Chương 97. Bóng tối

Trương phủ.

Tô Tô nhìn con yêu quái biến thành Trương viên ngoại đang an ủi Trương phu nhân về việc mất đi đứa bé. Trương phu nhân khóc đến chết đi sống lại, Trương viên ngoại một mặt tỏ ra đau lòng.

Thuật huyễn hóa của yêu quái ba đầu lại có thể làm cho người sáng chiều chung chăn gối còn không nhận ra.

Trương viên ngoại đem đứa bé Trương phu nhân vừa mới sinh đi, sau đó lại trở về sống bên cạnh bà ta, không biết là thật sự có tình cảm hay có ý đồ gì khác.

Dù sao cũng không quan trọng, quan trọng là nó đã hại chết Trương viên ngoại rồi giả dạng thế chỗ, còn đem đứa bé vừa ra đời dâng cho yêu quái ba đầu. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến nó phải đền mạng.

Lúc yêu ma hóa thân thành Trương viên ngoại vừa đi ra khỏi phòng, nghiệp hỏa từ đầu ngón tay Tô Tô bay tới, nó còn chưa kịp lên tiếng đã hóa thành một đống tro bụi, thậm chí còn không làm kinh động tới Trương phu nhân đang ở trong phòng.

Đàm Đài Tẫn nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Tô Tô mà ánh mắt thoáng trở nên ảm đạm.

Đối với người phạm sai lầm, nàng luôn quả quyết như vậy sao?

Diêu Quang nói: "Giết là tốt, thứ yêu ma này quá xấu xa."

Nàng ta còn đang vì chuyện của đứa bé mà canh cánh trong lòng.

Lần này bọn họ đã biết rõ thủ đoạn của yêu quái ba đầu, cho nên lặng lẽ đi đến trước cửa phòng của Trương tiểu công tử.

Quả nhiên, bọn họ nhìn thấy yêu quái ba đầu kia.

Yêu quái ba đầu biến thành một nam nhân khôi ngô, táo tợn xách Trương tiểu công tử lên: "Mau hấp thu hết toàn bộ hạt châu này, nghe rõ không?"

Trương tiểu công tử nhìn hắn ta bằng cặp mắt đen láy, chậm rãi lắc đầu: "Ta muốn mèo của ta."

"Mèo? Ta đã nói không tìm được con súc sinh đó. Ngươi nuốt Huyễn Nhan châu của lão tử, mẫu thân ngươi còn đưa đám người tu tiên kia tới trấn Ninh Hạc. Lập tức hấp thu mấy hạt châu này vào sức mạnh của Huyễn Nhan châu cho ta, nếu không ta sẽ giết đệ đệ của ngươi, rồi giết luôn cả ngươi."

Giọng nói của đứa trẻ mơ hồ như không nghe thấy sự uy hiếp: "Mèo, ta chỉ cần mèo."

Yêu quái ba đầu thấy nó không nghe lời, trong mắt liền toát lên sát ý.

Tuy rằng thấy tiếc Huyễn Nhan châu trong cơ thể đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này sinh ra đầu óc đã không bình thường, trong khi hắn ta đã giết quá nhiều trẻ con, cứ tiếp tục ở lại nhân gian thế này sẽ khiến người tu tiên chú ý. Bây giờ trở về ma vực gặp tân yêu hoàng mới là chuyện nên làm.

Mắt thấy yêu quái ba đầu định giết người, vô số sợi tơ màu vàng từ ngoài cửa sổ bay tới trói hắn ta lại. Những sợi tơ màu vàng mang theo tử lôi khống chế yêu quái ba đầu và kéo hắn ta từ trong phòng bay ra.

Một chiếc giày trắng thêu hình cá đạp lên ngực yêu quái ba đầu, hắn ta ngước nhìn gương mặt đang mỉm cười của Đàm Đài Tẫn.

"Cho ngươi một cơ hội, lệnh bài ma vực đâu?"

Đôi mắt u ám của yêu quái ba đầu đảo qua đám người: "Các ngươi vẫn chưa chết."

"Bớt nói nhảm đi, giao lệnh bài ma vực ra đây." Diêu Quang nói.

"Người ở tiên giới lại đòi đến ma vực, các ngươi muốn tìm cái chết ư?"

Yêu quái ba đầu cười một cách dữ tợn: "Ta sống mấy ngàn năm, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay một đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh, muốn chém muốn giết cứ tự nhiên."

Dù hắn ta nói như vậy nhưng lại có tiếng gió sau lưng, Tô Tô quay đầu và bắt gặp một đôi mắt âm trầm, nàng vội vàng kéo Diêu Quang lùi lại một bước, Diêu Quang cũng nhìn thấy cái thứ định đánh lén bọn họ, đó là hồn phách của một đứa bé máu me đầy mặt.

Đứa bé ước chừng năm sáu tuổi, thấy bọn họ phát hiện ra mình liền phát ra tiếng khóc. Tiếng khóc của nó giống như được gộp thành từ vô số tiếng khóc thê lương của nhiều đứa bé.

Tàng Hải trầm giọng nói: "Là ma anh!"

Thứ gọi là ma anh, chính là dùng phương thức tàn nhẫn nhất giết chết những đứa trẻ, sau đó bỏ hồn phách của bọn chúng vào trong một bình chứa, cho bọn chúng cắn xé lẫn nhau và không ngừng rót ma khí vào. Cuối cùng chỉ còn lại một hồn phách được gọi là ma anh. Cách này cũng tương tự như việc nuôi cổ độc. Trẻ con chết càng nhiều, tuổi tác của ma anh sẽ càng lớn.

Tạo nên thứ này đúng là nghiệp chướng nặng nề.

Vì muốn lấy lòng yêu hoàng và chấn hưng giới yêu ma, yêu quái ba đầu đã tốn không ít công sức. Nhìn ma anh trước mắt liền biết hắn ta đã giết rất nhiều trẻ con.

Móng vuốt của ma anh mang theo ánh sáng lạnh như băng, thê lương chộp về hướng của bọn họ. Tất cả mọi người vội vàng tránh đi, Diêu Quang rút kiếm đâm tới nhưng lại xuyên qua thân thể ma anh.

"Nó là hồn phách, tiên pháp của chúng ta đều vô dụng với nó!"

Tô Tô đưa tay: "Trọng Vũ!"

Trọng Vũ hiểu ý, biến thành một cây đàn xuất hiện trong tay Tô Tô. Thân đàn màu xanh khi vừa chạm vào tay Tô Tô liền chuyển thành màu đỏ như lửa.

Nàng gảy nhẹ dây đàn, sóng âm như vũ bão đánh về phía ma anh.

Yêu quái ba đầu giễu cợt nhìn bọn họ, nào ngờ sóng âm vừa chạm vào ma anh, nó lập tức gào lên một tiếng, trên mặt chảy đầy máu.

"Sao, sao lại thế..."

Tô Tô lại gảy dây đàn, ma anh nằm quằn quại trên mặt đất rồi từ từ tiêu tán.

Lúc này Trọng Vũ đã biết khống chế sức mạnh, Tô Tô ngoại trừ có hơi khó chịu trong ngực thì không còn cảm giác bị phản phệ như trước kia nữa.

Tô Tô thu hồi Trọng Vũ, Trọng Vũ cao hứng bừng bừng hóa thành mặt dây chuyền, yên lặng trở về trên người nàng.

Yêu quái ba đầu nhận thấy đòn sát thủ cuối cùng đã bị phá, hắn ta ra vẻ đờ đẫn, nhưng vẫn thà chết chứ không chịu nói ra lệnh bài ma vực có hình dáng thế nào và đang ở đâu.

Đúng lúc này, Trương Phương Thăng đứng trước cửa nhìn chằm chằm bọn họ, nó mở miệng: "Ta có thể đưa lệnh bài cho các ngươi."

Đứa trẻ nhìn về phía Tô Tô bằng một đôi mắt trống rỗng: "Ngươi đi theo ta."

Dứt lời, nó bèn xoay người đi về phía trước, không quan tâm bọn người Tô Tô có đi theo kịp hay không.

Tô Tô thấy yêu quái ba đầu nằm trên mặt đất oán độc nhìn đứa trẻ, còn đứa trẻ kia cứ đi thẳng một mạch.

Đứa trẻ băng qua con đường quanh co, cuối cùng dừng lại trước một hang núi, nó nói: "Mèo của ta mất tích ở đây. Nó cũng sợ bóng tối giống như ngươi, giờ ngươi hãy đi vào trong rồi đem nó về đây."

Hàng mi dài của Tô Tô khẽ run. Lần đầu tiên nàng bị người khác vạch trần nỗi sợ bóng tối.

Không, vốn dĩ nàng không sợ, nhưng hoa Khuynh Thế ở hạ giới kia quá tối tăm, tựa như chẳng có một chút hi vọng.

Đứa trẻ cất giọng vô cảm: "Ngươi tìm mèo về giúp ta, ta cho ngươi lệnh bài."

Ngẫm nghĩ một hồi, nó nghiêng đầu: "Nếu ngươi không tìm được mèo, ta cũng sẽ cho ngươi lệnh bài."

Ít ra cũng có người ở cùng với mèo của nó.

Diêu Quang cũng lần đầu tiên biết Tô Tô sợ tối, vội vàng nói với Trương Phương Thăng: "Này, ngươi đừng có quá đáng, ta đi vào tìm mèo cho ngươi được không?"

Đứa trẻ lắc đầu, nó chỉ về phía Tô Tô: "Chỉ cần nàng ta."

Tô Tô im lặng một lát, cười nói: "Được, để ta đi."

Nàng vừa định đi vào trong sơn động, Diêu Quang gọi: "Sư muội!"

Một bàn tay bất chợt giữ chặt nàng.

Tô Tô quay đầu nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh.

Từ lúc Đàm Đài Tẫn đứng trước cửa phòng ngày hôm đó, cùng nàng giảng hòa và đồng hành cho đến nay, hắn chưa bao giờ đề cập tới những chuyện ở quá khứ. Nhưng đây là lần đầu tiên, nàng nhìn thấy cảm xúc của Đàm Đài Tẫn biểu hiện rõ ràng như thế.

"Tại sao cô lại sợ bóng tối?" Đàm Đài Tẫn hỏi.

Ngữ điệu của hắn run rẩy như chất chứa nỗi niềm khiếp đảm cùng mờ mịt mà chính hắn cũng không hiểu rõ. Hắn nhìn nàng, thực sự muốn biết nguyên nhân nhưng lại sợ một khi nàng nói ra đáp án, điều chờ đợi hắn không phải hi vọng mà là lăng trì.

Nàng rõ ràng không nên...sợ tối.

Năm đó yểm ma nhập vào mộng cảnh của Diệp Băng Thường, Diệp Tịch Vụ đã từng đuổi theo hắn trong đêm tối, cùng hắn tiến vào mộng cảnh của yểm ma. Khi ấy nàng vô cùng tức giận kéo lấy tay hắn, còn mắng hắn không có đầu óc, vì nữ nhân khác mà liều cả tính mạng của mình.

Ở nhân gian kia, nàng từng lẻ loi một mình đi trong màn đêm, khi đó nàng sẽ cười, sẽ tức giận.

Thế mà năm trăm năm sau, một đứa trẻ quái dị nuốt Huyễn Nhan châu lại nói rằng nàng sợ bóng tối.

Nàng...bắt đầu sợ bóng tối từ khi nào cơ chứ?

Nhìn đôi mắt quạnh quẽ của thiếu nữ, sắc mặt Đàm Đài Tẫn dần trở nên trắng bệch.

Tô Tô rút tay mình về, lạnh nhạt nói: "Nó nói lung tung thôi."

Lần đầu tiên nàng mong rằng giờ phút này mình đã tu luyện xong vô tình đạo. Đó vốn chỉ là một vết sẹo trong quá khứ, không ai nhìn ra, nhưng một khi có người chạm vào, nó sẽ lần nữa bị tổn thương, lần nữa máu me đầm đìa.

Tô Tô không nhìn hắn nữa, cũng không nhìn Tàng Hải và Diêu Quang, nàng cất bước tiến vào trong sơn động.

Có gì đáng sợ đâu chứ, nàng đã không còn là Diệp Tịch Vụ bất lực và đáng thương kia nữa.

Diêu Quang hô to: "Tô Tô, bọn ta đi vào cùng muội."

Đứa trẻ đen mặt: "Không được, các ngươi sẽ dọa mèo của ta, chỉ có nàng ta mới được vào trong."

Tô Tô không quay đầu lại, vui vẻ nói: "Sư tỷ yên tâm, bây giờ muội không còn sợ nữa rồi. Chỉ là tìm mèo thôi mà, sư huynh còn đang chờ chúng ta."

Nàng nhìn một vùng tăm tối phía trước rồi nhắm mắt lại.

Đã quyết định tu vô tình đạo thì nên buông bỏ hết thảy. Nếu như đã chấp nhận buông xuống, vậy hà cớ gì phải sợ.

Mắt thấy bóng dáng Tô Tô biến mất chỗ cửa hang, sắc mặt Đàm Đài Tẫn trắng bệch như vừa mới tỉnh mộng, hắn vội vàng muốn đi vào trong sơn động.

Đứa trẻ dang hai cánh tay ngăn cản hắn: "Ngươi không được vào."

Đàm Đài Tẫn đưa tay bóp cổ nó, trực tiếp nâng lên không trung, tựa vào vách đá. Hốc mắt hắn đỏ bừng thật điên dại: "Ngươi dám sao, dám sao!"

Trương tiểu công tử trong tay hắn chẳng khác nào một con rối không có sinh mệnh.

Tàng Hải hoảng hốt, vội vàng ngăn Đàm Đài Tẫn lại: "Sư đệ, đệ muốn làm gì? Không thể giết nó, trong tay nó còn có lệnh bài."

Bọn họ lăn lộn ở nhân gian tìm kiếm rất lâu, suýt chút nữa đã mất mạng trong hang ổ của yêu quái ba đầu, không phải là vì lệnh bài ma vực đó sao? Chờ khi Tô Tô trở ra sẽ lập tức có được lệnh bài, vì cớ gì mà lúc này sư đệ lại muốn giết Trương tiểu công tử?

Tàng Hải cùng Diêu Quang vội vàng đi cứu người.

Trương tiểu công tử đã không bình thường, Đàm Đài Tẫn cũng bất bình thường theo. Chẳng phải Tô Tô đã nói rồi sao, nàng thực sự không sợ tối.

Diêu Quang khó khăn lắm mới giành được Trương tiểu công tử trong tay Đàm Đài Tẫn, thằng bé ho khan dữ dội, Diêu Quang nói: "Không được, Cửu Mân sư đệ, ngươi không thể phụ nỗi khổ tâm của sư muội."

Tàng Hải ôm lấy Đàm Đài Tẫn: "Sư đệ, không nên lỗ mãng. Sư huynh cam đoan với đệ, nếu Lê tiên tử gặp nguy hiểm gì, sư huynh có phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ nàng ấy."

Hi vọng tìm được sư tôn cùng Công Dã Tịch Vô gần ngay trước mắt, sư đệ không thể hủy hoại nó được.

Đàm Đài Tẫn lùi lại một bước, hắn như người thất hồn lạc vía: "Các người thì biết cái gì, biết cái gì..."

Thấy hắn đi vào sơn động tìm Tô Tô, Tàng Hải và Diêu Quang đưa mắt nhìn nhau nhưng chẳng ai dám mở miệng ngăn cản. Bởi lẽ từ trước đến nay, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một người suy sụp đến mức đó.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top