Chương 44

Buổi tối, Tiêu Chiến ngủ trong phòng ngủ, Vương Nhất Bác ngủ ở ghế sô pha trong phòng khách.

Tiêu Chiến nằm một mình trên giường, không khỏi thấy cảm thấy thời khắc này có chút quen thuộc.

Anh nhớ tới ngày mà bọn họ vừa mới xác nhận mối quan hệ, Vương Nhất Bác ban đầu cũng ngủ ở ghế sô pha.

Nhưng nửa đêm anh lại không thành thật, lặng lẽ lẻn vào phòng khách, cuối cùng bị Vương Nhất Bác nhìn thấu tâm tư, không nói một lời mà bế anh lên cùng trở về phòng ngủ.

Nhưng mà bây giờ anh đã không còn vui vẻ cởi mở giống như tuổi thiếu niên, biết rõ Vương Nhất Bác vẫn còn yêu mình, nhưng không biết phải đáp lại như thế nào.

---Nếu cậu nhớ cảnh xưa, liệu có nhớ tới tôi không?

Nghĩ đến những gì Vương Nhất Bác vừa nói lúc ăn cơm, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng đau âm ỉ.

Nhớ cậu.... Ai nói là tôi không nhớ cậu....

Bảy năm trước, vừa bước lên máy bay tôi đã bắt đầu nhớ cậu.

Nhớ suốt bảy năm, nhớ cả ngày lẫn đêm suốt hơn 2000 ngày.

Nếu không phải nghĩ đến cậu, nhớ cậu, tôi đã chết từ lâu trong bốn năm nằm mê man trên giường bệnh.

Bởi vì biết rằng có một người tồn tại ở thế giới song song, vừa nỗ lực vừa ưu tú, tôi mới có dũng khí để sống sót.

Nhưng mà, bây giờ tôi đang gần cậu trong gang tấc, nhưng lại sợ hãi không dám đáp lại tình cảm của cậu.

Cuối cùng là sai ở giai đoạn nào? Tôi đang sợ hãi cái gì.....

Có lẽ, sống trong địa ngục quá lâu, sẽ sợ hãi ánh mặt trời.

Bởi vì ánh nắng trong đêm trắng quá chói mắt, quá không chân thật, tôi sợ vừa mở mắt ra nó sẽ liền biến mất.

*

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến vừa tỉnh lại, Vương Nhất Bác đã gõ cửa phòng anh.

"Tôi mua bữa sáng cho cậu, vẫn là bánh bao nhân thịt bò mà cậu thích."

Tiêu Chiến trả lời. Vương Nhất Bác đứng đợi ở trước cửa khoảng chừng hai phút, sau đó mới bước vào dìu anh đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Suy xét đến sự bất tiện của Tiêu Chiến, cậu còn lấy sẵn kem đánh răng cho anh. Tiêu Chiến thấy cậu chu đáo tỉ mỉ như vậy thì càng thêm xấu hổ.

Anh nói: "Không cần phải phiền phức như vậy đâu, tôi tự làm được mà."

Vương Nhất Bác chỉ cười: "Tôi thuận tay thôi."

Bởi vì thịt bò vừa mềm vừa ngọt, từ nhỏ Tiêu Chiến đã mê mẩn. Lúc trước anh có ăn thử bánh bao nhân thịt bò ở dưới nhà Vương Nhất Bác, vị tươi ngon của nó khiến anh khen không dứt miệng, phải ăn liên tục hai ba cái mới đã thèm. Sau này anh không ăn sáng ở nhà nữa, chỉ ăn bánh bao nhân thịt bò nóng hầm hập mà Vương Nhất Bác mang đến mỗi ngày.

"Vẫn là bánh bao cửa hàng đó, bảy năm trôi qua, con gái của bà chủ đã sinh đứa con thứ hai." Vương Nhất Bác vừa cười vừa đưa bánh bao cho anh.

Tiêu Chiến cắn một miếng bánh bao nhân thịt, vỏ mỏng, nhân nhiều, nước thịt thơm ngon thấm vào trong miệng, "Tôi nhớ, trước đây cô ấy thích cậu." Anh nói.

Vương Nhất Bác nhướng mày, "Ai bảo cậu như vậy?"

Tiêu Chiến thật thà đáp: "Lúc ấy.... tôi nhìn thấy thư tình cô ấy gửi cho cậu trong ngăn kéo phòng ngủ."

Không ngờ Vương Nhất Bác lại cười, "Thật ra, thư tình đó là cô ấy nhờ tôi đưa cho cậu, nhưng bị tôi triệt hạ giữa đường."

"A?" Tiêu Chiến nghe vậy thì giật mình, đến khi phản ứng lại mới biết mình bị người ta cắt đứt một đoá hoa đào, không khỏi lẩm bẩm, "Không chỉ cướp bùa tình duyên, đến thư tình của tôi cũng không buông tha...."

"Cậu nói cái gì?" Vương Nhất Bác không nghe rõ.

Tiêu Chiến cười ha ha, "Không có gì.... Tôi nói bánh bao ăn rất ngon."

*

Ăn sáng xong, Vương Nhất Bác hỏi anh: "Ngày hôm qua cậu nói muốn tới Nhất Trung để chụp ảnh?"

Tiêu Chiến gật đầu. Vương Nhất Bác lại hỏi: "Vậy hôm nay có muốn đến đó không?"

Tiêu Chiến "A" một tiếng, liếc nhìn cái chân đang được nẹp, "Nhưng mà chân tôi như thế này, đi làm sao được?"

Vương Nhất Bác đắc ý, "Yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị công cụ cho cậu rồi."

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác bế xuống lầu, nhìn thấy một chiếc xe lăn gấp gọn đặt ở cổng.

"Tôi mới đặt hàng ngày hôm qua, sáng sớm nay người ta đã giao đến." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến không khỏi mở to hai mắt, cảm thán tốc độ giao hàng của tổ quốc, "Chuyển phát nhanh nhanh như vậy sao?"

Vương Nhất Bác gật đầu, thản nhiên đáp, "Bây giờ nền tảng mua sắm XX có thể giao hàng trong ngày, muộn nhất là ngày hôm sau, nhanh hơn nhiều so với Amazon."

Tiêu Chiến gật đầu cảm thán, "Có vẻ như trong nước có rất nhiều điều mới mẻ mà tôi cần phải tìm hiểu từ từ."

"Có gì không hiểu đều có thể hỏi tôi." Vương Nhất Bác dừng một chút, lại thăm dò: "Hay là, sau khi trở về Bắc Kinh, nếu cậu cảm thấy ở nhà đó không quen, có thể chuyển đến ở cùng tôi, như vậy.... Muốn hỏi tôi chuyện gì sẽ càng thuận tiện."

Tiêu Chiến nghe vậy thì giật mình, một lát sau mới khẽ cười với cậu, nhưng không đáp lại.

Đương nhiên, Vương Nhất Bác cũng ăn ý mà không nói gì.

*

Bắt xe taxi đến cổng trường Nhất Trung, đập vào mắt là chiếc huy hiệu màu đỏ của ngôi trường đã hàng trăm năm tuổi. Lúc còn đi học chỉ cảm thấy chiếc huy hiệu này vô cùng xấu xí, nhưng bảy năm sau nhìn lại, có thể nhận ra một chút ý nghĩa trong đó.

"Đây là trường học cuối cùng trong cuộc đời tôi." Tiêu Chiến ngồi trên xe lăn, ngước mắt lên nói với cậu.

Vương Nhất Bác đẩy xe lăn về phía trước, vừa đi vừa nói, "Cậu có nghĩ tới việc đi học lại không? Dù sao thì thành tích của cậu trước kia tốt như vậy."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng lắc đầu, "Nói thật, lâu lắm rồi không sờ đến sách vở, đối với chuyện học tập này, thật ra... tôi không quá tự tin."

Vương Nhất Bác hất đầu về phía sau, "Cậu thay đổi giữa chừng học vẽ tranh còn tốt như vậy, học thứ khác còn cảm thấy áp lực gì sao? Hơn nữa, cậu quên mất điểm số trước đây của cậu cao như thế nào à?"

Tiêu Chiến sờ sờ đầu mình, nhỏ giọng nói: "....Để tôi suy nghĩ thêm."

Dựa theo những gì được mô tả trong cuốn sách của nhà văn trẻ, bọn họ lấy cảnh trong phòng học, căng tin, ký túc xá, cuối cùng đi đến sân thể dục của trường.

Không ngờ, vừa mới tiến vào sân thể dục đã nhìn thấy một cậu bé đi xe đạp lảo đảo lao về phía họ với vẻ mặt rất sợ hãi.

Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt túm được tay lái của cậu bé.

"Anh! Anh à! Thật xin lỗi, không phải em cố ý đâu!" Cậu bé vuốt ngực, vừa thở hổn hển vừa xin lỗi.

"Không sao cả." Vương Nhất Bác nói, "Nhưng mà sau này đạp xe phải cẩn thận một chút. Cũng may đây là sân thể dục, nếu đi ngoài đường thì rất nguy hiểm."

"Đều tại mẹ em...." Cậu bé lẩm bẩm, "Mẹ nói sẽ luôn giữ cho em, không ngờ giữa đường lại buông ra."

Nghe cậu bé nói như vậy, Vương Nhất Bác cảm thấy rất quen tai, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.

Cậu bé lúc này mới nhìn thấy phía sau có một anh trai đang ngồi trên xe lăn.

Người anh đang nói chuyện đã rất đẹp trai, không ngờ anh trai kia lại đẹp đến mức giống như trong tranh vậy.

"Anh à, anh ấy là bạn của anh sao.... Anh ấy đẹp trai quá. Nhưng mà...." Cậu bé ghé sát vào người Vương Nhất Bác, hạ giọng hỏi: "Chân anh ấy bị tàn tật à? Tại sao phải ngồi xe lăn chứ?"

Cậu bé vốn sợ anh trai kia nghe được sẽ buồn nên mới nhỏ giọng nói, không ngờ anh trai này lại trả lời rất to, dường như sợ đối phương không nghe thấy.

"Chân anh ấy chỉ bị thương thôi. Nhưng mà.... Cho dù anh ấy có tàn tật cả đời, anh cũng sẽ luôn chăm sóc anh ấy."

Cậu bé "À" lên một tiếng, khó hiểu hỏi: "Tại sao ạ?"

Vương Nhất Bác quay đầu, đối diện với Tiêu Chiến đang ở cách đó hai ba mét, ánh mắt ôn nhu lại lộ ra chút buồn bã mơ hồ.

"Bởi vì... anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top