Chương 9
Sung Hanbin đưa Chương Hạo về nhà. Ba người anh em của Chương Hạo đều có công việc ở câu lạc bộ thể thao của trường nên không đi ăn cùng bọn họ. Sung Hanbin và Chương Hạo đi ăn riêng, cùng nhau ra công viên tản bộ, mua một ít hạt dẻ vừa ăn vừa ngồi xích đu trò chuyện. Chương Hạo vừa ăn vừa híp mắt cười cực vui vẻ còn tiện tay bóc vài hạt đút Sung Hanbin, Sung Hanbin đáy xao động, vì nụ cười cười của Chương Hạo và hành động đút hạt dẻ ấy mà trong lòng đầy gió xuân lay động.
Trước khi đi ăn, hắn đã bảo bác tài xế nhà mình không cần đưa hắn về. Hắn muốn được đưa Chương Hạo về nhà, muốn được ngắm Chương Hạo lâu hơn một chút, muốn được trân trọng mọi khoảnh khắc, mọi dáng vẻ thuộc về Chương Hạo.
Chương Hạo dừng lại trước một xe kem. Cậu bảo Sung Hanbin đứng chờ rồi chạy đến quầy mua kem. Khi quay lại trên tay cầm một cây kem vị Mint Choco, không nói nhiều mà đưa đến trước mặt hắn, sảng khoái nói:"Ăn đi, mát lạnh luôn đó, tôi đây cất công mua cho cậu đây".
Sung Hanbin mỉm cười cắn nhẹ lên lớp kem mềm mại lạnh buốt, miệng khẽ nhoẻn lên một nụ cười thoả mãn. Không để Chương Hạo kịp phản ứng, hắn đan lồng bàn tay to lớn của mình lên tay cậu, xoay cây kem về phía cậu. Ánh mắt hắn đầy thâm ý.
Chương Hạo chớp chớp mắt, sau đó cười tươi tắn, không biết vô tình hay cố ý mà cậu cắn lên ngay vị trí mà Sung Hanbin vừa cắn lúc này. Mắt Chương Hạo híp lại, miệng há nhẹ thở từng hơi lạnh do kem mang lại ra ngoài không khí.
Sung Hanbin nuốt nước bọt, mắt nhìn cậu vẫn ôn nhu.
Hắn cầm lấy cây kem từ tay cậu cạp từng miếng vừa đủ, tay choàng sang vai Chương Hạo kéo cậu sát lại bên mình. Cả hai đi cùng nhau trên con đường vắng vẻ về nhà tạo nên cảnh tượng ấm áp hoà hợp.
Hai người họ nên thuộc về nhau, Sung Hanbin có thể chắc chắc một điều như vậy.
----------------------
Cuối tuần, Chương Hạo cùng mẹ đi chợ để mua nguyên liệu làm cơm. Hôm nay, bà ngoại Bongseon của cậu sẽ sang nhà cùng mẹ con cậu ăn cơm.
Bà ngoại của cậu là một người phụ nữ rất hiền hoà, bà luôn yêu thương và giúp đỡ mẹ con cậu. Bà ngoại Bongseon vốn không phải mẹ ruột của mẹ cậu nhưng nhờ có bà mà mẹ mới vượt ra khỏi khoảng thời gian đau khổ nhất của cuộc đời mà sinh ra cậu. Là người đã bồng bế Chương Hạo ngay từ khi cậu còn đỏ hỏn yếu ớt, truyền cho Chương Hạo hơi ấm hiền từ của người bà cho đến khi cậu lớn lên bà vẫn là người dẫn dắt, truyền động lực để cậu theo đuổi đam mê của mình.
Bà đứng trước cửa nhà với vẻ mặt hiền từ, khi Chương Hạo ra mở cửa bã nhanh chóng bước tới nắm lấy tay cậu xoa nắn, khuôn mặt bà đã hằn sâu dấu vết của thời gian nhưng vẫn không thôi yêu thương mà dành cho cháu trai của mình một nụ cười ấm áp nhất.
"Hạo Hạo của bà dạo này không gặp, cháu ốm đi nhiều rồi, chắc là học tập áp lực lắm đi, lại đây cho bà ôm cháu của bà nào"
Chương Hạo ôm chặt lấy bà mình, áp má vào vai bà cọ cọ, ngữ điệu trẻ con đi vài phần "Cháu nhớ bà quá đi, không ôm bà ngoại được một tháng cháu thật nhớ hơi ấm của bà".
Hai bà cháu vừa vào nhà vừa nói với nhau đủ lời yêu thương. Mẹ cậu ở trong bếp nghe được tiếng nói cười rôm rả của hai bà cháu ở bên ngoài chỉ biết mỉm cười dịu dàng.
Cả nhà ba người ăn cơm vui vẻ cùng nhau. Sau khi ăn xong bà ngoại cùng mẹ ngồi sofa ở phòng khách nói chuyện, còn Chương Hạo thì gọt hoa quả để bà và mẹ tráng miệng.
Bà ngoại nhìn Chương Hạo tỉ mỉ gọt vỏ của từng trái táo, lại cắt ra từng lát táo vừa phải, rất gọn gàng, đẹp mắt, lòng bà tràn đầy hài lòng:
"Hạo Hạo của bà lớn lên xinh đẹp như vậy, lại còn tỉ mỉ khéo léo, không biết đã quen được bạn nhỏ nào vừa ý chưa ".
Chương Hạo cười trừ gãi đầu: "bà à, con mới chỉ 16 tuổi thôi đó, với lại ... beta như con cũng không dễ tìm được đối tượng ưng ý đâu"
Bà ngoại Bongseon và mẹ nghe xong liền giật mình, họ nhìn nhau không đáp.
Chương Hạo từ nhỏ đã nghe những người xung quanh nói rất nhiều về người cha mà cậu chưa từng gặp mặt kia. Không giống như những đứa trẻ không có cha khác mà mọi người thường thấy, Chương Hạo không nhận lấy những lời cay đắng khổ sở vì không có cha mà ngược lại mọi người dành nhiều sự thương hại cho cậu hơn.
Có lần lúc sang nhà bạn chơi hồi còn nhỏ, Chương Hạo đã nghe cha mẹ của bạn mình nói về người cha kia của cậu. Họ bảo ông ta là một gã alpha tồi tệ đội lốt hiểu biết và thành thục. Vì mẹ cậu quá xinh đẹp, nên ngay từ lần đầu gặp đã khơi dậy ở ông ta ham muốn chinh phục. Ông ta dùng đủ mọi thủ đoạn để hạ gục trái tim thiếu nữ mơ mộng của mẹ cậu, còn lợi dụng thể chất beta khó mang thai mà làm điều xằng bậy với bà, nhưng không ngờ sau đó bà lại mang thai Chương Hạo. Ban đầu, ông ta còn tỏ vẻ là người đàn ông có trách nhiệm. Hằng ngày, không ngừng chạy ngược xuôi để chăm sóc mẹ cậu thật tốt, mọi người xung quanh thấy ông ta có trách nhiệm cũng đều đánh giá rất cao nhân cách của gã alpha tồi tệ ấy. Không ngờ, khi mẹ cậu chỉ mới mang thai đến tháng thứ năm ông ta đã nhân lúc mẹ cậu đi khám thai đem hết số tiền mẹ cậu kiếm được nhờ xuất bản các bộ tiểu thuyết của bà để cao chạy xa bay cùng omega mà ông ta bảo là em gái, nhưng thực chất đó là người vợ mà ông ta đã đăng ký kết hôn trước khi quen mẹ cậu.
Chương Hạo từ lúc biết về người cha alpha tồi tệ kia của mình cho đến hiện tại vẫn không thể hiện quá nhiều sự để tâm. Nhưng mẹ cậu biết Chương Hạo thật sự đã hình thành lên trong mình một nỗi sợ mà chính cậu cũng không hay biết đến đối với mối quan hệ giữa alpha và beta. Thằng bé ấy chính là không muốn bản thân phải chịu đựng những khổ sở tương tự như những gì mà bà đã phải trải qua thời còn trẻ.
Bà ngoại biết mình đụng tới sự nhạy cảm của đứa trẻ này nên liền đổi sang chủ đề khác.
"Phải rồi, Hạo Hạo à, sắp tới là sinh nhật ông bạn thân lâu năm của bà, ông ấy rất thích nghe Sonata violin số 5 "mùa xuân", vừa hay cháu cũng rất thích bản violin này, lại đàn nó rất hay. Hôm đó, cháu đến buổi tiệc xinh nhật của ông ấy với bà được không? bà muốn khoe với những người bạn già của bà về cháu trai xinh đẹp của bà, cũng muốn tặng một món quà tinh thần ấm áp cho người bạn già của mình".
Chương Hạo găm cho bà và mẹ mỗi người một lát táo, cậu ngại ngùng đáp: " như vậy có được không ạ, buổi tiệc để người lớn thân mật cùng tâm sự với nhau, người trẻ cháu đến thì không hợp lắm".
Bà ngoại nhanh nhảu đáp:" Không sao, những người bạn của bà đều dẫn cháu của họ đến. Những năm nay họ luôn huênh hoang khoe mẽ về cháu họ, năm nay bà phải dẫn Hạo Hạo tới để họ được mở rộng tầm mắt". Bà ngoại vẫn luôn tự hào về Chương Hạo như vậy. Cậu chính là cháu trai bảo bối, là đứa cháu bà yêu thương còn hơn cả những quan niệm máu mủ thường tình.
Chương Hạo nhìn bà mình đầy ấm áp, cậu xích gần tới nắm tay bà: "bà ơi, con thương bà ngoại lắm".
Chương Hạo nhìn mẹ, mẹ cũng nhìn cậu. Bà cười tươi gật đầu với con trai mình, sau đó tới gần bóp vai cho người mẹ mà mình kính trọng hết mực.
Đưa bà ngoại về nhà xong,
Chương Hạo về nhà lên phòng bật đèn soạn sách vở, làm bài tập cho ngày mai. Đến gần giờ đi ngủ vừa mở điện thoại lên cậu bỗng nhận được tin nhắn KakaoTalk. Tin nhắn gửi tới từ tài khoản Binna Nan Binna, ảnh đại diện là một bé chuột hamster giơ tay say hi cực kỳ đáng yêu.
Chương hạo mở tin nhắn ra
Binna Nan Binna: Giống cậu lúc đánh bóng chuyền thật đấy Chương Hạo.

NeulNeul: tôi khi chơi bóng khẳng định rất có khí chất, cậu đừng liên tưởng bậy bạ.
Sung Hanbin đọc được tin nhắn lại của của Chương Hạo liền nở nụ cười cưng chiều mà Chương Hạo không thể thấy. Lập tức nhắn lại
Binna Nan Binna: giờ này còn chưa ngủ sao.
NeulNeul: chưa, tôi vừa mới học xong đang thư giãn trước khi ngủ.
Binna Nan Binna: ngủ sớm đi, sẽ gặp tôi trong mơ đấy.
NeulNeul: tôi vẫn thích gặp con chuột trên ảnh đại diện cậu hơn. Nó đáng yêu hơn cậu nhiều.
Sung Hanbin nhìn ảnh đại diện mình rồi bật cười thành tiếng.
Binna Nan Binna: ngủ ngon.
NeulNeul:
icon sleep đáng yêu
Sung Hanbin đặt máy điện thoại xuống. Hắn đi đến tủ đầu giường lấy ra một khung ảnh, tay hắn nhẹ nhàng miết lên khuôn mặt phúc hậu của người phụ nữ trên tấm ảnh ấy. Khuôn mặt ôn hoà giống bà đến tám chín phần. Sung Hanbin đặt môi mình chạm nhẹ lên tấm ảnh, thủ thỉ:
"Mẹ à, con tìm được ánh sao của riêng mình rồi. Con sẽ trân trọng và bảo vệ cậu ấy thật tốt. Mẹ yên tâm"
Tui quay lại rồi nè mí bà. Dành sự biết ơn vô ngần đối với các bạn cùng shipdom, khác shipdom mà có hứng thú với đứa con tinh thần bé bỏng của tôi. Cảm ơn các bé thiên thần nhỏ Hana, Drunk, Mốp và Tobiochan cùng với người bạn quen hồi cấp ba Chủ Tịch Đảng Hổ vì đã truyền động lực cho tình yêu otp và động lực viết lách của tôi mặc dù tôi lofi chill làm các bạn mất tập trung nhiều. Cảm ơn bé Linh đã edit giùm tui cái bìa truyện xinh xinh và những lượt bình chọn của chị em bà.
Trân quý lắm BinNeul đã cho tôi cảm hứng và sức mạnh để đam mê viết truyện được chắp cánh. Và một phần động lực yêu thích viết lách được hấp thụ từ lời răn dạy của mẹ cha nữa hehe. Mọi người đọc vui nha💞🍀🥀🌿🌱🌾🌵
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top