Chương 84: Yến Yến vạch trần sự thật.

Cố Phỉ bảo An Cảnh và Lục Vũ Kỳ đi xuống dưới chờ trước, chỉ còn lại Lê Xuyên đứng trước mặt hắn, đôi mắt gã ta vẫn luôn rũ xuống, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Cố Phỉ.

Trên hàng lang yên tĩnh, giọng nói người đàn ông rất bình tĩnh, nhưng lời nói lại khiến da đầu người khác lạnh lẽo tê dại, "Nghe nói là cậu không cẩn thận đụng Lâm Thanh Yến ngã."

Trong lòng Lê Xuyên lộp bộp, không khỏi ngước mắt nhìn thoáng qua người đàn ông đối diện, đối diện với gương mặt và ngũ quan tuấn mỹ nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lẽo, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy và lạnh nhạt, giống như là nhìn thấu nội tâm gã ta.

"Là, là tôi......" Gã ta căng thẳng mà nắm chặt đôi tay của mình, rất không tự tin mà nhỏ giọng nói: "Là do tôi chạy nhanh quá, không chú ý phía dưới có người, không phải tôi cố ý."

"Phải không?" Giọng Cố Phỉ lạnh lùng mà bình tĩnh, "Tôi nhớ rõ cậu là thực tập sinh của giải trí Nghệ Hoa, ký hợp đồng 5 năm."

Hắn nói: "Hiện tại cho cậu một cơ hội, nếu không tôi có rất nhiều cách để cậu nói thật."

Lời uy hiếp từ miệng Cố tổng nói ra tuyệt đối không phải lời nói đùa, trong lòng Lê Xuyên vốn dĩ đang hối hận và sợ hãi, Cố Phỉ là người mà gã ta không thể trêu chọc nổi, lúc trước An Nam Ý cũng không nói cho gã ta biết Lâm Thanh Yến có quan hệ thân thiết với Cố Phỉ.

"Là, là An Nam Ý......"

"Từ trước đến nay tôi không nghĩ đến chuyện làm như vậy, là An Nam Ý bày cách cho tôi, làm cho Lâm Thanh Yến trước khi công diễn lần thứ ba xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, như vậy cậu ấy sẽ không lên sân khấu được, cha mẹ tôi đều đang làm việc ở tập đoàn An thị, An Nam Ý là Thái tử gia An thị, tôi không thể nào không nghe theo cậu ta."

"Tôi vốn dĩ chỉ muốn làm Lâm Thanh Yến bị thương nhẹ, trẹo chân linh tinh, ai biết được cậu ấy lại ngã từ trên cầu thang xuống......"

"Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, là tôi nhất thời bị ma quỷ xui khiến, nghe lời An Nam Ý nói......"

Cặp mắt Cố Phỉ dần dần lạnh xuống, trong cặp mắt sắc bén bao phủ một tầng sương lạnh, giữa ánh mắt bao phủ âm u.

------

Chuyện Lâm Thanh Yến bị thương rất nhanh đã truyền ra ngoài, hiện giờ độ nổi tiếng của Lâm Thanh Yến rất cao, chuyện này rất nhanh ồn ào huyên náo trên mạng, cho đến ngày hôm sau cũng không hạ nhiệt bớt.

[Hu hu hu con trai ngoan của mẹ, con sao lại ngã từ cầu thang xuống vậy, Bồ Tát phù hộ nhất định phải bình an không có xảy ra chuyện gì a]

[Nghe nói là Lê Xuyên không cẩn thận đụng ngã cậu ấy, cái này cũng quá không cẩn thận rồi]

[Cũng không biết hiện tại Yến Yến sao rồi, còn có thể tham gia cuộc thi thứ ba sao? Nếu là bị thương nặng quá sẽ không tập luyện được thì phải làm sao đây a a a a!!!]

[Tín nữ nguyện dùng mười kí thịt mỡ đổi lại Yến Yến bình an không có chuyện gì!]

"Lệnh Khang, trên mạng đều đang nói đứa nhỏ Lâm Thanh Yến bị thương a." Tống Thư Mạn ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, ánh mắt không khỏi lộ ra sự lo lắng, "Không biết đứa nhỏ hiện tại sao rồi."

"Chính là cái đứa nhỏ được hạng nhất kia sao?" An Lệnh Khang đứng ở trước gương thắt cà vạt.

Ông nói, "Vậy thật là đáng tiếc, tôi nhìn thằng bé còn cảm thấy rất thích, chỉ là hình như thằng bé không quá thích Nam Nam nhà chúng ta? Chờ lát nữa không biết thằng bé có biễu diễn được không?"

"Không biết, chỉ mong là không có việc gì, không biết vì sao tôi lại cảm thấy đứa nhỏ kia rất thân thiết...... Không nói này nữa."

Tống Thư Mạn đi đến bên cạnh chồng, giúp ông thắt cà vạt, "Đừng lề mề, bằng không lát nữa không đến kịp, nhanh đi ra ngoài thôi."

"Đi đến xem con trai biễu diễn trực tiếp chả lẽ không được ăn mặc đẹp chút sao?"

"Đã đủ đẹp rồi, đi nhanh thôi, An tiên sinh."

"Tuân mệnh, An phu nhân."

.......

Hôm nay là ngày công diễn Ngôi Sao Ngày Mai lần thứ ba, 7 giờ tối chính thức bắt đầu, một ngàn người xem ở trường quay đã đến.

Cha An mẹ An chính là ngồi ở vị trí hàng đầu tiên, phần lớn người ngồi xung quanh đều là người trẻ tuổi, phần lớn là các cô gái, vừa vặn hai cô gái kế bên đang nhỏ giọng nói chuyện.

"Tôi thật sự rất muốn khóc a, khó lắm mới đến được trường quay, Yến Yến lại bị thương, cậu ấy cố gắng lâu như vậy chẳng phải đều là uổng phí sao."

"Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, Yến Yến sao lại ngã bị thương trước ngày biễu diễn một ngày được, khẳng định là có người đố kỵ cậu ấy, muốn hãm hại cậu ấy."

"Chắc không phải là An Nam Ý chứ, trong tất cả thí sinh chỉ có cậu ta và Yến Yến quan hệ không tốt...... Không đúng, nghe nói là Lê Xuyên không cẩn thận đụng ngã Yến Yến."

"Ai biết được."

Tuy rằng tiếng nói chuyện nhỏ, nhưng Tống Thư Mạn và An Lệnh Khang đều nghe được đại khái nghe được ý tứ trong đó, hai người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có chút không tốt, Tống Thư Mạn tức giận không nhẹ, "Thật quá đáng, sao các cô gái ấy lại có thể nói Nam Nam như vậy."

An Lệnh Khang trấn an nói: "Đừng tức giận đừng tức giận, Nam Nam ngoan như vậy, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này đâu, đều là các cô ấy nói bừa."

"Đứa nhỏ kia là không cẩn thận bị thương, sao lại coa thể bịa đặt lung tung như thế, còn đổ lên đầu con trai chúng ta." Tống Thư Mạn vẫn tức giận, cho đến khi bắt đầu biễu diễn, bà mới đem chuyện này ném ra sau đầu.

Người chủ trì là An Cảnh, anh vừa bước ra liền nhận được một tràng tiếng thét chói tai, ngay sau đó là thời gian của các thí sinh lên sân khấu, thời gian ghi hình chương trình tương đối dài, nhưng được cái mỗi nhóm lên sân khấu đều biểu diễn rất thu hút, khán giả cũng vẫn luôn duy trì sự nhiệt tình.

Cho đến khi đội Lâm Thanh Yến lên sân khấu, vốn là đội năm người, người ở giữa quan trọng nhất lại thiếu vắng, Lâm Thanh Yến không có lên sân khấu, bọn họ thiếu Center.

Lâm Thanh Yến bị thương quá đột nhiên, thậm chí đội này còn chưa kịp thay đổi đội hình.

"Trước khi biểu diễn, chúng tôi có hai câu muốn nói, có lẽ mọi người đều nghe nói người đứng vị trí Center của chúng tôi Lâm Thanh Yến bị thương ngoài ý muốn, cho nên lúc này mới không thể đến tham gia biểu diễn, nhưng chúng tôi vẫn muốn để lại vị trí này cho cậu ấy, cậu ấy vĩnh viễn là người cho chúng tôi cảm nhận là người đứng ở vị trí Center nhất, cảm ơn mọi người."

Hai cô gái ngồi kế bên cha An mẹ An trực tiếp khóc lên, thật sự khóc rất đau lòng, "Cậu ấy thật sự không có tới, cậu ấy cố gắng lâu như vậy, chỉ bởi vì sự vô ý của người khác mà bị thương, không cách nào lên sân khấu biểu diễn, dựa vào cái gì a......"

Nghe vậy, An Lệnh Khang không khỏi có chút cảm khái: "Đúng thật rất đáng tiếc, đứa nhỏ kia đúng là người rất cố gắng."

Tống Thư Mạn phụ họa nói, "Đúng vậy."

"Tiếp theo chính là đội An Nam Ý lên sân khấu, cũng là đội biểu diễn cuối cùng."

Đội cuối cùng lên sân khấu chính là đội của An Nam Ý, bài hát bọn họ biểu diễn chính là bài tình ca tương đối lãng mạn, nhìn tổng thể hát nhảy đều không tệ.

Thực lực An Nam Ý cao hơn trong các thí sinh, cho nên biểu hiện của cậu ta là tốt nhất.

Việc xuất sắc nhất chính là ngay từ đầu cậu ta đã ngồi đàn dương cầm, An Nam Ý mặc âu phục màu trắng, ngồi ở trước đàn dương cầm hình tam giác, ngón tay di chuyển linh hoạt mà đàn lên các phím đàn dương cầm, ánh đèn chiếu lên người cậu ta, giống như bạch mã hoàng tử.

Chỉ là hình ảnh này có chút quen thuộc.

Cuối cùng cũng có kết quả bình chọn, số phiếu của An Nam Ý cao nhất trong năm người, trong tất cả thí sinh, số phiếu của cậu ta cũng xếp thứ ba, ở trường quay có fans kích động vì cậu ta mà vỗ vỗ tay hoan hô.

"An Nam Ý cậu chính là người giỏi nhất!"

Cha An mẹ An cũng kích động mà vỗ tay.

"Lần này Nam Nam chúng ta biểu hiện không tệ, rất nhiều người thích."

"Đó là đương nhiên a."

Nhưng vào lúc này, hai cô gái ngồi kế bên lại nói chuyện.

"Bắt chước bừa."

"Cho dù bắt chước làm theo, so ra cũng kém hơn Yến Yến."

Những người xem qua tập đầu tiên đều biết, khi Lâm Thanh Yến mới lên sân khấu biểu diễn chính là đàn dương cầm, thậm chí còn bởi vì chuyện này mà lên hot search.

Cha An mẹ An lại liếc nhau.

Tống Thư Mạn không vui mà cau mày, "Các cô ấy sao lại nói như vậy, cho dù hê thích thần tượng của mình thì cũng không thể đạp người khác xuống a."

An Lệnh Khang nhanh chóng an ủi, "Đừng tức giận đừng tức giận, Nam Nam đàn rất khá mà, đừng nghe bọn họ nói bừa."

Đương nhiên An Nam Ý không biết khán giả đang nói cái gì, tâm tình hôm nay của cậu ta không tệ, trên mặt mang theo nụ cười, còn hướng đến cha mẹ ngồi ở hàng đầu mà vẫy vẫy tay.

"Nam Nam nhìn chúng ta vẫy tay." An Lệnh Khang và Tống Thư Mạn cũng cười đáp lại cậu ta.

"Cảm ơn mọi người đã bình chọn cho tôi, tôi thật sự rất vui, thì ra trả giá sẽ là nhận lại được hồi báo." An Nam Ý chân thành mà nói: " Ở tại đây, tôi còn muốn đặc biệt cảm ơn hai người, đó chính là người ngồi ở dưới khán đài lúc này, là cha mẹ tôi, là bọn họ vẫn luôn yên lặng cổ vũ tôi."

An Cảnh ngồi ở vị trí giám khảo cười cười, nhìn về phía khán giả, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía bên kia.

Cha An mẹ An đột nhiên bị gọi tên cũng có chút bất ngờ mà đứng lên, An Nam Ý định đi qua muốn cùng bọn họ ôm nhau, nhưng khi cậu ta đi được một nửa đường, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lẽo:

"Cậu xác định đó đúng là cha mẹ của mình sao, An Nam Ý."

Giọng nói này thông qua micro, vang lên toàn bộ sân khấu, giọng nói rất có khí phách, rơi vào lỗ tai mỗi người, bao gồm các ban giám khảo, nhân viên công tác, các thí sinh, còn có một ngàn người xem dưới sân khấu, bao gồm cha An mẹ An.

"Sao lại thế này?"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Một lát sau, có một bóng dáng xuất hiện trên sân khấu, tầm mắt mọi người lại lần nữa nhất trí động tác dời đi, mang theo mờ mịt và nghi hoặc, An Nam Ý lập tức dừng bước chân lại, xoay người nhìn xem.

"A! Là Yến Yến! Lâm Thanh Yến cậu ấy tới!!"

Cô gái trước đây còn khóc rất thương tâm khổ sở lập tức đứng lên, hưng phấn thét chói tai, trường quay một mảnh ồ lên.

Lâm Thanh Yến ngồi ở trên xe lăn được đẩy ra, cậu mặc một bộ áo ngắn quần dài rộng thùng thình, ánh đèn sân khấu chiếu xuống, sắc mặt của cậu càng thêm tái nhợt, trên đầu còn quấn băng gạc, cánh tay phải gãy xương phải bó thạch cao, cánh tay được treo cố định trên người.

Cho dù hiện tại dáng vẻ của cậu có chút chật vật, thậm chí nhìn qua còn thấy rất thảm, nhưng khuôn mặt cậu bình tĩnh, ánh đèn chiếu xuống ngũ quan tinh xảo càng thêm thanh lãnh, có loại cảm giác tái nhợt yếu ớt, có thể kích thích ý muốn bảo vệ của người khác.

Người đứng đằng sau đẩy xe lăn cho cậu, chính là người vừa mới biểu diễn trên sân khấu, trên người Lục Vũ Kỳ vẫn còn đang mặc trang phục biễu diễn.

Chỉ là sau vài giây, Lục Vũ Kỳ đã đẩy xe lăn đến giữa sân khấu.

Mọi người đều không rõ ràng tình huống hiện tại, quá trình này cũng không có ngừng nghỉ, An Cảnh ngồi ở vị trí ban giám khảo cũng mờ mịt, "Xảy ra chuyện gì thế?"

Ngay cả đạo diễn ở trường quay cũng mông lung, "Sao lại thế này? Có ai nói cho tôi biết chuyện này là thế nào!?"

Không đợi mọi người trả lời, phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc, giọng nói lạnh nhạt bình tĩnh: "Đạo diễn."

"Cố, Cố tổng?"

.........

Vừa rồi Lâm Thanh Yến nói câu kia, An Nam Ý nghe rất rõ ràng, trong lòng cậu ta có loại dự cảm không lành, lại vẫn cứ hiền lành mà cười nói: "Yến Yến, sao cậu lại đột nhiên đến đây? Sao lại không ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt?"

"Bởi vì tôi không nghĩ cậu lại là loại người này, tự nhiên mà chiếm lấy vị trí vốn dĩ thuộc về tôi."

Chương 85: Tôi mới là con ruột của An gia.

Trở lại vào thời gian đêm khuya hôm qua.

Bóng đêm dịu nhẹ mông lung, ánh trăng sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng bệnh yên tĩnh, bên trong ánh đèn lờ mờ, chỉ có một bóng đèn đầu giường được bật sáng.

Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên giường bệnh, trên gương mặt tinh xảo tái nhợt của chàng trai như được mạ lên một lớp men gốm tinh tế.

Lông mi mảnh dài của cậu nhẹ nhàng run rẩy, một lát sau liền mở mắt ra, bên trong mang theo sự mê mang, cậu đang nằm nghiêng, đập vào mắt chính là người đàn ông đang ngồi ở mép giường.

Cố Phỉ ngồi ở bên cạnh, vẫn luôn canh giữ bên cạnh giường, cho nên ngay khi Lâm Thanh Yến mở to mắt ra, hắn lập tức chú ý đến, "Yến Yến, cảm thấy thế nào?"

Giọng nói người đàn ông có chút nghẹn ngào, mang theo sự khẩn trương, ánh đèn tối tăm cũng không che được dấu vết mệt mỏi trên mặt hắn, còn có sự quan tâm và đau lòng ở giữa mày.

Lâm Thanh Yến đương nhiên là không cảm nhận được đau đớn, nhưng cậu choáng váng đầu, rất không thoải mái, có loại cảm giác xúc động, trong đầu cậu hỗn độn, cuối cùng cũng nhớ tới việc bản thân không cẩn thận ngã xuống cầu thang.

Rất nhanh cậu phát hiện trên đầu cậu quấn băng gạc, cánh tay được bó thạch cao, cậu mờ mịt kinh hoảng mà nhớ tới người, lại bị Cố Phỉ ấn bả vai xuống, "Trước tiên đừng lộn xộn, em ngã từ cầu thang xuống, bị thương ở đầu và cánh tay."

Sau đó hắn liền điều chỉnh giường cao lên một chút.

"Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy......" Lâm Thanh Yến mở miệng, mới phát hiện giọng nói mình khô khốc, còn lộ ra vẻ vô lực suy yếu và hoảng loạn, "Phỉ ca, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bây giờ là ban đêm." Cố Phỉ rót ly nước ấm đưa đến bên miệng cậu, tự mình đút cậu uống mấy hớp, giọng dịu dàng hỏi: "Có đói bụng không? Có khó chịu chỗ nào không? Đầu còn đau không?"

Lâm Thanh Yến lại hoàn toàn không muốn quan tâm đến mấy vấn đề này, mặt mày tràn đầy sốt ruột và hoảng loạn, "Phỉ ca, ngày mai phải biểu diễn, em không muốn ở đây, em phải trở về!"

Cậu giãy giụa suy nghĩ muốn xuống giường.

Cố Phỉ vội vàng ấn cậu lại, lại sợ đụng phải miệng vết thương của cậu, liền trực tiếp đem người ôm vào trong lồng ngực, nói ra câu nói đối với Lâm Thanh Yến mà nói là rất tàn nhẫn: "Yến Yến, ngày mai em không thể tham gia biểu diễn, thương thế của em không cho phép."

"Không sao, em một chút cũng không đau, em thật sự không đau......"

Đôi mắt Cố Phỉ có chút hồng, hắn rũ mắt nhìn người trong lồng ngực giãy giụa bất an, dường như thật cẩn thận mà mở miệng: "Yến Yến, cánh tay em bị gãy xương, bác sĩ nói phải mất đến hai tháng mới khỏi hẳn."

Cho nên, không chỉ có không cách nào tham gia buổi biểu diễn ngày mai, mà sau đó cũng không thể nào lại tiếp tục ghi hình, hai tháng...... Chương trình này cũng sẽ kết thúc.

"Vì sao......" Lâm Thanh Yến từ bỏ giãy giụa, dùng tay trái không bị thương ôm chặt eo người đàn ông.

Hốc mắt cậu dần dần phiếm hồng, đôi mắt ướt dầm dề, trong giọng nói nghẹn ngào lộ ra sự bi quan và tuyệt vọng, "Thật sự không còn khả năng sao, vì sao cố tình lại bị thương vào lúc này......"

Cậu cố gắng lâu như vậy, không kể ngày đêm mà tập luyện, khát vọng có thể lấy được vị trí đứng nhất, đã rất gần cái mục tiêu kia, nhưng bây giờ tất cả cố gắng và chờ mong kia đều biến thành bọt nước.

"Yến Yến, về sau chúng ta sẽ càng có nhiều cơ hội." Cố Phỉ nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng run nhẹ của cậu, hận bản thân không thể bị thương thay cậu.

"Là An Nam Ý, là cậu ta sai người cố ý đẩy em xuống lầu."

Cố Phỉ nói, "Có chuyện này anh còn chưa kịp nói với em, thật ra...... An Nam Ý đã sớm biết sự thật, cậu ta biết em mới thật sự là đứa con chân chính của An gia."

Trên mặt Lâm Thanh Yến lập tức lộ ra nét kinh ngạc, "Tại sao lại như vậy...... Cậu ta sao có thể làm như vậy."

"Anh biết trong lòng em còn băn khoăn, em sợ cha mẹ ruột em thích An Nam Ý mà không thích em, nhưng em thật sự muốn nhìn người như vậy tiếp tục ở lại An gia sao?"

Người đàn ông dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, ánh mắt thâm thúy như hòa vào ánh trăng dịu dàng, "Có một số việc, chỉ có khi thực hiện hành động mới biết kết quả, chỉ dựa vào suy nghĩ miên man là không thể giải quyết được vấn đề, anh tin rằng em cũng hiểu rõ."

"Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt, được không?"

Lâm Thanh Yến trầm mặc, cuối cùng cũng ừ một tiếng.

"Cho dù kết quả thế nào, em cũng còn có anh đúng không?"

"Đúng." Cố Phỉ nói, "Bảo bối."

--------

Ánh đèn sân khấu lóa mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung đến đây.

"Bởi vì tôi không nghĩ cậu lại là loại người này, tự nhiên mà chiếm lấy cha mẹ và hai anh trai."

Mọi người ở hiện trường tập trung nhìn chăm chú, Lâm Thanh Yến bình tĩnh và thong dong nói ra những lời này vào micro, mặt cậu không đổi sắc mà nhìn chăm chú vào An Nam Ý ở đối diện, cặp mắt đào hoa lạnh lẽo giống như bông tuyết thấm vào trong nước.

Những người khác không có thong dong và bình tĩnh được như vậy.

"Cái gì? Có ý gì vậy?"

"Cái gì sao lại kêu An Nam Ý chiếm lấy cha mẹ và anh trai, đậu má lượng tin tức thật lớn?!"

"Đậu má còn có thu hoạch ngoài ý muốn, xem ra lần này tới đây là đúng rồi!!"

.......

Người xem ở hiện trường giống như chồn ăn dưa tại ruộng dưa, cảm thấy đây là một quả dưa cực kỳ lớn, trong nháy mắt liền sôi trào, mà fans An Nam Ý lại càng sửng sốt, loáng thoáng có loại cảm giác muốn sụp phòng.

Mà khiếp sợ nhất phải kể đến ba người khác của An gia, An Lệnh Khang, Tống Thư Mạn và An Cảnh, trong khoảng thời gian ngắn đại não của họ không thể hoạt động được, "Này...... Này là chuyện gì vậy?"

Chỉ có An Nam Ý biết chuyện này là chuyện gì, trong lòng cậu ta cuồn cuộn sóng to gió lớn, tâm tình vui vẻ thỏa mãn vừa rồi nháy mắt biến mất hầu như không còn, biến thành kinh hoảng và thất thố.

Từ khi nào Lâm Thanh Yến biết được sự thật?!

Không có khả năng, cậu ta sao lại biết được!

An Nam Ý căng thẳng nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng duy trì bề ngoài trấn định, nhưng tươi cười trên mặt lại cứng đờ thật sự rất khó coi, "Yến Yến, mình không rõ cậu đang nói cái gì."

"Hiện tại đang trong thời gian ghi hình, có chuyện gì chúng ta từ từ nói sau được không?"

Nói xong cậu ta liền đi đến bên người Lâm Thanh Yến, "Mình đẩy cậu trở về."

Nói xong An Nam Ý liền muốn duỗi tay, Lục Vũ Kỳ lại đến trước cậu ta một bước đẩy xe lăn ra, môi cong lên nở một nụ cười lạnh, chậc nhẹ một tiếng, "Chột dạ cái gì, phải để tấy cả mọi người nhìn xem mới thú vị."

Lâm Thanh Yến nói: "An Nam Ý, chúng ta hôm nay ở trước mặt mọi người làm sáng tỏ."

Tay An Nam Ý cứng đờ ở giữa không trung, cậu ta quay đầu lại nhìn người xem ở phía sau, bao gồm cha mẹ cậu ta, lại nhìn về phía An Cảnh đang ngồi ở vị trí ban giám khảo, sau đó oán hận mà cắn chặt răng.

"Yến Yến, cậu không nên bởi vì bản thân không cách nào biểu diễn, mà đến đây gây rối." An Nam Ý cất cao tiếng nói, hô to về phía nhân viên công tác: "Nhân viên công tác đâu, còn không mau chạy nhanh lên dẫn bọn họ đi, bọn họ đang ác ý quấy nhiễu chương trình ghi hình!"

Nhưng mà cũng không có ai đi lên.

Đừng nói là nhân viên công tác, mà ngay cả đạo diễn cũng căng thẳng đứng im tại chỗ, lặng lẽ dùng khóe mắt liếc nhìn sắc mặt lãnh đạm của người đàn ông bên cạnh, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, căng thẳng mà nuốt nuốt nước miếng, cầm bộ đàm nói:

"Tôi lặp lại một lần nữa, tất cả...... Tất cả mọi người đừng vì chuyện này mà đứng lên, hãy ở yên hoàn thành công việc của mình, đừng hành động thiếu suy nghĩ." Ăn dưa cho thật tốt là được.

Mẹ nó! Chương trình lại nổi tiếng rồi!

"Cố tổng, đều dựa theo lời ngài phân phó." Đạo diễn cười tủm tỉm mà nói, đôi mắt rất nhanh mở to, ông vào nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải cốt truyện máu chó này ở chương trình.

Cố Phỉ lãnh đạm mà ừ một tiếng, tầm mắt lại nhìn chằm chằm về phía sân khấu.

Biểu cảm hoảng loạn dần dần xuất hiện trên mặt An Nam Ý đều bị Lâm Thanh Yến nhìn thấy rõ ràng, cậu cong cong môi, cười nói với An Nam Ý: "Ở chỗ tôi có một đoạn ghi âm, muốn nghe thử chút không."

Tay Lâm Thanh Yến không có tiện, cậu liền đưa điện thoạt cho Lục Vũ Kỳ ở phía sau, đối phương nhận lấy điện thoại, nhấn mở ghi âm, hơn nữa còn đem loa điện thoại để ở chỗ micro.

Âm thanh thông qua micro khuếch đại, ghi âm trên điện thoại vang lên rành mạch ở trong trường quay, truyền vào lỗ tai mọi người, tất cả mọi người đều yên lặng lại.

"Tôi là Lê Xuyên, là tôi cố ý đụng Lâm Thanh Yến làm cậu ấy bị ngã xuống cầu thang.

Chỉ là tất cả chuyện này đều là An Nam Ý sai khiến tôi, An Nam Ý bảo tôi nghĩ cách làm cho Lâm Thanh Yến xảy ra chuyện ngoài ý muốn trước khi biểu diễn cuộc thi thứ ba, làm cho cậu ấy không cách nào lên sân khấu......"

"Cha mẹ tôi đang làm việc ở An thị, mà An Nam Ý lại là Thái tử gia của An thị, tôi không thể không làm theo ý của cậu ta."

Đoạn ghi âm không đến một phút, đem tất cả hành động của An Nam Ý đều nói rành mạch, trường quay lại vang lên tiếng ồ.

"Trời ạ, kia đúng thật là giọng Lê Xuyên, không nghĩ tới An Nam Ý vậy mà là loại người như vậy!"

"Loại người này thật sự rất đáng sợ, Lâm Thanh Yến thật thảm."

"Tôi đã nói chuyện không đơn giản như vậy mà, đúng thật là An Nam Ý, cậu ta dựa vào cái gì mà đối xử với Yến Yến như vậy!"

"Nam Nam sao có thể làm ra chuyện như vậy, chỉ là một đoạn ghi âm mà thôi, có thể chứng minh được cái gì!"

.......

"Tôi không có, tôi chưa từng làm ra loại chuyện này!" An Nam Ý nhìn phản ứng của mọi người, đầu óc trống rỗng, cậu ta trừng mắt nhìn Lâm Thanh Yến trước mặt, giọng nói run rẩy:

"Vì sao lại muốn đổ oan cho tôi, tôi trước giờ không có bảo Lê Xuyên làm chuyện này! Các cậu vì sao lại muốn đổ oan cho tôi! Tôi và cậu không thù không oán, vì sao phải dùng thủ đoạn này để đối xử với cậu!"

Lục Vũ Kỳ cười nhạo một tiếng, "Có tật giật mình."

"Hẳn là tôi phải nên hỏi cậu chứ, An Nam Ý." Lâm Thanh Yến cong cong môi, trong mắt lại không có chút ý cười, "Trước kia tôi vẫn luôn tò mò, tôi và cậu không thù không oán, vì sao cậu lại nhiều lần nhằm vào tôi hãm hại tôi."

"Bây giờ tôi đã biết, bởi vì cậu ghen ghét tôi, khi đi học cậu ghen ghét thành tích tôi tốt hơn cậu, bây giờ tham gia tuyển tú, cậu vẫn cứ ghen ghét tôi, ghen ghét tôi lớn lên đẹp hơn so với cậu, ca hát nhảy múa giỏi hơn cậu, xếp hạng cao hơn cậu, fans cũng nhiều hơn cậu."

"Mà điều càng làm cậu ghen ghét nhất, chính là thân phận của tôi."

Trường quay yên lặng quá trời, thậm chí còn có người ngừng hô hấp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh quá, chỉ có giọng nói trong trẻo lạnh lẽo của chàng trai vang lên bên tai mọi người:

"Cậu ghen ghét tôi mới là con ruột của An gia, mà chính cậu chỉ là đồ giả, mẹ ruột cậu chính là bọn buôn người ích kỷ, cha ruột cậu là cái phế vật chỉ biết ăn chơi cờ bạc gái gú." Lâm Thanh Yến nói: "Đúng không, An Nam Ý."

"À đúng rồi, cậu hẳn là nên cảm ơn mẹ ruột của mình, là bà ta mười chín năm trước mua chuộc hộ sĩ của bệnh viện, tráo đổi thân phận của chúng ta, nên mấy năm nay cậu mới có thể hưởng thụ cuộc sống vô ưu vô lo của một tiểu thiếu gia nhà hào môn, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top