tình cừu nhỏ trợn mắt ngoác mồm, tâm trạng liền rất kém.

Nhắc đến, nếu không phải khuya ngày hôm trước bị chút kích thích không giải thích được, y cũng sẽ không xuống lầu gặp con gái kia làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.

"Thật đáng thương, vậy ăn sữa chua an ủi nè."

Cậu đem hộp sữa chua vị táo đỏ đẩy trở lại, đường hoàng bày ra dáng khiến người ta không nhìn ra cậu là nói đùa hay nghiêm túc.

Viễn Hàng ở một bên, bỏ qua chuyện của bạn học Lăng Lĩnh bị cướp mất nụ hôn đầu, vừa ăn sữa chua, vừa nói

"Vận may của cậu thật không tốt a."

Qua một hồi lâu, cậu mới hiểu ra mà chỉ vào mũi của chính mình "Cậu đang nói tôi sao?"

"Đúng vậy." Từ Viễn Hàng chẹp miệng nói

"Ngày hôm qua cậu không có tới, thầy điểm danh, còn cố gắng lập lại tên của cậu vài lần, haizz, đều là sủi cảo gây ra họa."

Hắn vỗ vỗ vai cậu, tự cho là thông minh tuyệt đỉnh mà nói ra chân tướng. Tiêu Chiến cũng nghĩ như vậy, nhất thời có chút ảo não mà nói thầm

"Tại sao thầy lại như vậy..."

Món sủi cảo thật sự không phải là vì muốn làm lớp trưởng mới đưa a!!!

"Vậy ngày hôm qua bầu lớp trưởng sao?" Cậu nhanh chóng hỏi.

"Hả? Lớp trưởng?" Từ Viễn Hàng đầu óc mơ hồ

"Chuyện đó ngược lại vẫn không có, thầy nói không cần vội."

Cậu làm sao biết được, giảng viên chủ nhiệm của bọn họ hiện tại áp lực lớn như núi, trong lòng vô cùng loạn.

Nói về ngày hôm qua... Giảng viên chủ nhiệm họ Lưu, thầy Lưu rất sớm đã đến trong lớp làm quen với các bạn học năm nay, đồng thời trong lòng cũng nghĩ đến bạn học sủi cảo kia.

Lúc điểm danh mới phát hiện đối phương trốn học, trong lòng còn mất mát một chút.

Thằng nhóc kia nhìn rất ngoan, không nghĩ tới là một đứa nhóc nghịch ngợm.

Nhất thời tâm trạng để chọn cán bộ lớp cũng không còn, tiết học đầu tiên chỉ cùng các bạn học nói chuyện chọc cười, mù quáng tán gẫu.

Thầy Lưu tan lớp trở lại văn phòng, đột nhiên nhìn thấy hiệu trưởng ngồi ở chỗ mình, sợ đến mức linh hồn nhỏ bé đều ném đi mất.

"Thầy Lưu, có chuyện quan trọng nói với thầy."

Hiệu trưởng cầm trên tay một tờ danh sách lớp của bọn họ, lấy ngón tay chỉ chỉ

"Lớp thầy có một bạn học tên Tiêu Chiến, không biết thầy có chú ý tới hay không?"

Tiêu Chiến?

Cái tên này thầy Lưu thấy có chút quen, vừa nãy lúc điểm danh còn làm cho mình thất vọng chính là bạn học này

"Ha, hiệu trưởng, bạn học này làm sao vậy?"

Đối phương ngày hôm nay trốn học, thế nhưng loại chuyện nhỏ này... Không cần phải kinh động đến cả hiệu trưởng chứ?

"Thầy cũng không xem tin tức sao?"

Hiệu trưởng tức giận nói "Hồi trước tổng tài Vương thị kết hôn, sôi sùng sục huyên náo cả truyền thông thủ đô, đối tượng kết hôn chính là bạn học trong lớp thầy Tiêu Chiến!!."

Nói đến chuyện này, cả kính mắt của thầy Lưu cũng sắp rơi mất, còn có chuyện này?

"Vừa nãy Vương tổng tự mình gọi điện thoại đến." Hiệu trưởng nhìn thầy Lưu

"Biết gọi đến làm gì không? Chỉ để xin nghỉ cho vợ, còn thuận tiện cho trường học chúng ta một số thiết bị dạy học trị giá cả trăm vạn....."

Khái niệm này nghĩa là gì?

"..." Thầy Lưu đã hiểu.

Hiệu trưởng nghiêng trang về phía trước, lời nói thấm thía

"Thầy Lưu, người hiện tại ở lớp học của thầy, trong lòng thầy phải chú ý một chút."

Lần này thầy Lưu hoàn hồn, vội vã đáp ứng "Tất nhiên tất nhiên, nghe ngài nói, tôi là loại người không đúng mực sao?"

Hiệu trưởng cũng hiểu ý thầy Lưu.

"Ừm." Hiệu trưởng nở nụ cười, vỗ vỗ vai thầy Lưu

"Rảnh rỗi thì trao đổi cùng Vương tổng nhiều một chút, để cho hắn đến trường học của chúng ta tham quan."

Thầy Lưu nghĩ thầm, chuyện này ngài quá đề cao tôi rồi... Ha ha.

Vì vậy giảng viên toàn trường đều biết, lớp học thầy Lưu có một cái mỏ vàng to đùng, người chồng gia trưởng cực kỳ hào phóng quyên góp cho trường học một phần trang thiết bị giá trị cả trăm vạn chỉ để xin nghỉ cho vợ.

Giờ học, thầy Lưu đi vào phòng học mới vừa rồi còn ầm ầm. Các bạn học nhìn thấy thầy, nhất thời yên tĩnh lại.

"Học thôi mấy đứa! Ngày hôm nay điểm danh như cũ."

Thầy Lưu nói, đang cầm tờ danh sách bắt đầu điểm danh từng tên.

"Lăng Lĩnh."

"Có."

Gọi tới tên nam sinh đẹp trai nhất cả lớp, nữ sinh trong lớp đều đồng loạt nhìn y.

"Tiêu Chiến." Thầy Lưu nhìn phía dưới.

"Có."

Theo một giọng nói trong trẻo phát ra, một cánh tay trắng nõn giơ lên, quả nhiên khác với tất cả mọi người.

Thầy Lưu cười híp mắt nói "Bạn học Tiêu Chiến, ngày hôm qua xin nghỉ, thân thể không thoải mái sao?"

Tiêu Chiến vốn chỉ có chút ngượng ngùng, nghe câu hỏi của thầy, trong nháy mắt da mặt nóng lên

"... Không sao rồi, cảm ơn thầy đã quan tâm ạ."

Điểm danh xong, thầy Lưu nói "Vậy hôm nay chọn cán bộ lớp đi, ai có ý định làm lớp trưởng, có thể tự đề cử, dĩ nhiên"

Ánh mắt của thầy đảo qua từng khuôn mặt ngây ngô "Cũng có thể bầu cử những bạn học khác."

Rất nhanh liền có bạn nữ ở phía dưới gọi người "Thầy, em đề cử bạn học  Lăng Lĩnh!"

Lăng Lĩnh liền trở thành tiêu điểm của cả lớp, chỉ thấy y bình chân như vại mà cười cười, không có tỏ thái độ.

Trong lớp mình thầy Lưu ngược lại rất yêu thích giá trị nhan sắc của người này, vừa nhìn đã biết có tiềm năng làm cán bộ lớp

"Được, bạn học Lăng Lĩnh một phiếu, còn có người nào không?"

Ánh mắt ông đột nhiên nhìn về phía cậu "Bạn học Tiêu Chiến, em có muốn làm lớp trưởng không?"

Cậu vẻ mặt bất ngờ, nhanh chóng lắc đầu một cái "Thầy, em không muốn làm lớp trưởng."

Thân là một học tra, cậu đối với mấy chữ cán bộ lớp này quá xa vời lạ lẫm, đừng nói lớp trưởng, tổ trưởng cũng chưa từng làm qua.

"Vậy cũng tốt." Thầy Lưu hơi thất vọng.

Quá nhiều người bỏ phiếu cho Lăng Lĩnh, tựa hồ tất cả mọi người cảm thấy được y là ứng cử viên sáng giá cho chức lớp trưởng.

Cậu cũng cho là như vậy, dù sao từ trên người Lăng Lĩnh, khắp nơi đều nhìn thấy hơi thở của tri thức.

"Thầy, em cũng không muốn làm lớp trưởng."

Lăng Lĩnh giơ tay lên, sau đó chỉ chỉ Viễn Hàng ở phía sau mình "Em đề cử bạn học Từ Viễn Hàng làm lớp trưởng."

Cả lớp liền an tĩnh. Từ Viễn Hàng cũng không biết, hóa ra mình ở trong lòng  Lăng Lĩnh có năng lực như vậy.

Tiêu Chiến cũng giật mình nhìn bên cạnh. Lăng Lĩnh nhíu mày nhìn cậu

"Nhìn cái gì, cậu không phải cũng không muốn làm đó sao?"

Tiếp theo muốn cười cũng không cười nổi, chờ một làn sóng này đi qua. Nói thật, đi học rất tẻ nhạt.

Điện thoại di động ở tại trong túi, lại vì cho thầy Lưu mặt mũi mà không dám lấy ra chơi.

Lớp học tiếp tục nhiệt liệt mà thảo luận chuyện chọn ai làm cán bộ lớp. Cuối cùng quả nhiên chọn Từ Viễn Hàng làm lớp trưởng, hắn cao hứng vô cùng.

"Ha ha, buổi tối mời các người ăn khuya, thế nào?"

"Tôi không rảnh." Lăng Lĩnh nói, không có nể tình chút nào.

Từ Viễn Hàng thoạt nhìn đã quen, lập tức quay mặt sang nói chuyện với cậu

"Bạn Tiểu Chiến, cậu thì sao?"

"Hả?" Tiêu Chiến mặt lộ vẻ lúng túng

"Không được, tôi muốn về nhà sớm a."

Từ Viễn Hàng cũng tự mình tìm bậc thang cho mình xuống dưới "Cũng phải, khuya ngày hôm trước mới đi ra ngoài, nhà cậu chắc là quản cậu rất nghiêm, vậy thì ngày khác đi."

Học chung tận bốn năm, không vội vã. Cuộc sống đại học và cao trung hoàn toàn khác nhau.

Mọi người sẽ không còn một lòng một dạ mà nghĩ đến học tập nữa, mấy bạn học nữ bắt đầu chú trọng trang phục của mình, nam sinh ánh mắt luôn qua lại ở đường cong thon thả lả lướt trên người bạn học nữ.

Người khác đều nói, đại học chỉ dùng để nói chuyện yêu đương. Cậu nhìn thấy các bạn học chung quanh rục rà rục rịch, rất tán thành.

Về phần cậu, không phải đội mũ thì mang kính râm ngoài trang phục có chút đắt tiền ra thì vóc người cũng không nổi trội, đứng ở trong đám người kỳ thực rất bình thường.

Trước quân huấn hành động cậu đưa sủi cảo, đã dần dần bị các nữ sinh trong lớp quên lãng.

Dù sao cũng có rất nhiều các học trưởng năm hai đại học cao đẳng khí chất bức người, không nhất định phải nhìn mình chằm chằm nam sinh trong lớp mình.

Các hội nhóm trong trường học đang chiêu mộ thành viên.

Tiêu Chiến đã sớm cảm thấy hứng thú với câu lạc bộ tiếng anh, cậu thuận miệng hỏi Lăng Lĩnh

"Cậu có muốn cùng đi xem thử hay không?"

Lăng Lĩnh hơi bất ngờ "Cậu muốn tham gia câu lạc bộ sao? Gia nhập câu lạc bộ gì?"

"Tiếng anh đi."

Cậu lấy ra một cái ống nghe, nhét vào trong tai mình, bên trong là giọng đọc tiếng Anh diễn cảm của Vương Nhất Bác đọc bài cho cậu

"Cậu thì sao? Có thấy hứng thú cái nào không?"

Lăng Lĩnh không nghĩ tới, lại là tiếng Anh "Cậu có lầm hay không vậy....."

Y nở nụ cười, bóp bóp cái trán "Nói thật chứ cậu muôn học giỏi tiếng Anh, cũng không cần phải gia nhập câu lạc bộ tiếng Anh trong trường học."

Thứ nhất, thật ra sinh viên trong trường học trình độ có hạn, người chân chính có thực lực đều bận bịu, không có thời gian tinh lực giao lưu với newbie.

Thứ hai, các thành viên trong câu lạc bộ đa số chỉ là muốn trang trí bộ mặt...

Cậu nhìn y một chút, suy nghĩ lại cũng đúng.

"Vậy đi chỗ nào?"

Ngoại trừ câu lạc bộ tiếng anh, những thứ khác cậu đều không nghĩ tới.

"Tennis đi." Lăng Lĩnh nói.

Hai người ăn nhịp với nhau, trực tiếp đi đến địa bàn của câu lạc bộ tennis. Trước khi đi bọn họ cũng không biết, cậu lạc bộ tennis là nơi đứng đầu trong các câu lạc bộ khác, muốn vào cũng không dễ dàng.

Sở dĩ nó đứng đầu nguyên nhân có hai cái.

Thứ nhất, trong đây có hai tuyển thủ đã thi đấu giải chuyên nghiệp quốc tế, thứ hai, soái ca thể thao đẹp trai nhất toàn trường đều tập trung ở nơi này.

Khi Lăng Lĩnh xuất hiện ở trước mặt trợ lý phụ trách phỏng vấn, mỹ nữ chết lặng thầm nói

"Lại đến một soái ca..." Câu lạc bộ của bọn họ sợ là không phải trúng lời nguyền rồi chứ.

Biết được Lăng Lĩnh cao trung đã chơi ba năm tennis, còn đã từng tham gia thi đấu, trợ lý vội vàng nói

"Vậy cậu điền vào đơn một chút đây là quy trình."

Đây là có ý nhận.

Đến lượt cậu phỏng vấn, trợ lý hỏi"Có biết đánh tennis không?"

Thiếu niên một bên lỗ tai nhét ống nghe màu trắng, mỉm cười lắc đầu một cái

Chưa từng chơi qua."

"Thích chơi tennis không?"

"Cũng có hứng thú, muốn xem thử một chút."

Trợ lý mất hứng nói  "Bạn học có hứng thú muốn vào câu lạc bộ tennis thật sự nhiều lắm, chúng tôi sẽ ưu tiên những bạn biết chơi, hơn nữa cậu thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt chấp nhất với tennis."

Cậu không ngạc nhiên chút nào khi mình bị uyển chuyển từ chối "Vậy... Lăng Lĩnh"

cậu nhìn người bên cạnh "Cậu tham gia đi, tôi lại đi xem chỗ khác."

Nam sinh đang viết đơn, nghe vậy để bút xuống "Vậy tôi cũng không vào, đi thôi."

Cậu nhất thời sửng sốt, vô cùng khó hiểu "Ai... Cậu không phải..." Rất thích đánh tennis sao?

Trợ lý há hốc mồm mà nhìn thấy suất ca đến miệng còn bay đi, trong lòng rất sốt ruột, vội vàng nói

"Hai người cùng đến sao? Vậy chúng ta có thể suy nghĩ một chút."

Lăng Lĩnh thấy có hi vọng, cười híp mắt cầm bút lên kín đáo đưa cho cậu

"Điền đi, tennis rất đơn giản, tới lúc đó tôi dạy cậu đánh."

Trợ lý lần thứ hai há hốc mồm, vị soái ca này cũng quá không biết xấu hổ rồi?

Nhưng là không chịu nổi người ta lớn lên xác thực đẹp trai nha, căn bản không tức giận được.

Tiêu Chiến cứ như vậy mơ hồ mà gia nhập vào câu lạc bộ tennis.

Trợ lý phụ trách tuyển thành viên cầm đơn xin tham gia của cậu, tâm tình phức tạp

"Tôi sẽ nói với cậu những thứ cần phải chuẩn bị, đầu tiên là quần áo thể thao cùng vợt tenniss, nếu bạn của cậu đã từng thi đấu, phương diện này hỏi cậu ta là được rồi."

"Được, cảm ơn."

Thiếu niên một bên lỗ tai vẫn luôn nghe giọng của chồng mình, thái độ ôn hòa lễ độ, bên mép mỉm cười chưa từng đứt đoạn.

"Như vậy năm giờ chiều nay họp ở câu lạc bộ." Trợ lý chỉ chỉ kính mắt của cậu

"Còn có, lúc đó không thể đeo kính, nếu như cậu cận thị, đề nghị mang kính sát tròng khi tập luyện."

"Há, cô nói kính mắt a? Kỳ thực tôi không cận thị."

Cậu nghe vậy, nâng tay đem kính mắt gỡ xuống, thuận tiện vén mái tóc hơi dài trên trán ra, làm lộ cả khuôn mặt.

Trợ lý nhất thời vẻ mặt mà nhìn cậu đó người. Câu lạc bộ thật sự có lời nguyền rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top