avoidance





Nếu Chương Hạo từng nghĩ rằng Sung Hanbin đang lảng tránh mình trước đây, thì so với bây giờ, những gì đã xảy ra chẳng thấm vào đâu.

Kể từ sau những nụ hôn mùi mẫn và cháy bỏng, Sung Hanbin hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Chương Hạo.

Ngay hôm sau, Han Ara trở về từ chuyến đi của bà ta, không để cậu có chút thời gian nào để sắp xếp lại những cảm xúc hỗn loạn, chưa kịp vạch ra bước tiếp theo, thì Sung Hanbin đã vội vã nói ra một lý do mơ hồ về việc phải về nhà gấp vì công chuyện quan trọng. Anh ta đi, bỏ lại Chương Hạo một mình giữa những cảm xúc khó có thể nói thành tên.

Từ đó, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, chỉ có sự im lặng lạnh lẽo kéo dài giữa họ. Sự thờ ơ của Sung Hanbin làm tim Chương Hạo đau nhói, như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim cậu, và đồng thời khiến cậu tức giận đến nghẹt thở.

Có những lúc Chương Hạo gần như tự hỏi liệu tất cả có phải chỉ là một giấc mơ cậu tự tạo ra hay không. Nhưng không – không một giấc mơ nào, dù đẹp đẽ đến đâu, có thể mang lại cảm giác mãnh liệt đến như vậy. Cậu vẫn còn cảm nhận rõ từng hơi thở nóng bỏng của anh ta, từng cái chạm dịu dàng mà Hanbin dành cho cậu. Điều đó là thật – một sự thật không gì có thể chối bỏ.

Sung Hanbin có thể tránh né, có thể trốn chạy, nhưng Chương Hạo biết rất rõ những gì họ cảm nhận hôm ấy không phải là thoáng qua. Lời nói của Hanbin, cái nhìn dịu dàng của anh ta, và cả tiếng rên khẽ đầy thỏa mãn khi cả hai hòa vào nhau vẫn vang vọng rõ mồn một trong tâm trí Chương Hạo, ám ảnh cậu mỗi đêm khi nằm trên chiếc giường trống trải.

Vậy mà Sung Hanbin không đưa ra lời giải thích nào, cũng chẳng thử liên lạc hay thừa nhận những gì đã xảy ra. Anh ta cứ hành xử như thể tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp mà Chương Hạo tự vẽ ra. Điều đó khiến Chương Hạo đau đớn, bởi cậu biết, biết rất rõ, rằng Hanbin cũng đã rung động – rằng anh ta đã khao khát Chương Hạo nhiều như Chương Hạo khao khát anh ta.

Càng cố gắng gạt đi, Chương Hạo càng thấy mình bị cuốn sâu vào mớ cảm xúc không lối thoát. Tất cả những gì Sung Hanbin làm – từ cách anh ta nhìn, từng cái chạm của anh ta, đến những lời ngọt ngào như thì thầm trong đêm – đều để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng cậu. Và điều tệ nhất là, sau khoảnh khắc ấy, Chương Hạo càng không thể chịu nổi khi thiếu Sung Hanbin, khiến cậu phải khao khát anh ta đến điên dại.

Cậu sợ rằng, với Sung Hanbin, đó chỉ là một sơ suất, một phút yếu lòng không đáng nhắc lại. Nhưng Chương Hạo không tin – không muốn tin. Sung Hanbin đã mở cánh cửa đến trái tim cậu từ lâu, từng chút, từng chút một. Từng cuộc gặp gỡ, từng lời nói, từng khoảnh khắc họ chia sẻ – tất cả đều mang một ý nghĩa mà Chương Hạo không bao giờ muốn buông bỏ.

Sung Hanbin có thể cố trốn tránh, nhưng cậu biết rằng cả hai không thể quay lại như trước kia. Chương Hạo không muốn quên, không muốn bỏ cuộc. Bởi dù chỉ một khoảnh khắc, Hanbin đã khiến cậu cảm nhận được điều mà cậu chưa từng có trong đời – sự khao khát, trân trọng và yêu thương sâu sắc. Và Chương Hạo biết, với Sung Hanbin, tất cả chỉ mới bắt đầu.

Chương Hạo biết rõ kế hoạch ban đầu của mình xuất phát từ mong muốn trả thù, nhưng cậu sẽ không hối hận, không một chút nào. Cậu sẽ không thay đổi bất kỳ điều gì, bởi nếu làm thế, mối quan hệ giữa cậu và Hanbin đã không thể trở thành như bây giờ – phức tạp, mâu thuẫn, nhưng cũng ẩn chứa sức hút khó tả.

Dẫu vậy, lý do của cậu đã không còn như trước. Thứ khát khao đơn thuần ban đầu đã trở thành một cảm giác sâu sắc và đầy ám ảnh. Chương Hạo muốn Sung Hanbin – không phải chỉ vì anh ta là chồng tương lai của Han Ara, mà vì chính con người Sung Hanbin. Cậu muốn anh ta, bất chấp tất cả, dù có phải trả bất kì cái giá nào.

Cậu muốn Sung Hanbin, người luôn lắng nghe cậu một cách chân thành; người dành thời gian đưa cậu đến trường mỗi sáng, mở những bài hát cậu yêu thích, và nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt như món ăn cậu chỉ vô tình nhắc đến một lần. Chương Hạo muốn Sung Hanbin, người vừa mạnh mẽ nhưng lại dễ dàng đỏ mặt bởi những câu trêu ghẹo của cậu; người đã đánh mất sự kiểm soát trong phút chốc, trao cho cậu nụ hôn cuồng nhiệt đến mức khiến cậu không thể nào quên.

Chương Hạo không phủ nhận rằng việc mẹ cậu sẽ tổn thương trong cuộc chơi này là một phần trong kế hoạch. Thực tế, cậu thậm chí tận hưởng điều đó – một phần thưởng thêm, vừa ngọt ngào, vừa đầy tính toán. Nhưng điều quan trọng hơn cả, là Sung Hanbin.

Sung Hanbin không chỉ là mục tiêu trong kế hoạch của cậu nữa – Sung Hanbin đã trở thành một phần trong cậu. Một phần mà Chương Hạo biết, cậu không thể để vuột mất, dù bằng bất cứ giá nào.
















Mặc dù Chương Hạo dành từng giây từng phút để nghĩ về Sung Hanbin, nhưng phải mất đến hai tuần dài đằng đẵng cậu mới được gặp lại anh ta.

Dường như mẹ cậu cũng nhận ra sự vắng mặt bất thường của Sung Hanbin, và bà ta không ngại ngần yêu cầu anh ta phải đến dùng bữa tối hôm sau. Lời đề nghị của bà ta, hay đúng hơn là mệnh lệnh, không để lại cho Sung Hanbin chút khoảng trống nào để từ chối mà không làm lộ điều gì đáng ngờ.

Chương Hạo không biết mình nên vui hay buồn trước sự chấp nhận của Hanbin. Một phần trong cậu muốn tận dụng cơ hội này để kéo anh ta ra một góc, để có được khoảnh khắc riêng tư và buộc Sung Hanbin phải đối mặt với cảm xúc của cả hai. Nhưng một phần khác lại thấy sợ hãi khi nghĩ đến cảnh mẹ cậu sẽ độc chiếm mọi thời gian và sự quan tâm của Sung Hanbin, như thể mọi chuyện giữa họ chưa từng xảy ra. Ý nghĩ đó khiến Chương Hạo cảm thấy như bị mắc kẹt trong cơn ác mộng.

Và rồi anh ta xuất hiện.

Khi cánh cửa mở ra và Sung Hanbin bước vào phòng khách, tim Chương Hạo như ngừng đập. Anh ta vẫn đẹp trai như thế trong trí nhớ của cậu, vẫn giữ dáng vẻ lịch thiệp và nét cuốn hút khó cưỡng. Nhưng việc nhìn thấy Hanbin bằng xương bằng thịt sau hai tuần dài không chỉ khiến Chương Hạo thở phào, mà còn khiến mọi nỗi nhớ nhung bị kìm nén bấy lâu dâng trào mãnh liệt.

Chương Hạo muốn bước đến, muốn kéo Hanbin ra khỏi cái bàn ăn này và đòi anh ta một lời giải thích. Nhưng trước ánh mắt sắc bén của mẹ mình, cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nén lại tất cả sự hỗn loạn trong lòng. Sung Hanbin, về phần mình, chỉ gật nhẹ đầu với cậu, như thể họ chỉ là hai người quen bình thường. Ánh mắt ấy thoáng lướt qua anh rồi dừng lại hoàn toàn ở mẹ cậu.

Cả buổi tối, mẹ cậu chiếm trọn sự chú ý của Sung Hanbin, còn Chương Hạo bị bỏ lại như một kẻ vô hình. Bà ta không ngần ngại chạm vào tay Hanbin, cười nói thân mật như thể cố tình khẳng định quyền sở hữu của mình trước mặt cậu. Sự ghen tuông trong lòng Chương Hạo như lửa đổ thêm dầu. Cậu gần như muốn đập bàn, muốn hét lên rằng Sung Hanbin không thuộc về bà.

Nhưng cậu không làm thế. Cậu biết mình cần giữ bình tĩnh, chờ đợi thời cơ.

Khi mẹ cậu vô tình nói rằng họ cần chuẩn bị bàn ăn, Chương Hạo liền nắm bắt cơ hội. “Hanbin, chú có thể giúp tôi dọn bàn không?” Cậu đứng dậy, ánh mắt như ngầm thách thức anh ta từ chối.

Sung Hanbin thoáng sững lại, nhưng cuối cùng cũng gật đầu. Từ chối lúc này chỉ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối. Anh ta theo cậu vào bếp, sự im lặng căng thẳng bao trùm cả hai.

Khi họ chỉ còn lại một mình, Chương Hạo không để mất thêm thời gian. Cậu bước đến gần, dồn Hanbin vào sát cạnh bàn bếp, ánh mắt sâu thẳm như thiêu đốt anh ta. Dù lòng ngổn ngang cảm xúc, cậu vẫn cố giữ khoảng cách, cố kiềm chế sự thôi thúc muốn ôm chầm lấy anh ta, muốn làm nhiều hơn cả những gì họ từng làm.

“Chúng ta cần nói chuyện,” Chương Hạo cất giọng, thấp và trầm, nhưng không giấu được sự vội vàng.

Sung Hanbin chỉ im lặng nhìn cậu, đôi mắt như một cơn bão ngầm, nhưng chẳng thốt lên lời nào.

Chương Hạo ngẩng lên, ánh mắt của cậu nhìn Sung Hanbin đầy kiên quyết, đầy giận dữ, nhưng cũng có chút trẻ con, như thể đang đòi hỏi một lời giải thích. Giọng cậu thoáng nghẹn lại:

“Tại sao anh cứ tránh mặt em?”

“Không phải ở đây, Hao,” Hanbin đáp lại, giọng anh ta lạnh lùng, nhưng cái tên của cậu lại vang lên không chút ấm áp, chẳng còn chút sự trìu mến nào mà trước đây vẫn thường thấy. Sự thay đổi rõ rệt ấy khiến tim Chương Hạo quặn lại, cậu cố không để lộ sự tổn thương, nhưng nó vẫn rõ ràng như một vết thương vừa mới cắt ra.

“Vậy thì ở đâu?” Cậu lại hỏi, giọng cậu đầy vẻ đau đớn, hoang mang. “Anh không nhìn em lấy một lần, chẳng nói với em một câu. Hanbin, em phải làm gì bây giờ?” Chương Hạo không quan tâm liệu mình có trông như một đứa trẻ tuyệt vọng hay không, lúc này, cậu không còn quan tâm đến vẻ ngoài nữa. 

“Anh thật sự nghĩ rằng sau tất cả những gì đã xảy ra, anh không nợ em một lời giải thích sao?” Cậu tiếp tục, “Sau nụ hôn đó rồi anh bỏ đi đâu mất?”

“Tôi không thể,” Hanbin chỉ đơn giản đáp, nhưng lời nói lại ngập ngừng, như thể anh ta không muốn thừa nhận lý do thật sự. Sự mơ hồ trong câu trả lời khiến Chương Hạo phát điên, và cậu muốn gào lên cho mọi thứ rõ ràng hơn, nhưng lại cảm thấy như có một rào cản không thể vượt qua.

“Không thể cái gì?” Cậu kiên quyết hỏi, giọng càng lúc càng lộ rõ sự nóng giận. Chương Hạo tiến lại gần thêm một bước, mặc dù chưa chạm vào người Hanbin, nhưng cái không khí căng thẳng, cái hơi ấm từ người Sung Hanbin gần như làm cậu phát bỏng.

“Không thể nói chuyện với em? Không thể làm lại như trước? Không thể nhìn em nữa?” Cậu càng lúc càng khó chịu, không kiềm chế được cơn tức giận trong lòng. “Em muốn nghe anh, Hanbin. Nói đi.”

“Tất cả, được chưa?” Sung Hanbin bất ngờ quát lên, tay đập mạnh xuống bàn, làm Chương Hạo giật mình. Cậu không sợ, nhưng hơi bất ngờ trước sự bùng nổ đột ngột của Hanbin, ánh mắt của cậu không thể rời khỏi anh ta.

Cậu vẫn nhìn anh ta, với một ánh nhìn hỗn độn, đầy cảm xúc, như thể cậu không thể rời mắt khỏi anh ta dù đang cố gắng kìm nén.

“Ở gần em đầu tôi gần như không thể suy nghĩ được gì, Hao. Tôi không thể nói chuyện này bây giờ,” Hanbin thở hổn hển, giọng anh ta nghẹn lại. “Mẹ em đang đợi, bà ấy có thể nghe thấy chúng ta.”

“Vậy thì sau đó đi,” Chương Hạo gần như nài nỉ, giọng tràn đầy hy vọng. “Sau khi bà ấy ngủ, đến phòng em. Em chỉ muốn nói chuyện thôi.” Cậu thêm vào, mặc dù đó là một lời nói dối.

Chương Hạo muốn nhiều hơn thế, cậu muốn hơn cả lời nói, nhưng bây giờ cậu chỉ cần một cơ hội, một cơ hội để kéo Sung Hanbin về phía mình thêm một lần nữa. Cậu biết rằng nếu cứ để anh ta tiếp tục trốn tránh, cậu sẽ không bao giờ đối diện với những gì cậu thật sự muốn.

Chương Hạo nhớ lại những lời của Sung Hanbin: “Ở gần em đầu tôi gần như không thể suy nghĩ được gì.”

Đó chính là lý do mà Sung Hanbin luôn tránh mặt cậu – vì anh ta sợ rằng khi gần cậu, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Sung Hanbin khao khát cậu, và đó là điều duy nhất mà Chương Hạo cần lúc này.

Nếu Hanbin chưa sẵn sàng chấp nhận rằng mối quan hệ với Han Ara không còn cứu vãn được nữa, cậu sẽ cho anh ta thời gian. Nhưng điều đó không có nghĩa họ không thể tận hưởng từng phút giây bên nhau trong lúc này. Dù trái tim cậu có bị xé nát, Chương Hạo vẫn thà giữ lấy một phần nhỏ của Sung Hanbin thay vì không có gì cả. Cậu có thể chờ đợi.

Và tất cả những gì cậu cần làm là khiến Hanbin lại mất kiểm soát thêm lần nữa.

“Được rồi,” Hanbin nói, kéo Chương Hạo trở lại thực tại. Một nụ cười lặng lẽ xuất hiện trên môi Chương Hạo, bất giác.

“Lát nữa,” Hanbin lại nhắc lại, như một lời hứa mơ hồ, một cơ hội không chắc chắn.

Chương Hạo gần như không thể tập trung vào bữa tối, tâm trí cậu quá mải miết với những suy nghĩ về Sung Hanbin và những tình huống trong tưởng tượng. Cậu vẫn chưa biết mình sẽ làm gì khi Hanbin vào phòng mình, hay muốn làm gì. Chương Hạo thậm chí không biết liệu Hanbin có giữ lời hứa hay không.

Tuy nhiên, trong lòng cậu, Chương Hạo có một cảm giác rằng anh ta sẽ.

Cậu liên tục liếc trộm Hanbin suốt bữa tối, nhưng, không có gì ngạc nhiên - vẫn làm cậu khó chịu - Sung Hanbin giả vờ không để ý, mắt dán chặt vào Han Ara như thể sợ nhìn đi chỗ khác dù chỉ một giây sẽ lộ liễu quá nhiều. 

Chương Hạo buồn bã im lặng, thiếu vắng sự quan tâm từ Sung Hanbin và nhớ những cuộc trò chuyện vui vẻ thường ngày của họ, nhưng rồi cậu lại nhớ về cuộc trò chuyện của họ và lời hứa sẽ gặp sau, nuốt chửng cảm giác đắng chát nơi đầu lưỡi, tập trung vào những gì sắp tới.

Khi bữa tối kết thúc, Chương Hạo vội vàng xin phép và gần như chạy vội về phòng, ném một ánh nhìn cuối cùng đầy tình ý về phía Sung Hanbin, cố gắng kiềm chế một nụ cười dịu dàng khi thấy người lớn tuổi hơn vội vã quay đi, ánh mắt lại dán vào đĩa thức ăn, khuôn mặt đỏ bừng. Dù đã trải qua bao nhiêu biến cố, điều này vẫn mang lại cho Chương Hạo chút an ủi khi cậu biết rằng mình vẫn có thể gây ra ảnh hưởng mạnh mẽ đến Sung Hanbin.
















Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top