Chương 12: Hành động

Tô Bắc tận lực làm chính mình biểu hiện ra vẻ trấn định, thế nhưng lòng bàn tay ướt đầy mồ hôi đã tố cáo cậu đang căng thẳng.

Có lẽ vì do quan đến nghề nghiệp, cho dù chỉ mặc thường phục, nhưng trên người Lôi Thiên vẫn tản ra ẩn ẩn uy nghiêm. — Đây chính là bộ dáng mà đàn ông nên có.

Ngón tay thon dài của Tô Bắc đặt trên tay cầm của tách, nhẹ nhàng thổi mạnh.

Cậu suy xét trong chốc lát, ngẩng đầu, trên mặt có chút sợ hãi không yên nhìn Lôi Thiên, ấp a ấp úng nói:

“Lôi sư huynh, tôi biết những chuyện học sinh ở trong trường đã làm, tôi nghĩ nên nói ra với anh.”

Ánh mắt Lôi Thiên lập tức sắc bén lên, hắn gật đầu, dùng ánh mắt cổ vũ Tô Bắc.

Cậu giả vờ do dự một lúc, trong mắt lóe ra, cuối cùng ngẩng đầu với ánh mắt kiên định.

Tô Bắc cẩn thận từ trong quần lấy ra một cái túi, bên trong có ba viên thuốc màu đỏ, cậu đem cái túi để trên bàn, đặt trước mặt Lôi Thiên.

Sắc mặt Tô Bắc tái nhợt không còn một tia máu:

“Lôi sư huynh, đây là thứ bạn học của tôi cho.”

Đối với hành động thình lình của cậu, Lôi Thiên tựa hồ không hề giật mình.

Hắn cầm lấy cái túi nhỏ, đem ba viên thuốc kia đổ ra, nghiền nát một trong ba viên đã được bao con nhộng, Lôi Thiên lấy ngón tay đụng vào một ít bột, vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Tô Bắc sợ hãi nhìn vẻ mặt trấn định của hắn.

Lôi Thiên đột nhiên vươn tới, cầm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cậu.

Tay Tô Bắc run rẩy, cậu cơ hồ phản xạ, muốn đem bàn tay ấm áp bỏ ra.

Nhưng cuối cùng chỉ giật giật, đem loại xúc động này đè nén xuống.

Trái lại, cậu thậm chí gắt gao nắm lấy tay Lôi Thiên, tựa hồ như đang hấp thu dũng khí cùng lực lượng.

Đây biến thành một loại hành động an ủi.

Tô Bắc cảm kích nhìn thoáng qua Lôi Thiên, Lôi Thiên vỗ vỗ vai cậu, hiền hậu ôn hòa nói:

“Đừng sợ, đem những gì cậu biết nói ra, còn cái khác để tôi lo.”

Tô Bắc dùng sức gật đầu.

Cậu nói chuyện đứt quãng, thượng vàng hạ cám*, xen kẽ những hồi ức vô dụng cùng phát tiết.

(*) (Khẩu ngữ) đủ các thứ, các loại, từ cái quý nhất cho đến cái tầm thường nhất.

“Sự tình này có liên quan đến La Đồng, Lôi sư huynh, tôi đã từng nói qua chuyện này cho anh, La Đồng kết bạn với tôi vì tiền, kì thật tôi cũng không phải là một đứa ngốc dễ lừa gạt, những chuyện của bọn họ ít nhiều gì cũng biết.”

Nói tới đây, Tô Bắc vội vàng bổ sung một câu:

“Chỉ là biết được không nhiều lắm, bọn họ đi mua thuốc, tôi vẫn nghĩ là ở bên ngoài mua, sau cái lần La Đồng gặp chuyện không may, tôi nghĩ rằng hắn ở bên ngoài cùng những kẻ đó nổi ra xung đột cho nên mới… ”

Cậu nói xong, ánh mắt có chút mờ mịt: “Tôi không nghĩ tới, trong trường học cũng có, tôi chính mắt nhìn thấy.”

Ánh mắt Tô Bắc lập tức sáng lên, thanh âm sắc nhọn như muốn đánh phá một bức tường cản trở vô hình trước mặt.

“Tôi nhìn hắn và Từ Thông cùng một số người năm hai lén lút trốn trong trường học, vì vậy liền theo dõi họ, sau đó phát hiện bọn họ đang làm giao dịch… ”

Mặt Tô Bắc trong nháy mắt có chút vặn vẹo: “Tôi nghĩ thật lâu, cảm thấy cần phải nói cho anh, loại sự tình này rất nghiêm trọng, không biết có bao nhiêu người bị bọn họ dụ dỗ…”

Lôi Thiên nghe rất chăm chú, đợi đến lúc cậu nói xong, hắn hỏi rất nhiều vấn đề.

Tô Bắc đem tình huống mình biết nói một chút cho hắn, bất qua che dấu chuyện mình chủ động tiếp cận Vương Thành.

Khi nói xong, cả hai đều lâm vào trầm tư.

Bởi vì Tô Bắc đã đem những gì cần thiết đều nói ra hết, hiện tại không còn gì để nói.

Mà Lôi Thiên lại đang suy xét vấn đề kế tiếp nên làm gì, ngón tay vô ý thức tại bàn gõ, tiết tấu như đang cùng hắn tự hỏi.

Không lâu sau, Lôi Thiên thu hồi tay, nghiêm túc nhìn Tô Bắc.

Tô Bắc giống như đang ở quân đội, đối mặt với huấn luyện viên, cậu lập tức thẳng lưng, dựa trên sô pha. Lôi Thiên thấp giọng nói:

“Việc này liên quan đến rất nhiều mặt, cần phải bàn bạc kĩ hơn, chuyện ngày hôm nay cậu hãy quên đi, cái gì cũng không được nói, cũng chẳng cần xen vào, nhiệm vụ hiện tại của cậu chính là học tập, chuẩn bị thật tốt để thi vào cao đẳng.”

Tô Bắc dở khóc dở cười, diễn cho lắm vào thì lại thu được một kết quả như vậy.

Bàn bạc kĩ hơn, nếu cậu có thời gian bàn bạc kĩ hơn thì đã không dùng cách tìm tới Lôi Thiên.

Tô Bắc còn nghĩ rằng sau khi đem mọi chuyện kể ra, ít nhất cũng có thể đánh gãy mạng lưới địa bàn thuốc phiện, không nghĩ tới Lôi Thiên lại muốn đánh một ván cờ lớn, mà quan trọng là trong tay hắn ắt không thể thiếu tiểu tốt tử.

Cố tình không cho Tô Bắc có ý kiến gì.

Miệng cậu giật giật, muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến biểu tình ngưng trọng của Lôi Thiên, lại đem lời nói bên miệng nuốt trở về, cuối cùng cậu có chút chần chờ nói:

“Lôi sư huynh, có phải hay không cấp trên không cho các anh tiếp tục điều tra…”

Chuyện này cậu đã sớm hoài nghi, chuyện lần trước lớn như vậy lại ‘vô tật mà chết’, ngẫm lại đều biết có nội tình.

Vừa nãy Lôi thiên có nói liên quan đến nhiều mặt, câu này càng chứng minh suy đoán của cậu là đúng.

Lôi thiên là một tiểu cảnh sát, cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Mặt lôi Thiên trầm xuống, vỗ đầu Tô Bắc một cái:

“Nghĩ loạn cái gì? Rảnh rỗi như vậy thì mau đến lớp Taekwondo luyện tập, cho dù cậu có phân thân ra vài người đi nữa, tôi chỉ cần một bàn tay cũng có thể đem đánh ngã hết.”

Tô Bắc rụt đầu, vuốt cổ chính mình, ủy khuất nhìn Lôi Thiên:

“Đau quá…”

Lôi Thiên nắm lấy tay kéo Tô Bắc lại, nhu nhu địa phương vừa bị đánh của cậu:

“Phá án cũng cần thời gian… Đừng suy nghĩ lung tung, cảnh sát không vô dụng như cậu nghĩ.”

Nghe được khẩu khí khẳng định như vậy, Tô Bắc cũng chỉ đành áp chế điểm nghi hoặc trong lòng.

Thời gian… thứ cậu thiếu nhất hiện giờ chính là thời gian.

Ba ngày, đảo mắt liền qua.

Tô Bắc về tới nhà, cậu gấp đến mức đi tới đi lui trong phòng.

Rốt cuộc nên làm như thế nào đây, Lôi Thiên rõ ràng muốn quăng lưới bắt một mẻ cá lớn, nhưng cái cậu muốn là giải quyết nguy cơ trước mắt.

Tô Bắc cảm thấy cậu hẳn là không nên trông chờ quá nhiều vào Lôi Thiên, vì thế, cậu mở máy tính ra.

Trên mấy trang web loạn thất bát tao diệt bớt virus, Tô Bắc sớm chuẩn bị tốt máy tính bàn bên cạnh, nâng cấp đầy đủ.

Cậu ở trên mạng tra từng trang, cảm tạ thời đại công nghệ thông tin.

Thiết bị theo dõi đơn sơ được bán ra ở nhiều địa phương, Tô Bắc đặt một đơn hàng giao nhanh tận nhà.

Sau khi nhanh chóng thanh toán thông qua tài khoản ngân hàng, Tô Bắc liền rời khỏi trang mạng.

Bốn tiếng sau, chuông cửa bỗng vang lên.

Tô Bắc thu được một bao hàng, sau khi kí nhận xong, cậu lập tức quay trở về phòng ngủ.

Cùng lúc đó, đụng phải Chu Phỉ Thạch trong phòng.

Thời tiết hiện tại đã có chút nóng, Chu Phỉ Thạch vừa mới tắm rửa xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngay hông.

Thân thể ngây ngô của thiếu niên, đường cong phi thường lưu sướng, tuyệt đẹp.

Nếu có nữ sinh ở trong này, phỏng chừng đã muốn đỏ mặt thét lên.

Bất quá bây giờ Tô Bắc là người duy nhất được xem, quan trọng cậu hận đồng tính, hơn nữa muốn cậu đối với thân thể một tên đồng tính có quan hệ không tốt lắm mà hét chói tai, điều này đương nhiên là không có khả năng.

Cho nên Tô Bắc không thèm nhìn Chu Phỉ Thạch, tính toán lướt qua bên người y.

Chu Phỉ Thạch một bên lau tóc một bên nhìn Tô Bắc, liếc mắt nhìn thứ trong tay cậu, cường điệu đánh giá nó.

Ánh mắt y ẩn ẩn một ý tứ hàm súc không biết tên, làm Tô Bắc trong lòng căng thẳng.

Tay ôm bao hàng, càng thêm dùng sức.

Tô Bắc cảnh giác liếc mắt nhìn Chu Phỉ Thạch một cái.

Cậu cũng không quên Chu Phỉ Thạch là một nhân vật nguy hiểm, trước mắt xem ra, nhiệm vụ của mình cùng y cũng có chút liên quan.

Hai người thoáng qua nhau, Tô Bắc ngửi được mùi sữa tắm trên thân thể Chu Phỉ Thạch. Còn có hơi nước thản nhiên.

Ngay lúc vừa lướt qua Chu Phỉ Thạch, thời điểm cậu vừa thở dài nhẹ nhõm trong lòng, cánh tay bỗng bị giựt mạnh.

Bao hàng vốn nằm trong tay phanh một tiếng rớt trên đất.

Tô Bắc lập tức khẩn trương nhìn bao hàng, rớt mạnh như vậy, sẽ không đem thứ gì ở bên trong làm hư đi?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt cậu âm trầm nhìn Chu Phỉ Thạch vẫn còn đang nắm lấy cánh tay mình.

Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, hiện tại cậu không cần cùng Chu Phỉ Thạch bắt đầu xung đột, miễn cho phát sinh những chuyện ngoài ý muốn không thể khống chế, Tô Bắc hít sâu một hơi, đem ngọn lửa trong lòng áp xuống.

Cậu lạnh lùng nhìn Chu Phỉ Thạch nói: “Cậu làm cái gì, buông.”

Chu Phỉ Thạch nhìn Tô Bắc, buông bàn tay đang gắt gao kiềm trụ Tô Bắc ra.

Y đem cái khăn đang lau mặt ném trên sô pha, tóc còn chưa được lau khô, từng giọt rơi xuống. Y hơi hoài nghi nhìn bao hàng kia:

“Đây là thứ gì?”

Tô Bắc bị thái độ tự nhiên của y làm tức giận đến nở nụ cười.

Cậu ở trong lòng phiên bạch nhãn: “Cậu quản nhiều lắm, ngay cả ba tôi cũng không quản tôi mua cái gì trở về.”

Chu Phỉ Thạch cười như không cười nhìn Tô Bắc: “Tôi có nghĩa vụ quan tâm anh, dù sao, chúng ta trên danh nghĩa cũng là anh em… ”

Y cố kéo dài hai chữ ‘anh em’, khiến cả câu nói đều tràn ngập một loại hương vị trêu tức.

Tô Bắc giận tái mặt: “Trong đây có liên quan đến ‘nửa dưới hạnh phúc’ của tôi, cậu muốn xem hay không?”

Cậu dùng chân đá đá cái bao hàng, dùng một loại khẩu khí ‘đại gia có thứ tốt muốn chia sẻ’ nói.

Chu Phỉ Thạch ngẩn người, đại khái không nghĩ tới Tô Bắc lại hào phóng đến như vậy, dám đem cả sự tình này nói ra.

Chắc là phim AV, Chu Phỉ Thạch nháy mắt ở trong đầu nghĩ.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Bắc có chút hồng, ánh mắt bởi vì tức giận mà có vẻ sáng ngời, lóa mắt.

Không hiểu sao Chu Phỉ Thạch lại đem hình ảnh Tô Bắc đặt trên người Money Boy vài ngày trước từng qua lại với y, nửa dưới y lập tức nổi lên phản ứng, khăn tắm mỏng manh bị nâng lên.

Loại phản ứng này làm cho Chu Phỉ Thạch có chút chật vật.

Tô Bắc vẫn không hề phát hiện, cậu chỉ thấy Chu Phỉ Thạch đột nhiên hạ thắt lưng, cúi xuống nhặt chiếc khăn đang nằm trên chiếc ghế sa lon. Bất quá qua động tác này cậu cũng hiểu được, Chu Phỉ Thạch không tính toán tiếp tục cản trở cậu.

Tô Bắc nhanh chóng đem bao hàng ôm lấy, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phòng.

Phanh một tiếng, cậu dùng sức đem cửa đóng lại.

Tô Bắc tìm dao rọc giấy trong ngăn kéo, rạch bao ra, xung quanh được bọc một lớp bọt bong bóng, máy theo dõi nằm giản dị bên trong.

Vấn đề hiện tại là học cách trang bị và sử dụng nó.

Tô Bắc dùng toàn bộ buổi tối của mình để làm quen với thiết bị này.

Cậu tìm ra bản thuyết minh, dựa trên hướng dẫn mà thực hiện thao tác, cậu tự nhận năng lực tiếp thu cùng năng lực làm việc của mình cũng không tồi, giằng co một lúc sau, cuối cùng cũng hiểu hết phương pháp.

Kì thực thứ này cũng không tính là phức tạp, Tô Bắc nhu nhu hàng lông mày liễu, thử thí nghiệm vài lần.

Cuối cùng cũng thành công, ngay lập tức cậu mệt mỏi ngã xuống giường.

Bây giờ không thể ngủ, thời gian đã không còn nhiều lắm, cậu phải đem máy theo dõi trang bị thật tốt.

Nghĩ vậy, Tô Bắc lại kéo thân thể mỏi mệt ngồi dậy.

Cậu tìm đèn nạp pin đầy đủ, sau đó đem thiết bị theo dõi toàn bộ cất vào trong ba lô, lần nữa mở cửa ra.

Đã qua nửa đêm, trong phòng vô cùng yên ắng, chỉ còn lại tiếng vang rất nhỏ của đồ điện đang hoạt động.

Tô Bắc mở cửa chính, ra khỏi nhà.

Bức tường của một trường học không có khả năng là hoàn toàn không có lỗ hổng.

Bức tường bao xung quanh không có lỗ hổng thì không đại biểu cho việc học sinh hiếu học, điều này biểu hiện rằng học sinh trong trường rất thiếu sức sống cùng bốc đồng.

Trường học của Tô Bắc tuy là trường điểm, nhưng bức tường bao quanh vẫn có lỗ hổng bí mật.

Tô Bắc là một nam sinh, tuy cá tính cậu âm trầm hướng nội một chút, nhưng tính nghịch ngợm hiếu động của con trai thì cậu tuyệt đối không thiếu, cho nên đối với những bức tường có ‘mật đạo’ này, cậu đều biết rõ.

Thời điểm Tô Bắc đi xe tới trường đã là hai giờ sáng.

Hiện tại đã là tháng năm, hừng đông càng ngày càng sớm, điều này ý nghĩa là thời gian còn lại của cậu cũng không nhiều lắm.

Cậu hạ eo, chui xuống một lỗ hổng.

Thanh âm tinh tế vang lên một lát, thời điểm Tô Bắc lại xuất hiện, cậu đã ở mặt sau của trường học.

Động tác tác Tô Bắc nhanh nhẹn và nhanh chóng, xem ra lớp huấn luyện Teakwondo vẫn là có hiệu quả.

Sân trường im ắng, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc làm bạn với cậu.

Đối với hoàn cảnh nơi trường học, chỉ cần chịu khó cẩn thận quan sát với lưu ý, thì sẽ chiếm được hồi báo, Tô Bắc đại khái cũng biết bọn Vương Thành hoạt động ở rất nhiều nơi trong trường, vì đã học rất lâu ở đây, hẳn vẫn còn hoạt động những ‘nơi’ khác trong trường.

Sau tan học, vì có tiết, Tô Bắc vẫn chưa hành động được nhiêu trong trường.

Nhưng vẫn có thể đem máy theo dõi bố trí hoàn hảo ở những nơi khác.

Tô Bắc cất bước tới một khu nhỏ ở phía sau núi, những học sinh bình thường sẽ không đi tới chỗ này, thứ nhất là vì nơi này cách các lớp học quá xa, thứ hai là có rất nhiều người biết đây là địa bàn của ‘ai đó’.

Thiết bị theo dõi có yêu cầu nhất định, Tô Bắc chỉ có thể dốc sức làm tốt.

Chỉ cần phát huy hết tác dụng là được, cậu cũng không yêu cầu quay toàn bộ khu vực trong 24h.

Đa số cameras theo dõi cậu đều trang bị nó trên cây, giấu dưới phần lá thật kĩ càng.

Trang bị xong, Tô Bắc ấn nút theo dõi tùy thời có thể có thể xem, đem hình ảnh kết nối song song vào trong notebook. Sau khi đã hoàn thành mọi thứ, trời đã tới hừng đông.

Cả người Tô Bắc dính đầy cỏ, bùn đất, rêu xanh trông rất bẩn, cậu từ lỗ hổng chui ra ngoài.

Thành thị đã ‘tỉnh’ lại, mọi người vào sáng sớm vẫn mang theo buồn ngủ lái xe đi làm.

Tô Bắc nâng tay lau lung tung mồ hôi trên mặt, tận lực làm nó trở nên sạch sẽ một chút, sau đó đem quần áo chỉnh sửa lại.

Hiện tại vẫn chưa đến giờ lên lớp, cậu vẫn còn thời gian đi tắm rửa, thay quần áo, rồi lại đến trường học. Cậu tính toán ở trong trường thừa dịp lúc ít người, có thể hay không tìm cơ hội đến chỗ đặt máy theo dõi.

Tô Bắc hi vọng, thành quả bận rộn một buổi tối này sẽ mang cho cậu một ít kinh hỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top