💮Chương 6💮
📌Editor: Lê Thị Ngọc Huyền - Cung Quảng Hằng📌
❤❤❤
Đạo diễn không hài lòng lắm với đôi mắt thâm quầng của Cảnh Tâm, nói với thợ trang điểm: "Đem đôi mắt thâm quầng của cô ấy che lại đi!"
Thợ trang điểm vội mang kem che khuyết điểm đến, Cảnh Tâm ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho người ta chà đạp, sau khi chuẩn bị tốt, đạo điễn thông báo hôm nay sẽ quay lại cảnh ở trên xe của bọn buôn người.
Trạng thái hôm nay của Cảnh Tâm không thể tốt so với hôm qua, quay lại mấy lần đều bị NG, đạo diễn đang muốn nâng thắt lưng giáo huấn, trợ lý nói ngay bên tai ông: "Đạo diễn, Tần tổng đến đây."
Vì thế, đạo diễn nhìn Cảnh Tâm, những lời giáo huấn chưa kịp nói ra, liền xoay người đi đón người.
Cảnh Tâm đi vào phòng nghỉ của mình rót chén nước uống, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình.
Một lát sau, nghe được đạo diễn kêu bắt đầu, Cảnh Tâm vội vàng chạy ra ngoài, đi qua phòng nghỉ của Quý Đông Dương, bỗng nhiên thấy một con chó nhìn rất quen, Quý Đông Dương đang vuốt đầu nó, sao lại nhìn giống Bố Duệ như vậy?
Cảnh Tâm không có nghĩ nhiều, bởi vì bên kia đạo diễn đã hô muốn bắt đầu quay phim, vội vàng đi ra chuẩn bị.
Lúc này cô rất nhanh tiến vào trạng thái ổn định, đạo diễn cuối cùng cũng hô: "Qua."
Cảnh Tâm suy nghĩ rồi đi ra hỏi đạo diễn, vừa mở miệng: "Đạo diễn, buổi chiều tôi có phải hay không ..." Âm thanh liền dừng lại, bởi vì cô thấy Tần Sâm đang ở ngồi giám sát ở phía sau, đang ngẩng đầu nhìn cô, khoé miệng có ý cười thản nhiên, đáy mắt có tia hứng thú, giống như đang chê cười tạo hình cùng giọng nói địa phương của cô.
Cảnh Tâm nhìn thấy anh, đầu tiên nghĩ thì ra con chó trong phòng nghỉ của ảnh đế thật sự là Bố Duệ, tiếp sau đó cả người đều không bình tĩnh, vừa rồi cả quá trình cô quay phim Tần Sâm đều ở đó giám sát?
Tối hôm qua bị ác mộng quấn thân, bây giờ lại nhìn khuôn mặt anh tuấn tươi cười của Tần Sâm, tại sao lại cảm thấy anh ta cười rất không đứng đắn.
Tâm tình bây giờ rất khó có thể bình tĩnh, Cảnh Tâm ho khan vài tiếng, cố gắng quay về trạng thái bình thường: "Tần tổng, xin chào."
Tần Sâm đứng lên cười nhìn cô: "Cảnh tiểu thư diễn, thật sự là rất tự nhiên."
Cảnh Tâm quẫn bách: "Cảm ơn Tần tổng đã khích lệ."
Nhân viên đang công tác ở bên cạnh đều dựng tai lên nghe, đạo diễn cũng cười nói với Cảnh Tâm mấy câu: "Đúng vậy, Cảnh Tâm diễn không sai, cũng rất thích hợp với nhân vật này, may nhờ có Tần Tổng ra mặt."
Cảnh Tâm đứng im tại chỗ, Tần Sâm nhíu mày lại, anh đem Cảnh Tâm nhìn một lượt, ý cười càng sâu: " Nhân vật này quả thật rất hợp với cô."
"...." Cô có thể khẳng định, lần này anh ta tuyệt đối là cười mình!
Đạo diễn ý thức được mình vừa lộ ra một chuyện không nên nói, vội vàng nói sang chuyện khác: "A đúng rồi, Cảnh Tâm, trong phim có xuất hiện chó cảnh sát cô biết chứ? Tần tổng đồng ý cho đoàn làm phim mượn chó của cậu ấy."
Cảnh Tâm nhịn không được nhìn Tần Sâm, nhỏ giọng nói: "A, điều này rất tốt, Bố Duệ thực sự rất nghe lời."
Trách không được tại sao vừa rồi Bố Duệ lại ở cùng Quý Đông Dương trong phòng nghỉ ngơi, dựa theo sắp xếp của kịch bản, chó cảnh sát cùng Quý Đông Dương có khá nhiều cảnh diễn chung, vì vậy chắc là bọn họ đang làm quen để gây dựng một chút ăn ý.
Đạo diễn gật đầu, Tần tổng nuôi chó là chuyện mà hầu như mọi người trong công ty đều biết, trước kia cũng có đạo diễn từng hỏi mượn qua, nhưng đều bị từ chối.
Không nghĩ tới hôm qua ông vừa thử hỏi, Tần Sâm liền đồng ý.
Đạo diễn nhìn về phía Cảnh Tâm, cười hỏi: "Vừa rồi cô muốn hỏi cái gì?"
Cảnh Tâm: "Tôi muốn hỏi buổi chiều tôi có còn cảnh diễn nào nữa hay không?"
"Không có nha, chắc khoảng ba ngày sau mới có cảnh diễn của cô."
"Vậy, tôi đi về trước đây."
Tối hôm qua không ngủ tốt, mệt chết, cô hiện tại muốn về nhà ngủ bù.
Đạo diễn khoát tay: "Đi, cô về trước đi, có gì thay đổi sẽ báo cho người đại diện của cô."
Cảnh Tâm gật đầu, đối với đạo diễn và Tần Sâm hơi cúi đầu: "Tôi đi về trước đây."
Một chân vừa mới xoay đi, phía sau liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Tần Sâm: "Chờ một chút, trợ lý cùng người đại diện của cô đều không ở đây, cô đi về như thế nào?"
Bước chân của Cảnh Tâm dừng lại: "Tôi đi đến phía trước bắt xe về."
Xe của cô lần trước mang đi bảo dưỡng, còn chưa có bảo dưỡng xong, buổi sáng hôm nay Thẩm Gia không đến đưa cô đi, là cô tự bắt xe đến.
Cảnh Tâm có thể cảm giác được bốn phía tự nhiên yên tĩnh, vô số ánh mắt bát quái đang vù vù quét tới, nếu cô cự tuyệt, Tần Sâm chắc chắn sẽ rất mất mặt đi? Cảnh Tâm do dự một chút, rồi gật đầu nói: "Vậy phiền Tần tổng chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo."
Tần Sâm nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Cảnh Tâm chạy đi thay quần áo, cô gọi điện thoại cho Thẩm Gia, Thẩm Gia tắt máy.
Cô lập tức gửi một tin nhắn qua, rất nhanh điện thoại liền đổ chuông.
Điện thoại được kết nối, Thẩm Gia nhanh chóng hỏi: "Tần Sâm muốn đưa em về nhà? Vậy em đồng ý rồi sao?"
Cảnh Tâm trong lòng khinh thường đại diện của mình, sau đó mới nói: "Đồng ý rồi, nhiều người ở đó như vậy, nếu em không đồng ý thì là không cho anh ta mặt mũi."
Thẩm Gia cười ha hả: "Mặt mũi của em rất lớn sao?"
Cảnh Tâm: "...."
Đúng là không có, cô bây giờ chính là một nữ phụ không nổi tiếng, vai phụ này cũng là Tần Sâm cho, dựa theo cách nói của Thẩm Gia, cô phải nịnh bợ anh ta.
Tần Sâm đứng cách đó không xa, thấy cô đã thay quần áo xong liền đi ra, xoay người ngồi xổm bên chân sờ sờ đầu Bố Duệ.
Cảnh Tâm đang cúi đầu mà đi, bên cạnh tự nhiên lại có một con chó lớn xuất hiện vẫy đuôi với cô, cô có chút kinh hỷ, xoay người sờ sờ đầu Bố Duệ, Bố Duệ phe phẩy cái đuôi đi về phía bên phải, Cảnh Tâm đi theo sau nó vài bước, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tần Sâm, anh ta đứng ở dưới tán cây, màu vàng của ánh nắng mặt trời qua tán cây chiếu xuống trên người anh, rất giống một cảnh tình cảm lãng mạn trong phim.
Bố Duệ giống như đặc biệt tới để dẫn đường, nó phe phẩy cái đuôi ngẩng đầu nhìn cô, Cảnh Tâm nhắm mắt đi theo sau chậm rãi đến chỗ Tần Sâm, tim bỗng nhiên đập nhanh.
Tần Sâm nhìn cô: "Xe của tôi ở bên kia."
Cảnh Tâm cúi đầu: "Vậy, bây giờ chúng ta đi qua đi."
Hai người đi đến bên cạnh chiếc xe, Tần Sâm mở cửa bên ghế lái phụ, Cảnh Tâm cúi đầu nhìn Bố Duệ: "Bố Duệ ngồi phía sau đúng không? Tôi cũng ngồi phía sau đi, tôi rất thích Bố Duệ."
Tần Sâm nhìn cô một cái, tiếng cười trầm thấp, bước một bước kéo cửa ghế sau ra: "Mời."
Cảnh Tâm xoay người ngồi vào bên trong, tiếp đó dịch vào bên trong, Bố Duệ sau đấy liền vào trong xe, ngồi xuống bên chân. Sau khi xe lái ra bên ngoài, Cảnh Tâm nói địa chỉ nhà mình cho Tần Sâm.
Dọc đường, Cảnh Tâm đều sờ bộ lông của Bố Duệ, đầu ngón tay đụng đến vết sẹo thì dừng một chút, sờ theo vết sẹo được giấu dưới lớp lông chó, cô nhớ trước kia tần Sâm nói Bố Duệ đã trải qua rất nhiều tổn thương, nhịn không được hỏi: "Trước kia Bố Duệ bị thương ở bụng sao?"
Tần Sâm nhìn cô qua kính chiếu hậu, "Đúng vậy, bị thương rất nặng."
Cảnh Tâm có chút đau lòng sờ vết thương cũ của Bố Duệ, cô biết đa số đàn ông đều thích nuôi những con chó có phép tắc, người có thân phận địa vị giống như Tần Sâm, muốn nuôi một con chó đã qua huấn luyện thật sự rất dễ dàng, có tiền là được.
Bố Duệ lại chịu quá nhiều tổn thương, lúc ấy chắc chắn không phải lựa chọn tốt nhất, nhưng Tần Sâm vẫn nuôi dưỡng nó, hơn nữa còn chăm sóc nó rất tốt.
Dừng xe ở dưới lầu, Tần Sâm xuống xe đi ra phía sau mở cửa, Bố Duệ nhảy xuống xe, Cảnh Tâm ngẩng đầu nhìn anh cười cười: "Cảm ơn."
Đôi mắt Tần Sâm, nhìn về phía chân trái của cô từ trong xe bước ra, thon dài trắng nõn, mỗi một đường nét đều gợi cảm vô cùng lay động lòng người, tiếp theo là đùi phải, sau khi hai chân cùng nhau xuống xe, động tác lưu loát nhẹ nhàng, làn váy tuỳ ý đung đưa.
Cô ấy khiêu vũ chắc chắn nhìn rất đẹp, bởi vì chân của cô ấy nhìn rất được.
Cảnh Tâm xoay người sờ sờ đầu Bố Duệ, ngẩng đầu nhìn Tần Sâm, nói lời cảm ơn một lần nữa: "Tôi lên nhà trước, cảm ơn anh đã đưa tôi về."
Tần Sâm cười với cô: "Bố Duệ gần đây cũng sẽ đưa đến đoàn là phim, đến lúc đó nhờ cô chiếu cố nó một chút."
Cảnh Tâm ngẩn người, cô đang được uỷ thác trọng trách sao?
Cảnh Tâm do dự hai giây rồi gật đầu nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần có tôi ở phim trường Bố Duệ sẽ không bị đói."
Tần Sâm nhìn cô đã đi vào tiểu khu, mới vỗ vỗ đầu Bố Duệ: "Đi thôi."
Cảnh Tâm đứng ở thang máy trước tiên hít sâu vài hơi, bình ổn nhịp tim, may mắn cô biểu hiện rất tốt, Tần Sâm nhất định không biết cô khẩn trương, cô vừa đi vào nhà, ngay lập tức có điện thoại gọi đến: "Đã về nhà rồi?"
Cảnh Tâm đá giày cao gót xuống: "Đã về, em ba ngày sau không phải quay phim."
"Vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi, nghe nói đạo diễn mượn chó của Tần Sâm?"
"Ôi, chuyện này chị cũng biết?" Cảnh Tâm đôi khi cảm thấy Thẩm Gia thật lợi hại, bây giờ không có trợ lý báo cho cô ấy, thế mà bất cứ lúc nào Thẩm Gia cũng biết được hành động của cô.
Thẩm Gia cười cười: "Biểu hiện thật tốt."
Sau đó liền cúp điện thoại, Cảnh Tâm suy nghĩ ba giây, lúc này mới phản ứng lại, Thẩm Gia nói: "Biểu hiện thật tốt.", là bảo cô ở trước mặt Tần Sâm biểu hiện thật tốt, ôm chặt cái đùi quý giá khó có được này.
Ba ngày kế tiếp đều không phải đi quay phim, Cảnh Tâm ở nhà xem phim truyền hình, chiều nào cô cũng đi câu lạc bộ tập thể hình, là một người diễn viên chuyên nghiệp, tự giác quản lý dáng người của mình cũng là một loại tinh thần chuyên nghiệp, đây cũng là do Thẩm Gia yêu cầu.
Ngày thứ ba sau khi tập thể hình xong, Cảnh Tâm chọn một tấm hình xinh đẹp của mình đăng lên weibo: Tháng 3 không giảm béo, tháng 5 sẽ vô cùng bi thương, tháng 5 rồi nha.
"Bình hoa lại đang kéo thù hận rồi, được rồi cô xinh đẹp nên làm gì cũng đều đúng, tôi không tức giận."
"Bình hoa lại đắc ý rồi! Khi nào được làm nữ chính nha."
Cảnh Tâm nhìn đến đây thì trả lời: "...."
Cô cũng muốn được làm nữ chính nha! Thẩm Gia vì để cho cô có thể làm nữ chính thì phải đem cô đi bán!
Loại sự tình này không thể cùng fan nói, chỉ có thể thở dài một hơi, thu dọn đồ đạc về nhà.
Về nhà tắm rửa xong, đang chuẩn bị đặt thức ăn bên ngoài thì di động liền vang lên, nhìn trên màn hình hiển thị ba chữ "Chu Nghi Ninh", Cảnh Tâm ngẩn cả người, hôm đó Tần Sâm làm cho phần diễn của Chu Nghi Ninh xoá bỏ, Chu Nghi Ninh cũng không đến đoàn làm phim nữa, quan hệ thật sự của hai người thật khó mà biết được.
Đầu óc Cảnh Tâm chợt loé, Chu Nghi Ninh không phải bạn gái bí mật của Tần Sâm chứ?
Nghĩ đến việc này, không hiểu sao có chút chột dạ, có phải có lời đồn đến tai cô ấy, nên cô ấy gọi điện thoại qua mắng chửi cô?
Cảnh Tâm nhìn chằm chằm di động kêu đã lâu, cuối cùng mới trượt xuống nút nghe: "A lô."
Bên Chu Nghi Ninh có chút ầm ĩ, cô ấy lớn tiếng nói: "Bình hoa, tôi mời cô ăn cơm, có rảnh không?"
"Hả?" Cảnh Tâm có chút do dự, "Bây giờ sao?"
"Đúng vậy, bây giờ vừa đúng lúc là thời điểm ăn cơm."
Cảnh Tâm cùng nghĩ càng do dự, một lát sau mới nói: "Ngày đó Tần tổng đem toàn bộ cảnh diễn của cô bỏ đi, việc này cô cũng biết đi?"
Chu Nghi Ninh hừ vài tiếng: "Đã biết, tức chết tôi."
Cảnh Tâm: "...."
Cô xác nhận một chút: "Cô cùng Tần tổng là quan hệ người yêu sao?"
Chu Nghi Ninh a một tiếng, sau đó cười lớn: "Sao lại có khả năng được!"
Căng thẳng trong lòng của Cảnh tâm phút chốc biến mất, đột nhiên lại cảm thấy an tâm, cùng cô ấy hẹn địa điểm.
❤❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top