Chương 14 : Tiêu Phu Nhân

Kể từ lúc Lương tổng giám đưa Tiêu Chiến đến Phượng Nghi cung, dẫn cậu vào trong một căn phòng rộng sau đó lui ra ngoài, Tiêu Chiến đã cảm thấy vô cùng bất an. Cậu sợ... Hoàng thượng và nương nương có để ý tới lời mình không nhỉ? Thừa tướng dù sao cũng là một trọng thần nơi triều nội, còn Tiêu Chiến chỉ là một hạ dân bình thường. Chờ đợi bao giờ cũng đáng sợ, và bao giờ cũng kéo dài thật là lâu.

Cuối cùng cánh cửa phòng bị xô bật bởi một lực rất mạnh. Tiêu Chiến đang rót chung trà cũng giật mình buông rơi chén. Tim cậu như muốn ngừng đập, sững sờ:

- Tướng....tướng công!

Vương Nhất Bác đang giang rộng hai tay chờ đợi. Tiêu Chiến lao thẳng vào lòng hắn, vùi mặt vào ngực Vương Nhất Bác. Nước mắt tuôn dài trên má. Cậu nức nở, giọng lạc đi:

- Tướng công... Sao huynh đi mà không nói với ta một lời nào vậy? Ta sợ lắm... Ta sợ tướng công gặp chuyện gì đó. Ta sợ lắm... Huynh đừng bỏ ta mà đi nữa. Chúng ta đừng xa nhau nữa tướng công...

Lòng Vương Nhất Bác như có ai vò ai xé. Hắn sợ nhất là những dòng nước mắt ngày ly biệt. Như ngày xưa, từng chứng kiến một người con gái đứng trên thành nhìn theo đoàn quân chinh phạt.... Cũng trên tòa thành đó, cũng người con gái ấy bước những bước vội vàng ra trường thành chờ đợi, nhưng người về rồi cũng thành một cái xác không hồn.

Bởi những dòng nước mắt và nỗi đau của sự chia ly ấy, Vương Nhất Bác hắn không thích có ai tiễn đưa hay từ biệt. Hắn chỉ muốn một mình ra đi trong lặng lẽ, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn.

- Tướng công...

- Không khóc nữa - Vương Nhất Bác lau nước mắt cho Tiêu Chiến -  Từ nay đừng có khóc nữa. Ta sợ nhất là nước mắt của đệ.

Tiêu Chiến lại vòng tay ôm chặt hắn. Cậu đang hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Đầu óc cứ lâng lâng, bay bổng, không nhớ tới thực tế. Tại sao Du Lang lại ở đây? Đây là Phượng Nghi cung. Hình như là nơi ở của nương nương. Huynh sao lại tự do vào ra được? Du Lang... Huynh thực sự là ai?

- Tướng công!

- Hửm?

- Tướng công!

- Ừ!

- Tướng công!

Tiêu Chiến cứ muốn gọi hoài, gọi mãi... Vương Nhất Bác phì cười:

- Ừ...

- Huynh ở đây là thật, có phải không?

- Ừ. Là thật.

- Ta không có nằm mơ phải không?

- Đệ không nằm mơ.

- Huynh sẽ không bỏ ta mà đi nữa, phải không?

Đôi mắt với ánh nhìn trong trẻo. Vương Nhất Bác đã gạt người này quá nhiều. Hắn không muốn thêm lần nữa gạt Tiêu Chiến:

- Ta không chắc chắn điều đó được. Có thể ngày mai, vài ngày nữa hay vài tháng nữa ta sẽ lên đường sang Bắc quốc. Chúng ta và bọn chúng không thể đội trời chung được. Ta sợ... Cũng có thể lâu lắm mới trở về.

- Du Lang?

Bắc quốc.... nghĩa là đánh trận. Đầu óc Tiêu Chiến đang từ từ hoạt động. Cậu lùi lại một chút, giọng đã có chút run run:

- Huynh.... huynh thực sự là ai? Huynh là ai ?

- Ta không phải là Du Lang. Ta tên thật là Vương Nhất Bác, sau khi phụ hoàng ta là Văn đế băng hà, ta đã lên nối ngôi của người, xưng là Vũ đế. Từ lúc lên ngôi đến nay là đã bảy năm...

Vũ đế... Vương Nhất Bác... Tất cả trở nên hỗn loạn. Tay chân Tiêu Chiến tựa hồ vô lực. Huynh không phải là Du Lang, người khách thương hồ phiêu bạt. Thân phận thực sự của huynh là một ông vua.

Chỉ mới ở dinh Thừa tướng, chỉ mới có ba phu nhân mà sự tình đã vô cùng phức tạp. Tị hiềm, ganh ghét... Thủ đoạn... Tiêu Chiến từng rùng mình khi nghe nói tới điều đó. Làm phi tử cho Vũ đế, những phi tử ấy... sẽ còn đáng sợ đến thế nào.

- Huynh... huynh gạt ta. Tại sao huynh không nói....? - Tiêu Chiến lại bật khóc - Huynh tại sao không nói từ đầu cho ta biết.... Ta không muốn làm thị thiếp cho người ta. Ta chỉ muốn hai người sống bên nhau vui vẻ. Ta không cần huynh làm hoàng đế gì cả. Du Lang... Ta chỉ muốn làm thê tử của Du Lang, cùng huynh và đệ đệ sống hết kiếp này. Huynh....

Phản ứng của Tiêu Chiến không ngoài tầm dự liệu của Vương Nhất Bác. Hắn cũng từng suy nghĩ bao nhiêu biện pháp. Nhưng giây phút cậu xuất hiện trước mắt, trong lòng Vương Nhất Bác chỉ còn lại một giải pháp duy nhất.... Tiêu Chiến! Nếu số mệnh đã gắn chặt hai ta như thế, hắn là vua một nước, hắn sẽ không ngần ngại giữ cậu lại bên mình:

- Ta gạt đệ... Đúng vậy. Nhưng bây giờ ta không muốn gạt đệ nữa- Hắn nắm lấy hai vai Tiêu Chiến, ép cậu đối diện với mình- Ta là Vũ đế. Từ ngày hôm nay đệ là thê tử của hoàng đế. Trọn cuộc đời này, đệ không được rời khỏi ta một bước. Đó là số mệnh của Tiêu Chiến. Đệ, từ nay sẽ là Tiêu phu nhân.

Trong cung, hoàng đế là tối cao, nhiệm vụ của hậu cung là phục vụ cho người vui vẻ. Phi tử chính là một trong những thứ mang niềm vui lớn nhất đến cho hoàng đế, cũng là vị trí mơ ước của bao nhiêu Khôn Trạch, từ những Khôn Trạch danh giá sang cả cho đến những Khôn Trạch bình thường.

Một khi đã trở thành phi tử, vẫn phải chịu sự phân biệt thân phận khác. Nếu là phi tử được tiên đế chỉ hôn sẽ được phong làm Chính phi, sau khi thái tử lên ngôi lập tức gia phong hoàng hậu. Bên cạnh đó hoàng đế cũng có nhiều phi tử là Khôn Trạch con của các trọng thần, công chúa láng giềng khác. Các Khôn Trạch được phong Phi, có cung điện và người hầu, kẻ hạ riêng biệt. Thấp hơn nữa là các phu nhân có xuất thân "không tôn quý" lọt vào mắt xanh hoàng đế. Số người này có địa vị thấp nhất trong hàng phi tử, dù có được nhà vua đam mê, sủng ái cũng khó được phong "phi", nói gì là ngôi hoàng hậu trên cao.

Vương Nhất Bác chưa có chính phi kết tóc, những phi tử đa số đều là do các đại thần tiến cung hoặc láng giềng cầu thân. Hắn cũng không đam mê sắc dục, thời gian chủ yếu để xử lý chính sự và ra trận nên danh hiệu phu nhân chưa có một ai.... Tiêu Chiến là người đầu tiên, cũng là duy nhất được đích thân Vũ đế sai người ban chiếu, ngay trong đêm thu dọn Bích Lân Các làm nơi ở cho cậu.

Từ nay Tiêu Chiến đã là Tiêu phu nhân, được ban cho tỳ nữ Tiểu Thanh làm người thân cận. Trang phục mang đến cho cậu là những cung trang lộng lẫy, trâm ngọc, trang sức lấp lánh. Đối với dân thường mà nói, điều này giống như một giấc mơ.

Chỉ là.... Tiêu Chiến không mong mình trở thành nhân vật chính trong giấc mơ sang cả đó. Trước mắt cậu, không còn có một tướng công Du Lang tuy lặng lẽ nhưng chưa bao giờ rời mắt khỏi mình một khắc. Người tôn nghiêm, oai vệ. Người là hoàng đế. Người không thuộc về riêng Tiêu Chiến nữa. Cậu chẳng muốn làm thiếp của người, càng không muốn chia sẻ tình cảm với ai.

- Phu nhân.

Tiếng gọi của Tiểu Thanh vang lên, đánh thức Tiêu Chiến khỏi mớ suy nghĩ mông lung ấy. Nhận ra người quen cũ, cậu vội vã đỡ Tiểu Thanh đứng dậy, giọng nói đã có chút sinh khí, trở nên vui vẻ hẳn lên:

- Muội đứng dậy đi! Là ta mà.... Không cần quỳ lạy đâu.... Muội...

Tiểu Thanh vẫn phủ phục dưới đất. Phạm phó tổng giám liền đỡ lời:

- Phu nhân... Tiểu Thanh là người hầu kẻ hạ của người. Tôn ti trật tự trong cung là điều không thể tùy tiện phá bỏ. Nếu người không cho phép bình thân, trọn đời nàng ấy sẽ quỳ ở đó.

- Bình thân?

- Vâng... Phu nhân phải nói "Bình thân!".

Những ngôn từ đầy xa lạ, trong cuộc sống trước đây của Tiêu Chiến chưa hề có. Đây là cung điện, Du Lang là Vũ đế. Là vua. Còn cậu, chỉ là một trong những Khôn Trạch của vua chúa, phải nhìn tâm trạng của người mà sống. Từ nay dù lòng có hờn ghen, khó chịu cũng không được thể hiện ra mặt. Dù người có chung chăn gối cùng người khác, mình vẫn phải mỉm cười, vẫn phải chờ được hưởng ơn của người.

Mắt Tiêu Chiến cay xè. Đêm qua, cậu đã vùng tay ra khỏi vòng ôm của Vương Nhất Bác. Cậu chưa thể chấp nhận được sự thật ấy. Dù nó có thật, dù nó không thể thay đổi nữa rồi.

- Phu nhân!

Phạm phó tổng giám lại lên tiếng nhắc nhở. Tiêu Chiến giật mình, quay về hướng Tiểu Thanh:

- Bình thân!

- Nô tỳ tuân mệnh phu nhân.

- Phu nhân- Lương tổng giám lại dâng lên một hộp gỗ chạm khắc tinh xảo cho Tiêu Chiến- Đây là hoàng thượng ban cho phu nhân. Tiểu Thanh sẽ giúp người trang điểm, sau đó đến vấn an các vị nương nương khác.

Vấn an các vị nương nương? Nghĩa là đi gặp các phi tử hôm qua của hoàng thượng... Tiêu Chiến không thích họ và cậu biết, họ cũng chẳng thích mình:

- Tôi không đi...

- Phu nhân! Đây là phép tắc trong cung. Phu nhân có vị trí thấp hơn, phải đến vấn an người đến trước. Các vị nương nương...

- Tôi không muốn làm phu nhân gì đó - Tiêu Chiến ngắt ngang lời- Tôi không muốn đi đâu cả.

Cậu bỏ vào trong, mặc cho Lương- Phạm hai người coi sóc mọi chuyện trong hậu cung chỉ còn biết ngơ ngác nhìn nhau. Đây là lần đầu tiên họ gặp trường hơp, một vị phu nhân đến từ dân dã lại từ chối vấn an các nương nương khác.

Lương tổng giám trấn tĩnh lại ngay, quay sang Tiểu Thanh:

- Ngươi vào hầu hạ phu nhân đi!

- Dạ...

Ông ta lại quay sang Phạm phó tổng giám, tiếp tục phân phó:

- Còn ngươi... Mau báo cho Nghi phi nương nương, nói rằng... nói rằng Tiêu phu nhân trong người không khỏe, xin miễn việc vấn an, sẽ đến ngay vào ngày khác.

- Dạ...

Phạm phó tổng giám đã đi rồi, Lương tổng giám mới sực nhớ ra...Đêm qua hoàng thượng đã đến Bích Lân Các, cùng Tiêu phu nhân cả một đêm.... Bây giờ lại nói là Tiêu phu nhân không khỏe, không biết có làm các vị nương nương khác buồn lòng không? Hoàng thượng lâu lắm rồi bận việc chính sự, cũng không đến cung nào. Sáng ra cũng không buộc người mang thuốc cho phu nhân như những lần ghé qua các cung khác trước đây. Làm người hầu hạ lâu năm trong cung, ông biết đó là một biệt đãi không phải ai cũng có. Ánh mắt hoàng thượng nhìn Tiêu phu nhân cũng rất khác.... Điều này đối với các phi tử sẽ là một mối đe dọa ngày một lớn dần.

Người được sủng không hẳn là phúc.... Làm thân nô tài dù muốn dù không cũng phải để ý hầu hạ, không nên làm trái ý vị nương nương hay phu nhân nào. Quả là chuyện không đơn giản, khiến một người trải qua gần cả đời người trong hậu cung như Lương tổng giám còn phải đắn đo, suy nghĩ thật nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top