Chương 76: Cố tổng và Yến Yến gặp nhau.
Gần đây An Dụ bị người trong nhà quản nghiêm, trong khoảng thời gian này đều đi làm ở công ty trong nhà, mỗi ngày ngồi ở văn phòng giống như đang ngồi tù, sau khi nhận được điện thoại của Cố Phỉ, anh liền vui vẻ rạo rực mà tan làm.
Ai biết được mới vừa xuống tới cửa công ty, liền gặp phải An Lệnh Khang mới vừa ra ngoài bàn việc trở về, đụng phải nhau ở cửa, An Dụ lập tức giơ tay che mặt mình, làm bộ không nhìn thấy.
"Tiểu tử thúi, còn chưa tới giờ tan làm mà con đi đâu?" An Lệnh Khang túm chặt cổ áo sau của An Dụ, kéo người quay lại, An Dụ vẻ mặt đưa đám, "Ba, anh Cố Phỉ muốn mời con ăn cơm, ba mau thả con ra đi, con ngồi ở văn phòng đến nỗi muốn mốc meo rồi."
An Lệnh Khang, chủ tịch đương nhiệm tập đoàn An thị, cũng là ba ba An Dụ, tuy rằng tuổi đã 50, nhưng dáng người vẫn duy trì được như cũ vẫn rất khá, có thể thấy được khi còn trẻ là một người đẹp không kém những soái ca.
Hiển nhiên ông không quá tin tưởng vào lời nói của An Dụ, "Cố Phỉ sao lại mời con ăn cơm?"
"Con không biết, đột nhiên gọi điện tới nói với con như vậy." An Dụ cũng có chút mờ mịt, sau đó cũng có chút không biết xấu hổ mà ôm lấy cánh tay ba anh làm nũng, "Ba ba, ba giúp đỡ con đi......"
Mắt An Lệnh Khang thật sự không muốn nhìn thấy, ghét bỏ mà đẩy đứa con mình ra, "Người bao lớn rồi mà còn làm nũng, cũng không biết ngại, đi nhanh đi, về sớm một chút."
"Biết rồi!"
Chưa đến một lát sau An Dụ đã chạy đi không còn bóng dáng.
"Tiểu tử thúi......" An Lệnh Khang bất đắc dĩ mà cười cười, xoay người đi vào bên trong.
------
Bên chỗ Tú Trân Trai, Cố Phỉ đã đến chỗ phòng riêng chờ, An Dụ vừa đi vào liền giống như người thân lâu ngày gặp mặt, kích động kêu một tiếng "Phỉ Phỉ", liền giang hai tay đi hết ôm Cố Phỉ.
Cố Phỉ đứng im tại chỗ, trên mặt lộ ra nét ghét bỏ, nhưng cũng không có đẩy anh ra, hắn còn thuận thế giơ tay, nhanh chóng nhổ một sợi tóc trên đầu An Dụ, từ trước đến nay đầu óc của An nhị thiếu có chút chậm phát triển, một chút cũng không phát hiện.
"Phỉ Phỉ anh không biết đâu mấy ngày nay em rất cực khổ, anh em còn có ba mẹ em làm sao cũng phải bắt em đến công ty đi làm, mỗi ngày đều ở văn phòng khiến em muốn mốc meo luôn......"
Cố Phỉ thờ ơ, vô tình đẩy anh ra.
"Ngồi xuống rồi nói."
An Dụ kéo ghế ra ngồi xuống, vẫn cứ ríu rít thao thao bất tuyệt về nỗi oán giận, Cố Phỉ cũng không có tâm tư nghe anh nói những cái này, cảm thấy anh ồn ào, chỉ có lệ mà đáp hai câu.
Người phục vụ gọi món đi vào, An Dụ không khách khí với Cố Phỉ, chọn rất nhiều món, chờ sau khi người phục vụ rời khỏi đây, anh mới hậu tri hậu giác hỏi Cố Phỉ, "Anh Phỉ, sao anh đột nhiên mời em ăn cơm? Tự nhiên lại ân cần, chắc sẽ không......"
Cố Phỉ: "Quan hệ giữa cậu và em trai cậu rất tốt?"
Dời đề tài đi quá nhanh, An Dụ không kịp phản ứng lại, không biết vì sao Cố Phỉ lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, nhưng vẫn theo bản năng trả lời: "Khá tốt a, em trai em rất ngoan."
Sắc mặt Cố Phỉ bình tĩnh, lại hỏi: "Người nhà cậu thì sao?"
"Người trong nhà à, anh cả em bất công, thiên vị nhiều như Đại Tây Dương, đối với em thì toàn ghét bỏ, đối với Nam Nam thì rất quan tâm, còn có ba em mẹ em cũng vậy, từ nhỏ đã sủng Nam Nam, còn em đứa con thứ hai giống như được nhặt từ trong thùng rác, haiz....."
Nói đến cái này, An Dụ hoàn toàn lệch đề tài, nói nói hồi quên mất vấn đề vừa rồi, thậm chí còn chống cằm 45 độ ưu thương mà nhìn lên trời...... Căn bản đương nhiên là không chú ý đến sắc mặt lạnh đi vài phần của Cố Phỉ.
"Chỉ là sao anh đột nhiên lại hỏi em chuyện này?"
"Tùy tiện hỏi thôi." Cố Phỉ đột nhiên đứng dậy, không mặn không nhạt mà mở miệng, "Anh còn có chút việc đi trước đây, cậu cứ từ từ ăn."
An Dụ nghi hoặc, sao mặt và tính của người này vẫn lãnh đạm vậy, không phải nhất kiến chung tình với thỏ trắng nhỏ sao, còn dụ dỗ dắt người về nhà, chẳng lẽ thỏ trắng nhỏ cũng không cảm hóa được hắn?
An Dụ nghi hoặc vài giây, Cố Phỉ đã bước chân dài đi ra ngoài, "Ài, đừng đi mà......" Anh nhìn hướng Cố Phỉ rời đi, mặt đầy nghi hoặc, "Cái gì vậy cái gì vậy a, đột nhiên mời mình ăn cơm, chưa nói được hai câu người đã rời đi rồi?"
Aiz mặc kệ đi, một mình anh ăn cành ngon hơn.
Ở hành lang Cố Phỉ đụng phải người phục vụ bưng đồ ăn đến đây, dừng lại chào hỏi hắn, Cố Phỉ gật gật đầu, giọng điệu lãnh đạm mà phân phó nói: "Đồ ăn không dùng nữa, bill vừa rồi hủy hết đi."
Người phục vụ không rõ nguyên do, đang muốn hỏi vì sao lại vậy, nhìn đến gương mặt cực kỳ lạnh lùng kia của người đàn ông, lại yên lặng đem câu hỏi nuốt trở về, cung kính gật đầu đồng ý.
Lúc này Cố Phỉ mới cảm thấy tâm tình thoải mái hơn chút, lại một lần nữa sải chân đi ra ngoài.
Mà bên kia, đáng thương cho An nhị thiếu hứng thú bừng bừng chờ nửa tiếng ở phòng riêng, cũng không chờ được người phục vụ mang đồ ăn lên, đi ra ngoài hỏi mới biết được Cố Phỉ hủy bỏ bill gọi món.
"......"
An Dụ có rất nhiều câu thô tục không biết có nên nói hay không, từ khi nào Cố Phỉ trở nên ác như vậy? Vòng vo nửa này chỉ vì muốn chỉnh anh? Anh đã đắc tội Cố Phỉ hồi nào?
Chẳng lẽ......
An Dụ hoảng sợ mà bịt kín miệng, chẳng lẽ bởi vì vừa rồi anh kêu một tiếng "Phỉ Phỉ" sao?
Đúng...... Nhất định là như vậy!
Haiz...... Cố Phỉ gần đây càng ngày càng thêm keo kiệt.
Cố Phỉ trở về nhà một chuyến, ở trong phòng ngủ Lâm Thanh Yến tìm được mấy sợi tóc, rồi đem sợi tóc nhổ được của An Dụ bỏ chung tự mình mang đến trung tâm giám định DNA.
"Tôi hy vọng trong thời gian ngắn nhất có thể nhìn thấy kết quả."
"Cố tổng yên tâm, không thành vấn đề."
"Cảm ơn."
Hiệu suất của trung tâm giám định rất nhanh, trong ngày đó Cố Phỉ liền nhận được kết quả, kết quả như trong dự kiến, hắn cũng không kinh ngạc, Lâm Thanh Yến và An Dụ có quan hệ huyết thống anh em ruột, điều này cũng chứng thực được lời nói của Tần Thu Thủy.
Cố Phỉ ngồi ở trong xe, môi mỏng hơi mím lại, hắn trầm mặc nhìn báo cáo giám định trong tay, có chút do dự, nên đem chân tướng nói cho người An gia biết, hay là nói cho Lâm Thanh Yến biết trước.
Bất quá không do dự lâu, hắn liền khởi động ô tô, hướng đi là địa điểm ghi hình Ngôi Sao Ngày Mai.
Mà ở bên kia, Lâm Thanh Yến mới từ phòng chứa đồ trở về phòng ngủ, liền nghe được tiếng điện thoại rung lên, cậu từ dưới gối đầu lấy điện thoại ra, đến khi nhìn thấy tên người gọi, tay cậu lập tức run lên, điện thoại rơi trên giường.
Người gọi tới được lưu tên là: Lâm Kiến Tường.
Người cậu gọi là ba, từ khi sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Kiến Tường liên lạc với cậu, phỏng chừng là hết tiền rồi.
Lâm Thanh Yến trào phúng mà cong cong môi, trực tiếp ngắt điện thoại, hơn nữa còn kéo ông ta vào danh sách đen.
Không cần thiết liên lạc, quan hệ giữa cậu và Chu Nguyệt Lan đã sớm nháo căng, đến nỗi cái người ba ba này, Lâm Kiến Tường ở bên ngoài uống rượu đánh bạc, ở nhà thì ham ăn lười làm, tâm tình không tốt liền mắng cậu, thậm chí có đôi khi sẽ động thủ với cậu.
Cái từ ba này đối với Lâm Thanh Yến mà nói chính là đại diện cho cơn ác mộng thời niên thiếu của cậu, là ma quỷ, cậu vĩnh viễn không quên được Lâm Kiến Tường đối với cậu làm ít nhiều việc quá mức.
Nếu có thể, Lâm Thanh Yến không muốn lại lần nữa trở về ngôi nhà kia.
Lâm Thanh Yến mất mát mà rũ đôi mắt xuống, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện ở ngoài ban công, là An Nam Ý, hình như cậu ta đang gọi điện thoại với người khác, mơ hồ nghe được chữ "ma ma", vừa nói vừa cười hình như rất vui vẻ.
Lâm Thanh Yến chỉ dừng lại một lát, liền rời đi.
Cậu không chút để ý mà rời đi trong chốc lát, sau đó đi đến phòng tập luyện vũ đạo, không biết tập bao lâu, đến khi sắc trời chậm rãi tối sầm xuống.
Lâm Thanh Yến ngừng lại, bởi vì vận động kịch liệt, sắc mặt của cậu có chút phiếm hồng, trên mặt bao trùm một tầng mồ hôi, mồ hôi như hạt đậu theo gương mặt chảy xuống dưới, đồng phục tập luyện cũng bị mồ hôi làm ướt.
Tâm tình không tốt của cậu bớt đi không ít, tùy ý lau lau mồ hôi trên mặt, chuẩn bị đi đến phòng ăn lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Đang lúc cậu xoay người đi ra ngoài, nhân viên công tác đột nhiên lại đây, cô nhìn Lâm Thanh Yến cười cười, "Yến Yến, thì ra cậu ở chỗ này, đi với chị đến chỗ này."
"Làm sao vậy?" Lâm Thanh Yến không rõ nguyên do mà đi theo nhân viên công tác.
"Cậu đi theo chị là được." Nhân viên công tác úp úp mở mở, Lâm Thanh Yến cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp đi theo cô tới cửa ra ngoài, nơi này có bảo vệ đang canh cửa, không có sự cho phép, thí sinh không thể tự mình đi ra ngoài.
Lâm Thanh Yến càng thêm cảm thấy kỳ quái, lại thấy nhân viên công tác đã đưa thẻ nhân viên công tác cho bảo vệ canh cửa, sau đó liền lôi kéo cậu đi ra ngoài, nên ngoài ánh đèn lờ mờ, cách đó không xa một chiếc Maybach màu đen đỗ ở đó, biển số xe có chút quen thuộc.
Trong lòng cậu vui vẻ, nháy mắt hiểu rõ là chuyện gì.
"Đi thôi, cái này là thẻ nhân viên công tác của cậu, chờ lát nữa trực tiếp đi vào là được."
"Cảm ơn." Lâm Thanh Yến nhận lấy thẻ nhân viên do nhân viên công tác đưa, nhìn cô đi vào bên trong, lúc này mới ức chế cảm xúc hưng phấn, nhanh chân bước đến bên ô tô.
Cậu mới vừa đi đến, cửa sổ ghế sau liền hạ xuống, gương mặt quen thuộc nhiều ngày không gặp xuất hiện ở trước mặt cậu, giữa mày người đàn ông mang theo chút ủ rũ, giống như không có nghỉ ngơi tốt, nhưng đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo sự ôn hòa, giọng nói quen thuộc từ tính truyền đến, "Yến Yến, lại đây."
"Dạ."
Cuối cùng cũng không cần phải thông qua điện thoại mới nghe được giọng nói của hắn, khóe môi Lâm Thanh Yến nhịn không được cong lên, một chút cảm xúc không vui cũng bị sự vui sướng bao trùm lấy, cậu mở cửa ghế sau bên kia ra, ngồi xuống bên cạnh Cố Phỉ.
"Phỉ ca, anh về khi nào vậy?"
"Buổi sáng hôm nay." Trên mặt Cố Phỉ cuối cùng cũng hiện lên nụ cười xuất phát từ nội tâm, hắn nói xong liền đem bó hoa hồng đỏ để trên xe nửa ngày vẫn còn xinh đẹp đưa cho cậu.
Còn tốt, cuối cùng hôm nay vẫn tặng được.
Lâm Thanh Yến có chút chần chừ, không có lập tức nhận lấy, cậu có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Phỉ, "Đây là tặng cho em?"
"Trừ em ra thì còn cho ai?" Cố Phỉ hỏi lại.
"Cảm ơn." Cuối cùng cậu cũng nhận lấy hoa, trong mắt cậu tràn ngập ý cười, vui mừng mà đánh giá, còn cúi đầu lại gần ngửi ngửi, mùi hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra, cậu nhịn không được cười, "Thật là đẹp, em rất thích."
Chỉ cần là Cố Phỉ tặng, cậu đều thích.
Chỉ là cậu không nghĩ tới Cố Phỉ còn có một mặt lãng mạng như vậy.
"Thích là được." Tầm mắt Cố Phỉ dừng lại trên người Lâm Thanh Yến, đột nhiên giơ tay chỉ chỉ miệng mình.
Thấy vậy, Lâm Thanh Yến theo bản năng liền sờ miệng mình, nhỏ giọng nỉ non: "Ở đây không có dính cái gì a......"
Cậu vẫn luôn nhớ rõ chuyện xảy ra lần trước ở trong văn phòng Cố Phỉ, chỉ bởi vì Cố Phỉ chỉ miệng mình, cậu liền cho rằng động tác của đối phương là muốn hôn, kết quả cậu liền thò lại gần hôn Cố Phỉ, không nghĩ tới người ta chỉ là nhắc nhở khóe miệng cậu có dính chút bánh kem.
Mỗi lần nhớ tới, cậu đều cảm thấy xấu hổ và quẫn bách.
Cố Phỉ lại đột nhiên nói: "Yến Yến, hôn anh."
Chương 77: Anh đã tìm được cha mẹ ruột của em rồi.
"Yến Yến, hôn anh."
Giọng điệu người đàn ông bình tĩnh, lại làm vẻ đương nhiên phải vậy, Lâm Thanh Yến sửng sốt một chút mới phản ứng lại kịp, động tác lúc này của Cố Phỉ đúng thật là hôn, mà không phải nhắc nhở khóe miệng cậu dính cái gì.
Cậu không nghĩ tới việc từ chối, chần chừ một lát liền đem bó hoa hồng ôm trong tay đặt qua một bên.
Sau đó đứa nhỏ liền nghe lời mà cúi người chồm qua hôn, hơi hơi nâng cằm lên, chạm vào hai cánh môi mềm mại khô ráo, cậu ngượng ngùng nhắm mắt lại, lông mi dài đen nhánh hơi hơi rung động.
Hầu kết Cố Phỉ trượt xuống, tựa như có một cọng lông vũ nhẹ bay ở trong lòng, không có chút trọng lượng, nhưng ngứa, trong lòng hắn nhấc lên một chút gợn sóng.
Nụ hôn này dừng lại chừng hai giây, ngay khi Lâm Thanh Yến muốn dời môi đi, Cố Phỉ đột nhiên duỗi tay ôm eo cậu, đem người ôm vào trong lồng ngực, giữ chặt cái ót cậu, chủ động cúi đầu hôn lên.
Cố Phỉ hôn không đơn giản giống như Lâm Thanh Yến, không phải chỉ lướt qua là ngừng, ôn nhu khắc chế lại mang theo sự cường thế không cho từ chối, như giẫm lên mặt đất xâm lấn lãnh địa của Lâm Thanh Yến, như là muốn đem nỗi nhớ mấy ngày nay đều dung nhập vào nụ hôn này.
Ngoài cửa sổ bóng đêm dần tối dần đi, gió đêm mang theo chút lạnh lẽo, độ ấm trong không gian không tính là rộng lại dần tăng lên, một chút hồng hào lan tràn trên gương mặt.
Hơi thở ái muội kiều diễm ngập tràn giữa hai người.
Lâm Thanh Yến bị hôn cho tơi bời, chưa từng nghĩ đến rút lui, thậm chí còn chủ động ôm eo hắn, thử đáp lại nụ hôn của hắn, đổi lại chính là càng bị người đàn ông xâm lược và làm càn hơn.
Cái nụ hôn dài này không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi Lâm Thanh Yến nghẹn đến mức mặt mày đỏ bừng lên, không thở nổi, lúc này Cố Phỉ mới buông tha cậu, còn chưa đã thèm mà đứa nhỏ đã bị hôn đến mức ánh sáng chiếu lên trên đôi môi nhìn rõ hồng nhuận.
Người trước mắt so với bó hoa hồng đỏ tươi đẹp xinh đẹp kia càng hấp dẫn tầm mắt Cố Phỉ hơn.
"Xem ra Yến Yến còn chưa học được cách thở." Trong giọng nói bình tĩnh của Cố Phỉ có ít nhiều sự sủng nịch trong đó, hắn ôm eo Lâm Thanh Yến không rời, lòng bàn tay đặt trên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng xoa xoa, lại cuối đầu hôn hôn mái tóc.
Mặt Lâm Thanh Yến đỏ lên, không biết có nên nói câu này hay không, "...... Em chưa có gội đầu."
Cố Phỉ: "......"
Hai người yên lặng ôm nhau, Lâm Thanh Yến còn cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu chôn ở trên vai Cố Phỉ, nhưng không buông tay, vẫn gắt gao ôm chặt vòng eo rắn chắc của hắn như cũ, hít thở đều là hơi thở nhàn nhạt trên người hắn, lòng Lâm Thanh Yến thỏa mãn đến mức muốn bành trướng.
Ở nơi Cố Phỉ không nhìn thấy, khóe miệng cậu cong cong lên, cậu nói chuyện với giọng rất nhỏ, mềm mại ấm áp, "Hiện tại em rất vui vẻ, bởi vì gặp được anh."
Cố Phỉ luôn trầm mặc ít nói, chỉ là cánh tay ôm chặt chút, hắn rũ mắt nhìn người yên tĩnh trong lồng ngực, trong tầm mắt phía sau cổ trắng nõn của cậu lộ ra một đoạn đang phiếm hồng, bả vai thon gầy, hắn có chút đau lòng mà vuốt ve lưng cậu, cảm xúc trong mắt nhiễm thêm vài phần phức tạp.
Không khí trong xe thêm vài phần ấm áp hài hòa, cho đến khi trong không khí yên tĩnh đột nhiên truyền đến vài tiếng kêu ọt ọt ọt, là cái bụng không biết điều kia của Lâm Thanh Yến phát ra tiếng kháng nghị.
Lâm Thanh Yến lập tức quẫn bách mà ôm chặt bụng.
Cố Phỉ nhịn không được cười khẽ.
"Đói bụng?"
"Dạ còn chưa ăn cơm tối." Lâm Thanh Yến thành thật gật gật đầu.
Cuối cùng Cố Phỉ cũng buông cậu ra, lấy cái túi đặt ở ghế lái phụ phía trước xuống, "Khi đi ngang qua cửa hàng bánh kem mua cho em." Cậu mở túi ra, bên trong là vài cái bánh kem nhỏ nhắn được tạo hình xinh đẹp, vừa nhìn thấy là rất muốn ăn thử.
Lâm Thanh Yến nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cậu càng đói bụng.
Cố Phỉ nhìn dáng vẻ của cậu, trong mắt cũng hiện lên ý cười, "Tất cả là của em." Hắn mở một cái hộp màu đen là bánh kem anh đào, lại lấy nĩa nhỏ cắm lên, lúc này mới đưa nó cho Lâm Thanh Yến, "Ăn đi."
"Cảm ơn."
Lâm Thanh Yến cười nhận lấy bánh kem, cúi đầu múc ăn, có lẽ là bởi vì Cố Phỉ mua cho cậu, nên bánh kem ăn cực kỳ ngon.
Cậu ăn rất vui vẻ, vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm cậu ăn, đôi mắt đẹp kia dưới sự phụ trợ của bóng đêm nhìn cực kỳ thâm thúy cũng cực kỳ nhu hòa thâm tình.
Lâm Thanh Yến dừng một chút, sau đó múc một miếng bánh kem đưa đến bên miệng Cố Phỉ, có chút chờ mong mà mở miệng nói: "Anh có muốn ăn thử không?"
Nhưng mà Cố Phỉ lại không há miệng, Lâm Thanh Yến cho rằng hắn không muốn ăn, hoặc là ghét bỏ nĩa do mình đã dùng qua, sao Cố tổng có thể ăn đồ ăn do người khác ăn qua chứ, tức khắc cậu quẫn bách đến nỗi mặt đỏ lên, vội vàng lên tiếng nói, "Xin lỗi."
Đang lúc cậu muốn rụt tay lại, Cố Phỉ lại cầm cổ tay của cậu, há miệng đem miếng bánh kem kia ăn vào, rõ ràng là ăn bánh kem, nhưng cặp mắt kia lại đang nhìn chằm chằm Lâm Thanh Yến.
"Ăn rất ngon." Cố Phỉ nói.
Tay Lâm Thanh Yến hơi run run, do dự mà thu tay trở về, trong lòng càng thêm quẫn bách, rõ ràng Cố Phỉ đang nói tới bánh kem, vì sao cậu lại nảy ra suy nghĩ kỳ quái đó, cậu xấu hổ mà cười cười, "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."
Cố Phỉ, "Ừm."
Lâm Thanh Yến phát hiện, người đàn ông còn đang nhìn cậu, biểu cảm bình tĩnh lại thong dong...... Cậu yên lặng dời mắt đi, như là nhận thấy ý tứ trong ánh mắt đó, lại múc miếng bánh kem đưa đến bên miệng Cố Phỉ.
Môi Cố Phỉ dường như cong lên, lại lần nữa há miệng ăn luôn, bình thường hắn rất ít ăn đồ ngọt, còn có đồ ăn người khác đã ăn qua, đương nhiên Cố tổng không ăn, nhưng đối với hắn thì Lâm Thanh Yến lại không giống người khác.
Cứ như vậy, cái bánh kem nhỏ này Lâm Thanh Yến chỉ ăn một nửa, còn một nữa còn lại đều vào trong bụng Cố Phỉ, Cố tổng cảm thấy đầu lưỡi thật ngọt, lương tâm trỗi dậy, không có giành ăn với đứa nhỏ nữa.
Hắn lại lấy một cái bánh mousse đưa cho Lâm Thanh Yến, khi Lâm Thanh Yến ăn còn trộm dùng khóe mắt quan sát hắn, thấy hắn không có làm cho đầu cậu nảy ra suy nghĩ kỳ lạ nào nữa, lúc này mới yên tâm ăn.
Lâm Thanh Yến không biết, những hành động nhỏ của cậu đều bị người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, Cố Phỉ nhịn không được mím môi, chăm chú mà nhìn biểu cảm của cậu khi ăn cái gì đó, đôi mắt sẽ hơi cong cong lên, giống như rất thỏa mãn.
Ăn xong bánh mousse rồi, Lâm Thanh Yến còn chưa đã thèm, mắt trộm nhìn túi, bên trong còn hai cái bánh kem, cậu vô cùng đau đớn mà dời tầm mắt đi.
Không thể ăn nữa, sẽ mập.
"Phỉ ca, em no rồi."
"Thật sao?" Cố Phỉ nhìn cậu, thuận tiện giơ tay lên lau chút bánh kem dính trên khóe miệng cậu, "Ăn nhiều đồ ngọt quá không tốt, Phỉ ca dẫn em đi ăn cơm."
Lâm Thanh Yến lắc lắc đầu, "Không cần không cần, lát nữa em đến phòng ăn ăn là được, không thể trở về quá muộn." Cậu có thể ở trên xe cùng Cố Phỉ lâu hơn một chút thì đã thỏa mãn rồi.
"Ừm." Cố Phỉ xoa xoa tóc ngắn mềm mại của cậu, hắn nghĩ khi nào nên nói đến chuyện kia, chuyện đó...... Lâm Thanh Yến là người đầu tiên nên biết vì đây là quyền lợi của cậu.
Cố Phỉ không có lập tức đem kết quả bày ra trước mặt cậu, mà là hỏi Lâm Thanh Yến trước, "Yến Yến, em có từng nghĩ tới, em cũng không phải là con ruột của cha mẹ em không."
Lâm Thanh Yến không rõ vì sao hắn đột nhiên hỏi đến chuyện này, cậu cười khổ một chút, "Đúng thật là có nghĩ tới, nhưng em là do mẹ em mang thai mười tháng sinh ra ở bệnh viện." Cho nên cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Cố Phỉ trầm mặc.
Một lát sau hắn nghiêm túc nhìn vào đôi mắt của cậu, ánh mắt nhu hòa, trịnh trọng mà mở miệng: "Yến Yến, Phỉ ca có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói cho em biết."
"Dạ?" Lâm Thanh Yến nghi hoặc mà nhìn biểu cảm nghiêm túc của Cố Phỉ, cậu thật sự không thể nghĩ được có chuyện gì mà quan trọng vậy, trừ phi Cố Phỉ muốn chia tay cậu, nhưng cái này...... Chắc là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
"Đối với em bây giờ mà nói, có lẽ là chuyện tốt."
"Chuyện tốt?" Lâm Thanh Yến nghi hoặc mà nhăn nhăn mày.
Cố Phỉ đem túi giấy tờ lại đây, từ bên trong túi lấy ra ba phần giấy tờ, "Đây là ba bản báo cáo giám định DNA, hai bản này là cha mẹ em, Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan."
Trong lòng Lâm Thanh Yến cả kinh, kết hợp với những lời Cố Phỉ vừa nói...... Cậu chần chừ mà nhận lấy hai bản báo cáo trong tay hắn, đập vào mắt đầu tiên chính là dòng chữ to màu đỏ tươi: Xác nhận không có quan hệ huyết thống.
Thông qua trung tâm giám định xác nhận Lâm Thanh Yến và Lâm Kiến Tường không có quan hệ huyết thống.
Trong lòng Lâm Thanh Yến lập tức rơi lộp bộp, tim bất chợt đập nhanh, thân thể dường như mềm nhũn xuống, tay cậu run rẩy, đi xem một bản báo cáo khác, kết quả vẫn giống như kia:
Thông qua trung tâm giám định xác nhận Lâm Thanh Yến và Chu Nguyệt Lan không có quan hệ huyết thống.
"Không có quan hệ huyết thống......" Trong đầu cậu trống rỗng, vang lên tiếng ầm ầm, gắt gao mà nắm chặt tờ giấy trong tay, yết hầu giống như có cái gì đó ngăn chặn, qua một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Cậu đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Cố Phỉ.
"Như em nhìn thấy, Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan cũng không phải là cha mẹ ruột của em." Cố Phỉ ôm mặt cậu, ánh mắt cực kỳ nhu hòa, giọng điệu cũng không có khác biệt, "Xin lỗi, chưa được sự cho phép của em, anh đã tự mình điều tra thân thế của em."
"Không liên quan......" Biểu cảm Lâm Thanh Yến ngơ ngác, còn không có tiếp thu sự thật nhanh như vậy, Cố Phỉ không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, dùng phương thức của bản thân trấn an cậu.
Dù sao loại chuyện này đúng thật rất khó để người khác tiếp thu.
Lâm Kiến Tường và Chu Nguyệt Lan không phải cha mẹ ruột của mình...... Trong đầu Lâm Thanh Yến chỉ có duy nhất câu này, vẫn không xác định được hỏi lại Cố Phỉ, "Thật vậy sao?"
Cố Phỉ nói: "Thật 100%."
"Anh sai người thu thập sợi tóc của hai vợ chồng kia để làm mẫu DNA."
Lâm Thanh Yến trầm mặc một lát, so với trong tưởng tượng cậu tiếp nhận sự thật này rất nhanh, cậu nỗ lực duy trì bình tĩnh nói: "Dạ em biết rồi." Biết được hai người này không phải cha mẹ ruột của cậu, cậu ngược lại có cảm giác được giải thoát.
Nếu lúc trước cậu hoài nghi và thử xét nghiệm, có lẽ sẽ sớm biết kết quả này, nếu không có Cố Phỉ, cậu đời này...... Không, là cả hai đời cũng sẽ không biết được sự thật.
"Phỉ ca, thật sự cảm ơn anh đã cho em biết sự thật, chỉ là từ khi nào anh đã hoài nghi em không phải con ruột của bọn họ?"
"Ngày em bị Chu Nguyệt Lan nhốt ở trong phòng."
Lâm Thanh Yến có chút ấn tượng, lúc đó Cố Phỉ trực tiếp nói với cậu rằng cậu không phải con ruột của em cậu, cậu còn hỏi vì sao, Cố Phỉ cực kỳ thẳng thắn nói cha mẹ cậu và em trai cậu lớn lên xấu, còn cậu lớn lên đẹp.
Thì ra Cố Phỉ là nhà tiên tri.
Tuy rằng đã tiếp nhận chuyện này, nhưng đầu óc Lâm Thanh Yến vẫn cứ lộn xộn.
"Thật ra, anh đã biết kết quả được một thời gian rồi." Cố Phỉ nhìn đôi mắt của cậu, giọng ôn nhu nói: "Sở dĩ không nói cho em biết là bởi vì anh muốn điều tra tin tức của cha mẹ ruột em."
"Hiện tại anh đã điều tra được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top