hồi ức-

Hắn vẫn luôn yêu nàng,

rất nhiều.

Người đời thấy một Thôi Tú Bân uy nghiêm, anh đĩnh, khí phách cuồng vọng.

Người đời biết một Thôi Tú Bân tham vọng ngút trời, thâm sâu khôn lường.

Người đời sợ một Thôi Tú Bân tâm cơ độc đoán, tàn nhẫn vô độ.

Nhưng lại không hề biết đến mảng màu hồi ức nhợt nhạt được hắn cẩn thận cất giữ. Là giữa cuồng phong bão táp trong lòng chợt nở một đóa tử đinh hương.

Đó là lần đầu tiên vương gia nhà họ Thôi dừng chân lại trong dòng chảy thời gian hối hả của riêng hắn. Người người tấp nập cũng không thể làm lay động ánh mắt của ai hướng về nữ nhân phía xa kia.

Tiết nguyên tiêu năm đó là ngày hắn gặp nàng.

Liễu Trân đứng trên cầu lặng lẽ ngắm nhìn hoa đăng trôi. Môi khẽ nhấp nháy, dường như đang nhẩm theo bài ca nào đó. Dù là cử chỉ đơn giản nhất cũng khiến hắn say mê nhìn theo.

Và rồi hắn lân la làm quen nàng. Từng bước từng bước một chiếm được thiện cảm từ nàng. Hắn từng là một tướng quân anh dũng trên chiến trường, một vương gia mưu mô khi thượng triều. Nhưng hắn cũng chỉ là một nam nhân trước những rung động đầu đời mà thôi.

Trên chiếc cầu gỗ đó nàng đã mỉm cười mà nói với hắn.

"Ta hy vọng rằng mỗi năm đều có thể cùng đi xem hoa đăng cùng ngươi."

Tú Bân vì câu nói của nàng, năm nào cũng cố gắng thực hiện. Năm nay cũng thế, nhưng mà

nàng quên mất rồi.

Nàng quên mất nên đã nhẫn tâm xé nát liên đăng trong tay hắn. Nàng tức giận với hắn, nàng không ngăn được mà rơi nước mắt. Tú Bân biết hắn đã làm tổn thương nàng.

Dù rằng trước đó chạy đi khắp nơi tìm kiếm nàng như phát điên. Nhưng lúc ấy tuyệt nhiên chẳng thể nói một lời. Sợ rằng khi nóng giận sẽ làm nàng đau lòng.

Lần thứ hai hắn gặp nàng ở trong cung. Biết được nàng là công chúa của Thân triều. Tú Bân hiểu ra hắn với nàng cuối cùng lại là hữu duyên vô phận.

Bởi thiên hạ này, hắn cũng muốn có được.

Thế mà ngày khải hoàn về kinh thành, hắn lại nhận được chiếu chỉ ban hôn. Biết được cùng lúc đó Liễu Trân ngã bệnh và quên hết mọi kí ức về hắn.

Thứ hồi ức thanh thuần nhất giữa hắn và nàng. Vậy mà Liễu Trân lại quên mất để bây giờ chỉ còn lại nỗi khổ đau.

Quên mất tiết nguyên tiêu cùng ai đứng trên cầu ngắm phong cảnh. Quên mất chàng thiếu niên nắm tay nàng dạo khắp chốn kinh thành.

Quên mất nàng đã từng thích hắn như thế nào.

Để rồi ngày thành thân nàng đối với hắn không thể xa cách hơn. Nhưng hắn chấp nhận, chẳng phải nàng đã về bên hắn rồi sao. Nếu nàng đã quên đi Tú Bân cũng không gượng ép, vậy thì sau này sẽ cũng nàng tạo nên những kí ức đẹp đẽ. Cho nên hắn đã nén lại nỗi đau xót trong lòng mà nói với nàng.

"Chỉ cần sau này người không quên là được."

Và hắn không cách nào ngừng đối tốt với nàng. Mặc cho thâm tâm vẫn không ngừng bày mưu tính kế chiếm lấy ngai vàng trong một ngày không xa.

Tú Bân vẫn luôn nghĩ rằng lời trăn trối của phụ thân chỉ là lúc người không tỉnh táo mà nói ra. Thế nhưng càng ở nơi cao người ta càng muốn bước tiếp, hắn cũng không ngoại lệ.

Nhưng rồi khoảnh khắc hắn không chần chừ mà uống ly rượu ấy thay nàng. Tú Bân mới ngờ ra, đáp án của hắn

là nàng.

Thái tử ngày ấy không chỉ hạ độc vào mỗi rượu của hắn, mà kể cả nàng. Tú Bân đã biết trước nhưng vẫn không suy nghĩ mà nhận thay cho nàng.

Và cũng hôm đó, Tú Bân mới ngờ ra hắn rốt cuộc đã mắc bẫy của hoàng thượng. Người biết hắn đã tình cờ gặp nàng vào tiết nguyên tiêu, biết hắn đã rung động trước nàng nên mới ban hôn. Lấy nàng làm giá đỡ để ngăn chặn kế hoạch tạo phản của hắn. Bởi với thế lực của Tú Bân bấy giờ mà nói đó là diệu kế cuối cùng.

Nhìn vào đôi mắt thuần khiết vẫn luôn tin tưởng, dựa vào cái gọi là tình thân mà lớn lên. Hắn lại không đành lòng. Bị phụ vương và hoàng huynh coi như một vật tế, ném đi cho con hổ đói là hắn. Trong lòng tức giận, Tú Bân tự hứa với lòng mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người kia.

Tại sao giữa vũng bùn lầy như thế lại kết ra một đóa hoa sen là nàng.

"Nếu bây giờ chưa đủ, mỗi ngày ta đều sẽ tốt với nàng hơn một chút, được không?"

Lời ấy dù nói ra trong men say nhưng nửa chữ cũng không hề giả dối. Hắn cũng chưa từng quên. Chỉ là biết được sự tồn tại của bùa uyên ương, hắn không thể để nàng yêu mình.

Bởi nếu như thế nàng sẽ tan biến vĩnh viễn.

Nên Tú Bân mới thờ ơ, lạnh lùng để nàng lại như ngày trước đề phòng, tránh xa hắn. Với hy vọng có thể kéo dài sự sống của nàng.

Liễu Trân đâu biết ánh mắt không nỡ của ai mỗi lần nàng cúi đầu sầu não. Đâu nhìn thấy ngón tay ai khẽ siết chặt khi nói những lời lẽ không hay với nàng.

Thế nhưng cho dù hắn cố đẩy xa nàng như thế nào, Liễu Trân trong mắt hắn vẫn úa mòn dần. Hắn muốn ôm lấy nàng, nói lời xin lỗi với nàng nhưng đôi chân vẫn bất động, lời nói vươn đến cuống họng rồi mắc nghẹn. Hắn bất lực thật rồi.

Lần đầu tiên, giữa không gian trống rỗng nghe thấy giọng nói đầy khẩn thiết của hắn.

"Liễu Trân, thật sự không còn cách nào sao."

"Không phải là không có."

Châu Hiền thấy ánh mắt hiển hiện rõ sự vui mừng của hắn, khoanh hai tay khoan khoái nói.

"Mối liên kết là nhờ bùa uyên ương. Chỉ cần triệu hồi nó lên rồi hóa giải, mối liên kết cũng tự khắc mà biên mất."

Có điều...

"Điều gì?"

Hắn hỏi lại, bàn tay do nóng vội mà siết chặt lấy thành cầu. Châu Hiền cười khẽ.

"Ngươi sống được đến bây giờ là nhờ vào bùa uyên ương này. Nó biến mất thì ngươi...cũng không thoát khỏi."

"Nào có dám không?"

"Bao giờ thì ngươi triệu hồi được?"

Tú Bân chẳng vẻ như quan tâm đến lời cảnh cáo của nàng ta. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc cứu nàng.

"Được. Bao giờ triệu hồi xong sẽ báo với ngươi."

Châu Hiền nhìn biểu hiện của hắn liền vỗ tay hài lòng rồi trong một thoắt liền xoay người biến đi mất.

Hắn thúc ngựa, mặc cho mưa lạnh cứa vào mặt từng đợt đau buốt. Ánh mắt kiên định chăm chăm về phía trước, càng lúc càng tiến sâu vào trong rừng. Đến lúc hóa giải lá bùa chết tiệt này rồi.

Vốn là muốn nhanh chóng thu dọn tàn cuộc, rồi ở bên nàng những tháng ngày ít ỏi trước khi hắn biến mất. Nhưng Liễu Trân càng ngày càng yếu, sắp không thể trụ nổi nữa rồi.

Sở dĩ hắn không chần chừ mà chấp thuận điều kiện của Châu Hiền đơn giản vì hắn nợ nàng quá nhiều rồi.

Hắn nợ nàng sinh mệnh này, vì hắn mà lớn lên trong cơ thể yếu ớt.

Hắn nợ nàng một cuộc sống an yên, hạnh phúc.

Hắn nợ nàng một Thôi Tú Bân hứa sẽ đối tốt với nàng.

Hắn nợ nàng một lời đáp lại còn bỏ ngỏ.

Hắn thương nàng.

"Liễu Trân, đợi ta."












p/s: chương này giải thích gần như toàn bộ ẩn ý của mình về Tú Bân ở những chương trước. Mọi người có thể thấy nó xâu chuỗi hầu hết các sự việc đặc biệt của các chương trước.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #binryu