Chương 4: Ảnh hưởng

Sau giờ tan học, Mei bất ngờ tìm đến Build, đã lâu rồi cô không chủ động đến tìm cậu như vậy, cậu có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bình tĩnh đối diện với cô.

" Mei, cậu tìm tớ có việc gì sao?"

Mei không vòng vo mà nói thẳng vào vấn đề.

" Build, tôi là hoàn toàn tin tưởng cậu, thế nhưng cậu đang làm gì thế?"

" Cậu nói gì vậy?" Build ngờ ngợ hiểu ra, có thể Mei đã hiểu lầm việc Bible nắm tay cậu.

" Cậu rõ ràng đã hứa sẽ không đến gần Bible. Cậu chẳng lẽ không sợ Bible biết..cái..cái loại chuyện kia của cậu sao? Bible nếu biết được nhất định sẽ ghê tởm chết cậu."

Mei chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô lại dùng những từ ngữ khó nghe như thế với người cô luôn xem như em trai.

Thế nhưng chuyện Build không những đồng tính lại còn có tình cảm với bạn trai của cô khiến cô không có cách nào chấp nhận nổi.

" Tớ..biết" Build cúi đầu, tự nhận lỗi về mình.

" Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn... Mei, xin lỗi cậu"

Sau cái hôm Mei gặp riêng, Build càng cố hết sức né tránh Bible hơn, như sợ rằng chỉ cần gặp mặt Bible cũng sẽ làm Mei khó chịu và nói ra bí mật này của mình, đến lúc đó..cậu có thể sẽ tuyệt vọng chết mất.

Dạo sau tai nạn xảy ra, đầu Build thường xuyên đau nhứt dữ dôi, hai đôi mắt nhiều lúc có những hình ảnh mờ ảo xuất hiện.

Những triệu chứng đó cứ xuất hiện liên tục trong 2 tháng gần đây, càng ngày mắt cậu càng mờ đi, dù đã từng đi cắt kính nhưng cũng không ăn thua, cuối cùng cậu cũng đành đến bệnh viện kiểm tra xem..

Build thất thần rời khỏi bệnh viện, cậu cứ nghĩ tai nạn lần trước đã sớm không còn vấn đề gì, thế nhưng...tại sao lại thành ra thế này?

" Này, có mắt không đấy!" Tiếng người tài xế xe tải bực bội quát lớn. Build vội tránh sang, chớp chớp mắt mấy cái, khung cảnh trước mắt thoáng có chút mờ ảo, cảm thấy thị lực dường như đang yếu dần đi.

"Trong một khoảng thời gian nữa, mắt cậu sẽ mờ dần, sau đó có thể sẽ không còn thấy gì nữa. Cậu nên báo cho người nhà và chuẩn bị tốt tinh thần."

Lời bác sĩ văng vẳng bên tai khiến Build cảm thấy đại não quay cuồng choáng váng, cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời, có chút chói mắt liền đưa bàn tay lên che lại... Chẳng lẽ đôi mắt của cậu sau này thực sự sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng được nữa sao?

Từ ngày đó, Build nghỉ học liên tục, dần rồi cũng chẳng còn thấy cậu đến lớp, Apo và cả Mei đều hoang mang trước sự biến mất đột ngột của Build, họ cũng chẳng biết cậu giờ đang ở đâu..

Thời gian thấm thoát trôi qua ba năm.

Tại một tiệm hoa nhỏ ở vùng ngoại ô cách thành phố hơi xa một chút, chủ tiệm là một người phụ nữ độc thân đã ở tuổi trung niên tên Nuan, mà những người dân xung quanh đây đều gọi bằng cái tên thân mật là dì Nuan.

Chồng dì Nuan mất khi dì còn rất trẻ và cả hai người chưa kịp có con, dì có trải qua thêm một cuộc hôn nhân nữa nhưng chưa đầy 1 năm cũng tan vỡ. Sau đó dì không bước tiếp nữa mà mở một tiệm hoa nhỏ ở đây sinh sống qua ngày.

Tiệm hoa dì Nuan trước nay đều chỉ có một mình dì quán xuyến. Cách đây 3 năm, dì có nhận một cậu thanh niên trẻ vào làm, điều khiến nhiều người lấy làm ngạc nhiên là cậu thanh niên kia lại là một người mù.

" Build, con ở lại trông quán a, dì đi giao hoa đây." Dì Nuan chất lẵng hoa lớn lên xe, lớn tiếng nhắc nhở cậu thanh niên kia một câu, thấy cậu ta đôi mắt không tiêu cự nhìn về phía trước khẽ gật đầu và mỉm cười, dì mới rời đi.

Chẳng biết đã bao nhiêu lần trong lòng không khỏi than thầm, đứa trẻ này quả là mệnh khổ mà.

Build bắt đầu công việc hằng ngày với việc phân loại các loại hoa và sắp xếp chúng theo trật tự.

Cậu dù hai mắt hiện giờ đã không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng bù lại các giác quan khác của cậu trở nên rất nhạy, có thể chỉ dùng mũi ngửi mùi hương mà phân biệt được các loài hoa.

Tiếp đó dùng bình xịt phun nước vào hoa để giữ tươi cho chúng, thỉnh thoảng có khách đến đặt hoa, cậu liền dùng cuốn sổ nhỏ và cây viết luôn giữ trong túi nguệch ngoạc ghi lại. Đôi khi còn giúp dì Nuan dọn dẹp lại tiệm.

Tính cậu vốn cẩn thận lại chịu khó nên những công việc đơn giản có thể làm được thì cậu đều cố gắng làm.

Nhiều người trước còn thấy lạ lẫm, dần dần cũng quen, lại còn tỏ ra rất có hảo cảm với cậu thanh niên ở tiệm hoa, dù hai mắt không nhìn thấy nhưng gương mặt thanh tú hiền hoà dễ mến, tính tình ngoan ngoãn lễ phép, môi luôn nở nụ cười khiến người khác không thể không yêu mến.

Cách đây 3 năm khi Build âm thầm rời đi không để ai biết, lúc đó thị lực của cậu đã rất yếu, đêm đến thì không thấy gì nữa nên ban ngày cậu tranh thủ nhận công việc phiên dịch tài liệu để duy trì cuộc sống.

Có lần cậu vì không nhìn thấy rõ đường nên đã bị lạc, may mắn được dì Nuan giúp.

Dì Nuan cảm thương cho tình cảnh của cậu nên đã hào phóng bảo cậu đến làm việc trong tiệm hoa của dì.

Sợ mình sẽ thành gánh nặng cho dì bởi khi đôi mắt không còn nhìn thấy, cậu sẽ trở nên vô dụng nên đã từ chối. Thế nhưng dì không vì thế mà thấy phiền, ngược lại còn động viên cậu, dì nói xem cậu như con trai bởi dì sống 1 mình không có con.

Build thực sự vô cùng cảm kích, về sau khi mắt cậu đã mù hẳn, mọi việc sinh hoạt hay đi lại đều vô cùng khó khăn, chính dì Nuan đã không quản ngại phiền hà mà hết mực chăm sóc cậu.

Tự trong lòng Build đã xem dì Nuan như mẹ của mình, đối với dì rất mực kính trọng và yêu quý.

Cuộc sống hiện tại của Build có thể được xem như đã bình ổn, đôi lúc nhớ về đoạn ký ức chua xót lúc trước, nhớ đến hình ảnh người kia, tim cậu vẫn nhoi nhói, nhưng đã không còn quá đau đớn như lúc trước.

Thật kỳ lạ, thời gian đúng là có thể chữa lành mọi vết thương. Có điều dù không còn đau như trước nhưng nỗi đau vẫn cứ còn âm ỉ, có lẽ mãi mãi cũng không thể chấm dứt hẳn được.

Bữa cơm tối đấy, dì Nuan gắp cho Build một ít thịt vào bát rồi nhẹ nhàng nói.

" Build, con chỉ mới 22, tuổi còn rất trẻ, con còn có tương lai. Dì nghĩ con vẫn là nên làm phẫu thuật thử xem, biết đâu cậu sẽ nhìn lại được."

Mỗi lần dì Nuan đề cập đến chuyện này, Build chỉ khẽ lắc đầu gượng cười.

" Tạm thời con vẫn chưa nghĩ đến. Bác sĩ nói cơ hội thành công thấp nên..." Cậu đâu phải không biết tình trạng của mình hiện giờ, nếu phẫu thuật, không những chi phí rất cao mà cơ hội để cậu nhìn thấy ánh sáng lại rất thấp.

Cậu không muốn khiến dì Nuan phải thất vọng cũng không muốn bản thân chịu đả kích nếu phẫu thuật không thành.

Dì Nuan chỉ còn biết thở dài, dì có thể cố gắng lo chi phí phẫu thuật cho đứa nhỏ này nhưng cậu ta lại sợ tạo gánh nặng cho dì nên liền từ chối.

Bản thân dì cũng biết cho dù có phẫu thuật thì cơ hội nhìn thấy lại cũng rất thấp, thế nhưng dì vẫn muốn thử, nhìn đứa nhỏ này sẽ phải chịu cảnh mù lòa suốt đời, quả thực không đành lòng.

Một đứa nhỏ tốt như thế, vì chuyện gì lại gặp phải bất hạnh vậy chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top