Chương 21
Vương đại tổng tài canh giữ ở bên trái Tiêu Chiến, cũng chính là bên cánh tay truyền nước biển.
Do mùa xuân ngày đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, hai bàn tay dày rộng ấm áp của hắn, một cái lót ở dưới cánh tay đang truyền nước biển của bảo bối nhỏ, một cái nhẹ nhàng vuốt ve sờ lên mái tóc mềm mại của cậu.
Hai con mắt Vương Nhất Bác sâu lắng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con trai ngốc đang ngủ, phần lớn thời gian đều xem cậu.
Lúc bác sĩ căn dặn những điều cần chú ý, cậu khoan thai tỉnh lại, ánh mắt còn chưa tập trung, đã không kịp chờ đợi xoay qua chỗ khác nhìn con trai, còn cười vui vẻ.
"Bảo bối..."
Vương Nhất Bác không biết vì sao cảm thấy viền mắt chính mình có chút nóng.
"Hửm?"
Tiêu Chiến dựa theo phương hướng của thanh âm, quay đầu nhìn thấy người mà mình tín nhiệm ỷ lại, vui vẻ nói
"Em muốn nhìn con."
... Sau đó cậu liền xoay qua chỗ khác tiếp tục ngắm bé con.
Vương Nhất Bác cùng ba mẹ ông nội đều nở nụ cười, Tiêu Chiến nhà bọn họ luôn dễ thương làm người khác yêu thích như thế.
Bác sĩ điều trị chính cũng mừng thay cho bọn họ, biết ba ba bảo bảo là bạn tốt của Tưởng Phi Yến, đã nói chúc mừng không ít.
"Hiệu lực của thuốc gây mê còn phải duy trì 24h, thời điểm đó xem tình huống mà xác định, nhìn lại một chút xem có cần tiêm thuốc giảm đau hay không, hiện tại liền nghỉ ngơi trước đi."
Vương gia mọi người "Được, cảm ơn bác sĩ, cực khổ rồi."
Bọn họ liên tục nói tạ ơn bác sĩ, sau đó baVương đưa bác sĩ ra tận cửa.
"Chiến Chiến, vết mổ của con bây giờ có đau không?"
Mẹ Vương nhẹ giọng hỏi, trên đôi mắt ướt át ửng hồng mơ hồ có thể thấy được.
"Hiện tại thì không đau"
Tiêu Chiến nói, dùng tay phải khó khăn sờ sờ mặt Toả nhi
"Nó là bé trai sao?"
Ông nội Vương cùng Vương Nhất Bác đồng thời trả lời
"Là bé trai, ba kí chín."
Còn chút nữa là nặng đến bốn kí.
Bác sĩ nói, dùng vóc người gầy gò như vậy của cậu mà có thể mang một đứa nhỏ nặng như vậy, đã coi là cực hạn.
Ba Vương vẫn đứng bên cạnh vợ, khắp khuôn mặt là biểu cảm tha thiết đối với con dâu cùng cháu đích tôn
"Chiến Chiến, con là đại công thần, ba ba cảm ơn con, đã ban tặng cho chúng ta một đứa cháu đích tôn đáng yêu như thế."
Vừa nãy ngay cửa, một giây nhìn thấy hai bảo bảo nhỏ được đẩy ra khỏi phòng mỗ kia, cả nhà Vương gia lòng đều mềm nhũn.
Tiêu Chiến được khen mặt lộ vẻ ngượng ngùng, vội vàng nói
"Ba quá khách khí rồi..."
Sau đó cậu cảm thấy được chính mình sau khi sinh Toả nhi, tâm lý thật sự nhẹ nhõm hơn không ít?
"Bác sĩ nói em cần phải nghỉ ngơi nhiều mới hồi phục được, ngủ một giấc trước có được không?"
Vương Nhất Bác thấp giọng nói, thiên ngôn vạn ngữ tất cả đều chứa trong ánh mắt sâu thẳm, ôn nhu như nước mà nhìn An Vô Dạng.
"Ừm" cậu nghe lời gật gật đầu
"Vậy anh có muốn hôn nhẹ em hay không?"
Hắn không nói hai lời, môi ấm áp hôn lên cái trán bảo bối nhỏ, đến đôi mắt, đến hai má, đôi môi, ôn nhu hôn một lần.
Ba cha con Vương gia "..." Thức thời dời ánh mắt, toàn bộ bắt chuyện trên người bé con Toả nhi.
Càng xem càng vui vẻ "Toả nhi đứa nhỏ này thật rắn chắc, khuôn mặt giống y như đúc Nhất Bác khi còn bé, quả thực là một khuôn in ra."
"Không phải đâu"
Ông cụ Vương quan sát chốc lát, nở nụ cười nói "Bất quá miệng khá giống Chiến Chiến, lớn lên thực sự rất đáng yêu."
"Khát không?" Vương Nhất Bác ở bên tai người yêu lẩm bẩm.
"Không." Cậu lẽ nói với hắn.
Ba mẹ bên kia đang xem đứa nhỏ, bầu không khí trong phòng ấm áp vui vẻ, mãi đến khi một tiếng khóc to rõ vang lên.
"Nha oa..." Toả nhi khóc lên khí lực mười phần, có thể so với tiếng còi xe ô tô.
Khuôn mặt nhỏ của bé khóc đến nghẹn ngào, khiến nhóm người lớn trong phòng hoảng loạn một trận.
"Em xem trước một chút nó có phải tè không"
Mẹ Vương đến cùng có kinh nghiệm, dặn dò chồng nói "Anh đi tìm bình sữa của Toả nhi, dùng nước sôi tiêu độc, chuẩn bị pha sữa bột."
"Được."
Ba Vương tìm trong đống đồ hắn mang theo, là một cái thùng to cực đại để chứa đồ của bảo bảo cùng Tiêu Chiến
Ông cụ lùi qua chỗ khác một chút ngồi lên trên giường, nhường vị trí cho con dâu xem đứa nhỏ.
Người một nhà mỗi người lo một nhiệm vụ của mình, tiến hành rất có trình tự.
"Nó khóc to thật a."
Cậu nằm ở bên cạnh bé con, chỉ cảm thấy màng tai có chút rung động.
"Ai ya, có thể bú sữa rồi, nhanh há miệng ra nào ..."
Mẹ Vương cầm qua bình sữa trong tay chồng, tự mình làm mẫu tư thế chính xác cách cầm bình sữa cho bú thế nào.
Đầu tiên ôm đứa nhỏ lên, đặt chếch vào trong khuỷu tay một chút, lúc bú sữa tránh khiến cho bé con nằm thẳng.
Vật nhỏ nghe mùi sữa thơm thơm, theo bản năng há miệng ra chép chép, ngậm vào núm vú cao su mềm mại, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà uống sữa.
Bé con uống sữa xong, rốt cục mới chịu mở mắt ra. Là một đôi mắt to tròn hồn nhiên, như tỏa ra ánh sáng lung linh của lưu ly, đáng yêu đẹp đẽ, hoàn toàn di truyền tất cả ưu điểm của hai người ba ba.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh này lòng đều mềm nhũn, đứa nhỏ hoạt bát khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết là sẽ cao lớn cường tráng mang gen tốt.
Tiêu Chiến lòng cũng hóa mềm a, bất quá cậu còn nuốt nước miếng. Trong lúc mang thai uống sữa vào sẽ muốn ói, nhưng là bây giờ lại đói bụng đến bụng kêu ục ục.
"Cái kia, Nhất Bác, nếu không anh cũng cho em uống một ly nước đi."
Vương Nhất Bác "..." Ngoại trừ đau lòng, chỉ có đau lòng hơn.
Hắn đút cậu uống nước xong, ra ngoài tìm bác sĩ điều trị chính, nói rõ tình huống của bảo bối nhỏ nhà mình
"Có phải là có thể ăn một ít thức ăn lỏng?"
Bác sĩ đặc biệt bất ngờ, bệnh nhân bình thường làm phẫu thuật xong sẽ không có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn buồn nôn ói mửa.
Cậu loại này vừa mổ xong lập tức muốn ăn là cực kỳ tốt, chưa từng thấy qua.
Bác sĩ cười khổ "Cái này không được, chỉ có thể nhịn một chút."
Vương tổng tài gương mặt tuấn tú lạnh lùng, không dám trở lại đối mặt với bảo bối nhỏ đang đói bụng.
Trong phòng bệnh, mẹ Vương nhẹ nhàng dỗ cho Toả nhi ăn no vỗ vỗ cho bé ợ lên
"Như vậy nè, lực đạo nhẹ nhàng vỗ vỗ một cái, bé con sẽ không ọc sữa."
Những người đàn ông ở đây vội vàng gật đầu. Hóa ra chăm trẻ cần chú ý nhiều như vậy. Vương Nhất Bác đứng ở cửa, nói với mẹ mình một câu
"Cảm ơn mẹ, tối nay Toả nhi giao cho mẹ, con phụ trách chăm sóc Chiến Chiến."
Mẹ Vương kinh ngạc một trận, quay đầu lại nhìn con trai "Đây là cháu của mẹ a, con thực sự là khách sáo quá rồi."
Bất quá nụ cười trên mặt lại rất chói lọi, hiếm thấy trong dĩ vãng.
"Ừm"
Vương Nhất Bác đi về bên giường bệnh ngồi xuống, sờ sờ túi chườm nóng dưới bàn tay cậu đang truyền nước biển xem còn nóng hay không.
Bé con sau khi ăn no không khóc nữa, Tiêu Chiến bên tai thanh tịnh trở lại liền mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ. Trong phòng mọi người thương lượng với nhau.
"Như vậy tối nay mẹ tụi nhỏ cùng Nhất Bác ở lại phòng bệnh, ba và ông nội đi về trước, ngày mai lại đây đổi cho hai người đi về nghỉ."
Vương Nhất Bác trầm giọng nói "Ngày mai dì bảo mẫu sẽ tới, lúc đó có chúng ta ở đây là được rồi, ba không cần đến."
Ba Vương giật mình "Con không đi về nghỉ sao?"
Hắn gật gật đầu "Không cần."
Ánh mắt mọi người tuy rằng phức tạp, ngược lại cũng không ai phản đối quyết định của hắn, dù sao đây cũng là đứa con của hắn, bạn đời của hắn.
Sau đó hai cha con ba Vương liền rời khỏi bệnh viện.
"Chiến Chiến đang ngủ sao?"
Mẹ Vương ôm cháu nội ở trong phòng đi hai vòng, phát hiện đứa nhỏ trong lồng ngực cùng Pa Pa đứa nhỏ đều ngủ, liền nhẹ giọng nói
"Nhất Bác, con muốn ôm một chút không?"
Hắn ngẩng đầu, nhấc lên hai tay về hướng mẹ của mình. Mẹ Vương đem cháu nhỏ, giao vào trong khuỷu tay con trai, thần sắc vô cùng cảm động.
Vương đại tổng tài dùng một tư thế thập phần bạo ngược ôm con trai, đặt trên đùi, một cái tay khác, vẫn cứ ôn nhu vuốt ve bạn nhỏ của hắn.
"..." Mẹ Vương dở khóc dở cười, thế nhưng lại không dám cướp lại cháu nhỏ.
Bé con chừng hai canh giờ liền đòi ăn một lần. Chăm sóc đứa trẻ vừa ra đời, là một sự tình rất dày vò người.
Mẹ Vương ngồi ở trên giường ngủ gật, bên tai nghe thấy tiếng khóc của cháu nội, mới vừa vén chăn lên chuẩn bị đứng dậy pha sữa bột, liền thấy con trai đã dậy động tác cứng ngắc mà cầm bình sữa, cơ hồ sẽ lập tức pha xong.
"Mẹ ngủ tiếp đi."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn thấy sự kinh ngạc của mẹ, nhỏ giọng nói một câu, sau đó khuấy sữa.
Mấy phút sau, hắn ôm lấy bảo bảo nhỏ Toả nhi đang gào khóc đòi ăn, ngồi ở bên giường vô cùng cẩn thận cho con bú, động tác ngốc nghếch lại ôn nhu, thậm chí còn biết vỗ vỗ cho bé ợ hơi...
Mẹ Vương xoa xoa con mắt, trợn mắt ngoác mồm không tin vào mắt mình. Bà cảm thấy rất khiếp sợ, đồng thời cũng có thể nói là hết sức an ủi.
Việc này nếu như là đặt vào lúc bốn, năm năm trước, căn bản là quá sức hoang đường.
Bạn nhỏ Vương Tiêu Toả, bú xong sữa do tổng tài ba ba đút cho, ợ một tiếng no nê, ở trong ngực tổng tài ba ba tròn xoe đôi mắt không chịu đi ngủ.
"Nhìn ba làm gì?"
Vương Nhất Bác đối diện với con trai, ôm lấy bé đôi môi mỉm cười, đùa nói
"Gọi ba ba."
Mẹ Vương đột nhiên không kịp chuẩn bị mà "Phốc..." cười một tiếng.
Bộ mặt ngốc của con trai, ngày hôm nay nhờ phúc của Tiêu Chiến cùng cháu nội mới có thể thấy được a.
Vương đại tổng tài thu lại khuôn mặt tươi cười, khôi phục dáng vẻ lúc thường.
"Khụ." Mẹ Vương dời tầm mắt, như không có chuyện gì xảy ra mà nói
"Toả nhi lâu như vậy không đi tiểu, con xem cái mông em một chút coi ướt không..."
"Ừm."
Vương Nhất Bác đáp một tiếng, thả xuống cục thịt tròn vo đang mở to con mắt nhìn, mở ra tã lót nhỏ của con trai kiểm tra.
Cái mông nhỏ của con trai khô mát, được y tá thoa phấn rôm em bé, ở giữa một thứ nho nhỏ tượng trưng của nam tử hán, sau khi tiếp xúc với không khí, đột nhiên nhắm ngay ba ba bé phun ra một dòng nước tiểu...
Mẹ Vương trừng mắt "Đứa nhỏ này..."
Sau đó xem biểu tình của con trai, tựa hồ cũng không giận. Ống tay áo Vương Nhất Bác bị nước tiểu con trai làm ướt không tính, giọt nước thuận theo ống tay áo làm ướt cả tay.
Hắn quay người tìm ra khăn giấy lau khô ráo, phảng phất như dính ở trên tay không phải nước tiểu, mà chỉ là nước thông thường...
Một lần nữa mặc vào tã lót cho con trai, đôi mắt mở to ôm đến bên người cậu để đàng hoàng, Vương Nhất Bác mới đứng dậy vào phòng tắm rửa tay.
Mẹ Vương nhỏ giọng khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy được tất cả những thứ này khả năng đều là số trời đã định.
Trước đây hắn là một người khiết phích, đừng nói nước tiểu, cho dù là đi trên đường quần áo bị dính nước mưa, cũng sẽ rất khó chịu.
"Nhất Bác?"
Tiêu Chiến sau khi tỉnh lại lần nữa, phát hiện bên người mình không có ai. Mẹ Vương nghe nghe âm thanh, bận rộn đáp
"Chiến Chiến, con đã tỉnh? Muốn uống nước không?"
Lời bà còn chưa nói hết, liền nhìn thấy thân ảnh con trai, như một cơn gió xuất hiện ở bên người Tiêu Chiến, đồng thời đang khom lưng hỏi han ân cần.
Yêu thương của con trai thật làm người ước ao. Mẹ Vương nhớ tới lúc mình cùng chồng hẹn hò nói chuyện yêu đương, ngọt ngào cũng giống như một tràng pháo hoa.
Cậu nhìn bà nội bảo bảo, rồi nhìn ba ba bảo bảo "E... Em muốn đi phòng rửa tay."
Hắn thẳng eo lên, kéo mành bên giường lên, sau đó từ gầm giường lấy ra một cái bô.
Cậu lần đầu tiên sử dụng thứ này, mặt đỏ rần. Hắn đặc biệt lúc bị nắm lấy nơi kia của cậu nhẹ giọng nói một câu
"Có thể tiểu"
Cậu nhắm về phía cái bô tiểu xong, lúng túng không nói lời nào, Chỉ là nhìn đối phương bận rộn đi đi lại lại.
Vương Nhất Bác xử lý xong tay và cái bô, rửa sạch sẽ thả lại dưới gầm giường.
"Còn muốn ngủ nữa không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
"Không muốn." Cậu lắc đầu một cái, lại nói
"Em đói, ngủ không được."
Hắn ngẩn người tại chỗ, im lặng ước chừng khoảng ba giây đồng hồ...
Một phút chốc sau, hắn không thể làm gì khác hơn là nói ra
"Vậy em lại uống nước, làm loãng hiệu lực của thuốc, có thể sớm ăn đồ ăn một chút."
Bạn nhỏ ngoan ngoãn nói "Được."
Lại bị lừa gạt uống một ly nước ấm. Hắn vô cùng không nỡ, thế nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng dỗ dành, uống nước cầm hơi cho đến hết thời gian.
Hơn một giờ sau con trai liền đói bụng, vì vậy cậu trơ mắt mà nhìn Vương Nhất Bác cho con trai uống sữa. Càng quá đáng hơn chính là cậu phát hiện bé con vừa uống sữa còn chép chép miệng.
Tủi thân đến muốn khóc!!!
May mà cậu mới vừa làm xong phẫu thuật, thân thể quả thực rất mệt, vì vậy ghen tị không bao lâu, cậu lại mệt mỏi mà ngủ mất.
Còn lại hai người, Vương Nhất Bác trông coi nửa đêm, mẹ Vương trông coi nửa đêm còn lại.
Lúc hắn đi ngủ, cố ý bàn giao với mẹ, nếu cậu muốn vào phòng rửa tay, hãy gọi hắn tỉnh.
Cũng may là, chất lượng giấc ngủ của Tiêu Chiến không tệ. Khi cậu vừa tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Dì Trương vội vàng tới rồi, hiện tại đang chăm sóc bé con.
Mẹ Vương xoa xoa khóe mắt chua xót, đi tới bên giường nói lời tạm biệt với cậu
"Chiến Chiến, mẹ đi về trước, ngày mai lại sang đây thăm con và bé Toả nhi."
Tiêu Chiến mới vừa tỉnh ngủ, mơ hồ nói một câu "Vâng, tạm biệt mẹ."
Mẹ Vương lại nở nụ cười "Ừm."
Chung quy vẫn là nhịn không được, đưa tay sờ sờ tóc cậu.
Hắn tỉnh từ lâu rồi, hoặc là nói căn bản không có ngủ. Trong lòng hắn nghĩ đến bé con cùng Tiêu Chiến, nằm ở trên giường chỉ là nhắm mắt lấy lại sức.
"Mẹ, đi đường cẩn thận."
Vương Nhất Bác đưa mẹ mình tới cửa, dáng dấp nhàn nhạt không coi như quá thân thiết. Nhưng mà mẹ Vương cảm thấy được yêu thương mà sợ hãi
"Ừm, mẹ về đây, con ở lại chăm sóc Chiến Chiến và bé con cho tốt" Bà quay người muốn đi, liền quay ngược trở về
"Đúng rồi, tên của bé con là..."
"Gọi Vương Tiêu Tỏa." Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi nói ra.
Mẹ Vương hơi ngẩn người ra, sau đó vẻ mặt mỉm cười nói "Cũng tốt."
Buổi tối ngày hôm qua, Vương gia định lấy tên là Lân nhi, tiến hành mở tiệc mừng.
Ba Vương sáng sớm đúng chín giờ, gọi điện thoại thông báo cho những người bạn bè thân gần gũi, một tháng sau cháu đích tôn sẽ mở tiệc đầy tháng.
Trưởng bối mấy đời nhà bọn họ, giao thiệp rộng rãi, có qua lại không ít với bạn tốt thế giao.
Quý gia là một trong những người đó.
Ông cụ Quý cùng ông cụ Vương giao tình không tệ, sáng sớm đã nhận được cuộc điện thoại báo tin mừng của ông cụ.
Không hợp lý, cháu nội của ông cụ Vương không phải chưa kết hôn sao?
Bên kia điện thoại Vương lão đầu cười hề hề đến rất là vui vẻ
"Ha ha, lão Quý, một tháng sau ông cần phải tới tham gia tiệc đầy tháng của chắt trai tôi nga."
Ông cụ Quý nói "Cháu dâu ông còn chưa kết hôn đâu ra xuất hiện chắt trai hả?"
Ông cụ Vương phản bác "Ông mới không có cháu dâu, Nhất Bác nhà tôi hơn nửa năm trước đã cùng vợ nó lấy giấy kết hôn rồi"
Nói cách khác, bé con bên kia rất đường hoàng ra dáng con trưởng hợp pháp. Sau đó ông sợ bạn cũ không tin, liền đem hình ảnh Vương Nhất Bác chụp giấy kết hôn đăng lên mạng khoe ân ái lúc trước cho ông bạn già xem.
Ông nội Quý nhìn bạn cũ hết sức lực khoe khoang, suy nghĩ lại đứa cháu không đứng đắn của mình, giận không chỗ phát tiết.
Ông tự sinh hờn dỗi một lát, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Quý Khả, nói
"Nhất Bác người ta con nhỏ cũng đã ra đời luôn rồi, con thì sao hả?
"Hé, sinh rồi?"
Vậy thì tốt quá, gã lập tức cúp điện thoại của ông nội "Không nói với ngài nữa, con gọi điện thoại hỏi thăm con nuôi của con một chút xem đang ở phòng bệnh nào."
Bệnh viện bên này, Vương Nhất Bác đang cẩn thận chăm sóc hai cha con Tiêu Chiến, còn không rảnh tay thông báo cho bất luận người nào.
Ngược lại là Tưởng Phi Yến trước kia đã gọi tới, biết Tiêu Chiến tối hôm qua sinh. Hiện tại bản thân hắn đang ở trong phòng bệnh, cười tủm tỉm ôm bé con vừa ra đời chưa tới 24h.
"Gọi Toả nhi đúng không?"
Tưởng Phi Yến nhìn mặt cháu trai, càng xem càng yêu thích "Trời ạ, Nhất Bác, tôi hiện tại bắt đầu đố kị cậu rồi đấy."
Có vợ có con sống quá hạnh phúc, hại hắn cũng có loại ý nghĩ nóng lòng muốn thoát kiếp FA.
Bất quá Tưởng Phi Yến biết rằng, chính mình cũng chỉ là suy nghĩ một chút.
"Ừm, Toả nhi là do Chiến Chiến đặt."
Vương Nhất Bác nói chuyện, cầm trong tay khăn lông ấm, còn đang rửa mặt, lau tay cho cậu.
"Tê..."
Tiêu Chiến hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì cậu mới vừa định điều chỉnh một chút tư thế, lại phát hiện vết thương bắt đầu có cảm giác.
Sinh con thực sự như chịu tội a, cậu nghĩ trong lòng. Thời điểm như thế này thật sự rất muốn khóc.
Vương Nhất Bác lúc nghe thấy cậu rên đau liền rối loạn, vứt khăn mặt giúp đối phương cố định vị trí
"Em đừng động."
"Đau quá." Tiêu Chiến trong đôi mắt lấp lóe nước mắt.
Hắn sắc mặt căng thẳng, giơ tay nhấn chuông, lập tức gọi y tá lại đây "Thuốc tê hết hiệu lực, xin hãy sớm sắp xếp tiêm thuốc giảm đau."
Mặt y tá lộ vẻ khó xử "Tiên sinh, tiêm thuốc giảm đau chuyện này, cần phải do chẩn đoán của bác sĩ..."
Tưởng Phi Yến đúng lúc mở miệng"Đi sắp xếp đi, không sao cả."
Y tá lúc này mới nhìn thấy người có tiếng ở bệnh viện, đối phương là một cổ đông giữ phần lớn cổ phần của bệnh viện.
"Vâng, bác sĩ Tưởng, tôi bây giờ đi ngay."
Bên này khuôn mặt tiều tụy, cậu vừa đói bụng vừa đau, nghe nói có thể tiêm thuốc giảm đau, ánh mắt khát vọng một phút chốc sáng lên.
Qua không bao lâu, sau khi được tiêm thuốc giảm đau, đau đớn chỗ vết thương liền ngừng lại.
Tưởng Phi Yến trả Toả nhi về cho bạn tốt, trong lòng âu sầu mà nói một câu
"Sinh con khổ cực như vậy, các người sẽ không sinh thêm đứa thứ hai chứ?"
Hắn cảm thấy được, dựa theo trình độ nuông chìu của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến, 80% là sẽ không sinh nữa.
Hắn gật gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn thiếu niên nằm ở trên giường. Đối phương sắc mặt ảm đạm bơ phờ, trong đôi mắt đẹp đẽ mơ hồ lộ ra thống khổ.
Tới gần xế trưa, khi được bác sĩ đồng ý, dì Trương lập tức dùng lò vi sóng trong bệnh viện, hâm nóng món ăn do mình mang đến, chuẩn bị cho cậu ăn.
Rốt cục có thể ăn rồi. Từ tối hôm qua đến giờ đã lên chức làm ba, có chút nào nhìn ra thận trọng trầm ổn khi làm cha người ta chứ, trong miệng vẫn luôn nhỏ giọng giục
"Nhanh lên, nguội rồi, mau cho em ăn một miếng đi..."
Vương Nhất Bác quăng đi không chút hoang mang lúc thường của mình, trở nên có phần vội vàng thổi nguội muỗng cháo, đút vào trong miệng thiếu niên.
Sau khi đối phương mấp máy môi ăn xong mấy muỗng, tâm Vương đại tổng tài vẫn luôn treo cao cuối cùng cũng coi như trở bình thường.
Đường nét khuôn mặt hắn thả lỏng nhu hòa, đối với việc đút đồ ăn của mình vô cùng thỏa mãn.
"Không cần gấp, từ từ ăn." Hắn dặn dò.
"Ồ." Cậu tuy rằng đói bụng, thế nhưng dung lượng dạ dày có hạn.
Cậu ăn hết gần nửa bát, tốc độ ăn liền chậm lại.
Quý Khả đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy chính là cảnh bảo mẫu đang đút bảo bảo nhỏ uống sữa, còn bạn tốt của mình, một tay bưng cái bát, một tay thay cô dâu nhỏ của hắn lau miệng.
Phần chăm chú nghiêm túc như thế, gã đã từng thấy, thế nhưng phần ôn nhu kia, thật sự hiếm thấy. Quý Khả gõ cửa một cái, gây nên sự chú ý của mọi người.
"Anh tiểu Khả?"
Tiêu Chiến nghiêng đầu, lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhiệt tình. Cậu thật sự rất yêu thích chơi trò chơi với Quý khả.
Không lâu lắm Trần đại luật sư cũng tới, cẩn thận có lòng mua một bó hoa làm sạch không khí, cắm ở trong phòng bệnh làm toàn bộ không gian tăng thêm một phần sinh khí.
"Chúc mừng hai người, vinh dự thăng chức thành ba ba." Trần Văn nở nụ cười rất ôn nhu
"Tôi cũng được vinh dự trở thành chú."
Sau khi biết được tên đầy đủ của Toả nhi gọi là Vương Tiêu Toả hai vị đồng thời sờ sờ cằm.
Phản ứng đầu tiên chính là, Vương Nhất Bác đặt tên cho đứa cháu này của họ có phải là quá mức tùy ý không?
Sau đó suy nghĩ lại cũng không có cái gì không tốt.
Ba ngày qua đi, vết mổ cũng khép lại. Cậu cả ngày nằm ở trên giường, cảm giác eo mình cũng sắp đứt đoạn mất rồi.
Hiện tại rốt cục có thể ngồi dậy, hơi hơi giải phóng cho bộ xương cốt sắp rệu rã.
Sau khi có thể ngồi dậy, liền mang ý nghĩ muốn ôm con trai.
"Toả nhi."
Tiêu Chiến đưa ra hai tay muốn ôm con từ trong lòng Vương Nhất Bác ý đồ trên mặt đặc biệt rõ ràng.
Hắn vốn không muốn, thế nhưng trên mặt thiếu niên tràn đầy khát vọng, hắn không nhẫn tâm từ chối được.
"Em phải cẩn thận một chút, không nên để cho con đụng đến vết thương của em."
"Ừ."
Dưới ánh mắt chờ đợi của cậu, Vương Nhất Bác từ từ đưa tới bé con do đối phương thiên tân vạn khổ hoài thai mười tháng sinh ra.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một, thả bảo bảo nhỏ vào trong lồng ngực cậu.
"Con trai của ba thật đáng yêu."
Tiêu Chiến tâm tình kích động lẩm bẩm, ngón tay cái trắng nõn mơn trớn mấy cọng tóc máu thưa thớt của bé con, sau đó đôi mắt đỏ lên.
Cậu đang nghĩ, mình lúc trước có bao nhiêu ngu xuẩn chứ, làm sao sẽ nghĩ đến chuyện giao Toả nhi cho Vương Nhất Bác nuôi nấng, sau đó chính mình rời khỏi đây. Nếu làm như vậy thật, nhất định sẽ khóc đến đần ngốc mất.
Vương Nhất Bác nhìn thiên bảo bối nhỏ đáng yêu cũng đang ôm một bải bảo nhỏ đáng yêu giống như thế, căn bản là không thể nhúc nhích, cũng hoàn toàn dời không ra đôi mắt tham lam của mình. Hắn rất vui mừng, cũng rất đắc ý, cả hai đều là của hắn.
"Em nên đi ngủ rồi ."
Chỉ cho cậu ôm con trai năm phút, Vương tổng tài liền "Tàn nhẫn" mà cắt ngang sự thân thiết của hai cha con bọn họ.
Sau khi sinh bé con, thiếu niên được cưng nựng nuông chiều đến kiêu căng rồi, lắc đầu một chút ôm con trai không buông tay
"Em muốn ôm con thêm một lát nữa."
Vương tổng tài đáng thương phát hiện, chính mình hoàn toàn không có biện pháp đối phó.
"Vậy thì ôm thêm năm phút."
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, quyết định năm phút sau tuyệt không nhẹ dạ.
"Không vội đâu, em bây giờ còn chưa buồn ngủ."
Cậu rốt cuộc ôm được con trai, năm phút cũng không muốn đồng ý.
Cậu chỉ lo cúi đầu đùa con trai.
Nhưng mà bé con đang ngủ, chỉ có thể tình cờ bẹp bẹp miệng, hoặc là đánh ngáp nho nhỏ.
Nhìn ra được, bé rất muốn giãy giụa đem tay nhỏ đi ra, thế nhưng bị vướng do khăn trói buộc, chỉ có thể động động vai.
Toả nhi sau khi sinh ra Vương tổng trở thành người không hề có lực uy hiếp nữa.
Hắn giờ phút này còn có thể như thế nào nữa, dĩ nhiên là cùng con trai thu hút sự yêu thương của cậu mất rồi.
Mấy ngày kế tiếp, trong phòng bệnh Tiêu Chiến, vẫn luôn có người nhà thay phiên lại đây bầu bạn.
Vương Nhất Bác vẫn luôn ở đây, không hề rời khỏi bệnh viện. Đối mặt với sự quan tâm cùng bảo vệ của cả nhà, cậu cảm thấy được chính mình hiện tại rất là hạnh phúc.
Trong đầu cũng có dũng khí thẳng thắn với ba mẹ, so với trước khi sinh Toả nhi mạnh mẽ hơn không ít.
Cậu lúc trước vẫn luôn không dám nói với ba mẹ, là vì cậu cảm thấy được, mình và Vương Nhất Bác một đêm phong lưu sau đó mang bầu Toả nhi, là một chuyện rất mất mặt.
Nếu như nói với ba mẹ, nhất định sẽ làm cho đối phương cảm thấy bị sỉ nhục.
Cậu hiện tại một lần nữa xác định lại mối quan hệ của mình và hắn không chỉ là giữa người xa lạ một đêm phong lưu, mà là đường hoàng ra dáng yêu đương kết hôn, vô cùng chính đáng.
Vì vậy cậu cầm điện thoại di động lên, mười phần phấn khích mà gọi điện thoại cho mẹ Tiêu.
Tại sao là gọi cho mẹ Tiêu mà không phải cho ba Tiêu, là vì cậu biết được, mọi việc lớn trong nhà, vẫn do mẹ định đoạt. Ba của chính mình cũng chỉ là tên lâu la thôi.
Hôm nay là chủ nhật, hai vợ chồng họ Tiêu đều ở nhà nhàn rỗi. Nhịp điệu nhanh chóng của cuộc sống đô thị, cũng chỉ có ngày này mới có thể làm cho người có một tia thanh thản.
"Là điện thoại của tiểu Chiến."
Mẹ Tiêu cau mày, nói với chồng một câu "Đứa nhỏ này sau khi có bạn gái, càng không muốn nhà."
Sau đó liền nhận, đồng thời ba Tiêu ở bên cạnh nói "Cũng hẹn hò gần một năm rồi, nghỉ hè gọi nó mang trở lại nhìn một chút."
Âm thanh có thể nghe thấy rõ ràng, theo điện thoại truyền vào trong tai cậu. Lòng cậu nghĩ, không cần chờ đến nghỉ hè, ngày hôm nay liền nói rõ ràng.
"Mẹ." Tiêu Chiến kêu lên một tiếng.
Mẹ Tiêu trong lòng một bụng bực tức, lập tức nói
"Con còn cam lòng gọi điện thoại về rồi sao, mẹ còn tưởng rằng ở chỗ bạn gái, ba mẹ tên gì con cũng không nhớ rõ."
Tiêu Chiến im lặng một hồi, hít một hơi nói
"Không phải bạn gái."
"Cái gì?"
Tiêu Chiến không thèm đếm xỉa, một mạch mà nói
"Mẹ, con quen không phải bạn gái, mà là bạn trai, hơn nữa, con và hắn hơn nửa năm trước đã lấy chứng nhận kết hôn "
Bên kia im lặng một lúc, thiếu niên mím môi nói
"Chính là lần khai giảng đó con tìm ngài lấy sổ hộ khẩu, không chỉ có như vậy, con trước mắt thật ra đã tạm nghỉ học, bởi vì..."
"Tiêu Chiến!!!"
Mẹ Tiêu thanh âm nghiêm nghị đánh gãy lời kể của Tiêu Chiến, bà tỏ ra rất tức giận
"Sao con dám làm như vậy?"
Tạm nghỉ học? Quen bạn trai?
Bà cảm thấy mình rất nhanh sẽ té xỉu, đây là chuyện con thứ thành thật đôn hậu nhà bà sẽ làm ra sao?
Cậu thấp thỏm một chút, một lần nữa mở miệng
"Mẹ, gạt mọi người con rất xin lỗi, thế nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, con..."
"Mày đừng nói nữa, bây giờ lập tức về nhà cho tao!" Mẹ Tiêu quát lên vào điện thoại
"Nếu như không trở về, sau này cũng đừng về nữa!"
Ba mẹ căn bản không có cho mình cơ hội nói chuyện, cuộc điện thoại này đối với thiếu niên rất thất bại.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, năng lực chịu đựng của cậu so với chính mình tưởng tượng càng mạnh hơn nhiều.
Cho dù bên kia thét lên với cậu đại loại như "Sau này đừng trở về", cũng chỉ là hơi hơi có chút hoảng loạn mà thôi.
Hơn nữa rất nhanh liền qua, bởi vì có Vương Nhất Bác ở bên người, một bên nghe cậu gọi điện thoại, một bên cho bé con uống sữa.
Cậu dừng lại, nam nhân kia sẽ dùng ánh mắt dò hỏi "Có cần giúp một tay không?"
"Không cần."
Cậu nhíu lại mi tâm, tiếp tục trò chuyện với mẹ
"Mẹ, con hiện tại xác thực không thể quay về, bởi vì con đang ở trong bệnh viện, "
"Về phần nguyên nhân cụ thể, mẹ và ba ngày hôm nay có rãnh rỗi, tự mình đến xem thử đi."
Mẹ Tiêu mới vừa rồi còn tràn ngập lửa giận, nghe thấy cậu ở bệnh viện, nhiều ít cũng đè xuống tính khí
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Chiến liền vội vàng nói "Không phải sinh bệnh, ừm, đối với con mà nói là một việc rất tốt rất vui vẻ."
Nghe nói không phải sinh bệnh, bà đâu còn tâm tình tán gẫu với cậu
"Tao nói, muốn mày lập tức về nhà"
"Mày mới mười tám tuổi đã cùng người khác kết hôn, mày bị người lừa rồi có hiểu hay không?"
Bà bây giờ đang gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo nóng, liền nghĩ kế cho con trai
"Len lén trở về, không để cho nam nhân kia biết đến, sau đó để chúng ta đi bàn bạc chuyện ly hôn với hắn."
Đối phương nếu như không chịu, liền kiện hắn ra tòa.
"Ly hôn?" Cậu thở nhẹ một tiếng.
Người đàn ông làm bạn ở bên người cậu, trên mặt vốn không hề hung ác, cho dù có cũng được hạnh phúc hòa tan. Hiện tại đột nhiên nghe thấy hai chữ ly hôn, Vương Nhất Bác như phát điên.
"Đưa điện thoại cho anh."
Hắn lập tức nói với cậu, đồng thời lấy điện thoại trong tay đối phương, giơ tới bên tai nói
"Dì muốn khiến chúng tôi ly hôn?"
Âm thanh lạnh lùng, làm người không rét mà run.
Khi mẹ Tiêu nghe thấy đầu bên kia điện thoại đã đổi thành giọng nói của một nam nhân xa lạ, liền biết con trai ngốc của mình căn bản không có tránh né đối phương, điều này làm cho trong lòng bà càng tức giận hơn một bậc.
Đối với đứa con trước đây coi như nghe lời hiểu chuyện, thất vọng cực độ. Thế nhưng dù thất vọng cũng thủy chung là đứa con chính mình khổ cực nuôi nấng lớn lên.
Mẹ Tiêu cắn răng hỏi "Cậu đã làm cái gì với con trai tôi?"
Vương Nhất Bác vừa nãy chỉ là bị hai chữ ly hôn chạm đến giới hạn, trước mắt chân chính nghe thấy giọng nói của mẹ cậu, ngược lại cũng có lòng đè nén tính tình của mình
"Nếu dì quan tâm Chiến Chiến như vậy, vì sao không tự mình lại đây một chuyến."
Sau đó nói ra một địa chỉ, thành công khiến cho mẹ Tiêu phải đề phòng.
"Tiểu Chiến đến tột cùng làm sao vậy?"
Bà không thể không nghi ngờ, có phải là con thứ bị người ta khống chế, có phải đối phương muốn làm tiền hay không?
"Em ấy hiện tại rất tốt, chỉ có một chuyện hơi phức tạp, cần dì đến đây một chuyến."
Mẹ Tiêu phát hiện, nam nhân nói chuyện với mình tuy rằng nho nhã lễ độ, mở miệng câu nào cũng dùng kính ngữ, nhưng là không khỏi làm cho mình có loại áp lực vô hình.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Tiêu mặt tối sầm lại cùng chồng thương lượng trong chốc lát, quyết định đi đến địa chỉ đối phương cho nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu như con trai thật sự bị giam giữ, bọn họ liền báo cảnh sát. Ba Tiêu khuyên vợ không nên kích động, lỡ như đối phương thương tổn con trai, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Mẹ Tiêu ở trên xe tức giận nói một câu"Tôi tại sao lại nuôi một đứa con trai ngu đần như thế!"
Bệnh viện ở bên này, cậu thần sắc hoảng loạn, có chút ảo não chính mình ăn nói vụng về, làm hỏng mọi chuyện.
Cậu nghĩ, mẹ nhất định sẽ rất tức giận, thất vọng cực kỳ với mình.
"Không cần sợ hãi."
Vương Nhất Bác nhìn một chút điện thoại di động trong tay mình, cũng có chút ảo não chính mình xử lý chuyện quá lỗ mãng, bất quá cũng không hối hận.
Dù sao tình trạng gia đình cậu hắn rất rõ ràng. Bây giờ còn có thể khách sáo với vợ chồng Tiêu không có giận chó đánh mèo đã tốt lắm rồi.
"Em không có sợ hãi, đây không phải lỗi của ai hết."
Tiêu Chiến nói thế, quay đầu nhìn con trai đáng yêu của mình một chút
"Có Toả nhi rồi em không hối hận chút nào."
Âm thanh kiên định, tràn ngập nghiêm túc. Hắn nhìn đối phương, nội tâm bay lên một luồng kích động, muốn ôm ôm thiếu niên ôn nhu đáng yêu của mình một chút.
"Đương nhiên không hối hận."
úc trước biết cậu có bé con của mình, lão đàn ông ba mươi tuổi là hắn, phản ứng đầu tiên là nghĩ thật không xong rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc trước chỉ là bởi vì quá sốt sắng, biểu hiện như một người thiểu năng trí tuệ.
Một phút chốc, ba mẹ Vương mang theo hộp cơm đi vào phòng bệnh, cười tủm tỉm nói
"Chiến Chiến ngày hôm nay vết thương còn đau không con?"
Bọn họ mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện báo danh một lần, làm cho cậu vô cùng cảm động, lập tức kêu lên một tiếng ba mẹ, rồi trả lời
"Ngày hôm nay tốt lắm rồi, đã có thể ôm Toả nhi cho bé uống sữa nha."
Nhìn thấy khuôn mặt cậu tươi cười vui vẻ, hai vợ chồng bà Vương cao hứng từ trong lòng.
"Toả nhi, ông nội bà nội tới thăm con này."
Cho nên bọn họ một người ôm bé con, một người giao hộp cơm cho Vương Nhất Bác
"Nhất Bác, đây là canh cho Chiến Chiến, con lấy ra hâm lại."
Hắn cầm lấy, động tác thành thục, lưu loát như nước chảy mây trôi. Rất nhanh, ba Vương liền phát hiện thần sắc con dâu có chút không đúng, tựa hồ hơi sốt sắng.
Ông thuận theo tầm mắt con dâu nhìn về phía cửa, mà ở đó cũng không có người.
Thiếu niên lo lắng ba mẹ lập tức tới ngay, trong lòng gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng, cậu không hi vọng ba mẹ lập tức giáp mặt với cả nhà hắn.
Vậy khẳng định áp lực sẽ rất lớn. Không nên hỏi cậu tại sao biết được, bởi vì khi thân thể trải nghiệm, cảm xúc sẽ rất chân thật.
Mẹ Tiêu cùng ba Tiêu tìm tầng trệt, đột nhiên phát hiện nơi này dĩ nhiên là khoa sản! Sự tiến triển của tình hình càng khiến người ta không tìm được manh mối, sự nghi ngờ càng bủa vây trong lòng.
Hai vợ chồng họ Tiêu đứng ở trước một phòng bệnh riêng biệt "Là phòng này sao?"
Bọn họ từ bên cửa sổ nhìn vào, đầu tiên nhìn thấy là một quý phu nhân ôm một đứa nhỏ, trên người ăn mặc cao sang, khí chất đoan trang tao nhã.
Vị quý phu nhân kia ôm đứa nhỏ từ bên giường đi ra, lộ ra thiếu niên dựa vào trên giường bệnh, làn da trắng nõn ngũ quan tuấn tú, đang ngửa đầu cười nhìn quý phu nhân ôm đứa nhỏ.
Mặt mày thật quen thuộc, hóa thành tro mẹ Tiêu cũng biết, đúng là con thứ hai của mình Tiêu Chiến.
Lại nhìn trong phòng bệnh rộng rãi thoáng mát, còn ngồi hai người đàn ông tuổi tác khác nhau.
Một người tuổi còn trẻ anh tuấn, khí thế bức người, khoảng chừng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, đang ngồi ở đầu giường, cho con thứ nhà bọn họ ăn...
Một người khác đã ngoài bốn mươi, trang trọng nho nhã, nụ cười hòa khí, đang cùng quý phu nhân ôm đứa nhỏ vừa nói vừa cười.
Hình ảnh bên trong thật ấm áp vui vẻ, nếu như người ngồi ở trên giường bệnh không phải con trai mình, mẹ Tiêu cũng rất tình nguyện thay người nhà này vui vẻ.
Ba Tiêu cũng rất giật mình "Mẹ nó à, đó là... tiểu Chiến sao?"
Mẹ Tiêu không lên tiếng, chỉ là gật gật đầu ngầm thừa nhận. Bà thần sắc ngưng trọng đi lên trước, giơ tay gõ gõ cửa.
Cửa phòng bệnh cũng không có khóa, bất quá ba Vương vẫn cứ đứng dậy, khách khí tự mình đến mở cửa.
Sau khi tuổi lớn rồi, vị tiên sinh xuất thân từ hào môn thế gia này, xử sự mọi chuyện luôn hết sức khiêm tốn lịch sự.
Khi ba Vương nhìn thấy hai gương mặt xa lạ, ý cười vẫn chưa giảm
"Hai vị có phải là đi nhầm phòng bệnh không?"
Ba mẹ Tiêu đều ngây ngẩn cả người"Không phải, chúng tôi là..."
"Ba? Mẹ?" Giọng nói Tiêu Chiến từ phía sau truyền đến
"Ông nội Toả nhi, đó là ba mẹ con! Ba để cho bọn họ vào đi."
"Thì ra là ông bà ngoại Toả nhi, mời vào."
Ba mẹ Tiêu khuôn mặt ngu ngơ, cái gì gọi là ông ngoại bà ngoại Toả nhi chứ hả, bọn họ đến thăm là con trai thứ hai, không phải con gái!
Trong phòng những người khác nghe vậy, dồn dập tò mò nhìn ra cửa.
Dĩ nhiên không bao gồm Vương Nhất Bác, hắn đã sớm gặp được ba mẹ cậu rồi, thời khắc này nghe thấy người đến, như trước ung dung thong thả, cầm một muỗng canh cuối cùng trong chén đút cậu ăn như trước
"Đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, uống hết rồi nói"
Cậu ngoan ngoãn há mồm, uống muỗng canh kia, khóe mắt lại lặng lẽ để ý sắc mặt khó coi của ba mẹ...
Đáng sợ quá, mẹ vừa nhìn mình bằng ánh mắt phẫn nộ.
"Tiêu Chiến, chuyện này là sao?"
Mẹ Tiêu đứng ở gần giường bệnh, hoàn toàn không hiểu rõ ràng được tình hình này.
"Mẹ..." Tiêu Chiến cẩn thận e dè gọi người.
Rốt cuộc đút cậu ăn xong, Vương tổng tài cầm chén buông xuống lập tức đứng lên, đưa tay ra về phía mẹ Vương
"Chào dì, con là Vương Nhất Bác, là chồng của Chiến Chiến và là ba của Toả nhi."
Hắn nhìn tả lót trong lồng ngực mẹ mình, kiên trì giải thích
"Toả nhi là con ruột của con cùng Chiến Chiến sinh ra."
Mẹ Tiêu nghe câu phía trước, trước tiên cảm thấy được "Vương Nhất Bác" cái tên này đặc biệt quen tai.
Mà ba Tiêu đi vào trong phòng, cũng đã nhận ra, đây là ông chủ lớn của tổng công ty chính mình chỉ chỉ gặp qua một lần, Vương tổng.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Cả người ông đều sững sờ, lộp bộp há miệng, không kịp khống chế hỏi
"Cậu là, cậu là..."
Cái tên kia, đến bên mép ba Tiêu lại chết sống không nói ra được, hoặc là nói không thể tin được.
"Ừm."
Vương Nhất Bác ở dưới ánh mắt không dám tin tưởng của ba Tiêu gật gật đầu
"Con là chủ của Vương thị, trước đây chúng ta đã từng gặp qua ở phòng hợp."
Hắn nhìn ra được, ba Tiêu rất khiếp sợ "Rất xin lỗi, lúc cùng chú gặp mặt con và Chiến Chiến đã kết hôn ở chung một đoạn thời gian, sở dĩ không có nói ra, chỉ là sợ xảy ra ngoài ý muốn."
Hắn tầm mắt nhàn nhạt chuyển qua trên mặt mẹ Tiêu, đối diện với đối phương
"Khi đó Chiến Chiến đã mang thai mấy tháng, tình huống chẳng quá lạc quan, xin các người thứ lỗi."
Ba mẹ Tiêu, như hai pho tượng đứng tại chỗ. Bọn họ hiện giờ khó có thể tiêu hóa tin tức này.
Khi mẹ Tiêu đột nhiên biết được, con trai mình mới mười tám tuổi đã tạm nghỉ học kết hôn với đàn ông.
Bà thật sự rất tức giận, sự thất vọng với đứa con khó có thể nói nên lời, thậm chí nghĩ tới dự tính xấu nhất, khiến con thứ tự mình nếm thử trái đắng.
Sau đó khi biết, con trai tạm nghỉ học kết hôn nguyên nhân dĩ nhiên là bởi vì mang thai, đây là chuyện hoang đường như thế nào, quá sức hoang đường...
Con thứ là nam mà.
Song sự tình kế tiếp càng hoang đường hơn, không thể nghi ngờ là đối tượng kết hôn của con trai là là...
Vương Nhất Bác là ai?
Vương Nhất Bác là người trẻ tuổi đã nắm quyền điều hành Vương thị, bản thân xuất thân hào môn, gia tài bạc triệu. Ở trong vòng tròn thủ đô, nam nhân này là quý công tử độc thân chạm vào là bỏng tay, thiên kim danh gia muốn gả cho hắn nhiều vô số kể.
Loại viên chức nhỏ như vợ chồng ba Tiêu thế này, lúc thường chỉ có thể bàn luận chuyện của người ta mới có khi nhắc đến những chuyện liên quan tới Vương Nhất Bác.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ qua, sẽ có một ngày dùng thân phận và tư thái như vậy, xuất hiện ở trước mặt ông chủ.
Không thể trách suy nghĩ của người bình thường như mẹ Tiêu, khi nghe đến mấy cái tin tức này, phản ứng đầu tiên của bà chính là, vui mừng vì chính mình vẫn chưa có làm ra hành động không thể cứu vãn.
"Mẹ..."
Tiêu Chiến có hơi sợ, hiện tại đã hoảng thành một tên nhóc ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp
"M... Mẹ không nên tức giận, con không phải cố ý muốn tạm nghỉ học, thật sự là bởi vì có bé con, chờ Toả nhi lớn lên một chút con sẽ tiếp tục đi học trở lại."
Ôm bảo bảo mẹ Vương đau lòng không chịu được
"Bà thông gia, chuyện này thì không thể trách Chiến Chiến được, chuyện lớn thế nào cũng không quan trọng bằng đứa nhỏ bình an vui vẻ, đúng không?"
Ba Vương bao che khuyết điểm cũng nói ra "Bọn nhỏ đương nhiên có lỗi nhưng cũng đừng truy cứu nguyên do, đây là chuyện tốt. Cho nên, mong hai người rộng lượng, tha thứ cho hai đứa nó."
Ba mẹ Tiêu ở bề ngoài nghiêm nghị bình tĩnh, kì thực trong lòng đang dời sông lấp biển.
Nói cách khác, con trai của chính mình, trở thành "Bà chủ" Vương thị còn sanh ra người thừa kế tương lai?
Mẹ Tiêu lén lút thở ra một hơi, đôi mắt dời về phía tã lót trong lồng ngực quý phu nhân, âm thanh hơi có chút run rẩy
"Tiểu Chiến, con sao lại có thể..."
"Đây là trường hợp đặc biệt." Vương Nhất Bác giúp đỡ đáp lời.
Sau đó hai vợ chồng liền ngơ ngác mất mấy phút để tiêu hóa thông tin. Mọi người ngược lại cũng hiểu, bọn họ giật mình cũng là chuyện có thể thông cảm được.
Mẹ Tiêu nuốt một ngụm nước bọt"Sức khỏe của Tiểu Chiến bây giờ thế nào, đứa nhỏ sinh ra đã bao lâu?"
Bà bắt đầu quan tâm những chuyện này, có vẻ như đã tiếp nhận được sự thật. Cậu thở phào nhẹ nhõm, tự mình trả lời mẹ
"Phẫu thuật vào buổi tối ngày mười lăm, hiện tại bé con được sáu ngày tuổi, còn chưa tới một tuần."
Cậu nói ra một mạch hết thảy "Bé con nhũ danh gọi là Toả nhi tên gọi là Vương Tiêu Toả, là bé trai."
Mẹ Tiêu lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi "Các người khai giảng năm ngoái đã đi kết hôn, là lần con kêu mẹ đưa sổ hộ khẩu?"
Đây là một chuyện làm cậu đặc biệt chột dạ, nghe vậy cúi đầu gật gật
"Đúng ạ....."
Tuy rằng cậu có đối tượng của mình, cũng đã có bảo bảo, thế nhưng sự sợ hãi đối với mẹ, đã khắc sâu vào trong xương tủy.
Hắn nhíu nhíu mày, có chút lo lắng cũng có chút khó chịu. Hắn dưới con mắt mọi người ngồi ở mép giường, sờ lên mặt cậu
"Bảo bối?"
Tiêu Chiến nhỏ giọng nói "Không sao, ba mẹ em ở đây, anh đừng nghịch."
Vương tổng bị ghét bỏ rồi.
Vợ chồng Vương gia ở một bên cũng nhíu mày, cảm thấy rằng cha mẹ này có phải là quá nghiêm khắc với con rồi không họ không hề nhìn ra sự ấm áp của gia đình.
"Bà thông gia, bọn nó đúng là đã lấy giấy kết hôn, đứa nhỏ là con hợp pháp." Mẹ Vương mở miệng nói
"Chúng tôi dự định một tháng sau sẽ làm đầy tháng cho Toả nhi, sau đó qua một thời gian nữa, chờ thân thể Chiến Chiến khôi phục một chút, liền làm lễ cưới bù lại."
Ba Vương gật đầu nói "Chiến Chiến là con dâu hợp pháp của Vương gia chúng tôi."
Bắt đầu từ bây giờ sẽ chống lưng cho con dâu của mình. Có tập thể người Vương gia bảo đảm, lòng mẹ Tiêu không xác định buông xuống.
"Tôi không có ý trách cứ, chỉ là những chuyện này khiến tôi quá kinh ngạc"
Mẹ Tiêu xoa xoa mi tâm, hướng về người Vương gia nói ra "Mọi người quan tâm con tôi như vậy, tôi vô cùng cảm kích mọi người, đây là phúc của nó"
Sau đó quay đầu nhìn con trai ngốc còn đang sững sờ của mình "Con bây giờ mới vừa sinh đứa nhỏ xong, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, trước tiên giữ sức khỏe cho tốt."
"Hiện tại trong tháng có thể ăn những gì? Có người chăm sóc không?"
Mẹ Vương vội vàng nói "Có, dì bảo mẫu chăm sóc, phương diện ăn uống cũng không cần nặng lòng." Cười cười nói
"Nhất Bác vẫn luôn ở đây, chăm sóc cẩn thận cho hai đứa nó."
"Vậy tôi an tâm rồi" Bất quá vẫn nói thêm một câu
"Nói thế nào tôi cũng là bà ngoại, mấy ngày nay tôi xin nghỉ đến giúp đỡ chăm nó mấy ngày."
Tiêu Chiến phản ứng đặc biệt lớn, lập tức lắc đầu nói "Mẹ, chỗ của con nơi này đã đủ người rồi, mẹ ở đây cũng không giúp đỡ được gì."
Đứa nhỏ này nói lời thật lòng, còn chưa có quen tiếp nhận sự chăm sóc của ba mẹ, cảm thấy quá phiền phức.
Mẹ Tiêu sắc mặt một trận lúng túng, tưởng tượng như lúc thường hơi cứng rắn một chút an bài mọi chuyện, lại phát hiện người nhà họ Vương đều nhìn mình.
"À, vậy mẹ về nhà hầm canh móng heo, buổi tối đưa tới cho con uống."
Bà nhịn rất khổ cực, mới thay đổi bá khí làm chủ trong nhà của mình, đặc biệt không quen. Điểm này cậu cũng không từ chối, cậu rất cao hứng mà gật đầu nói được.
Mẹ dĩ nhiên không hề tức giận mà mắng người, thực sự là trên trời có mưa bão, thật là vui vẻ.
Sau khi bầu không khí dịu lại, ba Vương cười tủm tỉm bắt chuyện với ông bà sui kêu họ ngồi xuống
"Nhanh ngồi xuống chỗ này có nhiều ghế dựa như vậy, hai vị ngồi vào trên giường cũng được."
Sau một phen gật đầu mỉm cười, hai vợ chồng ba Tiêu ngồi xuống giường con trai.
"Nói như vậy, hai vị đều đang nhậm chức ở công ty Nhất Bác sao? Vậy thì thật là có duyên nha."
Mẹ Vương cười híp mắt nói, nhưng là ôm thật chặt cháu nội, không chút nào có ý để cho đối phương chạm thử vào.
"Đúng."
Hai vợ chồng gật gật đầu, nụ cười trên mặt tận lực bảo trì ung dung không vội vã.
Mặc dù đối phương là gia đình giàu có, nhưng là mình cũng là người có học dựa vào hai bàn tay của bản thân dốc sức làm ra, không có người nào so với người nào cao quý hơn.
Ba Vương nói ra "Ông bà thông gia, còn có hai mươi mấy ngày nữa chính là tiệc đầy tháng của Toả nhi, thời điểm đó bên phía tôi sẽ chuẩn bị một ít thiệp mời đưa cho hai vị, không biết mọi người cần khoảng chừng bao nhiêu thiệp?"
Ba Tiêu cùng mẹ Tiêu hiện ra thụ sủng nhược kinh.
"Nga, khoảng chừng hai..."
Mẹ Tiêu nở nụ cười đánh gãy tiếng nói của chồng "Khoảng năm mươi thiệp đi, họ hàng trong nhà tương đối nhiều, đều nhìn Tiểu Chiến lớn lên, nếu là đầy tháng của con thằng bé, sao cũng phải thông báo một tiếng."
Ba Tiêu líu lưỡi, nghĩ nhà mình bên này có thể có năm mươi người họ hàng sao?
Ba Vương gật đầu "Được, tôi nhớ rồi."
Sau đó hai bên liền hàn huyên một ít việc vặt, Vương Nhất Bác không có lòng nghe.
Mãi đến khi vợ chồng Tiêu nói tới chuyện thú vị lúc trước của cậu hắn mới chăm chú lắng nghe.
Vợ chồng Tiêu phát hiện, cho dù nói đến những chuyện buồn cười nhất, ông chủ nghiêm túc kia vẫn luôn nghiêm cẩn thận trọng, chuyện đó làm cho bọn họ đặc biệt có áp lực. Thật là không tự biết thân biết phận, thật sự coi chính mình là bố vợ mẹ vợ sao.
Lại đi nhìn đứa con ngu ngốc của mình, phảng phất so với người đứng đầu Vương gia không có cảm giác nghiêm túc chút nào, một dáng vẻ cái gì cũng không hiểu.
Mẹ Tiêu thở dài, thật sự không khống chế được suy nghĩ của chính mình, nếu như gả vào hào môn chính là con gái lớn của mình...
Sẽ là một cảnh tượng thế nào.
_____________________
Không có ý gì nhưng đọc đến đây cứ thấy tức ông bà Tiêu quá ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top