Chương 96
Lâm Thanh Yến vừa ra khỏi bồn tắm và lau người, khi đang mặc quần thì bị ngã xuống vì mất thăng bằng, ngồi rạp xuống sàn nhà lạnh lẽo và ẩm ướt, ngay cả quần áo bên cạnh cũng rơi xuống.
Cậu vừa mới chống vào thành bồn tắm đứng dậy thì cửa phòng tắm bị mở ra, cậu nhận ra tình trạng hiện tại của mình, vội vàng kêu Cố Phi ra ngoài.
Nhưng Cố Phi lại đi thẳng vào trong, cầm chiếc khăn tắm trên kệ, trải ra quấn quanh người thiếu niên trần truồng, bế cậu đi ra ngoài.
Đầu óc Lâm Thanh Yến sắp nổ tung, cậu run rẩy hai cái, giọng điệu run rẩy tràn đầy kinh sợ,"Em không sao, mau thả em xuống!"
Cố Phi rũ mắt nhìn cậu, trong giọng nói trầm thấp của hắn không cho người ta phản kháng, "Ngoan."
Lâm Thanh Yến giật mình, sau đó cậu nhắm chặt mắt, vùi đầu thật sâu vào lồng ngực của người đàn ông.
Thật là xấu hổ quá. Đừng nói là lúc nãy Cố Phi nhìn thấy hết tất cả nha?
Cố Phi trong lòng không có ý nghĩ không đứng đắn gì cả, chỉ lo lắng người trong lòng mình có bị ngã có nghiêm trọng hay không, có nên để Lâm Thanh Yến tắm một mình nữa hay không.
Hắn đặt người trong lòng lên giường, sau khi được tự do Lâm Thanh Yến lập tức quấn chặt khăn tắm quanh mình, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng và bắp chân trắng nõn.
Chàng trai nhìn người đàn ông đứng bên giường với vẻ mặt sợ hãi. Đôi mắt hoa đào như ngâm trong nước, tràn đầy cảnh giác, như thể người đàn ông trước mặt là một tên hái hoa tặc vô đạo đức nào đó, muốn xâm phạm một cậu bé ngoan.
Cố Phi: "..."
Lâm Thanh Yến rụt rè nói: "Anh Phi... Anh có thể ra ngoài trước không, em tự mình thay quần áo được."
"Anh muốn kiểm tra xem em có bị thương hay không." Cố Phi ngồi ở mép giường, đưa tay chạm vào gáy chàng trai, đường nét trên khuôn mặt căng chặt, cẩn thận chạm vào gáy chàng trai, nhìn bề ngoài vẫn ổn.
"Em không có bị đập đầu." Lâm Thanh Yến giải thích.
Cố Phi: "Bị té trúng đâu sao ?"
"Ừm..." Lâm Thanh Yến lần này không có nói thẳng, tựa hồ có điều gì khó nói, ấp a ấp úng, do dự một lát mới nói:"Hít...Mông."
Mông cậu đập mạnh xuống sàn.
Nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cậu, trong mắt Cố Phi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Anh Phi kiểm tra cho em." Vừa nói, vừa định nhấc chiếc khăn tắm ra khỏi người Lâm Thanh Yến.
Lâm Thanh Yến tự nhiên bảo vệ mình thật chặt, "Em không sao! Không cần kiểm tra!"
Cố Phi tàn nhẫn nói ra hai chữ: "Không được."
Lâm Thanh Yến: "Em không cảm thấy đau chút nào!"
"Ngoan, để anh xem."
"Thật sự em không thấy đau!" Vừa dứt lời, Lâm Thanh Yến đã xoay người lại, nhìn thấy Cố Phi đang muốn cởi khăn tắm ra, liền vội vàng buột miệng nói: "Em không cảm nhận được đau đớn!"
Vừa nói xong, Cố Phi đang muốn cởi khăn tắm ra cũng dừng lại.
Lâm Thanh Yến nhân lúc này lật người lại trên đệm, nhanh chóng siết chặt chiếc khăn tắm lỏng lẻo. Ngay sau đó người kia nắm lấy vai cậu, "Yến Yến, câu em vừa nói là có ý gì?"
Đôi mắt của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu, hơi cau mày, vẻ mặt có chút khó hiểu và nghiêm nghị.
Lâm Thanh Yến giật mình, sau đó mới ý thức được mình vừa mới nói cái gì, ánh mắt bắt đầu né tránh, như muốn tránh né câu hỏi: "Không có gì."
Hai tay Cố Phi ôm mặt cậu, nhìn thẳng chàng trai, ánh mắt có chút lập lòe, giọng nói có chút trầm thấp, "Em nói, mình không cảm nhận được cơn đau? Đây là có ý gì?"
Lâm Thanh Yến biết mình không thể giấu diếm chuyện này. Cậu chưa nói ra là vì không muốn làm Cố Phi lo lắng. Nhiều năm như vậy cậu đã sớm quen với việc mình không cảm nhận được cơn đau, cũng không cảm thấy chuyện này có gì lớn.
Không ai trên thế giới biết điều này ngoại trừ cậu.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông lúc này, Lâm Thanh Yến cảm thấy có chút nặng nề, không khỏi cụp mắt xuống, "Ý trên mặt chữ, từ lúc sinh ra em đã không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào, dù có làm gì cũng không cảm thấy đau đớn, cho nên hôm đó khi ngã cầu thang, cũng sẽ không đau."
Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Cố Phi, lại thấy vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc hơn, không khỏi mỉm cười: "Thật ra thì cũng không phải chuyện gì to tát đâu, anh yên tâm, chẳng phải mấy năm nay em vẫn sống tốt không phải sao?"
Cậu tựa hồ đang an ủi Cố Phi, cũng là đang an ủi chính mình.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều lần, lỡ như một ngày nào đó cậu bị bệnh cũng không cảm nhận được, một ngày nào đó đột ngột qua đời, thì cứ sống ngày nào hay ngày đó.
Có lẽ ông trời đã quá ưu ái cho cậu, cho phép cậu sống bình yên suốt mười chín năm… không, hai mươi bốn năm.
Tuy nhiên, vào lúc này, Cố Phi như sét đánh giữa trời xanh. Sự sợ hãi, căng thẳng và bối rối hiện lên trên khuôn mặt vốn bình tĩnh và thong dong của hắn.
Lâm Thanh Yến ngập ngừng gọi: "Anh Phi?"
Cố Phi: "Yến Yến, có phải em đang nói giỡn với anh Phi không?"
Lâm Thanh Yến: "Không có..."
"Sao em không nói với anh sớm hơn!?"
Cố Phi đột nhiên dùng sức ôm lấy bờ vai của cậu, trong đôi mắt sâu thẳm dâng lên những cảm xúc phức tạp, hắn cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình, nhưng trong giọng nói vẫn có chút run rẩy: "Yến Yến, tại sao?"
Lâm Thanh Yến chưa bao giờ nhìn thấy Cố Phi như vậy, cậu giật mình, “Em chỉ không muốn làm anh lo lắng…” Hơn nữa, cậu cũng không tìm được cơ hội thích hợp nào để nói ra.
Trong trạng thái xấu hổ này, không phải lúc thích hợp để nói về chuyện đó. Cậu bắt đầu hối hận vì sao mình lại nói ra lời này trong tình huống như vậy, thậm chí còn không mặc quần áo.
Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Phi, biểu cảm không có biến hóa, nhưng cậu có thể cảm giác được phía dưới mặt nước bình tĩnh là một cỗ áp suất thấp.
"Thật sự không quan trọng, anh đừng lo lắng." Lâm Thanh Yến nhỏ giọng khuyên nhủ: "Anh Phi, chuyện này nói sau đi, anh có thể ra ngoài trước được không?"
Mọi cảm xúc của chàng trai đều được thể hiện rõ trên mặt, Cố Phi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và bất an của cậu, cuối cùng cũng không nói gì, quay người đi về phòng thay đồ mà không nói một lời.
Lâm Thanh Yến vẫn còn lo lắng, nhìn chằm chằm vào phòng thay đồ, không lâu sau Cố Phi đi ra, trong tay cầm một bộ quần áo, lại đi đến bên giường.
Cố Phi: "Mặc quần áo trước đi."
"Em tự mặc được..." Giọng nói của Lâm Thanh Yến càng ngày càng nhỏ đi, cậu cảm thấy rất bất an, cuối cùng cũng từ bỏ bộ dạng giãy giụa của, Cố Phi hiện tại làm cậu có chút sợ, cho nên vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu buông tay đang nắm chiếc khăn ra, ngước mắt nhìn người đàn ông. Đôi mắt ẩm ướt tràn đầy bất an và lo lắng. Dáng vẻ tùy người ta xâu xé.
Tuy rằng sắc mặt không tốt nhưng động tác của người đàn ông lại rất nhẹ nhàng và tinh tế, Lâm Thanh Yến xấu hổ nhắm mắt lại, rất nghe lời khi được hắn yêu cầu, cuối cùng cũng mặc quần áo xong.
Nhưng giá phải trả là bị nhìn thấy hết trơn.
Vừa mở mắt ra, nhịp tim của cậu còn chưa trở lại bình thường, thân thể đã lơ lửng trên không trung vì bị Cố Phi bế lên, im lặng đi ra ngoài.
"Anh Phi, anh đưa em đi đâu vậy?"
Hơi thở nhẹ nhàng của người đàn ông đọng lại quanh mũi cậu, cơ thể Lâm Thanh Yến cứng đờ.
"Bệnh viện." Cố Phi lời ít ý nhiều nói ngắn gọn hai chữ, một giây cũng không dừng lại.
Lâm Thanh Yến hiểu ý của hắn, nhưng vẫn lúng túng khuyên nhủ: "Bây giờ trời đã tối rồi, ngày mai chúng ta đi." Cho dù có muốn kiểm tra thân thể, bác sĩ cũng đã tan làm rồi.
Cố Phi: "Không được."
Nếu bây giờ không đi, đêm nay hắn sẽ không yên tâm.
Khoảnh khắc nhận ra sự nguy hiểm của việc không cảm nhận được cơn đau, trái tim Cố Phi đập thình thịch, lo lắng, sợ hãi, căng thẳng và sợ hãi chiếm trọn tâm trí.
Hắn sợ đến mức cơ thể khẽ run lên, phải cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình để bề ngoài không có vẻ gì xa lạ.
Cố Phi hít sâu một hơi, hơi siết chặt cánh tay ôm chàng trai, bước nhanh xuống lầu.
Lâm Thanh Yến tựa hồ cũng nhận thức được tâm trạng của người đàn ông này, tâm tình có chút phức tạp, chóp mũi có chút đau nhức, cậu cũng không cự tuyệt nữa, nếu như điều này có thể trấn an Cố Phi.
"Anh Phi, em tự đi."
Cố Phi liếc nhìn đôi chân không mang giày của Lâm Thanh Yến, vừa xuống lầu liền ôm người trong lòng đặt xuống ghế sofa.
"Cố gia, hai người muốn đi đâu?"
Quản gia Thẩm nghe thấy động tĩnh liền đi tới. Khi nhìn thấy Cố gia cao quý lạnh lùng ngồi xổm xuống mang giày cho chàng trai trẻ, anh ta không khỏi kinh ngạc Cố gia sẽ có một ngày như vậy.
Cố Phi vừa lúc mang giày cho Lâm Thanh Yến xong, dẫn cậu ra ngoài, sau khi rời đi, hắn nói với Quản gia Thẩm, "Chúng tôi đến bệnh viện. Làm phiền Quản gia Thẩm lái xe giúp chúng tôi."
"Được." Tuy rằng không biết chuyện gì nhưng Quản gia Thần vẫn nhanh chóng làm theo.
Màn đêm mờ mịt và bầu trời xanh thẫm u ám.
Chiếc xe đắt tiền đang chạy trên đường, Quản gia Thẩm lái xe, Lâm Thanh Yến và Cố Phi ngồi ở phía sau.
Sau khi lên xe, Cố Phi gọi điện thoại liên lạc với bệnh viện, sau đó không nói gì. Sắc mặt vốn đã lạnh lùng, bây giờ xung quanh lại có một luồng áp suất thấp, càng khiến người ta sợ hãi.
Lâm Thanh Yến không còn sợ hãi nữa, cậu biết Cố Phi chỉ lo lắng cho mình mà thôi.
Từ trước đến nay chưa có ai quan tâm đến cậu nhiều như vậy, cho nên cậu mới giấu kín việc mình không thể cảm nhận được đau đớn với mọi người, bởi cậu biết rằng ngay cả khi người khác biết họ cũng chỉ thở dài ngạc nhiên hoặc ít nhiều cũng hỏi thăm hai câu.
Hơn nửa đời trước, hai mươi mấy năm cuộc đời, cũng chưa từng có ai quan tâm cậu như Cố Phi.
Đối mặt với vẻ mặt u ám của Cố Phi, đôi mắt Lâm Thanh Yến không khỏi đỏ lên, cậu nhẹ nhàng ôm tay người đàn ông vào lòng, tựa đầu lên vai người đàn ông.
"Cố Phi, em sẽ không để cho bản thân xảy ra chuyện gì."
Giọng nói của chàng trai rất mềm mại, giống như có một chiếc lông vũ rơi vào trong lòng Cố Phi, vẻ mặt dần dần dịu đi, nắm lấy trọn bàn tay thanh tú mềm mại của chàng trai.
Cố Phi giơ tay nhẹ nhàng che mặt Lâm Thanh Yến, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt đỏ hoe, giọng nói trầm khàn khàn khàn:
"Thực xin lỗi, anh Phi đã làm em sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top