Chương 1
Dưới ánh sáng xanh lục sặc sỡ của đèn nê ông, chiếu rọi một gương mặt trẻ tuổi non nớt; bọn họ ở chỗ này cuồng nhiệt ca múa, phát tiết áp lực kỳ thi đại học mang đến, cùng việc sắp phải đến lúc xa nhau.
Tiêu Chiến nhảy ra một thân mồ hôi, cảm thấy quá khát nước, cậu đi trở về bên cạnh bàn uống một ngụm rượu Cocktail của mình trước đó còn dư lại, sau đó đối với tiểu béo bên người đang cua gái nói
"Người anh em, tớ đi toilet, lúc các cậu phải đi về đừng quên chờ tớ."
Tiểu béo vội vàng ghẹo gái, có lệ mà vẫy vẫy tay
"Đi thôi đi thôi."
Tiêu Chiến bĩu môi, nói thầm một tiếng nhàm chán, sau đó xoay người đi.
Cua gái đối với cậu mà nói quá là nhàm chán, còn không thú vị bằng ca hát với khiêu vũ.
Ở gần đó một gã đàn ông nhìn chằm chằm cậu đã lâu, khi thấy thiếu niên đi vào phương hướng toilet, lập tức theo đuôi đi vào.
Một giờ trước đó, một đám cậu học sinh tươi xanh mơn mởn thanh xuân dào dạt đi vào quán bar, gã đàn ông liền chú ý trong đó có một cực phẩm.
Thân thể thoạt nhìn mảnh khảnh mềm dẻo, ngũ quan khuôn mặt tuấn tú xuất trần, quả thực là dụ người phạm tội.
Đặc biệt là đến lúc sau đó, gã đàn ông lòng tràn đầy kích động mà nhìn chằm chằm mông Tiêu Chiến theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng, trong lòng nghĩ, đợi một chút nhất định phải chơi nhiều thêm mấy lần mới buông tha cái đồ tiểu lẳng lơ này.
Đi thẳng hướng toilet, Tiêu Chiến căn bản không biết phía sau lưng có con sói đói đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu cảm thấy cả người đều nóng không chịu nổi, nhiệt độ càng không có giảm xuống.
"Ngô......" Tiêu Chiến đi vào căn phòng sau khi dùng nước rửa mặt, vẫn cảm thấy mồ hôi đầm đìa.
Vì thế lại đi đến bồn rửa tay trước mặt, sảng khoái mà mở ra vòi nước, đưa mặt vào rửa.
Cái động tác đáng yêu này, cũng làm người nhìn chằm chằm cậu nhiệt huyết sôi trào.
Chính là bồn rửa tay kế bên tạm thời còn có người khác, con sói háo sắc kia đành phải canh giữ ở bên cạnh yên tĩnh xem tình hình.
Gã trong lòng tính toán, chờ thiếu niên phía trước dược hiệu phát tác, khi ngay cả đứng dậy cũng không nổi, mình sẽ đi qua nhặt xác.
Tiêu Chiến nâng mặt lên tới, ánh mắt mê ly mà nhìn chính mình trong gương, nhìn được, mặt mày đỏ hồng, biểu tình xấu xa không biết xấu hổ, người này thật là bản thân mình sao?
Quá nóng!!
Cậu kéo kéo cái áo thun ôm ướt sũng của chính mình, trong lòng nhận mệnh xác nhận một việc, chính là, chính mình có thể đã uống vào thứ gì có trong rượu rồi......
Đầu óc không rõ ràng, lập tức không dấu vết mà quan sát người ở gần đó.
Một thân ảnh lén lút, đang ở bên trong cánh cửa thứ nhất cách mình, cọ tới cọ lui mà không rời đi cũng không đóng cửa.
Tiêu Chiến lập tức đã có thể xác định, người kia chính là người có ý định ra tay với mình.
Cậu cắn răng mắng một tiếng bẩn thỉu, sau đó xoay người nhìn bên cạnh mình, có một người đàn ông đang chống ở bồn rửa tay.
Đối phương cho người ta ấn tượng một thân hình cao lớn, ăn mặc bảnh bao, vừa thấy đã biết là một người thành công có địa vị xã hội.
Tiêu Chiến không xác định chính mình có thể đi ra cái toilet này hay không, biện pháp tin cậy cậu có thể nghĩ đến nhất chính là tìm người khác giúp đỡ.
Tay chân bắt đầu bủn rủn, tắt đi vòi nước, đi qua bên cạnh
"Ca ca, giúp một chút với?"
Vương Nhất Bác nghe được một giọng nói ngọt ngào gọi " ca ca " cho rằng mình đang ảo giác, khi quay đầu vừa thấy, xác thật nhìn được gương mặt cũng giống như thanh âm ngọt như mật kia, hắn hạ giọng hỏi
"Chuyện gì?"
Đối phương không có say, vậy thật sự là quá tốt. Cậu ánh mắt mông lung mà nâng tay lên, nắm lấy áo sơmi đối phương
"Em bị người theo dõi, mang em đi ra ngoài."
Vương Nhất Bác nghe vậy, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn chung quanh một vòng toilet, sau khi thấy được một gã đàn ông ở phòng thứ nhất, hắn khinh thường mà thu hồi ánh mắt
"Tôi đã biết."
Cậu muốn nói thêm gì đó, nhưng cả người khó chịu, một lời ra khỏi miệng liền biến thành tiếng rầm rì làm người cảm thấy thẹn, càng cảm thấy ngại ngùng chính là, cậu khống chế không được thân thể của mình, ngã vào đối phương.
Trong miệng hàm hồ muốn biểu đạt rõ ràng, bạn học của mình còn ở bên ngoài, chính là vào lỗ tai Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rầm rì một chữ nhỏ hắn cũng nghe không hiểu, tất cả đều là lời nói mê hoặc của người say khiến lỗ tai cũng tê dại.
Vương Nhất Bác thân cao gần một m8, nhẹ nhàng ôm dáng người mảnh khảnh thân cao có thể tương đương hoặc hơn mình của Tiêu Chiến chặn ngang bế lên.
Gã đàn ông cách gian thấy thế nóng nảy, gã cực khổ nhìn chằm chằm miếng thịt non kia cả đêm, làm sao có thể dễ dàng để người phỏng tay trên.
"Tiên sinh, cậu ấy là bạn học của tôi, anh giao cậu ấy cho tôi là được."
Vương Nhất Bác mắt cũng không liếc đối phương một cái, trực tiếp từ trước mặt người ta đi qua.
"Tiên sinh......"
Gã đàn ông nhất thời tình thế cấp bách, đưa tay ngăn hắn lại. Vương Nhất Bác rốt cuộc không kiên nhẫn mà liếc mắt nhìn gã
"Cút."
Ánh mắt đáng sợ đến làm người không rét mà run, thành công chấn nhiếp được lòng tham nảy lên của gã đàn ông, làm đối phương không dám đuổi theo.
"Ngô......" Tiêu Chiến ôm lấy người đàn ông đang ôm mình bởi vì cả người cảm thấy rất không thoải mái, chỉ có thể cọ tới cọ lui muốn giảm bớt nôn nóng bất an của mình
"Khó chịu......"
Trong miệng cậu phun ra mùi rượu thoang thoảng, mang theo hương vị trong trẻo. Tại quán bar ngư long hỗn tạp, Vương Nhất Bác vẫn nghe thấy được.
Không phải mùi nước hoa rẻ tiền, cũng không phải mùi thuốc lá làm cho người chán ghét, mà là đến từ hơi thở đặc biệt của thiếu niên trên người, không thể hiểu được làm khứu giác nhanh nhạy của Vương Nhất Bác nghĩ tới hương vị thanh xuân cùng ánh mặt trời.
Này rất khó hiểu, thế nhưng không có làm hắn chán ghét.
Vương Nhất Bác năm nay ba mươi, bởi vì nguyên nhân quá kén chọn, vẫn không tìm được đối tượng thích hợp kết thúc.
Nhóm bạn bè tốt cùng hắn lớn lên mỗi ngày cười nhạo hắn, đời này có lẽ chỉ có thể làm một lão xử nam độc thân.
May mà Vương Nhất Bác không phải chòm sao Xử Nữ khó tính, nếu không hắn nhất định sẽ cho thêm một vết đen đậm rực rỡ với bọn họ......
Vì xác định cơ thể Tiêu Chiến thật sự không làm mình chán ghét, Vương Nhất Bác ôm cậu, trực tiếp đến khách sạn gần đó, dù sao hắn uống rượu xong không thể lái xe, thiếu niên trong lòng ngực mình cũng yêu cầu hoàn cảnh an tĩnh để nghỉ ngơi.
Dọc theo đường đi, Vương Nhất Bác cảm giác người trong lòng ngực chính mình tựa như một con mèo hoang không ngoan, ở trong lòng ngực mình cào tới cào lui, trải ủi phải cọ, muốn dùng hết mọi biện pháp khiến cho mình được chú ý.
Mà hắn trước sau đều mặt vô biểu tình, thong dong nện bước. Cho dù là đối mặt với nghi ngờ của cô gái ngồi bàn tiếp tân khách sạn, cũng không chớp mắt một chút.
Vào phòng khách sạn, Vương Nhất Bác trực tiếp ôm Tiêu Chiến vào toilet. Sau khi tính toán một chút, thả người trong bồn tắm trước, cởi ra quần áo, dùng vòi hoa sen giúp cậu tắm rửa.
Thiếu niên phát tác dược hiệu, cuộn tròn ở bên trong bồn tắm giống như một con cá sắp chết, khi thì an tĩnh khi thì làm ầm ĩ.
Vương Nhất Bác dùng tay cố định lại cánh tay Tiêu Chiến, tránh cho lúc cậu lộn xộn đụng đau.
Khi mùi thuốc lá và rượu ở quán bar theo dòng nước bị rửa trôi đi một chút, hương vị cơ thể trên người thiếu niên càng thêm rõ ràng, lượn lờ ở trong mũi Vương Nhất Bác, khiến cho ánh mắt hắn tối tăm.
Tiêu Chiến không biết mình đang gặp phải chuyện gì, cậu chỉ là đi theo khát vọng từ chỗ sâu trong nội tâm, hành động làm sao có thể để chính mình dễ chịu một chút.
Loại mời gọi như có như không này, đối với bất kỳ một người đàn ông tinh lực dồi dào nào mà nói đều là thử thách khó khăn.
"Yên tĩnh một chút."
Thanh âm Vương Nhất Bác hỗn loạn khó có thể nhận ra nguy hiểm.
Mà lúc này Tiêu Chiến tựa như đã mất đi lý trí, cậu lần đầu biết được hiệu lực của thuốc lại khó chịu như vậy, cậu quả thực muốn chết, muốn đâm vào tường.
Nhưng cậu là một người sợ đau, trên người đụng một chút đã bị bầm tím rồi, cậu không có khả năng đi đâm tường, cậu chỉ biết nắm chặt người đàn ông trước mặt mình, muốn phát tiết sức lực ở trên người đối phương.
Chẳng qua một chút sức nhỏ xíu như vậy, đối với Vương Nhất Bác mà nói, không hề đau đớn gì cả, bầu không khí còn tràn ngập làm cho người hiểu sai ý.
Hắn mặt không phản ứng mà buông vòi hoa sen, giơ tay ra tới, bàn tay dày rộng cầm lấy bàn tay nhỏ hơn chỉ so bằng một cái nắm tay của mình
"Đủ rồi."
Hắn thật sự không định đối với thiếu niên thoạt nhìn miệng còn hôi sữa này xuống tay, chỉ là bởi vì mùi vị trên người đối phương không làm người chán ghét, cho nên ôn nhu một chút mà thôi.
Sau khi ngăn lại hành động giống như con mèo hoang của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác từ bên cạnh rút một cái khăn tắm, động tác rất sạch sẽ nhanh nhẹn mà bế lên thiếu niên mảnh khảnh ra ngoài.
Thiếu niên vừa rồi còn rất ngoan, sau khi được bế đi mặt thuận tiện đặt trên vai Vương Nhất Bác bổng nhiên có miếng thịt dân tới gần đột nhiên há mồm cắn cổ hắn một cái, vẫn luôn dùng sức không buông miệng.
Vương Nhất Bác mày nhíu chặt một chút. Quay đầu nhìn cái đầu tròn ẩm ướt trên vai mình, nhưng hắn không nói gì thêm.
Cho đến mép giường, mới dùng tay nhéo gương mặt Tiêu Chiến giải cứu miếng thịt trên cổ bản thân ra.
Tiêu Chiến nức nở một chút, bàn tay to trên khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp có chút vặn vẹo, đôi mắt nhắm chặt, vô luận thấy thế nào đều là một biểu tình thống khổ.
Giả sử như cậu gặp được một đối tượng có tự chủ kém, nói không chừng vừa rồi ở phòng tắm đã bị ăn sạch sẽ.
Đáng tiếc cậu gặp được chính là Vương Nhất Bác, một người quanh năm thanh tâm quả dục, đối với nhân loại không có ảo tưởng là một lão xử nam lớn tuổi.
Đối mặt với sự xinh đẹp tuấn tú của thiếu niên, người này hô hấp cũng chưa thay đổi một chút, trực tiếp tìm ra máy sấy, nghiêm trang mà sấy tóc cho cậu.
Gió nóng ấm áp thổi tới trên đầu, Tiêu Chiến cảm thấy chính mình càng khó chịu, cậu ba chân bốn cẳng mà dọc theo cánh tay người đàn ông cọ sát trên người hân.
Hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, thuận tay cố định thiếu niên ở trong lòng ngực chính mình, tiếp tục sấy tóc.
Khi một mảnh ướt dầm dề ấm áp cọ trên mặt mình, hắn rốt cuộc ý thức được, muốn giải quyết vấn đề không phải đơn giản tắm rửa một lần là xong.
"Cậu tuổi còn nhỏ, nhịn một chút."
Trải qua thời gian suy xét ngắn ngủi, Vương Nhất Bác không chút do dự đẩy Tiêu Chiến ra, thuận tiện kéo chăn, che lại đối phương.
Thực nhanh một cánh tay tinh tế từ trong chăn vươn ra, không thuận theo không buông tha mà bắt lấy tay áo hắn
"Xin anh......"
Trong lúc thanh tỉnh giây lát Tiêu Chiến mở to đôi mắt một chút, bên trong đều là nước mắt.
Vương Nhất Bác thấy một màn này, trên mặt lạnh lùng hơi sửng sốt. Sau đó hơi hé môi mỏng, lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt
"Tôi không phải người tùy tiện."
Tiêu Chiến trực tiếp khóc ra nước mắt, ông trời ơi hãy nói đi, chính mình làm sao mà xui xẻo như vậy, tìm ra một người đàn ông như này chứ, lúc này kêu đối phương giúp mình người khác còn kịp không?
"Vậy...... vậy, giúp tôi tìm một người......"
Thanh âm thiếu niên mơ hồ không rõ, Vương Nhất Bác tiến đến bên miệng đối phương nghe xong hai lần mới nghe rõ.
"......" Nói thật hắn thật thất vọng với đứa trẻ này, hoàn toàn không có hảo cảm.
Đứng ở lập trường của Tiêu Chiến, một khắc từ lúc cậu biết chính mình uống vào ly rượu có thuốc kia, bản thân đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, nghiêm túc mà nói cậu quả thật không có quan niệm quá khắt khe về trinh tiết gì đó nhưng cũng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện đâu nha.
Giả như không có bị người âm thầm hãm hại, mấy chuyện đại loại như lăn giường với người khác sẽ không bao giờ phát sinh.
Không có được đáp lại từ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhận mệnh mà bò dậy, tìm kiếm di động của mình......
"Cậu đang làm gì?"
Hắn thật sự hiểu lầm hành động của Tiêu Chiến hắn cho rằng cậu muốn đi ra ngoài tìm người, mày nhăn chặt sắp kẹp chết một con ruồi, chẳng lẽ thật sự nhẫn nại như vậy không được sao?
Hay là nói, thiếu niên thoạt nhìn tuổi không lớn lắm này, đã là một tay chơi già đời lão làng bách chiến?
Không hiểu được lý do gì mà Vương Nhất Bác cảm thấy tức giận.
Hắn chán ghét người không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân của mình, cùng với tuổi còn trẻ đã "chơi" vô số người.
Tiêu Chiến không biết người đàn ông bên người mình đây đang suy nghĩ cái gì, cậu tay chân vô lực mà té ngã trở lại, nhỏ giọng cầu xin
"Giúp em gọi một cuộc điện thoại...... Gọi cho tiểu béo bạn học của em......"
Còn tốt, ê ê a a Tiêu Chiến vẫn biểu đạt hoàn chỉnh rõ ràng ý của câu nói
"Nói bọn họ...... Không cần chờ em......"
Sắc mặt Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, cầm lấy di động của thiếu niên lúc chuẩn bị gọi, đối phương lại nói
"Thuận tiện...... Giúp em tìm một tên đàn ông sạch sẽ, em sắp chết rồi......"
"......" Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đen hơn một chút, đứng lên đi qua bên cạnh gọi điện thoại.
Sau khi kết nối được, đơn giản nói rõ ràng tình huống, sau đó tắt máy.
Còn cái yêu cầu thứ hai của thiếu niên, Vương Nhất Bác thực xin lỗi, hắn sẽ không tìm đàn ông, không có tâm trạng đó cũng không có cách.
Nhưng nếu như thật sự nhẫn nại không được...... Hắn kéo ra cà vạt của mình, một bên lạnh mặt, một bên xoay người, đi trở về bên người thiếu niên.
Khi thân hình cao lớn rơi xuống trước mắt mình, cậu thở dài một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc có thể giải thoát rồi. Nhưng là thực mau cậu phát hiện, đây là ảo giác!!
Có đàn ông so với không có đàn ông càng thống khổ, càng muốn chết hơn!
Không, trực tiếp chết rồi, còn không ngừng đau khổ một hồi rồi mới chết!
Cầm thú......
Gia súc.....
Khốn nạn......
Tiêu Chiến hai mắt vô thần mà lên án, trên người tiếp tục xóc nảy, trải nghiệm tư vị thống khổ chết đi rồi sống lại.
Vương Nhất Bác ngay từ đầu chỉ là đánh cược một chút, cũng không có nghĩ tới sẽ làm đến cuối cùng. Chỉ là sau đó lại phát sinh sự tình này lại bị mất khống chế.
Liên tục mặc kệ bản thân, làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc trước nay của mình.
Sau khi kết thúc, Tiêu Chiến không còn hơi sức mà ngủ, tay chân cũng không động đậy, vẫn là giữ nguyên tư thế như lúc đầu.
Vương Nhất Bác nhìn thấy những dấu vết hôn cắn ghê người trên khắp người cậu dưới ánh đèn, trong nháy mắt mở to hai mắt, nghi ngờ nhân sinh.
Hắn không cho rằng mình vừa rồi có bao nhiêu thô lỗ, rốt cuộc tức giận rồi tức giận, lần đầu tiên thực hành loại chuyện này, trong lòng nghĩ cần ôn nhu cẩn thận, hắn cũng không tán thành thái độ khác.
Nhưng khi sự thật bày ở trước mắt, hắn, làm đối phương bị thương. Vương Nhất Bác đôi môi gắt gao mím chặt, nâng tay nhìn đồng hồ một chút, phát hiện mới rạng sáng, hắn lập tức xuống giường, mặc thêm quần áo rồi ra cửa.
Ở trên phố một đoạn thời gian, hắn tìm được cửa hàng thuốc mở cửa suốt 24 giờ.
Hắn đi vào tiệm thuốc tỏ vẻ chính mình muốn mua thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau. Thuận tiện cũng hỏi rõ ràng
"Miệng vết thương trầy da có thể dùng không?"
Hắn không xác định chỗ chịu tra tấn kia của đối phương có miệng vết thương hay không, nên cần phải cẩn thận hỏi rõ ràng.
"Có thể."
Nhân viên cửa hàng không cẩn thận nhìn thấy dấu cắn trên cần cổ của Vương Nhất Bác mơ hồ thể xác định mục đích mua thuốc bôi của vị khách hàng này, cô cảm thấy mặt nóng bừng, thuận tiện đẩy mạnh nguồn tiêu thụ áo mưa trong tiệm của mình một chút
"Tiên sinh có cần áo mưa cùng KY không?"
Vương Nhất Bác sắc mặt tức khắc một trận xanh một trận trắng, bởi vì hắn đã quên sử dụng áo mưa, càng không có sử dụng KY
"Không cần."
Hắn ngữ khí cứng rắn thanh toán tiền, cầm theo thuốc mỡ vội vàng ra cửa. Trở lại khách sạn, đã rạng sáng hơn hai giờ.
Vắt khăn lông nóng giúp đối phương lau chùi xong thân thể, bôi xong thuốc mỡ, đã rạng sáng ba giờ.
Vương Nhất Bác nằm kế người thiếu niên đang hô hô ngủ, lại không hề buồn ngủ, rốt cuộc hắn đã chịu tra tấn, cũng không so với nam hài bên cạnh, thậm chí còn ngáy lớn nữa......
Phải biết rằng trước hôm nay, vì xuất thân từ gia đình giàu có hắn là đại thiếu gia nhà giàu, căn bản không hề nghĩ tới khả năng chính mình là GAY.
Sự thật chứng minh, hắn không chút nào chán ghét thân thể nam giới. Thậm chí bây giờ sau khi nhắm mắt lại, vẫn còn có thể cảm nhận được dư vị đó.
Thời gian chiến đấu dài cùng cảm giác sung sướng, cùng với...... biểu hiện của đối phương.
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác chịu không nổi mà kéo dài khoảng cách với thiếu niên, bảo đảm chính mình sẽ không giống như trước, không báo trước mà làm cho đối phương thê thảm đến không nỡ nhìn thẳng.
Vừa rồi lúc bôi thuốc mỡ cho đối phương, hắn thấy được vết nứt càng nghiêm trọng kia, trong một khắc trực tiếp nghi ngờ mình có phải biến thái hay không......
Có cái ý tưởng phức tạp này, sắc mặt Vương Nhất Bác lúc xanh lúc đỏ, ở trên giường trằn trọc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.
Hắn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, rất ít vượt qua rạng sáng mới ngủ. Nếu không sẽ quấy rầy đồng hồ sinh học, làm cho ngày hôm sau buổi sáng dậy không nổi.
Vừa mới kết thúc kỳ thi đại học chất lượng giấc ngủ của Tiêu Chiến phi thường tốt, mặc kệ là buổi tối ngày hôm trước mấy giờ đi ngủ, dù sao ngày hôm sau buổi sáng 7 giờ cũng sẽ tỉnh lại.
Sau đó nên đi học thì đi học, nếu cuối tuần thì ngủ nướng để lấy lại sức.
Buổi sáng hôm nay, Tiêu Chiến cùng giống như trước nay ở trên giường tỉnh lại
"Ây da......"
Cậu phát hiện toàn thân mình đau nhức tựa như bị xe cán qua, tay tay chân chân, không có một chút sức lực nào.
Thậm chí cả "miệng" cũng đau......
Cậu thất thần mười mấy giây, ngơ ngác mà nhớ tới cuộc vật lộn tối qua, tức khắc nâng lên bàn tay che hai mắt chua xót một chút.
"A......" Muốn chết thực sự!!!
Lúc trúng thuốc cũng không cảm thấy cùng người khác lăn giường có cái gì không tốt, lúc giải quyết xong nhu cầu sinh lý, đã bắt đầu ghét bỏ!
Đây hẳn là bệnh chung của đàn ông đi.
Tiêu Chiến mới mười tám tuổi, nhưng cậu là một nam nhân hàng thật giá thật đó nha.
Sau khi dùng tất cả sức lực ngồi dậy, cậu quay đầu mắt nhìn tên đàn ông bên người, gương mặt đang ngủ say kia, ngũ quan tuấn mỹ, sóng mũi cao thẳng, rất đẹp trai.
Nhưng không cản trở Tiêu Chiến trợn trắng mắt với hắn, bởi vì dù soái cũng không che dấu được bản chất cầm thú của hắn, nhìn làn da trên người của mình, cơ hồ như cái bảng pha màu.
"Súc sinh......"
Tiêu Chiến xuống giường toàn thân quá đau nhức, không chịu nổi lại mắng một câu.
Vội vàng tìm kiếm quần áo của mình đến cuối cùng ở toilet mới tìm được nguyên cả một bộ.
Sau khi cậu mặc vào, giống như trốn ôn dịch mà chạy như ma đuổi khỏi khách sạn.
Mới 7 giờ, bên ngoài người không nhiều lắm.
Sáng sớm không khí tươi mát thổi vào mặt, làm Tiêu Chiến hít sâu một hơi, sau đó quấn chặt áo thun trên người chính mình, sờ sờ túi tiền.
Tiền trong ví cũng không có bao nhiêu cùng lắm chỉ có hai trăm tệ.
Đó là tiền Tiêu Chiến chuẩn bị tối hôm qua cùng với mọi người chia nhau trong buổi đi chơi, sau khi cậu nhớ tới chuyện này, ở lối đi bộ vừa đi, vừa gửi tin nhắn cho tiểu béo
"Người anh em, tối hôm qua chia ra một người bao nhiêu, tớ đưa qua cho cậu."
Cậu cho rằng tiểu béo lúc này chắc chắn không tỉnh, nên cất di động vào.
Leng keng một tiếng, làm Tiêu Chiến trong lòng căng thẳng, như chim nhỏ sợ cành cong.
"Súc sinh......"
Cậu an ủi thần kinh cùng trái tim nhỏ đáng thương của mình, thầm mắng tên đàn ông làm chính mình thần hồn nát thần tính kia.
<<Anh em, không cần tiền, có một kẻ nhà giàu thanh toán giúp rồi>>
<<Tốt vậy sao, ai a?>>
<<Tên tiểu tử Tạ Vĩnh kia chứ đâu, nhà cậu ta rất có tiền mà>>
<<Cậu tối hôm qua với cô bạn kia thế nào?>>
<<......>>
Thấy tiểu béo trả lời đã biết cậu ta bị lừa, Tiêu Chiến không phải loại người thích sác muối lên vết thương của người khác, cậu cười cười cất điện thoại, sau đó tấp vào quán ăn ven đường ăn bữa sáng, lấy ra hai trăm trong bóp mình trả tiền
"Cảm ơn."
Tiêu Chiến tiếp nhận một đống tiền lẻ ông chủ đưa, cẩn thận mà bỏ túi, sau đó lấy ra hai đồng tiền, đến trạm xe buýt gần nhất, ngồi xe buýt vượt qua gần nửa cái thành phố, trở lại nhà của mình ở khu phố nam.
Cậu từ nhỏ lớn lên ở một ngõ nhỏ trong nội thành, trong nhà không nghèo cũng không giàu, chính là một gia đình bình thường.
Phía trên có chị gái tài giỏi xinh đẹp, đang học đại học ở một trường có tiếng, phía dưới có một em trai thông minh lanh lợi, năm nay vừa lên cấp hai đang đi học ở trường trung học trọng điểm gần đây.
Người ta nói đứa thứ hai là sự tồn tại dư thừa, quả thật rất đúng.
Cha mẹ Tiêu Chiến cũng rất bất mãn, tại sao con cả và con út so sánh với nhau thì càng hơn chứ không kém, là đứa vừa thấy đã biết tương lai sẽ là tinh anh của xã hội, đến phiên con thứ lại không được.
Không nói chỉ số thông minh không chỉ không cao, đến cách xử sự với người khác cũng không biết, chỉ được cái gương mặt kia lớn lên cũng được gọi là xinh đẹp.
Tính cách không thể nói là đáng ghét, nhưng cũng tuyệt đối không làm cho người ta thích được.
Dù sao thì chính là quá bình thường, không ưu điểm cũng tìm không ra khuyết điểm nào quá lớn.
Hy vọng của hai vợ chồng nhà Tiêu ủy thác đều ở trên người con cả cùng con út, ngày thường bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, một bên đi làm kiếm tiền một bên nuôi con, sợ hai đứa con có tiềm lực nhất sẽ đi sai đường.
Nhưng thật ra đối với Tiêu Chiến không sao quản thúc được, thích học bài thì học bài một lát, thích đi ra ngoài chơi thì đi ra ngoài chơi, chỉ cần đúng giờ về nhà là được.
Đi qua đêm không trở về nhà, Tiêu Chiến vẫn là lần đầu tiên trải qua, lúc vào cửa cậu có hơi sợ hãi.
Nhưng có lẽ là cậu đã suy nghĩ nhiều, bây giờ khoảng 8 giờ, cha mẹ 9 giờ rưỡi mới đi làm, bây giờ căn bản chưa có dậy.
"Anh."
Con út Tiêu Minh ở phòng khách làm bài tập, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chiến về kêu một tiếng.
"Ừm, học bài sớm vậy?"
Bởi vì chỉ có em trai, tâm tình sợ hãi như bị treo trên cành cây cũng liền thả lỏng một chút, đứng ở cửa đổi giày.
"Sắp thi cuối kỳ ạ" Tiêu Minh nói.
"Ờ.."
Cũng đúng, nghĩ đến đầu óc vượt trội của em trai, Tiêu Chiến một tên dốt lười ngượng ngùng mở miệng tiếp
"Anh đây về phòng ngủ, không quấy rầy em."
"Vâng."
Cậu nhóc gật đầu toàn là dáng vẻ một lòng chỉ có học tập. Bởi vì trong nhà ít phòng nên hai anh em bọn họ ở cùng một phòng.
Anh thì giường trên, em thì giường dưới.
Chính là hôm nay, Tiêu Chiến thật sự bò không nổi lên giường ngủ của mình, cậu ở trên giường của em trai say giấc.
Nửa giờ sau, Tiêu Minh đi vào lấy đồ, thấy cậu cuộn người ở trên giường mình ngủ rồi, giống như một con tôm luột.
Vị thiên tài mười một tuổi đã lên sơ trung này có khuôn mặt nhỏ vừa lãnh khốc lại đẹp mắt giống cậu đến mấy phần nhìn vào có thể dễ dàng nhận ra quan hệ huyết thống.
Cậu nhóc lặng lẽ đi qua kéo chăn, đắp lên cho tên anh trai lười nhác đến cả sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự gánh vác của mình
Khoảng 8 giờ rưỡi, Tiêu Minh từ trong phòng ra ngoài, đụng phải ba mẹ rời giường đi làm, ngoan ngoãn kêu một tiếng
"Ba, mẹ."
"Thức sớm vậy, anh con còn chưa có rời giường?"
Mẹ Tiêu hai mắt nhìn cửa phòng con trai, cơ hồ biết được đáp án.
"Dạ."
Tiêu Minh gật gật đầu, không nói gì thêm. Ba Tiêu ở một bên liền cười nói.
"Cái thằng nhóc Tiểu Chiến kia tới nghỉ hè chính là như vậy, cả ngày ngủ không chịu tỉnh."
Bọn họ đều đã quen như vậy rồi.
"Chờ anh con dậy, nấu cho nó chút đồ ăn, không lại đói chết nó."
Mẹ Tiêu nói, sau đó hai vợ chồng thu xếp thỏa đáng cho mình. Đi làm nô lệ cho tư bản.
Vương Nhất Bác lúc này ở khách sạn tỉnh lại theo thói quen mà lấy ra di động nhìn thời gian một chút. Đã 10 giờ sáng, so với ngày thường là trể hơn ba giờ.
Nghĩ đến nguyên nhân mình làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, hắn lập tức quay đầu xem xét người mình cạnh.........Trống trơn hà.!!
Xốc chăn lên tìm kiếm, một cái giường lớn hoàn chỉnh chỉ có chính một người.
Vương Nhất Bác rời giường, đi đến phòng tắm xem xét cũng không ai. Hắn hơi chau mày, rửa mặt xong cũng rời khỏi khách sạn.
Tối hôm qua vật lộn với thiếu niên không là ai kia, không biết tên, không có phương thức liên lạc, cũng không có địa chỉ, hắn hiển nhiên nghĩ chỉ là một hồi nhân duyên tựa mây khói thôi.
Vương Nhất Bác bãi đỗ xe tìm được xe của mình. Điện thoại trong túi ngay lúc này vang lên, người đàn ông đang trong xe vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ vừa nhận được điện thoại.
"Alo?"
"Ngày hôm thực sự xin lỗi con."
Người gọi điện thoại cho hắn chính là mẹ hắn Chương Hoài
"Mẹ không nên lúc con không hiểu rõ, tụ tập nhiều người như vậy đến bàn chuyện của con, quả thật không tôn trọng con."
"Đúng vậy." Vương Nhất Bác lạnh giọng nói
"Mẹ nghĩ đầu tiên là bản thân sau đó mới là con trai của ngài."
"Cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi..."
"Ài..... Cho nên con hoàn toàn không tán đồng ý kiến của chúng ta sao?"
"Không"
"Nhưng là có nghe hay không là quyền của con, mà không phải mẹ thì cũng không nghe cô hoặc là dì nào cả"
Sau đó im lặng một hồi lâu.
Khi sắp kết thúc cuộc gọi Vương Nhất Bác nói
"Lần sau lại cùng con thảo luận chuyện này đi, bây giờ không thích hợp."
Tắt điện thoại, hắn lái xe trở về căn hộ nằm ngay trung tâm của mình. Thứ hai đến thứ sáu hắn ở nơi này, vì nó cách công ty tương đối gần, thuận tiện đi làm hơn.
Đối diện căn hộ của Vương Nhất Bác cũng có một người sống giống như hắn là Quý khả hai người từ khi học cao trung đã là bạn bè, quen thuộc đến không thể quen hơn.
Vương Nhất Bác về nhà nhìn thấy một tên đàn ông nằm chình ình ở trên sô pha của mình, còn tưởng rằng mình vào nhầm nhà.
"Không cần nhìn, đây là nhà cậu."
Quý khả ngồi bật dậy
"Mẹ cậu nói cậu đêm qua cáu kỉnh, bảo tôi lại đây xem cậu một chút."
Vương Nhất Bác ném xuống tất cả đồ vật trên người mình, đối với gã làm như không thấy mà đi vào phòng ngủ.
"Ẩy....." Quý Khả theo sau, ngửi được một mùi rượu nhàn nhạt trên người hăn.
"Cậu thật sự đi uống rượu hả? Ha ha, tức giận đến như vậy sao?" Gã dựa trên ván cửa nói
"Còn không phải chỉ bị thúc giục kết hôn thôi sao, ai mà chưa từng trải qua chứ, bọn họ thích nói thì mặc cho bọn họ nói đi, cậu cũng không mất miếng thịt nào."
Điểm này gã cảm thấy Vương Nhất Bác quá tốt nhỉ.
"Tốt thôi, buổi tối tôi kêu thêm mấy người tới cùng cậu uống rượu, được không?"
Dù sao một đám người bọn họ, coi như cũng đã có mấy ngày không gặp qua. Không hề giống như trước đây, thỉnh thoảng là ra ngoài tụ hội.
Rốt cuộc đều là người ba mươi tuổi, bận sự nghiệp rồi gia đình, quả thật......haizzzz
Áp lực nó đi đôi với tỉ lệ thuận với số tuổi mà.
Lại nói Tiêu Chiến ngủ một giấc là ngủ đến giữa trưa, vẫn là do em trai đánh thức mới chịu dạy. Tiêu Minh đứng ở mép giường, lo lắng mà nhìn cậu
"Anh có phải bị bệnh hay không thoải mái ở đâu hay không?"
Loại chuyện này sao có thể nói ra dạy hư em trai chứ, Tiêu Chiến xua tay
"Không sao, anh nằm một lát liền dậy ngay đây, em nấu cơm rồi sao?"
Ngày thường cậu cũng làm, chỉ là hôm nay sợ không có khả năng.
"Vâng, anh mau dậy ăn."
Nhìn Tiêu Chiến bò dậy, Tiêu Minh mới xoay người đi ra ngoài chờ.
Ngủ một buổi sáng, cậu cảm giác đã khá hơn rất nhiều, ngoại trừ chỗ nào đấy vẫn không thể tránh khỏi đau nhức, trạng thái tinh thần cũng không tồi.
Đồ ăn cũng ổn, cậu ngồi với em trai môi hồng răng trắng rất hợp mỹ quan nên tâm trạng cậu tốt ăn ước chừng hai chén cơm lớn.
Sau khi ăn uống no đủ, gác xuống chén đũa hỏi
"Chị khi nào được nghỉ, em biết không?"
Đối phương cùng em út cho đến bây giờ tương đối thân thiết, muốn biết tin tức chị gái hỏi em trai là được rồi.
Cũng không phải Tiêu An không thích em trai thứ hai, chỉ là...... Không có tiếng nói chung thôi.
"Nghỉ hè chị ấy không trở về nhà, muốn đi Mỹ du lịch."
Nói xong Tiêu Chiến ngơ ngác, bởi vì đi Mỹ phải tốn không ít tiền, đối với cha mẹ mà nói lại là một phí tổn không nhỏ.
"Trường học tài trợ đưa đi sao"
Như vậy có thể tốn ít hơn một chút.
Tiêu Minh lắc đầu "Không phải, chị ấy và bạn học cùng đi."
Tiêu Chiến cũng không nói cái gì, chủ động thu dọn chén đũa, mang đến phòng bếp rửa sạch.
"Anh buổi chiều có ngủ không?"
Sau lưng truyền đến thanh âm của em trai. Cậu lau khô tay, đi qua bên người em trai đi ra ngoài
"Anh buổi chiều đi ra ngoài tìm việc làm thêm."
Trước kia cậu cũng làm như thế này, kiếm tiền rồi chia cho em trai một chút, cho đối phương mua đồ dùng học tập.
Tiêu Minh gật gật đầu, trên tay đã cầm lấy sách vở.
Tiêu Chiến đi vào phòng, nâng lên tay áo ngửi ngửi quần áo trên người, toàn mùi khói mùi rượu, vì thế phải thay ra giặt sạch mới ra ngoài.
Việc làm thêm gì đó, phát tờ rơi, phục vụ...v..v... cậu cơ hồ đều rõ như lòng bàn tay.
Loại công việc này thực dễ dàng tìm, nhưng mà kiếm không được bao nhiêu tiền cả.
Có thể kiếm được tiền nhất, chỉ có làm tiêu thụ.
Tiêu Chiến trải qua một đêm ở quán bar bị người ám toán, đối với công việc phục vụ trong lòng còn rất sợ hãi.
Cậu không dám tùy tiện tìm một chỗ xin việc, muốn tìm thì phải tìm câu lạc bộ cao cấp một chút.
Nhưng là loại địa phương này yêu cầu rất nghiêm, quản lý nhất định sẽ không thu nhận học sinh đến làm thêm.
Câu lạc bộ K có một nam quản lý người khác kêu là Từ ca, phụ trách dẫn dắt nhân viên tiêu thụ nam, doanh số mỗi tháng đều cạnh tranh quyết liệt cùng nhân viên tiêu thụ nữ bên kia.
Gần đây thuộc hạ đầu bảng của hắn đã đi rồi, hắn bên này như trứng chọi đá làm hắn sứt đầu mẻ trán một trận.
Cách một đoạn thời gian liền hỏi bộ phận nhân sự một chút, có nhân viên nào xuất sắc tới ứng tuyển hay không.
Nhân sự trả lời có, nhưng mà không được xuất sắc như yêu cầu.
Muốn cùng thuộc hạ đầu bảng kia của Từ ca so sánh hóa ra là không có khả năng.
Tiêu Chiến nhìn thấy thông báo tuyển dụng ở trên mạng thấy câu lạc bộ này danh tiếng không tệ đang tuyển dụng tiêu thụ, trực tiếp liền tới đây hỏi
"Chào chị, xin hỏi còn nhận người không?"
Người trước bàn tiếp tân vừa thấy cậu, dáng vẻ lớn lên đẹp mắt như vậy, cả người còn mang hương vị học sinh, nghiêm trọng nghi ngờ có phải vị thành niên hay không......
"Chúng ta nơi này không tuyển vị thành niên."
Tiêu Chiến cạn lời, từ trong ví rút ra chứng minh thư đưa cho chị gái nàn tiếp tân.
"Em rất giống vị thành niên sao?" Rõ ràng thân cao cũng gần 1 mét 80 mà.
"Ồ......" chị gái biết mình nhận nhầm nên nên cũng ồ một tiếng.
"Em ứng tuyển vào chức vị nào?" Chỉ cần tròn mười tám tuổi là được bên họ đồng ý tuyển nhân viên.
"Nhân viên tiêu thụ ạ."
"Vậy được."
Chị gái bàn tiếp tân đánh giá cậu một chút, kỳ thật trừ khuôn mặt ngây ngô, dáng cùng người khí chất non trẻ còn các phương diện khác đều không tồi
"Đi theo chị."
Chị gái nọ dẫn Tiêu Chiến đi gặp bộ phận nhân sự, còn làm kinh động đến Từ ca, lại đây nhìn hai lần Nhưng nghe nói là một học sinh làm thêm, mặt Từ ca lộ vẻ đáng tiếc
"Chúng ta hình như không nhận bán thời gian, dễ xảy ra phiền phức."
Khách hàng bên này, tố chất tốt chím đa số thật không có trở ngại gì, nhưng chính là ai có thể bảo đảm không có người xấu chứ.
Vạn nhất học sinh làm thêm ở chỗ này gặp ủy khuất, nháo loạn lộ chuyện ra bên ngoài, sẽ rất khó coi.
"Tôi thực cần công việc này." Tiêu Chiến năn nỉ nói.
"Cho tôi thử làm một chút được không, nếu không đạt được yêu cầu của anh, anh có thể không cần."
Từ ca tâm tình phức tạp, nếu là học sinh khác tới xin việc, hắn không nói hai lời sẽ cự tuyệt, chính là vị trước mắt này...... Điều kiện thập phần xuất sắc nha.
Thấy ánh mắt bướng bỉnh của cậu, chắc chắn cũng không phải cái loại người trẻ tuổi đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày.
"Chúng ta bên này cậu cũng biết, có những khách hàng uống nhiều, sẽ không đối xử hòa nhã như vậy, chúng ta chỉ có thể tận lực tránh cho chuyện đó xảy ra, nhưng không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý mình sẽ bị chiếm tiện nghi."
Tiêu Chiến cau mày, nhỏ giọng nói
"Chỉ là sờ eo sờ tay, tôi có thể tiếp thu, mông thì không thể được."
Đàn ông bị sờ eo sờ tay không quan trọng, chỉ là mông thì không được, đó thật sự là không tôn trọng.
Từ ca cùng người trước bàn kia đều sửng sốt. Chắc hẳn là chưa thấy qua người nào quang minh chính đại nói tới chuyện này như vậy, bất ngờ cảm thấy có chút buồn cười.
"Cái loại khách hàng đó vẫn là tương đối ít, nhưng là tôi nói, không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn."
"Có thể bị chiếm tiện nghi hay không, phải xem chính cậu liệu làm sao mà làm"
"Phải đi ra ngoài mới bán được, nếu như cậu không bưng, coi như công việc này cậu cũng kiếm không được tiền."
Tiêu Chiến gật gật đầu 'Cho nên xin cho tôi một cơ hội để tôi thử xem, nếu thật sự không được, tôi sẽ tự biết khó mà lui."
Vừa nghe đã biết là ngây thơ không tiếp xúc qua xã hội, Từ ca ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm nay, phiền nhất đó là loại ngựa non háu đá này.
Vì thế tức giận mắng thầm một câu "Cậu cho rằng chỗ của tôi là chợ bán thức ăn à?"
Tiêu Chiến cũng nói thầm "Thử việc đối với các người cũng không có tổn thất."
Từ ca khụ khụ hai tiếng, nếu không phải thấy thằng nhóc này lớn lên ngoan ngoãn, hắn cũng không kiên nhẫn cảnh cáo nhiều như vậy
"Được rồi, cậu thật sự muốn làm, thì buổi tối 8 giờ tới làm."
"Được, cảm ơn anh."
Tiêu Chiến nói, hướng về phía Từ ca nhe răng cười.
Nhìn khuôn mặt này, Từ ca liền cảm thấy không mệt nữa, vạn nhất thằng nhóc này thật sự được thì sao.
Bây giờ mới bốn giờ rưỡi, thời gian còn sớm, sau khi cùng câu lạc bộ bên này xác định, Tiêu Chiến ngồi xe buýt trở về nhà.
Buổi tối cùng cha mẹ ăn cơm xong, liền nói chính mình tìm việc làm thêm vào buổi tối, một lát sẽ đi làm.
Mẹ Tiêu sửng sốt nói "Nhanh như vậy đã tìm được việc rồi sao?"
Ba Tiêu gật đầu "Thành tích còn chưa có sao?"
"Dù sao điểm cũng không khác lúc trước là nấy."
Không tốt cũng không xấu, không có gì để chờ mong "Có thể đến khuya mới trở về."
"Công việc gì mà về trễ như vậy?" Mẹ tiêu nhíu mày nhìn cậu.
"Câu lạc bộ hộp đêm"
Ba Tiêu nghe xong cũng nhíu mày một trận
"Người trẻ tuổi con đến nhiều ở nơi hổn loạn đó làm gì, con nếu được đổi chỗ khác đi?"
"Phát tờ rơi hoặc làm phục vụ sinh cũng không tồi."
"Những việc đó con làm rồi."
Hai vợ chồng Tiêu mặt tức khắc lộ vẻ phức tạp, cũng không hề nói cái gì nữa.
Con thứ đi ra ngoài tìm việc, gần đây có thể rèn luyện năng lực xã giao, mở rộng kiến thức, thứ hai có thể giải quyết vấn đề tiền tiêu vặt của cậu.
Nói thật, gia đình bình thường phải gánh phí dụng của ba đứa con, bọn họ áp lực không nhỏ.
Con cả cố gắng học tập không có thời gian đi làm, chi phí bên kia là một vấn đề lớn.
Trong nhà đem toàn bộ tiền qua cho con cả, con thứ muốn tiêu tiền cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách kiếm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top