chương 3
Chúc mn đọc truyện vui vẻ 🥰
"Bible, cuối tuần này mày rảnh không? Đến đây chụp ảnh cưới với bọn tao đi, mày nhất định phải có mặt đó." - Trong điện thoại là một giọng nam.
Bởi vì tối hôm qua vừa mới cùng cậu bé tiếp rượu lăn qua lăn lại đến hừng đông, còn chưa có thời gian ngủ, hắn mơ mơ màng màng đáp.
"Tất nhiên rồi, thời gian cùng địa điểm như thế nào?"
"9 giờ sáng Chủ Nhật, tại trường cấp 3 cũ của chúng ta."
"Cấp 3 cũ? Đi ra chỗ đó để làm chi."
"Tao và em ấy đều học trường này, nên em ấy muốn quay về trường ôn lại kỷ niệm thanh xuân. Biết bao nhiêu lãng mạng ~."
"Còn muốn lãng mạn...Thật không giống mày ngày thường." - hắn trở mình một cái khinh bỉ, gọi điện thoại tới là bạn học cũ của hắn Jeff Satur, cũng là một trong những đứa bạn thân của hắn.
"Vì Barcode thích nên tao chiều em ấy được chưa?"
"Tùy mày." - Hai người lại nói chuyện tào lao vài câu, đột nhiên Jeff nhắc đến.
"Mà này, tao cũng có mời cô Fern tham gia, dù sao cũng là cô chủ nhiệm 3 năm trời." - Nghe được cái tên này, hắn đột nhiên ngẩn người, đã bao nhiêu lâu hắn không nghe được tin tức về cô.
"Tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, còn mời cô ấy làm gì?"
"Barcode không biết chuyện của mày nên đã lỡ mời cô ấy, cô ấy còn nhờ tao chuyển lời hỏi thăm đến mày nữa đấy." - Jeff cảm thán.
Hắn không nói gì chỉ nhàn nhạt cười.
"Đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy vẫn còn nhớ được tao sao?" - Lại hàn huyên thêm vài câu, sau đó hắn mới tắt máy.
Nói đến cô chủ nhiệm cấp 3 của bọn họ, lúc đó là năm hăn học 12, cô ấy vừa về trường đã khiến bao nam sinh trong trường điêu đứng bởi vẻ đẹp của mình.
Hắn cũng là một trong số bọn họ, nhưng những người trong đó, cũng chỉ có hắn là dám tỏ tình, tại phòng giáo viên khi chỉ có hai người, cô ấy chủ động hôn hắn.
Cho tới bây giờ, hắn còn nhớ mang máng ngày ấy ánh hào quang của cô ấy có bao nhiêu phần chói mắt, làm bản thân cùng tâm trí hắn đều bị cô chiếm lấy, khoảng thời gian đó, trong mắt hắn chỉ có một mình cô.
Đó cũng là ký ức duy nhất thời cấp 3 mà hăn có thể nhớ rõ ràng, thanh xuân của hắn chính là được cùng cô trải qua những ngày tháng vui vẻ.
Hồi tưởng lại, đó đúng là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời hắn dục vọng thuần tuý, cái gì cũng không cần suy nghĩ, mà hiện tại, dường như hắn không còn bất kỳ hứng thú nào, cuộc sống trưởng thành đã làm hắn mất đi lửa yêu, không còn tình cảm mãnh liệt cũng không còn yêu say đắm, chỉ là đi tìm một cô gái nào đó để giải quyết nhu cầu mà thôi.
"Cấp 3..." - hắn tựa ở đầu giường, hút thuốc, nhắc tới ngày ấy, không hiểu sao lại khiến hắn nhớ đến cậu bé hôm qua, thoạt nhìn cũng chính là một cậu nhóc cấp 3.
Thân thể trắng nõn của cậu ta thật không thể tin, thằng nhóc ấy là con trai...cái cảm giác ướt át ấy tựa hồ còn đọng lại trên từng đầu ngón tay hắn.
Chà xát hai ngón tay, hắn bỗng giật mình, bản thân thế nào lại tơ tưởng về cơ thể của một cậu nhóc, mà có lẽ hai người họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, thật đáng tiếc.
Cuối tuần, nắng vàng trải khắp nơi, trời xanh mây trắng, trên cây mấy chú ve sầu kêu vang, hắn đến trường tương đối sớm hơn giờ hẹn trước, đứng ở khu vực sân trường hút thuốc, mới vừa châm điếu thuốc, lại nghe thấy tiếng đám học sinh ríu rít, cuối tuần mà cũng phải đi học?.
Hắn một tay đút trong túi, một tay cầm điếu thuốc, đi tham quan trường. Nhìn khán đài rồi lại nhìn dãy lan can cũ đã ố vàng và loang lổ những đốm màu khác biệt, mấy bậc thang xi măng trên khán đài cũng sứt mẻ khó chấp nhận, trong mấy cái khe dĩ nhiên là phủ đầy rong rêu cùng bụi bẩn. Phải biết rằng lúc hắn còn học ở đây, trường này vừa mới xây xong, thập phần khang trang, hiện tại đều bị thời gian tàn phá rồi, đúng là thời gian như thoi đưa.
Cất bước đi lên khán đài, chọn một chỗ có bóng râm mát, hắn cũng không để ý đến bụi, ngồi bệt luôn ở đó. Hồi ức muốn xoá cũng không được, thấy những cảnh vật quen thuộc, không khỏi làm người ta liên tưởng lại những chuyện điên rồ đã làm trong quá khứ.
Cách đó không xa, cửa lớp học được mở ra, sau đó một đám thanh niên tuổi còn nhỏ nối đuôi nhau tràn ra bên ngoài. Hắn cười xem bọn chúng chơi đùa, sau đó lại nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Cô vẫn toát lên vẻ mị lực của năm xưa, người con gái hắn từng yêu nhất bây giờ vẫn đẹp như này nào, mái tóc dài được để ngang vai, làm toát lên vẻ dịu dàng của cô. Đáng tiết từ lâu cô đã không còn là của hắn nữa rồi.
Cô ấy tựa hồ cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn mình, quay đầu lại xem, nhưng cũng không có nhận ra đó là hắn, lại tiếp tục cùng vài giáo viên khác đứng ngoài hiên nói chuyện phiếm, hai người họ giờ đã như hai đường thẳng song song, chẳng còn một tia hy vọng.
Hắn đứng dậy phủi bụi trên quần, đột nhiên không còn hứng thú chụp ảnh cưới cái gì nữa, hắn từ trên khán đài đi xuống, đi ngang qua người cô giáo cũ, hai người họ cứ như vậy lướt qua nhau.
"Cô Fern..." - Một cậu nam sinh từ lớp học nọ đi ra, kêu tên cô, vừa vặn cùng hắn mặt đối mặt.
Hắn nhìn cậu xong thì bật cười, nhỏ giọng hỏi.
"Em học ở trường này?"
Build nghĩ cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại hắn ở trường, bản thân ở quán bar bị trêu chọc thế nào, đều bị hắn chứng kiến, cậu kinh hoảng lảng tránh đi ánh mắt của hắn, bên trong cậu nóng như lửa đốt, hướng phía cô giáo mà bước đi, làm bộ không hề quen biết hắn.
Hắn nhìn theo bước chân cậu, hôm nay cậu mặc đồng phục trường màu xanh lam, áo khoác rộng thùng thình che khuất đi những bộ phận bên trong, nếu không phải ngày đó đã nhìn qua thân thể không mảnh vải của cậu, bản thân hắn khẳng định sẽ chỉ cho rằng đây là một thằng nhóc ốm yếu.
Bóng lưng cậu cứng ngắt biểu hiện ra sự xấu hổ, vốn là không muốn cùng mình nhận thức, lẽ nào cậu ta nhớ kỹ đêm đó đã phát sinh chuyện?.
Hắn cũng thôi không nhìn cậu nữa, dù sao đã biết cậu học ở đây, muốn tìm cậu liền dễ như trở bàn tay, không ngờ chuyến đi này lại có được vài thu hoạch ngoài ý muốn, khiến hắn cao hứng, tâm tình cũng được giãn ra rất nhiều.
Cậu đưa lưng về phía hắn, trong thâm tâm phi thường xấu hổ, người đó biết được bí mật mờ ám mà cậu không muốn ai phát hiện. Anh ta vì sao lại đến đây, nhìn qua không giống như là tới tìm mình để tống tiền, bởi vì anh ta vừa rồi cũng kinh ngạc khi thấy mình, rốt cuộc là tới đây làm gì?.
Thấp thỏm cùng nôn nóng, cậu nghĩ quay đầu lại nhìn xem hắn đã đi chưa, nhưng rồi lại không dám quay đầu lại, thậm chí cô giáo nói gì cậu cũng không để ý.
Một lúc sau rốt cục có đủ dũng khí đối mặt, cậu cắn môi quay đầu nhìn, nhưng phát hiện người nọ không thấy tăm hơi đâu, không biết từ lúc nào đi mất.
Cậu muốn đối mặt với hắn, nhưng biết nói gì bây giờ.
Đường là do bản thân chọn, uỷ khuất cũng sẽ chỉ có một mình cậu chịu được, còn có thể thế nào nữa đây, cậu quyết định mang chuyện không may ấy quên đi.
Thế nhưng làm công việc tiếp rượu để kiếm tiền, cậu có chút sợ hãi, một ngày nào đó có thể cậu sẽ không còn đường để trở về, cậu phải giữ vững tâm lý, không thể mang linh hồn cùng thể xác bán cho quỷ dữ.
===============
Đêm đó, như dự liệu điện thoại của hắn bị khủng bố.
"BIBLE! Mày dám không đến!"
"Tao có đến, vừa đến đã nhìn thấy cô ấy, mất hứng liền về." - hắn nằm trên giường vốn không hề để ý nói.
"Ha ha, thôi được rồi tạm tha cho mày!"
"Vậy buổi tối đi ra tụ tập một chút a?"
"Sắp cưới đến nơi, còn nghĩ đến muốn đi thác loạn?"
"Tụ tập đứng đắn, hai chúng mình với mấy đứ kia, mày đừng lúc nào cũng nghĩ xấu cho tao thế."
"Đi! Mà đi đâu?"
"Chỗ cũ ~" - Nói xong thì cắt đứt điện thoại.
Hắn khoé miệng nở nụ cười, lại nghĩ tới cậu bé kia, bất quá chắc hẳn sau lần đó cậu ấy liền nghỉ việc rồi, hôm đó thật may mắn cứu cậu ấy, trong mắt hắn hiện ra ý cười, hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì cậu chưa bị tên đàn ông nào đụng đến, chỉ có mình hắn mới có thể làm điều đó với cậu, đúng vậy đúng vậy.
Cho mình xin 1 bình chọn và 1 cmt nha 😘
🖤💙
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top