Chương 48

Đang ngủ, Tiêu Chiến lại bị Vương Nhất Bác hôn đến tỉnh.

Lúc anh tỉnh dậy, Vương Nhất Bác đang đè trên người anh, giống một con sư tử vừa tìm được con mồi mới, hôn hôn chỗ này, ngửi ngửi chỗ nọ, thỉnh thoảng lại nhe răng cắn nhẹ vào da thịt, làm cho anh vừa ngứa vừa tê.

Anh giương mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, mới ba giờ mười phút.

".... Nửa đêm không ngủ, còn làm gì vậy...." Lúc anh nói chuyện, giọng nói vẫn còn mang theo chút uể oải ngái ngủ.

"Anh không ngủ được." Vương Nhất Bác áp trán lên trán anh, động tác dịu dàng nhưng lời nói ra lại khiến người khác giật mình, "Anh muốn làm nữa."

"...." Tiêu Chiến hoàn toàn không nói nên lời. Ban ngày đã lăn lộn suốt ba tiếng đồng hồ, sao ban đêm lại bắt đầu....

"Bảo bảo, cho anh làm đi." Vương Nhất Bác tiếp tục giở trò lưu manh, liên tục cọ cọ thân dưới, làm gì có chút nào của bác sĩ mặt lạnh cấm dục ban ngày.

Thấy Tiêu Chiến không nói gì, cậu lại tiếp tục dỗ dành, "Em có biết một người đàn ông có ham muốn bình thường mà phải nhịn đến bảy năm là như thế nào không?"

Tiêu Chiến phớt lờ cậu, vùi đầu vào trong chăn giả vờ ngủ.

Vương Nhất Bác không buông tha cho anh, cũng chui vào trong chăn, ôm lấy anh từ phía sau, "Bây giờ chắc là không đau nữa rồi, ban ngày anh đã bôi trơn rất cẩn thận."

Tiêu Chiến nhấc chân muốn đá một lần nữa, nhưng Vương Nhất Bác đã kẹp lấy chân anh, ngón tay sờ đến nơi đó một cách dễ dàng.

Bởi vì ban ngày vừa mới làm, nơi đó vẫn còn ẩm ướt, Vương Nhất Bác chỉ mở rộng vài cái đã sốt ruột đẩy vào.

Lúc Vương Nhất Bác tiến vào, Tiêu Chiến run rẩy hít một hơi lạnh. Cảm giác này không phải là đau, mà là một trận ngứa ran kì lạ truyền từ xương sống lên thẳng đại não, khiến não của anh lập tức trống rỗng, cả người dường như sắp chết chìm.

"Tiêu Chiến, em có thoải mái không?" Vương Nhất Bác vừa ra vào kịch liệt, vừa kẹp lấy cổ Tiêu Chiến, ép anh quay lại đối diện với chính mình.

Nhưng mà Tiêu Chiến lại không nói được lời nào, chỉ khẽ nhếch môi ngơ ngẩn nhìn Vương Nhất Bác, trên trán rịn ra chút mồ hôi mỏng, đôi mắt trong sáng bây giờ chứa đầy dục vọng.

Bị biểu cảm của anh quyến rũ, động tác va chạm của Vương Nhất Bác càng trở nên dồn dập, lực đẩy vào vừa sâu vừa nặng, thậm chí mang theo tiếng nước nhớp nháp, vang vọng trong căn phòng ngủ ngập tràn ái muội.

"Vương.... Nhất Bác...." Tiêu Chiến hơi hé miệng, nhưng chỉ có thể gọi tên cậu, tất cả những lời khác đều bị nuốt vào thành tiếng rên rỉ không thể kiểm soát được.

"Sao vậy?" Nghe thấy anh gọi tên mình, Vương Nhất Bác giảm tốc độ, chuyển thành những động tác trừu sáp quyến rũ, "Không thoải mái sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi dưới ánh đèn lờ mờ lay động lòng người. Anh vươn tay phải ra tìm tay trái của Vương Nhất Bác, đan chặt các ngón vào nhau.

" Vương Nhất Bác.... Em yêu anh." Tiêu Chiến khàn giọng nói, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, người đã khiến anh nhung nhớ tới bảy năm.

Vương Nhất Bác nghe vậy thì giật mình, động tác thọc vào rút ra cũng ngừng lại. Cậu gắt gao nắm chặt lấy tay Tiêu Chiến, cuồng nhiệt hôn lên chiếc cổ dài mảnh khảnh của anh.

"Tiêu Chiến, anh cũng yêu em. Mãi mãi.... Đều yêu em."

Bởi vì ban đêm lại bị Vương Nhất Bác lăn qua lộn lại, ngày hôm sau Tiêu Chiến mở mắt ra đã là mười giờ sáng. Ánh sáng mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua lớp rèm vải chiếu vào người anh.

Trên người anh rất thoải mái, còn mặc một quần áo ngủ sạch sẽ, rõ ràng đã được người nào đó cẩn thận tắm cho, nhưng trên giường lại không có ai.

Anh chống người muốn đứng dậy, nhưng không ngờ vừa động đậy, hạ thân đã truyền đến một trận đau nhức khó tả. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi bò từ trên giường dậy.

Anh ở trong phòng ngủ đi đi lại lại vài lần, cho tới khi tư thế đi lại không còn khó coi nữa mới mở cửa phòng ngủ đi về phía phòng khách.

Lúc anh ra tới nơi, Vương Nhất Bác vừa lúc bưng một bát canh nóng hầm hập và một đĩa chuối cuộn đi qua.

"Em tỉnh rồi à?" Thấy anh đi ra, Vương Nhất Bác híp mắt cười nói: "Anh làm cho em canh trứng và chuối cuộn. Mau đi đánh răng đi."

Tiêu Chiến nhìn chuối cuộn vàng ruộm trong khay, lại ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, không biết sao lại cảm thấy nóng mặt, vội vàng quay người chạy vào nhà vệ sinh.

Chờ đến khi anh đánh răng xong, vừa ngẩng đầu nhìn lên gương đã thấy Vương Nhất Bác không biết từ khi nào đã bước vào phòng ngủ, đứng ở phía sau nhìn anh rửa mặt.

"....Sao đột nhiên lại vào đây? Đáng sợ quá."

Vương Nhất Bác lấy một chiếc khăn lông trên giá, vừa lau mặt cho anh vừa nói: "Thẹn thùng cái gì?"

Tiêu Chiến giống như mèo con bị giẫm phải đuôi, ngượng ngùng nói: "Cái này có gì mà phải thẹn thùng...."

"Còn đau không?" Vương Nhất Bác vỗ nhẹ lên mông anh, chỉ một động tác nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến chỗ bí ẩn kia đau nhức, khiến anh bất giác rít lên một tiếng.

Thấy anh như vậy, tên đầu sỏ Vương Nhất Bác ngoài miệng thì nói, "Thật xin lỗi, làm em đau rồi", nhưng ý cười trong mắt lại chẳng có chút áy náy nào.

Tiêu Chiến tức giận đến mức hừ mũi, đem khăn lông ném lên đầu cậu rồi quay trở lại phòng khách.

Nhưng mà, chờ đến khi anh nhìn thấy chỗ ngồi của mình bên bàn ăn còn được trải một tấm đệm len mềm... tâm trạng của anh còn phức tạp hơn so với trước.

"Hôm nay em muốn đi đâu?" Vương Nhất Bác ngồi đối diện với anh, vừa húp cháo vừa hỏi.

"Ừm...." Tiêu Chiến cắn chuối cuộn, ngẫm nghĩ một chút, "Đến hiệu sách đi. Em muốn mua mấy cuốn sách chuyên ngành."

"Đến hiệu sách hẹn hò sao? Trước kia em không phải thích hẹn hò ở công viên giải trí à?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, "....Đã lớn như vậy rồi, còn muốn đến công viên giải trí?"

Ngữ khí của Vương Nhất Bác rõ ràng là dỗ dành cho lão bà vui vẻ: "Hoạ sĩ Tiêu của chúng ta nhìn rất nhỏ, cùng lắm cũng chỉ mười tám tuổi mà thôi."

Nghe cậu nói vậy, Tiêu Chiến đột nhiên bị sặc canh trứng, "Vương Nhất Bác.... Anh học những lời buồn nôn như vậy từ lúc nào?"

"Bảy năm trước đã biết rồi, khi đó không phải em rất thích nghe sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu không tán thành, "Tiêu Chiến khi đó.... Thực sự có chút không bình thường."

Nơi họ đến là một quán cà phê sách mới mở ở Bắc Kinh, trong quán có đầy đủ các loại sách báo, đặc biệt là sách hướng dẫn hội hoạ, gần như chất đầy cả giá sách.

Tiêu Chiến đi đến kệ sách nói về tranh cổ Trung Quốc, chuyên chú chọn sách, một lúc lâu mới phát hiện ra Vương Nhất Bác vừa rồi còn đứng cạnh mình đã đi đâu mất. Anh vừa quay đầu lại muốn tìm, đột nhiên, cuốn sách dày cộm trước mặt di chuyển, một bàn tay có các khớp xương rõ ràng nhanh chóng kéo nó sang một bên, ngay sau đó, khuôn mặt góc cạnh của Vương Nhất Bác xuất hiện ở bên kia kệ sách.

"...." Một trận gió lạnh thổi qua, Tiêu Chiến cạn lời, "Bác sĩ Vương, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, "Trước đây em thích nhất là loại lãng mạn mộc mạc này. Sao vậy? Bảy năm ở nước ngoài, đột nhiên thích phong cách phương Tây?"

Tiêu Chiến hừ một tiếng, phủ nhận: "Trước đây em cũng không ấu trĩ như vậy."

"Vậy em không cảm thấy lúc chọn sách trong thư viện, đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai cũng là cảnh đẹp ý vui sao?"

----Thật ra thì.... Cũng có một chút....

Nhưng mà Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Anh lắc cuốn sách trong tay, thè lưỡi nói: "Vương Nhất Bác, anh cũng quá tự luyến rồi!"

Chọn sách xong, hai người ngồi dựa vào bàn cà phê bên cạnh cửa sổ nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác cầm cuốn 'Trăm năm cô đơn' đọc, Tiêu Chiến ghé vào trên bàn, tay trái ấn vào cuốn sách hướng dẫn, tay phải viết viết vẽ vẽ lên máy tính bảng bằng bút điện dung.

"Chao ôi...." Thấy anh mải mê vẽ tranh, Vương Nhất Bác đột nhiên thở dài, "Hẹn hò cũng hay đấy, nhưng anh đang đọc 'Trăm năm cô đơn'."

Tiêu Chiến phá lên cười, dùng bút điện dung gõ gõ lên bìa sách của cậu, "Nếu anh có thể đọc xong 'Trăm năm cô đơn', em sẽ ngưỡng mộ anh."

Vương Nhất Bác nhướng mày, "Sao nào? Coi thường anh hả?"

Tiêu Chiến lắc đầu cười, "Quyển sách này em đọc bảy năm vẫn chưa xong, có thể là do tính em quá nôn nóng, biết rõ quyển sách này rất hay, nhưng lại không thể đọc được. Cuối cùng em cũng biết tại sao, đó là do tên nhân vật quá dài, em không thể nhớ hết được."

Vương Nhất Bác nghe vậy lại hỏi: "Nếu anh đọc hết, em có phần thưởng nào không?"

Tiêu Chiến xoa xoa mũi, suy nghĩ một lúc: "Ừm.... Đêm nay em mời anh ăn tối dưới ánh nến?"

Vương Nhất Bác từ chối: "Không có gì hấp dẫn cả."

Tiêu Chiến: "... Vậy thì em chuyển đến nhà anh ở?"

Không ngờ Vương Nhất Bác vẫn lắc đầu, "Anh đã liên hệ với công ty chuyển nhà rồi, tối nay anh giúp em chuyển nhà, cái này không tính."

"Em còn chưa đồng ý mà!"

Vương Nhất Bác bá đạo đáp lại, "Cái này không cần em phải đồng ý."

Tiêu Chiến không có cốt khí gì, hừ một tiếng, coi như đồng ý. Anh còn đang nghĩ xem có thể thưởng gì cho Vương Nhất Bác, đột nhiên điện thoại lại reo lên.

Anh liếc nhìn màn hình, đó là một dãy số hoàn toàn xa lạ.

Anh do dự một chút, vẫn ấn nút nghe, không ngờ đó là giọng nói của dì Ba.

"Chiến Chiến, surprise! Dì về nước rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé~"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top