Chương 25
Mẹ Tiêu mỗi ngày đều tới công ty làm, đồng nghiệp xung quanh vừa thấy được bà, lập tức tích cực chào hỏi
"Chị Tiêu, sớm a!"
"Sớm..."
"Chị, sớm a!"
Một đồng nghiệp nam mới tới hồi tuần trước, khoa trương ca ngợi nói
"Oa, chị hôm nay mặc đồ màu trắng nhìn thật đẹp quá."
"Cảm ơn." Mẹ Tiêu cười một trận rồi đi vào phòng làm việc thuộc bộ ngành của mình.
Mấy người đồng nghiệp ở đó, sau khi nhìn thấy bà lập tức ngừng trò chuyện, nhìn kỹ vẻ mặt còn có chút lúng túng
"Chị Tiêu đến rồi, sớm a."
Mẹ Tiêu làm bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy, giọng nói nhàn nhạt đáp lại
"Chào buổi sáng."
Sau đó ngồi xuống làm việc của mình, thoạt nhìn tựa như không bị sự bàn tán sau lưng của các đồng nghiệp ảnh hưởng.
Sau hôm đó, cách ngày mười lăm tháng năm đã qua chừng mười ngày, nhưng mà mẹ vợ hào môn được mọi người nịnh hót, lại vẫn cứ giữ nguyên cương vị, chưa từng thay đổi.
Từ từ, liền có rất nhiều người bắt đầu ngờ vực quan hệ của mẹ Tiêu với hào môn, đến cùng là tốt hay là không tốt?
Lúc này, điện thoại di động bà kêu lên, ba chữ hiện trên màn ảnh là bà thông gia.
Mẹ Tiêu rất gấp gáp, hô hấp bình tĩnh mới nhận "Ai, đúng đúng, bà thông gia..."
Đồng nghiệp xung quanh, tất cả lập tức vểnh tai lên, bà thông gia? Mẹ của lão tổng?
Điện thoại bên kia, mẹ Vương cười nói "Bà ngoại Toả nhi à, thực sự là vô cùng xin lỗi, gần đây thật sự quá bận rộn, ồn ào đến bây giờ mới có rãnh gọi điện thoại cho chị."
Mẹ Tiêu vội vã đáp "Nói gì vậy, chị quá khách khí."
"Tiểu Chiến và Toả nhi đều tốt chứ?"
"Đều tốt đều tốt, hai cha con đều khỏe."
"Chiến Chiến đứa bé kia gần đây bận học, đặc biệt khổ cực, nếu như sơ sót hai vị xin thông cảm, dù sao áp lực của nó cũng không nhỏ..."
"Đây là dĩ nhiên, chúng tôi nào có cái gì không thông cảm, chỉ cần nó sống thật tốt chúng tôi cũng không cầu mong gì thêm."
Vương phu nhân cười nói phải, nói làm ba mẹ đều yêu con của mình, sau đó mới nói chính sự
"Là như thế này, hiện tại đầy tháng của Toả nhi cũng đã xong xuôi rồi, chúng tôi muốn nói về lễ cưới của Nhất Bác và Chiến Chiến, tuy rằng, bọn nhỏ con cũng sinh rồi mới làm lễ cưới, thế nhưng lễ nghi không thể thiếu, có đúng không chị thông gia?"
Mẹ Tiêu vội đáp "Theo lý đúng là như thế."
"Như vậy... Chúng ta cần bàn bạc về buổi tiệc và sính lễ, những chi tiết này nói qua điện thoại nhất thời cũng nói không rõ ràng, xin mời bà ông thông gia qua nhà chúng tôi một chuyến, chúng ta quyết định cho kỹ càng."
Mẹ Tiêu căn bản không cần suy nghĩ, đáp ứng liên tục "Vâng."
Bà vốn là muốn nói thứ tư sẽ qua, thế nhưng suy nghĩ một chút, liền thay đổi chú ý
"Như vậy, tôi và ông nhà thứ sáu sẽ đến nhà, có tiện không?"
"Bởi vì Chiến Chiến thằng bé tháng hai muốn đi học lại, ý của chúng tôi là, cố gắng trước tháng hai tổ chức xong xuôi lễ cưới. Hiện tại thời gian cũng không nhiều, tất nhiên là càng nhanh càng tốt, chị thấy thứ tư lại đây một chuyến thế nào?"
Mẹ Tiêu cầu còn không được, vội vàng nói "Có thể, cứ quyết định như vậy đi."
"Được."
Sau khi hai bên đã nói cẩn thận, Vương phu nhân vô cùng có lễ phép nói tạm biệt
"Như vậy bà ngoại Toả nhi, chúng ta thứ tư gặp nhau."
"Thứ tư gặp, bà thông gia."
Mẹ Tiêu treo cú điện thoại này, hiếm khi nhìn thấy ánh mắt xung quanh nhảy vào đúng lúc, có thể nói là tinh thần sảng khoái.
Đồng thời cùng lúc, bà mở ra số điện thoại chồng "Khụ, ông à, vừa nãy mẹ chồng tiểu Chiến gọi điện thoại cho em, để chúng ta thứ tư qua bàn tính, chuyện lễ cưới của nó cùng Nhất Bác."
"Nhất Bác" cùng "Lễ cưới" mấy chữ kia, nói ra đặc biệt rõ ràng.
"Thật sao?"
"Mẹ chồng tiểu Chiến nói, tiểu Chiến nó gần đây đang học mấy thứ, vội vàng chuẩn bị để tháng hai khai giảng, đứa nhỏ kia chỉ là quá bận rộn."
Ba Tiêu nghe ra nghĩa bóng trong lời nói của vợ, nóng mặt mà gãi đầu một cái
"Ai, anh biết rồi, anh chỉ là thuận miệng nói một chút."
Dù sao làm người bình thường hết nửa đời, tiếp nhận giáo dục và quan niệm đã là như vậy, đột nhiên con trai bay lên cành cao kéo dài khoảng cách với mình, trong lòng không tiếp nhận kịp.
Luôn sẽ suy nghĩ nhiều lần như vậy
Có cú điện thoại của Vương phu nhân này, địa vị mẹ vợ hào môn của mẹ Tiêu, đã đứng vững chắc chắn, đồng nghiệp trong công ty không hề bàn tán sau lưng bà nữa.
Về phần tại sao làm mẹ vợ ông chủ còn phải tiếp tục làm một viên chức nhỏ, chắc là người ta có cốt khí thôi.
Không có gì thay đổi.
Tuần này, ba mẹ sẽ tới nhà làm khách.
Cậu vào xế chiều, cùng với ba ba hờ học lễ nghi, cùng đầu bếp trong nhà ở trong phòng bếp cả một buổi trưa, nói là muốn nấu cho ba mẹ một bữa cơm thật ngon miệng.
Ông cụ Vương không nỡ để cháu dâu ở nhà bếp bị khói dầu bám đầy người, lúc đó khuyên cậu
"Chiến Chiến à, chuyện làm cơm giao cho đầu bếp là được rồi, con không cần tự mình động tay, quá cực khổ."
Cậu lúc đó trả lời "Ông nội, ba mẹ nuôi con lớn đến như vậy, con nấu cho bọn họ một bữa cơm là chuyện hợp với lý lẽ."
Cậu dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, còn nói "Năm ngoái con không nói tiếng nào liền mang theo Toả nhi lấy chồng, hiện tại cái gì cũng chưa thể làm, chỉ có thể làm một bữa cơm."
Về phần sau này, chính mình có năng lực kiếm tiền, nhất định sẽ báo đáp cha mẹ.
Ông cụ Vương im lặng trong chốc lát, gật gật đầu, sau khi ra ngoài lại cầm một cây quạt đi vào, quạt gió cho cháu dâu ngoan.
Ông cụ già rồi nên mềm lòng.
Nếu cậu chủ động mở miệng đề bạt người nhà mẹ đẻ, ông cụ Vương ngược lại cũng hiểu, đồng thời sẽ không từ chối. Nhưng là đứa nhỏ này lại lặng thinh không đề cập tới.
Cùng Vương thị kết thân tới nay đúng một năm, ngoại trừ ngày lễ ngày tết tặng cho trong nhà mấy thứ, một phân tiền cũng không có yêu cầu đến.
Bây giờ nhìn cậu đứng ở nhà bếp, bận rộn chuẩn bị cả một buổi trưa, mỗi một thứ đều rất thật tâm.
Ông cụ Vương không nhịn được nghĩ, đứa nhỏ tốt như vậy, người nhà họ Tiêu làm sao chỉ nhìn thấy hai đứa bé học giỏi nọ.
Đến thứ tư, ba mẹ Tiêu tới nhà.
Được thông gia nhiệt tình tiếp đãi, mọi người ngồi xuống thảo luận sự tình liên quan tới lễ cưới của hai đứa con.
Sau khi gần như đã bàn bạc xong xuôi tất cả, ba Vương nghiêng đầu nói với vợ
"Mẹ nó à, tiền quà cưới cho Chiến Chiến, hôm nay để nhà thông gia mang về luôn đi."
"Đúng đúng."
Bà cười, lập tức lấy ra một cái túi gấm thêu màu hồng, đẩy đến trước mặt vợ chồng họ Tiêu
"Ông bà thông gia, đây là tiền quà cưới của Chiến Chiến."
Ba mẹ Tiêu cứng người nụ cười trên mặt hai vợ chồng trong nháy mắt cứng lại, ai cũng không có ra tay đi lấy, cuối cùng, mẹ Tiêu trịnh trọng dời túi gấm đến trước mặt con trai
"Bà thông gia, chúng tôi không chuẩn bị của hồi môn cho tiểu Chiến, cái này, coi như là đồ cưới cho nó đi."
Ba Tiêu vội vã phụ họa vợ "Đúng đúng đúng, cần phải như vậy."
Trong trường hợp này, trong lòng cậu một chút ý muốn nhận lấy cũng không có.
"Mẹ... Chuyện này..." Cậu bị hoảng rồi có biết không?
Bảo bối nhỏ đứng ngồi không yên dịch sang bên cạnh mình, vì vậy Vương ba ba mượn gió bẻ măng ôm đối phương lên chân, đồng thời nắm chặt hai cái tay không cho đi nhận quà cưới.
"Hai vị nhận đi, Chiến Chiến không cần của hồi môn, công lao hai vị nuôi dưỡng cùng dạy dỗ em ấy, đã là đồ cưới tốt nhất."
Ba mẹ Tiêu đón nhận ánh mắt của ông chủ cũng là con rể, ngược lại cũng không lạnh lùng, nhưng là khó giải thích được cảm thấy sợ hãi, làm người phản đối không được.
Hơn nữa... Hắn nói những lời như thế, thực sự là dễ dàng khiến người hiểu lầm.
Cậu cũng cùng khuyên nhủ "Ba, mẹ, sau này con cũng không thể ở bên cạnh làm bạn với hai người, có thể làm chỉ là những thứ này, cho nên hai người cất đi, cho chị cùng em trai môi trường giáo dục càng tốt hơn, để cho bọn họ có nhiều cơ hội phát triển hơn."
Lời con thứ nói chạm tới trong tâm khảm hai ông bà. Bọn họ không vì mình suy nghĩ, cũng phải vì con trai con gái suy nghĩ.
Do dự một lúc lâu, tiền quà cưới vẫn quyết định nhận.
"Được, vậy mẹ sẽ nhận."
Mẹ Tiêu là đang cười, một giây đưa tay đi lấy qua túi gấm kia, bà lại mù quáng, thầm mắng mình đáng đời.
Bây giờ bị con thứ lấy tiền đuổi rồi, thật giống như con trai thật sự không phải của nhà mình, hết thảy đều không còn đường quay đầu trở lại.
"Mẹ, đừng khóc."
Cậu ngồi vào bên người ba mẹ, cầm khăn giấy nhỏ giọng dỗ mẹ đang khóc, tỉ mỉ giúp bà lau sạch nước mắt:
"Con làm một bàn đồ ăn ngon, chúng ta vào nếm thử thôi."
Mẹ Tiêu khóc càng dữ hơn. Ba Tiêu ở một bên cũng khóc -- Đại lão gia quay lưng lại lau nước mắt, dù sao ông đã từng cho rằng lần mình đưa đứa con đi xuất giá đầu tiên, sẽ là con gái lớn.
Cậu vỗ vỗ vai ba "Ba cũng đừng khóc, nhanh khuyên mẹ hộ con..."
Ba Tiêu nhận lấy khăn giấy một bên lau đôi mắt, một bên sờ sờ đầu con trai. Đối với đứa con trai này, người làm cha như ông thật sự mà nói, ông rất tự hào vì nuôi được một đứa nhỏ tốt như vậy, nhưng đáng tiếc cũng không phải chính mình nghiêm túc dạy bảo ra, mà là nuôi thả.
Sau này cho dù con thứ không thân với mình nữa, hai người họ cũng không có tư cách oán giận.
Vương phu nhân ở bên cạnh nhìn, đôi mắt cũng ẩm ướt, liên tục lấy ngón tay chạm vào khóe mắt. Tuy rằng bà không có con gái, nhưng cảnh tượng thế này, thực sự là không dễ chịu.
Hắn gọi người đưa tới khăn lông nóng, hành động tỉ mỉ săn sóc thế này, chọc hai ba mẹ Tiêu thụ sủng nhược kinh, hơn nữa cũng không tiện khóc nữa.
Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm "Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Cậu đã không thể chờ đợi được nữa, muốn để cho mọi người nếm thử tay nghề của mình.
Tuy rằng rất nhiều thứ đều là bán thành phẩm, làm được mùi vị ngon đều dựa vào nguyên liệu nấu ăn, thế nhưng không có công lao cũng có khổ lao a!
Tiêu Chiến ở trên bàn cơm giới thiệu tất cả thành quả do mình nỗ lực, sau đó gắp một miếng bụng cá non mềm cho ông nội
"Những thức ăn này cũng có một phần công sức của ông nội, ông ở nhà bếp giúp con quạt, cho nên phải cám ơn ông nội, miếng bụng cá ngon nhất này phải để cho ông nội ăn."
Ông cụ Vương miệng há to thành chữ O, đặc biệt được yêu thương mà hoảng sợ
"Cảm ơn con Chiến Chiến."
Ông vô cùng vui vẻ gắp một cái đùi gà cho cậu "Vậy Chiến Chiến của chúng ta ăn cái đùi gà ngon nhất lớn nhất này đi."
Tiêu Chiến cười híp mắt cảm ơn ông"Cảm ơn ông nội, con rất thích ăn đùi gà."
Bầu không khí gia đình ấm áp vui vẻ như vậy, lần thứ hai khiến mẹ Tiêu cùng ba Tiêu tỉnh ngộ, nhà mình trước kia không phải quá hà khắc với đứa nhỏ này rồi sao?
Hóa ra con thứ cũng có một khía cạnh hoạt bát lanh lợi như thế...
Làm ba mẹ nhìn thấy cậu ở nhà chồng sống tốt như vậy, vừa yên tâm vừa tràn ngập so sánh, tâm tình lại như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống.
Sau khi kết thúc bữa cơm trưa, nhóm người lớn ở phòng khách uống trà nói chuyện.
Tiêu Chiến có vẻ hơi bận, cậu và dì Trương cùng nhau thu xếp quà tặng cho ba mẹ và em trai.
Đồ đầy cả phòng, có Vương gia tự mình mua đồ dùng hằng ngày, cũng có quà tặng người khác đưa đến, giá cả có cao có thấp, cậu có thể tùy ý sắp xếp.
Cậu nghiên cứu hết mấy ngày, tạm thời vẫn chưa có ánh mắt cùng tâm tư nhận biết giá trị cao thấp, chỉ là nhìn thích hợp thực dụng, liền thu dọn một chút.
Khi ba mẹ Tiêu đi khỏi toà biệt thự này, thật sự cảm thấy mình đã bán con thứ đi, sau này sẽ không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của con thứ nữa.
Nếu như bọn họ ngày hôm nay không lấy phần tiền cưới đó, sau này đối mặt với Vương gia còn có thể kiên cường được.
Hiện tại tiền quà cưới đã nhận lấy, lời nói và thái độ của con thứ cũng rất rõ ràng, tương lai tất cả cứ dựa theo quy củ gả con gái để tính, ở nhà mình còn có con trai cùng con gái, không hề dễ dàng làm phiền đến con thứ.
Ngày hôm sau đi làm, cấp trên công ty rốt cuộc đã ra chỉ thị.
Không phải lên chức cũng không phải tăng lương, mà là chuyển mẹ Tiêu về công ty Thúy Viên nơi ba Tiêu đang làm việc.
Chức vị cùng lương bổng không thay đổi, tất cả đều như thường.
Người chung quanh đoán không ra lão tổng đang có ý gì, chỉ có mẹ Tiêu chính mình rõ ràng nhất.
Cho nên trong lòng bà vô cùng bình tĩnh, thản nhiên tiếp thu tất cả.
Sự bình tĩnh của hai vợ chồng họ Tiêu không biết xem ở trong mắt, chính là cho Tiêu Chiến mặt mũi, không hổ là phong độ của thông gia hào môn.
Vương phu nhân làm người phát ngôn của Vương thị với bên ngoài, nhất cử nhất động trong nhà, đều do bà tỉ mỉ châm chước, tuyên bố hoặc quyết định.
Buổi sáng thứ năm, bà đăng tin mới lên weibo: "Phụ từ tử hiếu, gia hòa vạn sự hưng [ tranh ảnh ] "
Đó là một tấm ảnh cả gia đình, thoạt nhìn ấm áp vui vẻ, nhưng mà tỉ mỉ nhìn kỹ, đôi mắt của người nhà mẹ đẻ con dâu Vương gia đều hồng hồng, dường như khóc qua.
Nhóm cư dân mạng cũng không hổ là trinh thám, vừa suy đoán liền biết đây là tình cảnh gì.
Bọn họ suy đoán cậu gả vào hào môn sẽ không quan tâm người khác đồn đãi vớ vẫn về nhà người nhà mẹ đẻ, có thể coi như đánh vào mặt mọi người bốp bốp bốp.
Cư dân mạng 1: "Rửa mặt mà nhìn kỹ Tiêu ngọt ngào không phải Bạch Nhãn Lang, nhanh trợn to mắt chó của các người nhìn rõ ràng, thiên thần nhỏ của chúng tôi hiếu thuận lắm!"
Cư dân mạng 2: "Ba mẹ vợ nhất định là khóc rồi, ai, gả con trai cũng giống như gả con gái, ai cũng không nỡ."
Cư dân mạng 3: "Thật tốt a, một vạn lần ước ao thiên thần nhỏ gả vào nhà tốt, chụp bức ảnh nào chồng đều ôm cậu ấy."
Cư dân mạng 4: "Tuổi tác còn nhỏ cuộc đời đã mỹ mãn, trời ơi, tôi nhìn cũng muốn gả đi, có hào môn nào thu lưu không [ che mặt ]
Cư dân mạng 5: "Trả lời cho anh bạn muốn gả vào hào môn kia, nhanh nhanh tắm rửa đi ngủ! Trong mơ hết thảy đều có!"
Cư dân mạng 6: "Gần đầy bảng tin của ông đây đều bị Vương gia spam hết, bất quá vẫn là câu nói kia, hào môn như vậy mới chính xác là giá trị hào môn, tôi nhìn cổ phiếu của bọn họ không hề đi xuống."
Xác thực, cổ phiếu của Vương thị gần đây vẫn luôn tăng lên, cũng không biết có sự ảnh hưởng của vài nhân tố gần đây hay không.
Nhưng có thể khẳng định là, từ sau khi Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến công khai, sự yêu quý của dân chúng với Vương thị tốt trước nay chưa từng có.
Vương phu nhân vô cùng hài lòng với cục diện bây giờ, chuyện này với Vương thị bọn họ mà nói, rõ ràng là chuyện có ích không hại.
Phải biết rằng trước đây, bà vẫn luôn lo lắng sau khi mình và chồng qua đời, Vương thị nằm trong tay Vương Nhất Bác tình cảm của người ngoài dành cho Vương thị sẽ bay sạch, dù sao hắn căn bản sẽ không để ở trong mắt chuyện xã giao cùng hình tượng gia tộc.
Nhưng là con trai độc nhất bây giờ, không biết chạm trúng cọng dây thần kinh nào, không nói tiếng nào cưới một con dâu có hình tượng vô cùng tốt đẹp cho Vương thị.
Con dâu chỉ ở trước mặt truyền thông lộ mặt, liền tạo nên sự yêu thích của truyền thông và dân chúng, có thể nói là kỳ tích.
Trong lòng bà tính toán, có ý định khiến cậu trở thành người đại diện của Vương thị.
"Mẹ, tìm con ạ?"
Trời nóng, cậu ở trong phòng mặc một chiếc áo ngủ mát mẻ bằng tơ lụa, lộ ra cái cổ cùng cánh tay trắng nõn, tay chân thon dài, hiện ra thiếu niên mười phần sức sống.
"Mau tới đây ngồi." Vương phu nhân nói, vỗ vỗ vị trí bên người mình.
Tiêu Chiến đi sang ngồi "Vâng, mẹ nói đi"
Tiện tay từ trên mặt bàn cầm lấy một quả quýt, lột ra.
"
Nhất Bác đâu? Còn ngủ trưa sao?" Vương phu nhân hỏi một câu.
"Không ạ" Động tác lột quýt của cậu dừng một chút, ngượng ngùng nói
"Đang làm việc ngược lại cũng không nhàn rỗi."
"Ồ." Vương phu nhân chỉ là thuận miệng hỏi một chút, mục đích cũng không phải con trai
"Chiến Chiến, gần đây báo đưa tin về con, con thấy sao?"
"Dạ..." Rất không tiện.
Đứa nhỏ này da mặt mỏng, mẹ Vương biết, nhưng là thân là một thành viên của Vương gia, nhất định phải học được đạo lý sinh tồn.
"Vậy con có phát hiện hay không, tất cả mọi người đặc biệt yêu thích con?"
"Nga, vâng." Tiêu Chiến gật gật đầu.
Đúng a, có những cư dân mạng rất nhiệt tình, nói thẳng là yêu thích dáng vẻ cậu. Thậm chí còn có bình luận hỏi cậu có muốn thay một ông chồng khác hay không?
Tiêu Chiến "???"
Đây là câu cậu sợ bị hắn nhìn thấy nhất, quá có ý khiêu khích, ba ba Toả nhi làm sao chịu được.
"Đây là chuyện tốt, con nên cao hứng."
Vương phu nhân nhấp ngụm trà"Nhất Bác không có hình tượng gần gũi trong kinh doanh, chúng ta rất lo lắng Vương thị ở trong tay nó sẽ trở nên không có tình người..."
Cậu suy tư một chút lời mẹ chồng nói, thật giống không tốt lắm.
"Thế nhưng hiện tại có con, mẹ hi vọng con bắt đầu từ bây giờ, có thể có suy nghĩ nên đi xây dựng hình tượng của bản thân, đại diện cho Vương thị."
"Dĩ nhiên, mẹ bây giờ không phải đang phê bình con, trước mắt con đã làm rất tốt."
Cậu gãi gãi mặt "Cảm ơn mẹ."
Thuận tiện vẻ mặt ngốc ngốc mà nhớ lại một chút, chính mình đến tột cùng có chỗ nào làm tốt nhỉ?
Là nụ cười ấm áp chân thành sao?
Hay là làm nhiều ít nói?
Cậu yên lặng mà suy nghĩ, có chút tự hào nho nhỏ như vậy. Cậu cảm thấy, hai điểm này là một trong số không nhiều ưu điểm nhỏ của mình.
"Ừm, vậy con hãy mở tài khoản weibo đi, lúc thường có thể đăng một ít câu nói tích cực lên, hoặc những bức ảnh đẹp đẽ long lanh."
Vương phu nhân chỉ dạy, bà cho rằng điều này rất thích hợp với hình tượng thanh xuân thiếu niên như con dâu.
Cứ tưởng rằng chỉ có minh tinh nghệ sĩ mới cần phải xây dựng hình tượng của mình trên weibo, thiếu niên đần độn mà nhét vào miệng mình một múi quýt ngọt, rồi đần độn mà nhai nát, nuốt xuống...
Trong đầu lập tức nghĩ đến, loại quýt đắt đỏ được nhập khẩu này, quả thực rất ngọt.
Mẹ chồng "..."
Đời này gặp phải một đứa con dâu ngốc manh, ngoại trừ kiên trì chờ đợi đối phương ăn xong quýt, còn có thể như thế nào.
"Khụ khụ."
"Đăng ký weibo đúng không ạ? Vâng a, lúc lên sơ trung con có chơi qua sau đó sợ sẽ ảnh hưởng đến học tập nên không chơi nữa."
Làm người tức giận chính là, cho dù không chơi weibo, học tra vẫn là học tra.
Nói chuyện với mẹ chồng xong, cậu trở lại phòng ngủ ngồi, cố gắng nhớ lại tài khoản weibo hồi sơ trung của mình.
Tổng cộng suy nghĩ mười mấy phút, rốt cục cũng nhớ được tên người dùng cùng mật mã.
Sau đó dựa theo lời dặn dò của mẹ chồng, gửi tài khoản cùng mật mã tới.
Leng reng một tiếng, mẹ Vương nhận được tin nhắn của con dâu, vừa nhìn...
Tên tài khoản: Bàitậpthậtlàkhó2000.
Mật mã tài khoản: 18331314
Quả nhiên là tài khoản của học sinh sơ trung, không gạt được người mà!
Vậy cũng không có chuyện gì, sau khi Vương phu nhân đăng nhập vào tài khoản của cậu, nhìn thấy một dòng cuối cùng của đối phương trên weibo.
Bài tập thật là khó 2000: [ bức ảnh ] ngày hôm nay phát bài thi, điểm thi toán nhiêu đây [ bye bye ] sau này tôi không bao giờ chơi weibo nữa.
Thời gian post là vào ngày 18 tháng 4 năm xưa
Đi xuống status thứ hai, cậu mặc đồng phục học sinh sơ trung áo trắng quần xanh, ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe đạp của bạn học mặt mày hớn hở, một cái tay khác giơ một cây hot dog nướng.
Bài tập thật là khó 2000: Tiểu Béo anh em tốt của tôi, mời tôi ăn đồ nướng.
Thiếu niên còn chưa bắt đầu học sơ trung, khuôn mặt nhỏ bé đường nét càng xinh đẹp nho nhã hơn so với sau khi trưởng thành, lộ ra một sự tinh xảo trẻ trung xinh đẹp.
Càng xem càng cảm thấy mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, đồng thời còn có chút ngây thơ đáng yêu nữa.
Vương phu nhân vừa nhìn tấm hình này, đặc biệt yêu thích, lập tức lưu về một tấm.
Tiếp theo bỏ ra mấy phút, xem hết tất cả những status và không nhiều lắm những bức ảnh của Tiêu Chiến.
Bà phát hiện, một thứ cần phải xóa bỏ khỏi weibo đều không có, tất cả đều là hơi thở đặc biệt thuộc về một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Đặc biệt ngây thơ chất phác, rất đơn thuần.
Nói thí dụ như, bạn học mời cậu ăn món nướng là cậu đã đặc biệt vui vẻ; phiền não duy nhất chính là học tập khó khắn, thầy cô phê bình vân vân.
Mẹ Vương xem đến say sưa mê mẩn, cũng không chuẩn bị đem lịch sử weibo của con dâu xóa bỏ.
Ngược lại mới đúng nhất định phải giữ lại. Không lâu sau đó, cái tài khoản này trở về trong tay cậu
Cậu phát hiện hết thảy đều không thay đổi, chỉ là trước cái tên bỏ thêm chữ V, danh sách bạn bè có thêm vài người.
Không đúng, cậu nhìn kỹ, giới thiệu tóm tắt cũng có thay đổi!
Trước kia là bạn học nhỏ XX mười bốn tuổi, bây giờ là Chiến Chiến bảo bối nhỏ của Vương gia ở thủ đô.
Tiêu Chiến "..."
Vô cùng nghi ngờ mẹ chồng mình là ma quỷ.
Na Nhược (Mẹ Vương) V: [ bức ảnh ] Chiến Chiến nhà chúng ta đẹp trai từ nhỏ đến lớn, mọi người nói có đúng hay không? @bài tập thật là khó 2000 V
Là một người phát ngôn hào môn có độ nổi tiếng khá cao, tài khoản weibo của bà nguyên bản có gần cả triệu fan.
Gần đây danh tiếng càng lên, đã tăng nhanh lên tới hai triệu.
Một phần trong đó để ý bà! Chỉ là vì xem sự đáng yêu của Tiểu ngọt ngào!
Cư dân mạng 1: "A a a! A a a a! Đồng phục học sinh shota!"
Cư dân mạng 2: "Moe sắp phun máu, tại sao có thể ngọt như vậy?!"
Cư dân mạng 3: "Bài tập thật là khó? Cái weibo này là của Tiêu ngọt ngào? Mịa nó a, rõ ràng là một cái weibo của một bé shota bình thường tẻ nhạt, tại sao tôi cảm thấy đáng yêu như thế?"
Cư dân mạng 4: Tẻ nhạt nhưng rất moe +1!!
Cư dân mạng 5: Có cảm giác như vừa thấy được Kim Mao hồi còn bé, vô cùng có cái cảm giác này, chỉ có một mình tôi thấy thế sao?
Thiếu niên học tra cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Sau khi cậu đăng ký tài khoản, có chút mệt rã rời, vì vậy ôm gối ôm của mình, đi qua phòng em bé, tìm con trai cùng nhau ngủ trưa.
Dì Trương nhìn thấy cậu tới nữa rồi, cười híp mắt bày ra một vị trí thật tốt
"Toả nhi hiện tại tỉnh rồi, con có muốn cùng bé chơi một chút hay không?"
Tiêu Chiến nguyên bản rất buồn ngủ, nghe vậy lập tức lên tinh thần, gật đầu
"Muốn nha."
Bé con nghe tiếng động, đôi mắt hết nhìn đông tới nhìn tây lập tức ngừng lại, nhìn về hướng của cậu...
Bé sỗ sữa mặt tròn vo béo béo trắng trắng, đính thêm một đôi mắt thật to, bên trong như chứa đựng cả bầu trời đầy sao mênh mông.
Chớp chớp mắt, nhếch miệng cười, tiếp theo là chảy nước miếng...
"Ai nha." Con trai ngốc.
Cậu ôm lấy bé, một bên lau nước miếng, vừa nỗ lực kéo móng vuốt đầy thịt của con trai khi thấy bé định cho vào miệng
"Không thể ngậm ngón tay, đánh đòn con bây giờ."
Toả nhi không hề động đậy mà nhìn cậu, một, hai, ba giây, mếu máo, bắt đầu khóc: "Nha oa..."
Tiêu Chiến "???"
Hết sức nghi ngờ!
Bé con nhỏ như vậy, đã biết được đánh là ý gì sao?!
"Ngoan ngoan nào, bé con ngoan, không khóc nha."
Thiếu niên tuổi còn trẻ đã làm papa, ôm bé con khóc oa oa ở trong phòng lên tiếng dỗ dành một hồi
" Ba không đánh con, rất yêu con mà."
Nhưng mà đứa nhỏ càng khóc lớn hơn, cứ khóc mãi cậu cũng muốn khóc theo.
Vương Nhất Bác đang ở thư phòng làm việc, nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng khóc. Hắn lập tức buông công việc trên tay xuống, đi qua xem.
"Khóc à?"
Vương Nhất Bác đi đến bên người cậu, động tác vô cùng nhuần nhuyễn nhận lấy bé con gào khóc sấm sét không mưa trong lồng ngực, chính mình thuần thục dỗ bé.
"Ai..." Tiêu Chiến nghiêm mặt ủ rũ
"Em vừa nãy không cẩn thận uy hiếp có một chút đã khóc rồi."
Vương Nhất Bác nhướng mày, sửa lại cho đúng nói "Nó nghe không hiểu lời uy hiếp của em."
Sau đó thả bảo bảo tiếng khóc đã giảm nhỏ xuống, mở ra tã lót kiểm tra cái mông.
"A, hóa ra là tè rồi."
Cậu đứng dậy, đi tới chỗ phơi tã trẻ con, đem một cái tã trẻ con mới lấy đến bên cạnh hắn, có vẻ rất là háo hức.
Vương Nhất Bác nhìn cậu "Em làm hay là anh?"
Cậu tỉ mỉ do dự một chút "Anh làm đi." Đưa tã của bé tới.
Vương tổng tài nhận lấy tã trong tay người yêu, đem hành động thay tã này, làm rất trang trọng cùng nghiêm túc như đang ký văn kiện.
Dĩ nhiên, so với thế thì ôn nhu nhiều hơn, sự yêu thương phát ra mắt thường có thể thấy được.
Vương Nhất Bác nhấc bàn chân nhỏ béo đô đô của Toả nhi lên, cúi đầu ở trên mu bàn chân hôn một cái.
Bảo bối nhỏ dùng sức duỗi thẳng cái chân mang theo chuông bạc ra, trực tiếp đạp ở trên mặt tổng tài ba ba, có một loại xu thế được nước lấn tới.
Cậu vẻ mặt mỉm cười. Quá tốt rồi, nhìn thấy tất cả mọi người đều rất yêu thương bé con, cậu vô cùng yên tâm.
"Dì Trương, giao Toả nhi cho dì."
Vương Nhất Bác nói, đứng dậy liếc thiếu niên đang cười khúc khích "Em còn nửa giờ để ngủ trưa, ba giờ lên lớp."
Tiêu Chiến "???"
Cái gì? Mới chơi với con trai một chút thời gian đã qua lâu như vậy sao?
Cậu nhanh chóng tìm ra gối của mình, nằm bên cạnh con trai mà ngủ. Nhưng mà lập tức bị Vương Nhất Bác ôm lấy, xách tới căn phòng cách vách, lý do là ảnh hưởng đến giấc ngủ của con trai!
"Nếu như anh nói với em, có thể ngủ nhiều hơn nửa giờ."
Ánh mắt hắn, chuyển qua lại giữa tay chân của thiếu niên lộ ra khỏi áo lót bằng lụa, hiện ra có vẻ rõ ràng.
Tiêu Chiến dốt đặc môn toán liền vội vàng gật đầu, vỗ vỗ vị trí bên người
"Vậy anh ngủ với em đi."
Vương tổng tài một vẻ mặt không chút tâm cơ nào, bận đem dục vọng trong mắt ép xuống Ừm."
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt không nhiễm một hạt bụi của cậu, thì không làm ra hành động lỗ mãng nào được.
Nhưng mà sau khi nằm xuống, thiên sứ nhỏ vẻ mặt ngoan ngoãn, cằm dựa vào trên bả vai hắn.
Bàn tay ở trên ngực hắn đợi một chốc lát, liền dời đi xuống...
Vương Nhất Bác cả người căng thẳng Hắn vốn tưởng rằng cậu là đồng thau, không nghĩ tới cậu là một ác ma thích đốt lửa a.
Vì vậy tăng thêm nửa giờ cũng không thể ngủ ngon.
Thế nhưng Tiêu Chiến nghĩ thầm, làm người phải có những lúc không thể tính toán nhiều như vậy, phải mắt nhắm mắt mở cho qua a.
"Nhất Bác, anh có weibo không?"
Cậu sau khi tỉnh ngủ, dùng ngón tay vuốt ve cái cằm gần trong gang tấc, trên mặt mọc ra một ít râu tua tủa đâm vào tay, làm cậu cảm thấy có chút thú vị.
Cái cằm của Vương tổng bị đùa bỡn, hắn nắm chặt cánh tay ở bên hông của vật nhỏ "Có."
Sau đó đem nick name weibo chính mình vạn năm không đăng gì mới nói cho đối phương biết.
"Ồ."
Cậu cũng không nói gì, gối lên bả vai của đối phương nằm trên giường thêm một phút chốc, liền ngồi dậy tiếp tục học tập.
Buổi tối, lúc Vương Nhất Bác sắp ngủ, ngắm nhìn thiếu niên bên cạnh ngủ giống như heo, mới nhớ tới chuyện này.
Hắn mở ra app đã lâu không nhìn đến, ở bên trong giao diện ý đồ tìm kiếm một dòng chữ quen thuộc, thế nhưng cũng không có tìm được.
Cuối cùng tiện tay click vào tin nhắn của một người xa lạ, một tin mới nhất ghi là ngày hôm nay.
Bài tập thật là khó 2000V: Em là bảo bối nhỏ của anh nè.
Vương tổng tài tay run run click vào cái ID này, liếc mắt liền thấy weibo của đối phương, phần giới thiệu tóm tắt liên quan đến người nhà, chắc chắn là người nhà mình không sai được.
Hắn mở ra trạng thái của cậu lúc trước —— ôm phần lớn hiếu kỳ đi vào, bị manh đến cả người lửa nóng mà đi ra, ôm lấy bảo bối nhỏ đã ngủ say hôn hôn hai cái.
Tiêu Chiến sở dĩ gửi dòng tin nhắn buồn nôn như thế, thật ra là đang chỉ trích phần giới thiệu tóm tắt do mẹ chồng viết cho mình. Vấn đề là chồng cậu thì không cho là như vậy.
Ngày hôm sau, cậu liền nhận được một tin nhắn trả lời rất dài của Vương tổng tài, im lặng hôn nồng nhiệt.
Tin nhắn trả lời "Ừm, em là bảo bối nhỏ của anh."
Tiêu Chiến vui vẻ mà xem weibo của đối phương, sau đó vắt hết óc nghĩ, mình nên viết cái gì lên weibo nhỉ?
Suy tư hết nửa ngày, cậu không quá chắc chắn mà viết:
Bài tập thật là khó 2000V: [ bức ảnh ] bạn bè của tôi mọi người khỏe không, tôi là Tiêu Chiến [ husky ][ husky ][ husky ]
Người Vương gia, nhóm bạn học của cậu.
Thiếu niên tay cầm sổ ghi chép che lại đôi mắt, phía trên viết ngay ngắn chỉnh tề: Cảm ơn đã chú ý, chúc mọi người như ý cát tường, mỗi ngày vui vẻ [ trái tim nhỏ ]
Fan của Vương phu nhân từ bên kia ùa về dồn dập như ong vỡ tổ, cười sắp nổ tung!
Cư dân mạng 1: 2333333 cậu ấy quá nghiêm túc a, tôi cảm thấy được người bên trong ảnh thật dễ thương a!
Cư dân mạng 2: Chữ viết Tiêu ngọt ngào của chúng ta kìa, 233333 không hổ là tiểu học tra, ha ha ha ha...
Cư dân mạng 3: Ha ha ha ha các người đừng cười, rõ ràng rất ngay ngắn mà!
Tiêu Chiến "..."
Cậu yên lặng mà bắt tay vào viết tới viết lui, sử dụng bàn làm việc để máy tính của Vương Nhất Bác, chuẩn bị viết lại một câu khác.
Vương ba ba ở bên cạnh nhìn, đau lòng sắp hỏng rồi "Anh thay em viết."
Sau đó ôm lấy bảo bối nhỏ lấy ra tờ giấy A4 trong tay cậu, dùng bút máy viết ra ba chữ đẹp đẽ.
Chỗ ký tên ghi, Vương Nhất Bác & Tiêu Chiến.
Viết xong lại một lần nữa post lên weibo, những người quan tâm và yêu thích cậu, lập tức dở khóc dở cười cùng ảo não trong lòng, dồn dập cười đến nổ phổi.
Dù sao vừa nãy Tiểu đáng yêu đột nhiên xóa bỏ vài post kia trên weibo, tất cả mọi người cũng đoán được nguyên nhân: Bên trong vòng bình luận quá nhiều người ghét bỏ chữ viết của cậu.
Nhóm netizen ở trên mạng lăn lộn quá lâu, đã luyện thành mồm miệng độc địa.
Bọn họ trong lúc nhất thời không có ý thức được, đối tượng bị mình chê cười chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, cho dù thời kỳ trưởng thành lòng tự trọng được rèn luyện đặc biệt mạnh mẽ đi nữa.
Vẫn bị nhiều người không kiêng nể gì ghét bỏ chê bai chữ xấu, cậu chắc chắn đã rất tức giận.
Tập thể những người hâm mộ nhận lỗi phía dưới weibo của Tiểu đáng yêu
"Xin lỗi! Chúng tôi sai rồi, xin đừng tức giận [ khóc lớn ][ khóc lớn ][ khóc lớn ]."
Cậu còn đang bận việc, chờ sau khi cậu bận xong, nhìn thấy những tin nhắn này, mới trả lời lại.
Bài tập thật là khó 2000V trả lời a vũ gia ma đậu: Không hề tức giận nha, tôi một lát nữa post cái mới, mọi người có thể xem.
Chờ cậu rep xong, phía dưới weibo mới, tất cả mọi người cười sắp điên rồi.
Cư dân mạng 1: Tôi còn tưởng rằng cậu ấy làm gì, thì ra là đi méc chồng... [ cười khóc ][ cười khóc ]
Cư dân mạng 2: Đờ mờ! Ha ha ha ha ha, [đấm đất cười a] (không đúng, tôi giống như vừa bị đút một đống thức ăn cho chó?!)
Cư dân mạng 3: A a a, tập thể đưa lời chúc phúc nha, Vương đại thiếu thật cưng chiều vợ a, với CP này tôi có thể chèo mười ngàn năm!
Cư dân mạng 4: [ đầu chó ] để cho các người dùng sức ghét bỏ hả, đại BOSS đi ra rồi kìa?
...
Cậu post xong weibo ngắn ngủi trong vòng hai giờ, lượng tương tác đã lên tới 10000, đối với loại người mới vừa "Mở hàng" như cậu so với minh tinh nghệ sĩ mà nói, dữ liệu tương đối kinh người.
Số lượng fan lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cọ cọ mà tăng lên.
Tiêu Chiến không phải là một thanh niên bình thường gả vào hào môn thôi à, tại sao đột nhiên lại hot như vậy? Cũng không nói gì, làm gì nha, có người đăng weibo thắc mắc cầu đáp án.
Những người yêu thích Tiêu Chiến như ong vỡ tổ trả lời bloger: 23333 bởi vì cậu ấy rất ngọt ngào a!
Cuộc sống đã khó khăn như thế rồi, có một anh bạn nhỏ ngọt ngào như trong mộng, mỗi ngày cười một cái không tốt sao?
Bloger xem xong đáp án, dĩ nhiên cảm thấy được cũng có chút đạo lý.
Vì vậy cũng chú ý đến tài khoản weibo "Bài tập thật là khó 2000V" này.
Cậu hoàn thành xong nhiệm vụ mẹ chồng giao cho mình, liền gác lại chuyện weibo, sau đó nên làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó.
Thứ gọi là "Cái gì" chính là, hắn ở thư phòng làm việc, cậu ở bên cạnh nhai sách học tập.
Vẫn luôn học đến năm giờ chiều, Vương tổng tài ở bàn bên cạnh kết thúc công việc, đứng dậy đi tới phòng tập thể hình để giải phóng sức mạnh, trước khi đi còn liếc mắt nhìn cậu một cái
"Anh đi đây."
"Ừm a..." Cúi đầu tiếp tục học.
Vương Nhất Bác liền nói một câu "Anh đi đấy, đi tập thể hình."
"Ừ em biết rồi."
Hắn thấy cậu hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn mình, có chút thất vọng nhíu nhíu mày.
Sau đó chính mình quay người rời khỏi, mang theo 1,001 biểu tình không nhìn ra cảm xúc, trở lại phòng ngủ, thay đồ tập thể hình.
Mỗi ngày hắn đều kiên trì với thói quen tập thể hình, đặc biệt sau khi kết hôn, nếu như không đem mình dằn vặt mệt mỏi, liền muốn đi dằn vặt cậu.
Sau khi trong thư phòng yên tĩnh lại, thiếu niên học bài xong đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy sát cái bàn bên cạnh là một khoảng trống, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hắn cúi đầu hít đất, đột nhiên cảm thấy trên lưng mình nhiều hơn một phần trọng lượng.
Hai cánh tay hắn dừng lại một chút, xác định sau khi chân ai kia ngồi vững vàng mới tiếp tục bảo trì tốc độ một giây đồng hồ hai cái lên xuống chập trùng.
"Anh thật là lợi hại a."
Cậu hâm mộ muốn muốn chít đây, nhìn người ta một thân cơ bắp rắn chắc, lại bóp bóp cánh tay mình không nhìn ra chỗ nào có cơ bắp, nhỏ giọng thở dài.
Vương phu nhân đến gọi con trai cùng con dâu ăn cơm, tình cờ nhìn thấy một màn đáng yêu như thế, cười đến rất chi là vui vẻ, đồng thời bà dùng di động chụp lại.
"Chiến Chiến, Nhất Bác, ăn cơm thôi con"
Qua một hồi mẹ Vương đem video ở phòng tập thể hình gửi qua cho con trai.
Vương tổng tài nhận được video, mới biết cậu ở trên lưng mình cười đến hoa đào cũng phải héo rũ, đáng yêu biết nhường nào...
Hắn suy nghĩ hai giây đồng hồ, rồi post video lên weibo.
Vương Nhất Bác V [ video ] lễ cưới sắp tới rồi, cưới bảo bối nhỏ về làm vợ của tôi.
Sau khi hắn kết hôn số người theo dõi hắn cũng tăng lên, những người hâm mộ bảo bối nhỏ cũng tiện tay follow hắn.
Sau khi video này truyền đi, khiến những người ái mộ mới biết được cái gì gọi là phát kẹo ăn ngập miệng, ngọt làm bọn họ sắp khóc đến nơi rồi.
"Clip thật sự quá ngọt, rất ngọt, quá ngọt!!!!!!!"
"Nhìn vóc dáng của Vương Nhất Bác kìa, ai da da, Tiểu đáng yêu cậu còn có tâm tình cười khúc khích, cậu chịu nổi sao?!"
"Trời ạ! Đỏ mắt!"
"2333 lầu 3 ở trên mau lui."
"Tôi đã sớm chú ý tài khoản của Vương Nhất Bác, tôi không thể tin được hắn lại show ân ái, unfollow ngay [ bye bye ]."
"Bạn trai của người ấy chưa từng khiến chúng tôi thất vọng."
"Bạn trai của người ấy chưa từng khiến chúng tôi thất vọng +10086"
Cậu từ trên weibo của hắn nhìn biết ngày kết hôn của mình, vui vẻ vào trả lời: Yêu Yêu [ Trái tim] @ Vương Nhất Bác V: [ Video ] lễ cưới sắp tới rồi, cưới bảo bối nhỏ về làm vợ của tôi.
Cư dân mạng quả thực phải quỳ lạy bọn họ: [ cười khóc ][ cười khóc ] Cười chết tôi rồi? @ bài tập thật là khó 2000V.
Bài tập thật là khó 2000V trả lời: Hi
Thứ tư ngày đó đã bàn bạc cụ thể là ngày nào sẽ tổ chức lễ cưới, sẽ được làm vào một ngày gần nhất.
Trên bụng cậu còn vết mổ, lành lại cũng sắp hai tháng rồi, gần đây rất là ngứa, cậu rất muốn dùng tay gãi.
Vương Nhất Bác sợ cậu ra tay không biết nặng nhẹ, trực tiếp bắt hai tay của cậu lại, ép đi ngủ.
"Nhưng mà nó rất ngứa quá..."
Tiêu Chiến mang theo tiếng khóc nức nở lên án nói. Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, để một cái tay đưa đến bụng cậu nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ xung quanh vết thương.
"Anh dùng lực mạnh hơn chút đi!"
"Im lặng nào."
Vương tổng tài cắn răng, đôi mắt nhịn đến đỏ bừng, hận không thể ngay tại chỗ làm chết vật nhỏ này
"Nếu không anh sẽ không giúp em gãi, đừng nói mấy lời đó nữa"
Cậu không coi như quá đần độn, lập tức ngậm miệng giả chết. Cậu nghe được đối phương ồ ồ hô hấp, bởi vậy càng không thể hiểu nỗi, đều là đàn ông giống nhau mà...
Nghe thấy cậu nói thầm, hắn mặt đều đen xì
"Lấy anh ra so với em sao?"
Vậy thì không thể so sánh, người ta con cũng đã sinh rồi nhưng vẫn cứ non non mềm mềm.
Cậu lúc này mới phát hiện, mình không cẩn thận thì thầm nói ra luôn rồi "Khụ..."
Vẻ mặt trắng nõn ửng hồng lúng túng, liền vội vàng nói một câu
"Em là đang khen anh lợi hại."
Vương Nhất Bác nhíu mày, cảm xúc cuối cùng cũng thanh thản hơn chút
"Còn ngứa không?"
Đầu ngón tay vẫn luôn đụng vào da của đối phương, phía dưới của hắn cũng không phải người chết.
"Còn ngứa..." Tiêu Chiến rầm rì.
Vương ba ba gãi ngữa cho cậu cả một buổi tối, chờ sau khi cậu ngủ say, thì ngồi dậy đi tắm nước lạnh.
Chớp mắt đã đến ngày 05 tháng 10 sinh nhật của cậu. Lúc trước ở nhà không có thói quen tổ chức sinh nhật, cậu cả sinh nhật của mình cũng không nhớ tới.
Chỉ có lúc qua rồi, mới đột nhiên nhớ ra, nha, ngày hôm trước hôm kia của tuần trước là sinh nhật của mình, chỉ có thế mà thôi.
ngày năm đã tới, Vương phu nhân tìm đến Vương Nhất Bác
"Ngày năm là sinh nhật Chiến Chiến, chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật cho nó thế nào?"
Hắn nghĩ sơ một phút chốc, lắc đầu cự tuyệt ý tốt của mẹ "Không cần đâu, em ấy sẽ cảm thấy không tiện."
Xét thấy người hiểu rõ cậu nhất không phải là mình, Vương phu nhân cũng không có miễn cưỡng.
"Tặng cái bánh kem nhỏ em ấy cũng sẽ rất vui vẻ..."
Hắn thầm nói, biết rõ vật nhỏ kia là người chưa bao giờ hưởng thụ những thứ xa xỉ, quá mức phô trương long trọng, ngược lại sẽ làm cho đối phương tay chân luống cuống.
Thừa dịp cậu ngủ trưa, hắn tìm tới đầu bếp nhà mình, để cho đối phương dạy mình làm một cái bánh kem nhỏ.
Đầu bếp bị giật mình "Đại... Đại thiếu gia?"
Ông ở Vương gia làm việc hơn mười năm, lần đầu tiên thấy Vương Nhất Bác tiếp cận nhà bếp.
"Dành chút thời gian, chú dạy tôi làm một cái bánh gato"
"Vâng, vâng." Đầu bếp không dám kéo dài, lập tức dạy hắn làm.
Mấy phút sau, Vương tổng tài đầy mặt bột mì mặt mày thối thối.
"Sách dạy nấu ăn, thứ này vừa phức tạp vừa không thú vị, em ấy tột cùng vì sao thích thứ này?"
Chỉ vì muốn làm cho cậu vui, đành vậy thôi.
Đầu bếp căn bản cũng không dám nói chuyện...
Chẳng qua là cảm thấy khó mà tin nổi, Đại thiếu gia lạnh lùng lúc trẻ đã từng có thời gian phản nghịch như vậy cũng có một ngày sẽ nâng người khác ở trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Vương ba ba bỏ ra cả buổi trưa, làm bốn cái bánh kem bơ tí hon cho bảo bối nhỏ, bốn vị khác nhau gồm vị dâu tây, anh đào, nho xanh, việt quất.
Hắn nghe theo ý kiến của đầu bếp, lựa chọn tạo hình bông hoa đáng yêu, phối hợp với màu sắc tươi đẹp của hoa quả... Thoạt nhìn ngọt đến phát ngán.
Vương Nhất Bác bản thân rất ghét bỏ loại thức ăn ngọt chứa nhiều đường này, thế nhưng, đây là bánh kem mừng sinh nhật bảo bối, hắn chỉ có thể hết sức cẩn thận cho vào tủ lạnh, cất giữ.
Ngày hôm nay của cậu trải qua cũng như ngày thường, không phát hiện hôm nay là sinh nhật của mình.
Mãi đến khi bạn học gửi lời chúc mừng đến cho cậu.
— Anh em tốt, sinh nhật vui vẻ!
Thiếu niên nhỏ mới biết được, ngày hôm nay là sinh nhật của mình?
Nhưng mà cả nhà đều không có động tĩnh gì!
"..." Cũng không có cảm xúc.
Cậu xem bảo bảo nhỏ, sáp đến bên người ba ba hờ ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn hắn, hỏi một câu
"Anh biết hôm nay là ngày gì hong?"
Hắn con ngươi lảng tránh tỉnh bơ nói"Ngày gì?"
Xem ra hắn thật sự không biết.
Cậu có chút buồn buồn "Hôm nay là thứ bảy a."
"Cho nên?" Vương ba ba nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi
"Em muốn đi ra ngoài chơi sao?"
"Không phải."
Cậu lắc đầu phủ nhận, sau đó âm thầm hao tổn tinh thần rời khỏi người hắn, trở lại trên bàn học của mình nghe bài giảng trong máy, bên trong là giọng đọc tiếng Anh thật chậm của Vương Nhất Bác ghi âm cho cậu, êm tai đến không chịu nỗi.
Hắn nhìn cậu hai mắt nhu hòa, thừa dịp lúc cậu nghiêm túc nghe tiếng anh, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Tiêu Chiến nhỏ giọng đọc theo với máy ghi âm, trong thư phòng đều là giọng nói trong trẻo chăm chú của cậu.
Ánh đèn trên đầu đột nhiên tối xuống, dĩ nhiên xuất hiện giai điệu chúc mừng sinh nhật.
"A..." Thiếu niên vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy ánh nến cùng bánh ngọt, vui vẻ muốn bay lên.
"Tuổi mười chín vui vẻ, bảo bối."
"Cảm ơn..."
Tiêu Chiến ngẩn ngơ mà tiếp nhận bánh ngọt, vừa nhìn thấy cái bánh nhỏ trên tay hắn cảm xúc phấn khởi khó giải thích được.
"Bánh ngọt nhỏ như vậy, không định chia cho cả nhà ăn sao?"
Bạn nhỏ ý ngoài lời nói chính là "Đều là của một mình em sao!"
Muốn cọ xát tăng làn sóng hảo cảm Vương đại thiếu gật đầu với cậu
"Ừm, anh tự mình làm."
"A?" Sắc mặt bạn nhỏ thay đổi tức thì so với thời tiết tháng sáu còn nhanh hơn
"Vậy còn có thể ăn không?"
Vương tổng "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top