Chương 2
Bởi vì buổi chiều vừa mới tới, người tiếp tân còn nhớ rõ khuôn mặt lớn lên thực quá trẻ của cậu học sinh làm thêm kia.
"Tới rồi, chị mang em vào phải thay quần áo mới có thể đi làm."
Cô nói xong, để cho Tiêu Chiến đi theo mình
"Một lát thay quần áo xong, sẽ có người dạy em quy tắc ở đây."
Cậu gật gật đầu "Dạ, em cảm ơn."
Chị gái ngồi trước lại hỏi "Em cao bao nhiêu?"
"1m83 ạ"
Chị gái quay đầu lại nhìn cậu một cái, nhìn eo thon cùng chân dài của cậu rồi suy nghĩ nói
"Em gầy như vậy, cho em mặc kích cỡ mét tám mươi chắc là vừa rồi."
Tới văn phòng rồi, sau khi lấy trước một bộ quần áo. Kích cỡ một mét tám mươi quả nhiên thích hợp với dáng của Tiêu Chiến phác hoạ ra hình dáng eo cùng chân nổi bật của cậu.
Sau đó Từ ca cử một người lại đây dẫn cậu đi học quy tắc, làm sao tiếp đón khách hàng, làm sao đẩy mạnh tiêu thụ rượu linh ta linh tinh, không chỉ có một mình cậu là người mới, mà còn có hai người khác nữa.
Xem ra mùa hè là thời gian cao điểm tìm công việc a.
"Mấy đứa biết được bao nhiêu chủng loại rượu?"
Người hướng dẫn bọn họ là một tay già đời gọi là Hà ca, phó quản lý bên tiêu thụ nam.
Hai người mới còn lại đều nhận ra được đa số rượu trên mặt bàn.
"Đây là rượu Chivas, đây là Dark Rum, đây là…… Remy Martin Louis XIII……"
Người mới dừng một chút rồi nói
"Rượu này rất mắc"
Hà ca toét miệng cười nói "Có thể bán ra Louis XIII, cậu có biết trích hoa hồng là bao nhiêu không?"
Mấy người mới đều lắc đầu, vểnh tai nghe, bao gồm cả người vô cùng muốn kiếm tiền như Tiêu Chiến
"Bán một chai Louis XIII trích hoa hồng là 600 tệ."
"Câu lạc bộ của chúng ta không thiếu khách hàng có tiền, có thể bán đi hay không là dựa vào mồm mép của các cậu, biết không?"
Một chai rượu trích hoa hồng sáu trăm?
Tiêu Chiến líu lưỡi, vậy chai rượu này bao nhiêu tiền hả?
Sau đó Hà ca nói cái gì cậu cũng không cẩn thận nghe nữa, mà chỉ nhớ thương về Louis XIII.
Một chai 600, một đêm bán một chai, một tháng sẽ có hai vạn……
Còn là học sinh trước nay chưa từng thấy qua nhiều tiền đến như vậy, trái tim nhỏ bắt đầu nhảy nhót đập bình bịch.
Trong chốc lát Hà ca bắt đầu nói những việc cần chú ý
"Các cậu đều là nam, so với bên nữ tiêu thụ kia tình huống khá hơn nhiều, nhưng mà các cậu phải biết rằng, một số nam tiêu thụ đi vào bồi rượu, cũng là gay, bị chiếm chút tiện nghi là không thể tránh được, nếu như không chuẩn bị tâm lý tốt thì nhân lúc còn sớm mà cút đi, phần tiền lương này các cậu lấy không nổi đâu."
Nói trắng ra, tiêu thụ chính là bồi rượu, bồi cười, không phải cái nghề nghiệp vẻ vang gì cho cam.
Rất nhiều người lựa chọn đồng ý, nếu không phải là không hiểu rõ tình huống, tùy tiện gia nhập, nếu không chính là cần dùng tiền gấp.
Dĩ nhiên, cũng có trong lòng nghĩ thoáng, có người bản thân rất hưởng thụ loại công việc này.
Hai người kia cùng Tiêu Chiến đều có nghĩ qua, cậu nghĩ cùng lắm thì không làm nữa, coi tình huống rồi xác định sau.
Lại qua nửa giờ nữa, đến 9 giờ, đã có khách lục tục tới câu lạc bộ.
Khách quen thích những tiêu thụ quen biết qua bồi rượu hơn, trừ phi muốn tìm cảm giác mới mẻ, mới hỏi một câu có người mới tới hay không.
Từ ca đối với Tiêu Chiến tốt tính hơn chút, một ít khách khó chơi, hắn không có kêu A Huy sắp xếp cậu đến bồi rượu.
Nhóm học sinh đặc biệt phiền chính là điểm này, còn phải cẩn thận chiếu cố, khiến cho hắn một cái thằng đàn ông cường tráng lại giống như một bà mẹ già.
Qua 9 giờ, đại bộ phận nam tiêu thụ đều vào ghế lô hết rồi còn dư lại dưa vẹo táo nứt hoặc là loại như Tiêu Chiến này địa phương nào cũng không dám thả ra.
Này thứ thích mượn rượu làm càn không thích hợp, kia thứ thích trêu đùa tiêu thụ viên cũng không thích hợp, Từ ca vô cùng hối hận khi tuyển em trai nhỏ này vào đây.
Từ ca liếc mắt xem thường, cậu chỉ biết vô tội mà cười đáp trả.
Lúc này, người tiếp khách dẫn một nhóm khách trẻ tuổi tiến vào, rõ ràng là mấy thiếu gia nhà giàu đã lâu không có tới kia, Từ ca nhớ rõ năm ngoái hay là năm trước gì đó, bọn họ là khách quen nơi này.
"Quản lý Từ"
Quý Khả lên tiếng tiếp đón hắn. Từ ca đầy mặt tươi cười
"Nha, Quý đại thiếu, Trần thiếu, còn có Tưởng thiếu, mấy vị khách quý các cậu đã lâu rồi không có tới nha?"
Nói xong mắt nhìn thấy, phía sau còn có một vị, hắn tức khắc thu hồi cợt nhả, khom người kêu lên
"Vương tiên sinh."
Quý Khả than thở một tiếng
"Đãi ngộ khác biệt a, quản lý Từ, sao gọi mấy người chúng tôi đều là thiếu mà cậu ta thì lài gọi là tiên sinh chứ?"
Trần Văn nói "Biết rõ còn cố hỏi, tự nhiên là bởi vì chúng ta là mấy khách hàng, Nhất Bác là cổ đông ở đây."
Tưởng Phi Yến rất phiền khi thấy bọn họ đấu võ mồm, nói thẳng
"Tìm một ghế lô an tĩnh, kêu mấy cô gái nữa lại đây."
Từ ca gật đầu "Tốt..tôi mang vài người đi lên trước."
Bởi vì Vương Nhất Bác đưa lưng về phía Tiêu Chiến, đồng thời lại không nói gì, cho lên cũng chưa nhìn thấy lẫn nhau.
Từ ca sau khi dàn xếp xong người, lại xuống ngoắc ngoắc ngón tay với Tiêu Chiến
"Nhóc, hiện tại có một ghế lô toàn khách quý đây là tiện nghi cho cậu, cậu phải cố gắng biểu hiện."
"Vâng Từ ca." Tiêu Chiến tràn đầy thấp thỏm mà theo sau, còn rất khẩn trương.
Từ ca dẫn cậu đi qua bên nhân viên nữ, chọn mấy cô gái xinh đẹp.
"Ai nha? Phô trương lớn như vậy."
Mấy cô gái kia chính là đầu bảng, không nói rõ ràng nữ quản lý cũng không thả người.
"Là Vương tiên sinh cùng bạn của ngài ấy."
Bên kia ngẩn người, nhanh chóng dặn dò mấy cô gái
"Cố gắng phục vụ, đừng chỉ lo tiêu thụ, phục vụ tốt là được rồi."
Cậu ở bên cạnh nghe, trái tim nhỏ vừa kéo xuống, đã bắt đầu run lên.
Vì thế mấy chị gái kẹp cậu theo bên trong, bị Từ ca đưa tới ghế lô số 309.
"Em trai, học chút đi"
Các cô gái vào phòng, từng người đều đến bên người khách nhân ngồi xuống, người khui rượu, người nói chuyện phiếm.
Trong đó có một cô gái điều kiện tốt nhất, đi đến bên người Vương Nhất Bác còn chưa kịp ngồi xuống, người nọ đã giơ tay lên cự tuyệt
"Không cần, cô tự tìm một chỗ ngồi đi."
Cô gái mặt lộ vẻ mất mát, đến cách đó không xa ngồi xuống.
Quý Khả thấy thế cười ha ha
"Nhất Bác lâu lắm không có tới, mấy cô bé nơi này cũng không biết quy tắc của cậu.”
Sau đó ánh mắt chợt lóe, thấy cạnh cửa còn đứng một người ngốc ngốc…… Phục vụ sinh?
“Là ai?”
Trần Văn bên người còn không có cô gái nào, ngẩng đầu vừa thấy cạnh cửa còn có một người, gã liền nói quản lý Từ không có khả năng chỉ tìm ba cô gái tiến vào.
Còn Tiêu Chiến sắc mặt đã sớm thay đổi, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến, trong lòng chửi một tiếng móa nó, đây là duyên phận gì hả?
“Ở đó làm gì, lại đây a.”
Trần Văn thấy người ta lớn lên trắng nõn sạch sẽ, tâm sinh hảo cảm, ngoắc tay kêu lại.
Vương Nhất Bác nhìn theo tay bạn tốt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hướng cửa, bởi vì tâm tình không tốt mà cả người u ám, đột nhiên thay đổi hình dạng, bắt đầu hoảng hốt.
Sau khi cùng cái tên súc sinh kia đối diện tầm mắt, khuôn mặt Tiêu Chiến tách một phát hồng thấu, ngón tay nhéo lấy mép quần bên chân, chân tay luống cuống.
Thật sự là hắn. Quá xấu hổ.
"Lại đây" Vương Nhất Bác mở miệng nói.
Ba vị bạn tốt của hắn dời đi tầm mắt quay ngoắt qua động tác nhất trí đến không thể tưởng mà nhìn hắn
"Nhất Bác?"
Tên này không bị bệnh chứ? Chẳng lẽ là bị ép kết hôn đến choáng váng……
Hay là bọn họ nghe lầm. Dù sao Vương Nhất Bác không có khả năng để cho người khác bồi rượu.
Cậu rất muốn xoay người bỏ chạy, chính là ánh mắt ghét bỏ kia của Từ ca còn rõ ràng trước mắt, nếu thật sự xoay người đi ra ngoài, đắc tội với khách nhân trong phòng này không nói, còn vứt bỏ cả công việc này.
Luôn mãi cân nhắc một lát, cậu mới đi qua chỗ của Vương Nhất Bác, căng da đầu ngồi xuống bên cạnh nam nhân kia.
Trên người mặc tây trang vừa người, bởi vì động tác ngồi xuống của cậu càng thêm hiện ra dáng người quyến rũ của cậu.
Vương Nhất Bác cầm lòng không đậu mà đưa tay ôm lấy eo cậu.
Ba tên bạn tốt của hắn đều là một bộ biểu tình muốn chửi thề. Thật sự, hình ảnh trước mắt thật sự quá đả kích người khác mà.
Tưởng Phi Yên lười nhác nói "Thì ra là thế."
"Cái gì thì ra là thế?"
Quý Khả còn thất thần, ngây ngốc nhìn bạn tốt, tên kia đang bưng rượu, lười biếng mà hưởng thụ.
Nhấp một ngụm rượu, rồi nói " Nhất Bác thích nam."
"Phụt……" Quý Khả bị đả kích phun cả rượu trong miệng.
Trần Văn nói "Các cậu tưởng tượng quá trớn rồi, Nhất Bác chỉ là ôm người bồi rượu thôi, đúng không Nhất Bác?"
Bọn họ cũng biết Vương Nhất Bác tâm trạng không tốt, muốn thả lỏng một chút cũng là bình thường.
“Đều câm miệng hết đi.”
Vương Nhất Bác dường như không có việc gì mà nói, tay như cũ gác ở bên hông thiếu niên người đã cùng mình một đêm ân ái, cảnh cáo bạn xong liền nhìn sườn mặt đối phương nhẹ nhàng hỏi.
"Đi làm ở chỗ này đã bao lâu?"
Tiêu Chiến cảm thấy biểu tình hiện tại của chính mình chắc chắn rất khó xem, nhưng cậu vẫn còn khống chế được
"Buổi tối mới đến."
Vương Nhất Bác gật đầu "Tên gọi là gì?"
Tiêu Chiến nhìn thẳng ánh mắt táo bạo kia, lại vội dời đi nói
"Tên Tiêu Chiến……”
"Wow." Quý Khả phát biểu ý kiến
"Tên thật là dễ nghe"
Gã vui vẻ mà nâng ly uống một ngụm, cũng giống như mấy người còn lại, háo hức mà nhìn Vương Nhất Bác tán tỉnh.
Nói như thế nào nhỉ, bọn họ cảm thấy so với mình tán gái càng thú vị hơn.
Vương Nhất Bác lại hỏi "Mấy tuổi?"
Thuận tiện cau mày, nghĩ đến trước đó chính mình không hỏi rõ ràng đã ngủ với nhau, vạn nhất là là vị thành niên thì……chết!!
"Mười tám."
Tiêu Chiến thanh âm nhỏ xíu mà trả lời, rũ mắt tránh né toàn bộ tầm mắt trong ghế lô đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu không thích cảm giác trở thành tiêu điểm của người khác.
"Nghiệp chướng mà, mới mười tám tuổi thôi."
Trần Văn nhìn Vương Nhất Bác nói
"Con người ta mới mười tám tuổi, cậu hãy buông tha cho người ta đi tầm cỡ cậu có thể làm ba ba người ta rồi đó"
Quý Khả cùng Tưởng Phi Yến cười một trận tắc thở, than vãn mà nói
"Trời ơi, hóa ra chúng ta đều đã là mấy ông già rồi sao?"
Đều có thể làm chú của thiếu niên mười tám tuổi rồi.
Mười tám tuổi, rất tốt, thái dương hắn hơi giật giật, hơi kéo ra cà vạt tiếp tục đặt ra câu hỏi
"Không đi học sao?"
Tuổi còn trẻ đã trà trộn trong quán bar cùng câu lạc bộ, thật là được.
"Không có vẫn còn đi"
Cậu quá khẩn trương đôi tay gác ở trên đầu gối của mình
"Tôi nghĩ hè nên đi làm kiếm thêm tiền, tháng chín sẽ học đại học năm nhất."
Mấy người chú ngồi ở ghế lô lại được một trận cười bò
"Tới câu bộ làm thời vụ, má ơi ha, ha ha ha ha……"
Lại nhìn mặt Tiêu Chiến đang rất nghiêm túc, giống như thật sự không biết bọn họ đang cười cái gì.
"Cần tiền sao?" Vương Nhất Bác đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Cần."
Cậu gật gật đầu, không đợi Vương Nhất Bác mở miệng liền nói
"Mọi người muốn uống rượu gì?"
Mấy người trong phòng đều há hốc mồm, bắt đầu làm ăn rồi, ha ha ha ha...
Vương Nhất Bác không chịu ảnh hưởng của tiếng cười ở khắp nơi
"Cậu hy vọng tôi uống rượu gì?"
Mấy tên loại rượu đảo quanh ở trong dầu cậu, nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu
"Chính anh làm chủ, tôi không biết anh thích uống cái gì."
Trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên ý cười, ngón tay ở trên eo thiếu niên xoa nắn
"Cho tôi số điện thoại liên lạc, tôi sẽ khui cho cậu hai chai Louis XIII.”
Mấy người bạn của hắn sợ tới mức chấn kinh không nhẹ, người thì phun rượu, người thì dựng ngón cái
"Đỉnh……"
Về sau không bao giờ nói Vương Nhất Bác không biết tán gái nữa, rõ ràng hắn tán rất giỏi mà
Hai chai Louis XIII, một ngàn hai trăm đang tự động xoay quanh trong đầu Tiêu Chiến, tiểu tâm can của cậu lại kích động một phen, chỉ là...... Trong thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả.
Lúc này nói không cho, đó chính là không nể mặt khách, cho đại đi, sau đó lại kéo vào sổ đen cũng không có mất mát gì.
"Vâng"
Tiêu Chiến trong bụng đang có ý nghĩ xấu nổi lên, ngoan ngoãn lấy di động ra cùng Vương Nhất Bác trao đổi số điện thoại.
"Đưa tôi."
Một bàn tay cầm qua di động của cậu, ngón tay thon dài ở trên màn hình, vừa chuẩn xác vừa nhanh chóng mà lưu vào số di động của mình, rồi gọi qua.
"Được rồi."
Vương Nhất Bác nhét điện thoại trở lại cho cậu
"Gọi người tới mang vào đi."
Nhìn Tiêu Chiến đi ra ngoài kêu người phục vụ, các cô gái trong phòng trợn mắt một trận, đó chính là hai chai Louis XIII, hoa hồng một ngàn hai trăm tệ đó, các cô cũng muốn nữa.
"Quý thiếu, đêm nay chỉ uống hai chai Louis XIII là đủ rồi sao?"
Cô gái ngồi ở bên người Quý Khả dây dưa nũng nịu mà hỏi, biểu tình thật sự mềm mại đáng yêu.
Quý Khả sờ sờ mặt cô, tâm trạng rất tốt mà nói
"Mấy anh tối nay cao hứng, rượu uống tùy ý các em, có thể uống bao nhiêu đành phải xem bản lĩnh của các em đó."
Cô gái gọi là bé thỏ cao hứng một trận, chờ Tiêu Chiến kêu phục vụ sinh tiến vào, sau khi ghi xong hóa đơn, liền nhấc tay
"Em không cần Louis XIII, em muốn một chai XO."
Làm người vẫn nên biết thức thời, không thể dùng công phu sư tử ngoạm được
"Ai, kêu XO làm gì, nếu đêm nay bắt đầu là uống Louis XIII, vậy chỉ uống Louis XIII."
Bé thỏ hận không thể hôn Quý Khả một cái thật kêu cười thật ngọt ngào nói
"Cảm ơn Quý thiếu, người ta yêu anh nhất luôn."
Cô gái đang ngồi bên người Tưởng Phi Yến thấy thế cũng ngo ngoe rục rịch, nhả giọng ngọt ngào mà nói
"Tưởng thiếu, người ta cũng muốn một chai."
Một chai rượu còn không phải chỉ hơn một triệu thôi sao, Tưởng Phi Yến trong nhà làm ăn lớn, chút tiền lẻ này căn bản không để vào mắt
"Tùy ý, em có thể uống bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
Cô gái cắn môi, tròng mắt trợn tới trợn lui vẫn là không chọn hai chai.
Thảm nhất chính là cô gái ngay từ đầu bị Vương Nhất Bác cự tuyệt, tuy rằng ngồi xuống bên người Trần Văn, lại không dám làm nũng với Trần Văn.
Nhưng thật ra Trần Văn nổi tiếng ôn nhu, chủ động kêu cho cô một chai.
"Cảm ơn Trần thiếu."
Cô gái trong lòng mới dễ chịu chút, không đến mức bị các chị em khác cười đến chết.
Nghiêm túc mà nói người tối nay muốn cười chết chính là Từ ca, chỉ một mình Tiêu Chiến đã gọi hai chai Louis XIII.
Tính cả toàn bộ ghế lô là gần mười vạn.
"Xin hỏi các vị, còn gọi thêm cái gì không?"
Phục vụ sinh nhìn hóa đơn một chút, có hơi bị khách nhân ở ghế lô này dọa sợ, thật sự là quá chịu chi mà.
Các cô gái toàn nhìn nam nhân bên người mình, sau đó hỗ trợ chuyển đạt ý, rồi lắc đầu.
Vương Nhất Bác lại mở miệng "Lấy một bình sữa bò lên, bình lớn."
Người trong ghế lô tối nay thấy hắn đã khác thường, vốn dĩ đã chết lặng, rồi vẫn là bị sữa bò làm cho khiếp sợ
"Không phải đâu, Nhất Bác, chúng ta đều uống rượu, nhóc ấy uống sữa bò, có phải quá không công bằng hay không?"
Vương Nhất Bác hơi liếc đôi mắt
"Không phải các người nói cậu ấy mới mười tám tuổi sao? Không biết xấu hổ mà để cho cậu ấy bồi rượu?"
"Gì chứ?" Quý Khả đầy mặt đều là không tán đồng.
"Từ từ."
Tưởng Phi Yến giơ tay nói "Cậu ấy uống sữa bò cũng được, đợi chút cậu ấy chơi thua, cậu phải uống nhiều gấp đôi rượu, như vậy chúng tôi liền đồng ý cho cậu ấy uống sữa bò."
Trần Văn vỗ tay tán đồng "Chủ ý này rất hay, tôi đồng ý. Thế nào, Nhất Bác cậu dám Không?"
Vương Nhất Bác nhìn mấy người bọn họ một vòng, gật đầu nói
"Được."
Tiêu Chiến ở bên cạnh gắt gao mím môi, phát hiện chính mình căn bản không có cách xen mồm vào được nhưng mà...... Thực sự có người giúp mình uống rượu cậu cũng vui.
Chính là đối phương vì sao phải làm như vậy?
Cậu ngược lại không cho rằng một đêm nhân duyên như mây khói, tình nghĩa giữa lẫn nhau có thể sâu đậm bao nhiêu chứ.
Cậu cho rằng mua hai chai rượu đã coi như không tồi.
Nghe thấy Vương Nhất Bác giúp cậu chắn rượu, ánh mắt của vài cô gái bồi rượu nhìn cậu lập tức bất đồng, bé thỏ thức thời lập tức nói
"Hiện tại rượu còn chưa có đem lên, nếu không chúng ta hát vài bài được không?"
Cô cười mỉm mà nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt ngừng ở trên người cậu
"Bạn nhỏ Tiêu, em hát không a?"
Vài đôi mắt lập tức rất thú vị mà nhìn cậu.
Thật sự hát hay không hát không có ý nghĩa gì cả, bọn họ không thích hát cũng không thích nghe, chính là người này thì không giống, người Vương Nhất Bác nhìn trúng, làm gì cũng rất thú vị.
"Thích hát không?" Vương Nhất Bác nhàn nhạt hỏi một câu.
Nghe vào lỗ tai cậu, ý chính là kêu mình cống hiến, cậu nghiêm túc mà nói
"Thật ra chỉ thuộc có mấy bài, cũng không thích hợp để hát."
Trần Văn thú vị hỏi "Vì sao?"
Tiêu Chiến giữ nguyên khuôn mặt đứng đắn mà nói
"Tôi chỉ biết hát hai con hổ cùng đèn ông sao."
"Phụt --" Quý Khả lại một lần nữa phun ra rượu vang đỏ vừa mới uống
"Ôi trời. Mẹ nó lại còn đèn ông sao...... Vậy cậu hát một bài đi."
Tưởng Phi Yến phụ họa " Vậy cậu hát đi."
Trần Văn nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác một chút, giữ lại ý kiến không dám nói ra.
Lúc này micro đã nhét vào trong tay Tiêu Chiến.
Cậu mặt đỏ không chịu nổi, cậu biết nếu như hát bài này, người trong toàn ghế lô sẽ cười chết mất, nhưng cưỡi lên lưng cọp rồi khó có thể leo xuống, trừ mặt dày hát, cậu cũng không có biện pháp khác
"Các vị tiên sinh...... Để một người trưởng thành như tôi hát bài này cảm thấy rất thẹn thùng, có thể không hát hay không?"
Cậu vừa nghe khúc nhạc dạo cả người liền nóng đến bốc cháy, câu hát không ra khỏi miệng được.
Những lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, người đang ngồi ghế lô đều sẽ không ép buộc nữa.
Vấn đề là Tiêu Chiến mới qua mười tám tuổi, dáng vẻ lớn lên lại rất trẻ con, cậu lại dùng giọng điệu già dặn cường điệu chính mình là người trưởng thành có vẻ rất khôi hài.
Quý Khả nói "Không hát cũng được, vậy dùng cách giải quyết vấn đề của người trưởng thành."
Gã cười, mọi người liền biết không có chuyện tốt
"Như vậy đi, cậu chủ động hôn môi Nhất Bác, anh đây liền buông tha cậu."
Yêu cầu này...... Trần Văn cùng Tưởng Phi Yến đều nhướng mày.
"Chơi lớn vậy sao?
Bọn họ một bên sợ hãi bị Vương Nhất Bác tính sổ, một bên lại chờ mong xem kịch vui.
Quý Khả cũng vậy, gã không xác định Vương Nhất Bác có thể đánh chết mình hay không.
"...... Tôi muốn hỏi rõ ràng,"
Thanh âm Tiêu Chiến khiến cho mọi người chú ý
"Là hôn như chuồn chuồn lướt nước, hay là phát ra tiếng?"
Cậu không phải đang cầm microphone sao, những lời này quanh quẩn ở toàn bộ ghế lô.
Âm sắc của thiếu niên trong trẻo không giống người thường, không phải như đàn ông trưởng thành cũng không phải non nớt như trẻ con.
Không kể người già đời duyệt vô số người đều không chịu nổi, còn Vương Nhất Bác từng cùng thiếu niên có da thịt thân thịt, bởi vì thanh âm của đối phương, lập tức từ lỗ tai một đường truyền đến địa phương không thể nói nào đó.
"Khụ......" Quý Khả âm thầm ghen ghét diễm phúc không cạn của Vương Nhất Bác một chút, một bên làm mặt quỷ mà nói
"Dĩ nhiên là có tiếng động, chuồn chuồn lướt nước có ý nghĩa gì? Còn không bằng hát đâu."
Tiêu Chiến mím môi nghĩ một chút, hát nhạc thiếu nhi hay là cùng soái ca hôn nhau, thật là rất khó lựa chọn.
Trong quá trình chờ đợi thiếu niên quyết định, Vương Nhất Bác hơi chút nhích lại gần trên sô pha, không chỉ muốn điều chỉnh dáng ngồi, đồng thời cũng muốn điều chỉnh hô hấp cùng trạng thái, làm cho mình bình tĩnh một chút.
Một cái tay khác không có gác ở bên hông cậu, đang đặt trên tay vịn sô pha, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên tấm nệm bằng da.
Khoảnh khắc thiếu niên buông microphone trong tay, hắn hơi hạ đôi mắt.
"Tôi lựa chọn không hát."
Tiêu Chiến nói, quay người chống lên sô pha, ngẩng đầu đi tìm môi Vương Nhất Bác
Khi bên môi mang theo hương vị tươi mát mềm mại đi vào, Vương Nhất Bác không chút do dự bắt lấy nó.
"Quao......"
Người vây xem bên cạnh đều há hốc mồm, một bên huýt sáo
"Nhất Bác cậu quá cầm thú, người ta mới mười tám tuổi, vẫn còn là học sinh a......"
Thật ra cũng không có bao lâu, đại khái chỉ khoảng mười giây đồng hồ.
Nhưng cũng đủ làm Tiêu Chiến cảm thấy mỗi một chỗ của mình đều bị đối phương càn quét qua, thật là không thẹn với biệt danh mình đã đặt cho đối phương, trước sau vẫn là một tên cầm thú.
Ba một thanh âm hôn môi vang lên, cậu gấp gáp không chờ nổi mà rời khỏi Vương Nhất Bác
Người phục vụ bưng rượu, đồ ăn vặt, còn có sữa bò của Tiêu Chiến đem vào.
"Trước rót sữa bò, rót một ly cho cậu ấy."
Vương Nhất Bác âm sắc trầm thấp ra lệnh, người phục vụ phản ứng không kịp.
Nam nhân thấy thế, chính mình động thủ lấy ra bình sữa bò cùng một cái ly, động tác sạch sẽ nhanh nhẹn mà rót ra.
Nhiệt độ bình thường, ấm nóng vừa phải, vững vàng mà đưa qua.
"Cảm ơn......"
Sắc mặt thiếu niên nghẹn thành màu hồng như gan heo, ở dưới ánh mắt như cười như không của mọi người, cầm lấu ly sữa bò kia.
Trên lý trí biết không uống rượu là chuyện tốt, trên tình cảm thì không thể tiếp thu được loại cười nhạo này.
"Nơi này có anh đào có muốn ăn một chút không?"
Hành động của Vương Nhất Bác nhìn như ân cần, nhưng biểu tình cùng miệng lưỡi thì vẫn nhàn nhạt, cho dù hắn mới vừa rồi còn hôn người ta.
"Cảm ơn, tôi có thể tự mình lấy."
Cậu nhận lấy một quả anh đào đỏ hồng mọng nước, bỏ vào trong miệng cắn vỡ, chất lỏng ngọt ngào ở trong miệng bắt đầu tan ra, tức khắc làm cậu yêu thích loại hương vị của loại hoa quả đắt đỏ này.
Một đạo tầm mắt ẩn ẩn mang theo độ ấm, gắt gao nhìn chằm chằm môi thiếu niên, trơ mắt nhìn chất lỏng của quả anh đào nhiễm hồng hai cánh môi mùi vị so với anh đào càng thơm càng mềm mại hơn.
Vương Nhất Bác dời đi tầm mắt, lại lần nữa kéo kéo cà vạt.
Vì che dấu thất thố của mình, cũng cầm lấy một quả anh đào bỏ vào trong miệng.
Hầu kết gợi cảm ở phía trên cổ áo thoáng động, đó là bộ phận duy nhất có thể tiết lộ cảm xúc của hắn.
Các cô gái khui rượu, cũng dọn xong bàn, đề nghị chơi xúc xắc.
Cậu rất thích thú, cậu buông sữa bò trong tay, nhích nhích qua bên kia hỏi
"Cái này chơi như thế nào?"
Vương Nhất Bác sửng sốt, trong lòng nghĩ chính là, một người hàng năm trà trộn trong quán bar, ngay cả xúc xắc cũng không biết chơi, trừ phi cậu không phải.
"Tôi dạy cho cậu."
Hắn cầm xúc xắc lo nghiêm túc dạy dỗ, những người khác thấy thế, cũng kiên nhẫn mà ăn ăn uống uống, chờ hắn dạy xong lại nói.
Tiêu Chiến rất ngốc, cậu nghe như lọt vào trong sương mù, thực thành thật mà lắc đầu nói
"Quá phức tạp."
Vương Nhất Bác "......"
"Ha ha ha." Quý Khả cười đến ngã sang một bên, bọn họ đều biết Vương Nhất Bác rất chán ghét những người ngu ngốc.
Trần Văn giải vây nói "Vừa chơi vừa học đi, có Nhất Bác ở bên người trấn ải, còn sợ chúng ta khi dễ cậu sao?"
Tiêu Chiến thật cẩn thận thở dài liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, gật gật đầu
"Có thể, dù sao thua tôi liền uống sữa bò."
"Ha ha ha." Lúc này là Tưởng Phi Yến bật cười nói
"Nhất Bác, cậu nhặt được tri kỷ ngọt ngào ở đâu thế, tôi đã thấy được kết cục của cậu uống đến nằm úp sấp rồi."
Chỉ thấy Vương Nhất Bác bưng rượu lên uống một ngụm, rất có dáng dấp nha một bộ dáng không coi ai ra gì.
Quý Khả dựng thẳng ngón cái với hắn
"Tốt, cậu ngạo mạn lắm."
Vương Nhất Bác như vậy, lại làm cho bọn họ nhớ tới mấy năm trước khi học đại học ở N đại, thời niên thiếu không màn gì.
Trên mặt bàn chỉ có sáu cặp xúc xắc, cô gái kế bên người Trần Văn cùng Tưởng Phi Yến không thể lên sân, như vậy chỉ có thể ở ngoài sòng bạc.
Ván thứ nhất Quý Khả ngẩng đầu lên, nhà trên gã là Vương Nhất Bác, nhà tốt nhất là Tiêu Chiến, có thể nói là vị trí trận như ở Tu La địa ngục, mặc kệ Tiêu Chiến kêu ra sao, Vương Nhất Bác đều đến bảo bọc.
Sáu cặp trên mâm tổng cộng ba mươi sáu viên xúc xắc, đến chỗ Tiêu Chiến, cậu lại thét lên hai mươi hai viên hai, đen đến không thể đen hơn.
Vẻ mặt Quý Khả cười xấu xa mà cong môi
"Đến lượt cậu, em trai."
Nhìn dáng vẻ do dự của cậu, mấy cô gái bên ngoài đều sốt ruột thay cậu, lúc này nên mở ra a.
Tưởng Phi Yến là nhà trên cậu, đã rót xong rượu
"Muốn mở hay không?"
Cậu nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác
"Có thể chọn bất luận điểm số nào cũng được, đúng không?"
Hắn bị hơi nóng thổi nhè nhẹ kia làm cho thất thần, chờ đối phương hỏi lại một lần mới gật đầu.
"Tôi lại thêm một viên, là hai mươi ba viên hai."
Tưởng Phi Yến lập tức buông ly rượu xuống
"Cậu thật sự tin tưởng có nhiều số hai như vậy?"
Tiêu Chiến gật gật đầu
"Mọi người cũng không thể kêu loạn nga."
Không chỉ có người chung quanh buồn cười, ngay cả Vương Nhất Bác cũng phải nghiêng mặt qua một bên
"......"
Hắn không biết có nên nói cho cậu biết hay không, chơi cái này chính là kêu loạn mà.
"Nhất Bác!"
Quý Khả cười đau bụng dường như đá đá một chân Vương Nhất Bác
"Đến cậu kìa, chuẩn bị uống rượu đi thôi!"
Mặc kệ hắn điều chỉnh ra sao đều phải uống, trong ghế lô ai không biết
"Ha ha ha."
"Tôi cũng thêm một viên, hai mươi bốn hai."
Vương Nhất Bác quay mặt đi, thong dong bình tĩnh mà nói.
Toàn bộ ghế lô lặng im một giây đồng hồ, sau đó nghe thấy thanh âm không chút do dự của Quý Khả
"Cậu giỏi, thêm hai."
Nói xong mở ra đầu chung của mình, năm viên xúc xắc bên trong có ba viên hai
"Tuy rằng tôi có ba viên như vậy, nhưng mà tôi không tin tất cả mọi người đều là hai."
Bé thỏ yếu ớt mở ra trước mặt mình
"Em có bốn cái......"
Trần Văn "Tôi bốn cái."
Tưởng Phi Yến nhướng mày, gãi gãi tóc
"Khả Khả, hình như nơi này có tà môn......" Bởi vì hắn cũng có bốn cái.
"Cái gì?"
Trần Văn nghe vậy, thay hắn mở ra
"Đệch......"
"Ba bốn mười hai, thêm ba cái là mười lăm cái, tôi chỗ này có năm cái."
Tiêu Chiến mở ra đầu chung, rất háo hức mà nhìn Vương Nhất Bác
"Anh có thể mở ra bốn cái không?"
Hai mắt thiếu niên chuyên chú tràn ngập chờ mong, nhìn đến trong lòng Vương Nhất Bác đều là lửa cháy.
Nóng quá!!!
Hắn trước nay không cảm thấy thắng xúc xắc là chuyện ghê gớm cỡ nào, mãi cho đến tối nay......
"Mở a."
Quý Khả lau mồ hôi trên mặt, gã cũng không tin Vương Nhất Bác có thể mở ra bốn viên
"Được, nếu cậu có thể mở ra bốn viên, tôi sẽ uống thêm một ly!"
"Đây là cậu nói."
Vương Nhất Bác mở ra trước mặt, cười đến hết sức yêu nghiệt
"Không chỉ bốn viên, tôi có năm viên."
"Đệch!"
Quý Khả trừng mắt năm viên cùng một mặt kia, không thể tin được
"Cậu...cậu....Mẹ nó cũng quá điên rồi! Lần này liền 5 viên, cậu!!!!"
"Nói gì thì nói, Khả Khả lại thêm một viên cũng còn có thể thắng a?"
Trần Văn thở phào "May mắn Khả Khả không thông minh như vậy, bằng không ly rượu này tôi nên uống rồi."
Quý Khả vốn dĩ tâm tình đã kém, anh em lại vẫn luôn nói khích mình
"Lão Trần, cậu có phải anh em tốt của tôi hay không vậy?"
Vương Nhất Bác gõ gõ xuống cái bàn
"Ít nói nhảm, hai ly."
Ai cũng nhìn ra được, tâm tình hiện tại của hắn quả thực không tồi.
"Được, tôi uống là được chứ gì!!!."
Quý Khả vẻ mặt đau khổ, một tay bưng rượu, một tay chỉ vào Tiêu Chiến
"Giả heo ăn thịt hổ, cậu chờ đó cho tôi, đợi một lát sẽ cho cậu đẹp mặt."
Cậu vẻ mặt vô tội, rốt cuộc người mở ra 5 viên cũng không phải là mình.
Đối với ngón tay của Quý Khả, cậu chỉ cười cười không để ý. Chờ đối phương uống rượu xong, một quả anh đào lại đưa lại đây.
Tiêu Chiến áp lực đặc biệt lớn, cậu cảm thấy chính mình tựa như một cục thịt bị rình rập, sớm hay muộn cũng sẽ bị người đàn ông bên cạnh này một ngụm ăn sạch.
Căng da đầu đón nhận quả anh đào kia, Tiêu Chiến quay mặt đi, lại vừa lúc để Vương Nhất Bác nhìn được gương mặt phình bự của cậu, động đậy qua lại vô cùng đáng yêu.
Vương Nhất Bác quản không được đầu ngón tay của mình, thường xuyên chọn một ít đồ ăn vặt dễ tiêu hóa đưa cho cậu ăn.
Hai người bọn họ tương tác qua lại, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Một mặt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một mặt lại cảm thấy vui mừng không thôi, một lão xử nam trong đám bốn người đẹp trai nhiều tiền bọn họ, rốt cuộc chịu đi tìm người ưng ý rồi.
"Đến đến đến, bắt đầu rồi."
Đêm nay cao hứng như vậy, trên bàn mọi người vừa nói vừa cười.
Cậu luôn bị bọn họ trêu cợt, một chốc lát lừa cậu hôn Vương Nhất Bác, một chốc lát lừa cậu thổ lộ, cũng còn được, số lần thua coi như không nhiều, nhưng trước khi tan cuộc còn không phải, phải uống xong hai bình sữa bò kia
Nhưng thật ra Vương Nhất Bác uống vào không ít, có chút men say.
Sau khi không chơi xúc xắc nữa, cảm giác đã hơi say các cô gái thì ở ghế lô bắt đầu ca hát.
Cậu nằm ở trên sô pha, nam nhân bên người cậu sau khi uống say thực trầm mặc.
"Này."
Tưởng Phi Yến cầm một hộp thuốc, ném cho Tiêu Chiến
"Đốt cho cậu ấy điếu thuốc."
Tiêu Chiến đón được hộp thuốc kia, ngơ ngác mà bò dậy, sau đó mở ra lấy một điếu, lấy bật lửa ở trên mặt bàn, ngậm vào miệng của mình đốt lên.
"Khụ khụ......"
Cậu không biết hút thuốc, sau khi đốt xong thì đưa vào bên miệng Vương Nhất Bá
"Nhất Bác tiên sinh, há miệng."
Vương Nhất Bác hé mí mắt, hai tròng mắt ngăm đen thâm thúy không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu
Há mồm nhận điếu thuốc kia, hắn cũng ngồi dậy, tới gần Tiêu Chiến, một tay kẹp thuốc, một tay bưng mặt thiếu niên, hôn lên.
"A...uy......"
Ở trong tiếng ca của các cô gái, Tiêu Chiến bị hôn đến thất điên bát đảo cố gắng giãy giụa ra, tức giận đến đôi mắt cũng hồng hồng.
Quý Khả tặc lưỡi lắc đầu nói
"Nhất Bác, dẫn cậu ấy đi thôi."
Vương Nhất Bác lẳng lặng mà hút thuốc, lúc dư lại nửa điếu thì ấn vào gạt tàn thuốc, thu dọn đồ của mình, đứng dậy kéo cậu đi
"Đi thôi."
Tiêu Chiến ngây ngốc ngẩng đầu
"Đi đâu?"
Người đàn ông trên cao nhìn xuống cậu
"Cậu nói đi đâu?"
Hiện tại Tiêu Chiến là người duy nhất không uống rượu, ngượng ngùng vờ say, cậu đứng lên đi theo Vương Nhất Bác ra ngoài, ở cửa lôi kéo cánh tay nam nhân
"Tôi đưa anh đến dưới lầu rồi tìm taxi cho anh."
Vương Nhất Bác trở tay cầm lấy tay cậu
"Không cần, tôi tối nay ở chỗ này."
Đối đáp rõ ràng cùng bước chân vững vàng, có thể nhìn ra được rằng hắn không hề say. Cậu vội buông tay hắn ra
"Tôi đi giúp anh nhận phòng."
Vương Nhất Bác kéo cậu trở về lại một tay ôm chặt vào lòng
"Không phải giúp tôi, là giúp chúng ta."
"Ai đồng ý?"
Tiêu Chiến bĩu môi, đem mình từ trong lòng ngực đối phương thoát ra ngoài
"Buổi tối tôi chắc chắn phải về nhà."
"Nhất Bác tiên sinh, tôi không phải call boy, anh dùng tiền tôi cũng sẽ không theo anh ngủ. Lần trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tình một đêm, hiểu không?"
Vương Nhất Bác cau mày, mặt lạnh lùng bởi vì cảm giác say vốn dĩ có hơi giảm đi, nhưng bởi vì Tiêu Chiến nói lại lần nữa đông lại
"Tôi không có xem cậu là call boy, cũng không nghĩ tới dùng tiền mua cậu......"
Đã nói như vậy thiếu niên này còn nghe không hiểu sao?
"Hả, không muốn tiêu tiền là tình một đêm?"
Tiêu Chiến sau lưng dùng hai mắt to trừng hắn, cự tuyệt nói
"Mặc kệ anh tiêu hay không tiêu tiền, tôi đều không ngủ với anh. Đôi ta cứ thỏa thuận như vậy."
Sau đó đi nhanh đến bàn tiếp tân, trước mặt nhân viên ở đó nói
"Cho vị tiên sinh phía sau một phòng, 309."
"Không cần."
Vương Nhất Bác thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến
"Muốn phòng tôi sẽ tự mình chọn."
Hiện tại trong lòng hắn nghĩ chính là, quả nhiên là gặp dịp thì chơi, vô tình vô nghĩa.
Chờ cậu quay đầu lại, chỉ còn nhìn thấy một cái bóng.
Từ ca ở trên hành lang gặp được Vương Nhất Bác, sau khi thấy người lập tức bước lên tiếp đón
"Vương tiên sinh, đêm nay chơi vui vẻ sao?"
"Quản lý Từ." Vương Nhất Bác nhìn hắn rồi nghĩ gì đó rồi lại nói
"Nhân viên tên Tiêu Chiến kia, đêm nay kết toán cho cậu ấy, về sau câu lạc bộ đừng nhận học sinh làm thêm."
Từ ca mặt trắng bệch, lập tức xin lỗi
"Xin lỗi, Vương tiên sinh, tôi lập tức sa thải cậu ấy."
"Không phải chuyện gì lớn."
Vương Nhất Bác thấy hắn hiểu lầm, nên nói nhiều một câu
"Đừng làm khó dễ cậu ấy, tôi chỉ là không muốn cậu ấy tuổi tác còn nhỏ đã ở chỗ này làm việc."
"Dạ." Từ ca nuốt xuống ngụm nước bọt, khom người gật gật đầu.
Chờ Vương Nhất Bác đi qua, hắn liền đến tìm Tiêu Chiến, cuối cùng tìm được cậu ở đại sảnh.
"Từ ca." Cậu cười tủm tỉm mà nói
"Tôi có phải được tan làm rồi hay không?"
Từ ca tức giận mà từ trong túi móc ra một cọc tiền, đếm một ngàn hai xong
"Đúng, cậu không những có thể tan làm, ngày mai còn không cần tới nữa."
Từ ca đưa tiền cho cậu "Đây là tiền hoa hồng tối nay, cầm lấy rồi về nhanh đi."
Tiêu Chiến ngây ngốc mà cầm số tiền kia, đầy mặt khó hiểu
"Làm sao không cần tôi nữa? Tối nay tôi làm sai gì sao?"
Từ ca chỉ vào chính mình nói
"Cậu không có làm gì sai, là tôi sai nè, ngay từ đầu không nên để cậu vào làm."
Tiêu Chiến vẫn rất khó hiểu
"Tôi bán rượu bán đến rất tốt mà, cũng không làm anh mất mặt."
Từ ca nổi khùng "Vương tiên sinh đã tự mình nói đến chuyện này, còn không làm tôi mất mặt."
Sau đó phất tay "Đi đi đi đi, mau về nhà tìm mẹ đi."
Tiêu Chiến nắm chặt tiền, mày nhăn lại nói "Vương tiên sinh? Tên đầy đủ có phải kêu Vương Nhất Bác hay không?"
Từ ca nhẫn nại tính khí giải quyết nghi hoặc của cậu
"Đúng vậy, chính là người tối nay cậu bồi rượu đấy."
Tiêu Chiến tức giận, rồi không nhịn nổi nữa đá một chân vào bên quầy
"Súc sinh, dám cản đường phát tài của tôi."
Từ ca ngoáy ngoáy lỗ tai, cho rằng mình nghe lầm, lại có người dám mắng Vương tiên sinh là súc sinh?
"Từ ca, tôi đi đây, tối nay cảm ơn anh."
Cậu tức giận trong chốc lát, cũng đã hồi phục lại, chỗ này không lưu ta sẽ có chỗ khác lưu ta, lúc cậu đi ra đã an ủi mình như vậy.
"Đi đi."
Từ ca không có ghi nhớ câu nói vừa rồi kia, chỉ tưởng rằng là mình xuất hiện ảo giác.
Tiêu Chiến ngồi trên xe mới bình tĩnh lại, sờ sờ số tiền coi như không ít trong túi...... Cậu cũng cảm thấy công việc bồi rượu rất không thích hợp với mình.
Cho dù tối nay không phải tên Vương Nhất Bác kia giở trò quỷ, công việc này cũng không thể làm lâu dài được.
Cho nên gặp được Tiêu Chiến, cậu cũng không nói rõ là vận khí tốt hay là vận khí xấu đây.
Dù sao sau này cũng sẽ không liên quan nữa, cậu lắc lắc đầu không thèm nghĩ đến hắn.
Sau khi về đến nhà đã 10 giờ rưỡi, cha mẹ có thể mới vừa ngủ không lâu, chỗ huyền quan còn sáng một bóng đèn, dĩ nhiên cũng không phải cố ý giữ lại vì Tiêu Chiến.
Phòng của ba chị em bọn họ không có nhà vệ sinh riêng, bật một chiếc đèn nhỏ ở phòng khách là vì thuận tiện để bọn họ đi vệ sinh ban đêm.
Cậu đi vào phòng, phát hiện em trai đã ngủ rồi, cậu vội vàng thả nhẹ bước chân, dùng động tác chậm chạp bò lên trên giường của mình.
"......" Tuy rằng hôm nay ngủ một buổi sáng, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi quá.
Ngã đầu xuống giường chưa đến năm phút đồng hồ cậu đã ngủ mất rồi.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Đinh Vi rời giường sớm, làm bữa sáng cho cả nhà.
Lúc tám giờ sáng, kêu mọi người thức dậy ăn cơm.
"Cùng các con nói một chuyện."
Mẹ Tiêu cầm bánh mì trong tay, một bên chét mứt trái cây một bên nói
"Chị cả các con muốn đi nước Mỹ học hè, các con có gì muốn chị mang về không?"
Tiêu Minh lập tức nhấc tay "Mẹ, con muốn chị cả mang về một bộ sách."
Mẹ Tiêu nhìn con trai út "Sách gì?"
Tiêu Minh nhìn mẹ mình "Con đã nói với chị."
Ba Tiêu cười cười, yêu thương mà sờ sờ đầu con trai út
"Con thật là làm ba hổ thẹn không thôi."
Nhớ năm đó, lúc mình thi đại học thiếu chút nữa không thi đậu, sau đó nhìn con thứ tinh thần uể oải hỏi
"Tiểu Chiến, con thì sao?"
Phát hiện mọi người đang nhìn mình, cậu ngáp một cái
"Không có."
Mẹ Tiêu cau mày nói "Tối hôm qua về khuya lắm sao?"
"Không phải a."
Tiêu Chiến dùng nĩa chọt chọt đĩa trứng chiên trước mặt mình, mơ hồ không rõ mà nói
"Khoảng 11 giờ."
Ba Tiêu ngẩng đầu "Tiểu Chiến công việc thế nào?"
Ông thật sự không yên tâm con trai buổi tối một mình ra ngoài.
"Ổn a."
Tiêu Chiến uống vào một ngụm sữa bò, cảm thấy chán ngấy
"Hôm nay con đi tìm công việc khác."
"Như vậy là tốt nhất." Ba Tiêu vừa lòng mà cười.
"Làm ở Cổ Vịt Ngon Tuyệt thế nào?"
Tiêu Minh nghiêm túc mà bày mưu tính kế cho anh trai.
Tiêu Chiến không lên tiếng, ăn xong một ngụm trứng rồi nói
"Anh tình nguyện đến tiệm ăn vặt làm công cũng không đi làm ở đó."
Bởi vì mỗi lần đi mua đồ, đối phương đều sẽ thêm cho mình năm đồng mười đồng, thậm chí hai mươi đồng, sau đó nói một câu
"Cân nhiều chút không sao chứ?"
Loại văn hóa doanh nghiệp này thật làm tổn thương lòng người.
Đối mặt với loại tình huống này Tiêu Chiến sẽ lấy ra mười đồng tiền nói
"Trên người tôi có nhiều tiền như vậy, mua ít mười đồng không sao chứ?"
Nhân viên cửa hàng "......"
Cậu rất thích nhìn biểu tình đặc sắc của bọn họ.
"Hôm nay không được."
Mẹ Tiêu nghĩ một chút rồi nói"Hiếm khi cuối tuần các con đều không đi học, chúng ta trở về ngoại ô thăm bà ngoại con thôi."
Cha mẹ mẹ Tiêu là người địa phương, ở tại ngoại ô thành phố.
Nhà họ Tiêu ở ngoài tỉnh, sau khi cưới mẹ Tiêu hộ khẩu cả nhà đều ghi ở nơi này, quê cũ một năm không trở về quá hai lần.
Cha mẹ ông đi theo con cả cũng không ở tại quê cũ, dù sao quanh năm suốt tháng có thể đoàn tụ hai lần đã coi như nhiều.
Cha mẹ Ba Tiêu cũng đã nói, con trai mình đi ở rể, kết hôn xong đã thành con nhà người khác.
Có một lần lời này bị mẹ Tiêu nghe thấy, trực tiếp ở ngay mặt bọn họ nói chuyện một hồi, sau đó qua đi cũng không có người dám bàn tán lọai chuyện này nữa.
Bàn về quan hệ xã hội cùng năng lực công việc, mẹ Tiêu nói không chừng còn có thể áp chế cả ba Tiêu, đáng tiếc giới tính lại là phụ nữ, không chỉ phải lo công việc còn phải chăm sóc gia đình, nuôi con dưỡng cái, ở công ty tiền đồ cũng có giới hạn.
Cho nên cùng ba Tiêu làm chung một công ty dốc sức làm mười mấy năm, ông đã thăng chức thành phó phòng, còn mẹ Tiêu vẫn là một viên chức bình thường.
Ông ngoại bà ngoại Tiêu Chiến, lúc ban đầu cũng không phải ở vùng ngoại ô, bọn họ khi tuổi trẻ thì ở trong thành phố làm việc.
Hiện tại hai ông bà lão đều về hưu, trong tay có lương hưu, nên về nhà cũ ở vùng ngoại ô trồng hoa nuôi gà, cuộc sống vô cùng tiêu dao tự tại.
Nhưng Tiêu Chiến không thích đến bên này, cậu chán ghét ông ngoại bà ngoại luôn luôn quan tâm thành tích mà không quan tâm đến tâm tình của chính cậu.
Huống chi bên người còn có em trai đi theo, chắc chắn là sẽ một bên khen em trai một bên quở trách cậu lười biến, không ngoan, không hiểu chuyện.
Cha mẹ rồi ông ngoại bà ngoại quở trách cậu như vậy, cũng là chuyện làm cậu thấy rất phiền.
"Anh."
Cùng hai ông bà cụ nói chuyện một lát, cậu nói muốn đi ra ngoài một chút, Tiêu An đuổi theo ra tới, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà nói
"Em cũng muốn cùng anh đi chơi."
Tiêu Chiến lười nhác ngoái đầu nhìn lại, giơ tay xoa nắn mặt em trai nhỏ hơn mình bảy tuổi
"Anh dẫn em đi chơi, sau này em phát tài cũng đừng quên anh đó."
"Nếu em phát tài nhưng không chia cho anh, anh sẽ không dẫn theo em chơi sao?"
Tiêu Chiến hết nói nổi, cảm thấy mỗi người trong nhà ai cũng đều khi dễ mình
"Bạch nhãn lang nhà em, đi thôi."
"Chúng ta làm gì?"
"Trộm trứng chim."
Cũng không phải thật sự như thế, bọn họ chỉ là bò lên trên cây, dùng di động chụp ảnh trứng chim bảo bảo, không có chạm vào tổ chim cũng không có chạm vào trứng chim đã trèo xuống.
"Em gửi hình cho chị xem."
Tiêu An hiện tại đang ở trường học, vào giữa trưa nhận được ảnh trứng bảo bảo, trả lời lại
"Lại là anh em làm chuyện tốt."
"Làm sao ạ?"
"Hai đứa làm như vậy lỡ như quấy nhiễu đến chim mẹ làm nó bay đi mấy trứng non này xem như bỏ đi."
"Chim mẹ bay đi chúng em mới leo lên."
"Không rõ ham mê của mấy anh em các người, dù sao cũng chỉ hại người mà chẳng lợi mình, bỏ đi."
Cẩn thận đọc lại từ đầu một lần nữa tin nhắn của chị gửi lại, cậu nhóc bừng tỉnh ngộ, rốt cuộc biết vì sao anh trai và chị gái không thân thiết, bởi vì tam quan không hợp làm sao làm chị em được.
Anh trai cảm thấy chị quá ít kỉ, thích so đo, chị lại cảm thấy anh trai không biết suy nghĩ, lười học hành.
Tiêu Minh thích ở chung với anh vì ở bên anh rất thoải mái, còn chị gái bác học đa tài, nó lại rất thích cùng chị thảo luận kiến thức cùng học tập.
Đơn giản mà nói chính là anh trai gần gũi trong sinh hoạt, còn chị gái lại tràn ngập lý tưởng.
Qua cuối tuần sau khi trở lại thành phố, thời gian còn sớm, Tiêu Chiến để cha mẹ thả mình ở trên đường
"Con tìm việc làm, sáu giờ con sẽ về nhà."
Tiêu Minh rục rịch cũng muốn đi theo, chẳng qua bị mẹ ấn lại
"Muốn làm gì hả, về nhà học bài."
"Tạm biệt."
Tiêu Chiến thấy biểu tình buồn bực của em trai trên cửa sổ, cười tủm tỉm mà vẫy vẫy tay.
Cuối tuần này Vương Nhất Bác trải qua cũng không tốt lắm, hắn bị ba mẹ gọi về khẩn cấp, về nhà bàn bạc một chuyện quan trọng.
"Thừa dịp cuối tuần, chúng ta ngồi xuống nói chuyện của con cho rõ ràng."
Ba ba Vương Kiệt triệu tập mọi người, ngồi ở thư phòng nói chuyện.
Đang ngồi có Vương Nhất Bác mẹ hắn Chương Hoài, kế bên là cô hắn Vương Linh, ông nội hắn Vương Trung kỳ, thế trận rất lớn.
"......" Vương Nhất Bác sâu kín thở dài một hơi ngồi xuống đối diện người thân.
Ba Vương nói "Hôm nay chúng ta tập trung ở chỗ này, không phải vì trách cứ ai, cũng không phải vì càu nhàu ai, chúng ta là muốn giải quyết một vấn đề."
Mọi người đều gật gật đầu.
"Ba cho rằng ba mươi tuổi không kết hôn chính là có vấn đề sao?"
Ba Vương nghiêng đầu, nói "Có vấn đề hay không chỉ có con biết, con có chịu đem vấn đề này nói ra cho chúng ta biết hay không, cũng chỉ có con có thể quyết định."
Hai cha con, trầm mặc nhìn lẫn nhau.
"Được, con sẽ nói thẳng...... Con không thích phụ nữ."
Thư phòng trong nháy mắt an tĩnh lại, những người thân của hắn sắc mặt khác nhau, nhìn dáng vẻ là không thể tiếp thu.
"Đây là sự thật?"
"Là sự thật."
Vương Nhất Bác cũng nhìn thẳng ánh mắt của ba mình, thái độ thản nhiên
"Con hẳn là nên nói cho mọi người biết sớm một chút, để mọi người sớm có chuẩn bị."
Mẹ Tiêu nói"Cái gì chuẩn bị? Giúp con tìm người mang thai hộ sao?"
Bà xoa xoa cái trán vẻ mặt đau lòng
"Mẹ đã sớm nghĩ tới khả năng con không thích phụ nữ."
Nhưng không nghĩ tới là thật sự.
Vương Nhất Bác là con trai duy nhất của Vương gia bọn họ, là đích tôn duy nhất của gia phả.
"Trừ nhờ người mang thai hộ bên ngoài chẳng lẽ không có biện pháp khác?"
Cô hắn Vương Linh nói "Nhất Bác, coi như là vì trong nhà, con hãy kết hôn rồi sinh một đứa con, sau đó ly hôn, như vậy cũng được a."
"Nói hươu nói vượn."
Ông nội Vương đánh gãy lời con gái nói, cây gậy trong tay nặng nề nện trên mặt đất
"Nếu chỉ là vì sinh con mà kết hôn, tôi đây tình nguyện để Nhất Bác cả đời cô đơn."
"Ba!" Nhóm phụ nữ trong nhà cao giọng kháng nghị
"Ngài làm sao có thể nói như vậy chứ?"
"Được rồi." Ba Vương gõ gõ cái bàn, để cho cả nhà yên tĩnh lại
"Ba nói đúng, tôi cũng không tán thành Nhất Bác làm như vậy, thứ nhất là đối với nhà gái không tôn trọng, thứ hai là không tôn trọng nó."
Ông nội Vương nói tiếp "Mấy năm nay sự nghiệp của Nhất Bác ngày càng phát triển...... Nghe nói gần đây con lại thu mua một công ty tài chính, chuẩn bị mở rộng việc làm chứng khoán, hay là giữ nguyên nghiệp vụ kinh doanh của công ty?"
Nói đến chuyện làm ăn, Vương Nhất Bác ngẩng đầu
"Điều chỉnh tài nguyên, coi tình huống phát triển, cũng có khả năng khai thác hạng mục mới, cho nên, nhân viên cũ của công ty có thể sẽ phải giảm biên chế."
Gần đây, Vương Nhất Bác trừ phiền não vì áp lực gia đình, cũng là vì chuyện này mà phiền não.
"Nếu năng lực xuất chúng, có thể điều đến công ty khác."
"Ba" Mẹ Vương chịu không nổi hai ông cháu này
"Chúng ta hiện tại đang thảo luận chuyện gia đình, không phải chuyện công việc. Mấy thứ này các người có thể sau đó hãy tiếp tục bàn bạc."
"Xin lỗi, khụ khụ, ba nói vấn đề khác, vậy tiếp tục nói thôi."
"Nhất Bác, ranh giới giữa nghĩa vụ cùng trách nhiệm gia đình quá mức mơ hồ, chúng ta tạm thời không đề cập tới, hiện tại muốn nói chính là, sinh lão bệnh tử, nếu như sau này chúng ta đều qua đời, trong nhà chỉ còn lại có một mình con, có lẽ sau này sẽ không còn vương gia nữa, con có suy xét qua cảm thụ của chúng ta không?" Ba Vương nói.
"Vậy mang thai hộ."
"Nếu tình huống không thể thay đổi, ba không đồng ý mang thai hộ."
Ba Vương nhìn hắn, ánh mắt cũng thực do dự
"Nhất Bác, ba lại cho con thời gian hai năm, con suy nghĩ một chút, như thế nào?"
Mẹ Vương bên này lo lắng"Chuyện này......"
Ba Vương xua xua tay "Tạm thời đừng nóng nảy."
Ánh mắt mọi người tập trung ở trên người hắn.
"......" Vương Nhất Bác nắm chặt nắm tay, tâm tình vô cùng rối rắm.
Mỗi lần nhìn qua cha mẹ tuổi đã nửa trăm, ông nội đi đứng không tiện, những người thân quan tâm mình, vì chuyện của mình hao phí tâm lực, bản nhân hắn cũng thật không dễ chịu.
Nghiêm túc mà nói tiếp hắn quả thật không xác định mình có phải là GAY hay không, chỉ biết là nguyên nhân đã nhiều năm như vậy không tìm được bạn đời, cũng không liên quan đến giới tính.
Thời gian qua mấy năm nữa, có khi thật sự sẽ tìm được nữ nhân làm mình không chán ghét thì sao...... Ai mà biết được.
Giống như chịu tội hắn khép lại mi mắt, gật gật đầu "Có thể."
"Điều kiện chính là, con phải tích cực phối hợp với người trong nhà tìm kiếm đối tượng, có thích hay không con cũng cần phải tiếp xúc thực tế, mà không phải từ lúc bắt đầu là cự tuyệt."
Vương Nhất Bác cắn răng nói
"....Được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top