Chương 134

Sau khi vứt bỏ một bộ quần áo, cuối cùng An Cảnh cũng thành công đưa Lục Vũ Kỳ đến bãi đậu xe, tài xế ở phía trước, hai người ngồi ở phía sau.

Trong xe vẫn còn nồng nặc mùi rượu, Lục Vũ Kỳ say đến bất tỉnh, nghiêng đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại, tóc mái ướt đẫm nước, hai má ửng hồng.

Miệng cậu khẽ cử động, lặng lẽ lẩm bẩm gì đó, nhưng An Cảnh ngồi bên cạnh lại không nghe rõ được, từ duy nhất mà anh có thể nghe được là "nóng"

Uống đến cỡ đó mà không nóng?

An Cảnh mở cửa sổ xe ra một nửa, cơn gió lạnh của đêm đông phương Nam cuốn theo sự ồn ào náo nhiệt của thành phố vào trong xe, sau đó anh nhìn chàng trai say rượu bên cạnh đã cởi áo khoác ra.

Lục Vũ Kỳ mặc bên trong một cái áo sơ mi trắng, hơn nữa còn mới vừa rửa mặt cởi áo khoác ra như vậy, phần da thịt trước ngực cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Không tuân thủ nam đức.

An Cảnh im lặng nhìn đi chỗ khác, một lúc sau lại quay đầu lại, lấy áo khoác đắp cho thiếu niên, để không thôi ngày mai lại trách anh không giúp.

Xe ra khỏi bãi đậu xe, từ từ hòa vào dòng xe cộ trên đường cao tốc. Ban đêm, Nam Thành tràn ngập ánh đèn neon lập loè, ồn ào náo nhiệt nhưng trong xe lại rơi vào im lặng.

Đầu óc Lục Vũ Kỳ choáng váng, nhưng sau khi bị gió lạnh thổi qua đã tỉnh táo một chút, nửa mở mắt quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh.

An Cảnh cụp mắt xuống, nhìn vào màn hình điện thoại di động.

Ưm....sao còn nằm mơ nữa.

Lục Vũ Kỳ nhếch miệng nở nụ cười say khướt, đột nhiên đổi vị trí, tựa đầu vào vai người đàn ông, dùng tay ôm lấy cánh tay người đàn ông kia, sau đó lại hài lòng nhắm mắt lại.

An Cảnh: "???"

Chậc... Đây là coi anh như cái gối ôm hình người?

Anh quay đầu lại nhìn người đang ngủ ngon lành trên vai mình. Sau khi thằng nhóc này ngủ thì mới thấy thu lại miệng lưỡi sắc bén của mình.

An Cảnh nhịn không được vươn ngón trỏ thon dài chọc vào gò má đỏ bừng của thiếu niên, liên tiếp chọc mấy cái cho đến khi nhìn thấy đối phương khẽ cau mày mới dừng lại.

Anh cũng không đẩy người ra.

Sau khi tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh được mười phút, cái đầu dựa vào vai anh đột nhiên cử động, sau đó anh nghe thấy giọng nói khàn khàn có phần không rõ ràng của thằng nhóc say rượu:

"An Cảnh..."

An Cảnh bị kêu tên nhẹ nhàng nhướng mày, dùng ngón trỏ chọc vào mặt Lục Vũ Kỳ, "Làm sao?"

"An Cảnh……Anh mẹ nó chính là lão, lão hỗn đản!"

(* Mấy bạn nghĩ đến để vầy hay dùng từ gì á? )

An Cảnh: "???"

Hay lắm Lục Vũ Kỳ, ông đây có bao nhiêu hận thù với cậu, ngay cả say rồi mà cũng mắng tôi, hỗn đản thì hỗn đản đi, nhưng mà gọi là lão hỗn đản thì không thể chấp nhận được.

Anh nhỏ hơn Cố Phi hai tháng.

Cố Phi còn có thể gắp em trai mười chín tuổi của anh đi.

Nghĩ đến đây, An Cảnh gọi điện cho em trai thiên thần nhỏ thân yêu của mình, đã hơn ba giờ sáng, có lẽ bây giờ Yến Yến đã về đến nhà rồi. Về đến cũng không gọi đến báo một tiếng.

Rõ ràng trước khi về đã nói rồi đó.

Tuy nhiên, cuộc gọi đã gọi rất lâu và không được trả lời.

"An Cảnh... anh, anh..."

Lục Ngọc Kỳ vẫn đang say sưa nói những câu vô nghĩa bên tai.

An Cảnh còn đang suy nghĩ chuyện của em trai, không có thời gian qua cậu tâm đến đối phương, anh nhìn vào màn hình điện thoại, bấm số khác thuận tay xoa xoa đầu Lục Vũ Kỳ,: "Ngậm miệng lại. "

Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy.

An Cảnh cau mày lo lắng, gọi tài xế đón An Thanh Yến, lần này đã nhanh chóng bắt máy.

"Thiếu gia không có ngồi xe tôi về, cậu ấy lên một chiếc xe khác, hình như là một chiếc Maybach màu đen, xe của ai thì tôi không biết."

Đại khái An Cảnh đã biết là ai, Cố Phi thường xuyên lái Maybach, thằng già này lại bắt cóc em trai anh rồi đấy nhưng mà chưa chắc chắn nên gọi điện cho Cố Phi.

Lần này nó lại reo rất lâu, nhưng tốt xấu gì cũng có người bắt máy.

Cố Phi lên tiếng trước, "Có chuyện gì?"

Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, còn có chút không vui khi bị quấy rầy.

An Cảnh thậm chí còn nghe thấy nhịp thở của đối phương khác thường, lập tức mở to mắt, nắm chặt điện thoại, "Yến Yến đang ở chỗ của cậu?!"

Cố Phi: "Ừ. "

An Cảnh:"Con chó già họ Cố kia!"

Cố Phi: "Cúp máy trước."

Nhìn cuộc gọi bị cúp máy, An Cảnh tức giận đến suýt đập vỡ điện thoại, nghiến răng nghiến lợi, Cố chó già không biết xấu hổ! Làm hư cải trắng nhà anh!!

Nhưng vào lúc này, đứa em họ của Cố Phi vốn đã im lặng một lúc lại bắt đầu nói nhảm.

"An Cảnh…… Lão hỗn đản!"

An Cảnh tức giận không nhẹ, anh hoài nghi kiếp trước mình có thù oán gì với hai anh em họ này, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng nhóc này, thử mắng một câu nữa xem?!"

Nhóc chó con còn say đến mức không mở mắt ra nổi, trong lúc ngủ còn đang nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nắm lấy cổ tay An Cảnh nhấc lên, sau đó cúi đầu há miệng, cắn thật mạnh vào tay của người đàn ông xuyên qua một lớp chất liệu áo.

An Cảnh đau đến hét lên, "Má nó!!"

"Cậu thật sự cho rằng mình là một con chó con!!

Chú chó con sau khi thực hiện thành công cong môi cười, hung hăng trừng mắt nhìn An Cảnh, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, vẻ mặt có chút đáng thương, nhưng nói chuyện lại rất hung dữ,"Ông đây cắn chết anh!"

"…" Cơn đau trên cánh tay vẫn chưa nguôi ngoai. An Cảnh đau đến nhe răng, vừa vén tay áo lên đã thấy dấu hai hàm răng rất rõ ràng, tên này hạ miệng không chút thương xót.

"Cậu có bệnh hả Lục Vũ Kỳ?!"

Giọng điệu An Cảnh có chút cáu kỉnh, sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn. Nếu không phải đối phương say rượu, đã sớm bị anh ném ra ngoài.

Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Vừa nói xong, anh liền thấy người trước mặt khóe miệng cong xuống, có chút bất bình trề môi, trong đôi mắt đỏ hoe có nước mắt lưng tròng mà không thể rơi ra ngoài dưới ánh đèn lập loè trong xe.

"Anh hung dữ với tôi." Trong giọng nói của cậu cũng có chút ủy khuất.

An Cảnh:"???"

Ủy khuất cái gì? Người ủy khuất nên là anh mới đúng? Có ai có thể nói cho anh biết khi túm vương uống sai lại biến thành dáng vẻ như vậy?

Vì sao lại biến thành chú chó con ủy khuất như vậy?

Người đàn ông bất lực đỡ trán, "Tôi không hung dữ với cậu."

"Tôi không quan tâm! Anh đang hung dữ với tôi!!" Lục Vũ Kỳ càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, tuy ủy khuất nhưng biểu cảm vẫn rất hung dữ.

An Cảnh hoàn toàn bất lực rồi nhưng nhìn vẻ mặt ủy khuất và tức giận của con chó con, anh lại thấy rất buồn cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt đối phương, giọng nói mang theo chút dỗ dành:"Được rồi, được rồi, là tôi hung dữ với cậu, tôi là lão hỗn đản được rồi đừng khóc nữa được không? Cậu phải giữ thiết lập tính cách của mình hiểu không? Có thể ngừng gây rắc rối một lúc được không?"

"Nhìn xem cậu khóc đến... Ngày mai thức dậy hai mắt sẽ sưng cho xem, khó coi."

"Tổ tông, cậu là tổ tông của tôi được chưa?"

"Có thể ngừng khóc hay không?" An Cảnh đưa tay ôm lấy chú chó con đáng thương vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng đối phương. Trong tình huống này, anh có cảm giác như mình đang dỗ dành người yêu nhỏ của mình.

Tóm lại, cứ làm như vỗ mèo là được rồi, anh xắn tay áo lên, giơ cánh tay bị cắn lên trước mặt Lục Vũ Kỳ, "Nhìn đi, đây là chỗ cậu vừa cắn, nhìn vết răng này đi, cậu còn ủy khuất."

Lục Vũ Kỳ ngừng khóc, ngơ ngác nhìn dấu răng thì thầm xin lỗi, sau đó nắm lấy tay người đàn ông, cúi đầu hôn vào dấu răng.

Cảm giác mềm mại truyền đến não bộ, trong lúc nhất thời đầu óc An Cảnh trống rỗng, vô thức kéo cánh tay lại, kinh ngạc nhìn người còn đang say rượu không tỉnh táo.

Thằng nhóc này còn hôn nữa?!

Mặc dù là hôn cánh tay.

Lục Vũ Kỳ tựa hồ không biết mình đã làm cái gì, uể oải ngồi xuống dựa vào ghế, nhắm mắt lại, còn chép chép miệng như muốn nói gì đó.

An Cảnh không khỏi tiến lại gần.

"Anh có biết không, tôi thích..."

Lời còn chưa dứt, đã hoàn toàn không còn âm thanh.

Chàng trai đã ngủ quên với vài giọt nước mắt vẫn còn đọng trên mi. Ngủ một cách yên bình và không biết mình đã quậy rồi khóc làm đủ chuyện.

An Cảnh bất lực lắc đầu, thích? Thích cái gì?

Chỉ băn khoăn hai giây, anh cũng không chú ý đến câu này nữa, có những người say rượu vào là cái gì cũng làm được, về phần cải hô lúc nãy An Cảnh cũng không coi trọng.

Bị cắn đau như vậy còn quan tâm gì đến một nụ hôn không đau không ngứa này.

Tiếp theo không có chuyện gì xảy ra, anh thành công đưa Lục Vũ Kỳ trở về ký túc xá của thực tập sinh. Chương trình đã kết thúc, chắc có lẽ ngày mai thằng nhóc này sẽ rời đi, cũng không biết khi nào có thể gặp lại.

Nghĩ đến đây, anh thật sự có chút không nỡ.

An Cảnh nhìn người đang ngủ say trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

——

Ánh nắng buổi trưa ấm áp, tất cả đều bị che khuất bởi những tấm rèm dày bên ngoài khung cửa sổ kính trong suốt sát sàn.

An Thanh Yến ngủ đến mười hai giờ trưa, thật ra cậu cũng ngủ không bao lâu, bởi vì đêm qua cậu bị lăn lộn đến rạng sáng mới được ngủ, hai má không khỏi đỏ lên.

Cậu chống người ngồi dậy lấy điện thoại di động ở đầu giường, mới phát hiện ra anh trai mình đã gọi cho mình hai lần vào khoảng ba giờ sáng. Lúc đó, điện thoại di động đã rơi xuống gầm giường, cậu cũng không để ý lắm...

Cậu nhanh chóng bấm số gọi lại.

"Anh cả, anh tìm em có chuyện gì không?"

An Thanh Yến vừa nói, liền nhận ra giọng mình có chút khàn khàn, sau đó cầm ly nước trên bàn cạnh giường lên uống một ngụm.

An Cảnh nghe được bên kia điện thoại xảy ra chuyện gì, thản nhiên cười nói: "Không có gì hết, chỉ là anh muốn hỏi xem em về đến nhà chưa."  Dừng một chút anh lại nói:"Yến Yến, nhớ về nhà sớm một chút."

"Em còn trẻ, đừng để chuyện gì cũng bị Cố Phi dắt mũi."

"Em phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy, biết không?"

"..." An Thanh Yến chột dạ sờ sờ chóp mũi, nhẹ nhàng nói: "Được… em biết rồi."

Hai người nói chuyện một lúc mới kết thúc cuộc gọi.

Cố Phi đã đi rồi, cậu nằm trên giường một lúc sau đó mới lê thân thể mệt mỏi rời khỏi giường, đồ vệ sinh cá nhân đều là đồ mới, Cố Phi đã cẩn thận mở ra.

Quần áo của cậu vẫn còn trong phòng để đồ, vẫn như trước khi cậu rời đi, như thể chưa từng dọn đi.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top