Binzpoet.





"Urgh....."

Anh khẽ cự mình, rên rỉ vì mệt mỏi, đầu óc có đỡ choáng hơn lúc trước.

Mắt anh khẽ hé mở khi đã quen với ánh sáng bên ngoài. Anh hiện đang nằm trên giường phòng anh, căn phòng có vẻ hơi tối, lấp lóe mỗi sắc vàng ấm cúng từ mấy chiếc đèn ngủ treo trên tường.

Anh đưa tay đỡ trán, bỗng chụp lấy đâu ra chiếc khăn trên đầu mình. Bên cạnh anh là một chậu nước nhỏ, và một cặp nhiệt kế. Sau khi tự chuẩn đoán mình đã bị gì, anh chỉ khẽ thở dài.

Chợt, cánh cửa phòng từ từ từ hé mở.

Em bước vào, trên tay cầm một cốc nước chanh từ từ tiến về phía anh.

Thấy vậy anh cố dùng sức ngồi dậy, bị em chạy tới nhấn vai anh, đỡ anh nằm lại giường.

"Anh khoan hẳn ngồi, vẫn còn chưa khỏe nằm mà nghỉ ngơi đi"- Em nói, giọng có chút buồn buồn.

"Ừm..."- Anh nằm im để em thay khăn cho anh, vô tình chạm mắt với em. Đôi mắt em hôm nay buồn da diết, không thường ngày luôn vui vẻ mỉm cười, lòng anh bấc giác cảm thấy xót xa.

Thay xong, em ngồi bên cạnh anh, hai tay đan vào nhau không nói lời nào. Anh cũng cảm thấy khó xử theo, cứ nhìn va nhìn vẩn ở đâu đó.

Ngay khi định mở lời, anh quay sang, chợt giật mình bắt gặp em đang chăm vào anh, khóe mắt sống mũi đỏ hoe, khẽ rưng rưng, tưởng như nếu chớp mắt hay nói bất kỳ lời nào sẽ tuôn ra ngay lập tức.

Lần này anh ngồi hẳn dậy, khẽ khăn mặt, cảm thấy cơ thể mỏi nhừ. Nhưng dáng vẻ buồn rầu của em hiện giờ chỉ khiến anh muốn ôm ngay vào lòng, quên hết đi những cơn đau đang có.

"...em ổn chứ?"- Vừa dứt lời, em cũng buông xuôi, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn dài trên má. Em chưa từng khóc trước mặt ai bao giờ, em cũng không muốn bất kì ai biết, rằng đằng sau một con người mạnh mẽ đầy nội lực, là một chàng trai yếu đuối gánh lên vai những áp lực vô hình. Là người luôn nở nụ cười vui vẻ, luôn trốn trong một góc khuất ngồi khóc một mình khi đêm buông xuống.

Ấy vậy mà, em bỏ cuộc, cúi gằm mặt thút thít, nước mắt không ngừng rơi xuống giường. Em nghĩ trong đầu, hẳn anh bây giờ nghĩ rằng em rất yếu đuối đúng không...

Anh bỗng cầm tay em, kéo lại, để em tựa vào lòng rồi ôm thật chặt. Tay anh luồn vào tóc em, khẽ mân mê những lọn đen mềm mại, ý muốn bảo em muốn khóc thì khóc đi, có anh ở đây rồi.

Giọt nước tràn ly, em ôm chầm lấy anh, rúc đầu vào hỏm cổ anh khóc như mưa. Tiếng khóc nức nở, nỉ non vang vọng khắp căn phòng. Anh chỉ ôm em khẽ xoa lưng vỗ về.

Em khóc đến khi nước mắt không còn để mà rơi nữa. Em từ từ đẩy nhẹ anh ra, tay dụi dụi đôi mắt đỏ hây của mình. Hình ảnh này của em trông như một chú mèo vậy, rất chi là đáng yêu, khiến anh cảm thấy cái ôm vừa rồi quá ngắn ngủi, chỉ muốn ôm mãi không thôi.

"...em xin lỗi..." - Em lên tiếng, giọng vẫn còn run sau trận khóc vừa nãy.

"C-chỉ là, em sợ, em sợ lắm"

"Sợ nếu như quen nhau, nhỡ một ngày nào đó hai đứa đi vào ngõ cụt, giống như những người khác"

"Em có thể chịu được, nhưng còn anh..."

"Em không muốn làm tổn thương anh"

"Em-"

Anh đặt một ngón tay lên môi em, ra hiệu im lặng. Em nghe anh làm theo, bất ngờ thấy anh tiến lại gần, trao lên môi em một nụ hôn. Chỉ môi chạm môi nhau, nhẹ nhàng sâu lắng. Thơi gian tưởng ngưng động, cũng như khoảng cách của cả hai bỗng chốc xoá nhoà, chỉ còn mỗi hai con người, tự họ tìm đến với nhau.

Anh là người rời đi trước, ngắm nhìn gương mặt em phút chốc đỏ bừng. Trước khi em vội quay đi, anh nắm lấy tay em, môi tiện ghé tai người kia, thầm thì bằng tôn giọng trầm ấm, như chỉ muốn mỗi em nghe thấy

"Anh yêu em"

Chắc chắn rằng em nghe rõ từng chữ một lời anh nói, mặt em nhanh chóng nóng ran, nhịp tim đập loạn từng hồi. Anh khẽ cười trước dáng vẻ bẽn lẽn, dễ thương của em, khẳng định thêm một lần nữa.

"Anh yêu em, dù trước hay sau, diều này vẫn luôn là vậy, vẫn luôn dành cho em"

"Đây là cảm xúc chân thành nhất mà một con người khô khan như anh có thể bày tỏ, ít nhất đối với người con trai anh yêu"

"Dù em không tin, em phủ nhận nó, anh vẫn sẽ nói ra cho bằng được"

Tự lúc nào, đôi môi đẹp đẽ của em vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ. Tay em tự động đan lấy tay anh, siết thật chặt.

"Em cũng thế..."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Ngoài lề:

"Anh..."

"Gì em?"

"Ai bảo với anh em có người yêu hồi nào vậy?"

"Ờ- ừm- không có ai hết... Anh chỉ tình cờ thấy một miếng...giấy, trong cái áo em cho anh..."

"Cái áo khoác đó hả?"

"Ừm..."

"Cái áo đó quả thật em được tặng, bởi một cô gái, một người em từng yêu rất nhiều"

"Cô ấy đã đi rất lâu rồi, chỉ vì căn bệnh ung thư quái ác"

"Cô ấy tốt bụng lắm, dù nói chuyện thì luyên thuyên trên trời dưới đất, nhưng khi cần lại rất dịu dàng..."

"Khi anh thổ lộ em đêm hôm đó, chả hiểu sao em lại nghĩ đến cô ấy, rồi bắt đầu lo sợ"

"Lỡ một ngày nào đó, anh cũng sẽ như vậy, bỏ em đi không nói lời nào"

"Em biết suy nghĩ vậy là ngu ngốc lắm"

"Em xin lỗi"

"Đồ ngốc này, em không có lỗi gì để mà xin cả"

"Mà chẳng phải, đó cũng là lý do anh tuyệt đối không bao giờ được rời xa em sao?"

...

.
.
.

Hề lú, tôi quay lại rồi nè :3

Tôi vừa mới viết xong chap này, tiện tay đăng luôn chap kia kẻo mấy cô lại bảo tôi lật lọng :v

Tôi xin lỗi vì tự nhiên cắt ngang không báo trước, ngoài học hành ra cũng không có lý do gì để biện hộ

Đại khái tôi vẫn sẽ tiếp tục, sẽ ra chap bth nhưng sẽ không thường xuyên đâu

Mấy cô mà thương tôi ngoài ủng hộ ra chắc sẽ không bỏ tôi đâu ha, ha 🥺🥺

That's all, have a nice day my dear ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top