Chương 43: Cố gia quá phạm quy.

Mấy ngày nay Lâm Thanh Yến tập luyện rất thuận lợi, thân thể đã bắt đầu thích ứng được, phương diện nhảy múa đã đạt được bảy phần so với kiếp trước, phần còn lại ít nhất vẫn phải cần chút ít thời gian mới tập được.

Ngày mai chính là ngày phỏng vấn, đối với phỏng vấn này cậu vẫn có lòng tin mình sẽ qua, bởi vì chương trình này kiếp trước cậu rất hứng thú, mỗi một tập đều xem qua, cho nên cậu biết trình độ các thí sinh như thế nào, năng lực hiện tại của cậu tuyệt đối trên trình độ trung bình.

Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu có thể vào vòng trong.

Chỉ là khi Lâm Thanh Yến biết Cố Phỉ sắp đi nơi khác công tác một tuần, tâm tình có chút kích động ở trong lòng dần bình tĩnh lại, ngược lại còn có chút mất mát, trong nửa tháng cậu sống lại, cậu cùng Cố Phỉ luôn ở cùng nhau.

Không thể nói được cảm xúc trong lòng là gì, chỉ là có chút mất mát và luyến tiếc, bất tri bất giác cậu đã quen với những ngày có Cố Phỉ ở bên cạnh mình.

Cho dù hắn là người trầm mặc ít nói, còn thường xuyên bày ra vẻ mặt muốn sống chớ lại gần, nhưng khi hai người ở cùng nhau trong lòng Lâm Thanh Yến cảm thấy rất an toàn.

Trợ lý Dương Kính và tài xế đã chờ ở bên ngoài biệt thự.

Lâm Thanh Yến tiễn Cố Phỉ đến cửa, cho dù trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn cong môi cười nói: "Phỉ ca, đi đường bình an."

Cố Phỉ đem vali đưa cho tài xế, xoay người lại mặt đối mặt với cậu, hơi hơi cúi người cùng cậu nhìn nhau, "Còn nhớ lúc trước em hỏi tôi vì sao lại đưa em vào giải trí Nghệ Hoa không?"

Lâm Thanh Yến có chút mờ mịt mà nhìn gương mặt anh tuấn thành thục của hắn, đối diện với cặp mắt ôn hòa thâm thúy kia, cậu nghe thấy hắn nói: "Bởi vì em có năng lực."

Trên gương mặt không cảm xúc của Cố Phỉ lộ ra nụ cười vui vẻ, giống như nắng xuân chiếu lên cánh đồng tuyết, làm cho băng tuyết tan chảy, lộ ra những mầm non xanh biếc.

Lâm Thanh Yến ngẩn ngơ mà nhìn, trong khoảng thời gian ngắn quên nói chuyện luôn.

Ý cười trên mặt Cố Phỉ càng sâu hơn, mang theo chút tình cảm phức tạp không nói rõ được, ngay cả trong cặp mắt bình tĩnh kia cũng nhiễm ý cười, hắn hơi hơi cúi người, hơi nghiêng về phía trước kề sát vào người cậu, thấp giọng nói: "Phát ngốc rồi sao? Không có gì nói với tôi sao?"

"Hả?" Lâm Thanh Yến đương nhiên không kịp phòng bị, vành tai nhanh chóng ửng đỏ lên, theo bản năng lùi về sau, nhưng không thành công bởi vì eo cậu bị một cánh tay cường tráng hữu lực ngăn cản, sau đó liền ngã vào lồng ngực to rộng ấm áp.

Giọng nói Cố Phỉ vang lên bên tai cậu, hắn nói 'Bé con, ngày mai cố lên'.

Cái ôm chào tạm biệt, duy trì được hai giây Cố Phỉ liền buồn lỏng thả người trong lồng ngực ra, dưới ánh mắt không thể tin được của trợ lý Dương, hắn xoay người thong dong mở cửa xe ra và lên xe.

"......" Trợ lý Dương dùng tay khép miệng lại, vẫn là biểu cảm không cách nào tin được, run rẩy mà đối diện với gương mặt xinh đẹp sạch sẽ của cậu nói: "Cái kia, Lâm thiếu gia...... Chúng tôi đi trước, cậu vào nhà đi."

Lâm Thanh Yến có chút ngốc, "......Dạ."

Cậu đứng tại chỗ nhìn chiếc ô tô màu đen dần dần nhỏ lại và biến mất ở chỗ rẽ, trái tim cậu đập nhanh hơn lúc trước, ngay cả đầu quả tim giống như muốn nóng lên.

Người đàn ông tên Cố Phỉ này...... Quá phạm quy.

Trên đường đi đến sân bay, trợ lý Dương ngồi ở ghế phụ lén liếc mắt nhìn vị Tổng Giám đốc ngồi ở đằng sau, vị Cố gia kia khi ở công ty luôn luôn dùng vẻ mặt muốn sống chớ gần nhưng lúc này đây thoạt nhìn tâm tình không tệ, đuôi chân mày và khóe mắt đều nhu hòa hơn không ít.

Nhưng mà chuyện khiến cho người khác càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

Cố Phỉ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nhìn khoảng mười mấy giây không lâu lắm, sau đó đột nhiên hơi cong môi cười, tuy rằng nụ cười không rõ ràng lắm, nhưng hắn thật sự đã cười!

Hơn nữa cái nụ cười này giống như mùa xuân hoa nở muốn yêu đương.

Trợ lý Dương ở trong lòng mắng liền vài tiếng 'đm', toàn thân đều nổi da gà lên, lúc anh ta hoài nghi bản thân có phải nhìn thấy ảo giác không, thì lập tức đối diện với đôi mắt bình tĩnh và vẻ mặt bình tĩnh của sếp nhà mình, phảng phất những gì anh ta vừa nhìn thấy đều là ảo giác.

......

Trợ lý Dương yên lặng mà quay đầu đi, ngồi ngay ngắn lại, trên đoạn đường đi còn lại cũng không dám liếc mắt nhìn về phía sau nữa, tuy rằng anh ta là một người đàn ông trung niên đã quen nhìn mọi việc trên đời nhưng hình ảnh vừa rồi vẫn làm cho anh ta khó có thể tiêu hóa nổi.

Anh ta đột nhiên nhớ tới nửa tháng gần đây Cố gia không được bình thường lắm, rõ ràng người này lúc trước luôn cuồng công việc mỗi ngày đều ở lại công ty tăng ca, nhưng nửa tháng gần đây số lần tăng ca đã giảm bớt, tan ca rất đúng giờ.

Dù cho còn công việc chưa làm xong, Cố gia cũng sẽ mang về nhà làm.

Trong nhóm nhiều chuyện của công ty đều thảo luận về việc vì sao Cố gia biến thành như vậy, cái được loại bỏ đầu tiên chính là yêu đương, cái thứ hai chính là đi giải cứu thế giới, cuối cùng đưa ra kết luận là, ừm...... Không có kết luận.

Trợ lý Dương phát hiện ra hình như bản thân đã biết được một bí mật to lớn kinh động trời đất rồi, hình như vị Cố gia lãnh tính lãnh tình này có khả năng đang...... Yêu đương?

Hơn nữa đối tượng yêu đương chính là một cậu trai trẻ dáng vẻ sạch sẽ xinh đẹp?

Móa ơi?!

Đương nhiên Cố gia không biết được suy nghĩ trong lòng của cấp dưới, hắn hạ mắt xuống tiếp tục nhìn điện thoại, trên màn hình đang hiển thị chính là đoạn trò chuyện trên wechat, người liên lạc được lưu tên là Yến Yến một phút trước đã gửi tin nhắn đến đây:

-- Phỉ ca, vừa rồi quên nói, tôi sẽ nhớ anh.

Hình như cảm thấy quá lạnh lùng với đứng đắn nên Lâm Thanh Yến do dự một lát, tìm một cái biểu cảm gửi đến, là một con mèo con đắc ý rung đùi, đôi mắt tròn tròn khuôn mặt tròn tròn đặc biệt đáng yêu.

Không có ý nghĩa gì đặc biệt, hiện tại người trẻ tuổi khi nói chuyện đều thích gửi biểu cảm.

Đương nhiên, ngày thường người Cố Phỉ liên lạc đều là cấp dưới trong công ty, có trò chuyện thì cũng là chuyện công việc, không ai dám gửi những biểu cảm này cho vị sếp mặt lạnh này, ngoại trừ muốn nghỉ việc.

Lại nói thêm khi hắn trò chuyện với bạn bè thì bạn hắn cũng sẽ gửi đến, đặc biệt là An Dụ, chỉ là An nhị thiếu gửi đến đều là loại biểu cảm cười đê tiện nhìn cực kì thiếu đánh, Cố Phỉ nghĩ đến tình cảm quen biết nhiều năm giữa bọn họ mới chịu đựng không kéo anh vào danh sách đen.

Nhưng vào giờ phút này, Cố Phỉ vẫn mặt không cảm xúc nhìn đi nhìn lại hai tin nhắn cậu gửi đến, cuối cùng mới gửi trả lời lại một chữ: Ừ.

Qua hai giây ngón tay thon dài cân xứng gõ ba chữ trên bàn phím điện thoại, rồi nhấn gửi đi.

Cố Phỉ: Tôi cũng thế.

Cùng lúc đó ở đầu bên kia điện thoại cậu trai tâm tình thấp thỏm, lại nhìn đến ba chữ hắn gửi lại sau, cậu lại cầm lòng không được mà cong khóe môi, đôi mắt đào cong thành hình trăng non.

Ba chữ này có nghĩa là...... Cố Phỉ cũng sẽ nhớ cậu?

-----

"Thầy An, tôi nghe nói hai ngày này thầy ở Nam Thành? À có chuyện này, chương trình chúng ta ngày mai bắt đầu phỏng vấn thí sinh, nếu thầy có rảnh, không biết thầy có hứng thú đi gặp hay không?"

Người gọi đến chính là phó đạo diễn chương trình Ngôi Sao Ngày Mai, An Cảnh nghĩ nghĩ lịch trình ngày mai, xác thực buổi chiều có rảnh, hắn đối với công việc luôn luôn nghiêm túc, là người trong ban tổ chức chương trình này đi xem thử cũng không sao.

"Cũng được, chiều mai tôi có rảnh, anh gửi thời gian và địa điểm qua đây, ừ...... Tạm biệt."

An Cảnh vừa mới cúp điện thoại, An Nam Ý ngồi bên cạnh đang ăn đồ ăn vặt xem phim liền nhìn qua đây, vừa rồi cậu ta vẫn luôn chú ý đến, "Anh cả, ngày mai anh muốn đi đến chỗ phỏng vấn Ngôi Sao Ngày Mai hả?"

An Cảnh ừ nói: "Anh nhớ rõ thời gian phỏng vấn của em là ngày hôm sau?"

Chương trình này được đầu tư rất lớn, được nhiều bên chú ý, chỉ riêng đội ngũ giáo viên cũng đủ hấp dẫn mọi người cho nên thí sinh đăng ký tham gia rất nhiều, tổ chương trình từ trong đông đảo thí sinh đăng ký tham gia lựa chọn được một ngàn thí sinh, rồi tiếp tục phỏng vấn, chỉ có 88 thí sinh được thông qua có thể tham gia chương trình chính thức, cuối cùng chỉ còn tám người trở thành một nhóm để debut.

Bởi vì số người tham gia nhiều cho nên thời gian phỏng vấn có đến mười ngày.

Thời gian An Nam Ý phỏng vấn là ngày thứ hai.

"Đúng vậy, hôm sau em mới phỏng vấn." An Nam Ý cười nói: "Anh cả, anh còn nhớ rõ người bạn học cấp ba tên Lâm Thanh Yến ngày hôm trước em có nói với anh không, ngày mai cậu ấy phỏng vấn, có khả năng ngày mai anh sẽ thấy cậu ấy."

"Thật hy vọng Yến Yến có thể thông qua, như vậy hai chúng em có thể cùng nhau tập luyện, ngẫm lại cảm thấy không tệ." Nói xong cậu ta lại phiền não mà nhăn nhăn mày, có chút nghi hoặc mà nhỏ giọng nỉ non: "Nhưng em cũng chưa nghe nói cậu ấy biết hát và nhảy múa, sao lại đột nhiên tham gia tuyển tú."

Nghe vậy, An Cảnh cảm thấy không vui mà nhăn nhăn mày, "Nam Nam, em cùng người tên Lâm Thanh Yến kia quan hệ rất tốt sao?"

"Đúng vậy, khi còn học cấp ba chúng em là bạn tốt." Cậu ta thở dài có chút tiếc nuối nói: "Đáng tiếc khi học đến lớp 12 cậu ấy nghỉ học."

An Cảnh: "Hả? Vì sao nghỉ?"

An Nam Ý phồng má, tự hỏi nói: "Ưm...... Em cũng không biết nữa, nghe người khác nói cậu ấy cùng mấy tên côn đồ bên ngoài ẩu đả đánh nhau, không thể kìm chế được hành vi của bản thân, nhưng em tin cậu ấy không phải là người như vậy, chắc là người ta nghe nhầm đồn bậy bạ thôi."

An Cảnh nghe xong, hơi hơi mím môi, chân mày sắc bén càng nhíu chặt hơn.

Thấy dáng vẻ anh cả lúc này An Nam Ý lặng lẽ cong cong môi, sâu trong đáy mắt hiện lên một mạt sung sướng vui vẻ.

Vốn dĩ cậu ta không có bao nhiêu hứng thú với cái chương trình tuyển tú Ngôi Sao Ngày Mai này, nhưng khoảng thời gian trước trong lúc vô tình cậu ta biết được Lâm Thanh Yến vào giải trí Nghệ Hoa, hơn nữa còn chuẩn bị tham gia chương trình.

An Nam Ý có người bạn học quan hệ khá tốt là thực tập sinh của giải trí Nghệ Hoa, cũng sẽ tham gia phỏng vấn Ngôi Sao Ngày Mai, tin tức này chính là do bạn học cậu ta nói cho cậu ta.

Cái người bạn học kia tức giận nói với An Nam Ý, nói đột nhiên có thực tập sinh mới đến công ty, cậu ta vừa vào liền cho một suất phỏng vấn tuyển tú.

Không chỉ có như vậy, người mới tới còn đi rất gần Thái tử gia Nghệ Hoa Lục Vũ Kỳ, vừa thấy liền biết là đi cửa sau vào, người bạn học còn khinh thường mà nói không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp hơn chút sao, cũng đâu có gì đặc biệt hơn người.

An Nam Ý liền thuận miệng hỏi một câu lớn lên đẹp bao nhiêu.

Kết quả bạn học liền gửi bức ảnh qua đây, do chụp lén nên có chút mơ hồ, nhưng cậu ta liếc mắt một cái liền nhận ra, đó chính là Lâm Thanh Yến.

Lâm Thanh Yến, lại là Lâm Thanh Yến!

Sao lại như âm hồn không tan như thế!

An Cảnh là người trong ban tổ chức chương trình, nếu Lâm Thanh Yến thực sự thông qua phỏng vấn...... An Nam Ý không dám nghĩ đến, cho dù chỉ có một phần mười ngàn khả năng, cậu ta cũng không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Cho nên cậu ta mới quyết định tham gia chương trình tuyển tú này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top