Chương 92
Cố Phi đi mua bữa sáng trở về, tình cờ gặp được An Nam Ý chật vật đi ra từ thang máy.
An Nam Ý cũng nhìn thấy hắn, cũng không dừng lại mà chạy nhanh ra ngoài.
Cố Phi quay mặt đi, bước vào thang máy, hắn khẽ cau mày, trong lòng mơ hồ có cảm giác người này rất có thể là đến bệnh viện tìm Lâm Thanh Yến.
Khi đến tầng cần đến, lúc cửa thang máy mở ra, Cố Phi bước nhanh ra ngoài, vội vàng đi về phía phòng bệnh bên trong còn có thêm mấy người.
Người An gia đều có mặt ở đó, kể cả bác sĩ mặc áo trắng đang kiểm tra cho Lâm Thanh Yến, liếc nhìn đã thấy những vết đỏ trên chiếc cổ trắng nõn và mảnh khảnh là bị bàn tay ai đó bóp ra.
Đồng tử hắn hơi giãn ra, nhanh chóng đi đến bên cạnh thiếu niên, khẩn trương nhìn dấu vết trên cổ đối phương. Giọng nói bình tĩnh tràn đầy lo lắng, "Sao vậy?"
Lâm Thanh Yến không biết phải giải thích làm sao, lúc này bác sĩ vừa khám xong liền nói: "Yên tâm, không có gì nghiêm trọng, nhưng tốt nhất nên chườm đá."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ nói thêm vài lời rồi rời đi.
Cố Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt tối sầm lại chuyển sự chú ý sang người bên cạnh, giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng: "An Nam Ý làm?"
An Cảnh gật đầu, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Cố Phi, căng da đầu kể lại chuyện vừa xảy ra: "Chúng tôi không ngờ nó lại làm chuyện như vậy. Chuyện như thế này sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
"Là lỗi của chúng ta, nhiều năm như vậy không nhìn ra được bản chất thật của nó." Tống Thư Mạn vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, trong lòng vừa bi thương vừa tự trách.
Cố Phi sắc mặt căng thẳng, vẻ mặt cực kỳ khó coi, đang định nói chuyện thì tay áo bị người kéo lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy đứa nhỏ đang nhìn mình.
"Anh Phi, hiện tại em không sao, anh đừng tức giận." Giọng nói trong trẻo tựa hồ có chút nũng nịu, ngọn lửa mới hừng hực trong lòng Cố Phi lập tức bị dập tắt.
"Trước tiên chườm đá cho Yến Yến đi."
Cố Phi ừ một tiếng, không nói nữa, mắt cũng không rời khỏi Lâm Thanh Yến, trong mắt hiện lên một tia đau lòng và tự trách. Là hắn không bảo vệ Yến Yến tốt.
Một lúc sau, An Dụ ra ngoài tìm y tá lấy túi chườm đá quay lại, "Đưa túi chườm cho tôi." Tống Thư Mạn đang định lấy túi chườm, nhưng Cố Phi đã nhanh hơn một bước.
"Dì, để cháu được rồi." Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, Tống Thư Mạn đành phải gật đầu, "Vậy thì làm phiền con."
Bà nghĩ nghĩ Cố Phi thật sự coi Yến Yến như em ruột của mình. Quan tâm đến Yến Yến nhiều đến mức một người mẹ như bà còn không bằng.
Tuy nhiên, An Cảnh lại im lặng nhìn đi nơi khác, âm thầm tự điều chỉnh tâm lý một lúc rồi mới quay lại nhìn.
An Dụ ứng bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh cả, yên lặng nhìn lên trần nhà.
Kết quả là... bốn người đứng trong phòng bệnh đều nhìn Lâm Thanh Yến với ánh mắt lo lắng.
"..." Lâm Thanh Yến cảm giác được sau lưng như bị kim châm , mỗi tế bào trong cơ thể đều cảm thấy xấu hổ và không được tự nhiên.
Dù sao cậu cũng vừa mới nhận lại người nhà của mình, Lâm Thanh Yến có chút xa lạ gọi ba mẹ cùng anh cả, anh hai: "Con không sao, mọi người cứ đi làm việc của mình đi, không cần ở lại chăm sóc con đâu.
"Không sao đâu, em trai, vất vả lắm em mới nhận thân với cả nhà, đương nhiên là cả nhà muốn..." An Dụ chưa kịp nói xong đã bị An Cảnh lôi ra ngoài, "Vậy chúng ta ra ngoài trước.”
“Thư Mạn, không phải em muốn hầm canh gà bổ sung năng lượng cho cơ thể cho con không phải sao? Mau đi chuẩn bị thôi?”
“Ừ…”
Chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh chỉ còn mình Cố Phi. Thân thể có phần cứng ngắc của Lâm Thanh Yến thoáng thả lỏng, mọi phản ứng của cậu đều bị Cố Phi nhìn thấy.
Cố Phi bình tĩnh chườm đá lên cổ Lâm Thanh Yến, thuận miệng hỏi: "Khi nào Yến Yến định về An gia?"
"Không biết..." Lâm Thanh Yến có chút khó xử, nghe theo ý của ba mẹ. Tất nhiên càng sớm càng tốt, nhưng nếu cậu rời khỏi chỗ của Cố Phi, thì sẽ ít thời gian hơn cho Cố Phi.
"Yến Yến, trước tiên em vẫn ở lại chỗ anh đi, anh có thể chăm sóc cho em, đợi vết thương lành cũng không muộn."
"Cái này..." Lâm Thanh Yến do dự một chút.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, người đàn ông gần như ghé sát vào tai chàng trai trẻ, nhỏ giọng dỗ dành: “Anh Phi có tâm tư riêng, không muốn để Yến Yến đi, cho nên Yến Yến ở lại được không?”
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào tai Lâm Thanh Yến, chóp tai cậu lập tức đỏ bừng, rất dễ bị thuyết phục, "Vậy.... được rồi."
Dụ dỗ thành công, khóe miệng Cố Phi hơi nhếch lên, đôi môi mỏng mấp máy, trong giọng nói trầm từ tính mang theo một tia ý cười, chỉ nói một chữ: "Ngoan."
Lâm Thanh Yến có chút xấu hổ, vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng tai lại ngày càng đỏ lên như sắp nhỏ ra máu.
Thật ra cậu cũng không nỡ rời xa Cố Phi.
Bọn họ xác định mối quan hệ cũng chưa được ba lâu, theo lý mà nói hai người đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, nhưng trong khoảng thời gian này số lần gặp mặt của hai người cũng không được bao nhiêu, cho nên Lâm Thanh Yến không nỡ xa Cố Phi.
Bên kia, An Dụ còn đang ngơ ngác bị lôi ra ngoài, mãi đến rất xa mới được buông ra: "Anh cả, có chuyện gì sao, đang yên đang lành kéo em đi làm gì!"
"Anh mới cảm thấy em có gì đó." An Cảnh dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu đứa em thứ hai, trên mặt lộ ra vẻ bất lực, "An nhị thiếu gia, kiếp trước em chắc chắn là một con husky."
An Dụ: "Hả?"
An Cảnh không chút lưu tình phun ra một câu: "Ngốc, ngu xuẩn, lỗ mãng."
"..." Khóe miệng An Dụ giật giật: "Anh cả, anh nói thật cho em biết, em cũng không phải là con trai ruột của An gia, mà là được nhặt từ thùng rác phải không?”
An Cảnh: “Ồ… hóa ra em biết.”
An Dụ: “…” Anh ta sắp giận thật rồi.
“Được rồi, anh không đùa với em nữa.” An Cảnh bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Yến Yến còn chưa quen thuộc với chúng ta, nếu chúng ta cứ ở lại nhìn chằm chằm thì thằng bé sẽ cảm thấy ngại."
Tống Thư Mạn và An Lênh Khag cũng đi tới. Tống Thư Mạn cũng không thể không nghe thấy thở dài một hơi có chút đau lòng nói: "Đúng vậy, dù sao Yến Yến cũng mới nhận lại chúng ta, thằng bé vẫn cần thời gian để từ từ chấp nhận chúng ta."
"Chúng ta không bao giờ có thể bù đắp được mười chín năm đã bỏ lỡ."
An Lăng Khang nghiêm túc nói: "Việc chúng ta có thể làm là đợi Yến Yến về nhà, đối xử thật tốt với con, để con cảm nhận được sự ấm áp và yêu thương của cả nhà mang lại, cho con cảm giác thân thuộc."
"Thì ra là vậy..." An Dụ cuối cùng cũng hiểu ra. Anh ta giơ ngón tay cái lên một cách tự tin, nhướng mày nói:
"Con giỏi việc này, sau này con sẽ đưa Yến Yến ăn sung mặc sướng, đưa em ấy đi uống rượu, nhảy disco, lái xe vượt gió, để em ấy có thể cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của anh hai dành cho em ấy ... "
"Này, mọi người đừng đi, ba mẹ anh cả đợi con "
Tuy nhiên, không lâu sau, họ biết được Lâm Thanh Yến sẽ tiếp tục sống ở chỗ của Cố Phi, toàn bộ sự ấm áp và tình yêu chưa kịp thể hiện đã chết từ trong trứng nước.
Tống Thư Mạn có chút thương tâm, "Yến Yến, con thật sự không định về nhà cùng ba mẹ sao? Hay là trong lòng con có tâm sự gì sao? Có thể nói cho chúng ta biết, không sao đâu."
Bà nghĩ rằng con trai út của bà không muốn quay lại vì An Nam Ý.
"Không phải, con không có tâm sự hay lo lắng gì hết, con chỉ..." Lâm Thanh Yến cảm thấy có chút áy náy, cũng không thể là mình đang hẹn hò với Cố Phi, cũng không thể vì không nỡ xa bạn trai mà không về nhà.
Cố Phi nói: "Dì, Yến Yến quen ở chỗ của con, cho nên em ấy dự định đợi vết thương bình phục rồi mới về. Như vậy sẽ tiện hơn, ngài yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt. "
Cậu ở đó nói nhảm đi, An Cảnh âm thầm nghiến răng nghiến lợi, anh tuyệt đối không muốn em trai mình ở cùng Cố Phi. Nghĩ đến những lời trước đây mình đã nói với Cố Phi, An Cảnh cảm thấy hối hận đến ruột gan xanh lét.
Anh lúc trước nghĩ Cố Phi đã độc thân hai mươi bảy năm, cuối cùng cũng gặp được người mình thích. Ai mà biết được người Cố Phi yêu lại chính là em trai anh!
Anh hối hận, Cố Phi nên độc thân cả đời!
Nhưng mẹ anh lại đồng ý: “Cố Phi, nếu đã như vậy thì làm phiền con.” Yến Yến không muốn v, cũng không thể ép buộc, nên tôn trọng mong muốn của con.
"Không làm phiền." Giọng nói Cố Phi vẫn bình tĩnh.
“…” An Cảnh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu già.
Chịu đựng một hồi, cuối cùng anh cũng một mình gọi Cố Phi ra ngoài, chuẩn bị nói chuyện tâm tình với người bạn lâu năm.
Tuy nhiên, người bạn tốt của anh không có ý định tâm sự với anh.
"Muốn khuyên tôi chia tay với Yến Yến." Cố Phi bình tĩnh phun ra hai chữ: "Không bàn nữa."
Trong lời nói không chút ý định thương lượng.
Những lời An Cảnh đang ấp ủ trong lòng đã bị nuốt xuống trước khi anh có thể nói ra. Quen biết nhau nhiều năm như vậy, anh đương nhiên hiểu chỉ cần Cố Phi nói ra, thì nhất định sẽ làm được.
Anh có chút bất đắc dĩ, "Tại sao lại là Yến Yến."
"Tại sao không thể là em ấy?" Cố Phi hỏi ngược lại.
"Em ấy là em trai tôi, làm sao tôi có thể yên tâm để em ấy ở bên một người đàn ông? Em ấy là người của công chúng. Nếu bị mọi người phát hiện, sau này em ấy sẽ phải chịu bao nhiêu chỉ trích!"
Cố Phi vẻ mặt không thay đổi nói, “Tôi sẽ bảo vệ em ấy.” Dừng một chút, anh lại nói: “Tôi nghĩ, cậu nên hỏi ý muốn của em ấy thay vì tự cho là tốt cho em ấy."
An Cảnh:"..."
Với tính tình ngoan ngoãn nghe lời của Yến Yến, còn không phải bị con cáo già này ăn đến gắt gap sao, nếu bảo đi hướng chắc chắn sẽ không đi hướng tây!
An Cảnh hít sâu hai hơi, hỏi: "Hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?"
Cố Phi: "Chuyện nên làm đã làm rồi."
"..." An Cảnh lại hít sâu một hơi, không tức giận, không tức giận.
Cố Phi nghĩ tới cái gì đó, hơi nhếch môi, có chút hứng thú nhìn An Cảnh, "Cậu có nhớ lần trước bản thân đã nói gì với tôi không?"
An Cảnh: "Nói gì?"
"Cậu đã nói trong điện thoại." Cố Phi trong giọng nói có chút ác ý, nhẹ nhàng nói: "Cậu nói, Lâm Thanh Yến là của tôi, cả đời đều sẽ là của tôi."
An Cảnh: "... "
Kiềm chế!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top